Chương 274: Người không thể chọc vào
Trịnh Minh Sơn nhìn chiếc ghế mà nỗi lòng dậy sóng, vẻ mặt càng kính cẩn hơn.
Trịnh Lượng cũng vậy, nhưng ông ta đang đoán lai lịch của ông chủ Sa Ngư này chứ không nghĩ như Trịnh Minh Sơn.
“Từ việc mua lại app livestream Sa Ngư, rồi mời chào streamer, lên hot search, sau đó tài trợ chương trình “Tôi là triệu phú”, một loạt hoạt động đó chắc cũng phải tốn mấy tỷ!”
“Dùng nhiều tiền như vậy để đầu tư vào một ngành đã bị các nền tảng lớn khác lũng đoạn, sự quyết đoán và nguồn vốn ấy là điều nhà họ Trịnh không tài nào có nổi“.
Sắc mặt Trịnh Lượng trở nên nghiêm túc hơn:
“Đằng sau ông chủ app Sa Ngư này chắc chắn 80% là có thế gia chống lưng, hoặc sản nghiệp của anh sáng ngang với cả một thế gia“.
Thế gia là một thế lực có đẳng cấp vượt xa bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải.
Nhìn khắp toàn bộ 43 tỉnh thành của Hoa Đông thì gia tộc như nhà họ Trịnh, mỗi thành phố đều có ba bốn cái.
Cả Hoa Đông sẽ có hơn 100 nhà.
Nhưng thế gia thì lại rất ít, chỉ có ba nhà mà thôi.
Một là nhà họ Thẩm, hai là nhà họ Hạ, còn lại là nhà họ Hồng.
Ba thế gia kia đều nằm tít trên cao khó mà với tới, ngay cả nhà họ Hàn đứng đầu thành phố Đông Hải cũng không dám đắc tội.
Ở trước mặt đối phương, những gia tộc nhỏ đó chỉ là con kiến, có thể tùy tiện nắn bóp khiến bọn họ phá sản.
Mà ông chủ app liestream Sa Ngư có sự quyết đoán khiến người ta khâm phục và vung tay rộng rãi như vậy, thì 80% là có thế gia chống lưng!
Trịnh Lượng nghĩ vậy, giật bắn cả mình, vẻ mặt cũng chợt trở nên kính cẩn.
“Không biết hai người đến đây có chuyện gì không?”
Lý Minh nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi.
“Anh Lý, chúng tôi đến là muốn hỏi anh một chuyện“.
Trịnh Lượng lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Chính là chuyện anh đá nhà họ Trịnh chúng tôi ra khỏi group nhà tài trợ của chương trình “Tôi là triệu phú”“.
“Việc đầu tư vào chương ấy có quan trọng rất lớn đối với nhà chúng tôi, là một lần thử chuyển đổi từ ngành công nghiệp sản xuất vật liệu thép sang mảng công nghiệp truyền thông hiện đại. Ban lãnh đạo bên tôi hết sức coi trọng chuyện này“.
“Nhưng mà anh Lý lại đá chúng tôi ra khỏi group chat, tôi rất thắc mắc, có phải chúng tôi đã làm sai điều gì khiến anh khó chịu! Nếu có, mong anh chỉ rõ, chúng tôi nhất định sẽ sửa!”
“Đúng vậy đó anh Lý!”
Trịnh Minh Sơn cũng mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian tài trợ chương trình “Tôi là triệu phú”, nhà chúng tôi tự nhận đã làm việc vô cùng thỏa đáng, không xuất hiện chút sai sót nào“.
“Chúng tôi vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại bị đá ra, hy vọng anh Lý có thể giải thích thắc mắc này!”
“Bởi vì... Các người đã đắc tội người không thể chọc vào“.
Anh Lý xoa cằm đáp.
“Người không thể chọc vào?”
Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng đều sửng sốt, im lặng đứng nghĩ lại.
Khoảng 5 phút sau, hai người vẫn không biết mình rốt cuộc đã đắc tội ai.
“Anh Lý, gần đây, nhà họ Trịnh chúng tôi đâu có đắc tội với ai đâu!”, Trịnh Minh Sơn cười xòa nói.
“Đúng thế!”
Trịnh Lượng cũng nói: “Nếu là người không thể trêu vào thì lai lịch của đối phương chắc chắn không đơn giản. Đối với người như thế, bên tôi đều chủ động bắt tay chứ sao mà đắc tội được“.
“Hai người nghĩ kỹ lại xem“.
Anh Lý vẫn mỉm cười nói.
Hai chú cháu Trịnh Lượng lại im lặng.
“Nếu đắc tội người khác thì hai ngày trước quả thật là có“.
Ánh mắt Trịnh Minh Sơn lóe lên: “Có điều, người đó lại là một thằng shipper nghèo rớt mồng tơi tên Lâm Hàn. Cái loại dân đen như cậu ta, lẽ nào chúng tôi lại không đắc tội nổi?”
“Hơn nữa, tôi đây cũng không thể gọi là đắc tội được. Tôi chỉ lột tẩy thân phận của cậu ta mà thôi, cậu ta chính là một tên lừa đảo!”
“Đúng vậy!”, Trịnh Lương cũng nói ngay:
“Gần đây, nhà họ Trịnh đã đắc tội một thằng shipper! Lẽ nào loại dân đen ấy, chúng tôi lại không thể chọc vào sao?”
Nói xong, Trịnh Lượng và Trịnh Minh Sơn đều phá lên cười ha hả.
Lâm Hàn, không thể chọc vào á?
Càng nghĩ càng buồn cười.
Lý Minh nghe vậy, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.
“Anh Lý, anh đừng có thừa nước đục thả câu nữa!”
Trịnh Minh Sơn có chút sốt ruột nói: “Anh nói cho tôi biết rốt cuộc thì nhà họ Trịnh đã đắc tội với ai đi, giờ chúng tôi sẽ đến xin lỗi người ta ngay! Chỉ cần có thể để nhà tôi tiếp tục tài trợ chương trình “Tôi là triệu phú”, cái gì tôi cũng đồng ý hết!”
“Đúng đó anh Lý, anh nói cho tôi biết mình dây vào ai đi. Nhưng đừng nói với tôi là tên Lâm Hàn kia, vậy thì quá có lệ rồi“.
Trịnh Lượng cười giễu cợt nói.
Kẹt...
Ông ta mới nói xong, chiếc ghế trước mặt bỗng xoay lại.
Một chàng trai đang ngồi trên đó, nhìn hai người cười đầy nghiền ngẫm.
“Hả?”
Khi vừa thấy anh, Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng đều sửng sốt, thốt lên:
“Lâm Hàn, sao cậu lại ở đây?”
Sau đó, bọn họ chợt nhớ tới ban nãy Lý Minh có nói một câu.
“Trên ghế là ông chủ của chúng tôi!”
Đùng!
Đùng!
Khoảnh khắc ấy, con ngươi hai người bỗng trợn to, cả người như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ.
Trong lòng hai người chợt nổi lên sóng gió rợp trời, hít thở dồn dập.
“Lâm Hàn, sao...sao cậu lại ở đây?”
Trịnh Minh Sơn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn anh rồi dụi dụi mắt, chàng trai trước mặt quả thật là tên nghèo kiết xác Lâm Hàn kia.
“Đây là công ty tôi, tại sao tôi lại không thể ở đây?”
Lâm Hàn cười nhạt hỏi.
“Đây là công ty của cậu!”
Sau khi thốt ra câu đó, bắp chân Trinh Minh Sơn và Trịnh Lượng run lên, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
“Công...công ty Sa Ngư này là của cậu?”
Trịnh Minh Sơn lắp bắp nói, hoàn toàn không thể tin nổi, bịch bịch bịch lùi ra sau ba bước.
“Cậu chính là ông chủ app Sa Ngư vô cùng bí ẩn trong giới livestream?”
Trịnh Lượng cũng khó có thể tin hỏi.
“Ban nãy tôi đã giới thiệu rồi mà, người ngồi trên ghế là ông chủ chúng tôi, lẽ nào hai người lại không tin lời nói của Lý Minh tôi?”
Lý Minh nhướng mày, lạnh lùng mở miệng.
“Nhưng sao có thể thế được!”
Sắc mặt Trịnh Minh Sơn trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâm Hàn, con ngươi đỏ lừ:
“Sao có thể! Sao có thể thế được!”
“Lâm Hàn kia chỉ là một thằng shipper, làm sao có thể là ông chủ app livestream Sa Ngư được! Tôi không tin!”
Gã ta không thể tin nổi điều đó, bởi vì nó quá chấn động.
Trong mắt Trịnh Minh Sơn, Lâm Hàn chỉ là một shipper, một tên dân đen.
Trong ghi chép của phóng viên Tiểu Vương, cậu ta còn là một người sĩ diện, muốn chen chân vào xã hội thượng lưu.
Trịnh Minh Sơn vẫn luôn khinh bỉ Lâm Hàn.
Nhưng giờ, cậu ta chợt lắc mình biến thành ông chủ của app Sa Ngư!
Thân phận của hai người kém nhau quá lớn.
Một người như chim trên trời, một người như kiến bò dưới đất.
Ầm!
Hai chân gã ta xụi lơ, không ngừng run rẩy, cảm giác thế giới quan bỗng chốc sụp đổ.
“Lâm Hàn... Lâm Hàn thế mà lại là ông chủ của app livestream Sa Ngư!”
Trịnh Lượng cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không thể nào tin nổi điều ấy.
Ông ta cũng không hiểu biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng từ trong lời nói của Trịnh Minh Sơn thì Trịnh Lượng biết cậu ta chỉ là một thằng dân đen làm nghề giao hàng mà thôi.
Nhưng nay, thằng shipper ấy chợt biến thành ông chủ app Sa Ngư!
Kia chính là người bí ẩn nhất giới livestream, còn ra tay rất rộng rãi và quyết đoán, vung mấy tỷ vào app Sa Ngư.
Người như thế, chắc chắn có thế gia chống lưng.
Nhà họ Trịnh chẳng qua chỉ là con kiến trước mặt cậu ta.
Trịnh Lượng cũng vậy, nhưng ông ta đang đoán lai lịch của ông chủ Sa Ngư này chứ không nghĩ như Trịnh Minh Sơn.
“Từ việc mua lại app livestream Sa Ngư, rồi mời chào streamer, lên hot search, sau đó tài trợ chương trình “Tôi là triệu phú”, một loạt hoạt động đó chắc cũng phải tốn mấy tỷ!”
“Dùng nhiều tiền như vậy để đầu tư vào một ngành đã bị các nền tảng lớn khác lũng đoạn, sự quyết đoán và nguồn vốn ấy là điều nhà họ Trịnh không tài nào có nổi“.
Sắc mặt Trịnh Lượng trở nên nghiêm túc hơn:
“Đằng sau ông chủ app Sa Ngư này chắc chắn 80% là có thế gia chống lưng, hoặc sản nghiệp của anh sáng ngang với cả một thế gia“.
Thế gia là một thế lực có đẳng cấp vượt xa bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải.
Nhìn khắp toàn bộ 43 tỉnh thành của Hoa Đông thì gia tộc như nhà họ Trịnh, mỗi thành phố đều có ba bốn cái.
Cả Hoa Đông sẽ có hơn 100 nhà.
Nhưng thế gia thì lại rất ít, chỉ có ba nhà mà thôi.
Một là nhà họ Thẩm, hai là nhà họ Hạ, còn lại là nhà họ Hồng.
Ba thế gia kia đều nằm tít trên cao khó mà với tới, ngay cả nhà họ Hàn đứng đầu thành phố Đông Hải cũng không dám đắc tội.
Ở trước mặt đối phương, những gia tộc nhỏ đó chỉ là con kiến, có thể tùy tiện nắn bóp khiến bọn họ phá sản.
Mà ông chủ app liestream Sa Ngư có sự quyết đoán khiến người ta khâm phục và vung tay rộng rãi như vậy, thì 80% là có thế gia chống lưng!
Trịnh Lượng nghĩ vậy, giật bắn cả mình, vẻ mặt cũng chợt trở nên kính cẩn.
“Không biết hai người đến đây có chuyện gì không?”
Lý Minh nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi.
“Anh Lý, chúng tôi đến là muốn hỏi anh một chuyện“.
Trịnh Lượng lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Chính là chuyện anh đá nhà họ Trịnh chúng tôi ra khỏi group nhà tài trợ của chương trình “Tôi là triệu phú”“.
“Việc đầu tư vào chương ấy có quan trọng rất lớn đối với nhà chúng tôi, là một lần thử chuyển đổi từ ngành công nghiệp sản xuất vật liệu thép sang mảng công nghiệp truyền thông hiện đại. Ban lãnh đạo bên tôi hết sức coi trọng chuyện này“.
“Nhưng mà anh Lý lại đá chúng tôi ra khỏi group chat, tôi rất thắc mắc, có phải chúng tôi đã làm sai điều gì khiến anh khó chịu! Nếu có, mong anh chỉ rõ, chúng tôi nhất định sẽ sửa!”
“Đúng vậy đó anh Lý!”
Trịnh Minh Sơn cũng mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian tài trợ chương trình “Tôi là triệu phú”, nhà chúng tôi tự nhận đã làm việc vô cùng thỏa đáng, không xuất hiện chút sai sót nào“.
“Chúng tôi vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại bị đá ra, hy vọng anh Lý có thể giải thích thắc mắc này!”
“Bởi vì... Các người đã đắc tội người không thể chọc vào“.
Anh Lý xoa cằm đáp.
“Người không thể chọc vào?”
Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng đều sửng sốt, im lặng đứng nghĩ lại.
Khoảng 5 phút sau, hai người vẫn không biết mình rốt cuộc đã đắc tội ai.
“Anh Lý, gần đây, nhà họ Trịnh chúng tôi đâu có đắc tội với ai đâu!”, Trịnh Minh Sơn cười xòa nói.
“Đúng thế!”
Trịnh Lượng cũng nói: “Nếu là người không thể trêu vào thì lai lịch của đối phương chắc chắn không đơn giản. Đối với người như thế, bên tôi đều chủ động bắt tay chứ sao mà đắc tội được“.
“Hai người nghĩ kỹ lại xem“.
Anh Lý vẫn mỉm cười nói.
Hai chú cháu Trịnh Lượng lại im lặng.
“Nếu đắc tội người khác thì hai ngày trước quả thật là có“.
Ánh mắt Trịnh Minh Sơn lóe lên: “Có điều, người đó lại là một thằng shipper nghèo rớt mồng tơi tên Lâm Hàn. Cái loại dân đen như cậu ta, lẽ nào chúng tôi lại không đắc tội nổi?”
“Hơn nữa, tôi đây cũng không thể gọi là đắc tội được. Tôi chỉ lột tẩy thân phận của cậu ta mà thôi, cậu ta chính là một tên lừa đảo!”
“Đúng vậy!”, Trịnh Lương cũng nói ngay:
“Gần đây, nhà họ Trịnh đã đắc tội một thằng shipper! Lẽ nào loại dân đen ấy, chúng tôi lại không thể chọc vào sao?”
Nói xong, Trịnh Lượng và Trịnh Minh Sơn đều phá lên cười ha hả.
Lâm Hàn, không thể chọc vào á?
Càng nghĩ càng buồn cười.
Lý Minh nghe vậy, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.
“Anh Lý, anh đừng có thừa nước đục thả câu nữa!”
Trịnh Minh Sơn có chút sốt ruột nói: “Anh nói cho tôi biết rốt cuộc thì nhà họ Trịnh đã đắc tội với ai đi, giờ chúng tôi sẽ đến xin lỗi người ta ngay! Chỉ cần có thể để nhà tôi tiếp tục tài trợ chương trình “Tôi là triệu phú”, cái gì tôi cũng đồng ý hết!”
“Đúng đó anh Lý, anh nói cho tôi biết mình dây vào ai đi. Nhưng đừng nói với tôi là tên Lâm Hàn kia, vậy thì quá có lệ rồi“.
Trịnh Lượng cười giễu cợt nói.
Kẹt...
Ông ta mới nói xong, chiếc ghế trước mặt bỗng xoay lại.
Một chàng trai đang ngồi trên đó, nhìn hai người cười đầy nghiền ngẫm.
“Hả?”
Khi vừa thấy anh, Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng đều sửng sốt, thốt lên:
“Lâm Hàn, sao cậu lại ở đây?”
Sau đó, bọn họ chợt nhớ tới ban nãy Lý Minh có nói một câu.
“Trên ghế là ông chủ của chúng tôi!”
Đùng!
Đùng!
Khoảnh khắc ấy, con ngươi hai người bỗng trợn to, cả người như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ.
Trong lòng hai người chợt nổi lên sóng gió rợp trời, hít thở dồn dập.
“Lâm Hàn, sao...sao cậu lại ở đây?”
Trịnh Minh Sơn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn anh rồi dụi dụi mắt, chàng trai trước mặt quả thật là tên nghèo kiết xác Lâm Hàn kia.
“Đây là công ty tôi, tại sao tôi lại không thể ở đây?”
Lâm Hàn cười nhạt hỏi.
“Đây là công ty của cậu!”
Sau khi thốt ra câu đó, bắp chân Trinh Minh Sơn và Trịnh Lượng run lên, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
“Công...công ty Sa Ngư này là của cậu?”
Trịnh Minh Sơn lắp bắp nói, hoàn toàn không thể tin nổi, bịch bịch bịch lùi ra sau ba bước.
“Cậu chính là ông chủ app Sa Ngư vô cùng bí ẩn trong giới livestream?”
Trịnh Lượng cũng khó có thể tin hỏi.
“Ban nãy tôi đã giới thiệu rồi mà, người ngồi trên ghế là ông chủ chúng tôi, lẽ nào hai người lại không tin lời nói của Lý Minh tôi?”
Lý Minh nhướng mày, lạnh lùng mở miệng.
“Nhưng sao có thể thế được!”
Sắc mặt Trịnh Minh Sơn trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâm Hàn, con ngươi đỏ lừ:
“Sao có thể! Sao có thể thế được!”
“Lâm Hàn kia chỉ là một thằng shipper, làm sao có thể là ông chủ app livestream Sa Ngư được! Tôi không tin!”
Gã ta không thể tin nổi điều đó, bởi vì nó quá chấn động.
Trong mắt Trịnh Minh Sơn, Lâm Hàn chỉ là một shipper, một tên dân đen.
Trong ghi chép của phóng viên Tiểu Vương, cậu ta còn là một người sĩ diện, muốn chen chân vào xã hội thượng lưu.
Trịnh Minh Sơn vẫn luôn khinh bỉ Lâm Hàn.
Nhưng giờ, cậu ta chợt lắc mình biến thành ông chủ của app Sa Ngư!
Thân phận của hai người kém nhau quá lớn.
Một người như chim trên trời, một người như kiến bò dưới đất.
Ầm!
Hai chân gã ta xụi lơ, không ngừng run rẩy, cảm giác thế giới quan bỗng chốc sụp đổ.
“Lâm Hàn... Lâm Hàn thế mà lại là ông chủ của app livestream Sa Ngư!”
Trịnh Lượng cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không thể nào tin nổi điều ấy.
Ông ta cũng không hiểu biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng từ trong lời nói của Trịnh Minh Sơn thì Trịnh Lượng biết cậu ta chỉ là một thằng dân đen làm nghề giao hàng mà thôi.
Nhưng nay, thằng shipper ấy chợt biến thành ông chủ app Sa Ngư!
Kia chính là người bí ẩn nhất giới livestream, còn ra tay rất rộng rãi và quyết đoán, vung mấy tỷ vào app Sa Ngư.
Người như thế, chắc chắn có thế gia chống lưng.
Nhà họ Trịnh chẳng qua chỉ là con kiến trước mặt cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất