Chương 12: Làm Vườn
Thục Thanh Di hôm nay không có lịch gì ở sân vân động, vậy nên mới có dịp ở nhà xem người giúp việc của mình làm vườn. Trời không quá nắng gắt, nên Trương Thịnh Hàm rất tranh thủ tìm găng tay vải đeo vào rồi ra phía sau. Quả nhiên là người sống theo chế độ dinh dưỡng, vì sau nhà anh trồng toàn rau xanh và hạt đậu. Chẳng trách tuy là đàn ông con trai, nhưng da dẻ kia lại rất trắng và trông mịn màng.
Trương Thịnh Hàm đội cái mũ rộng vành có nơ, làm bằng chất liệu vải xô. Cô mặc áo dài tay màu xanh dương và quần cùng màu, mang ủn màu đen. Tóm lại, tuy là lần đầu làm vườn quy mô rộng thế này nhưng đồ nghề trang bị khá đầy đủ.
"Này! Cẩn thận coi chừng rau của tôi! Đừng có nhổ cỏ rồi nhổ luôn cả rau đấy!"
Cô quay đầu lại, nhìn Thục Thanh Di mặc áo thun trắng ôm sát cơ thể săn chắc, đứng đó chỉ tay năm ngón với mình. Cô lườm anh, sau đó không thèm nói gì mà nhổ cỏ. Khu vườn này có lẽ được chăm sóc rất tốt, nên cỏ không mọc nhiều, rau củ rất xanh tươi, còn rất to nữa. Trương Thịnh Hàm không nghĩ rằng người sống bừa bộn như Thục Thanh Di, lại chăm chút được cho chúng. Trong lòng nhịn không được tò mò, cô hỏi.
"Rau này anh trồng á?"
"Chứ ai?"
Anh nói rồi từ từ đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Thịnh Hàm. Tay không đeo bao tay, nhưng cũng không hiểu sao lại vô thức đưa tay ra chạm lên đám rau xanh, còn giúp cô nhổ cỏ li ti.
"Này! Sao lại là ngành y vậy?"
Cô đang nhổ cỏ nghe hỏi thì quay sang nhìn anh, chớp mi mắt. Anh nghĩ cô không rõ ý hỏi của mình, nên mới tỏ ra kiên nhẫn.
"Hiểu không vậy? Tức là sao lại chọn học y ấy?"
"Vì tôi muốn cứu thật nhiều người!"
Thục Thanh Di cau mày, chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn của cô, cẩn thận nhổ từng cọng cỏ dù là nhỏ nhất. Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo hương hoa mùa xuân, hương gió mùa hạ, rất thanh thuần và trong trẻo.
"Nhìn mọi người được chính tay mình cứu sống, không phải rất tốt sao?"
"Không."
Thục Thanh Di trả lời dứt khoát. Câu này của anh khiến cô phải giật mình mà nhìn. Anh đứng dậy, nhìn con sâu xanh lá dưới chân mình đang ngọ nguậy rồi dứt khoát dùng mũi dép giẫm lên nó.
"Đó không phải là lòng tốt, mà là bố thí."
"Trên đời này chẳng có cái gì là lòng tốt thật sự cả, cũng chẳng có cái gì là miễn phí. Không phải những người làm bác sĩ trong kia cứu người cũng cần trả lương à? Cái câu lương y như từ mẫu ấy hả? Thời nay, không còn thích hợp."
Anh nói rồi nhấc chân lên, nhìn con sâu ăn lá bị mình giẫm nát bét mà chẳng có cảm xúc gì. Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt nhìn sâu xa.
"Làm người tốt quá, bản thân sẽ thiệt thòi."
Trương Thịnh Hàm ngây người một lúc lâu mới quay đầu lại nhìn, thấy Thục Thanh Di đã quay lưng đi xa một đoạn. Rốt cuộc bản thân đã phải trải qua những gì, mới có thể nói được những lời như thế?
Sau khi nhổ cỏ ở sau vườn xong, Trương Thịnh Hàm bắt đầu di chuyển đến khu vực phía trước. Cô nhìn số cây kiểng trong chậu và mấy bụi hoa hồng gần cổng, còn có cả hoa đỗ quyên mà đau đầu. Nhiều như vậy, là muốn người ta phải dọn đến khi nào?
Mấy bụi hoa hồng gần cổng tuy không cao nhưng lại rất nhiều hoa, đóa nào cũng rạng rỡ và diễm lệ. Trương Thịnh Hàm thích hoa, vừa hay lại được chăm chút cho chúng nên rất nhiệt tình. Nhưng dù là thích, thì cũng không được quên rằng chúng dù đẹp mà có gai nhọn.
Chỉ là bản tính cô vụng về, dù đã đeo bao tay nhưng vì ỷ lại mà ôm cả bụi hoa, kết quả tay bị gai đâm chi chít.
"A!"
Trương Thịnh Hàm kêu lên một tiếng, vừa lúc Thục Thanh Di đi ra vườn.
"Chuyện gì vậy?"
"A không có gì!"
Anh thấy cô cứ luống cuống muốn tháo bao tay ra, vì lúc này gai hoa hồng đã dính vào đó. Thật tình những lúc thế này vô cùng khó xử, nhất là với người quá ngốc nghếch như Trương Thịnh Hàm.
"Đưa cái tay ra coi!"
Thục Thanh Di kéo tay cô lên xem, mới phát hiện trên bao tay có dính gai hoa hồng. Anh nhíu mày, không nói gì mà dứt khoát cầm đầu bao tay kéo mạnh ra.
"A đau!"
"Im lặng chút!"
Anh hơi cúi người xuống, nhìn những chỗ bị gai đâm chi chít trên lòng bàn tay của Trương Thịnh Hàm. Lúc này tạm thời chưa nói đến chuyện trong lòng ra sao, nhưng trước mắt đã không nhịn được mà lên tiếng.
"Cô bị điên à? Có biết hoa hồng có gai không mà ôm cả bụi lên như thế hả?"
"Tôi biết..."
"Biết rồi còn làm?"
Thục Thanh Di bất lực thở ra.
"Này cô Trương Thịnh Hàm! Cô đến đây là để làm việc nhà cho tôi, chứ không phải làm trẻ để tôi trông đâu nhé!"
Trương Thịnh Hàm xấu hổ cúi mặt.
"Tôi biết rồi."
Nói rồi, cô khom người xuống nhặt bao tay lên đặt tạm sang một bên. Số hoa hồng này vẫn còn cần cho vào trong chậu và lắp đất, còn phải tưới hoa và cây kiểng nữa mới xong. Dù sao cũng chỉ là bị gai đâm, mấy chuyện này với cô không to tát gì. Bản thân không phải người yếu đuối, mà số phận sinh ra cũng không cho phép cô yếu đuối. Một chút cơn đau nho nhỏ, thì không được tỏ ra yếu mềm.
Trương Thịnh Hàm đi đến chỗ bụi hoa hồng, vừa mới chạm tay vào hoa thì Thục Thanh Di đã lên tiếng.
"Làm gì nữa?"
"Tôi vẫn chưa làm xong á!"
"Cái tay như ổ ong rồi còn muốn làm nữa hả?"
Thục Thanh Di đi đến kéo Trương Thịnh Hàm ra khỏi chỗ mấy bụi hoa hồng, sau đó nhìn cô.
"Đi vô nhà giùm cái!"
"Vậy còn chỗ này..."
Anh mệt mỏi thở dài với cô.
"Nó ra sao thì kệ nó đi! (một tay chống hông một tay chỉ về hướng phòng khách) Đi vô nhà!"
Trương Thịnh Hàm đội cái mũ rộng vành có nơ, làm bằng chất liệu vải xô. Cô mặc áo dài tay màu xanh dương và quần cùng màu, mang ủn màu đen. Tóm lại, tuy là lần đầu làm vườn quy mô rộng thế này nhưng đồ nghề trang bị khá đầy đủ.
"Này! Cẩn thận coi chừng rau của tôi! Đừng có nhổ cỏ rồi nhổ luôn cả rau đấy!"
Cô quay đầu lại, nhìn Thục Thanh Di mặc áo thun trắng ôm sát cơ thể săn chắc, đứng đó chỉ tay năm ngón với mình. Cô lườm anh, sau đó không thèm nói gì mà nhổ cỏ. Khu vườn này có lẽ được chăm sóc rất tốt, nên cỏ không mọc nhiều, rau củ rất xanh tươi, còn rất to nữa. Trương Thịnh Hàm không nghĩ rằng người sống bừa bộn như Thục Thanh Di, lại chăm chút được cho chúng. Trong lòng nhịn không được tò mò, cô hỏi.
"Rau này anh trồng á?"
"Chứ ai?"
Anh nói rồi từ từ đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Thịnh Hàm. Tay không đeo bao tay, nhưng cũng không hiểu sao lại vô thức đưa tay ra chạm lên đám rau xanh, còn giúp cô nhổ cỏ li ti.
"Này! Sao lại là ngành y vậy?"
Cô đang nhổ cỏ nghe hỏi thì quay sang nhìn anh, chớp mi mắt. Anh nghĩ cô không rõ ý hỏi của mình, nên mới tỏ ra kiên nhẫn.
"Hiểu không vậy? Tức là sao lại chọn học y ấy?"
"Vì tôi muốn cứu thật nhiều người!"
Thục Thanh Di cau mày, chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn của cô, cẩn thận nhổ từng cọng cỏ dù là nhỏ nhất. Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo hương hoa mùa xuân, hương gió mùa hạ, rất thanh thuần và trong trẻo.
"Nhìn mọi người được chính tay mình cứu sống, không phải rất tốt sao?"
"Không."
Thục Thanh Di trả lời dứt khoát. Câu này của anh khiến cô phải giật mình mà nhìn. Anh đứng dậy, nhìn con sâu xanh lá dưới chân mình đang ngọ nguậy rồi dứt khoát dùng mũi dép giẫm lên nó.
"Đó không phải là lòng tốt, mà là bố thí."
"Trên đời này chẳng có cái gì là lòng tốt thật sự cả, cũng chẳng có cái gì là miễn phí. Không phải những người làm bác sĩ trong kia cứu người cũng cần trả lương à? Cái câu lương y như từ mẫu ấy hả? Thời nay, không còn thích hợp."
Anh nói rồi nhấc chân lên, nhìn con sâu ăn lá bị mình giẫm nát bét mà chẳng có cảm xúc gì. Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt nhìn sâu xa.
"Làm người tốt quá, bản thân sẽ thiệt thòi."
Trương Thịnh Hàm ngây người một lúc lâu mới quay đầu lại nhìn, thấy Thục Thanh Di đã quay lưng đi xa một đoạn. Rốt cuộc bản thân đã phải trải qua những gì, mới có thể nói được những lời như thế?
Sau khi nhổ cỏ ở sau vườn xong, Trương Thịnh Hàm bắt đầu di chuyển đến khu vực phía trước. Cô nhìn số cây kiểng trong chậu và mấy bụi hoa hồng gần cổng, còn có cả hoa đỗ quyên mà đau đầu. Nhiều như vậy, là muốn người ta phải dọn đến khi nào?
Mấy bụi hoa hồng gần cổng tuy không cao nhưng lại rất nhiều hoa, đóa nào cũng rạng rỡ và diễm lệ. Trương Thịnh Hàm thích hoa, vừa hay lại được chăm chút cho chúng nên rất nhiệt tình. Nhưng dù là thích, thì cũng không được quên rằng chúng dù đẹp mà có gai nhọn.
Chỉ là bản tính cô vụng về, dù đã đeo bao tay nhưng vì ỷ lại mà ôm cả bụi hoa, kết quả tay bị gai đâm chi chít.
"A!"
Trương Thịnh Hàm kêu lên một tiếng, vừa lúc Thục Thanh Di đi ra vườn.
"Chuyện gì vậy?"
"A không có gì!"
Anh thấy cô cứ luống cuống muốn tháo bao tay ra, vì lúc này gai hoa hồng đã dính vào đó. Thật tình những lúc thế này vô cùng khó xử, nhất là với người quá ngốc nghếch như Trương Thịnh Hàm.
"Đưa cái tay ra coi!"
Thục Thanh Di kéo tay cô lên xem, mới phát hiện trên bao tay có dính gai hoa hồng. Anh nhíu mày, không nói gì mà dứt khoát cầm đầu bao tay kéo mạnh ra.
"A đau!"
"Im lặng chút!"
Anh hơi cúi người xuống, nhìn những chỗ bị gai đâm chi chít trên lòng bàn tay của Trương Thịnh Hàm. Lúc này tạm thời chưa nói đến chuyện trong lòng ra sao, nhưng trước mắt đã không nhịn được mà lên tiếng.
"Cô bị điên à? Có biết hoa hồng có gai không mà ôm cả bụi lên như thế hả?"
"Tôi biết..."
"Biết rồi còn làm?"
Thục Thanh Di bất lực thở ra.
"Này cô Trương Thịnh Hàm! Cô đến đây là để làm việc nhà cho tôi, chứ không phải làm trẻ để tôi trông đâu nhé!"
Trương Thịnh Hàm xấu hổ cúi mặt.
"Tôi biết rồi."
Nói rồi, cô khom người xuống nhặt bao tay lên đặt tạm sang một bên. Số hoa hồng này vẫn còn cần cho vào trong chậu và lắp đất, còn phải tưới hoa và cây kiểng nữa mới xong. Dù sao cũng chỉ là bị gai đâm, mấy chuyện này với cô không to tát gì. Bản thân không phải người yếu đuối, mà số phận sinh ra cũng không cho phép cô yếu đuối. Một chút cơn đau nho nhỏ, thì không được tỏ ra yếu mềm.
Trương Thịnh Hàm đi đến chỗ bụi hoa hồng, vừa mới chạm tay vào hoa thì Thục Thanh Di đã lên tiếng.
"Làm gì nữa?"
"Tôi vẫn chưa làm xong á!"
"Cái tay như ổ ong rồi còn muốn làm nữa hả?"
Thục Thanh Di đi đến kéo Trương Thịnh Hàm ra khỏi chỗ mấy bụi hoa hồng, sau đó nhìn cô.
"Đi vô nhà giùm cái!"
"Vậy còn chỗ này..."
Anh mệt mỏi thở dài với cô.
"Nó ra sao thì kệ nó đi! (một tay chống hông một tay chỉ về hướng phòng khách) Đi vô nhà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất