Chương 78: Phiên ngoại 3 – Di sản khiến tim đập thình thịch (4)
Lộ Tiểu Thiền vào trước ngày hết hạn giao bản thảo, lần thứ hai bảo trì bản thảo đúng thời gian nhất tòa soạn tạp chí ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’.
Đồng thời với việc ‘Vô Ý Cảnh Thiên’ lại một lần nữa đăng quang đầu bảng, chủ biên gọi điện thoại đến biểu lộ, sẽ để cho truyện của Lộ Tiểu Thiền xuất bản thành sách!
Lộ Tiểu Thiền cố ý đưa điện thoại ra xa, tới gần bên tai Thư Vô Khích, biên tập viên của tạp chí phi thường nhiệt tình xưng hô Lộ Tiểu Thiền một tiếng ‘Lộ lão sư’.
Cúp điện thoại, Lộ Tiểu Thiền phi thường đắc ý nói: “Nghe không! Nghe không! Có người gọi ta là ‘lão sư’ rồi!”
“Ừm.”
Thư Vô Khích xem xấp báo cáo dài thường thược trong tay, gật gật đầu, rất bình tĩnh mà lật tới trang kế tiếp.
Lộ Tiểu Thiền rất thất vọng, nếu là lúc trước, Vô Khích ca ca nhất định sẽ sờ đầu y một cái rồi nói ‘Tiểu Thiền thật là lợi hại’!
“Ngươi cách cái gọi là thành công còn rất xa.” Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.
Lộ Tiểu Thiền cũng không muốn để ý tới hắn, trở lại nghiên cứu nội dung kỳ tiếp theo của tạp chí.
Khi y đem tất cả công cụ trải rộng ra, nằm nhoài trên bàn trà chuẩn bị khởi công, vừa nâng mắt, lơ đãng nhìn thấy khóe môi Thư Vô Khích nhợt nhạt mà lõm xuống.
Cái tên này nở nụ cười đây mà.
Rõ ràng là rất cao hứng, lại còn giả bộ cao lãnh.
Bộ dáng không biết xấu hổ của ngươi ta đều gặp qua, giả bộ cái gì!
Lộ Tiểu Thiền nhướng lên đuôi lông mày, nghiêm trang nói: “Vô Khích ca ca, ngươi cầm ngược bản báo cáo.”
Thế nhưng Thư Vô Khích thật sự đang xem báo cáo, hắn trực tiếp dùng xấp báo cáo kia đập một cái lên đầu Lộ Tiểu Thiền.
“Vẽ truyện tranh của ngươi đi.”
Thế nhưng suy nghĩ trong đầu Lộ Tiểu Thiền đều là cảnh vừa nãy Thư Vô Khích nở nụ cười, hiện tại cách thời gian hoàn thành bản thảo kỳ tiếp theo còn rất xa, tối hôm nay liền vẽ một ít nội dung có ý tứ đi!
Lộ Tiểu Thiền hết sức chăm chú mà bắt đầu vẽ tranh, chuyên chú miêu tả mỗi một đường nét.
Thư Vô Khích ngồi trên ghế sa lon hơi dời đi bản báo cáo, nhìn thấy cái mũi nhỏ nhắn của Lộ Tiểu Thiền, lông mi trên mí mắt che phủ một mảng bóng tối mỏng manh, ngẫu nhiên dùng đầu bút đè lên má không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thư Vô Khích rất quy luật, đến mười một giờ tối, liền buồn ngủ.
Lộ Tiểu Thiền vẫn nằm nhoài trên bàn trà, cong eo lên, giống như heo con cuộn bắp cải.
Thư Vô Khích túm túm cổ áo của y: “Ngủ. Người thức đêm dễ dàng đột tử.”
“Đột tử liền đột tử!”
Nói không chừng đột tử là có thể rời khỏi nơi này rồi!
Thư Vô Khích đa phần dưới mọi tình huống sẽ không nổi giận, thế nhưng hắn sẽ dùng một tay túm Lộ Tiểu Thiền từ trên bàn trà lên, ném vào trong phòng ngủ.
Cũng may Lộ Tiểu Thiền nhanh tay lẹ mắt mà ‘lưu lại’.
Nằm trong ổ chăn, Lộ Tiểu Thiền cười xấu xa nói: “Nhớ xem bưu kiện nha, ta gửi cho ngươi một phần lễ vật độc nhất vô nhị!”
Thư Vô Khích đã chuẩn bị tắt đèn giường, nhìn Lộ Tiểu Thiền cười đến quỷ dị như thế, lại lấy ra điện thoại di động, click mở bưu kiện.
Bên trong thế nhưng là phần phiên ngoại của ‘Vô Ý Cảnh Thiên’.
Hình ảnh trang thứ nhất chính là bộ dáng phong thần tuấn lãng lúc trước của Thư Vô Khích, đứng thẳng trước Vô Ý Kiếm Hải.
Một cơn gió thổi tới, sợi tóc bay lên, mặt mày nhìn như lạnh lùng, nhưng lại thoáng hiện ra mấy phần nhu hòa, không biết là ngắm nhìn thương sinh, hay là không hề có thứ gì.
Thư Vô Khích xoay đầu lại, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền.
Y đưa lưng về phía Thư Vô Khích, chỉ lộ ra cái gáy, bả vai run rẩy không biết đang cười cái gì.
Thư Vô Khích liền trượt tới trang tiếp theo, ánh mắt hơi ngưng lại, đó là hình ảnh Lộ Tiểu Thiền giữ lấy hai tay của hắn, đặt ở trên giường nhỏ, cưỡng hôn hắn.
Hình ảnh kế tiếp khiến người ta đỏ mặt không đành lòng nhìn thẳng, từng chi tiết nhỏ đều miêu tả đến rõ rõ ràng ràng, đều là hình ảnh Lộ Tiểu Thiền ‘táng tận thiên lương’ đối với Thư Vô Khích.
Trong tranh, Thư Vô Khích quần áo ngổn ngang, mặt đỏ như máu.
Thư Vô Khích híp mắt lại.
Lộ Tiểu Thiền một mực chờ đợi hắn phát hỏa, nếu hắn nổi giận Lộ Tiểu Thiền liền có thể nói ‘Cũng không phải vẽ ngươi, tức giận cái gì a’.
Nhưng không nghĩ tới Thư Vô Khích đặt điện thoại di động xuống, chỉ nói một câu: “Trong đầu ngươi toàn là phế liệu, đây gọi là cái đuôi của trạch nam đi.”
Sau đó thật sự tắt đèn, ngủ.
Lộ Tiểu Thiền ngẩn người tại chỗ, cảm thấy rất không đúng.
Ngay cả áp suất thấp cũng không có?
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên xoay đầu lại, bất thình lình đụng phải đôi mắt Thư Vô Khích.
Trong bóng tối, ánh mắt Thư Vô Khích mang theo một tia sắc bén, phảng phất như mãnh thú đang vận sức chờ đợi.
Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng “ừng ực” một tiếng, nhích dần ra ngoài rìa giường.
Nhưng y vẫn cảm thấy chính mình nằm trong phạm vi công kích của Thư Vô Khích, vì vậy lại tiếp tục di chuyển hướng ra phía ngoài.
Thư Vô Khích nhìn y như thể đã bao vây được con mồi.
Ý muốn cầu sinh khiến Lộ Tiểu Thiền lại di chuyển hướng ra phía ngoài một khoảng lớn, mắt thấy sắp sửa ngã xuống giường, Thư Vô Khích bỗng nhiên túm lấy y.
Bàn tay gắt gao ôm lấy, giống như muốn vặn gãy eo Lộ Tiểu Thiền.
“Tại sao ngươi không ngủ?”
“A… Ngủ a, ta đang muốn ngủ! Ha ha ha!”
“Ngủ rồi, mới có thể nằm mơ.” Thư Vô Khích buông lỏng tay ra.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ rằng bản thân thiếu chút nữa thì xong đời, không nghĩ tới Thư Vô Khích lại quay đầu đi ngủ.
Trái tim lơ lửng thật lâu giữa không trung, Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, thật nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Lộ Tiểu Thiền bị nín tiểu đến tỉnh, y giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định vào nhà vệ sinh xả nước, bằng không ngủ cũng ngủ không ngon được a!
Y vừa mới vén chăn lên, liền phát hiện Thư Vô Khích bên cạnh không thấy đâu.
Lộ Tiểu Thiền vươn tay sờ vào trong chăn của hắn, đã lạnh.
Thư Vô Khích đi đâu rồi? Là công ty có chuyện đột xuất?
Nhưng không nghe thấy điện thoại di động của hắn kêu lên a!
Trước tiên cứ mặc kệ đi, vào nhà vệ sinh cái đã!
Lộ Tiểu Thiền xỏ dép lê, đi tới cửa nhà vệ sinh, y mới vừa nắm chốt cửa, liền mơ hồ nghe thấy bên kia cánh cửa có tiếng hít thở đè nén đến nặng nề.
Thanh âm như vậy, Lộ Tiểu Thiền nghe qua vô số lần, chỉ là không có xa xôi như vậy, bình thường đều ở bên tai y, cho nên y quen thuộc vô cùng.
Trái tim Lộ Tiểu Thiền đột nhiên khẩn trương lên, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Thư Vô Khích ở bên trong, hắn đang làm gì Lộ Tiểu Thiền dùng sợi tóc cũng có thể nghĩ ra.
Đoán chừng là do mấy bức tranh vô căn cứ của mình gây nên.
Hắn ở bên trong hẳn đã rất lâu rồi, hô hấp bị đè nén đến kinh dị như vậy, ngay cả Lộ Tiểu Thiền y đi tới trước cửa cũng không phát hiện, thật sự đã động tình đến hãm sâu rồi.
Lộ Tiểu Thiền đặt trán lên cánh cửa, tiếng hít thở của hắn chỉ thuộc về y.
Y muốn nhìn thấy biểu tình trên mặt Thư Vô Khích lúc này, nhưng mà… hắn dám khóa cửa rồi!
Lộ Tiểu Thiền dùng sức vỗ cánh cửa, không nể mặt mũi mà ồn ào: “Thư Vô Khích! Ngươi rơi xuống bồn cầu rồi à? Mau ra đây, ta muốn xả nước!”
Sau một giây đồng hồ yên tĩnh, thanh âm trầm thấp của Thư Vô Khích vang lên.
“Ngươi dùng chai nước khoáng ở bên ngoài đi.”
Cái gì?
“Ta không muốn! Ngươi đi ra cho ta! Ngươi làm gì ở bên trong!”
“Vậy ngươi chờ một chút.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền hít một hơi thật sâu, cảm thấy thế giới này không quá tốt, bởi vì nó đã dạy hư Thư Vô Khích!
“Thư Vô Khích, không thì ngươi mở cửa ra, tiểu gia ta trực tiếp giúp ngươi sảng khoái!”
Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe môi, cười hư hỏng nói.
Khà khà, ai bảo ngươi xem truyện tranh đến thượng hỏa cơ chứ?
Lúc này, thanh âm rửa tay từ bên trong truyền ra, ngay sau đó cửa bỗng nhiên mở, Thư Vô Khích lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ vai hắn nói: “Cảm phiền nhường đường…”
Tay Thư Vô Khích bỗng nhiên duỗi tới, bất chợt bóp lấy hai má Lộ Tiểu Thiền, cưỡng bách y hơi hé miệng ra.
Đây là hành động lúc trước Thư Vô Khích sẽ làm mỗi khi Lộ Tiểu Thiền bởi vì không kịp nuốt nước miếng mà không chịu há miệng, chỉ là không có dùng sức như lúc này.
Lộ Tiểu Thiền bị khí lực của hắn đẩy lùi về phía sau, ngã ở trên giường.
Y còn chưa kịp bật người dậy, cánh tay Thư Vô Khích đã đột ngột chống xuống bên tai y.
“Ngươi nói, ngươi muốn trực tiếp giúp ta sảng khoái thế nào?”
Thanh âm của hắn lạnh lẽo, nhưng không khí xung quanh lại nóng lên.
Lộ Tiểu Thiền nhìn vào đôi mắt kia, y quá quen thuộc, đó là ánh mắt muốn ăn y.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền đã nhịn không nổi nữa rồi —— y muốn xả nước!
“Để ta đi!” Lộ Tiểu Thiền khí thế hung hăng đẩy ra Thư Vô Khích, vọt vào trong nhà vệ sinh.
Đợi đến khi xả nước xong, thời điểm nhấn xuống nút xả nước, Lộ Tiểu Thiền mới ý thức được, vừa nãy Thư Vô Khích muốn làm gì?
Trong đầu bừng sáng! Ôi chao, có hi vọng!
Lộ Tiểu Thiền lập tức hào hứng chạy về phòng ngủ, phát hiện Thư Vô Khích đã ngủ rồi.
Lộ Tiểu Thiền đứng ngốc tại chỗ, cái tên này thế nhưng đã ngủ? Ngươi có chút tinh thần kiên trì bền bỉ hay không? Ta đẩy ngươi ra, ngươi liền không tiếp tục?
Vén chăn lên, Lộ Tiểu Thiền xoay người, khó chịu mà ngủ.
Mấy tháng sau, chính là nghỉ đông.
Lộ Tiểu Thiền không cha không mẹ, Tết xuân cũng chỉ có thể ở trong căn hộ nhỏ này.
Nhìn pháo hoa cùng tiếng pháo bên ngoài, Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài trước cửa sổ, nhớ tới thời điểm Thư Vô Khích mang theo mình cùng nghe pháo hoa, Thư Vô Khích khi ấy thiên y bách thuận, khiến người ta yêu thương biết bao!
Thế nhưng hiện tại, Thư Vô Khích hẳn là đang thu thập valy trong phòng ngủ, phỏng chừng phải về nhà ăn Tết đi.
Lộ Tiểu Thiền vô cùng đáng thương mà quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng không nghĩ tới Thư Vô Khích lại tiến vào phòng bếp.
“Ngươi làm gì vậy? Làm một bữa cơm cuối cùng của năm nay cho ta ăn sao?” Lộ Tiểu Thiền đi đến cửa phòng bếp hỏi.
“Nấu lẩu, xiên thịt dê.” Thư Vô Khích trả lời.
“Ngươi… Ngươi không về nhà ăn Tết?” Lộ Tiểu Thiền hơi kinh ngạc.
“Không phải là ngươi nói sao, thiếu một giờ, một phút, một giây đồng hồ, cũng không phải 24 giờ.”
Thư Vô Khích lấy ra xương heo, chuẩn bị nồi hầm.
Đôi mắt Lộ Tiểu Thiền ửng đỏ, lập tức bay nhào tới, từ phía sau ôm lấy Thư Vô Khích, kề sát vào lưng hắn.
“Vô Khích ca ca —— ngươi thật sự quá tốt!”
Thư Vô Khích không có vuốt ve tay y, mà cứ mang theo y như thế, đem rau dưa rửa sạch.
“Vô Khích ca ca, chờ ta thừa kế mười tỷ gia sản, chuyện thứ nhất ta làm chính là thú ngươi về sinh khỉ con cho ta!”
“Người làm sao có thể sinh ra khỉ.”
Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, không giải thích với hắn cái vấn đề này, dù sao y chính là muốn Thư Vô Khích sinh khỉ con cho y.
Đây là lần đầu tiên y cùng Thư Vô Khích ăn lẩu.
Tuy rằng bọn họ ‘ân ái’ cả trăm năm, nhưng trong cái thế giới này, có rất nhiều chuyện vẫn là lần đầu tiên cùng làm.
Ăn lẩu, trong đầu Lộ Tiểu Thiền lại nghĩ đến chuyện y và Thư Vô Khích cùng đi du lịch, cùng đi xem phim, cùng đi bơi lội, cùng nhau lữ hành.
Lộ Tiểu Thiền chống đũa, tự mình cười khúc khích.
Thư Vô Khích hỏi: “Ngươi đang cười cái gì?”
“Ta cảm thấy thế giới này cũng coi như không tồi.”
“Không tồi chỗ nào?”
“Có lẽ trong thoáng chốc hồ đồ, ta liền cùng ngươi bạc đầu giai lão a!”
Lộ Tiểu Thiền dứt lời, ánh mắt Thư Vô Khích liền dừng một chút.
Qua hết năm, truyện của Lộ Tiểu Thiền được in thành sách rồi phát hành!
Bán rồi bán, mới qua một tháng liền bán hết sạch, phải khẩn cấp in thêm, nhóm biên tập của ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’ bận rộn đến mặt mũi phờ phạc.
Học kỳ cuối cùng cũng không có khóa học thực sự, đại đa số thời gian Lộ Tiểu Thiền đều một lòng một dạ ở nhà vẽ truyện tranh.
Bởi vì số lượng tăng nhanh, một trợ lý Tiểu Hỏa Sài đã không đủ dùng, Lộ Tiểu Thiền phải tuyên bố tuyển thêm trợ lý ở trên mạng.
Vì thế ngoài chuyện vẽ truyện tranh, mỗi ngày y còn phải gặp vài người đến phỏng vấn.
Mỗi một người được mời đến phỏng vấn khi nhìn thấy Thư Vô Khích trên ghế sa lon, đều kích động dị thường.
Tỷ như, thí sinh số một, lập tức vọt tới trước mặt Thư Vô Khích: “Trời ạ! Thì ra Kiếm Tông Ương Thương Quân là có hình mẫu thực tế! Người trong thực tế quả thật soái đến như vậy!”
Tỷ như, thí sinh số hai, quỳ xuống trước mặt Thư Vô Khích: “Ương Thương Quân! Cầu ngài thu ta làm đồ đệ!”
Tỷ như, thí sinh số ba, trực tiếp nhào tới: “Ta muốn cùng ngươi sinh khỉ con!”
Lộ Tiểu Thiền nổi giận, đây không phải là lời kịch của y sao?
Chỉ có trợ lý Tiểu Hỏa Sài là chăm chỉ không ngừng mà xử lý bối cảnh truyện tranh.
Đến một trợ lý thích hợp, Lộ Tiểu Thiền cũng không gặp được.
“Tháo xuống tin tuyển dụng của ngươi đi.” Thư Vô Khích lạnh lùng nói.
“Không thể tháo xuống, không thể tháo xuống… Tháo xuống rồi… những chuyện này chỉ dựa vào Tiểu Hỏa Sài sẽ làm không xong a!”
Tiểu Hỏa Sài đáng thương cũng gật đầu.
“Ta tới.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền từng thấy qua tốc độ cùng hiệu suất của Thư Vô Khích, nhưng y vẫn cho rằng lần trước Thư Vô Khích chỉ là cứu cấp mà thôi, mỗi ngày hắn đều xem tin tức tài chính, bảng khai báo tài vụ gì đó, muốn hắn tiêu tốn thời gian làm trợ lý vẽ truyện tranh cho y, đây không phải là nhân tài không được trọng dụng hay sao?
“Chuyện này… có chút không tốt…”
“Coi như thư giãn và tiêu khiển đi.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền hóa đá, thứ khiến mình cùng Tiểu Hỏa Sài bị dằn vặt đến sống chết, trong mắt Thư Vô Khích lại chỉ là tiêu khiển thôi sao.
Lúc nghỉ ngơi, Tiểu Hỏa Sài lặng lẽ nói với Lộ Tiểu Thiền: “Từ khi bắt đầu có người nhận lời mời mà đến, Thư tiên sinh liền mất hứng.”
“Hắn biểu tình gì cũng không có, sao ngươi biết hắn cao hứng hay không cao hứng?”
“Cái này… cảm giác ngột ngạt ấy mà…” Tiểu Hỏa Sài gãi gãi mũi, “Thư tiên sinh nhất định là không thích chỗ sinh hoạt cùng ngươi có người khác.”
“Ngươi không phải là người khác à?” Lộ Tiểu Thiền buồn cười hỏi.
“Ta hẳn là không tính. Ngươi đi đâu mà tìm được ‘người khác’ vừa yên tĩnh lại không chiếm diện tích như ta đây?”
Nghe ra tựa hồ đặc biệt có lý?
Quyển thứ hai của series truyện tranh ‘Vô Ý Cảnh Thiên’ tiếp tục nóng sốt bán chạy như tôm tươi!
Chủ biên của tạp chí đặc biệt hỏi Lộ Tiểu Thiền, có nguyện vọng gì muốn đạt thành hay không.
Lộ Tiểu Thiền đương nhiên nói: “Ước mơ của ta là mở một cuộc triển lãm cá nhân a!”
Chủ biên vỗ bàn một cái, dĩ nhiên đáp ứng.
“Không thành vấn đề! Mùa hè năm nay, nhất định giúp ngươi mở triển lãm cá nhân!”
Vì vậy tới tháng bảy, Lộ Tiểu Thiền liền xuân phong đắc ý!
Y không chỉ thuận lợi mà tốt nghiệp, hơn nữa tạp chí ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’ còn vì y mở một cuộc triển lãm cá nhân, không chỉ có thật nhiều đại thần cosplay trình diện, khắp nơi đều là truyện tranh, đặc biệt còn có poster Kiếm Tông Ương Thương Quân rũ mắt cúi đầu nhìn Ly Triệt Quân bên cạnh, bán đặc biệt nóng sốt.
Fan hâm mộ đều nói, Ương Thương Quân là nam thần của bọn họ.
Lộ Tiểu Thiền cũng đi tới hiện trường, bên cạnh y là Thư Vô Khích. Thư Vô Khích vẫn một thân âu phục màu đen, Lộ Tiểu Thiền đặc biệt đeo cho hắn một cặp kính mát, kiên quyết không cho fan hâm mộ ở đây nhìn thấy mặt của hắn, bằng không buổi triển lãm khẳng định sẽ loạn thành một đống!
Đồng thời với việc ‘Vô Ý Cảnh Thiên’ lại một lần nữa đăng quang đầu bảng, chủ biên gọi điện thoại đến biểu lộ, sẽ để cho truyện của Lộ Tiểu Thiền xuất bản thành sách!
Lộ Tiểu Thiền cố ý đưa điện thoại ra xa, tới gần bên tai Thư Vô Khích, biên tập viên của tạp chí phi thường nhiệt tình xưng hô Lộ Tiểu Thiền một tiếng ‘Lộ lão sư’.
Cúp điện thoại, Lộ Tiểu Thiền phi thường đắc ý nói: “Nghe không! Nghe không! Có người gọi ta là ‘lão sư’ rồi!”
“Ừm.”
Thư Vô Khích xem xấp báo cáo dài thường thược trong tay, gật gật đầu, rất bình tĩnh mà lật tới trang kế tiếp.
Lộ Tiểu Thiền rất thất vọng, nếu là lúc trước, Vô Khích ca ca nhất định sẽ sờ đầu y một cái rồi nói ‘Tiểu Thiền thật là lợi hại’!
“Ngươi cách cái gọi là thành công còn rất xa.” Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.
Lộ Tiểu Thiền cũng không muốn để ý tới hắn, trở lại nghiên cứu nội dung kỳ tiếp theo của tạp chí.
Khi y đem tất cả công cụ trải rộng ra, nằm nhoài trên bàn trà chuẩn bị khởi công, vừa nâng mắt, lơ đãng nhìn thấy khóe môi Thư Vô Khích nhợt nhạt mà lõm xuống.
Cái tên này nở nụ cười đây mà.
Rõ ràng là rất cao hứng, lại còn giả bộ cao lãnh.
Bộ dáng không biết xấu hổ của ngươi ta đều gặp qua, giả bộ cái gì!
Lộ Tiểu Thiền nhướng lên đuôi lông mày, nghiêm trang nói: “Vô Khích ca ca, ngươi cầm ngược bản báo cáo.”
Thế nhưng Thư Vô Khích thật sự đang xem báo cáo, hắn trực tiếp dùng xấp báo cáo kia đập một cái lên đầu Lộ Tiểu Thiền.
“Vẽ truyện tranh của ngươi đi.”
Thế nhưng suy nghĩ trong đầu Lộ Tiểu Thiền đều là cảnh vừa nãy Thư Vô Khích nở nụ cười, hiện tại cách thời gian hoàn thành bản thảo kỳ tiếp theo còn rất xa, tối hôm nay liền vẽ một ít nội dung có ý tứ đi!
Lộ Tiểu Thiền hết sức chăm chú mà bắt đầu vẽ tranh, chuyên chú miêu tả mỗi một đường nét.
Thư Vô Khích ngồi trên ghế sa lon hơi dời đi bản báo cáo, nhìn thấy cái mũi nhỏ nhắn của Lộ Tiểu Thiền, lông mi trên mí mắt che phủ một mảng bóng tối mỏng manh, ngẫu nhiên dùng đầu bút đè lên má không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thư Vô Khích rất quy luật, đến mười một giờ tối, liền buồn ngủ.
Lộ Tiểu Thiền vẫn nằm nhoài trên bàn trà, cong eo lên, giống như heo con cuộn bắp cải.
Thư Vô Khích túm túm cổ áo của y: “Ngủ. Người thức đêm dễ dàng đột tử.”
“Đột tử liền đột tử!”
Nói không chừng đột tử là có thể rời khỏi nơi này rồi!
Thư Vô Khích đa phần dưới mọi tình huống sẽ không nổi giận, thế nhưng hắn sẽ dùng một tay túm Lộ Tiểu Thiền từ trên bàn trà lên, ném vào trong phòng ngủ.
Cũng may Lộ Tiểu Thiền nhanh tay lẹ mắt mà ‘lưu lại’.
Nằm trong ổ chăn, Lộ Tiểu Thiền cười xấu xa nói: “Nhớ xem bưu kiện nha, ta gửi cho ngươi một phần lễ vật độc nhất vô nhị!”
Thư Vô Khích đã chuẩn bị tắt đèn giường, nhìn Lộ Tiểu Thiền cười đến quỷ dị như thế, lại lấy ra điện thoại di động, click mở bưu kiện.
Bên trong thế nhưng là phần phiên ngoại của ‘Vô Ý Cảnh Thiên’.
Hình ảnh trang thứ nhất chính là bộ dáng phong thần tuấn lãng lúc trước của Thư Vô Khích, đứng thẳng trước Vô Ý Kiếm Hải.
Một cơn gió thổi tới, sợi tóc bay lên, mặt mày nhìn như lạnh lùng, nhưng lại thoáng hiện ra mấy phần nhu hòa, không biết là ngắm nhìn thương sinh, hay là không hề có thứ gì.
Thư Vô Khích xoay đầu lại, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền.
Y đưa lưng về phía Thư Vô Khích, chỉ lộ ra cái gáy, bả vai run rẩy không biết đang cười cái gì.
Thư Vô Khích liền trượt tới trang tiếp theo, ánh mắt hơi ngưng lại, đó là hình ảnh Lộ Tiểu Thiền giữ lấy hai tay của hắn, đặt ở trên giường nhỏ, cưỡng hôn hắn.
Hình ảnh kế tiếp khiến người ta đỏ mặt không đành lòng nhìn thẳng, từng chi tiết nhỏ đều miêu tả đến rõ rõ ràng ràng, đều là hình ảnh Lộ Tiểu Thiền ‘táng tận thiên lương’ đối với Thư Vô Khích.
Trong tranh, Thư Vô Khích quần áo ngổn ngang, mặt đỏ như máu.
Thư Vô Khích híp mắt lại.
Lộ Tiểu Thiền một mực chờ đợi hắn phát hỏa, nếu hắn nổi giận Lộ Tiểu Thiền liền có thể nói ‘Cũng không phải vẽ ngươi, tức giận cái gì a’.
Nhưng không nghĩ tới Thư Vô Khích đặt điện thoại di động xuống, chỉ nói một câu: “Trong đầu ngươi toàn là phế liệu, đây gọi là cái đuôi của trạch nam đi.”
Sau đó thật sự tắt đèn, ngủ.
Lộ Tiểu Thiền ngẩn người tại chỗ, cảm thấy rất không đúng.
Ngay cả áp suất thấp cũng không có?
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên xoay đầu lại, bất thình lình đụng phải đôi mắt Thư Vô Khích.
Trong bóng tối, ánh mắt Thư Vô Khích mang theo một tia sắc bén, phảng phất như mãnh thú đang vận sức chờ đợi.
Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng “ừng ực” một tiếng, nhích dần ra ngoài rìa giường.
Nhưng y vẫn cảm thấy chính mình nằm trong phạm vi công kích của Thư Vô Khích, vì vậy lại tiếp tục di chuyển hướng ra phía ngoài.
Thư Vô Khích nhìn y như thể đã bao vây được con mồi.
Ý muốn cầu sinh khiến Lộ Tiểu Thiền lại di chuyển hướng ra phía ngoài một khoảng lớn, mắt thấy sắp sửa ngã xuống giường, Thư Vô Khích bỗng nhiên túm lấy y.
Bàn tay gắt gao ôm lấy, giống như muốn vặn gãy eo Lộ Tiểu Thiền.
“Tại sao ngươi không ngủ?”
“A… Ngủ a, ta đang muốn ngủ! Ha ha ha!”
“Ngủ rồi, mới có thể nằm mơ.” Thư Vô Khích buông lỏng tay ra.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ rằng bản thân thiếu chút nữa thì xong đời, không nghĩ tới Thư Vô Khích lại quay đầu đi ngủ.
Trái tim lơ lửng thật lâu giữa không trung, Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, thật nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Lộ Tiểu Thiền bị nín tiểu đến tỉnh, y giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định vào nhà vệ sinh xả nước, bằng không ngủ cũng ngủ không ngon được a!
Y vừa mới vén chăn lên, liền phát hiện Thư Vô Khích bên cạnh không thấy đâu.
Lộ Tiểu Thiền vươn tay sờ vào trong chăn của hắn, đã lạnh.
Thư Vô Khích đi đâu rồi? Là công ty có chuyện đột xuất?
Nhưng không nghe thấy điện thoại di động của hắn kêu lên a!
Trước tiên cứ mặc kệ đi, vào nhà vệ sinh cái đã!
Lộ Tiểu Thiền xỏ dép lê, đi tới cửa nhà vệ sinh, y mới vừa nắm chốt cửa, liền mơ hồ nghe thấy bên kia cánh cửa có tiếng hít thở đè nén đến nặng nề.
Thanh âm như vậy, Lộ Tiểu Thiền nghe qua vô số lần, chỉ là không có xa xôi như vậy, bình thường đều ở bên tai y, cho nên y quen thuộc vô cùng.
Trái tim Lộ Tiểu Thiền đột nhiên khẩn trương lên, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Thư Vô Khích ở bên trong, hắn đang làm gì Lộ Tiểu Thiền dùng sợi tóc cũng có thể nghĩ ra.
Đoán chừng là do mấy bức tranh vô căn cứ của mình gây nên.
Hắn ở bên trong hẳn đã rất lâu rồi, hô hấp bị đè nén đến kinh dị như vậy, ngay cả Lộ Tiểu Thiền y đi tới trước cửa cũng không phát hiện, thật sự đã động tình đến hãm sâu rồi.
Lộ Tiểu Thiền đặt trán lên cánh cửa, tiếng hít thở của hắn chỉ thuộc về y.
Y muốn nhìn thấy biểu tình trên mặt Thư Vô Khích lúc này, nhưng mà… hắn dám khóa cửa rồi!
Lộ Tiểu Thiền dùng sức vỗ cánh cửa, không nể mặt mũi mà ồn ào: “Thư Vô Khích! Ngươi rơi xuống bồn cầu rồi à? Mau ra đây, ta muốn xả nước!”
Sau một giây đồng hồ yên tĩnh, thanh âm trầm thấp của Thư Vô Khích vang lên.
“Ngươi dùng chai nước khoáng ở bên ngoài đi.”
Cái gì?
“Ta không muốn! Ngươi đi ra cho ta! Ngươi làm gì ở bên trong!”
“Vậy ngươi chờ một chút.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền hít một hơi thật sâu, cảm thấy thế giới này không quá tốt, bởi vì nó đã dạy hư Thư Vô Khích!
“Thư Vô Khích, không thì ngươi mở cửa ra, tiểu gia ta trực tiếp giúp ngươi sảng khoái!”
Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe môi, cười hư hỏng nói.
Khà khà, ai bảo ngươi xem truyện tranh đến thượng hỏa cơ chứ?
Lúc này, thanh âm rửa tay từ bên trong truyền ra, ngay sau đó cửa bỗng nhiên mở, Thư Vô Khích lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ vai hắn nói: “Cảm phiền nhường đường…”
Tay Thư Vô Khích bỗng nhiên duỗi tới, bất chợt bóp lấy hai má Lộ Tiểu Thiền, cưỡng bách y hơi hé miệng ra.
Đây là hành động lúc trước Thư Vô Khích sẽ làm mỗi khi Lộ Tiểu Thiền bởi vì không kịp nuốt nước miếng mà không chịu há miệng, chỉ là không có dùng sức như lúc này.
Lộ Tiểu Thiền bị khí lực của hắn đẩy lùi về phía sau, ngã ở trên giường.
Y còn chưa kịp bật người dậy, cánh tay Thư Vô Khích đã đột ngột chống xuống bên tai y.
“Ngươi nói, ngươi muốn trực tiếp giúp ta sảng khoái thế nào?”
Thanh âm của hắn lạnh lẽo, nhưng không khí xung quanh lại nóng lên.
Lộ Tiểu Thiền nhìn vào đôi mắt kia, y quá quen thuộc, đó là ánh mắt muốn ăn y.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền đã nhịn không nổi nữa rồi —— y muốn xả nước!
“Để ta đi!” Lộ Tiểu Thiền khí thế hung hăng đẩy ra Thư Vô Khích, vọt vào trong nhà vệ sinh.
Đợi đến khi xả nước xong, thời điểm nhấn xuống nút xả nước, Lộ Tiểu Thiền mới ý thức được, vừa nãy Thư Vô Khích muốn làm gì?
Trong đầu bừng sáng! Ôi chao, có hi vọng!
Lộ Tiểu Thiền lập tức hào hứng chạy về phòng ngủ, phát hiện Thư Vô Khích đã ngủ rồi.
Lộ Tiểu Thiền đứng ngốc tại chỗ, cái tên này thế nhưng đã ngủ? Ngươi có chút tinh thần kiên trì bền bỉ hay không? Ta đẩy ngươi ra, ngươi liền không tiếp tục?
Vén chăn lên, Lộ Tiểu Thiền xoay người, khó chịu mà ngủ.
Mấy tháng sau, chính là nghỉ đông.
Lộ Tiểu Thiền không cha không mẹ, Tết xuân cũng chỉ có thể ở trong căn hộ nhỏ này.
Nhìn pháo hoa cùng tiếng pháo bên ngoài, Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài trước cửa sổ, nhớ tới thời điểm Thư Vô Khích mang theo mình cùng nghe pháo hoa, Thư Vô Khích khi ấy thiên y bách thuận, khiến người ta yêu thương biết bao!
Thế nhưng hiện tại, Thư Vô Khích hẳn là đang thu thập valy trong phòng ngủ, phỏng chừng phải về nhà ăn Tết đi.
Lộ Tiểu Thiền vô cùng đáng thương mà quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng không nghĩ tới Thư Vô Khích lại tiến vào phòng bếp.
“Ngươi làm gì vậy? Làm một bữa cơm cuối cùng của năm nay cho ta ăn sao?” Lộ Tiểu Thiền đi đến cửa phòng bếp hỏi.
“Nấu lẩu, xiên thịt dê.” Thư Vô Khích trả lời.
“Ngươi… Ngươi không về nhà ăn Tết?” Lộ Tiểu Thiền hơi kinh ngạc.
“Không phải là ngươi nói sao, thiếu một giờ, một phút, một giây đồng hồ, cũng không phải 24 giờ.”
Thư Vô Khích lấy ra xương heo, chuẩn bị nồi hầm.
Đôi mắt Lộ Tiểu Thiền ửng đỏ, lập tức bay nhào tới, từ phía sau ôm lấy Thư Vô Khích, kề sát vào lưng hắn.
“Vô Khích ca ca —— ngươi thật sự quá tốt!”
Thư Vô Khích không có vuốt ve tay y, mà cứ mang theo y như thế, đem rau dưa rửa sạch.
“Vô Khích ca ca, chờ ta thừa kế mười tỷ gia sản, chuyện thứ nhất ta làm chính là thú ngươi về sinh khỉ con cho ta!”
“Người làm sao có thể sinh ra khỉ.”
Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, không giải thích với hắn cái vấn đề này, dù sao y chính là muốn Thư Vô Khích sinh khỉ con cho y.
Đây là lần đầu tiên y cùng Thư Vô Khích ăn lẩu.
Tuy rằng bọn họ ‘ân ái’ cả trăm năm, nhưng trong cái thế giới này, có rất nhiều chuyện vẫn là lần đầu tiên cùng làm.
Ăn lẩu, trong đầu Lộ Tiểu Thiền lại nghĩ đến chuyện y và Thư Vô Khích cùng đi du lịch, cùng đi xem phim, cùng đi bơi lội, cùng nhau lữ hành.
Lộ Tiểu Thiền chống đũa, tự mình cười khúc khích.
Thư Vô Khích hỏi: “Ngươi đang cười cái gì?”
“Ta cảm thấy thế giới này cũng coi như không tồi.”
“Không tồi chỗ nào?”
“Có lẽ trong thoáng chốc hồ đồ, ta liền cùng ngươi bạc đầu giai lão a!”
Lộ Tiểu Thiền dứt lời, ánh mắt Thư Vô Khích liền dừng một chút.
Qua hết năm, truyện của Lộ Tiểu Thiền được in thành sách rồi phát hành!
Bán rồi bán, mới qua một tháng liền bán hết sạch, phải khẩn cấp in thêm, nhóm biên tập của ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’ bận rộn đến mặt mũi phờ phạc.
Học kỳ cuối cùng cũng không có khóa học thực sự, đại đa số thời gian Lộ Tiểu Thiền đều một lòng một dạ ở nhà vẽ truyện tranh.
Bởi vì số lượng tăng nhanh, một trợ lý Tiểu Hỏa Sài đã không đủ dùng, Lộ Tiểu Thiền phải tuyên bố tuyển thêm trợ lý ở trên mạng.
Vì thế ngoài chuyện vẽ truyện tranh, mỗi ngày y còn phải gặp vài người đến phỏng vấn.
Mỗi một người được mời đến phỏng vấn khi nhìn thấy Thư Vô Khích trên ghế sa lon, đều kích động dị thường.
Tỷ như, thí sinh số một, lập tức vọt tới trước mặt Thư Vô Khích: “Trời ạ! Thì ra Kiếm Tông Ương Thương Quân là có hình mẫu thực tế! Người trong thực tế quả thật soái đến như vậy!”
Tỷ như, thí sinh số hai, quỳ xuống trước mặt Thư Vô Khích: “Ương Thương Quân! Cầu ngài thu ta làm đồ đệ!”
Tỷ như, thí sinh số ba, trực tiếp nhào tới: “Ta muốn cùng ngươi sinh khỉ con!”
Lộ Tiểu Thiền nổi giận, đây không phải là lời kịch của y sao?
Chỉ có trợ lý Tiểu Hỏa Sài là chăm chỉ không ngừng mà xử lý bối cảnh truyện tranh.
Đến một trợ lý thích hợp, Lộ Tiểu Thiền cũng không gặp được.
“Tháo xuống tin tuyển dụng của ngươi đi.” Thư Vô Khích lạnh lùng nói.
“Không thể tháo xuống, không thể tháo xuống… Tháo xuống rồi… những chuyện này chỉ dựa vào Tiểu Hỏa Sài sẽ làm không xong a!”
Tiểu Hỏa Sài đáng thương cũng gật đầu.
“Ta tới.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền từng thấy qua tốc độ cùng hiệu suất của Thư Vô Khích, nhưng y vẫn cho rằng lần trước Thư Vô Khích chỉ là cứu cấp mà thôi, mỗi ngày hắn đều xem tin tức tài chính, bảng khai báo tài vụ gì đó, muốn hắn tiêu tốn thời gian làm trợ lý vẽ truyện tranh cho y, đây không phải là nhân tài không được trọng dụng hay sao?
“Chuyện này… có chút không tốt…”
“Coi như thư giãn và tiêu khiển đi.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền hóa đá, thứ khiến mình cùng Tiểu Hỏa Sài bị dằn vặt đến sống chết, trong mắt Thư Vô Khích lại chỉ là tiêu khiển thôi sao.
Lúc nghỉ ngơi, Tiểu Hỏa Sài lặng lẽ nói với Lộ Tiểu Thiền: “Từ khi bắt đầu có người nhận lời mời mà đến, Thư tiên sinh liền mất hứng.”
“Hắn biểu tình gì cũng không có, sao ngươi biết hắn cao hứng hay không cao hứng?”
“Cái này… cảm giác ngột ngạt ấy mà…” Tiểu Hỏa Sài gãi gãi mũi, “Thư tiên sinh nhất định là không thích chỗ sinh hoạt cùng ngươi có người khác.”
“Ngươi không phải là người khác à?” Lộ Tiểu Thiền buồn cười hỏi.
“Ta hẳn là không tính. Ngươi đi đâu mà tìm được ‘người khác’ vừa yên tĩnh lại không chiếm diện tích như ta đây?”
Nghe ra tựa hồ đặc biệt có lý?
Quyển thứ hai của series truyện tranh ‘Vô Ý Cảnh Thiên’ tiếp tục nóng sốt bán chạy như tôm tươi!
Chủ biên của tạp chí đặc biệt hỏi Lộ Tiểu Thiền, có nguyện vọng gì muốn đạt thành hay không.
Lộ Tiểu Thiền đương nhiên nói: “Ước mơ của ta là mở một cuộc triển lãm cá nhân a!”
Chủ biên vỗ bàn một cái, dĩ nhiên đáp ứng.
“Không thành vấn đề! Mùa hè năm nay, nhất định giúp ngươi mở triển lãm cá nhân!”
Vì vậy tới tháng bảy, Lộ Tiểu Thiền liền xuân phong đắc ý!
Y không chỉ thuận lợi mà tốt nghiệp, hơn nữa tạp chí ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’ còn vì y mở một cuộc triển lãm cá nhân, không chỉ có thật nhiều đại thần cosplay trình diện, khắp nơi đều là truyện tranh, đặc biệt còn có poster Kiếm Tông Ương Thương Quân rũ mắt cúi đầu nhìn Ly Triệt Quân bên cạnh, bán đặc biệt nóng sốt.
Fan hâm mộ đều nói, Ương Thương Quân là nam thần của bọn họ.
Lộ Tiểu Thiền cũng đi tới hiện trường, bên cạnh y là Thư Vô Khích. Thư Vô Khích vẫn một thân âu phục màu đen, Lộ Tiểu Thiền đặc biệt đeo cho hắn một cặp kính mát, kiên quyết không cho fan hâm mộ ở đây nhìn thấy mặt của hắn, bằng không buổi triển lãm khẳng định sẽ loạn thành một đống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất