Chương 277: Lên TV!
“Bố ơi, 10 phút nữa là phát sóng 'Tôi là triệu phú' rồi này!”
Tại phòng khách, có một bạn nhỏ bảy tám tuổi hướng vào nhà bếp hô to.
“Chà, buổi phát sóng đầu tiên chắc chắn sẽ gây tiếng vang lắm đây!”
Một người đàn ông đeo tạp dề, tay cầm sạn đi ra từ nhà bếp, cười ha hả nói:
“Nhạc Nhạc, nếu cho con 10 triệu tệ con sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là mua đồ chơi ạ!”
Người bạn nhỏ cười tươi, nhe ra hàm răng trắng: “Con sẽ mua hết tất cả đồ chơi thú vị luôn! Đừng nói nữa bố, chúng ta xem TV đi!”
“Được rồi!”
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, cùng xem TV với bạn nhỏ kia.
Toàn bộ Hoa Hạ dường như đều xuất hiện những cảnh tượng này.
Hàng chục ngàn người đang ngồi chờ “Tôi là triệu phú” được công chiếu.
Tại biệt thự nhà Triệu Tứ Hải, núi Vân Mộng.
Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào ngồi ở trên ghế sofa đợi xem tập đầu tiên của “Tôi là triệu phú“.
“Lúc trước bố có nghe mấy người họ hàng kể, nội dung chương trình này là chọn ngẫu nhiên một người bình thường và tặng người đó 10 triệu tệ, để biến họ trở thành triệu phú. Sau đó sẽ quay lại hết quá trình dùng số tiền đó“.
Dương Cảnh Đào cười ha hả nói: “Hơn nữa còn phát sóng trên đài truyền hình Đông Hải, người được ê-kíp chương trình chọn ắt hẳn cũng là người thành phố Đông Hải, cơ mà sao lại không chọn bố cơ chứ!”
“Nếu bố có 10 triệu tệ, thằng Lâm Hàn vô tích sự kia sẽ không dám hỗn láo, ngày nào cũng khoa tay múa chân với bố!”
Nói xong, Dương Cảnh Đào thở dài thất vọng, như thể ông ta thật sự vừa vuột mất 10 triệu tệ vậy.
“Bố à, có gì mà than thở chứ“.
Triệu Tứ Hải nở một nụ cười sâu xa: “Đợi lát nữa xem TV đi, chắc chắn sẽ rất đặc sắc đó“.
“Ồ, thế à?”
Dương Cảnh Đào ngẩn ra, cảm thấy trong lời nói của Triệu Tứ Hải hình như chứa một ẩn ý khác.
...
Tại biệt thự Lâm Hàn, Dương Lệ đã tan ca, cô đang nằm trong lòng Lâm Hàn xem TV.
Tít tắc, tít tắc...
Thoáng chốc đã đến 8 giờ!
Trên TV lập tức xuất hiện một đoạn mở màn hoàng tráng, một người dẫn chương trình xuất hiện.
Anh ta khoảng 30 tuổi, mặt một cái áo sơ mi hoa, cổ tay đeo đồng hồ Rolex Submariner trông vô cùng sang trọng, làm cho người ta cảm thấy rất giống một vị cậu ấm con nhà giàu.
Trên tay anh ta cầm micro, đứng trước một cái màn hình lớn, tươi cười mở miệng, giọng nói anh ta vô cùng thu hút, như xuyên thấu lòng người:
“Nếu như tặng bạn 10 triệu tệ, bạn muốn làm chuyện gì đầu tiên?”
“Sẽ du lịch vòng quanh thế giới, tậu biệt thự, hay là mua xe sang?”
“Sẽ đi hưởng tuần trăng mật với người bạn yêu nhất, hay hẹn hò với mấy cô nàng hot girl?”
“Sẽ đọc sách rèn luyện hun đúc cảm xúc, hay sẽ ăn uống chơi bời mỗi đêm?”
“Sẽ mua những túi xách hàng hiệu hay mua món đồ chơi mà bạn thích nhất?”
Lúc anh ta đang dẫn chương trình, màn hình lớn sau lưng anh ta không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Một chiếc máy bay đang bay lượn trên bầu trời xanh với cuốn hộ chiếu trong tay.
Biệt thự sang trọng và giấy sở hữu bất động sản.
Xe sang bóng bẩy siêu ngầu.
Từng kệ sách đầy ắp những cuốn sách.
Hai ly rượu vang cụng vào nhau, phía sau còn có đám đông lắc lư theo điệu nhạc.
Từng cây vàng lấp lánh phát sáng rực rỡ.
...
Những hình ảnh này vô cùng kích thích thần kinh khán giả.
Hai mắt của khán giả đều sáng bừng cả lên.
“Có tiền thật tốt!”
“Đúng vậy, chỉ cần có tiền là có tất cả!”
“Tiền không phải là tất cả, nhưng 99% chuyện xảy ra trên cõi đời này đều được giải quyết bằng tiền!”
“Không sai, vấn đề của những người bình thường như chúng ta đều nằm trong 99% đó!”
“Phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền mới được!”
Mỗi khán giả đang ngồi trước TV đều có những suy nghĩ của riêng mình.
“Như những điều tôi đã nói trước đó, chỉ cần trở thành triệu phú thì cái nào cũng có thể làm được!”, người dẫn chương trình lại nói:
“Tôi nghĩ rằng, đa phần mọi người đều có ước mơ trở thành người giàu có“.
“Nhưng có 99% người trên thế giới này đều là người phổ thông. Đi xe, ở nhà, mặc quần áo, trường theo học, mỗi ngày ba bữa đều là loại phổ thông“.
“Chương trình 'Tôi là triệu phú' sẽ biến một người bình thường không còn bình thường nữa!”
Bỗng nhiên, giọng nói người dẫn chương trình cao lên:
“Tôi là triệu phú sẽ biến một người bình thường trở thành một triệu phú! Tôi là triệu phú sẽ mang bạn trải nghiệm cuộc sống của một triệu phú!”
“Chào mừng quý khán giả đến với chương trình giải trí do livestream Sa Ngư làm nhà tài trợ chính mang tên 'Tôi là triệu phú'! Tiếp theo, xin mời nhân vật chính của tập đầu tiên lên sân khấu!”
Màn hình lớn chuyển cảnh, xuất hiện ở trên màn ảnh hiện giờ là một người đàn ông, chính là Triệu Tứ Hải!
Bên cạnh, anh ta còn hiện tư liệu giản lược.
“Triệu Tứ Hải, nam. Nghề nghiệp: kỹ sư công trình. Mức lương mỗi năm: 30 đến 50 ngàn tệ “.
“30 đến 50 ngàn tệ à?”
Vừa nhìn thấy dòng này, Lâm Hàn liền nhướng mày, tiền lương cơ bản mỗi năm của Triệu Tứ Hải ít nhất là 300 ngàn tệ, con số 50 ngàn đến 100 ngàn này chẳng đáng tin chút nào!
Nhưng, nếu mức lương càng thấp, sẽ càng kích thích những khán giả tầng lớp phổ thông đang ngồi trước TV kia!
Dù sao đa phần cũng là người bình thường.
“Anh...anh rể!”
Dương Lệ há to mồm, không ngờ lại thấy Triệu Tứ Hải.
Con người cô đảo một vòng, lập tức hiểu ra.
Mặc dù Triệu Tứ Hải có tiền, nhưng anh ta hoàn toàn không đủ mua biệt thự ở núi Vân Mộng.
Bỗng nhiên mua được biệt thự, chắc chắn là dùng tiền của ê-kíp chương trình “Tôi là triệu phú” rồi.
...
Trong một biệt thự khác.
“Tứ Hải! Là...là con thật sao?”
Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn TV, không dám tin rằng Triệu Tứ Hải lại lên TV.
“Là con!”
Triệu Tứ Hải cười đắc ý: “Con chính là người bình thường mà ê-kíp chương trình 'Tôi là triệu phú' chọn tặng cho con 10 triệu“.
“10 triệu tệ! Nhiều như thế luôn á!”
Dương Cảnh Đào ngây ra, đây là con số mà ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.
“Bố à, chúng ta xem TV tiếp đi, đợi lát nữa sẽ có mấy cảnh hả giận lắm đấy!”
Triệu Tứ Hải lại nở một nụ cười đầy bí ẩn.
“Được!”
Trong lòng Dương Cảnh Đào có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn hít sâu một hơi, tạm thời đè nén lại mà tiếp tục xem TV.
Nội dung kế tiếp cũng rất bình thường.
Triệu Tứ Hải nhận được 10 triệu tệ từ ê-kíp chương trình một cách suôn sẻ, sau đó đi mua một chiếc BMW 7-Series, rồi tậu một cái biệt thự tại núi Vân Mộng.
Quá trình này, khán giả xem đến thỏa mãn.
Nếu cho bọn họ 10 triệu tệ, phần lớn trong bọn họ cũng sẽ sắm xe sang, tậu biệt thự!
Bởi vì hằng ngày còn chẳng dám mơ đến, đột nhiên có tiền đương nhiên phải thực hiện nó ngay.
“Bố nói này Tứ Hải, bố cũng thắc mắc sao bỗng nhiên con lại có tiền đi mua biệt thự núi Vân Mộng, hóa ra là tiền của ê-kíp chương trình“.
Dương Cảnh Đào bừng tỉnh hiểu ra.
Sau khi mua được biệt thự, Triệu Tứ Hải bắt đầu phát thiệp mời tân gian cho những người họ hàng.
Lần này, có một người tên Lâm Hàn xuất hiện.
Là một người con rể của nhà họ Dương, theo như nhân vật chính của tập đầu tiên là Triệu Tứ Hải miêu tả, Lâm Hàn này là một tên vô tích sự, cả ngày chỉ biết ăn no chờ chết.
Mấu chốt là, người này còn rất sĩ diện.
Khi nhận được thiệp mời tân gia, anh còn giả vờ như rất dửng dưng.
“Lâm Hàn này diễn giỏi ghê!”
“Đúng vậy, mày nhìn biểu cảm của anh ta kìa, bình tĩnh ghê chưa, diễn y như thật!”
“Nếu như anh rể tao mua biệt thự, nhất định tao sẽ ngạc nhiên chết mất, Lâm Hàn này không nói lời nào, kiềm chế biểu cảm trên mặt thật sự rất đỉnh!”
...
Hoa Đông, Hoa Bắc, Hoa Nam... Trước TV mọi miền đất nước, có hơn hàng chục triệu khán giả đều nhìn thấy Lâm Hàn, không ngừng rối rít vừa nghị luận vừa mắng chửi.
Sau khi đưa thiệp mời xong, chính là đoạn cao trào của tập đầu tiên, tiệc tân gia!
Bởi vì nội dung chính là “vả mặt” Lâm Hàn trong buổi tiệc tân gia!
Tại phòng khách, có một bạn nhỏ bảy tám tuổi hướng vào nhà bếp hô to.
“Chà, buổi phát sóng đầu tiên chắc chắn sẽ gây tiếng vang lắm đây!”
Một người đàn ông đeo tạp dề, tay cầm sạn đi ra từ nhà bếp, cười ha hả nói:
“Nhạc Nhạc, nếu cho con 10 triệu tệ con sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là mua đồ chơi ạ!”
Người bạn nhỏ cười tươi, nhe ra hàm răng trắng: “Con sẽ mua hết tất cả đồ chơi thú vị luôn! Đừng nói nữa bố, chúng ta xem TV đi!”
“Được rồi!”
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, cùng xem TV với bạn nhỏ kia.
Toàn bộ Hoa Hạ dường như đều xuất hiện những cảnh tượng này.
Hàng chục ngàn người đang ngồi chờ “Tôi là triệu phú” được công chiếu.
Tại biệt thự nhà Triệu Tứ Hải, núi Vân Mộng.
Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào ngồi ở trên ghế sofa đợi xem tập đầu tiên của “Tôi là triệu phú“.
“Lúc trước bố có nghe mấy người họ hàng kể, nội dung chương trình này là chọn ngẫu nhiên một người bình thường và tặng người đó 10 triệu tệ, để biến họ trở thành triệu phú. Sau đó sẽ quay lại hết quá trình dùng số tiền đó“.
Dương Cảnh Đào cười ha hả nói: “Hơn nữa còn phát sóng trên đài truyền hình Đông Hải, người được ê-kíp chương trình chọn ắt hẳn cũng là người thành phố Đông Hải, cơ mà sao lại không chọn bố cơ chứ!”
“Nếu bố có 10 triệu tệ, thằng Lâm Hàn vô tích sự kia sẽ không dám hỗn láo, ngày nào cũng khoa tay múa chân với bố!”
Nói xong, Dương Cảnh Đào thở dài thất vọng, như thể ông ta thật sự vừa vuột mất 10 triệu tệ vậy.
“Bố à, có gì mà than thở chứ“.
Triệu Tứ Hải nở một nụ cười sâu xa: “Đợi lát nữa xem TV đi, chắc chắn sẽ rất đặc sắc đó“.
“Ồ, thế à?”
Dương Cảnh Đào ngẩn ra, cảm thấy trong lời nói của Triệu Tứ Hải hình như chứa một ẩn ý khác.
...
Tại biệt thự Lâm Hàn, Dương Lệ đã tan ca, cô đang nằm trong lòng Lâm Hàn xem TV.
Tít tắc, tít tắc...
Thoáng chốc đã đến 8 giờ!
Trên TV lập tức xuất hiện một đoạn mở màn hoàng tráng, một người dẫn chương trình xuất hiện.
Anh ta khoảng 30 tuổi, mặt một cái áo sơ mi hoa, cổ tay đeo đồng hồ Rolex Submariner trông vô cùng sang trọng, làm cho người ta cảm thấy rất giống một vị cậu ấm con nhà giàu.
Trên tay anh ta cầm micro, đứng trước một cái màn hình lớn, tươi cười mở miệng, giọng nói anh ta vô cùng thu hút, như xuyên thấu lòng người:
“Nếu như tặng bạn 10 triệu tệ, bạn muốn làm chuyện gì đầu tiên?”
“Sẽ du lịch vòng quanh thế giới, tậu biệt thự, hay là mua xe sang?”
“Sẽ đi hưởng tuần trăng mật với người bạn yêu nhất, hay hẹn hò với mấy cô nàng hot girl?”
“Sẽ đọc sách rèn luyện hun đúc cảm xúc, hay sẽ ăn uống chơi bời mỗi đêm?”
“Sẽ mua những túi xách hàng hiệu hay mua món đồ chơi mà bạn thích nhất?”
Lúc anh ta đang dẫn chương trình, màn hình lớn sau lưng anh ta không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Một chiếc máy bay đang bay lượn trên bầu trời xanh với cuốn hộ chiếu trong tay.
Biệt thự sang trọng và giấy sở hữu bất động sản.
Xe sang bóng bẩy siêu ngầu.
Từng kệ sách đầy ắp những cuốn sách.
Hai ly rượu vang cụng vào nhau, phía sau còn có đám đông lắc lư theo điệu nhạc.
Từng cây vàng lấp lánh phát sáng rực rỡ.
...
Những hình ảnh này vô cùng kích thích thần kinh khán giả.
Hai mắt của khán giả đều sáng bừng cả lên.
“Có tiền thật tốt!”
“Đúng vậy, chỉ cần có tiền là có tất cả!”
“Tiền không phải là tất cả, nhưng 99% chuyện xảy ra trên cõi đời này đều được giải quyết bằng tiền!”
“Không sai, vấn đề của những người bình thường như chúng ta đều nằm trong 99% đó!”
“Phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền mới được!”
Mỗi khán giả đang ngồi trước TV đều có những suy nghĩ của riêng mình.
“Như những điều tôi đã nói trước đó, chỉ cần trở thành triệu phú thì cái nào cũng có thể làm được!”, người dẫn chương trình lại nói:
“Tôi nghĩ rằng, đa phần mọi người đều có ước mơ trở thành người giàu có“.
“Nhưng có 99% người trên thế giới này đều là người phổ thông. Đi xe, ở nhà, mặc quần áo, trường theo học, mỗi ngày ba bữa đều là loại phổ thông“.
“Chương trình 'Tôi là triệu phú' sẽ biến một người bình thường không còn bình thường nữa!”
Bỗng nhiên, giọng nói người dẫn chương trình cao lên:
“Tôi là triệu phú sẽ biến một người bình thường trở thành một triệu phú! Tôi là triệu phú sẽ mang bạn trải nghiệm cuộc sống của một triệu phú!”
“Chào mừng quý khán giả đến với chương trình giải trí do livestream Sa Ngư làm nhà tài trợ chính mang tên 'Tôi là triệu phú'! Tiếp theo, xin mời nhân vật chính của tập đầu tiên lên sân khấu!”
Màn hình lớn chuyển cảnh, xuất hiện ở trên màn ảnh hiện giờ là một người đàn ông, chính là Triệu Tứ Hải!
Bên cạnh, anh ta còn hiện tư liệu giản lược.
“Triệu Tứ Hải, nam. Nghề nghiệp: kỹ sư công trình. Mức lương mỗi năm: 30 đến 50 ngàn tệ “.
“30 đến 50 ngàn tệ à?”
Vừa nhìn thấy dòng này, Lâm Hàn liền nhướng mày, tiền lương cơ bản mỗi năm của Triệu Tứ Hải ít nhất là 300 ngàn tệ, con số 50 ngàn đến 100 ngàn này chẳng đáng tin chút nào!
Nhưng, nếu mức lương càng thấp, sẽ càng kích thích những khán giả tầng lớp phổ thông đang ngồi trước TV kia!
Dù sao đa phần cũng là người bình thường.
“Anh...anh rể!”
Dương Lệ há to mồm, không ngờ lại thấy Triệu Tứ Hải.
Con người cô đảo một vòng, lập tức hiểu ra.
Mặc dù Triệu Tứ Hải có tiền, nhưng anh ta hoàn toàn không đủ mua biệt thự ở núi Vân Mộng.
Bỗng nhiên mua được biệt thự, chắc chắn là dùng tiền của ê-kíp chương trình “Tôi là triệu phú” rồi.
...
Trong một biệt thự khác.
“Tứ Hải! Là...là con thật sao?”
Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn TV, không dám tin rằng Triệu Tứ Hải lại lên TV.
“Là con!”
Triệu Tứ Hải cười đắc ý: “Con chính là người bình thường mà ê-kíp chương trình 'Tôi là triệu phú' chọn tặng cho con 10 triệu“.
“10 triệu tệ! Nhiều như thế luôn á!”
Dương Cảnh Đào ngây ra, đây là con số mà ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.
“Bố à, chúng ta xem TV tiếp đi, đợi lát nữa sẽ có mấy cảnh hả giận lắm đấy!”
Triệu Tứ Hải lại nở một nụ cười đầy bí ẩn.
“Được!”
Trong lòng Dương Cảnh Đào có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn hít sâu một hơi, tạm thời đè nén lại mà tiếp tục xem TV.
Nội dung kế tiếp cũng rất bình thường.
Triệu Tứ Hải nhận được 10 triệu tệ từ ê-kíp chương trình một cách suôn sẻ, sau đó đi mua một chiếc BMW 7-Series, rồi tậu một cái biệt thự tại núi Vân Mộng.
Quá trình này, khán giả xem đến thỏa mãn.
Nếu cho bọn họ 10 triệu tệ, phần lớn trong bọn họ cũng sẽ sắm xe sang, tậu biệt thự!
Bởi vì hằng ngày còn chẳng dám mơ đến, đột nhiên có tiền đương nhiên phải thực hiện nó ngay.
“Bố nói này Tứ Hải, bố cũng thắc mắc sao bỗng nhiên con lại có tiền đi mua biệt thự núi Vân Mộng, hóa ra là tiền của ê-kíp chương trình“.
Dương Cảnh Đào bừng tỉnh hiểu ra.
Sau khi mua được biệt thự, Triệu Tứ Hải bắt đầu phát thiệp mời tân gian cho những người họ hàng.
Lần này, có một người tên Lâm Hàn xuất hiện.
Là một người con rể của nhà họ Dương, theo như nhân vật chính của tập đầu tiên là Triệu Tứ Hải miêu tả, Lâm Hàn này là một tên vô tích sự, cả ngày chỉ biết ăn no chờ chết.
Mấu chốt là, người này còn rất sĩ diện.
Khi nhận được thiệp mời tân gia, anh còn giả vờ như rất dửng dưng.
“Lâm Hàn này diễn giỏi ghê!”
“Đúng vậy, mày nhìn biểu cảm của anh ta kìa, bình tĩnh ghê chưa, diễn y như thật!”
“Nếu như anh rể tao mua biệt thự, nhất định tao sẽ ngạc nhiên chết mất, Lâm Hàn này không nói lời nào, kiềm chế biểu cảm trên mặt thật sự rất đỉnh!”
...
Hoa Đông, Hoa Bắc, Hoa Nam... Trước TV mọi miền đất nước, có hơn hàng chục triệu khán giả đều nhìn thấy Lâm Hàn, không ngừng rối rít vừa nghị luận vừa mắng chửi.
Sau khi đưa thiệp mời xong, chính là đoạn cao trào của tập đầu tiên, tiệc tân gia!
Bởi vì nội dung chính là “vả mặt” Lâm Hàn trong buổi tiệc tân gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất