Chương 6: Người Này Thật Sự Học Y?
Trương Thịnh Hàm làm xong hai đĩa salad rau củ đặt trên bàn, đĩa nhỏ của cô, còn đĩa lớn của Thục Thanh Di. Tuy anh có lòng tốt bảo cô ăn cùng, nhưng cô cũng rất biết giữ kẻ mà hành xử cho đúng. Chỉ là từ lúc bắt đầu làm đến giờ cũng đã hơn nửa tiếng rồi, mà cái người bảo ra hồ bơi kia vẫn chưa thấy đâu.
Cô tò mò, không biết anh có cần khăn không nên đã rất nhiệt tình lên lầu lấy một cái. Lúc sáng dọn dẹp phòng của Thục Thanh Di, Trương Thịnh Hàm vì muốn làm xong nhanh nên không nhìn rõ. Trong phòng ngoài ảnh của anh và các hình ảnh chụp trong các cuộc đua ra, hầu như không có chút gì liên quan đến ông bà Thục.
Cô không phải người quá nhiều chuyện, nhưng xét cho cùng cũng là vì hiếu kỳ. Hơn nữa khi hỏi về khẩu vị của ông bà Thục, thái độ của Thục Thanh Di cũng rất kì lạ.
Trương Thịnh Hàm mở tủ quần áo của anh ra lấy khăn, lúc quay đầu lại vô tình trông thấy một tấm ảnh như bị xé ra làm hai nửa. Cô nhíu mày, vừa định đến xem thì ngoài cửa có tiếng người vang lên.
"Làm gì đó?"
Thục Thanh Di nói rất to, giống như muốn hô lên cảnh cáo cô không được tò mò. Âm thanh này vang vọng trong phòng khiến Trương Thịnh Hàm hốt hoảng, làm rơi cả khăn trên đất. Cô cúi người, muốn nhặt lên nhưng anh đã bước lại giữ lấy cổ tay cô.
"Trương Thịnh Hàm? Tôi hỏi cô vừa làm cái gì?"
Cô sợ đến mức trên mặt không còn chút sắc huyết nào, cả người run rẩy, giọng cũng run theo.
"Tôi... Tôi không cố ý! Tôi chỉ là, muốn lấy khăn để anh lau... Lau khô người."
Thục Thanh Di nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên im lặng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nâu ngơ ngác, hoảng loạn ấy. Anh buông tay, quay lưng lại rồi trầm giọng nói.
"Ra ngoài!"
"Tôi cấm cô không được tùy tiện động vào bất cứ thứ gì lạ trong phòng này!"
Trương Thịnh Hàm đương nhiên không dám ở lại, lập tức rụt cổ chạy ra khỏi phòng nhanh như cắt.
Sau sự việc đó, lúc hai người cùng ngồi vào bàn ăn salad cũng trở nên gượng gạo. Cô dù sao cũng vừa mới tiếp xúc với Thục Thanh Di không lâu, chưa hiểu tính khí anh như nào, vui vẻ hay cộc cằn ra sao. Thời gian làm việc trong nhà này có thể dài cũng có thể ngắn, nhưng trước tiên vẫn phải hiểu được người này.
Vì 5000 nhân dân tệ đủ để trang trải cuộc sống hàng tháng và dành tiền tiết kiệm, Trương Thịnh Hàm phải cố gắng.
"Làm cái gì vậy?"
Thấy cô không ăn mà cứ thẫn thờ, không những vậy còn như đang nghĩ gì đó rồi tự mình phấn chấn, Thục Thanh Di không khỏi thắc mắc. Trương Thịnh Hàm cười cười, thu lại vẻ ngốc nghếch của mình rồi lắc đầu. Cô khẽ quan sát anh.
Người này tuy cộc, nhưng bù lại rất ưa nhìn, rất sáng sủa. Gương mặt có ngũ quan hài hòa bừng sáng, mái tóc trông mượt mà lại nhìn tựa sợi bông mềm mại. Anh có đôi mắt lạnh, dù có ý cười ra sao cũng không thể dập tắt khí lạnh đó. Đôi môi thanh tú, vân trung sâu, sóng mũi cao thẳng tắp.
Trương Thịnh Hàm không hiểu, người đẹp thế này sao không phải là một diễn viên hay là người mẫu, mà lại phải là vận động viên đua xe đạp.
"Nhà ở xa vậy, cô không định thuê trọ để tiện việc đi làm à?"
Thục Thanh Di ăn chút rau trộn, hỏi xong liền cầm ly nước ngọt lên uống. Trương Thịnh Hàm cụp mắt, thở dài.
"Vậy càng không tiện hơn. Hiện giờ tôi vẫn còn là sinh viên năm cuối của khoa y, tuy không gần nhà anh nhưng lại gần trường."
Anh nhìn cô, đôi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên rất rõ.
"Gì? Cô là sinh viên ngành y?"
"Ừm. Phải."
Anh cười khẩy một tiếng.
"Trông chả giống chỗ nào!"
Trương Thịnh Hàm có vẻ không hài lòng, hỏi cho bằng được.
"Không giống gì chứ?"
"Sinh viên ngành y tôi thấy qua nhiều rồi, họ đều trông rất tri thức. Nhìn cô xem! Như bị ngốc vậy!"
"Anh..."
Cô phồng má muốn chống cự tới cùng, nhưng kết quả lại không nói được. Ngẫm lại thì lời mà Thục Thanh Di nói đều có căn cứ. Những năm theo học ngành y cô chưa từng hối hận. Điều khiến cô hối hận nhất, có lẽ là vì phải vừa gồng gánh giữa gia đình và việc học. Trong khoảng thời gian mẹ cô còn lâm bệnh nặng, mà cha cô lại không thể chăm lo chỉ biết chìm trong rượu chè. Cô không thể chuyên tâm được, khi mà vừa phải lên lớp rồi vừa phải vào viện trông mẹ.
Khi bà mất, chuỗi ngày thống khổ chấm dứt, Trương Thịnh Hàm cũng không trông mong gì hơn ở cha mình và bản thân. Cô học không tốt, không phải do cô, mà do nghịch cảnh.
Thục Thanh Di thấy cô có vẻ trầm ngâm khi anh nhắc chuyện này, lòng nghĩ có lẽ mình đã nói sai gì rồi. Anh bèn ho một tiếng, đổi đề tài.
"Cô không có xe ư? Phải đi xe buýt suốt như vậy à?"
Cô nhìn đĩa salad trước mặt mình, cầm nĩa ghim ghim mấy cái.
"Trước đây có, nhưng bán rồi!"
Thục Thanh Di có vẻ rất hiếu kì về con người và cuộc sống của cô, anh hầu như ngừng ăn lại để chuyên tâm mà hỏi.
"Tại sao?"
"Mẹ tôi bệnh nhưng nhà không đủ tiền chạy chữa, nên bán."
Anh hơi cau mày, đôi mắt đen tối lại.
Không đủ tiền ư?
Hừ!
Lại là vì cái nghèo khiến con người ta chùn bước.
Thục Thanh Di đứng dậy, không còn hứng ăn uống gì nữa mà nói một câu.
"Tôi rất ghét cái cảm giác đó."
Trương Thịnh Hàm vô thức ngẩng đầu, nhìn bóng lưng anh đi về phía bồn rửa tay. Anh lau khô tay mình, quay người lại bảo cô dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, sau đó đến sô pha ngồi định xem tạp chí. Cô trông đồng hồ lúc này đã hơn 8 giờ tối, có chút nôn nóng mà không nhịn được hỏi.
"Anh còn cần tôi làm gì nữa không?"
Thục Thanh Di nhìn cô, sau đó là nhìn đồng hồ trên tay mình. Giờ này chắc hẳn là không còn chuyến xe buýt nào nữa. Mà trông Trương Thịnh Hàm như vậy, có lẽ sẽ đi bộ thay vì bỏ tiền ra đi taxi về nhà. Thế là anh lại lần nữa, đưa đón người giúp việc của mình từ nhà cô đến nhà anh và ngược lại.
Cô tò mò, không biết anh có cần khăn không nên đã rất nhiệt tình lên lầu lấy một cái. Lúc sáng dọn dẹp phòng của Thục Thanh Di, Trương Thịnh Hàm vì muốn làm xong nhanh nên không nhìn rõ. Trong phòng ngoài ảnh của anh và các hình ảnh chụp trong các cuộc đua ra, hầu như không có chút gì liên quan đến ông bà Thục.
Cô không phải người quá nhiều chuyện, nhưng xét cho cùng cũng là vì hiếu kỳ. Hơn nữa khi hỏi về khẩu vị của ông bà Thục, thái độ của Thục Thanh Di cũng rất kì lạ.
Trương Thịnh Hàm mở tủ quần áo của anh ra lấy khăn, lúc quay đầu lại vô tình trông thấy một tấm ảnh như bị xé ra làm hai nửa. Cô nhíu mày, vừa định đến xem thì ngoài cửa có tiếng người vang lên.
"Làm gì đó?"
Thục Thanh Di nói rất to, giống như muốn hô lên cảnh cáo cô không được tò mò. Âm thanh này vang vọng trong phòng khiến Trương Thịnh Hàm hốt hoảng, làm rơi cả khăn trên đất. Cô cúi người, muốn nhặt lên nhưng anh đã bước lại giữ lấy cổ tay cô.
"Trương Thịnh Hàm? Tôi hỏi cô vừa làm cái gì?"
Cô sợ đến mức trên mặt không còn chút sắc huyết nào, cả người run rẩy, giọng cũng run theo.
"Tôi... Tôi không cố ý! Tôi chỉ là, muốn lấy khăn để anh lau... Lau khô người."
Thục Thanh Di nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên im lặng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nâu ngơ ngác, hoảng loạn ấy. Anh buông tay, quay lưng lại rồi trầm giọng nói.
"Ra ngoài!"
"Tôi cấm cô không được tùy tiện động vào bất cứ thứ gì lạ trong phòng này!"
Trương Thịnh Hàm đương nhiên không dám ở lại, lập tức rụt cổ chạy ra khỏi phòng nhanh như cắt.
Sau sự việc đó, lúc hai người cùng ngồi vào bàn ăn salad cũng trở nên gượng gạo. Cô dù sao cũng vừa mới tiếp xúc với Thục Thanh Di không lâu, chưa hiểu tính khí anh như nào, vui vẻ hay cộc cằn ra sao. Thời gian làm việc trong nhà này có thể dài cũng có thể ngắn, nhưng trước tiên vẫn phải hiểu được người này.
Vì 5000 nhân dân tệ đủ để trang trải cuộc sống hàng tháng và dành tiền tiết kiệm, Trương Thịnh Hàm phải cố gắng.
"Làm cái gì vậy?"
Thấy cô không ăn mà cứ thẫn thờ, không những vậy còn như đang nghĩ gì đó rồi tự mình phấn chấn, Thục Thanh Di không khỏi thắc mắc. Trương Thịnh Hàm cười cười, thu lại vẻ ngốc nghếch của mình rồi lắc đầu. Cô khẽ quan sát anh.
Người này tuy cộc, nhưng bù lại rất ưa nhìn, rất sáng sủa. Gương mặt có ngũ quan hài hòa bừng sáng, mái tóc trông mượt mà lại nhìn tựa sợi bông mềm mại. Anh có đôi mắt lạnh, dù có ý cười ra sao cũng không thể dập tắt khí lạnh đó. Đôi môi thanh tú, vân trung sâu, sóng mũi cao thẳng tắp.
Trương Thịnh Hàm không hiểu, người đẹp thế này sao không phải là một diễn viên hay là người mẫu, mà lại phải là vận động viên đua xe đạp.
"Nhà ở xa vậy, cô không định thuê trọ để tiện việc đi làm à?"
Thục Thanh Di ăn chút rau trộn, hỏi xong liền cầm ly nước ngọt lên uống. Trương Thịnh Hàm cụp mắt, thở dài.
"Vậy càng không tiện hơn. Hiện giờ tôi vẫn còn là sinh viên năm cuối của khoa y, tuy không gần nhà anh nhưng lại gần trường."
Anh nhìn cô, đôi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên rất rõ.
"Gì? Cô là sinh viên ngành y?"
"Ừm. Phải."
Anh cười khẩy một tiếng.
"Trông chả giống chỗ nào!"
Trương Thịnh Hàm có vẻ không hài lòng, hỏi cho bằng được.
"Không giống gì chứ?"
"Sinh viên ngành y tôi thấy qua nhiều rồi, họ đều trông rất tri thức. Nhìn cô xem! Như bị ngốc vậy!"
"Anh..."
Cô phồng má muốn chống cự tới cùng, nhưng kết quả lại không nói được. Ngẫm lại thì lời mà Thục Thanh Di nói đều có căn cứ. Những năm theo học ngành y cô chưa từng hối hận. Điều khiến cô hối hận nhất, có lẽ là vì phải vừa gồng gánh giữa gia đình và việc học. Trong khoảng thời gian mẹ cô còn lâm bệnh nặng, mà cha cô lại không thể chăm lo chỉ biết chìm trong rượu chè. Cô không thể chuyên tâm được, khi mà vừa phải lên lớp rồi vừa phải vào viện trông mẹ.
Khi bà mất, chuỗi ngày thống khổ chấm dứt, Trương Thịnh Hàm cũng không trông mong gì hơn ở cha mình và bản thân. Cô học không tốt, không phải do cô, mà do nghịch cảnh.
Thục Thanh Di thấy cô có vẻ trầm ngâm khi anh nhắc chuyện này, lòng nghĩ có lẽ mình đã nói sai gì rồi. Anh bèn ho một tiếng, đổi đề tài.
"Cô không có xe ư? Phải đi xe buýt suốt như vậy à?"
Cô nhìn đĩa salad trước mặt mình, cầm nĩa ghim ghim mấy cái.
"Trước đây có, nhưng bán rồi!"
Thục Thanh Di có vẻ rất hiếu kì về con người và cuộc sống của cô, anh hầu như ngừng ăn lại để chuyên tâm mà hỏi.
"Tại sao?"
"Mẹ tôi bệnh nhưng nhà không đủ tiền chạy chữa, nên bán."
Anh hơi cau mày, đôi mắt đen tối lại.
Không đủ tiền ư?
Hừ!
Lại là vì cái nghèo khiến con người ta chùn bước.
Thục Thanh Di đứng dậy, không còn hứng ăn uống gì nữa mà nói một câu.
"Tôi rất ghét cái cảm giác đó."
Trương Thịnh Hàm vô thức ngẩng đầu, nhìn bóng lưng anh đi về phía bồn rửa tay. Anh lau khô tay mình, quay người lại bảo cô dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, sau đó đến sô pha ngồi định xem tạp chí. Cô trông đồng hồ lúc này đã hơn 8 giờ tối, có chút nôn nóng mà không nhịn được hỏi.
"Anh còn cần tôi làm gì nữa không?"
Thục Thanh Di nhìn cô, sau đó là nhìn đồng hồ trên tay mình. Giờ này chắc hẳn là không còn chuyến xe buýt nào nữa. Mà trông Trương Thịnh Hàm như vậy, có lẽ sẽ đi bộ thay vì bỏ tiền ra đi taxi về nhà. Thế là anh lại lần nữa, đưa đón người giúp việc của mình từ nhà cô đến nhà anh và ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất