Chương 9
Ngược sáng, phần lớn khuôn mặt của Kiều Nam Kỳ bị che khuất trong bóng tối, Triệu Vanh chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người này đang nhìn mình.
Hàng ghế sau rộng rãi, giữa hai người bọn họ còn đủ chỗ cho thêm một người, nhưng khoảng cách này lại làm cho ánh mắt Kiều Nam Kỳ nặng trĩu.
Triệu Vanh ý thức được mình đang nói gì, cũng không rảnh lo cho nhúm tóc không nghe lời trên đầu mìn, từ từ buông tay xuống chống lên bề mặt ghế lạnh lẽo.
Cậu cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Kiều Nam Kỳ, khóe mắt nhìn thấy bàn tay của người này cách mình rất gần, liền vô thức rụt tay lại.
Trước kia lúc còn ôm kỳ vọng, ánh mắt này của Kiều Nam Kỳ còn có thể khiến cậu hạnh phúc. Hiện tại không có gì để nhớ tới, ánh mắt nhìn thẳng này như chất chấn ngàn vàng ép cậu có chút thở không nổi.
Triệu Vanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cậu vốn muốn trốn tránh tầm mắt của Kiều Nam Kỳ, nhưng nhìn nhìn, lại vô thức bắt đầu nghiêm túc nhìn lên.
Trời đã dừng mua, mặt đường còn ẩm ướt, bánh xe lăn qua làm những giọng nước bị cán lên tạo ra những tiếng vang nặng nề.
Có những hạt mưa li ti trên cửa sổ, phía xa u ám, mắt thấy màn đêm sắp buông xuống, xe cộ đông đúc cũng không che khuất được bầu trời ủ dột. Lẽ ra hôm nay là một ngày oi bức, cửa kính ô tô phía trước đóng chặt, nhưng Triệu Vanh lại cảm thấy mình giống như đã xuyên qua cửa sổ xe mà ngửi được mùi cây xanh cùng không khí ẩm ướt ở bên ngoài.
Mười năm qua đi, nếu có cơ hội ngồi song song với Kiều Nam Kỳ ở ghế sau như thế này, mọi ánh mắt của cậu đều sẽ tập trung vào người đàn ông kia. Nhưng lúc này quay đầu, mới phát hiện bên kia cũng có phong cảnh.
Cậu nhìn nó, rồi bắt đầu suy nghĩ sau khi kết thúc cốt truyện 《Đường về》, mình sẽ làm những gì.
Việc bên kia của Lục Tinh Bình tất nhiên phải giải quyết, nhưng cậu còn có chuyện bản thân muốn làm.
Mấy năm nay, vì không muốn hai người anh họ của mình nhắm tới trong sáng lẫn ngoài tối, cậu phải 'Tận tâm' mà đóng tốt vai trò kẻ ăn chơi trác táng --- ban ngày dành thời gian ở công ty của Kiều Nam Kỳ dưới sự giám sát của bao người, tối thì đi chơi đêm với thằng công tử. Nhưng mấy năm nay cậu cũng không phải cái gì cũng không làm.
Cậu có thể....
"Tóc làm sao vậy?" Giọng người dàn ông đột nhiên truyền đến.
Triệu Vanh nhìn mái tóc hơi phồng lên của mình trong kính chiếu hậu, nói: "Ngủ đè."
Lời này không khác gì nói cậu trước khi ra cửa chỉ có nằm mà chuẩn bị cái gì cả.
Kiều Nam Kỳ nhíu mày, suy nghĩ chất vấn vừa nảy sinh đã biến mất.
Triệu Vanh luôn là như vậy.
Y bình tĩnh nói: "Lần sau chuẩn bị sớm một chút đi."
Triệu Vanh gật gật dầu, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Được."
Dù sao trong thỏa thuận cũng đã nói, cậu và Kiều Nam Kỳ vẫn giữ vững quan hệ hôn nhân khi quyền thừa kế của y vẫn chưa ổn định. Chờ cốt truyện kết thúc, đừng nói quyền thừa kế, toàn bộ Kiều gia đều là của Kiều Nam Kỳ, nghĩa vũ trong thỏa thuận hôn nhân sớm đã thực hiện xong rồi.
Quan hệ của bọn họ thật ra không được pháp luật bảo vệ.
Vốn dĩ là không có lần sau gì.
Triệu Vanh nhanh chóng đồng ý nên biểu tình của Kiều Nam Kỳ mới hơi dịu đi một chút.
Ở bên cạnh Triệu Vanh, Triệu Vanh có thể yên lặng tìm được một vị trí thích hợp trong cuộc sống của y, không làm phiền người khác, cứ đợi như vậy. Phàm là y nói cái gì, Triệu Vanh mặc dù không muốn làm cũng sẽ không ngoan cố cùng với y.
Y cùng người Trần gia vốn đã không có tiếng nói chung, Triệu Vanh cũng hoàn toàn không phải loại hình y sẽ thích --- bên ngoài tô son trác phấn, bên trong ruột bông rách, nhưng lại ngoài ý muốn có thể khiến y an tâm.
Kiều Nam Kỳ không nói cái gì nữa.
Triệu Vanh cũng không có giống như trước đây không có chủ đề thì vẫn tìm đề tài để nói, vẫn trống rỗng nhìn ra ngoài như cũ.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, nhưng biểu tình của Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh vẫn giống như thường lệ.
Ngân hà đến trong bóng tối, tài xế lá xe xuyên qua Dương Thành xa hoa trụy ljac, đi chừng khoảng một tiếng, mới đến nhà cũ của Kiều gia ở ngoại thành.
Đây vốn là nơi khi mẹ Kiều Nam Kỳ còn sống, nhà bọn họ ba người ở chung. Bà thích yên txnh, Hạ Nam liền bồi bà ở ngoại thành. Nhưng sau khi mẹ Kiều Nam Kỳ qua đời, quan hệ của Kiều Nam Kỳ và Hạ Nam xuống dốc không phanh, Hạ Nam dọn tới bất động sản dưới tên của mình, Kiều Nam Kỳ dọn tới căn nhà nhỏ trên đường Xương Khê, nơi này hoàn toàn bị bỏ trống, những năm gần đây chỉ còn vài người làm ở lại.
Chỉ là vào lúc này, Hạ Nam và Kiều Nam Kỳ mới có thể tới đây, toàn bộ đèn đuốc trong nhà sáng trưng, giống như một cảnh quay chỉ có vài diễn viên cụ thể tiến đến mới có thể bắt đầu.
Dối trá mà lại chân thật.
Xe vừa mới dừng, liền có người cầm ô đi đến hai bên xe, mở cửa xe cho Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh.
Vừa xuống xe, Kiều Nam Kỳ dứng thẳng ưới dù, người hầu bung dù không thể không giơ tay cầm dù lên cao.
Triệu Vanh cầm lấy dù trong tay: "Tôi tự mình làm."
Kiều Nam Kỳ không có chờ cậu mà đã đi trước một đoạn. Triệu Vanh đành phải cầm dù nhanh chóng đi theo.
Cậu tuy rằng đi theo phía sau Kiều Nam Kỳ, chỉ có thể cách màn mưa mỏng manh nhìn bóng lưng của người kia, nhưng không cần nhìn Triệu Vanh cũng biết vẻ mặt lúc này của Kiều Nam Kỳ. Chắc là u ám --- bởi vì người cầm dù kia đang rất nơm nớp lo sợ.
Đây cũng là bình thường, mỗi lần Kiều Nam Kỳ gặp Hạ Nam đều là dáng vẻ như người chết, huống chi còn là nơi gợi lại ký ức như thế này.
Nơi này đừng nói Kiều Nam Kỳ, ngay cả Triệu Vanh, mỗi lần đứng trước cửa cũng luôn có cảm giác đầu óc choáng váng.
Kiều Nam Kỳ là bởi vì mẹ của y, còn cậu là bởi vì Kiều Nam Kỳ.
Cậu cũng từng ở nơi này.... được mấy ngày rồi.
Bọn họ đi qua vườn hoa tiến nhà ăn lầu hai, Hạ Nam đã ngồi ở đó.
Ông mặc bộ đồ vest màu đen trang trọng, thân hình khá gầy, ngữ quan khá âm hiểm, thoạt nhìn khí chất rất gian xảo. Triệu Vanh đã sớm âm thầm đánh giá Hạ Nam cùng Kiều Nam Kỳ, hai người này một chút cũng không giống, bất kể ngoại hình hay tính cách, đều không có mối liên hệ nào mà cha con nên có.
Thấy Triệu Vanh, Hạ Nam quả nhiên vẫn như trước đây, mặt lộ ra vẻ không hài lòng nhưng lại không nói được lời nào.
Kiều Nam Kỳ nhìn ông một cái, sau đó kéo Triệu Vanh tới chỗ khác trên bàn ăn ngồi xuống, từ đầu tới cuối không nói lời nào. Sắc mặt vừa rồi còn u ám, giờ phút này lại trở nên bình tĩnh.
Một mâm đồ ăn được bưng lên, Hạ Nam rốy cuộc cũng lên tiếng: "Lão Tần hôm qua bị người mang đi ---- là cậu vạch trần chuyện của lão Tần ra ngoài."
"Đúng vậy." Kiều Nam Kỳ gật đầu, khóe miệng cong lên một chút: "Ông ta làm giả tài khoản, giả mạo hợp đồng, ông ta nhiều năm như vậy làm trợ thủ của ngài, không biết đã kéo chân sau của ngài nhiều thế nào. Tôi không nên tố giác ông ta sao?"
Hà Nam siết chặt đũa trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thực sự có tiền đồ."
"Ngài quá khen."
"Cậu xuống tay không lưu tình như vậy, không sợ bị người ghi hận trả thù sao?"
"Vậy cùng chết đi, không thành vấn đề." Kiều Nam Kỳ hiếm khi lộ ra một chút biểu tình nhàm chán, giọng nói còn có chút ngây thơ, "Tôi chỉ không muốn làm ông vui --- ba ba."
Lúc này Triệu Vanh đang ngồi bên cạnh Kiều Nam Kỳ, trong lòng đang nghĩ tới cốt truyện khúc này.
Trong truyện gốc đoạn này không có thời gian cụ thể, chỉ nói sau một khoảng thời gian, mọi chuyện đã định Hạ Nam không có cách nào vãn hồi lại. Cậu vẫn luôn cho rằng 'Một khoảng thời gian' là mấy tháng thậm chí một hai năm, nhưng xem ra những chuyện xảy ra với trợ thủ của Hạ Nam, hẳn chỉ có một hai tháng.
Cậu một bên tận chức trách dựa theo thỏa thuận với Kiều Nam Kỳ làm việc, ra lệnh cho người hầu bóc tôm cho mình, vừa nghĩ làm cách nào mau chóng có cách để tiếp xúc Lục Tinh Bình càng nhiều.
Nhưng bên kia giương cung bạt kiếm đột nhiên lan tới Triệu Vanh bên này, Hạ Nam năm lần bảy lượt bị Kiều Nam Kỳ làm bẽ mặt, có lẽ chịu không nổi, ông liếc mắt nhìn Triệu Vanh đang thảnh thơi ngồi ăn nói: "Cậu có thời gian thay tôi dạy dỗ bạn bè cùng trợ thủ của tôi, không bằng quản thằng tạp chủng bên cạnh cậu, chơi bều lêu lỏng."
Kiều Nam Kù dường như không có phản ứng gì với lời nói của Hạ Nam, nói không cần suy nghĩ: "Ngài từ khi nào muốn so sánh cùng với phế vật?"
Y thong thả dùng khăn ấm lau tay, thần sắc bình tĩnh, sau đó nói tiếp: "Ngài vừa trở về cũng mệt rồi, tôi cùng Triệu Vanh cũng đúng lúc cần phải đi."
Động tác của Triệu Vanh lại khựng lại.
Cậu mới vừa rồi còn đang cười híp mắt bóc vỏ tôm ăn, giờ phút này nụ cười vẫn treo đó, nhưng đôi mắt lại không có lấy một tia ý cười.
Cậu như là không nghe lời vừa rồi Hạ Nam nói, chỉ là tạm dừng một chút, liền tiếp tục cười híp mắt nhận lấy cua mà người hầu giúp mình đập vỏ. Cậu trời sinh có đôi mắt đào hoa, chỉ cần mặt mày hơi cong, mọi cảm xúc đều có thể dễ dàng giấu đi.
Cả Hạ Nam và Kiều Nam Kỳ cũng chưa từng chú ý tới cậu.
Không lâu sau, hai cha con chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa này cũng kế thúc 'Lời xã giao' của mình, Hạ Nam đã biết được mục đích Kiều Nam Kỳ tới, Kiều Nam Kỳ cũng khiến cho Hạ Nam tức giận không thôi, chỉ có Triệu Vanh ăn trong toàn bộ quá trình.
Trước khi đi, Kiều Nam Kỳ vừa mới xoay người, Triệu Vanh đã chậm rãi đứng dậy, gọi Hạ Nam đang nhanh chóng rời đi. "Hạ tiên sinh, Kiều... Đại thiếu."
Kiều Nam Kỳ vô thức nhìn về phía cậu.
Triệu Vanh gằn từng chữ một nói: "Tôi không phải phế vật, cũng không phải tạp chủng. Tôi có mẹ, bà ấy rất tốt."
Lời còn chưa dứt, cậu đã xoay người rời đi.
Không giống như trước kia, chờ Kiều Nam Kỳ bước ra, cậu mới bám chặt sau người này.
Cậu một đường ra khỏi cửa lớn, không có quay đầu nhìn lại phản ứng của Hạ Nam cùng Kiều Nam Kỳ, mà nhanh chóng đi thẳng tới chỗ một chiếc ô tô đậu cách cổng không xa.
Đó là vừa rồi cậu mới gọi tới.
Tài xế taxi quay đầu hỏi cậu đi đâu.
Triệu Vanh lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lưu Thuận.
"Nhóc Lục, chú lần trước nói tìm được chỗ chơi mới, đi không?"
"Đúng vậy, bây giờ."
- -----
Triệu Vanh đã lâu không có uống nhiều rượu như vậy, cùng Lưu Thuận uống mới có một tí, tuy rằng không có say, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng.
Cũng may trong quầy bar ồn ào, ánh đèn chớp loáng bên trong tối tăm mới không thấy rõ sắc mặt. Cậu bắt đầu thả lỏng, không tiếp tục ngụy trang bất kỳ biểu tình nào nữa, nâng ly lên nói: "Tới, một ly nào."
"Tới tới tới!" Lưu Thuận chạm ly với cậu, huyên thuyên nói: "Anh mấy ngày nay cũng chưa ra ngoài chơi, không biết mấy tin đồn mới gần đây."
"Nào nói đi."
"Không phải trước đây có tin đồn Kiều đại không thích vị Lục gia kia, gần đây mỗi ngày đều cặp kè với nữ minh tinh sao? Ây da, ngày hôm qua nữ minh tinh kia trực tiếp bị hủy hợp đồng, biết vì sao không? Nghe nói chỉ lắm mồm nói nói xấu một người, anh nghĩ là ai?"
"..... Còn có ai à?"
"Em cũng nghĩ thế, ngoại vị Lục gia kia còn có ai? Anh nói Kiều đại thiếu đi, chúng ta ai mà không sợ anh ta, ba mẹ em mỗi ngày đều trước mặt em niệm anh ta lợi hại thế nào, vậy mà lại thua chỗ Lục Tinh Bình, thật là chuyện kỳ diệu."
"Thật sự rất kinh ngạc." Triệu Vanh cười lên vài tiếng, "Lại tới một ly."
"Tam thiếu thật lợi hại nha," Lưu Thuận choáng váng, "Lâu như vậy không uống, tửu lượng vẫn tốt như vậy. Tuy nhiên sao hôm nay anh uống nhiều vậy, vị kia nhà anh đi rồi?"
Triệu Vanh cười: "Không."
Cậu lắc lư đá trong ly rượu, lắng nghe tiếng đá va chạm thành ly hòa trong tiếng nhạc. Ánh đèn chập chờn khiến mắt Triệu Vanh có chút đau, cậu từ từ nhắm mắt lại, ngửa đầu uống cạn.
"Mặt trời mọc đằng Tây à." Lưu Thuận nói.
Triệu Vanh mạnh mẽ đặt ly xuống, ý bảo nhân viên pha chế mang cho mình ly khác.
Cậu từ từ giơ tay lên, tay trái không có mang theo bất kỳ trang sức gì quơ quơ trước mặt Lưu Thuận.
"Nhóc Lục." Cậu cười càng lớn hơn nữa, "Anh ly hôn."
Lưu Thuận rõ ràng ngây người.
Triệu Vanh thích một người nhiều năm như vậy, chuyện này bạn bè trong vòng đều biết. Triệu Vanh đối với vị kia muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc, muốn bao nhiêu chấp nhất có bấy nhiêu chấp nhất, còn bảo vệh rất tốt sự tồn tại của người kia, nhiều năm như vậy, bọn họ còn không biết người đó là ai.
Tất cả bọn họ mỗi tháng đều thay đổi một người bên cạnh, chỉ có duy nhất Triệu Vanh, tám con ngựa kéo cũng không nhúc nhích. Bọn họ cũng thầm bàn tán nhiều lần, nhưng Triệu Vanh sống tính tình ngay thẳng, tính tình cũng tốt, bọn họ đều thích lôi kéo Triệu Vanh đi chơi, cũng không có ai dám nói nhiều trước mặt Triệu Vanh.
Nhưng chỉ cần chiếc nhẫn cưới ngón áp út của Triệu Vanh mỗi lần gặp mặt cũng đủ chứng minh tất cả.
Nhưng hai ngày trước còn tốt, nháy mắt, nhẫn cưới đã không đeo nữa.
Hắn lắp bắp: "Ly, ly hôn? Hiện tại? Sao không, không đợi tỉnh rượu lại nói? Nghĩ lại?"
Triệu Vanh lắc đầu.
Với tửu luyện đã luyện của mình, chút rượu như vậy, căn bản không có say, cũng không cần tỉnh.
Âm thanh nền của quán bar quá ồn, nói chuyện đều có chút ngắt quãng. Vì để Lưu Thuận nghe rõ, Triệu Vanh cất cao giọng nói: "Anh ly hôn."
Mấy người chung quanh đều quay đầu nhìn lại.
Triệu Vanh căn bản không quan tâm, nhập lấy ly rượu mới được pha, nhấp một ngụm, nói tiếp với Lưu Thuận: "Vốn đã định chờ mấy tháng nữa hảo tụ hảo tán, hôm nay..."
"Quên đi." Cậu giơ ly lên, chạm nhẹ vào ly của Lưu Thuận, "Chúc mừng anh ly hôn đi."
Lưu Thuận rõ ràng vẫn còn đang mê mang, lúc nâng ly rượu lên chạm ly đáp lại Triệu Vanh mới kịp phản ứng lại, hoảng hốt nói: "Chúc mừng anh độc thân."
Ánh mắt Triệu Vanh khẽ khững lại.
Cậu lúc này mới hạ thấp giọng nói: "Nhưng chú cũng không cần gấp gáp chúc mừng như vậy."
"Hả?!"
"Đúng vậy, anh thiếu chút nữa đã quên. Chú mỗi ngày bên ngoài lêu bỏng, bát quái nhiều, anh muốn hỏi thăm chú chuyện của một người, chúng ta đều quen biết, chỉ là gần đây không gặp, anh không rõ tình hình gần đây của anh ta."
Triệu Vanh muốn trước xác định một chút vị bạch nguyệt quang kia của Kiều Nam Kỳ, cũng như là vị hôn phu cũ của mình bây giờ.
Trong nguyên tác, trong lòng Lục Tinh Bình luôn có một người, nhưng người kia không biết vì sao không kết hôn với Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình lúc này mới thực hiện hôn ước cùng với 'Triệu Vanh', hai bên đều nói tới lợi ích, không đề cập chuyện tình cảm.
Nhưng nếu hiện tại Lục Tinh Bình không có tuyến tình cảm trong nguyên tác, thì ngay từ đầu gọi điện cho Lục Tinh Bình, theo đuổi người ta, lỡ như thật sự theo đuổi được người, chẳng phải ngược lại phải xin lỗi Lục Tinh Bình sao?
Không thích người ta còn cùng người ta ở bên nhau, hành vi này có khác gì hành vi hiện tại của Kiều Nam Kỳ.
Trước tiên cậu phải đảm bảo sự tồn tại tuyến tình cảm của Lục Tinh Bình có tồn tại.
Lưu Thuận xua tay, "Anh nói đi!"
"Chính là vị hôn phu cũ trước kia của anh, Lục Tinh Bình."
Chân trước mới nói không vội chúc mừng độc thân, chân sau đã nói tên này, mối liên hệ trước sau quá rõ ràng.
Lưu Thuận đang uống rượu bị sặc ho khan mấy cái, mới giật mình kinh ngạc nói: "Vị kia Lục gia?"
Triệu Vanh gật gật đầu.
"Không phải, tam thiếu, anh điên rồi à?!" Lưu Thuận đột nhiên trầm giọng, nghiêng người tới trước mặt Triệu Vanh, ".... Anh, anh muốn cùng Kiều đại thiếu cướp người sao?! Anh muốn tìm người ở bên là anh em em tuyệt đối giúp anh chọn lựa kỹ càng, muốn ngủ dạng gì cũng có, nhưng anh này này này, muốn ngủ ai chả được, lại muốn ngủ với người của Kiều đại thiếu? Anh nghĩ kỹ?"
"Này thì tính gì?"
Cậu nói ha.
Kiều đại thiếu bản thân cậu không biết đã ngủ bao nhiêu lần.
Hàng ghế sau rộng rãi, giữa hai người bọn họ còn đủ chỗ cho thêm một người, nhưng khoảng cách này lại làm cho ánh mắt Kiều Nam Kỳ nặng trĩu.
Triệu Vanh ý thức được mình đang nói gì, cũng không rảnh lo cho nhúm tóc không nghe lời trên đầu mìn, từ từ buông tay xuống chống lên bề mặt ghế lạnh lẽo.
Cậu cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Kiều Nam Kỳ, khóe mắt nhìn thấy bàn tay của người này cách mình rất gần, liền vô thức rụt tay lại.
Trước kia lúc còn ôm kỳ vọng, ánh mắt này của Kiều Nam Kỳ còn có thể khiến cậu hạnh phúc. Hiện tại không có gì để nhớ tới, ánh mắt nhìn thẳng này như chất chấn ngàn vàng ép cậu có chút thở không nổi.
Triệu Vanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cậu vốn muốn trốn tránh tầm mắt của Kiều Nam Kỳ, nhưng nhìn nhìn, lại vô thức bắt đầu nghiêm túc nhìn lên.
Trời đã dừng mua, mặt đường còn ẩm ướt, bánh xe lăn qua làm những giọng nước bị cán lên tạo ra những tiếng vang nặng nề.
Có những hạt mưa li ti trên cửa sổ, phía xa u ám, mắt thấy màn đêm sắp buông xuống, xe cộ đông đúc cũng không che khuất được bầu trời ủ dột. Lẽ ra hôm nay là một ngày oi bức, cửa kính ô tô phía trước đóng chặt, nhưng Triệu Vanh lại cảm thấy mình giống như đã xuyên qua cửa sổ xe mà ngửi được mùi cây xanh cùng không khí ẩm ướt ở bên ngoài.
Mười năm qua đi, nếu có cơ hội ngồi song song với Kiều Nam Kỳ ở ghế sau như thế này, mọi ánh mắt của cậu đều sẽ tập trung vào người đàn ông kia. Nhưng lúc này quay đầu, mới phát hiện bên kia cũng có phong cảnh.
Cậu nhìn nó, rồi bắt đầu suy nghĩ sau khi kết thúc cốt truyện 《Đường về》, mình sẽ làm những gì.
Việc bên kia của Lục Tinh Bình tất nhiên phải giải quyết, nhưng cậu còn có chuyện bản thân muốn làm.
Mấy năm nay, vì không muốn hai người anh họ của mình nhắm tới trong sáng lẫn ngoài tối, cậu phải 'Tận tâm' mà đóng tốt vai trò kẻ ăn chơi trác táng --- ban ngày dành thời gian ở công ty của Kiều Nam Kỳ dưới sự giám sát của bao người, tối thì đi chơi đêm với thằng công tử. Nhưng mấy năm nay cậu cũng không phải cái gì cũng không làm.
Cậu có thể....
"Tóc làm sao vậy?" Giọng người dàn ông đột nhiên truyền đến.
Triệu Vanh nhìn mái tóc hơi phồng lên của mình trong kính chiếu hậu, nói: "Ngủ đè."
Lời này không khác gì nói cậu trước khi ra cửa chỉ có nằm mà chuẩn bị cái gì cả.
Kiều Nam Kỳ nhíu mày, suy nghĩ chất vấn vừa nảy sinh đã biến mất.
Triệu Vanh luôn là như vậy.
Y bình tĩnh nói: "Lần sau chuẩn bị sớm một chút đi."
Triệu Vanh gật gật dầu, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Được."
Dù sao trong thỏa thuận cũng đã nói, cậu và Kiều Nam Kỳ vẫn giữ vững quan hệ hôn nhân khi quyền thừa kế của y vẫn chưa ổn định. Chờ cốt truyện kết thúc, đừng nói quyền thừa kế, toàn bộ Kiều gia đều là của Kiều Nam Kỳ, nghĩa vũ trong thỏa thuận hôn nhân sớm đã thực hiện xong rồi.
Quan hệ của bọn họ thật ra không được pháp luật bảo vệ.
Vốn dĩ là không có lần sau gì.
Triệu Vanh nhanh chóng đồng ý nên biểu tình của Kiều Nam Kỳ mới hơi dịu đi một chút.
Ở bên cạnh Triệu Vanh, Triệu Vanh có thể yên lặng tìm được một vị trí thích hợp trong cuộc sống của y, không làm phiền người khác, cứ đợi như vậy. Phàm là y nói cái gì, Triệu Vanh mặc dù không muốn làm cũng sẽ không ngoan cố cùng với y.
Y cùng người Trần gia vốn đã không có tiếng nói chung, Triệu Vanh cũng hoàn toàn không phải loại hình y sẽ thích --- bên ngoài tô son trác phấn, bên trong ruột bông rách, nhưng lại ngoài ý muốn có thể khiến y an tâm.
Kiều Nam Kỳ không nói cái gì nữa.
Triệu Vanh cũng không có giống như trước đây không có chủ đề thì vẫn tìm đề tài để nói, vẫn trống rỗng nhìn ra ngoài như cũ.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, nhưng biểu tình của Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh vẫn giống như thường lệ.
Ngân hà đến trong bóng tối, tài xế lá xe xuyên qua Dương Thành xa hoa trụy ljac, đi chừng khoảng một tiếng, mới đến nhà cũ của Kiều gia ở ngoại thành.
Đây vốn là nơi khi mẹ Kiều Nam Kỳ còn sống, nhà bọn họ ba người ở chung. Bà thích yên txnh, Hạ Nam liền bồi bà ở ngoại thành. Nhưng sau khi mẹ Kiều Nam Kỳ qua đời, quan hệ của Kiều Nam Kỳ và Hạ Nam xuống dốc không phanh, Hạ Nam dọn tới bất động sản dưới tên của mình, Kiều Nam Kỳ dọn tới căn nhà nhỏ trên đường Xương Khê, nơi này hoàn toàn bị bỏ trống, những năm gần đây chỉ còn vài người làm ở lại.
Chỉ là vào lúc này, Hạ Nam và Kiều Nam Kỳ mới có thể tới đây, toàn bộ đèn đuốc trong nhà sáng trưng, giống như một cảnh quay chỉ có vài diễn viên cụ thể tiến đến mới có thể bắt đầu.
Dối trá mà lại chân thật.
Xe vừa mới dừng, liền có người cầm ô đi đến hai bên xe, mở cửa xe cho Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh.
Vừa xuống xe, Kiều Nam Kỳ dứng thẳng ưới dù, người hầu bung dù không thể không giơ tay cầm dù lên cao.
Triệu Vanh cầm lấy dù trong tay: "Tôi tự mình làm."
Kiều Nam Kỳ không có chờ cậu mà đã đi trước một đoạn. Triệu Vanh đành phải cầm dù nhanh chóng đi theo.
Cậu tuy rằng đi theo phía sau Kiều Nam Kỳ, chỉ có thể cách màn mưa mỏng manh nhìn bóng lưng của người kia, nhưng không cần nhìn Triệu Vanh cũng biết vẻ mặt lúc này của Kiều Nam Kỳ. Chắc là u ám --- bởi vì người cầm dù kia đang rất nơm nớp lo sợ.
Đây cũng là bình thường, mỗi lần Kiều Nam Kỳ gặp Hạ Nam đều là dáng vẻ như người chết, huống chi còn là nơi gợi lại ký ức như thế này.
Nơi này đừng nói Kiều Nam Kỳ, ngay cả Triệu Vanh, mỗi lần đứng trước cửa cũng luôn có cảm giác đầu óc choáng váng.
Kiều Nam Kỳ là bởi vì mẹ của y, còn cậu là bởi vì Kiều Nam Kỳ.
Cậu cũng từng ở nơi này.... được mấy ngày rồi.
Bọn họ đi qua vườn hoa tiến nhà ăn lầu hai, Hạ Nam đã ngồi ở đó.
Ông mặc bộ đồ vest màu đen trang trọng, thân hình khá gầy, ngữ quan khá âm hiểm, thoạt nhìn khí chất rất gian xảo. Triệu Vanh đã sớm âm thầm đánh giá Hạ Nam cùng Kiều Nam Kỳ, hai người này một chút cũng không giống, bất kể ngoại hình hay tính cách, đều không có mối liên hệ nào mà cha con nên có.
Thấy Triệu Vanh, Hạ Nam quả nhiên vẫn như trước đây, mặt lộ ra vẻ không hài lòng nhưng lại không nói được lời nào.
Kiều Nam Kỳ nhìn ông một cái, sau đó kéo Triệu Vanh tới chỗ khác trên bàn ăn ngồi xuống, từ đầu tới cuối không nói lời nào. Sắc mặt vừa rồi còn u ám, giờ phút này lại trở nên bình tĩnh.
Một mâm đồ ăn được bưng lên, Hạ Nam rốy cuộc cũng lên tiếng: "Lão Tần hôm qua bị người mang đi ---- là cậu vạch trần chuyện của lão Tần ra ngoài."
"Đúng vậy." Kiều Nam Kỳ gật đầu, khóe miệng cong lên một chút: "Ông ta làm giả tài khoản, giả mạo hợp đồng, ông ta nhiều năm như vậy làm trợ thủ của ngài, không biết đã kéo chân sau của ngài nhiều thế nào. Tôi không nên tố giác ông ta sao?"
Hà Nam siết chặt đũa trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thực sự có tiền đồ."
"Ngài quá khen."
"Cậu xuống tay không lưu tình như vậy, không sợ bị người ghi hận trả thù sao?"
"Vậy cùng chết đi, không thành vấn đề." Kiều Nam Kỳ hiếm khi lộ ra một chút biểu tình nhàm chán, giọng nói còn có chút ngây thơ, "Tôi chỉ không muốn làm ông vui --- ba ba."
Lúc này Triệu Vanh đang ngồi bên cạnh Kiều Nam Kỳ, trong lòng đang nghĩ tới cốt truyện khúc này.
Trong truyện gốc đoạn này không có thời gian cụ thể, chỉ nói sau một khoảng thời gian, mọi chuyện đã định Hạ Nam không có cách nào vãn hồi lại. Cậu vẫn luôn cho rằng 'Một khoảng thời gian' là mấy tháng thậm chí một hai năm, nhưng xem ra những chuyện xảy ra với trợ thủ của Hạ Nam, hẳn chỉ có một hai tháng.
Cậu một bên tận chức trách dựa theo thỏa thuận với Kiều Nam Kỳ làm việc, ra lệnh cho người hầu bóc tôm cho mình, vừa nghĩ làm cách nào mau chóng có cách để tiếp xúc Lục Tinh Bình càng nhiều.
Nhưng bên kia giương cung bạt kiếm đột nhiên lan tới Triệu Vanh bên này, Hạ Nam năm lần bảy lượt bị Kiều Nam Kỳ làm bẽ mặt, có lẽ chịu không nổi, ông liếc mắt nhìn Triệu Vanh đang thảnh thơi ngồi ăn nói: "Cậu có thời gian thay tôi dạy dỗ bạn bè cùng trợ thủ của tôi, không bằng quản thằng tạp chủng bên cạnh cậu, chơi bều lêu lỏng."
Kiều Nam Kù dường như không có phản ứng gì với lời nói của Hạ Nam, nói không cần suy nghĩ: "Ngài từ khi nào muốn so sánh cùng với phế vật?"
Y thong thả dùng khăn ấm lau tay, thần sắc bình tĩnh, sau đó nói tiếp: "Ngài vừa trở về cũng mệt rồi, tôi cùng Triệu Vanh cũng đúng lúc cần phải đi."
Động tác của Triệu Vanh lại khựng lại.
Cậu mới vừa rồi còn đang cười híp mắt bóc vỏ tôm ăn, giờ phút này nụ cười vẫn treo đó, nhưng đôi mắt lại không có lấy một tia ý cười.
Cậu như là không nghe lời vừa rồi Hạ Nam nói, chỉ là tạm dừng một chút, liền tiếp tục cười híp mắt nhận lấy cua mà người hầu giúp mình đập vỏ. Cậu trời sinh có đôi mắt đào hoa, chỉ cần mặt mày hơi cong, mọi cảm xúc đều có thể dễ dàng giấu đi.
Cả Hạ Nam và Kiều Nam Kỳ cũng chưa từng chú ý tới cậu.
Không lâu sau, hai cha con chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa này cũng kế thúc 'Lời xã giao' của mình, Hạ Nam đã biết được mục đích Kiều Nam Kỳ tới, Kiều Nam Kỳ cũng khiến cho Hạ Nam tức giận không thôi, chỉ có Triệu Vanh ăn trong toàn bộ quá trình.
Trước khi đi, Kiều Nam Kỳ vừa mới xoay người, Triệu Vanh đã chậm rãi đứng dậy, gọi Hạ Nam đang nhanh chóng rời đi. "Hạ tiên sinh, Kiều... Đại thiếu."
Kiều Nam Kỳ vô thức nhìn về phía cậu.
Triệu Vanh gằn từng chữ một nói: "Tôi không phải phế vật, cũng không phải tạp chủng. Tôi có mẹ, bà ấy rất tốt."
Lời còn chưa dứt, cậu đã xoay người rời đi.
Không giống như trước kia, chờ Kiều Nam Kỳ bước ra, cậu mới bám chặt sau người này.
Cậu một đường ra khỏi cửa lớn, không có quay đầu nhìn lại phản ứng của Hạ Nam cùng Kiều Nam Kỳ, mà nhanh chóng đi thẳng tới chỗ một chiếc ô tô đậu cách cổng không xa.
Đó là vừa rồi cậu mới gọi tới.
Tài xế taxi quay đầu hỏi cậu đi đâu.
Triệu Vanh lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lưu Thuận.
"Nhóc Lục, chú lần trước nói tìm được chỗ chơi mới, đi không?"
"Đúng vậy, bây giờ."
- -----
Triệu Vanh đã lâu không có uống nhiều rượu như vậy, cùng Lưu Thuận uống mới có một tí, tuy rằng không có say, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng.
Cũng may trong quầy bar ồn ào, ánh đèn chớp loáng bên trong tối tăm mới không thấy rõ sắc mặt. Cậu bắt đầu thả lỏng, không tiếp tục ngụy trang bất kỳ biểu tình nào nữa, nâng ly lên nói: "Tới, một ly nào."
"Tới tới tới!" Lưu Thuận chạm ly với cậu, huyên thuyên nói: "Anh mấy ngày nay cũng chưa ra ngoài chơi, không biết mấy tin đồn mới gần đây."
"Nào nói đi."
"Không phải trước đây có tin đồn Kiều đại không thích vị Lục gia kia, gần đây mỗi ngày đều cặp kè với nữ minh tinh sao? Ây da, ngày hôm qua nữ minh tinh kia trực tiếp bị hủy hợp đồng, biết vì sao không? Nghe nói chỉ lắm mồm nói nói xấu một người, anh nghĩ là ai?"
"..... Còn có ai à?"
"Em cũng nghĩ thế, ngoại vị Lục gia kia còn có ai? Anh nói Kiều đại thiếu đi, chúng ta ai mà không sợ anh ta, ba mẹ em mỗi ngày đều trước mặt em niệm anh ta lợi hại thế nào, vậy mà lại thua chỗ Lục Tinh Bình, thật là chuyện kỳ diệu."
"Thật sự rất kinh ngạc." Triệu Vanh cười lên vài tiếng, "Lại tới một ly."
"Tam thiếu thật lợi hại nha," Lưu Thuận choáng váng, "Lâu như vậy không uống, tửu lượng vẫn tốt như vậy. Tuy nhiên sao hôm nay anh uống nhiều vậy, vị kia nhà anh đi rồi?"
Triệu Vanh cười: "Không."
Cậu lắc lư đá trong ly rượu, lắng nghe tiếng đá va chạm thành ly hòa trong tiếng nhạc. Ánh đèn chập chờn khiến mắt Triệu Vanh có chút đau, cậu từ từ nhắm mắt lại, ngửa đầu uống cạn.
"Mặt trời mọc đằng Tây à." Lưu Thuận nói.
Triệu Vanh mạnh mẽ đặt ly xuống, ý bảo nhân viên pha chế mang cho mình ly khác.
Cậu từ từ giơ tay lên, tay trái không có mang theo bất kỳ trang sức gì quơ quơ trước mặt Lưu Thuận.
"Nhóc Lục." Cậu cười càng lớn hơn nữa, "Anh ly hôn."
Lưu Thuận rõ ràng ngây người.
Triệu Vanh thích một người nhiều năm như vậy, chuyện này bạn bè trong vòng đều biết. Triệu Vanh đối với vị kia muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc, muốn bao nhiêu chấp nhất có bấy nhiêu chấp nhất, còn bảo vệh rất tốt sự tồn tại của người kia, nhiều năm như vậy, bọn họ còn không biết người đó là ai.
Tất cả bọn họ mỗi tháng đều thay đổi một người bên cạnh, chỉ có duy nhất Triệu Vanh, tám con ngựa kéo cũng không nhúc nhích. Bọn họ cũng thầm bàn tán nhiều lần, nhưng Triệu Vanh sống tính tình ngay thẳng, tính tình cũng tốt, bọn họ đều thích lôi kéo Triệu Vanh đi chơi, cũng không có ai dám nói nhiều trước mặt Triệu Vanh.
Nhưng chỉ cần chiếc nhẫn cưới ngón áp út của Triệu Vanh mỗi lần gặp mặt cũng đủ chứng minh tất cả.
Nhưng hai ngày trước còn tốt, nháy mắt, nhẫn cưới đã không đeo nữa.
Hắn lắp bắp: "Ly, ly hôn? Hiện tại? Sao không, không đợi tỉnh rượu lại nói? Nghĩ lại?"
Triệu Vanh lắc đầu.
Với tửu luyện đã luyện của mình, chút rượu như vậy, căn bản không có say, cũng không cần tỉnh.
Âm thanh nền của quán bar quá ồn, nói chuyện đều có chút ngắt quãng. Vì để Lưu Thuận nghe rõ, Triệu Vanh cất cao giọng nói: "Anh ly hôn."
Mấy người chung quanh đều quay đầu nhìn lại.
Triệu Vanh căn bản không quan tâm, nhập lấy ly rượu mới được pha, nhấp một ngụm, nói tiếp với Lưu Thuận: "Vốn đã định chờ mấy tháng nữa hảo tụ hảo tán, hôm nay..."
"Quên đi." Cậu giơ ly lên, chạm nhẹ vào ly của Lưu Thuận, "Chúc mừng anh ly hôn đi."
Lưu Thuận rõ ràng vẫn còn đang mê mang, lúc nâng ly rượu lên chạm ly đáp lại Triệu Vanh mới kịp phản ứng lại, hoảng hốt nói: "Chúc mừng anh độc thân."
Ánh mắt Triệu Vanh khẽ khững lại.
Cậu lúc này mới hạ thấp giọng nói: "Nhưng chú cũng không cần gấp gáp chúc mừng như vậy."
"Hả?!"
"Đúng vậy, anh thiếu chút nữa đã quên. Chú mỗi ngày bên ngoài lêu bỏng, bát quái nhiều, anh muốn hỏi thăm chú chuyện của một người, chúng ta đều quen biết, chỉ là gần đây không gặp, anh không rõ tình hình gần đây của anh ta."
Triệu Vanh muốn trước xác định một chút vị bạch nguyệt quang kia của Kiều Nam Kỳ, cũng như là vị hôn phu cũ của mình bây giờ.
Trong nguyên tác, trong lòng Lục Tinh Bình luôn có một người, nhưng người kia không biết vì sao không kết hôn với Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình lúc này mới thực hiện hôn ước cùng với 'Triệu Vanh', hai bên đều nói tới lợi ích, không đề cập chuyện tình cảm.
Nhưng nếu hiện tại Lục Tinh Bình không có tuyến tình cảm trong nguyên tác, thì ngay từ đầu gọi điện cho Lục Tinh Bình, theo đuổi người ta, lỡ như thật sự theo đuổi được người, chẳng phải ngược lại phải xin lỗi Lục Tinh Bình sao?
Không thích người ta còn cùng người ta ở bên nhau, hành vi này có khác gì hành vi hiện tại của Kiều Nam Kỳ.
Trước tiên cậu phải đảm bảo sự tồn tại tuyến tình cảm của Lục Tinh Bình có tồn tại.
Lưu Thuận xua tay, "Anh nói đi!"
"Chính là vị hôn phu cũ trước kia của anh, Lục Tinh Bình."
Chân trước mới nói không vội chúc mừng độc thân, chân sau đã nói tên này, mối liên hệ trước sau quá rõ ràng.
Lưu Thuận đang uống rượu bị sặc ho khan mấy cái, mới giật mình kinh ngạc nói: "Vị kia Lục gia?"
Triệu Vanh gật gật đầu.
"Không phải, tam thiếu, anh điên rồi à?!" Lưu Thuận đột nhiên trầm giọng, nghiêng người tới trước mặt Triệu Vanh, ".... Anh, anh muốn cùng Kiều đại thiếu cướp người sao?! Anh muốn tìm người ở bên là anh em em tuyệt đối giúp anh chọn lựa kỹ càng, muốn ngủ dạng gì cũng có, nhưng anh này này này, muốn ngủ ai chả được, lại muốn ngủ với người của Kiều đại thiếu? Anh nghĩ kỹ?"
"Này thì tính gì?"
Cậu nói ha.
Kiều đại thiếu bản thân cậu không biết đã ngủ bao nhiêu lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất