Chương 38: Chỗ Này Rất Dữ Dội
Thục Thanh Di ôm lấy cô, viền môi thanh tú cong lên một nụ cười, như là hài lòng, như là mãn nguyện.
Từ khi nhận thức được mình sống trong một gia đình chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, còn bên trong lạnh lẽo, anh đã không còn xem trọng thứ gì ngoài sự nỗ lực của bản thân. Không ngừng phấn đấu để được mọi người công nhận, để có được vị trí mà nhiều người ao ước. Anh không làm thế vì để cha mẹ trông thấy, mà để cho bản thân mình được sống đúng với đam mê. Dẫu sao thì họ cũng chưa từng thật sự nghĩ rằng anh cần gì, chỉ anh là biết rõ.
Việc Trương Thịnh Hàm xuất hiện rồi đến bên cạnh anh, cũng giống như việc ông trời nhìn thấy được anh cần cởi mở lòng mình.
—
“Về việc chấp nhận ở lại để quay quảng cáo, cảm ơn anh rất nhiều!”
Quản lí Ken ngồi tại nhà hàng cùng Trương Thịnh Hàm và Thục Thanh Di, cả ba người cùng nhau dùng bữa tối. Trước khi quay quảng cáo, anh ấy muốn giới thiệu một chút về ẩm thực và văn hóa đặc sắc của Thái Lan với anh và cô. Nơi đây thì đã quá nổi tiếng với những ngôi chùa lớn có kiến trúc cầu kỳ, độc đáo khiến khách du lịch phải trầm trồ. Không chỉ về mặt linh thiêng, thần linh mà còn là nơi du lịch và tìm hiểu. Ẩm thực đa dạng, từ các món đặc trưng mang đậm phong vị Thái Lan cho tới những món dân dã, dễ ăn dễ nhớ tới.
Ngày mai là một ngày khá thú vị, vì người dân Thái Lan sẽ tổ chức một lễ hội, gọi là Lễ hội Té nước. Ngày mà mọi người xóa bỏ mọi khoảng cách, xóa bỏ sự xa lạ mà cùng nhau xuống đường vui chơi.
“Ngày mai hai người nên ra đường chơi đi! Sẽ có kỉ niệm khó quên ở đây đấy!”
“Vậy có ổn không? Tôi sợ ảnh hưởng đến vết thương á!”
Trương Thịnh Hàm lên tiếng, hành động vô thức quan tâm này của cô dù chỉ là theo thói quen, nhưng lại khiến Thục Thanh Di chú ý.
Sau khi rời khỏi nhà hàng và tạm biệt quản lí Ken, anh đi sánh vai bên cạnh cô, bất ngờ chạm đầu ngón tay mình vào tay cô. Tình cảnh ngượng ngùng này đầy e ấp, lại có chút gì đó vụng về dễ thương. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh đến độ suýt nữa đã nhảy vọt ra bên ngoài.
“Anh… Làm gì thế?”
“Làm gì đâu? Nắm tay thôi!”
Nói không làm gì mà lại nắm tay á? Là cuối cùng có làm gì không?
Thục Thanh Di nắm tay cô, sau đó dắt cô đi về phía trước. Thay vì hai người cùng nhau vào taxi để quay về khách sạn, thì anh lại bảo tài xế tìm chỗ nào đó để đi rồi hãy quay lại.
“Bây giờ cũng tối rồi, chúng ta không về sao?”
Anh nhìn cô, cong cong khóe môi.
“Em gấp cái gì? Muốn ngủ cùng tôi hay sao mà đòi về mãi vậy?”
Trương Thịnh Hàm cứng họng, nhìn anh đơ ra rồi liền phản bác.
“Làm gì có? Anh bị hoang tưởng ư?”
Anh phì cười.
Hai người bình yên đi trên đoạn đường vẫn còn nhiều người đang náo nhiệt. Có những quầy bán thức ăn nhanh, có những cặp đôi khác tay trong tay nhau, còn trao nhau những cử chỉ thân mật. Trương Thịnh Hàm vô thức nhìn lên Thục Thanh Di, thì có phần hơi cạn lời. Cô nhìn theo ánh mắt của anh hướng về phía trước, mới thấy anh đang chằm chằm nhìn một cặp đôi đang hôn nhau.
Có gì đáng để nhìn tới vậy chứ?
Trương Thịnh Hàm đứng hình nhìn anh, còn anh cứ dùng ánh mắt rất khó hiểu mà nhìn cặp đôi người ta như vậy. Cô sợ họ phát hiện ra có người đang nhìn mình, không khéo Thục Thanh Di sẽ bị họ ném đá tơi bời mất. Thế là cô kiểng chân lên đưa tay che mắt anh lại.
“Anh nhìn cái gì đấy? Người… Người ta đang tình cảm với nhau mà?”
Anh gạt tay cô xuống rồi đột nhiên cúi đầu, hạ sát gần cô.
“Thì đang nhìn mà! Nhìn để học hỏi kinh nghiệm áp dụng đấy!”
“Anh…”
Thục Thanh Di nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý cười.
“Em muốn thử không?”
Trương Thịnh Hàm lập tức đẩy anh ra sau đó chạy trốn. Cô chạy về phía trước, dáng người nhỏ nhắn, vô cùng đáng yêu. Thục Thanh Di hơi nghiêng đầu, dường như nhận ra mình hoàn toàn bị cô thu hút. Cũng không biết từ lúc nào? Có thể là từ khi cô đặt chân vào nhà anh, xuất hiện ở từng nơi trong nhà. Hoặc cũng có thể, là từ lần đầu tiên cả hai gặp mặt nhau rồi nhờ chiếc ghim cài áo ấy mà gặp thêm lần nữa.
Định mệnh!
Chính là không ai có thể tự mình sắp đặt nó. Mà như một chuyện buồn cười, như một lời nhạc vu vơ trong lúc yêu đời chính miệng mình thốt ra. Nên thơ như vậy, chân thật như vậy. Tự nhiên nó xuất hiện, hòa mình vào cuộc sống của ai đó, khiến họ dần quen với sự hiện hữu của nó. Dần tồn tại, dần đi vào trí nhớ, dần khắc sâu. Đến khi hòa làm một, chính là không thể thiếu.
Trương Thịnh Hàm! Không ngờ lại đáng yêu tới vậy!
“Này! Rồi đi luôn vậy đó?”
Thục Thanh Di lên tiếng gọi, sau đó lập tức đuổi theo Trương Thịnh Hàm. Hai người đi với nhau đến tận khuya mới quay về lại phòng khách sạn
“Anh hôm nay ra ngoài nhiều rồi! Vết thương chỉ vừa mới lành thôi, tốt hơn là đừng để nó tái lại!”
Cô vừa nói vừa đóng cửa phòng, nào ngờ lúc quay người lại đột nhiên bị anh áp sát. Hai tay anh chống lên cửa, đảo mắt nhìn gương mặt trái xoan xinh xắn của cô. Còn cô thì như khúc gỗ, đứng yên bất động không biết được anh muốn làm gì.
“Em có biết những khi em quan tâm tôi, ở chỗ này đột nhiên có phản ứng rất dữ dội không?”
Chỗ… Nào cơ?
Trương Thịnh Hàm tái mét, đột nhiên trố mắt ra nhìn Thục Thanh Di cầm tay chuẩn bị đặt lên người mình. Nhưng trái với suy nghĩ sợ hãi trong đen tối của cô, thì anh chỉ đơn thuần đặt nó lên ngực trái của mình mà thôi. Và quả thật, nó đang đập rất nhanh rất nhanh.
“Chính là chỉ với mỗi em thôi đó!”
…
Từ khi nhận thức được mình sống trong một gia đình chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, còn bên trong lạnh lẽo, anh đã không còn xem trọng thứ gì ngoài sự nỗ lực của bản thân. Không ngừng phấn đấu để được mọi người công nhận, để có được vị trí mà nhiều người ao ước. Anh không làm thế vì để cha mẹ trông thấy, mà để cho bản thân mình được sống đúng với đam mê. Dẫu sao thì họ cũng chưa từng thật sự nghĩ rằng anh cần gì, chỉ anh là biết rõ.
Việc Trương Thịnh Hàm xuất hiện rồi đến bên cạnh anh, cũng giống như việc ông trời nhìn thấy được anh cần cởi mở lòng mình.
—
“Về việc chấp nhận ở lại để quay quảng cáo, cảm ơn anh rất nhiều!”
Quản lí Ken ngồi tại nhà hàng cùng Trương Thịnh Hàm và Thục Thanh Di, cả ba người cùng nhau dùng bữa tối. Trước khi quay quảng cáo, anh ấy muốn giới thiệu một chút về ẩm thực và văn hóa đặc sắc của Thái Lan với anh và cô. Nơi đây thì đã quá nổi tiếng với những ngôi chùa lớn có kiến trúc cầu kỳ, độc đáo khiến khách du lịch phải trầm trồ. Không chỉ về mặt linh thiêng, thần linh mà còn là nơi du lịch và tìm hiểu. Ẩm thực đa dạng, từ các món đặc trưng mang đậm phong vị Thái Lan cho tới những món dân dã, dễ ăn dễ nhớ tới.
Ngày mai là một ngày khá thú vị, vì người dân Thái Lan sẽ tổ chức một lễ hội, gọi là Lễ hội Té nước. Ngày mà mọi người xóa bỏ mọi khoảng cách, xóa bỏ sự xa lạ mà cùng nhau xuống đường vui chơi.
“Ngày mai hai người nên ra đường chơi đi! Sẽ có kỉ niệm khó quên ở đây đấy!”
“Vậy có ổn không? Tôi sợ ảnh hưởng đến vết thương á!”
Trương Thịnh Hàm lên tiếng, hành động vô thức quan tâm này của cô dù chỉ là theo thói quen, nhưng lại khiến Thục Thanh Di chú ý.
Sau khi rời khỏi nhà hàng và tạm biệt quản lí Ken, anh đi sánh vai bên cạnh cô, bất ngờ chạm đầu ngón tay mình vào tay cô. Tình cảnh ngượng ngùng này đầy e ấp, lại có chút gì đó vụng về dễ thương. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh đến độ suýt nữa đã nhảy vọt ra bên ngoài.
“Anh… Làm gì thế?”
“Làm gì đâu? Nắm tay thôi!”
Nói không làm gì mà lại nắm tay á? Là cuối cùng có làm gì không?
Thục Thanh Di nắm tay cô, sau đó dắt cô đi về phía trước. Thay vì hai người cùng nhau vào taxi để quay về khách sạn, thì anh lại bảo tài xế tìm chỗ nào đó để đi rồi hãy quay lại.
“Bây giờ cũng tối rồi, chúng ta không về sao?”
Anh nhìn cô, cong cong khóe môi.
“Em gấp cái gì? Muốn ngủ cùng tôi hay sao mà đòi về mãi vậy?”
Trương Thịnh Hàm cứng họng, nhìn anh đơ ra rồi liền phản bác.
“Làm gì có? Anh bị hoang tưởng ư?”
Anh phì cười.
Hai người bình yên đi trên đoạn đường vẫn còn nhiều người đang náo nhiệt. Có những quầy bán thức ăn nhanh, có những cặp đôi khác tay trong tay nhau, còn trao nhau những cử chỉ thân mật. Trương Thịnh Hàm vô thức nhìn lên Thục Thanh Di, thì có phần hơi cạn lời. Cô nhìn theo ánh mắt của anh hướng về phía trước, mới thấy anh đang chằm chằm nhìn một cặp đôi đang hôn nhau.
Có gì đáng để nhìn tới vậy chứ?
Trương Thịnh Hàm đứng hình nhìn anh, còn anh cứ dùng ánh mắt rất khó hiểu mà nhìn cặp đôi người ta như vậy. Cô sợ họ phát hiện ra có người đang nhìn mình, không khéo Thục Thanh Di sẽ bị họ ném đá tơi bời mất. Thế là cô kiểng chân lên đưa tay che mắt anh lại.
“Anh nhìn cái gì đấy? Người… Người ta đang tình cảm với nhau mà?”
Anh gạt tay cô xuống rồi đột nhiên cúi đầu, hạ sát gần cô.
“Thì đang nhìn mà! Nhìn để học hỏi kinh nghiệm áp dụng đấy!”
“Anh…”
Thục Thanh Di nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý cười.
“Em muốn thử không?”
Trương Thịnh Hàm lập tức đẩy anh ra sau đó chạy trốn. Cô chạy về phía trước, dáng người nhỏ nhắn, vô cùng đáng yêu. Thục Thanh Di hơi nghiêng đầu, dường như nhận ra mình hoàn toàn bị cô thu hút. Cũng không biết từ lúc nào? Có thể là từ khi cô đặt chân vào nhà anh, xuất hiện ở từng nơi trong nhà. Hoặc cũng có thể, là từ lần đầu tiên cả hai gặp mặt nhau rồi nhờ chiếc ghim cài áo ấy mà gặp thêm lần nữa.
Định mệnh!
Chính là không ai có thể tự mình sắp đặt nó. Mà như một chuyện buồn cười, như một lời nhạc vu vơ trong lúc yêu đời chính miệng mình thốt ra. Nên thơ như vậy, chân thật như vậy. Tự nhiên nó xuất hiện, hòa mình vào cuộc sống của ai đó, khiến họ dần quen với sự hiện hữu của nó. Dần tồn tại, dần đi vào trí nhớ, dần khắc sâu. Đến khi hòa làm một, chính là không thể thiếu.
Trương Thịnh Hàm! Không ngờ lại đáng yêu tới vậy!
“Này! Rồi đi luôn vậy đó?”
Thục Thanh Di lên tiếng gọi, sau đó lập tức đuổi theo Trương Thịnh Hàm. Hai người đi với nhau đến tận khuya mới quay về lại phòng khách sạn
“Anh hôm nay ra ngoài nhiều rồi! Vết thương chỉ vừa mới lành thôi, tốt hơn là đừng để nó tái lại!”
Cô vừa nói vừa đóng cửa phòng, nào ngờ lúc quay người lại đột nhiên bị anh áp sát. Hai tay anh chống lên cửa, đảo mắt nhìn gương mặt trái xoan xinh xắn của cô. Còn cô thì như khúc gỗ, đứng yên bất động không biết được anh muốn làm gì.
“Em có biết những khi em quan tâm tôi, ở chỗ này đột nhiên có phản ứng rất dữ dội không?”
Chỗ… Nào cơ?
Trương Thịnh Hàm tái mét, đột nhiên trố mắt ra nhìn Thục Thanh Di cầm tay chuẩn bị đặt lên người mình. Nhưng trái với suy nghĩ sợ hãi trong đen tối của cô, thì anh chỉ đơn thuần đặt nó lên ngực trái của mình mà thôi. Và quả thật, nó đang đập rất nhanh rất nhanh.
“Chính là chỉ với mỗi em thôi đó!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất