Chương 2: Gặp lại người cũ
Vương Đan Hi ngồi cạnh người đàn ông, hình ảnh của cô và anh lúc này đúng là đối lập, một người thì chỉn chu ,lạnh nhạt ,một người thì quần áo đã nhiều chỗ bị rách còn lấm tấm vết máu, khuôn mặt cũng lấm lem.
Vương Đan Hi thầm nghĩ Hoắc Đình Thâm, không biết anh ấy làm gì ở đây. Không ngờ sau năm năm xa cách ,cô và anh lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Mặc dù rất khó xử nhưng cô cũng nên nói một tiếng cảm ơn với người ta chứ.
- Hoắc Đình Thâm.Cảm ơn anh đã giúp tôi.
- Tiện tay thôi.
Anh không mặn không nhạt trả lời.
Vương Đan Hi nghĩ người này chắc là giận cô lắm, anh còn không thèm hỏi cô lấy một câu. Không biết đây là đâu, anh lại làm gì ở đây .
- Hoắc Đình Thâm anh có thể nói cho tôi biết đây là đâu không ?
- Tây Ninh.
- Hả, Tây Ninh sao ? Là ở đâu vậy ?
- Vùng giáp biên giới nước Z .
- Sao cơ ?
Cô đang ở thành phố thế mà lại bị đưa đến sát biên giới, thế này cô biết về nhà kiểu gì ? Hơn nữa anh làm gì ở một nơi xa xôi như thế này ? Lúc này chỉ có anh mới giúp cô quay về được thôi.
- Vậy ,anh thể giúp tôi quay về thành phố C được không ? tôi bị người ta bắt cóc đưa đến đây .
- Tại sao tôi lại phải giúp cô ?
Ý gì đây ? Chẳng phải anh ta vừa mới cứu cô sao ? Giờ lại không muốn giúp nữa . Dù gì cô và anh cũng từng là người yêu cũ ,sao anh có thể tuyệt tình như vậy ?
- Tôi xin anh giúp tôi đi . Hoắc Đình Thâm dù sao chúng ta cũng đã từng yêu nhau, anh có cần phải tuyệt tình như vậy không ? Nếu anh muốn tôi sẽ hậu tạ cho anh.
Con mẹ nó cô thế mà lại nói sẽ hậu tạ cho anh cơ đấy .
- Tôi không cần tiền .
- Vậy anh cần gì ?
- Cô .
- Hả ,anh nói gì cơ.
- Tôi cần có người ngủ cùng.
- Anh... Hoắc Đình Thâm sao anh có thể như vậy ?
-Tôi chính là cần một người tình làm ấm giường. Cô nói tôi tuyệt tình ư ? Tôi làm sao mà lòng dạ chó tha bằng cô được .
-Tôi xin lỗi . Chuyện lúc trước cũng là bất đắc dĩ mà thôi , tôi ...
Cô không biết phải nói sao nữa ,chuyện ngày xưa là cô có lỗi với anh, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Cô cũng không muốn phải chia tay anh, làm anh đau khổ, cô cũng đau gần như chết vậy .
Vương Đan Hi nắm chặt bàn tay vẫn còn dính máu, máu của cô lúc này đã khô lại rồi, anh không còn thương cô nữa rồi , một chút lòng thương hại cũng không dành cho cô, nhìn bộ dạng của cô thảm hại thế này, anh còn không thèm hỏi thăm cô lấy một câu.
Vương Đan Hi cố nén sự chua xót trong lòng mình xuống, cô không lên tiếng nữa .Dù gì anh cũng đã biết nhà cô ở đâu, trước sau gì cô cũng về được nhà thôi . Vương Đan Hi còn cảm thấy may mắn vì gặp được anh ở đây, nếu cô gặp phải người lạ hoặc kẻ xấu nào đó, cô cũng không biết mình sẽ ra sao ?
Nhưng cô cũng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ này lại khiến cô buộc chặt lại với anh, không biết ngày về.
Hoắc Đình Thâm bề ngoài lạnh nhạt ,không thèm đếm xỉa gì đến cô , nhưng trong lòng anh như ăn phải hoàng liên vậy, không ngờ đã cố để quên cô rồi ,tưởng nỗi đau đã chìm sâu tận đáy tim, nay bỗng chốc gặp lại cô lại âm thầm rỉ máu.
Nhưng anh sẽ không mềm lòng với cô đâu. Người như cô, không xứng có được tình cảm của anh .Anh đưa tay lên gáy cô .
Vương Đan Hi còn chưa kịp phản ứng trước mắt đã tối sầm lại rồi ngất đi.
****
Vương Đan Hi là bị hôn mà tỉnh lại, cô đã được người ta tắm rửa sạch sẽ, vết thương trên người cũng được xử lý. Cô còn đang hấp sốt . Cô chỉ cảm thấy có hơi thở ai đó kề sát vào mặt cô mơn trớn da thịt cô.
Vương Đan Hi mở mắt ra, cô đang nằm dưới thân một người đàn ông, mà người này cũng chính là người vừa mới cứu cô, cũng chính là người yêu cũ của cô .
- A , Hoắc Đình Thâm ,anh buông tôi ra.
Hai tay cô lúc này bị anh giữ chặt, Hoắc Đình Thâm nhìn cô như đánh giá một con mồi.
- Sao hả, không phải là Tô Vọng nên giật mình sao ?
- Hoắc Đình Thâm ,anh làm cái gì vậy ? chúng ta đã chia tay nhau từ năm năm trước rồi .
- Chia tay thì sao chứ, tôi lại cũng không phải muốn quay lại với em.
- Vậy tại sao anh lại muốn làm vậy với tôi.
- Bởi vì tôi đã cứu em nên em sẽ phải trả một cái giá mà tôi muốn.
- Hoắc Đình Thâm tại sao anh lại trở nên như vậy ? Trước đây anh không phải là một người như thế này.
Vương Đan Hi không ngờ Hoắc Đình Thâm lại đối xử với cô như vậy, đây là người cô đã yêu hết lòng sao ? Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng quên anh. Thế mà anh lại muốn khi dễ cô trong lúc cô gặp khó khăn.
- Em hỏi tôi tại sao tôi lại trở nên như vậy ư ? Còn không phải là tại em sao ? Năm đó tôi yêu em như vậy thế mà em lại giáng cho tôi một cú đau đớn như thế. Em lại để tôi chứng kiến em lăn giường với cái tên Tô Vọng đó, em chà đạp nên tình cảm của tôi. Hôm nay tôi muốn xem thử xem người phụ nữ dâm đãng như em khi phục vụ đàn ông trên giường sẽ như thế nào ?
Vương Đan Hi thầm nghĩ Hoắc Đình Thâm, không biết anh ấy làm gì ở đây. Không ngờ sau năm năm xa cách ,cô và anh lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Mặc dù rất khó xử nhưng cô cũng nên nói một tiếng cảm ơn với người ta chứ.
- Hoắc Đình Thâm.Cảm ơn anh đã giúp tôi.
- Tiện tay thôi.
Anh không mặn không nhạt trả lời.
Vương Đan Hi nghĩ người này chắc là giận cô lắm, anh còn không thèm hỏi cô lấy một câu. Không biết đây là đâu, anh lại làm gì ở đây .
- Hoắc Đình Thâm anh có thể nói cho tôi biết đây là đâu không ?
- Tây Ninh.
- Hả, Tây Ninh sao ? Là ở đâu vậy ?
- Vùng giáp biên giới nước Z .
- Sao cơ ?
Cô đang ở thành phố thế mà lại bị đưa đến sát biên giới, thế này cô biết về nhà kiểu gì ? Hơn nữa anh làm gì ở một nơi xa xôi như thế này ? Lúc này chỉ có anh mới giúp cô quay về được thôi.
- Vậy ,anh thể giúp tôi quay về thành phố C được không ? tôi bị người ta bắt cóc đưa đến đây .
- Tại sao tôi lại phải giúp cô ?
Ý gì đây ? Chẳng phải anh ta vừa mới cứu cô sao ? Giờ lại không muốn giúp nữa . Dù gì cô và anh cũng từng là người yêu cũ ,sao anh có thể tuyệt tình như vậy ?
- Tôi xin anh giúp tôi đi . Hoắc Đình Thâm dù sao chúng ta cũng đã từng yêu nhau, anh có cần phải tuyệt tình như vậy không ? Nếu anh muốn tôi sẽ hậu tạ cho anh.
Con mẹ nó cô thế mà lại nói sẽ hậu tạ cho anh cơ đấy .
- Tôi không cần tiền .
- Vậy anh cần gì ?
- Cô .
- Hả ,anh nói gì cơ.
- Tôi cần có người ngủ cùng.
- Anh... Hoắc Đình Thâm sao anh có thể như vậy ?
-Tôi chính là cần một người tình làm ấm giường. Cô nói tôi tuyệt tình ư ? Tôi làm sao mà lòng dạ chó tha bằng cô được .
-Tôi xin lỗi . Chuyện lúc trước cũng là bất đắc dĩ mà thôi , tôi ...
Cô không biết phải nói sao nữa ,chuyện ngày xưa là cô có lỗi với anh, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Cô cũng không muốn phải chia tay anh, làm anh đau khổ, cô cũng đau gần như chết vậy .
Vương Đan Hi nắm chặt bàn tay vẫn còn dính máu, máu của cô lúc này đã khô lại rồi, anh không còn thương cô nữa rồi , một chút lòng thương hại cũng không dành cho cô, nhìn bộ dạng của cô thảm hại thế này, anh còn không thèm hỏi thăm cô lấy một câu.
Vương Đan Hi cố nén sự chua xót trong lòng mình xuống, cô không lên tiếng nữa .Dù gì anh cũng đã biết nhà cô ở đâu, trước sau gì cô cũng về được nhà thôi . Vương Đan Hi còn cảm thấy may mắn vì gặp được anh ở đây, nếu cô gặp phải người lạ hoặc kẻ xấu nào đó, cô cũng không biết mình sẽ ra sao ?
Nhưng cô cũng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ này lại khiến cô buộc chặt lại với anh, không biết ngày về.
Hoắc Đình Thâm bề ngoài lạnh nhạt ,không thèm đếm xỉa gì đến cô , nhưng trong lòng anh như ăn phải hoàng liên vậy, không ngờ đã cố để quên cô rồi ,tưởng nỗi đau đã chìm sâu tận đáy tim, nay bỗng chốc gặp lại cô lại âm thầm rỉ máu.
Nhưng anh sẽ không mềm lòng với cô đâu. Người như cô, không xứng có được tình cảm của anh .Anh đưa tay lên gáy cô .
Vương Đan Hi còn chưa kịp phản ứng trước mắt đã tối sầm lại rồi ngất đi.
****
Vương Đan Hi là bị hôn mà tỉnh lại, cô đã được người ta tắm rửa sạch sẽ, vết thương trên người cũng được xử lý. Cô còn đang hấp sốt . Cô chỉ cảm thấy có hơi thở ai đó kề sát vào mặt cô mơn trớn da thịt cô.
Vương Đan Hi mở mắt ra, cô đang nằm dưới thân một người đàn ông, mà người này cũng chính là người vừa mới cứu cô, cũng chính là người yêu cũ của cô .
- A , Hoắc Đình Thâm ,anh buông tôi ra.
Hai tay cô lúc này bị anh giữ chặt, Hoắc Đình Thâm nhìn cô như đánh giá một con mồi.
- Sao hả, không phải là Tô Vọng nên giật mình sao ?
- Hoắc Đình Thâm ,anh làm cái gì vậy ? chúng ta đã chia tay nhau từ năm năm trước rồi .
- Chia tay thì sao chứ, tôi lại cũng không phải muốn quay lại với em.
- Vậy tại sao anh lại muốn làm vậy với tôi.
- Bởi vì tôi đã cứu em nên em sẽ phải trả một cái giá mà tôi muốn.
- Hoắc Đình Thâm tại sao anh lại trở nên như vậy ? Trước đây anh không phải là một người như thế này.
Vương Đan Hi không ngờ Hoắc Đình Thâm lại đối xử với cô như vậy, đây là người cô đã yêu hết lòng sao ? Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng quên anh. Thế mà anh lại muốn khi dễ cô trong lúc cô gặp khó khăn.
- Em hỏi tôi tại sao tôi lại trở nên như vậy ư ? Còn không phải là tại em sao ? Năm đó tôi yêu em như vậy thế mà em lại giáng cho tôi một cú đau đớn như thế. Em lại để tôi chứng kiến em lăn giường với cái tên Tô Vọng đó, em chà đạp nên tình cảm của tôi. Hôm nay tôi muốn xem thử xem người phụ nữ dâm đãng như em khi phục vụ đàn ông trên giường sẽ như thế nào ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất