Chương 53: Ngốc À!
“Việc nhìn em nhiều lần bị thương như thế, khiến cô bé tự trách rất nhiều.”
Quản lí Kim nói rồi lại vỗ vỗ lên vai anh, hiểu những khó khăn mà anh và cô đang cùng nhau đối mặt. Anh ấy nói rồi lại ngó nghiêng mà xem Trương Thịnh Hàm đang ở nơi nào, sau đó mới cẩn thận đến gần Thục Thanh Di mà hỏi.
“Nhưng anh thật sự muốn biết, chuyện xe của em gặp vấn đề và việc em không thể thi đấu ở Myanmar, là sự cố mà em không biết hay là…”
“Là em làm.”
Thục Thanh Di lên tiếng thừa nhận, khiến quản lí Kim nghe xong mà như bị sét váng xuống đầu. Anh ấy ngẩn ra, im lặng mất vài giây mới định hình được anh đang nói đến chuyện gì.
“Em… Em làm? Làm… Cái gì?”
Anh hơi cúi đầu thở ra một hơi, thật sự không muốn khiến ai phải vì mình lo lắng hay phiền lòng. Nhưng anh hết cách rồi. Trước khi làm một chuyện gì đó, nếu là trước đây anh đã không đắn đo nhiều như vậy.
“Em đã cắt phanh xe, để tự hủy đi tư cách đến Myanmar thi đấu của mình.”
Quản lí Kim sững sốt nhìn anh, hai mắt mở to đến mức không thể tưởng tượng được. Rốt cuộc là vì cái gì, mà lại khiến một người từng đầy nhiệt huyết theo đuổi đam mê như anh phải làm thế? Anh ấy sau vài giây im bặt, đã vừa giận vừa lo lắng mà lay người Thục Thanh Di.
“Em điên hả? Làm như vậy là nguy hiểm có biết không? Chưa nói đến chuyện em có đến Myanmar được hay không. Nếu chẳng may em không phải tông vào dãy phân cách mà nghiêm trọng hơn thì làm sao đây?”
“Anh! Lúc đó em không nghĩ được nhiều vậy đâu! Mâu thuẫn giữa mẹ em và Tiểu Hàm cứ ngày một lớn dần hơn, anh cũng biết mà?”
Thục Thanh Di vừa cử động cổ mình một chút đã đau nhói, anh khẽ nhíu mày. Gương mặt có nét xanh xao, nhưng khi nhắc tới chuyện đó vẫn có chút gì đó lạnh lẽo.
“Em không muốn phải nói cho anh biết điều này nhưng mà… Bà ấy có vấn đề về tâm lí. Việc bà ấy thích và ghét ai đã không còn do bà ấy kiểm soát nữa!”
Quản lí Kim ngắt lời.
“Thịnh Hàm đâu có lỗi?”
“Nhưng mẹ em cũng vậy! Người có lỗi là em! Mối quan hệ của hai mẹ con xảy ra quá nhiều rạn nứt rồi, bây giờ lại thêm một người bị cuốn vào nữa. Anh! Nếu mà lúc đó em không qua khỏi, có khi lại thật sự tốt.”
Anh ấy vô cùng tức giận khi nghe anh nói những lời này, tức đến mức tay đã siết thành quyền muốn đấm anh một phát cho tỉnh ra. Nhưng thấy anh bị thương, lại kẹt giữa mẹ và người yêu khiến anh ấy mềm lòng. Quản lí Kim không biết làm thế nào, chỉ bực tức mà quát.
“Em điên rồi!”
Lát sau, anh ấy lại nói tiếp.
“Việc bây giờ em gặp chấn thương, sẽ rất ảnh hưởng đến các chặng đua sau này. Em liều lĩnh như vậy, là không muốn tiếp tục đam mê nữa sao?”
“Thanh Di!”
Tiếng gọi bất ngờ của Trương Thịnh Hàm làm cuộc nói chuyện của cả hai bị gián đoạn. Thục Thanh Di im lặng, cứ như sợ cô sẽ nghe thấy nên thần sắc có chút bất ổn. Quản lí Kim thì vội vàng thu lại thái độ tức giận với anh, mỉm cười nói.
“Nếu em đã ổn rồi thì anh về đây! Chỗ bên sân vận động, vừa rồi còn lộn xộn lắm!”
“Dạ!”
Sau khi anh ấy đi, Trương Thịnh Hàm đẩy xe lăn đưa Thục Thanh Di vào trong phòng bệnh của mình. Căn phòng này là do Thục phu nhân chọn, nên từ các dịch vụ cho đến chăn nệm đều là loại tốt. Cô đi đến giường làm phẳng nệm lại, rồi quay sang bảo anh.
“Nào! Em dìu anh lên!”
Thục Thanh Di đưa tay ra nắm lấy tay cô, tuy nói là để cô dìu, nhưng anh cũng không dám dựa hết vào vì sợ cô không chống nổi mình. Sau khi đã ngồi được lên giường, anh mới nhìn cô mà nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cảm ơn em!”
Trương Thịnh Hàm cũng cười, sau đó quay lưng lại với anh mà đi về phía bàn, vừa đến chỗ đó vừa nói.
“Để em pha chút sữa nóng cho anh.”
Cô vừa quay đi, gương mặt tươi cười đã tắt, thay vào đó là những giọt nước mắt rơi. Cuộc trò chuyện giữa Thục Thanh Di và quản lí Kim, Trương Thịnh Hàm đều đã nghe thấy hết. Anh đứng ở giữa cô và mẹ mình luôn phải khó xử trăm bề. Nhưng dù có ra sao, anh vẫn chưa từng nói một chuyện gì với cô, cũng chưa từng gây áp lực cho cô. Thay vào đó, anh sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng đứng ra che chở cô.
Trương Thịnh Hàm nén tiếng nức nở xuống tận đáy lòng mình, đôi mắt dần nhòe đi. Việc một vận động viên đua xe đạp không thể tiếp tục chặng đua của mình và tiếp tục theo đuổi đam mê là việc vô cùng khó. Thục Thanh Di lại chọn từ bỏ nó, để ở bên cạnh bảo vệ cô.
“Sữa… Pha xong rồi!”
Cô quay lại nhìn anh, cẩn thận mang sữa nóng tới ngồi bên cạnh.
“Tại sao… Anh làm như thế?”
Thục Thanh Di còn chưa uống sữa, đã nghe được cô hỏi câu này. Anh ngây ra, nhìn cô đang quay lưng lại với mình mà bờ vai nhỏ run lên. Anh không nghĩ rằng cô đã biết mọi chuyện, nên vẫn cố gắng trấn an với cô rằng mình chỉ bị thương ngoài da, vốn không nghiêm trọng.
“Tiểu Hàm! Anh đã không sao rồi! Em đừng lo lắng nữa!”
“Không. Em không nói chuyện đó!”
“Hửm?”
Trương Thịnh Hàm quay đầu lại nhìn anh, giữ mình thật bình tĩnh.
“Việc đứng giữa em và mẹ anh, có phải rất khó không? Đến mức anh phải dùng tới cách này, khiến em cảm thấy mình tệ đến như vậy. Em chẳng giúp được gì, mà chỉ mang lại phiền phức?”
Thục Thanh Di thở dài một tiếng, đặt ly sữa còn ấm nóng lên bàn.
“Em đã biết rồi ư?”
“Nếu không thì anh định sẽ giấu em mãi đúng không? Thanh Di à! Em thật sự… Thật sự vô dụng tới như vậy sao?”
Anh nhìn cô bất lực như thế, vội vàng đưa tay ra kéo cô đến ngồi cạnh bên mình.
“Ngốc à? Ai bảo em như thế?”
…
Quản lí Kim nói rồi lại vỗ vỗ lên vai anh, hiểu những khó khăn mà anh và cô đang cùng nhau đối mặt. Anh ấy nói rồi lại ngó nghiêng mà xem Trương Thịnh Hàm đang ở nơi nào, sau đó mới cẩn thận đến gần Thục Thanh Di mà hỏi.
“Nhưng anh thật sự muốn biết, chuyện xe của em gặp vấn đề và việc em không thể thi đấu ở Myanmar, là sự cố mà em không biết hay là…”
“Là em làm.”
Thục Thanh Di lên tiếng thừa nhận, khiến quản lí Kim nghe xong mà như bị sét váng xuống đầu. Anh ấy ngẩn ra, im lặng mất vài giây mới định hình được anh đang nói đến chuyện gì.
“Em… Em làm? Làm… Cái gì?”
Anh hơi cúi đầu thở ra một hơi, thật sự không muốn khiến ai phải vì mình lo lắng hay phiền lòng. Nhưng anh hết cách rồi. Trước khi làm một chuyện gì đó, nếu là trước đây anh đã không đắn đo nhiều như vậy.
“Em đã cắt phanh xe, để tự hủy đi tư cách đến Myanmar thi đấu của mình.”
Quản lí Kim sững sốt nhìn anh, hai mắt mở to đến mức không thể tưởng tượng được. Rốt cuộc là vì cái gì, mà lại khiến một người từng đầy nhiệt huyết theo đuổi đam mê như anh phải làm thế? Anh ấy sau vài giây im bặt, đã vừa giận vừa lo lắng mà lay người Thục Thanh Di.
“Em điên hả? Làm như vậy là nguy hiểm có biết không? Chưa nói đến chuyện em có đến Myanmar được hay không. Nếu chẳng may em không phải tông vào dãy phân cách mà nghiêm trọng hơn thì làm sao đây?”
“Anh! Lúc đó em không nghĩ được nhiều vậy đâu! Mâu thuẫn giữa mẹ em và Tiểu Hàm cứ ngày một lớn dần hơn, anh cũng biết mà?”
Thục Thanh Di vừa cử động cổ mình một chút đã đau nhói, anh khẽ nhíu mày. Gương mặt có nét xanh xao, nhưng khi nhắc tới chuyện đó vẫn có chút gì đó lạnh lẽo.
“Em không muốn phải nói cho anh biết điều này nhưng mà… Bà ấy có vấn đề về tâm lí. Việc bà ấy thích và ghét ai đã không còn do bà ấy kiểm soát nữa!”
Quản lí Kim ngắt lời.
“Thịnh Hàm đâu có lỗi?”
“Nhưng mẹ em cũng vậy! Người có lỗi là em! Mối quan hệ của hai mẹ con xảy ra quá nhiều rạn nứt rồi, bây giờ lại thêm một người bị cuốn vào nữa. Anh! Nếu mà lúc đó em không qua khỏi, có khi lại thật sự tốt.”
Anh ấy vô cùng tức giận khi nghe anh nói những lời này, tức đến mức tay đã siết thành quyền muốn đấm anh một phát cho tỉnh ra. Nhưng thấy anh bị thương, lại kẹt giữa mẹ và người yêu khiến anh ấy mềm lòng. Quản lí Kim không biết làm thế nào, chỉ bực tức mà quát.
“Em điên rồi!”
Lát sau, anh ấy lại nói tiếp.
“Việc bây giờ em gặp chấn thương, sẽ rất ảnh hưởng đến các chặng đua sau này. Em liều lĩnh như vậy, là không muốn tiếp tục đam mê nữa sao?”
“Thanh Di!”
Tiếng gọi bất ngờ của Trương Thịnh Hàm làm cuộc nói chuyện của cả hai bị gián đoạn. Thục Thanh Di im lặng, cứ như sợ cô sẽ nghe thấy nên thần sắc có chút bất ổn. Quản lí Kim thì vội vàng thu lại thái độ tức giận với anh, mỉm cười nói.
“Nếu em đã ổn rồi thì anh về đây! Chỗ bên sân vận động, vừa rồi còn lộn xộn lắm!”
“Dạ!”
Sau khi anh ấy đi, Trương Thịnh Hàm đẩy xe lăn đưa Thục Thanh Di vào trong phòng bệnh của mình. Căn phòng này là do Thục phu nhân chọn, nên từ các dịch vụ cho đến chăn nệm đều là loại tốt. Cô đi đến giường làm phẳng nệm lại, rồi quay sang bảo anh.
“Nào! Em dìu anh lên!”
Thục Thanh Di đưa tay ra nắm lấy tay cô, tuy nói là để cô dìu, nhưng anh cũng không dám dựa hết vào vì sợ cô không chống nổi mình. Sau khi đã ngồi được lên giường, anh mới nhìn cô mà nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cảm ơn em!”
Trương Thịnh Hàm cũng cười, sau đó quay lưng lại với anh mà đi về phía bàn, vừa đến chỗ đó vừa nói.
“Để em pha chút sữa nóng cho anh.”
Cô vừa quay đi, gương mặt tươi cười đã tắt, thay vào đó là những giọt nước mắt rơi. Cuộc trò chuyện giữa Thục Thanh Di và quản lí Kim, Trương Thịnh Hàm đều đã nghe thấy hết. Anh đứng ở giữa cô và mẹ mình luôn phải khó xử trăm bề. Nhưng dù có ra sao, anh vẫn chưa từng nói một chuyện gì với cô, cũng chưa từng gây áp lực cho cô. Thay vào đó, anh sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng đứng ra che chở cô.
Trương Thịnh Hàm nén tiếng nức nở xuống tận đáy lòng mình, đôi mắt dần nhòe đi. Việc một vận động viên đua xe đạp không thể tiếp tục chặng đua của mình và tiếp tục theo đuổi đam mê là việc vô cùng khó. Thục Thanh Di lại chọn từ bỏ nó, để ở bên cạnh bảo vệ cô.
“Sữa… Pha xong rồi!”
Cô quay lại nhìn anh, cẩn thận mang sữa nóng tới ngồi bên cạnh.
“Tại sao… Anh làm như thế?”
Thục Thanh Di còn chưa uống sữa, đã nghe được cô hỏi câu này. Anh ngây ra, nhìn cô đang quay lưng lại với mình mà bờ vai nhỏ run lên. Anh không nghĩ rằng cô đã biết mọi chuyện, nên vẫn cố gắng trấn an với cô rằng mình chỉ bị thương ngoài da, vốn không nghiêm trọng.
“Tiểu Hàm! Anh đã không sao rồi! Em đừng lo lắng nữa!”
“Không. Em không nói chuyện đó!”
“Hửm?”
Trương Thịnh Hàm quay đầu lại nhìn anh, giữ mình thật bình tĩnh.
“Việc đứng giữa em và mẹ anh, có phải rất khó không? Đến mức anh phải dùng tới cách này, khiến em cảm thấy mình tệ đến như vậy. Em chẳng giúp được gì, mà chỉ mang lại phiền phức?”
Thục Thanh Di thở dài một tiếng, đặt ly sữa còn ấm nóng lên bàn.
“Em đã biết rồi ư?”
“Nếu không thì anh định sẽ giấu em mãi đúng không? Thanh Di à! Em thật sự… Thật sự vô dụng tới như vậy sao?”
Anh nhìn cô bất lực như thế, vội vàng đưa tay ra kéo cô đến ngồi cạnh bên mình.
“Ngốc à? Ai bảo em như thế?”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất