Chương 9: Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên (3)
"Vậy... Vậy ngươi từ khi nào thì nhớ tới ta?"
Lộ Tiểu Thiền muốn nói chuyện, cho dù đối phương ghét bỏ y, không cho y chạm vào, Lộ Tiểu Thiền vẫn muốn nói chuyện.
"Thật lâu trước đây."
"Thật lâu trước đây là bao lâu?"
Lộ Tiểu Thiền liền vui vẻ, bởi vì đối phương trả lời y.
Thanh âm Thư Vô Khích trầm ổn thong dong, tuổi tác so với y lớn hơn một chút.
Hắn nhớ rõ Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền lại không nhớ rõ hắn, hơn phân nửa có thể là vì thời điểm hai người gặp gỡ, Lộ Tiểu Thiền vẫn còn là một đứa bé.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, chính mình năm nay mười sáu tuổi, y đoán Thư Vô Khích hẳn là gặp qua y vào khoảng mười bốn, mười lăm năm trước?
Còn không đợi Thư Vô Khích trả lời, Lộ Tiểu Thiền đã lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Y vấp ngã quen rồi, ngay cả cảm giác kinh hoảng trong lòng cũng đánh mất.
Thế nhưng Thư Vô Khích lại nhấc lên cành trúc, vững vàng mà đỡ lấy Lộ Tiểu Thiền.
Một khắc kia, ngược lại khiến cho Lộ Tiểu Thiền run rẩy chấn động.
Phải biết cành trúc mỏng manh, bị Lộ Tiểu Thiền đè ép như thế sẽ gãy, thế nhưng cành trúc lại như được truyền vào một luồng khí lực mạnh mẽ, vững vàng đến một chút cũng không run.
Thư Vô Khích là quan tâm y, nếu không thì phản ứng của hắn sẽ không nhanh đến như vậy.
Lộ Tiểu Thiền híp mắt nở nụ cười, trong lòng tràn đầy vui sướng, cho dù là ăn nói linh tinh cũng muốn nói toàn bộ cho hắn nghe: "Ngươi nói thật lâu trước đây là đời trước sao? Hay là đời trước của đời trước trước nữa?"
"Không có gì mà kiếp trước hay kiếp này. Ngươi chỉ cần tin tưởng lời ta nói, là được."
"Ngươi không rõ ràng... khiến người ta vò đầu bứt tai ngứa ngáy trong lòng a!"
Thư Vô Khích hẳn là tu chân, hơn nữa tu vi không thấp. Nếu chính mình cùng hắn "thật lâu trước đây" đã quen biết, chẳng lẽ Lộ Tiểu Thiền y cũng là môn hạ đệ tử của tứ phương Kiếm Tông? Hoặc là đồ tử đồ tôn của bát phương Huyền môn?
"Không nhớ ra được là chuyện tốt. Một hai dò hỏi tới cùng, kết quả đạt được chưa chắc đã là hai chữ "rõ ràng"."
Thanh âm Thư Vô Khích rất bình tĩnh, khiến Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới ánh trăng trong mộng, trăm ngàn năm vẫn đạm nhiên như cũ.
"Chưa chắc là "rõ ràng", vậy còn có thể là cái gì?"
"Chí thống." (thống khổ tột cùng)
Hai chữ này, Thư Vô Khích phải thoáng dùng sức mới có thể thốt ra.
Người bình thường nghe không hiểu, nhưng thính lực của Lộ Tiểu Thiền so với người bình thường cao hơn gấp mấy lần.
"Chí thống?" ngón tay Lộ Tiểu Thiền xoa gáy, "Có người nói với ta, nhân sinh chí thống cũng không phải là sinh lão bệnh tử, mà là..."
"Yêu mà phải chia ly, rất lâu dài, cầu mà không được, không thể bỏ xuống."*
Từng câu từng chữ rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền.
[Nguyên văn: ái biệt ly, ngận trường cửu, cầu bất đắc, phóng bất hạ.
Theo quan niệm Phật giáo, con người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tăng hội, ngũ uẩn xí thạnh.]
Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên gặp phải một người khó nắm bắt như Thư Vô Khích, rất khó để cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì từ lời nói hay thậm chí là một cái phất tay của hắn.
Nhưng hiện tại Lộ Tiểu Thiền hiểu ra, Thư Vô Khích luôn bình tĩnh không gợn sóng như thế, là bởi vì sau quãng thời gian truy tìm dài đằng đẵng, chấp niệm đã bị thu chặt rồi đè nén đến mức một chút gió cũng thổi không lọt.
"Bộ dáng của ngươi trông thật lợi hại... Nhưng vì cái gì lâu như vậy mới tìm được ta?" Lộ Tiểu Thiền nhỏ giọng thì thầm.
Đây là y tự lẩm bẩm lầu bầu, chưa hề nghĩ tới Thư Vô Khích sẽ trả lời y.
"Xin lỗi." bước chân Thư Vô Khích dừng lại.
Lộ Tiểu Thiền vẫn là lần đầu tiên đặc biệt mong muốn thấy được biểu tình của hắn vào thời khắc này.
"Xin... Xin lỗi cái gì?"
"Ta đã không tìm được ngươi sớm hơn."
Đây cũng là lần đầu tiên, có người đối với y nói "Xin lỗi".
"Không sao a. Ngươi biết không, ta giống như đã từng mơ thấy ngươi! Trong giấc mơ của ta, bóng lưng của ngươi đặc biệt đẹp đẽ, cho nên ta luôn nghĩ muốn gặp lại ngươi! Chỉ cần có thể ở trong mơ nhìn thấy ngươi một lần, ta liền có thể vui vẻ thật lâu thật lâu!"
Dù chưa từng nhìn thấy mặt "trích tiên" trong mộng, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nhận định người kia chính là Thư Vô Khích!
"Bởi vì nguyên thần của ngươi bị người khác hạ chú, ta thần du ba ngàn giới, nên mới trễ nãi thời gian."
Mặc dù chỉ mới quen, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết Thư Vô Khích là một người cố chấp. Dưới cái nhìn của hắn, kết quả thế nào chính là thế đó, quá trình cùng nguyên do đều không quan trọng.
"Tên trứng thối nào xấu xa như vậy, dám hạ chú lên nguyên thần của ta!"
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu tự hỏi, luôn cảm thấy trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.
Y an tĩnh mà đi theo Thư Vô Khích một đoạn đường, Thư Vô Khích ngược lại mở miệng trước.
"Ngươi tại sao không nói?"
"Nói chuyện? Ngươi không cảm thấy ta nói chuyện rất phiền phức sao? Giống như ve sầu trên cây, ầm ĩ không ngừng, quấy nhiễu người thanh tịnh?"
Lộ Tiểu Thiền yêu thích nói chuyện, cho dù không có gì để nói, y cũng có thể tự mình nói với mình nửa ngày.
Lão ăn mày ghét bỏ y ồn ào, còn nói nếu không phải không có tiền mua kim khâu, lão nhất định sẽ đem miệng của y vá lại.
"Không cảm thấy." thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, mang theo một loại khắc chế đối với bản thân, nhưng lại chứa đựng ý tứ phóng túng đối với Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy, đây nhất định là ảo giác của chính mình.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích nếu đã là người tu chân có tu vi cao thâm, đương nhiên phải có khả năng nhẫn nhịn đặc biệt.
"Vậy... Vậy ngươi làm sao tìm được ta?"
"Nguyên thần của ngươi rời khỏi thân thể, được "Bích Lạc" dẫn tới trước mặt ta, ta liền hỏi ngươi ở nơi nào, ngươi trả lời, ngươi ở tại Lộc Thục."
Lộ Tiểu Thiền giật mình.
Chẳng lẽ sau khi mình say rượu, ở trong mơ trả lời, là bởi vì nguyên thần của mình rời khỏi thân thể đi đến chỗ của Thư Vô Khích?
"Bích Lạc... là cái gì? Không phải là tầng trời thứ nhất theo lời Đạo gia nói, cái gì mà xanh biếc đầy trời đó chứ?"
"Bích Lạc, là một loại thượng cổ linh thú, lấy xương của nó, mài thành phấn, lại lấy một sợi tóc của ngươi, hòa chung với nó chế thành hương liệu, dùng máu ở đầu tim để nấu hương liệu. Thời điểm đốt hương, nguyên thần của ngươi sẽ bị nó dẫn trở về."
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng sờ sờ đầu của mình, nghĩ thầm, Thư Vô Khích rốt cuộc có được tóc của mình khi nào?
"Vậy ngươi tìm được xương của loại thượng cổ linh thú này ở đâu?"
"Ta bắt được nó, đem nó khóa lại. Cách mỗi mười năm, vào thời điểm hương liệu cháy hết, ta liền tới lấy đi một cái xương sườn của nó."
Vai Lộ Tiểu Thiền run lên, theo bản năng mò xuống xương sườn của mình.
Hơn nữa... y năm nay mới mười sáu tuổi, Thư Vô Khích lại nói "Cách mỗi mười năm", như vậy biểu thị cho việc hắn đã tìm y suốt mười năm?
"Vậy... Vậy nó không đau sao?"
"Nó đau hay không đau, cùng ta có quan hệ gì? Ta chỉ muốn xương sườn của nó."
"Ngươi còn lấy...."
Vấn đề tiếp theo y không dám hỏi, Thư Vô Khích nói dùng máu ở đầu tim hẳn là máu của Bích Lạc đi....
Một khắc kia, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm thấy Thư Vô Khích không giống người tu chân Huyền môn, mà càng giống Tà linh không chút tình cảm.
Thư Vô Khích ở phía trước bỗng dưng ngừng lại.
"Ngươi tại sao lại sờ xương sườn của mình?"
"Ta... Ta đang nghĩ về sau rủi ngươi muốn tìm thứ gì đó, có phải cũng đem xương của ta rút ra hay không... Ha ha, ha ha ha..."
"Ta không biết."
"Ta cũng không phải thượng cổ linh thú, lấy xương sườn của ta cũng không có tác dụng gì! Ha ha ha..." Lộ Tiểu Thiền cười gượng.
Nghĩ nghĩ, vẫn là không đúng a!
Thư Vô Khích từ chỗ nào có được tóc của y?
Trong lúc nói chuyện, Thư Vô Khích đã đem Lộ Tiểu Thiền dẫn tới trước một khách sạn.
"Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Ngươi không có tu vi, nếu như ta mang ngươi dạ hành ngàn dặm, thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi."
"Được đó..." Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích đây là dẫn y tìm nơi ngủ trọ?
Ai ngờ lão bản khách sạn vừa nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền ghét bỏ vô cùng.
"Ăn mày cùng chó không được vào! Đi mau! Đi mau!"
Lộ Tiểu Thiền còn tưởng rằng mình sống lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như được ngủ trên giường một lần, kết quả vẫn là bị đuổi ra ngoài.
Thế nhưng Thư Vô Khích lại cầm một hạt đậu vàng, đặt ở trên mặt bàn chưởng quầy.
Chưởng quầy vừa nhìn, mắt đều thẳng tắp.
Lộc Thục Trấn cũng không phải địa phương phồn hoa đông đúc gì, một hạt đậu vàng như thế, chưởng quầy dù có kinh doanh khách sạn mười năm, cũng chưa chắc có thể kiếm được.
"Vị... vị công tử này, có gì phân phó?"
"Cho chúng ta một gian phòng thượng hạng. Chuẩn bị nước nóng tắm rửa, rồi dựa theo thân hình của y, mua vài bộ quần áo. Cần phải đủ để tắm rửa thay đổi trong nửa tháng."
"Nhớ rồi! Hai vị mời lên lầu!"
Lộ Tiểu Thiền chưa từng vào khách sạn, mới vừa bước lên thang lầu, liền đạp hụt chân thiếu chút nữa ngã sấp mặt về phía trước.
Chưởng quầy nhanh chóng muốn chạy qua đỡ y, lại không ngờ rằng cành trúc trong tay Thư Vô Khích xuyên qua dưới cánh tay Lộ Tiểu Thiền, lập tức đem y nâng dậy, một đầu khác của cành trúc trực tiếp chỉa vào trên bả vai chưởng quầy.
Chưởng quầy còn không kịp đụng tới Lộ Tiểu Thiền, đã bị một luồng kình lực đẩy văng ra ngoài.
"Không có sự cho phép của ta, ai cũng không được chạm vào y."
Thanh âm Thư Vô Khích mang theo một tia uy thế, chưởng quầy sợ đến không nói ra lời.
"Chậm một chút. Tổng cộng có chín bậc thang." Thư Vô Khích cúi đầu nói với Lộ Tiểu Thiền.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng chậm rãi lại nhu hòa, cùng với lúc nãy tựa như hai người khác nhau.
"A... Ừm..."
Lộ Tiểu Thiền cầm lấy cành trúc, đứng vững thân thể, cùng Thư Vô Khích đi lên lầu.
Chưởng quầy lúc này mới vỗ vỗ ngực.
"Ôi, rõ ràng thoạt nhìn là thư sinh yếu đuối, làm sao... vừa nãy làm sao..."
Chưởng quầy cũng không biết nên hình dung đối phương thế nào. Hắn vỗ đầu một cái, như thế nào mà mới qua không bao lâu, chính mình lại hoàn toàn không nhớ ra được bộ dáng của vị khách quan kia nhỉ?
Cửa phòng mở ra, Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền bước vào.
Này đã coi như là phòng khách tốt nhất Lộc Thục Trấn.
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền tràn đầy hiếu kỳ, trực tiếp từ bên người Thư Vô Khích chạy tới, tự tay sờ mó khắp nơi.
"Đây là ghế!" Y vừa cười vừa sờ hình dáng của cái ghế.
"Đây là bàn! Cái bàn này tròn! Không giống với bàn của Vô Tứ Tửu Phường, bàn trong tửu phường đều là hình vuông!"
"Đây là màn giường? Thật mềm!"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ đến trên người mình bẩn vô cùng, sợ đem chăn đệm trên giường sờ mó ra mấy cái dấu tay, Thư Vô Khích nhất định sẽ ghét bỏ, vì vậy liền xoay người lại.
Ngay lúc y thiếu chút nữa đụng phải một cái ghế, Thư Vô Khích liền lặng yên không tiếng động mà dùng cành trúc đem cái ghế kia dời đi.
"Đây là cốc trà sao?" Lộ Tiểu Thiền vươn tay sờ tới miệng cốc.
Y chưa từng vào khách sạn, chưa từng ở qua phòng trọ, hết thảy nơi này đều làm cho y cảm thấy mới mẻ.
Y có thể cảm giác được, Thư Vô Khích đang ngồi ở một bên, lẳng lặng mà nhìn y.
"Ngươi đang nhìn ta sao?"
"Ừm."
"Nhìn ta như đứa nhà quê? Chưa từng ngồi qua bàn tròn ghế tròn?"
Lộ Tiểu Thiền vừa định mò tới một cái ghế để ngồi xuống, ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng cong lên, cái ghế liền vững vàng rơi xuống sau lưng Lộ Tiểu Thiền.
"Ôi chao, từ khi nào phía sau ta lại có một cái ghế?"
Y vừa ngồi xuống, tay lập tức lục lọi nửa ngày, lấy một cái cốc kéo tới trước mặt, lại muốn mò ấm nước.
Đầu ngón tay của y còn chưa chạm vào nắm ấm, liền bị cành trúc điểm trúng.
"Nước rất nóng. Ta rót cho ngươi."
——
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Ô ô ô, thật sự là máu đầu tim của lão công ta. Hơn nữa từ lúc đại chiến Tiên Ma tính đến nay, đã hơn một ngàn năm!
Bích Lạc: Khóc cái lông ngươi chứ mà khóc! Lão tử mới thê thảm này! Không hiểu ra sao hơn một ngàn năm đều bị người lấy mất xương sườn! Vừa mới mọc dài ra liền bị tháo xuống! Các ngươi có từng nghĩ qua ta sẽ bị bóng ma tâm lý hay không?
Lão ăn mày: Ô ô ô, các ngươi thảm bằng ta sao? Bị đậu phộng sặc chết! Phương thức xuống sân khấu như vậy quả thật không còn mặt mũi để đầu thai!
Lộ Tiểu Thiền & Bích Lạc: Ngươi lăn đi cái lão già lừa đảo!
Lộ Tiểu Thiền muốn nói chuyện, cho dù đối phương ghét bỏ y, không cho y chạm vào, Lộ Tiểu Thiền vẫn muốn nói chuyện.
"Thật lâu trước đây."
"Thật lâu trước đây là bao lâu?"
Lộ Tiểu Thiền liền vui vẻ, bởi vì đối phương trả lời y.
Thanh âm Thư Vô Khích trầm ổn thong dong, tuổi tác so với y lớn hơn một chút.
Hắn nhớ rõ Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền lại không nhớ rõ hắn, hơn phân nửa có thể là vì thời điểm hai người gặp gỡ, Lộ Tiểu Thiền vẫn còn là một đứa bé.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, chính mình năm nay mười sáu tuổi, y đoán Thư Vô Khích hẳn là gặp qua y vào khoảng mười bốn, mười lăm năm trước?
Còn không đợi Thư Vô Khích trả lời, Lộ Tiểu Thiền đã lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Y vấp ngã quen rồi, ngay cả cảm giác kinh hoảng trong lòng cũng đánh mất.
Thế nhưng Thư Vô Khích lại nhấc lên cành trúc, vững vàng mà đỡ lấy Lộ Tiểu Thiền.
Một khắc kia, ngược lại khiến cho Lộ Tiểu Thiền run rẩy chấn động.
Phải biết cành trúc mỏng manh, bị Lộ Tiểu Thiền đè ép như thế sẽ gãy, thế nhưng cành trúc lại như được truyền vào một luồng khí lực mạnh mẽ, vững vàng đến một chút cũng không run.
Thư Vô Khích là quan tâm y, nếu không thì phản ứng của hắn sẽ không nhanh đến như vậy.
Lộ Tiểu Thiền híp mắt nở nụ cười, trong lòng tràn đầy vui sướng, cho dù là ăn nói linh tinh cũng muốn nói toàn bộ cho hắn nghe: "Ngươi nói thật lâu trước đây là đời trước sao? Hay là đời trước của đời trước trước nữa?"
"Không có gì mà kiếp trước hay kiếp này. Ngươi chỉ cần tin tưởng lời ta nói, là được."
"Ngươi không rõ ràng... khiến người ta vò đầu bứt tai ngứa ngáy trong lòng a!"
Thư Vô Khích hẳn là tu chân, hơn nữa tu vi không thấp. Nếu chính mình cùng hắn "thật lâu trước đây" đã quen biết, chẳng lẽ Lộ Tiểu Thiền y cũng là môn hạ đệ tử của tứ phương Kiếm Tông? Hoặc là đồ tử đồ tôn của bát phương Huyền môn?
"Không nhớ ra được là chuyện tốt. Một hai dò hỏi tới cùng, kết quả đạt được chưa chắc đã là hai chữ "rõ ràng"."
Thanh âm Thư Vô Khích rất bình tĩnh, khiến Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới ánh trăng trong mộng, trăm ngàn năm vẫn đạm nhiên như cũ.
"Chưa chắc là "rõ ràng", vậy còn có thể là cái gì?"
"Chí thống." (thống khổ tột cùng)
Hai chữ này, Thư Vô Khích phải thoáng dùng sức mới có thể thốt ra.
Người bình thường nghe không hiểu, nhưng thính lực của Lộ Tiểu Thiền so với người bình thường cao hơn gấp mấy lần.
"Chí thống?" ngón tay Lộ Tiểu Thiền xoa gáy, "Có người nói với ta, nhân sinh chí thống cũng không phải là sinh lão bệnh tử, mà là..."
"Yêu mà phải chia ly, rất lâu dài, cầu mà không được, không thể bỏ xuống."*
Từng câu từng chữ rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền.
[Nguyên văn: ái biệt ly, ngận trường cửu, cầu bất đắc, phóng bất hạ.
Theo quan niệm Phật giáo, con người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tăng hội, ngũ uẩn xí thạnh.]
Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên gặp phải một người khó nắm bắt như Thư Vô Khích, rất khó để cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì từ lời nói hay thậm chí là một cái phất tay của hắn.
Nhưng hiện tại Lộ Tiểu Thiền hiểu ra, Thư Vô Khích luôn bình tĩnh không gợn sóng như thế, là bởi vì sau quãng thời gian truy tìm dài đằng đẵng, chấp niệm đã bị thu chặt rồi đè nén đến mức một chút gió cũng thổi không lọt.
"Bộ dáng của ngươi trông thật lợi hại... Nhưng vì cái gì lâu như vậy mới tìm được ta?" Lộ Tiểu Thiền nhỏ giọng thì thầm.
Đây là y tự lẩm bẩm lầu bầu, chưa hề nghĩ tới Thư Vô Khích sẽ trả lời y.
"Xin lỗi." bước chân Thư Vô Khích dừng lại.
Lộ Tiểu Thiền vẫn là lần đầu tiên đặc biệt mong muốn thấy được biểu tình của hắn vào thời khắc này.
"Xin... Xin lỗi cái gì?"
"Ta đã không tìm được ngươi sớm hơn."
Đây cũng là lần đầu tiên, có người đối với y nói "Xin lỗi".
"Không sao a. Ngươi biết không, ta giống như đã từng mơ thấy ngươi! Trong giấc mơ của ta, bóng lưng của ngươi đặc biệt đẹp đẽ, cho nên ta luôn nghĩ muốn gặp lại ngươi! Chỉ cần có thể ở trong mơ nhìn thấy ngươi một lần, ta liền có thể vui vẻ thật lâu thật lâu!"
Dù chưa từng nhìn thấy mặt "trích tiên" trong mộng, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nhận định người kia chính là Thư Vô Khích!
"Bởi vì nguyên thần của ngươi bị người khác hạ chú, ta thần du ba ngàn giới, nên mới trễ nãi thời gian."
Mặc dù chỉ mới quen, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết Thư Vô Khích là một người cố chấp. Dưới cái nhìn của hắn, kết quả thế nào chính là thế đó, quá trình cùng nguyên do đều không quan trọng.
"Tên trứng thối nào xấu xa như vậy, dám hạ chú lên nguyên thần của ta!"
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu tự hỏi, luôn cảm thấy trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.
Y an tĩnh mà đi theo Thư Vô Khích một đoạn đường, Thư Vô Khích ngược lại mở miệng trước.
"Ngươi tại sao không nói?"
"Nói chuyện? Ngươi không cảm thấy ta nói chuyện rất phiền phức sao? Giống như ve sầu trên cây, ầm ĩ không ngừng, quấy nhiễu người thanh tịnh?"
Lộ Tiểu Thiền yêu thích nói chuyện, cho dù không có gì để nói, y cũng có thể tự mình nói với mình nửa ngày.
Lão ăn mày ghét bỏ y ồn ào, còn nói nếu không phải không có tiền mua kim khâu, lão nhất định sẽ đem miệng của y vá lại.
"Không cảm thấy." thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, mang theo một loại khắc chế đối với bản thân, nhưng lại chứa đựng ý tứ phóng túng đối với Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy, đây nhất định là ảo giác của chính mình.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích nếu đã là người tu chân có tu vi cao thâm, đương nhiên phải có khả năng nhẫn nhịn đặc biệt.
"Vậy... Vậy ngươi làm sao tìm được ta?"
"Nguyên thần của ngươi rời khỏi thân thể, được "Bích Lạc" dẫn tới trước mặt ta, ta liền hỏi ngươi ở nơi nào, ngươi trả lời, ngươi ở tại Lộc Thục."
Lộ Tiểu Thiền giật mình.
Chẳng lẽ sau khi mình say rượu, ở trong mơ trả lời, là bởi vì nguyên thần của mình rời khỏi thân thể đi đến chỗ của Thư Vô Khích?
"Bích Lạc... là cái gì? Không phải là tầng trời thứ nhất theo lời Đạo gia nói, cái gì mà xanh biếc đầy trời đó chứ?"
"Bích Lạc, là một loại thượng cổ linh thú, lấy xương của nó, mài thành phấn, lại lấy một sợi tóc của ngươi, hòa chung với nó chế thành hương liệu, dùng máu ở đầu tim để nấu hương liệu. Thời điểm đốt hương, nguyên thần của ngươi sẽ bị nó dẫn trở về."
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng sờ sờ đầu của mình, nghĩ thầm, Thư Vô Khích rốt cuộc có được tóc của mình khi nào?
"Vậy ngươi tìm được xương của loại thượng cổ linh thú này ở đâu?"
"Ta bắt được nó, đem nó khóa lại. Cách mỗi mười năm, vào thời điểm hương liệu cháy hết, ta liền tới lấy đi một cái xương sườn của nó."
Vai Lộ Tiểu Thiền run lên, theo bản năng mò xuống xương sườn của mình.
Hơn nữa... y năm nay mới mười sáu tuổi, Thư Vô Khích lại nói "Cách mỗi mười năm", như vậy biểu thị cho việc hắn đã tìm y suốt mười năm?
"Vậy... Vậy nó không đau sao?"
"Nó đau hay không đau, cùng ta có quan hệ gì? Ta chỉ muốn xương sườn của nó."
"Ngươi còn lấy...."
Vấn đề tiếp theo y không dám hỏi, Thư Vô Khích nói dùng máu ở đầu tim hẳn là máu của Bích Lạc đi....
Một khắc kia, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm thấy Thư Vô Khích không giống người tu chân Huyền môn, mà càng giống Tà linh không chút tình cảm.
Thư Vô Khích ở phía trước bỗng dưng ngừng lại.
"Ngươi tại sao lại sờ xương sườn của mình?"
"Ta... Ta đang nghĩ về sau rủi ngươi muốn tìm thứ gì đó, có phải cũng đem xương của ta rút ra hay không... Ha ha, ha ha ha..."
"Ta không biết."
"Ta cũng không phải thượng cổ linh thú, lấy xương sườn của ta cũng không có tác dụng gì! Ha ha ha..." Lộ Tiểu Thiền cười gượng.
Nghĩ nghĩ, vẫn là không đúng a!
Thư Vô Khích từ chỗ nào có được tóc của y?
Trong lúc nói chuyện, Thư Vô Khích đã đem Lộ Tiểu Thiền dẫn tới trước một khách sạn.
"Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Ngươi không có tu vi, nếu như ta mang ngươi dạ hành ngàn dặm, thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi."
"Được đó..." Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích đây là dẫn y tìm nơi ngủ trọ?
Ai ngờ lão bản khách sạn vừa nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền ghét bỏ vô cùng.
"Ăn mày cùng chó không được vào! Đi mau! Đi mau!"
Lộ Tiểu Thiền còn tưởng rằng mình sống lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như được ngủ trên giường một lần, kết quả vẫn là bị đuổi ra ngoài.
Thế nhưng Thư Vô Khích lại cầm một hạt đậu vàng, đặt ở trên mặt bàn chưởng quầy.
Chưởng quầy vừa nhìn, mắt đều thẳng tắp.
Lộc Thục Trấn cũng không phải địa phương phồn hoa đông đúc gì, một hạt đậu vàng như thế, chưởng quầy dù có kinh doanh khách sạn mười năm, cũng chưa chắc có thể kiếm được.
"Vị... vị công tử này, có gì phân phó?"
"Cho chúng ta một gian phòng thượng hạng. Chuẩn bị nước nóng tắm rửa, rồi dựa theo thân hình của y, mua vài bộ quần áo. Cần phải đủ để tắm rửa thay đổi trong nửa tháng."
"Nhớ rồi! Hai vị mời lên lầu!"
Lộ Tiểu Thiền chưa từng vào khách sạn, mới vừa bước lên thang lầu, liền đạp hụt chân thiếu chút nữa ngã sấp mặt về phía trước.
Chưởng quầy nhanh chóng muốn chạy qua đỡ y, lại không ngờ rằng cành trúc trong tay Thư Vô Khích xuyên qua dưới cánh tay Lộ Tiểu Thiền, lập tức đem y nâng dậy, một đầu khác của cành trúc trực tiếp chỉa vào trên bả vai chưởng quầy.
Chưởng quầy còn không kịp đụng tới Lộ Tiểu Thiền, đã bị một luồng kình lực đẩy văng ra ngoài.
"Không có sự cho phép của ta, ai cũng không được chạm vào y."
Thanh âm Thư Vô Khích mang theo một tia uy thế, chưởng quầy sợ đến không nói ra lời.
"Chậm một chút. Tổng cộng có chín bậc thang." Thư Vô Khích cúi đầu nói với Lộ Tiểu Thiền.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng chậm rãi lại nhu hòa, cùng với lúc nãy tựa như hai người khác nhau.
"A... Ừm..."
Lộ Tiểu Thiền cầm lấy cành trúc, đứng vững thân thể, cùng Thư Vô Khích đi lên lầu.
Chưởng quầy lúc này mới vỗ vỗ ngực.
"Ôi, rõ ràng thoạt nhìn là thư sinh yếu đuối, làm sao... vừa nãy làm sao..."
Chưởng quầy cũng không biết nên hình dung đối phương thế nào. Hắn vỗ đầu một cái, như thế nào mà mới qua không bao lâu, chính mình lại hoàn toàn không nhớ ra được bộ dáng của vị khách quan kia nhỉ?
Cửa phòng mở ra, Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền bước vào.
Này đã coi như là phòng khách tốt nhất Lộc Thục Trấn.
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền tràn đầy hiếu kỳ, trực tiếp từ bên người Thư Vô Khích chạy tới, tự tay sờ mó khắp nơi.
"Đây là ghế!" Y vừa cười vừa sờ hình dáng của cái ghế.
"Đây là bàn! Cái bàn này tròn! Không giống với bàn của Vô Tứ Tửu Phường, bàn trong tửu phường đều là hình vuông!"
"Đây là màn giường? Thật mềm!"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ đến trên người mình bẩn vô cùng, sợ đem chăn đệm trên giường sờ mó ra mấy cái dấu tay, Thư Vô Khích nhất định sẽ ghét bỏ, vì vậy liền xoay người lại.
Ngay lúc y thiếu chút nữa đụng phải một cái ghế, Thư Vô Khích liền lặng yên không tiếng động mà dùng cành trúc đem cái ghế kia dời đi.
"Đây là cốc trà sao?" Lộ Tiểu Thiền vươn tay sờ tới miệng cốc.
Y chưa từng vào khách sạn, chưa từng ở qua phòng trọ, hết thảy nơi này đều làm cho y cảm thấy mới mẻ.
Y có thể cảm giác được, Thư Vô Khích đang ngồi ở một bên, lẳng lặng mà nhìn y.
"Ngươi đang nhìn ta sao?"
"Ừm."
"Nhìn ta như đứa nhà quê? Chưa từng ngồi qua bàn tròn ghế tròn?"
Lộ Tiểu Thiền vừa định mò tới một cái ghế để ngồi xuống, ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng cong lên, cái ghế liền vững vàng rơi xuống sau lưng Lộ Tiểu Thiền.
"Ôi chao, từ khi nào phía sau ta lại có một cái ghế?"
Y vừa ngồi xuống, tay lập tức lục lọi nửa ngày, lấy một cái cốc kéo tới trước mặt, lại muốn mò ấm nước.
Đầu ngón tay của y còn chưa chạm vào nắm ấm, liền bị cành trúc điểm trúng.
"Nước rất nóng. Ta rót cho ngươi."
——
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Ô ô ô, thật sự là máu đầu tim của lão công ta. Hơn nữa từ lúc đại chiến Tiên Ma tính đến nay, đã hơn một ngàn năm!
Bích Lạc: Khóc cái lông ngươi chứ mà khóc! Lão tử mới thê thảm này! Không hiểu ra sao hơn một ngàn năm đều bị người lấy mất xương sườn! Vừa mới mọc dài ra liền bị tháo xuống! Các ngươi có từng nghĩ qua ta sẽ bị bóng ma tâm lý hay không?
Lão ăn mày: Ô ô ô, các ngươi thảm bằng ta sao? Bị đậu phộng sặc chết! Phương thức xuống sân khấu như vậy quả thật không còn mặt mũi để đầu thai!
Lộ Tiểu Thiền & Bích Lạc: Ngươi lăn đi cái lão già lừa đảo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất