Chương 28: Bệnh kín
Hoắc Đình Thâm lại hỏi :
Những lời bạn Bùi Tùng vừa nói có phải là sự thật không ?Phải, thưa thầy .Vương Đan Hi cũng không trốn tránh nữa, những lời Bùi Tùng vừa nói khi nãy cô biết mình sẽ được giảm tội, cô mà bị phạt thì Bùi Tùng cũng không thoát được .
Hoắc Đình Thâm nhướn mày, cô gái này không chối cãi quanh co, rất thẳng thắn. Anh thầm khen ngợi trong lòng mà quên mất một màn im phăng phắc vừa rồi khi anh hỏi ai dán mảnh giấy lên lưng Bùi Tùng .
Vậy tức là bạn Bùi Tùng nói xấu em nên em đã dán giấy vào lưng bạn ?Đúng, thưa thầy .Vậy cả hai em đều có tội, mỗi người về viết mười bản kiểm điểm ngày mai nộp lại cho tôi. Nếu còn tái phạm hình phạt sẽ không nhẹ như vậy nữa đâu .Phiên xét xử coi như đã xong, Bùi Tùng về chỗ còn lườm Vương Đan Hi một cái rõ dài. Vương Đan Hi cũng trừng mắt nhìn lại. Hai mươi phút sau cuối cùng cũng hết giờ học.
Cả lớp không ngừng xôn xao nghị luận :
Thầy Hoắc đẹp trai quá.Tôi thích gọi anh ấy là học trưởng nghe gần gũi hơn .Các cậu có thấy thầy Hoắc xử như vậy là hơi nhẹ không ?Ai yo, cái tên Bùi Tùng đó tôi cũng rất ghét hắn . Lần này nếu Bùi Tùng không bị thầy Hoắc gọi lên bảng thì Tiểu Hi Hi cũng sẽ không bị phát hiện đâu.Mỗi người một câu, ồn ào như cái chợ vỡ, quả nhiên đám học trò chỉ cần ngồi với nhau là sẽ có drama để hít, hít nhiều sẽ không thở nổi , hít đến mức muốn vỡ phổi .
Tan học, Vương Đan Hi cùng Chu Vân San ,bạn học nữ ngồi cạnh cô đi đến căng tin của trường để ăn trưa, buổi chiều các cô lại có tiết. Chu Vân San vừa đi vừa nói :
- Tiểu Hi Hi à, hôm nay ở trong giờ thầy Hoắc ,trông cậu ngầu thật đấy . Tớ cũng muốn dạy cho cái tên Bùi Tùng đó một bài học từ lâu rồi.
Vương Đan Hi than thở :
- Ừm, giết địch một ngàn mình cũng tổn hại tám trăm đây này. Nếu hôm nay cậu ta không bị thầy Hoắc gọi lên bảng thì mình sẽ cho cậu ta làm trò cười đến khi về nhà.
Chu Vân San an ủi :
Thôi, hắn cũng bị làm trò cười cho cả lớp rồi. Hôm nay tớ cười thật sảng khoái, cậu đúng là nghĩ ra được những câu độc thật đấy .Haha... Haha ....Hai người cùng cười vang. Đến căng tin ,vừa bước vào ,Vương Đan Hi đã cảm thấy không khí hôm nay hơi khác lạ, các bạn ngồi ăn cũng nghiêm túc hơn, có vài bạn nữ bình thường ăn như hổ đói, hôm nay lại gắp từng miếng nhỏ nhẹ nhai như ăn làm cảnh vậy .
Vương Đan Hi cuối cùng cũng nhìn thấy nguyên nhân của sự khác lạ này đến từ cái tên thầy trợ giảng nào đó vừa mới phạt cô viết mười bản kiểm điểm.
Anh ngồi một mình một bàn từ tốn ăn, dáng vẻ tao nhã, khiến bao nữ sinh điêu đứng ,đáng lý ra anh phải đến nhà ăn riêng dành cho giáo viên mới phải, dù gì thì anh cũng được đặc cách .
Chắc ăn ở đây để tạo cảm giác gần gũi với sinh viên bọn cô đây mà, kiểu muốn ghi điểm trong mắt mọi người, thể hiện mình khiêm tốn vì dù gì anh cũng là học trưởng của bọn cô, anh cũng chưa phải là giáo viên chính quy .
Ôi ,ôi, thời buổi này đàn ông còn tâm cơ hơn cả phụ nữ nhỉ .
Người nào đó đang ăn không biết rằng chỉ ăn một bữa cơm thôi mà mình lại bị người ta nghĩ ra một nghìn lẻ một câu chuyện như vậy .
Vương Đan Hi huých tay Chu Vân San hai người bưng cơm đến chỗ Hoắc Đình Thâm đang ngồi rồi cũng ngồi xuống .
- Chào thầy Hoắc.
Cả hai cùng lên tiếng khiến Hoắc Đình Thâm đang ăn cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
- Ừm ,có chuyện gì sao ?
Đương nhiên là có chuyện rồi Vương Đan Hi thầm nghĩ .
- Thầy , bọn em ngồi đây cùng thầy được không ?
Ngồi thì cũng đã ngồi rồi ,sau đó mới hỏi. Anh còn có thể từ chối sao ? Sau đó thì ... Không có sau đó nữa, hai cô gái bắt đầu cắm cúi ăn . Thầy Hoắc nào đó lại giống như người tàng hình .
Các bạn nữ xung quanh thì vừa ghen tị lại vừa hâm mộ , biết dễ thế này họ đã chạy đến ngồi trước rồi .
Vương Đan Hi và Chu Vân San ngồi ăn rất ngon lành ,thình lình một câu hỏi được vang lên :
Vương Đan Hi ,em biết bệnh kín của Bùi Tùng ư ? Em biết bạn ấy có bệnh khó nói ở chỗ đó sao ?Khục ... Khục ... Oe...
Câu hỏi này khiến cho Vương Đan Hi và Chu Vân San đang mải mê ăn uống suýt chút nữa thì nôn ra bàn .
Á đù, ông thầy này cũng quá mặn mòi rồi . Đang mải ăn mà liên tưởng đến cái đó còn có thể tiếp tục ăn sao ?
Vương Đan Hi mặt mũi đỏ bừng còn Chu Vân San cũng đang dở khóc dở cười , suýt nữa cũng bị nghẹn chết .
Câu hỏi của Hoắc Đình Thâm không to chỉ đủ cho hai người nghe thấy, các bạn xung quanh đang dỏng tai lên hóng hớt tuy không nghe được cuộc nói chuyện nhưng lại thấy Vương Đan Hi mặt mũi đỏ bừng .
Thầy Hoắc này đã nói gì vậy nhỉ ?không lẽ thầy ấy thích hoa khôi lớp B của bọn họ sao ? Có phải thầy ấy đang tỏ tình không ? Nên Vương Đan Hi mới ngại ngùng đỏ mặt như vậy
Những lời bạn Bùi Tùng vừa nói có phải là sự thật không ?Phải, thưa thầy .Vương Đan Hi cũng không trốn tránh nữa, những lời Bùi Tùng vừa nói khi nãy cô biết mình sẽ được giảm tội, cô mà bị phạt thì Bùi Tùng cũng không thoát được .
Hoắc Đình Thâm nhướn mày, cô gái này không chối cãi quanh co, rất thẳng thắn. Anh thầm khen ngợi trong lòng mà quên mất một màn im phăng phắc vừa rồi khi anh hỏi ai dán mảnh giấy lên lưng Bùi Tùng .
Vậy tức là bạn Bùi Tùng nói xấu em nên em đã dán giấy vào lưng bạn ?Đúng, thưa thầy .Vậy cả hai em đều có tội, mỗi người về viết mười bản kiểm điểm ngày mai nộp lại cho tôi. Nếu còn tái phạm hình phạt sẽ không nhẹ như vậy nữa đâu .Phiên xét xử coi như đã xong, Bùi Tùng về chỗ còn lườm Vương Đan Hi một cái rõ dài. Vương Đan Hi cũng trừng mắt nhìn lại. Hai mươi phút sau cuối cùng cũng hết giờ học.
Cả lớp không ngừng xôn xao nghị luận :
Thầy Hoắc đẹp trai quá.Tôi thích gọi anh ấy là học trưởng nghe gần gũi hơn .Các cậu có thấy thầy Hoắc xử như vậy là hơi nhẹ không ?Ai yo, cái tên Bùi Tùng đó tôi cũng rất ghét hắn . Lần này nếu Bùi Tùng không bị thầy Hoắc gọi lên bảng thì Tiểu Hi Hi cũng sẽ không bị phát hiện đâu.Mỗi người một câu, ồn ào như cái chợ vỡ, quả nhiên đám học trò chỉ cần ngồi với nhau là sẽ có drama để hít, hít nhiều sẽ không thở nổi , hít đến mức muốn vỡ phổi .
Tan học, Vương Đan Hi cùng Chu Vân San ,bạn học nữ ngồi cạnh cô đi đến căng tin của trường để ăn trưa, buổi chiều các cô lại có tiết. Chu Vân San vừa đi vừa nói :
- Tiểu Hi Hi à, hôm nay ở trong giờ thầy Hoắc ,trông cậu ngầu thật đấy . Tớ cũng muốn dạy cho cái tên Bùi Tùng đó một bài học từ lâu rồi.
Vương Đan Hi than thở :
- Ừm, giết địch một ngàn mình cũng tổn hại tám trăm đây này. Nếu hôm nay cậu ta không bị thầy Hoắc gọi lên bảng thì mình sẽ cho cậu ta làm trò cười đến khi về nhà.
Chu Vân San an ủi :
Thôi, hắn cũng bị làm trò cười cho cả lớp rồi. Hôm nay tớ cười thật sảng khoái, cậu đúng là nghĩ ra được những câu độc thật đấy .Haha... Haha ....Hai người cùng cười vang. Đến căng tin ,vừa bước vào ,Vương Đan Hi đã cảm thấy không khí hôm nay hơi khác lạ, các bạn ngồi ăn cũng nghiêm túc hơn, có vài bạn nữ bình thường ăn như hổ đói, hôm nay lại gắp từng miếng nhỏ nhẹ nhai như ăn làm cảnh vậy .
Vương Đan Hi cuối cùng cũng nhìn thấy nguyên nhân của sự khác lạ này đến từ cái tên thầy trợ giảng nào đó vừa mới phạt cô viết mười bản kiểm điểm.
Anh ngồi một mình một bàn từ tốn ăn, dáng vẻ tao nhã, khiến bao nữ sinh điêu đứng ,đáng lý ra anh phải đến nhà ăn riêng dành cho giáo viên mới phải, dù gì thì anh cũng được đặc cách .
Chắc ăn ở đây để tạo cảm giác gần gũi với sinh viên bọn cô đây mà, kiểu muốn ghi điểm trong mắt mọi người, thể hiện mình khiêm tốn vì dù gì anh cũng là học trưởng của bọn cô, anh cũng chưa phải là giáo viên chính quy .
Ôi ,ôi, thời buổi này đàn ông còn tâm cơ hơn cả phụ nữ nhỉ .
Người nào đó đang ăn không biết rằng chỉ ăn một bữa cơm thôi mà mình lại bị người ta nghĩ ra một nghìn lẻ một câu chuyện như vậy .
Vương Đan Hi huých tay Chu Vân San hai người bưng cơm đến chỗ Hoắc Đình Thâm đang ngồi rồi cũng ngồi xuống .
- Chào thầy Hoắc.
Cả hai cùng lên tiếng khiến Hoắc Đình Thâm đang ăn cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
- Ừm ,có chuyện gì sao ?
Đương nhiên là có chuyện rồi Vương Đan Hi thầm nghĩ .
- Thầy , bọn em ngồi đây cùng thầy được không ?
Ngồi thì cũng đã ngồi rồi ,sau đó mới hỏi. Anh còn có thể từ chối sao ? Sau đó thì ... Không có sau đó nữa, hai cô gái bắt đầu cắm cúi ăn . Thầy Hoắc nào đó lại giống như người tàng hình .
Các bạn nữ xung quanh thì vừa ghen tị lại vừa hâm mộ , biết dễ thế này họ đã chạy đến ngồi trước rồi .
Vương Đan Hi và Chu Vân San ngồi ăn rất ngon lành ,thình lình một câu hỏi được vang lên :
Vương Đan Hi ,em biết bệnh kín của Bùi Tùng ư ? Em biết bạn ấy có bệnh khó nói ở chỗ đó sao ?Khục ... Khục ... Oe...
Câu hỏi này khiến cho Vương Đan Hi và Chu Vân San đang mải mê ăn uống suýt chút nữa thì nôn ra bàn .
Á đù, ông thầy này cũng quá mặn mòi rồi . Đang mải ăn mà liên tưởng đến cái đó còn có thể tiếp tục ăn sao ?
Vương Đan Hi mặt mũi đỏ bừng còn Chu Vân San cũng đang dở khóc dở cười , suýt nữa cũng bị nghẹn chết .
Câu hỏi của Hoắc Đình Thâm không to chỉ đủ cho hai người nghe thấy, các bạn xung quanh đang dỏng tai lên hóng hớt tuy không nghe được cuộc nói chuyện nhưng lại thấy Vương Đan Hi mặt mũi đỏ bừng .
Thầy Hoắc này đã nói gì vậy nhỉ ?không lẽ thầy ấy thích hoa khôi lớp B của bọn họ sao ? Có phải thầy ấy đang tỏ tình không ? Nên Vương Đan Hi mới ngại ngùng đỏ mặt như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất