Chương 48: Lo An Nguy Của Em
“Thanh Di nó sắp đến Myanmar? Tin này chính xác không?”
“Thưa phu nhân, hoàn toàn chính xác ạ! Chỉ cần vượt qua vòng loại với các thành viên trong đội, thiếu gia sẽ lên đường đến Myanmar và ở đó nửa tháng.”
Thục phu nhân cầm ly trà thượng hạng lên nhấp một ngụm, ngồi bên bàn nhìn ra khung cảnh xa hoa dưới căn biệt thự của mình. Bà ta hơi nhếch môi, im lặng suy nghĩ gì đó. Quản gia Chu lên tiếng.
“Tất nhiên với năng lực của thiếu gia, cậu ấy sẽ là người được chọn và đến đó nửa tháng. Như vậy thì, việc Trương Thịnh Hàm kia ở lại đây…”
“Nôn nóng cái gì? Ông nghĩ nó sẽ để yên cho tôi động vào cô ta sao?”
Thục phu nhân cầm ly trà trong tay, mỉm cười hỏi. Bà ta hiểu rõ con trai mình, một khi đã vướng vào những chuyện liên quan đến tình cảm thì thứ khiến anh phân tâm nhất chính là nó. Anh không bị chi phối bởi lí trí, mà là ở chỗ trái tim. Có thể trước đây bà ta ra sức ngăn cản anh đi theo con đường trở thành vận động viên đua xe đạp. Nhưng xem ra, bây giờ bà ta đã hối hận rồi, vì còn có chuyện khác khiến bà ta đau đầu nhiều hơn.
Chỉ là lúc này tâm trí anh đã hoàn toàn bị tình yêu lấn át.
“Lần trước tôi còn biết một tin, thiếu gia hình như đã cho người đến chỗ nhà của Trương Thịnh Hàm, muốn sửa chữa lại nó.”
Thục phu nhân quay đầu nhìn quản gia Chu, nhíu mày.
“Có chuyện này nữa sao?”
Ông ta gật đầu chắc nịch. Thục phu nhân im lặng không nói gì, nhưng trong lòng cuộn trào lửa giận. Nhiều năm như vậy rồi hai mẹ con thậm chí còn không nói được quá năm câu, tình cảm mờ nhạt, sứt mẻ. Bây giờ có Trương Thịnh Hàm bên cạnh rồi, vị trí của bà ta trong lòng anh mà nói càng thêm lu mờ.
Bà ta không nói gì, nhưng tay siết chặt lấy ly trà rồi ném phăng nó đi.
—
Mấy ngày nay Thục Thanh Di đang bàn bạc với quản lí Kim, về việc sau khi được chọn đi thi đấu thì có thể đưa người nhà đi cùng hay không. Anh thật sự không nghĩ được nhiều, vì chỉ khi giữ Trương Thịnh Hàm ở cạnh thì cô mới an toàn và bản thân anh cũng an tâm.
“Về việc này e là rất khó. Em cũng biết đó là nước bạn chứ không phải quê nhà mình mà?”
Thục Thanh Di khó chịu trong lòng, nhìn anh ấy nói.
“Em biết là vậy rồi. Nhưng mà, anh cũng biết em đang lo lắng chuyện gì mà đúng không? Em đi rồi anh cũng đi luôn, Tiểu Hàm ở lại đây em không yên tâm chút nào. Cha của cô ấy thì suốt ngày say xỉn, còn mẹ của em…”
Nói đến đây, anh lại không hề muốn nhắc tới nữa. Quản lí Kim nhìn anh khổ tâm như vậy, cũng đã hết cách để giúp đỡ rồi.
“Phía bên đại diện của họ rất khó khăn về việc này. Họ sợ rằng chúng ta đưa người nhà đi cùng, sẽ làm ảnh hưởng đến giải đấu và hơn hết là sợ việc chơi xấu lẫn nhau. Về chuyện này, anh thật sự xin lỗi khi không thể giúp em Thanh Di à!”
Thục Thanh Di cũng không muốn gây khó dễ cho ai, nhẹ giọng nói.
“Anh đừng nói như thế! Vấn đề là nằm ở chỗ em hết mà!”
Anh cụp mắt, góc nghiêng gần như là hoàn hảo đến độ khiến người cùng giới đôi khi cũng phải ganh tị. Nhưng lúc này, điều anh quan tâm chẳng phải những thứ đó, mà chính là tình yêu của anh.
Thục Thanh Di nghĩ nghĩ, lát sau lại thở dài mà nói.
“Nhiều lúc em lại nghĩ, phải mà Tiểu Hàm đừng yêu em thì sẽ tốt hơn.”
Quản lí Kim sặc nước, quay sang nhíu mày nhìn anh.
“Cái thằng! Nói gì mà lung tung vậy hả?”
“Em nói thật! Hoặc giá mà em chỉ là người bình thường thôi, sống trong gia đình bình thường rồi làm một công việc bình thường…”
“Nhưng nếu là như vậy, thì chưa chắc gì em đã gặp được cô bé.”
Câu này của anh ấy khiến Thục Thanh Di khựng lại mà nhìn. Với anh, quản lí Kim không chỉ là người đồng hành cùng anh trong công việc, mà còn là một người anh em, là một người thầy. Anh ấy luôn bên cạnh hỗ trợ anh, chưa từng có ý phê bình bản tính nóng nảy của anh. Anh ấy luôn khiến anh nhận ra được nhiều điều. Và ngay lúc này, câu mà quản lí Kim vừa nói cũng khiến anh phải suy nghĩ.
“Em nên nhớ, mọi chuyện xảy ra đều không phải cứ thuận theo tự nhiên, mà là sự an bày của ông trời. Có được thứ này thì sẽ không có thứ kia, chính là như vậy. Việc em và Thịnh Hàm ở bên nhau bị mẹ em cấm cản, đó là chuyện không ai mong muốn cả. Nhưng đó không phải là lỗi của bọn em. Em hiểu mà?”
Thục Thanh Di nhìn quản lí Kim, cong khóe môi mỉm cười.
“Cảm ơn anh! Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ bọn em!”
Anh ấy thở dài, khoát vai anh rồi nói.
“Bây giờ phải nghĩ cách khác đi! Em về hỏi cô bé xem có người thân nào hay bạn bè gì không? Trong thời gian em đến Myanmar, bảo cô bé ở nhà họ trong vòng nửa tháng, chỉ còn cách đó mà thôi!”
Thục Thanh Di nghe xong tâm trạng liền tốt lên hẳn, phấn chấn mỉm cười mà nhìn quản lí Kim.
“Cảm ơn anh!”
Anh ấy phì cười.
“Cái thằng này, cảm ơn mãi vậy đó hả? Đi về nhà làm liền đi chứ?”
Anh rời khỏi nhà của quản lí Kim rồi trở về nhà mình. Trong lúc anh và Trương Thịnh Hàm ăn tối cùng nhau, anh đã suy nghĩ một lúc lâu mới nhắc tới chuyện mình sẽ đi thi đấu.
“Về chuyện thi đấu á, anh có chuyện liên quan muốn nói với em!”
Cô đang ăn thì ngừng lại, chớp mi mắt nhìn anh.
“Dạ! Anh nói đi!”
Thục Thanh Di chần chừ lúc lâu, mới khó khăn mở lời.
“Thật ra anh, vẫn luôn lo lắng về việc bỏ em một mình ở đây khi anh sang Myanmar. Thời gian nửa tháng với anh mà nói rất dài, nhất là kể từ khi có em bên cạnh, cho nên…”
Trương Thịnh Hàm lần đầu trông thấy vẻ ấp úng của anh, gương mặt khôi ngô lúc này hệt như một đứa trẻ. Cô cười, thừa biết anh đang lo chuyện gì.
“Anh sợ phu nhân sẽ làm khó em đúng không?”
“Tiểu Hàm! Mẹ của anh, anh hiểu rõ hơn ai hết. Anh không mong em ở trong nhà này một mình, càng không mong em về ở cạnh người cha say xỉn của em.”
Nói rồi anh hơi khom người tới, đưa hai tay ra nắm lấy tay cô.
“Em có bà con nào ở gần nhà không? Hoặc là một cô bạn thân nào đó chẳng hạn? Trong thời gian anh đi, em có thể ở cùng họ, như vậy anh mới yên tâm được!”
Trương Thịnh Hàm lại cười.
“Xem anh kìa! Chỉ là nửa tháng thôi mà! Hơn nữa, phu nhân dù có không thích em thế nào thì cũng không thể làm hại em được! Đúng vậy không?”
…
“Thưa phu nhân, hoàn toàn chính xác ạ! Chỉ cần vượt qua vòng loại với các thành viên trong đội, thiếu gia sẽ lên đường đến Myanmar và ở đó nửa tháng.”
Thục phu nhân cầm ly trà thượng hạng lên nhấp một ngụm, ngồi bên bàn nhìn ra khung cảnh xa hoa dưới căn biệt thự của mình. Bà ta hơi nhếch môi, im lặng suy nghĩ gì đó. Quản gia Chu lên tiếng.
“Tất nhiên với năng lực của thiếu gia, cậu ấy sẽ là người được chọn và đến đó nửa tháng. Như vậy thì, việc Trương Thịnh Hàm kia ở lại đây…”
“Nôn nóng cái gì? Ông nghĩ nó sẽ để yên cho tôi động vào cô ta sao?”
Thục phu nhân cầm ly trà trong tay, mỉm cười hỏi. Bà ta hiểu rõ con trai mình, một khi đã vướng vào những chuyện liên quan đến tình cảm thì thứ khiến anh phân tâm nhất chính là nó. Anh không bị chi phối bởi lí trí, mà là ở chỗ trái tim. Có thể trước đây bà ta ra sức ngăn cản anh đi theo con đường trở thành vận động viên đua xe đạp. Nhưng xem ra, bây giờ bà ta đã hối hận rồi, vì còn có chuyện khác khiến bà ta đau đầu nhiều hơn.
Chỉ là lúc này tâm trí anh đã hoàn toàn bị tình yêu lấn át.
“Lần trước tôi còn biết một tin, thiếu gia hình như đã cho người đến chỗ nhà của Trương Thịnh Hàm, muốn sửa chữa lại nó.”
Thục phu nhân quay đầu nhìn quản gia Chu, nhíu mày.
“Có chuyện này nữa sao?”
Ông ta gật đầu chắc nịch. Thục phu nhân im lặng không nói gì, nhưng trong lòng cuộn trào lửa giận. Nhiều năm như vậy rồi hai mẹ con thậm chí còn không nói được quá năm câu, tình cảm mờ nhạt, sứt mẻ. Bây giờ có Trương Thịnh Hàm bên cạnh rồi, vị trí của bà ta trong lòng anh mà nói càng thêm lu mờ.
Bà ta không nói gì, nhưng tay siết chặt lấy ly trà rồi ném phăng nó đi.
—
Mấy ngày nay Thục Thanh Di đang bàn bạc với quản lí Kim, về việc sau khi được chọn đi thi đấu thì có thể đưa người nhà đi cùng hay không. Anh thật sự không nghĩ được nhiều, vì chỉ khi giữ Trương Thịnh Hàm ở cạnh thì cô mới an toàn và bản thân anh cũng an tâm.
“Về việc này e là rất khó. Em cũng biết đó là nước bạn chứ không phải quê nhà mình mà?”
Thục Thanh Di khó chịu trong lòng, nhìn anh ấy nói.
“Em biết là vậy rồi. Nhưng mà, anh cũng biết em đang lo lắng chuyện gì mà đúng không? Em đi rồi anh cũng đi luôn, Tiểu Hàm ở lại đây em không yên tâm chút nào. Cha của cô ấy thì suốt ngày say xỉn, còn mẹ của em…”
Nói đến đây, anh lại không hề muốn nhắc tới nữa. Quản lí Kim nhìn anh khổ tâm như vậy, cũng đã hết cách để giúp đỡ rồi.
“Phía bên đại diện của họ rất khó khăn về việc này. Họ sợ rằng chúng ta đưa người nhà đi cùng, sẽ làm ảnh hưởng đến giải đấu và hơn hết là sợ việc chơi xấu lẫn nhau. Về chuyện này, anh thật sự xin lỗi khi không thể giúp em Thanh Di à!”
Thục Thanh Di cũng không muốn gây khó dễ cho ai, nhẹ giọng nói.
“Anh đừng nói như thế! Vấn đề là nằm ở chỗ em hết mà!”
Anh cụp mắt, góc nghiêng gần như là hoàn hảo đến độ khiến người cùng giới đôi khi cũng phải ganh tị. Nhưng lúc này, điều anh quan tâm chẳng phải những thứ đó, mà chính là tình yêu của anh.
Thục Thanh Di nghĩ nghĩ, lát sau lại thở dài mà nói.
“Nhiều lúc em lại nghĩ, phải mà Tiểu Hàm đừng yêu em thì sẽ tốt hơn.”
Quản lí Kim sặc nước, quay sang nhíu mày nhìn anh.
“Cái thằng! Nói gì mà lung tung vậy hả?”
“Em nói thật! Hoặc giá mà em chỉ là người bình thường thôi, sống trong gia đình bình thường rồi làm một công việc bình thường…”
“Nhưng nếu là như vậy, thì chưa chắc gì em đã gặp được cô bé.”
Câu này của anh ấy khiến Thục Thanh Di khựng lại mà nhìn. Với anh, quản lí Kim không chỉ là người đồng hành cùng anh trong công việc, mà còn là một người anh em, là một người thầy. Anh ấy luôn bên cạnh hỗ trợ anh, chưa từng có ý phê bình bản tính nóng nảy của anh. Anh ấy luôn khiến anh nhận ra được nhiều điều. Và ngay lúc này, câu mà quản lí Kim vừa nói cũng khiến anh phải suy nghĩ.
“Em nên nhớ, mọi chuyện xảy ra đều không phải cứ thuận theo tự nhiên, mà là sự an bày của ông trời. Có được thứ này thì sẽ không có thứ kia, chính là như vậy. Việc em và Thịnh Hàm ở bên nhau bị mẹ em cấm cản, đó là chuyện không ai mong muốn cả. Nhưng đó không phải là lỗi của bọn em. Em hiểu mà?”
Thục Thanh Di nhìn quản lí Kim, cong khóe môi mỉm cười.
“Cảm ơn anh! Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ bọn em!”
Anh ấy thở dài, khoát vai anh rồi nói.
“Bây giờ phải nghĩ cách khác đi! Em về hỏi cô bé xem có người thân nào hay bạn bè gì không? Trong thời gian em đến Myanmar, bảo cô bé ở nhà họ trong vòng nửa tháng, chỉ còn cách đó mà thôi!”
Thục Thanh Di nghe xong tâm trạng liền tốt lên hẳn, phấn chấn mỉm cười mà nhìn quản lí Kim.
“Cảm ơn anh!”
Anh ấy phì cười.
“Cái thằng này, cảm ơn mãi vậy đó hả? Đi về nhà làm liền đi chứ?”
Anh rời khỏi nhà của quản lí Kim rồi trở về nhà mình. Trong lúc anh và Trương Thịnh Hàm ăn tối cùng nhau, anh đã suy nghĩ một lúc lâu mới nhắc tới chuyện mình sẽ đi thi đấu.
“Về chuyện thi đấu á, anh có chuyện liên quan muốn nói với em!”
Cô đang ăn thì ngừng lại, chớp mi mắt nhìn anh.
“Dạ! Anh nói đi!”
Thục Thanh Di chần chừ lúc lâu, mới khó khăn mở lời.
“Thật ra anh, vẫn luôn lo lắng về việc bỏ em một mình ở đây khi anh sang Myanmar. Thời gian nửa tháng với anh mà nói rất dài, nhất là kể từ khi có em bên cạnh, cho nên…”
Trương Thịnh Hàm lần đầu trông thấy vẻ ấp úng của anh, gương mặt khôi ngô lúc này hệt như một đứa trẻ. Cô cười, thừa biết anh đang lo chuyện gì.
“Anh sợ phu nhân sẽ làm khó em đúng không?”
“Tiểu Hàm! Mẹ của anh, anh hiểu rõ hơn ai hết. Anh không mong em ở trong nhà này một mình, càng không mong em về ở cạnh người cha say xỉn của em.”
Nói rồi anh hơi khom người tới, đưa hai tay ra nắm lấy tay cô.
“Em có bà con nào ở gần nhà không? Hoặc là một cô bạn thân nào đó chẳng hạn? Trong thời gian anh đi, em có thể ở cùng họ, như vậy anh mới yên tâm được!”
Trương Thịnh Hàm lại cười.
“Xem anh kìa! Chỉ là nửa tháng thôi mà! Hơn nữa, phu nhân dù có không thích em thế nào thì cũng không thể làm hại em được! Đúng vậy không?”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất