Chương 3: Niềm vui của ngày hôm qua
Hai giờ sáng, một chiếc ô tô thể thao lao nhanh trên đường, bên cạnh là một chiếc mô tô chuyên dụng đang bám sát. Cảnh sát cơ động ngồi trên xe mô tô nghiêng người, cảnh cáo chủ xe ô tô: "Mời anh dừng xe ngay lập tức!"
Nhưng xe ô tô không hề có ý giảm tốc độ mà còn rồ ga chạy vọt lên phía trước, vừa tăng tốc vừa áp sát lại gần định chèn ép xe mô tô. Tưởng Minh Vũ nhanh chóng tránh đi, xe ô tô vẫn điên cuồng lao tới, đẩy xe mô tô chuyên dụng va mạnh vào rào chắn bảo vệ trên đường. Tưởng Minh Vũ không tránh kịp, cả người cả xe ngã lăn xa đất, kéo lê một đoạn trên mặt đường theo quán tính phát ra âm thanh cực kì chói tai.
Chủ xe ô tô như vừa tỉnh mộng, vội vàng phanh gấp, kéo người ngồi bên ghế phụ lái chạy đi.
Tưởng Minh Vũ nhanh chóng đứng lên, lắc đầu mấy cái để bản thân tỉnh táo, hét to: "Đứng lại!"
Chủ xe ô tô hình như đã dùng ma túy, cả người chẳng còn sức lực, Tưởng Minh Vũ đuổi theo mấy bước đã bắt được hắn. Tên tội phạm quỳ rạp trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên rỉ, Tưởng Minh Vũ kéo tay hắn ghì chặt ra đằng sau, cúi người thở dốc, máu chảy dọc theo tay áo nhỏ xuống mặt đường nhựa kêu tí tách, cả người hắn đau như bị ném vào lò hỏa thiêu.
Lúc Tưởng Minh Vũ về đến nhà đã là bốn giờ sáng, đầu tóc quần áo dính đầy đất cát. Mặc dù đang rất buồn ngủ nhưng hắn vẫn phải chui vào phòng tắm trước, mặc kệ miệng vết thương có nhiễm trùng hay không.
Điện thoại di động vẫn im lặng, mấy ngày nay có một người cứ đến làm phiền hắn, là một con cún nhỏ đáng ghét. Buổi tối ăn gì uống gì cũng phải nói cho hắn nghe, phiền chết đi được.
Nhưng mà lúc này không thấy nhắn tin đến nữa, chắc là người kia đã ngủ say rồi. Ngày mai thế nào cũng lại nhắn tin chào buổi sáng nữa cho mà xem. Hơn mười giờ rồi mà còn chào buổi sáng.
Tưởng Minh Vũ lướt lên xem lịch sử trò chuyện của hai người, hầu như đều là người kia độc thoại, hắn chỉ trả lời duy nhất một câu. Không biết người này lấy đâu ra nhiều nhiệt tình như vậy, rõ ràng bọn họ chẳng quen biết gì nhau.
Tưởng Minh Vũ đặt điện thoại lên bồn rửa tay, đúng lúc này, điện thoại lại vang lên tiếng thông báo.
Cún con vui vẻ: "Giường dưới ngáy to quá, cười chết mất thôi, không thể nào ngủ được."
Cún con vui vẻ: "[Video]"
Cún con vui vẻ: "Chia sẻ niềm vui của ngày hôm nay."
Cún con vui vẻ: "À nhầm, sorry, là niềm vui của ngày hôm qua."
Tưởng Minh Vũ mở ra xem, ống kính máy ảnh đang hướng về phía trước, từng cây hoa hòe với hai màu sắc trắng tím đan xem lướt qua trên nền bầu trời đêm. Ánh đèn đường rọi xuống làm cho sắc hoa như đan vào nhau, không khác gì một bức ảnh động.
Một giọng nam trong trẻo reo lên trong video: "Oa! Đẹp quá đi!"
Sau đó là một giọng nam trầm khác: "Tưởng Nhi, đi ăn mì trộn cay không?"
"Đi chứ, đi chứ! Tôi muốn ăn mì chua cay! Ăn cho sập tiệm luôn! Á đù má chưa tắt video!"
Cậu trai vội vàng nhấn dừng quay.
Tưởng Minh Vũ xem lại mấy lần, suy nghĩ trong đầu hắn là:
Người kia là con trai? Nhưng cậu ta gọi hắn là ông xã?
Hơn nữa cậu còn ăn rất nhiều.
Nhưng xe ô tô không hề có ý giảm tốc độ mà còn rồ ga chạy vọt lên phía trước, vừa tăng tốc vừa áp sát lại gần định chèn ép xe mô tô. Tưởng Minh Vũ nhanh chóng tránh đi, xe ô tô vẫn điên cuồng lao tới, đẩy xe mô tô chuyên dụng va mạnh vào rào chắn bảo vệ trên đường. Tưởng Minh Vũ không tránh kịp, cả người cả xe ngã lăn xa đất, kéo lê một đoạn trên mặt đường theo quán tính phát ra âm thanh cực kì chói tai.
Chủ xe ô tô như vừa tỉnh mộng, vội vàng phanh gấp, kéo người ngồi bên ghế phụ lái chạy đi.
Tưởng Minh Vũ nhanh chóng đứng lên, lắc đầu mấy cái để bản thân tỉnh táo, hét to: "Đứng lại!"
Chủ xe ô tô hình như đã dùng ma túy, cả người chẳng còn sức lực, Tưởng Minh Vũ đuổi theo mấy bước đã bắt được hắn. Tên tội phạm quỳ rạp trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên rỉ, Tưởng Minh Vũ kéo tay hắn ghì chặt ra đằng sau, cúi người thở dốc, máu chảy dọc theo tay áo nhỏ xuống mặt đường nhựa kêu tí tách, cả người hắn đau như bị ném vào lò hỏa thiêu.
Lúc Tưởng Minh Vũ về đến nhà đã là bốn giờ sáng, đầu tóc quần áo dính đầy đất cát. Mặc dù đang rất buồn ngủ nhưng hắn vẫn phải chui vào phòng tắm trước, mặc kệ miệng vết thương có nhiễm trùng hay không.
Điện thoại di động vẫn im lặng, mấy ngày nay có một người cứ đến làm phiền hắn, là một con cún nhỏ đáng ghét. Buổi tối ăn gì uống gì cũng phải nói cho hắn nghe, phiền chết đi được.
Nhưng mà lúc này không thấy nhắn tin đến nữa, chắc là người kia đã ngủ say rồi. Ngày mai thế nào cũng lại nhắn tin chào buổi sáng nữa cho mà xem. Hơn mười giờ rồi mà còn chào buổi sáng.
Tưởng Minh Vũ lướt lên xem lịch sử trò chuyện của hai người, hầu như đều là người kia độc thoại, hắn chỉ trả lời duy nhất một câu. Không biết người này lấy đâu ra nhiều nhiệt tình như vậy, rõ ràng bọn họ chẳng quen biết gì nhau.
Tưởng Minh Vũ đặt điện thoại lên bồn rửa tay, đúng lúc này, điện thoại lại vang lên tiếng thông báo.
Cún con vui vẻ: "Giường dưới ngáy to quá, cười chết mất thôi, không thể nào ngủ được."
Cún con vui vẻ: "[Video]"
Cún con vui vẻ: "Chia sẻ niềm vui của ngày hôm nay."
Cún con vui vẻ: "À nhầm, sorry, là niềm vui của ngày hôm qua."
Tưởng Minh Vũ mở ra xem, ống kính máy ảnh đang hướng về phía trước, từng cây hoa hòe với hai màu sắc trắng tím đan xem lướt qua trên nền bầu trời đêm. Ánh đèn đường rọi xuống làm cho sắc hoa như đan vào nhau, không khác gì một bức ảnh động.
Một giọng nam trong trẻo reo lên trong video: "Oa! Đẹp quá đi!"
Sau đó là một giọng nam trầm khác: "Tưởng Nhi, đi ăn mì trộn cay không?"
"Đi chứ, đi chứ! Tôi muốn ăn mì chua cay! Ăn cho sập tiệm luôn! Á đù má chưa tắt video!"
Cậu trai vội vàng nhấn dừng quay.
Tưởng Minh Vũ xem lại mấy lần, suy nghĩ trong đầu hắn là:
Người kia là con trai? Nhưng cậu ta gọi hắn là ông xã?
Hơn nữa cậu còn ăn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất