Chương 10: Hoàng hôn trên sa mạc
Hoắc Đình Thâm cầm lại tay lái ô tô anh hôn lên trán Vương Đan Hi một cái khen ngợi .
- Em cừ lắm.
Ha, cô là đang được anh khen sao ? Cảm giác phiêu lưu, mạo hiểm này sợ thì sợ đấy nhưng cũng hơi thích thích. Cảm giác chiến thắng hoặc đạt được một mục tiêu nào đó rất thú vị .
Hai chiếc xe phía thuộc hạ của Hoắc Đình Thâm cũng đã bắn thủng lốp hai chiếc xe của phe Mohammed, người của chúng cũng đều bị thương. Chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị bỏ lại giữa sa mạc mênh mông.
Vương Đan Hi thở phào nhẹ nhõm.
- Hoắc Đình Thâm, bọn chúng là ai vậy ? Tại sao lại đuổi giết anh, anh có thù oán gì với bọn họ sao ?
Hoắc Đình Thâm cũng không giấu diếm giải thích :
- Bọn chúng là người của Mohammed hắn là một tỷ phú mới nổi, hắn muốn tranh giành một mối làm ăn với anh. Hắn ta đúng là không biết lượng sức mình.
- Hoắc Đình Thâm, tôi phát hiện xa cách năm năm, tôi chẳng hiểu gì về anh hết.
- Nếu em muốn hiểu, tôi sẽ cho em tìm hiểu từ trong ra ngoài.
Nói xong anh còn cười ranh mãnh.
Vương Đan Hi lườm anh.
- Ai mà thèm.
Hoắc Đình Thâm lại cười nói.
- Lát nữa chúng ta sẽ ghé vào ốc đảo dùng bữa, sau đó sẽ đi ngắm hoàng hôn, buổi tối sẽ cắm trại ngắm sao ngoài trời.
Hoắc Đình Thâm nói qua lịch trình cho cô biết.
- Thật sao ? Nghe đã thấy thích rồi.
- Còn nhiều thứ khiến em thích hơn nữa cơ, tối nay tôi sẽ cho em trải nghiệm hết.
Hoắc Đình Thâm cười mờ ám.
Vương Đan Hi lại không nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, cô vẫn vô tư còn rất háo hức ,chờ đợi.
Bọn họ ghé vào ốc đảo Siwa nghỉ ngơi, ăn uống. Siwa là một nơi hoang sơ với rất nhiều cảnh quan thiên nhiên còn nguyên vẹn. Đó là một vùng rộng lớn bao gồm các hồ, suối tự nhiên, đồi và cây cọ với khung cảnh đẹp mê hồn.
Hoắc Đình Thâm và Vương Đan Hi bước vào nhà hàng Abdo - Nơi này ở trung tâm thành phố và dường như là địa điểm nổi tiếng nhất ở Siwa với người dân địa phương và khách du lịch Ai Cập theo tour. Họ phục vụ rất nhiều loại thức ăn khác nhau ,có chim bồ câu nhồi ,koshari, ful medames ,thức ăn truyền thống và thậm chí cả bánh pizza .....
Vương Đan Hi nhìn món chim bồ câu nhồi liền muốn ăn ngay .Nguyên liệu để chế biến món ăn này gồm chim bồ câu dồn với gạo hoặc lúa mì và được chiên vàng ruộm. Lớp vỏ bên ngoài giòn, thơm, bên trong là cơm và thịt rất mềm.
Thấy cô ăn ngon lành ,Hoắc Đình Thâm liền hỏi :
- Thích ăn chim như vậy ?
- Khục.... Khục....
Không biết người nói có ý hay vô ý nhưng người nghe là cô nhất định là có ý rồi nên cô mới bị sặc như vậy .
- Sao thế ? Tôi thấy em ăn món chim này rất ngon lành, nên tôi mới hỏi, sao em lại nghẹn vậy ?
Vừa nói anh vừa đưa nước cho cô uống.
Vương Đan Hi với lấy uống một ngụm, mặt cô đã đỏ bừng, cái người đàn ông này đang tự nhiên lại hỏi một câu như vậy. Nếu bây giờ cô trách anh chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao ? Anh sẽ cho rằng cô hiểu sang một cái nghĩa khác mà cười nhạo cô.
Nhìn cái bản mặt đã nhìn thấu mọi chuyện nhưng lại giả vờ ngây ngô kia ,cô chỉ muốn đấm cho một phát . Thấy ghét.
- Tôi chỉ là đúng lúc bị nghẹn thôi, anh nghĩ đi đâu vậy.
Vương Đan Hi nhìn món chim bồ câu nhồi trên bàn lúc này "nhả ra thì tiếc uống vào thì say" . Cái tên này tự nhiên hỏi một cái câu khiến người ta liên tưởng xa xôi, cũng không biết vô tình hay cố ý nhưng nghe cái giọng điệu mờ ám đó cô liền biết là anh cố tình.
Cô dằn lòng nhìn sang món koshari được làm từ mì ống, cơm, đậu xanh, caramen, đậu lăng bên ngoài rưới thêm một lớp nước sốt cà chua và tỏi. Vương Đan Hi xúc một thìa rồi ăn đánh ngoàm một cái như thể cái miếng đó có thù với cô vậy, cô muốn nghiền nát nó.
Hoắc Đình Thâm cố gắng nhịn cười. Anh thong thả ăn Ful medames đây là món ăn được làm từ đậu fava nấu cùng các loại gia vị truyền thống của Ai cập và dầu ôliu. Món này ăn kèm với bánh mì pita.
Ăn uống xong Hoắc Đình Thâm lại dẫn Vương Đan Hi đi ngắm hoàng hôn trên sa mạc .
Vương Đan Hi được chiêm ngưỡng cảnh sắc thiên nhiên này khiến cô vô cùng thích thú. Cảm giác sợ hãi lúc trước bị đuổi giết đã không còn nữa , thiên nhiên nơi đây đúng là rất biết xoa dịu cảm giác của con người.
Hoắc Đình Thâm cùng Vương Đan Hi dựa vào xe ô tô ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đẹp như mộng như ảo ấy. Cảm giác năm tháng tĩnh lặng, thế sự an bình. Chẳng biết sau này sẽ ra sao nhưng ngay lúc này trong lòng anh và cô chỉ muốn bình yên cùng nhau thưởng thức khoảnh khắc này. Ai lấy đều không nói gì .
- Em cừ lắm.
Ha, cô là đang được anh khen sao ? Cảm giác phiêu lưu, mạo hiểm này sợ thì sợ đấy nhưng cũng hơi thích thích. Cảm giác chiến thắng hoặc đạt được một mục tiêu nào đó rất thú vị .
Hai chiếc xe phía thuộc hạ của Hoắc Đình Thâm cũng đã bắn thủng lốp hai chiếc xe của phe Mohammed, người của chúng cũng đều bị thương. Chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị bỏ lại giữa sa mạc mênh mông.
Vương Đan Hi thở phào nhẹ nhõm.
- Hoắc Đình Thâm, bọn chúng là ai vậy ? Tại sao lại đuổi giết anh, anh có thù oán gì với bọn họ sao ?
Hoắc Đình Thâm cũng không giấu diếm giải thích :
- Bọn chúng là người của Mohammed hắn là một tỷ phú mới nổi, hắn muốn tranh giành một mối làm ăn với anh. Hắn ta đúng là không biết lượng sức mình.
- Hoắc Đình Thâm, tôi phát hiện xa cách năm năm, tôi chẳng hiểu gì về anh hết.
- Nếu em muốn hiểu, tôi sẽ cho em tìm hiểu từ trong ra ngoài.
Nói xong anh còn cười ranh mãnh.
Vương Đan Hi lườm anh.
- Ai mà thèm.
Hoắc Đình Thâm lại cười nói.
- Lát nữa chúng ta sẽ ghé vào ốc đảo dùng bữa, sau đó sẽ đi ngắm hoàng hôn, buổi tối sẽ cắm trại ngắm sao ngoài trời.
Hoắc Đình Thâm nói qua lịch trình cho cô biết.
- Thật sao ? Nghe đã thấy thích rồi.
- Còn nhiều thứ khiến em thích hơn nữa cơ, tối nay tôi sẽ cho em trải nghiệm hết.
Hoắc Đình Thâm cười mờ ám.
Vương Đan Hi lại không nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, cô vẫn vô tư còn rất háo hức ,chờ đợi.
Bọn họ ghé vào ốc đảo Siwa nghỉ ngơi, ăn uống. Siwa là một nơi hoang sơ với rất nhiều cảnh quan thiên nhiên còn nguyên vẹn. Đó là một vùng rộng lớn bao gồm các hồ, suối tự nhiên, đồi và cây cọ với khung cảnh đẹp mê hồn.
Hoắc Đình Thâm và Vương Đan Hi bước vào nhà hàng Abdo - Nơi này ở trung tâm thành phố và dường như là địa điểm nổi tiếng nhất ở Siwa với người dân địa phương và khách du lịch Ai Cập theo tour. Họ phục vụ rất nhiều loại thức ăn khác nhau ,có chim bồ câu nhồi ,koshari, ful medames ,thức ăn truyền thống và thậm chí cả bánh pizza .....
Vương Đan Hi nhìn món chim bồ câu nhồi liền muốn ăn ngay .Nguyên liệu để chế biến món ăn này gồm chim bồ câu dồn với gạo hoặc lúa mì và được chiên vàng ruộm. Lớp vỏ bên ngoài giòn, thơm, bên trong là cơm và thịt rất mềm.
Thấy cô ăn ngon lành ,Hoắc Đình Thâm liền hỏi :
- Thích ăn chim như vậy ?
- Khục.... Khục....
Không biết người nói có ý hay vô ý nhưng người nghe là cô nhất định là có ý rồi nên cô mới bị sặc như vậy .
- Sao thế ? Tôi thấy em ăn món chim này rất ngon lành, nên tôi mới hỏi, sao em lại nghẹn vậy ?
Vừa nói anh vừa đưa nước cho cô uống.
Vương Đan Hi với lấy uống một ngụm, mặt cô đã đỏ bừng, cái người đàn ông này đang tự nhiên lại hỏi một câu như vậy. Nếu bây giờ cô trách anh chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao ? Anh sẽ cho rằng cô hiểu sang một cái nghĩa khác mà cười nhạo cô.
Nhìn cái bản mặt đã nhìn thấu mọi chuyện nhưng lại giả vờ ngây ngô kia ,cô chỉ muốn đấm cho một phát . Thấy ghét.
- Tôi chỉ là đúng lúc bị nghẹn thôi, anh nghĩ đi đâu vậy.
Vương Đan Hi nhìn món chim bồ câu nhồi trên bàn lúc này "nhả ra thì tiếc uống vào thì say" . Cái tên này tự nhiên hỏi một cái câu khiến người ta liên tưởng xa xôi, cũng không biết vô tình hay cố ý nhưng nghe cái giọng điệu mờ ám đó cô liền biết là anh cố tình.
Cô dằn lòng nhìn sang món koshari được làm từ mì ống, cơm, đậu xanh, caramen, đậu lăng bên ngoài rưới thêm một lớp nước sốt cà chua và tỏi. Vương Đan Hi xúc một thìa rồi ăn đánh ngoàm một cái như thể cái miếng đó có thù với cô vậy, cô muốn nghiền nát nó.
Hoắc Đình Thâm cố gắng nhịn cười. Anh thong thả ăn Ful medames đây là món ăn được làm từ đậu fava nấu cùng các loại gia vị truyền thống của Ai cập và dầu ôliu. Món này ăn kèm với bánh mì pita.
Ăn uống xong Hoắc Đình Thâm lại dẫn Vương Đan Hi đi ngắm hoàng hôn trên sa mạc .
Vương Đan Hi được chiêm ngưỡng cảnh sắc thiên nhiên này khiến cô vô cùng thích thú. Cảm giác sợ hãi lúc trước bị đuổi giết đã không còn nữa , thiên nhiên nơi đây đúng là rất biết xoa dịu cảm giác của con người.
Hoắc Đình Thâm cùng Vương Đan Hi dựa vào xe ô tô ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đẹp như mộng như ảo ấy. Cảm giác năm tháng tĩnh lặng, thế sự an bình. Chẳng biết sau này sẽ ra sao nhưng ngay lúc này trong lòng anh và cô chỉ muốn bình yên cùng nhau thưởng thức khoảnh khắc này. Ai lấy đều không nói gì .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất