Chương 35: Lần Đầu Nghĩ Tới
Đợi mọi chuyện ổn thỏa xong thì cũng đã là chiều tối. Lúc này, Thục Thanh Di đã được chuyển ra bên ngoài phòng bệnh và vẫn còn hôn mê. Trương Thịnh Hàm làm thủ tục nhập viện cho anh theo sự chỉ dẫn của quản lí Ken. Sau khi nhận được tin có một khách du lịch người Trung Quốc bị thương sau vụ xả súng, đại diện của khu du lịch Thái Lan đã đến gặp để thăm hỏi.
Người đại diện là một cô gái trẻ tên là Pon, là chủ tịch của ban quản lí du lịch. Khi cô ấy lần đầu nhìn thấy Trương Thịnh Hàm, đã như nhớ ra điều gì đó mà thốt lên.
“Cô… Cô là…”
Pon đương nhiên không thể nào quên, lúc mình bị tai nạn đuối nước suýt chết, đã có một cô gái bất chấp nguy hiểm lao ra cứu mình. Dù cũng là con gái như nhau, nhưng cô lại vô cùng can đảm, không hề sợ hãi mà còn trấn an cô ấy.
“Cô là người đã cứu tôi ở bãi biển lần trước?”
Trương Thịnh Hàm có phần bất ngờ, vì không nghĩ rằng chủ tịch ban quản lí du lịch lại là người Trung Quốc, không những thế còn là người được cô cứu giúp.
“Vậy ra là cô ư?”
“Phải phải! Lần trước anh kia bế cô đi gấp quá, tôi vẫn còn chưa kịp hỏi danh tính để cảm ơn. Đúng là trái đất tròn thật, lại cho tôi gặp cô lần nữa!”
Anh kia? Bế mình đi gấp quá ư? Là Thục Thanh Di sao?
Pon nói rồi mới để ý đến người đang nằm trên giường bệnh, tuy gương mặt nhợt nhạt nhưng rất ưa nhìn, có nét vô cùng cuốn hút. Cô ấy lại thốt lên.
“Đúng rồi, là người này này! Lần đó anh ta bế cô trên tay mà hoảng hốt lắm, cứ chạy khắp nơi để tìm nhân viên y tế của khách sạn giúp đỡ. Lễ tân khách sạn thấy tay của anh ta bị thương còn ướt sũng muốn chữa trị, nhưng cũng phải nài nỉ lắm anh ta mới chấp nhận ấy!”
Hoảng hốt ư? Chạy khắp nơi tìm nhân viên y tế giúp mình? Còn vì mình mà tay ướt sũng nước biển? Rát tới như vậy, vết thương nhất định sẽ nhiễm trùng. Vậy mà anh ta…
Trương Thịnh Hàm nhìn Pon cười nhẹ nhàng.
“Cảm ơn cô đã đến đây thăm hỏi chúng tôi.”
Cô ấy ngạc nhiên.
“A? Nói vậy ra anh ta là người bị thương trong vụ bạo động được đưa lên báo ư?”
“Đúng vậy.”
Là vì cứu tôi, nên mới bị thương như thế.
Pon ở lại đó không lâu, một lát sau cũng xin phép phải về vì còn nhiều việc cần mình giải quyết. Trương Thịnh Hàm ngồi bên cạnh giường của Thục Thanh Di, chờ anh hết thuốc mê rồi mới có thể cho anh ăn chút gì đó. Vị trí vết thương nằm ở sau lưng, nên lúc này anh chỉ có thể nghiêng người sang một hướng, vô cùng chật vật.
Cô chuẩn bị trước một ly sữa nóng, mở hộp cháo mà quản lý Ken đã mua trước đó ra.
Khoảng 15 phút sau.
Thục Thanh Di dần dần lấy lại được ý thức, cảm nhận được cơn đau nhức từ vết thương của mình khi vừa hết thuốc tê. Anh nhíu mày, cổ họng khô khan muốn ho một tiếng, nhưng thực tế là không đủ sức. Trương Thịnh Hàm vô tình quay sang trông thấy thế, vội vàng đến bên cạnh.
“Anh tỉnh rồi ư? Anh thấy thế nào rồi?”
Anh muốn trở mình, nhưng cô đã giữ cánh tay anh rồi ngăn lại.
“Ấy đừng! Anh nằm im đi! Vết thương sẽ đau lắm đó!”
“Cô… Không sao chứ?”
Anh nhẹ giọng lên tiếng, gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt. Lúc rơi vào trạng thái hôn mê, tai anh vẫn nghe được tiếng khóc thút thít, vẫn nghe được cô không ngừng gọi anh tỉnh dậy. Có một người bên cạnh mình, để mình liều mạng cứu sống hóa ra lại có cảm giác này. Trương Thịnh Hàm khựng lại, cô không nghĩ rằng người bị thương nằm trên giường như anh, lại đang hỏi thăm cô đây là một người lành lặn. Có chút xúc động dâng trào trong đôi mắt long lanh ấy, cô mỉm cười trả lời.
“Tôi không sao. Thật sự cảm ơn anh!”
Thục Thanh Di lại nói.
“Cảm ơn thì phải dùng hành động nữa, đừng có ngồi đó mà nói suông.”
Trương Thịnh Hàm chưa hiểu lắm, ngẩn ngơ nhìn.
“Hả?”
“Tôi đói rồi! Cô làm cái gì đi chứ?”
Cô gật gù, giúp anh gượng người ngồi dậy. Dù có hơi vất vả chút, nhưng anh vẫn có thể tự mình tựa nhẹ lưng vào thành giường mà không động đến vết thương. Mang sữa qua đặt vào lòng bàn tay anh, Trương Thịnh Hàm bảo.
“Sữa vừa pha luôn á! Anh mau uống đi!”
Thục Thanh Di gật đầu, vừa đưa ly sữa đến miệng thì cửa phòng đột nhiên bật mở rất mạnh, đập thẳng vào tường. Thục phu nhân cùng quản gia Chu không biết ở đâu xông vào, nét mặt lạnh lẽo khiến người ta rét run. Anh biết bà nhất định sẽ động vào Trương Thịnh Hàm, nên lập tức buông ly sữa xuống.
Thục phu nhân bước tới, bà vừa nắm cổ tay kéo cô đứng dậy thì anh gằn giọng quát lên.
“Mẹ!”
Trương Thịnh Hàm chao đảo, bất ngờ bị đẩy ngã ra đất làm cả người đau ê ẩm không thôi. Bà nhìn con trai mình nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt mà hỏi.
“Có phải con là vì cô ta mà thành ra thế này không? Hả?”
Thục Thanh Di nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, hai ánh mắt sắc lạnh đối đầu nhau không ai có ý định nhường nhịn ai.
“Đủ rồi mẹ! Đừng xen vào chuyện riêng của con nữa!”
“Chuyện riêng? Con là con trai của mẹ. Thế nào thì là chuyện riêng của con đây hả?”
Trương Thịnh Hàm bối rối, ngước lên nhìn dáng người sang trọng và cao quý của Thục phu nhân. Cô chưa từng nghĩ gì nhiều đến việc gia đình Thục Thanh Di giàu có ra sao, có tầm ảnh hưởng đến cỡ nào. Nhưng không hiểu sao giây phút nhìn anh nằm trên giường bệnh vì mình suýt chết, và giờ đây bị mẹ của anh đẩy ra khỏi anh. Cô lại thấy, mình bắt đầu nghĩ về nó, về cái gọi là khoảng cách của cả hai từ lâu đã quá xa vời, quá khác biệt.
Thục Thanh Di nhíu mày, vì kích động mạnh mà chỗ vết thương có phần đau nhói.
“Mẹ đến tận đây chỉ để thị uy vai trò làm mẹ của mình với con thôi sao? Nếu như vậy, thì mẹ không cần tốn nhiều công sức đâu.”
Thục phu nhân hít thở thật sâu để kìm nén cơn giận của mình xuống, vì đứa con trai này quá đỗi cứng đầu.
“Mẹ sinh con ra nuôi con lớn, cũng không phải để nhìn con liều mạng mình cho người khác đâu!”
Bà nói rồi liếc mắt nhìn sang Trương Thịnh Hàm một cái, sau đó lại tiếp tục.
“Sau khi hồi phục, lập tức quay về cho mẹ.”
Thục Thanh Di lại như có như không mà chẳng quan tâm lời mẹ mình vừa nói. Anh nhìn cô đang ngồi bệt trên đất rồi lại nhìn quản gia Chu, hỏi.
“Ông không biết đỡ người ta đứng dậy sao? Cần tôi phải nhắc nhở à?”
Thục phu nhân cứng họng.
“Con…”
“Con muốn nghỉ ngơi. Mẹ và ông ta ồn ào quá rồi, làm ơn ra ngoài đi!”
…
Người đại diện là một cô gái trẻ tên là Pon, là chủ tịch của ban quản lí du lịch. Khi cô ấy lần đầu nhìn thấy Trương Thịnh Hàm, đã như nhớ ra điều gì đó mà thốt lên.
“Cô… Cô là…”
Pon đương nhiên không thể nào quên, lúc mình bị tai nạn đuối nước suýt chết, đã có một cô gái bất chấp nguy hiểm lao ra cứu mình. Dù cũng là con gái như nhau, nhưng cô lại vô cùng can đảm, không hề sợ hãi mà còn trấn an cô ấy.
“Cô là người đã cứu tôi ở bãi biển lần trước?”
Trương Thịnh Hàm có phần bất ngờ, vì không nghĩ rằng chủ tịch ban quản lí du lịch lại là người Trung Quốc, không những thế còn là người được cô cứu giúp.
“Vậy ra là cô ư?”
“Phải phải! Lần trước anh kia bế cô đi gấp quá, tôi vẫn còn chưa kịp hỏi danh tính để cảm ơn. Đúng là trái đất tròn thật, lại cho tôi gặp cô lần nữa!”
Anh kia? Bế mình đi gấp quá ư? Là Thục Thanh Di sao?
Pon nói rồi mới để ý đến người đang nằm trên giường bệnh, tuy gương mặt nhợt nhạt nhưng rất ưa nhìn, có nét vô cùng cuốn hút. Cô ấy lại thốt lên.
“Đúng rồi, là người này này! Lần đó anh ta bế cô trên tay mà hoảng hốt lắm, cứ chạy khắp nơi để tìm nhân viên y tế của khách sạn giúp đỡ. Lễ tân khách sạn thấy tay của anh ta bị thương còn ướt sũng muốn chữa trị, nhưng cũng phải nài nỉ lắm anh ta mới chấp nhận ấy!”
Hoảng hốt ư? Chạy khắp nơi tìm nhân viên y tế giúp mình? Còn vì mình mà tay ướt sũng nước biển? Rát tới như vậy, vết thương nhất định sẽ nhiễm trùng. Vậy mà anh ta…
Trương Thịnh Hàm nhìn Pon cười nhẹ nhàng.
“Cảm ơn cô đã đến đây thăm hỏi chúng tôi.”
Cô ấy ngạc nhiên.
“A? Nói vậy ra anh ta là người bị thương trong vụ bạo động được đưa lên báo ư?”
“Đúng vậy.”
Là vì cứu tôi, nên mới bị thương như thế.
Pon ở lại đó không lâu, một lát sau cũng xin phép phải về vì còn nhiều việc cần mình giải quyết. Trương Thịnh Hàm ngồi bên cạnh giường của Thục Thanh Di, chờ anh hết thuốc mê rồi mới có thể cho anh ăn chút gì đó. Vị trí vết thương nằm ở sau lưng, nên lúc này anh chỉ có thể nghiêng người sang một hướng, vô cùng chật vật.
Cô chuẩn bị trước một ly sữa nóng, mở hộp cháo mà quản lý Ken đã mua trước đó ra.
Khoảng 15 phút sau.
Thục Thanh Di dần dần lấy lại được ý thức, cảm nhận được cơn đau nhức từ vết thương của mình khi vừa hết thuốc tê. Anh nhíu mày, cổ họng khô khan muốn ho một tiếng, nhưng thực tế là không đủ sức. Trương Thịnh Hàm vô tình quay sang trông thấy thế, vội vàng đến bên cạnh.
“Anh tỉnh rồi ư? Anh thấy thế nào rồi?”
Anh muốn trở mình, nhưng cô đã giữ cánh tay anh rồi ngăn lại.
“Ấy đừng! Anh nằm im đi! Vết thương sẽ đau lắm đó!”
“Cô… Không sao chứ?”
Anh nhẹ giọng lên tiếng, gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt. Lúc rơi vào trạng thái hôn mê, tai anh vẫn nghe được tiếng khóc thút thít, vẫn nghe được cô không ngừng gọi anh tỉnh dậy. Có một người bên cạnh mình, để mình liều mạng cứu sống hóa ra lại có cảm giác này. Trương Thịnh Hàm khựng lại, cô không nghĩ rằng người bị thương nằm trên giường như anh, lại đang hỏi thăm cô đây là một người lành lặn. Có chút xúc động dâng trào trong đôi mắt long lanh ấy, cô mỉm cười trả lời.
“Tôi không sao. Thật sự cảm ơn anh!”
Thục Thanh Di lại nói.
“Cảm ơn thì phải dùng hành động nữa, đừng có ngồi đó mà nói suông.”
Trương Thịnh Hàm chưa hiểu lắm, ngẩn ngơ nhìn.
“Hả?”
“Tôi đói rồi! Cô làm cái gì đi chứ?”
Cô gật gù, giúp anh gượng người ngồi dậy. Dù có hơi vất vả chút, nhưng anh vẫn có thể tự mình tựa nhẹ lưng vào thành giường mà không động đến vết thương. Mang sữa qua đặt vào lòng bàn tay anh, Trương Thịnh Hàm bảo.
“Sữa vừa pha luôn á! Anh mau uống đi!”
Thục Thanh Di gật đầu, vừa đưa ly sữa đến miệng thì cửa phòng đột nhiên bật mở rất mạnh, đập thẳng vào tường. Thục phu nhân cùng quản gia Chu không biết ở đâu xông vào, nét mặt lạnh lẽo khiến người ta rét run. Anh biết bà nhất định sẽ động vào Trương Thịnh Hàm, nên lập tức buông ly sữa xuống.
Thục phu nhân bước tới, bà vừa nắm cổ tay kéo cô đứng dậy thì anh gằn giọng quát lên.
“Mẹ!”
Trương Thịnh Hàm chao đảo, bất ngờ bị đẩy ngã ra đất làm cả người đau ê ẩm không thôi. Bà nhìn con trai mình nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt mà hỏi.
“Có phải con là vì cô ta mà thành ra thế này không? Hả?”
Thục Thanh Di nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, hai ánh mắt sắc lạnh đối đầu nhau không ai có ý định nhường nhịn ai.
“Đủ rồi mẹ! Đừng xen vào chuyện riêng của con nữa!”
“Chuyện riêng? Con là con trai của mẹ. Thế nào thì là chuyện riêng của con đây hả?”
Trương Thịnh Hàm bối rối, ngước lên nhìn dáng người sang trọng và cao quý của Thục phu nhân. Cô chưa từng nghĩ gì nhiều đến việc gia đình Thục Thanh Di giàu có ra sao, có tầm ảnh hưởng đến cỡ nào. Nhưng không hiểu sao giây phút nhìn anh nằm trên giường bệnh vì mình suýt chết, và giờ đây bị mẹ của anh đẩy ra khỏi anh. Cô lại thấy, mình bắt đầu nghĩ về nó, về cái gọi là khoảng cách của cả hai từ lâu đã quá xa vời, quá khác biệt.
Thục Thanh Di nhíu mày, vì kích động mạnh mà chỗ vết thương có phần đau nhói.
“Mẹ đến tận đây chỉ để thị uy vai trò làm mẹ của mình với con thôi sao? Nếu như vậy, thì mẹ không cần tốn nhiều công sức đâu.”
Thục phu nhân hít thở thật sâu để kìm nén cơn giận của mình xuống, vì đứa con trai này quá đỗi cứng đầu.
“Mẹ sinh con ra nuôi con lớn, cũng không phải để nhìn con liều mạng mình cho người khác đâu!”
Bà nói rồi liếc mắt nhìn sang Trương Thịnh Hàm một cái, sau đó lại tiếp tục.
“Sau khi hồi phục, lập tức quay về cho mẹ.”
Thục Thanh Di lại như có như không mà chẳng quan tâm lời mẹ mình vừa nói. Anh nhìn cô đang ngồi bệt trên đất rồi lại nhìn quản gia Chu, hỏi.
“Ông không biết đỡ người ta đứng dậy sao? Cần tôi phải nhắc nhở à?”
Thục phu nhân cứng họng.
“Con…”
“Con muốn nghỉ ngơi. Mẹ và ông ta ồn ào quá rồi, làm ơn ra ngoài đi!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất