Chương 12: Ngươi lên đây ngủ đi
Cơm tối vẫn do Tiêu Hành nấu, vì hôm nay là Trung thu nên món ăn phong phú hơn ngày thường, còn đặc biệt mua thêm một vò rượu.
Đáng tiếc A Sênh còn nhỏ không thể uống, trong người Tạ Thầm có cổ độc kỵ rượu nên cũng không uống được, cuối cùng cả vò rượu đều vào bụng Tiêu Hành, bù lại cơn thèm gần nửa năm nay chưa đụng đến giọt rượu nào.
Hắn ở trong quân đội uống rượu không ít, chỉ một vò này chẳng tính là gì, ăn xong dọn dẹp bát đũa rồi chọn từ mớ lồng đèn mới làm ra hai cái treo trước cửa y quán, sau đó dẫn Tạ Thầm và A Sênh ra ngoài xem hội hoa đăng.
Đứa nhỏ lần đầu tham gia náo nhiệt, ngoài mặt kìm nén không nói nhưng trong lòng sướng đến phát điên, vừa ra khỏi cửa liền nhảy nhót chạy xa tít, Tiêu Hành chỉ hận không thể cột dây vào cổ hắn mà nắm, kéo tay Tạ Thầm đuổi theo.
Đứa nhỏ chạy quá nhanh, Tạ Thầm bị hắn kéo chạy một đoạn dài, ngay cả câu chậm lại cũng không kịp nói.
Sau khi bị mù y không còn chạy nữa vì sợ không thấy đường sẽ đụng trúng người ta, sợ bất cẩn bị ngã, nhưng giờ phút này gió thổi vù vù qua tai, nhờ bàn tay nắm chặt kia mà y chợt có cảm giác yên lòng trước nay chưa từng có.
Có lẽ điều thật sự khiến y e ngại không phải là đau đớn hay trách mắng.
Chỉ là không ai ở bên cạnh nên y chỉ biết nấp trong vỏ tự bảo vệ mình, không dám thăm dò không dám mở lòng.
Y cứ tưởng mình đã quen tịch mịch.
Mãi đến khi gặp được Tiêu Hành, y mới phát hiện cái gọi là thói quen chẳng qua chỉ là cái cớ để che giấu sự nhút nhát mà thôi.
"Ranh con giỏi quá nhỉ, chạy nhanh thế không sợ lạc đường bị ai bắt cóc đem bán à?"
Tiêu Hành túm cổ áo A Sênh dạy dỗ một trận, đứa nhỏ la oai oái vùng vẫy thoát ra rồi chạy đến sau lưng Tạ Thầm, ủy khuất túm tay áo y nói Tiêu Hành thật hung dữ.
Tiêu Hành giận mắng tên tiểu tử thúi nhà ngươi bớt giả bộ khóc lóc đáng thương đi, đang muốn tiến lên đánh một trận thì Tạ Thầm dở khóc dở cười đưa tay ngăn lại, giảng hoà nói hắn biết lỗi rồi, chúng ta mau đến hội hoa đăng đi.
Tiêu Hành đành miễn cưỡng bỏ qua, sầm mặt ra lệnh cho A Sênh không được đi xa, nếu không sẽ lập tức về nhà.
A Sênh nghe vậy nào dám nghịch ngợm nữa, ậm ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi bên cạnh Tạ Thầm.
Trên đường rất đông người, xem đèn, làm thơ, ngắm trăng, vừa đi vừa nghỉ.
Tiêu Hành sợ Tạ Thầm bị người khác đụng trúng nên nghiêng người che chở cho y, chờ đến chỗ vắng vẻ mới nắm tay y lần nữa.
Tạ Thầm thẹn thùng giật ra, còn chưa mở miệng hỏi thì Tiêu Hành đã giải thích trên đường đông người, y lại nhìn không thấy nên nắm tay sẽ dễ đi hơn.
Tạ Thầm mấp máy môi, sau đó để mặc hắn nắm lấy.
Ven đường hoa đăng sáng rực, hai người nắm tay nhau dưới ống tay áo rộng, ai cũng không thấy được.
Lúc về A Sênh mệt mỏi ngủ gục trên lưng Tiêu Hành, trong tay còn nắm một cây kẹo hồ lô chưa ăn hết, Tiêu Hành lấy xuống ăn mấy viên, còn lại viên cuối cùng đưa tới bên miệng Tạ Thầm bảo y nếm thử.
Tạ Thầm đầu tiên thè lưỡi liếm liếm, nếm được vị ngọt mới há miệng nhẹ nhàng cắn nửa cái.
Tướng ăn của y rất nhã nhặn, ngon dở gì cũng ăn từng miếng nhỏ chứ không như Tiêu Hành đói bụng thì ăn như hổ đói, vì vậy y ăn rất chậm. Tiêu Hành một tay đỡ mông A Sênh, tay kia cầm que tre cho Tạ Thầm ăn, cũng không ngại mỏi tay mà chỉ thấy bộ dạng này vừa ngoan vừa đáng yêu, so với sóc con gặm quả thông còn đáng yêu hơn.
Trở về y quán, Tiêu Hành cõng A Sênh về phòng nhỏ đặt xuống giường, thu xếp cẩn thận rồi đi nấu nước, chờ hai người tắm rửa xong mới ra sân sau nghỉ ngơi.
"Đây là gì thế?" Tạ Thầm bị lồng đèn treo trên cột giường đụng vào đầu, cẩn thận đưa tay sờ, "Lồng đèn à?"
"Ừ." Tiêu Hành tháo xuống đặt vào tay y, "Buổi chiều ta và A Sênh làm rất nhiều, cái lớn thì treo ngoài cửa, cố ý để lại hai cái nhỏ này cho ngươi treo đầu giường và cuối giường lấy hên."
Tạ Thầm bưng lồng đèn, rũ mắt hỏi có phải do hắn làm không.
"Ta làm lồng đèn còn A Sênh vẽ hình." Tiêu Hành nói, "Dùng giấy đỏ dán lên, phía trên vẽ mấy con thỏ...... A Sênh bảo là thỏ ngọc, ta nói chỗ nào nhìn ra được, thế là hắn vẽ thêm mặt trăng vừa to vừa tròn bên cạnh."
"Vậy chắc đẹp lắm." Tạ Thầm nhoẻn miệng cười, trên mặt lại lộ vẻ cô đơn, "Tiếc là có đẹp hơn nữa ta cũng không thấy được."
"Sao lại thế." Tiêu Hành treo lồng đèn lên rồi nắm chặt tay Tạ Thầm nói, "Chờ sau này chữa khỏi mắt nhất định sẽ thấy được thôi."
Tạ Thầm chỉ lắc đầu.
Lão đại phu từng nói mắt y bị mù quá lâu, phải dùng thuốc từ từ điều trị mới có thể lành, hơn nữa dược liệu cần thiết cực kỳ quý hiếm, trừ phi có gia tài bạc triệu mới chịu nổi cách chữa tốn kém như thế.
"Thật ra không thấy cũng chẳng sao, ta đã quen rồi, vẫn có thể sống được."
Chỉ là khó tránh khỏi đáng tiếc.
...... Ngay cả người mình thích có dáng dấp ra sao y cũng không biết.
Tiêu Hành thấy Tạ Thầm cố gắng làm ra vẻ không quan tâm thì trong lòng thở dài, cũng không an ủi nhiều lời mà chỉ nắm tay Tạ Thầm dìu y đến giường nằm xuống.
"Ngủ đi." Tiêu Hành thấp giọng nói, "Sẽ ổn cả thôi."
Hắn đắp kín chăn cho Tạ Thầm như thường lệ rồi vén mấy sợi tóc dài dính bết vào mặt ra sau tai, đang định lui ra ngoài thì ống tay áo đột ngột bị người kia kéo lại.
"Hử?" Tiêu Hành dừng lại, "Sao thế?"
"Ngươi...... Ngươi tối nay có uống rượu mà." Mặt Tạ Thầm hơi đỏ lên, rõ ràng nhìn không thấy lại cố mở to mắt, lẩm bẩm nói, "Bây giờ đã vào thu rồi, dưới đất lạnh lắm, ngươi đừng ngủ dưới đất nữa...... lên đây ngủ đi."
Nói xong y vội buông tay ra rồi quấn chăn trở mình lăn đến trong giường, chừa cho người kia hơn phân nửa chỗ trống, nằm nghiêng quay mặt vào tường không nhúc nhích, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. ngôn tình tổng tài
Có khi nào Tiêu Hành sẽ từ chối không?
Nếu từ chối thì sau này y sẽ không nhắc nữa.
Nếu không từ chối......
Tạ Thầm chợt nghe tiếng sột soạt cởi quần áo, sau đó ván giường khẽ rung lên, người kia nhanh chóng nằm xuống sau lưng y, còn có thể cảm nhận được gió phất qua khi đối phương giũ chăn ra.
Tạ Thầm đắp kín chăn rồi lặng lẽ nhích sát vào tường vì sợ Tiêu Hành nghe thấy tiếng tim đập của y.
Quá ầm ĩ.
Y cảm thấy tai mình đều sắp điếc rồi.
May mà Tiêu Hành không trêu đùa y, có lẽ vì say rượu nên chẳng bao lâu sau Tạ Thầm đã nghe tiếng hít thở sau lưng trở nên ổn định, thậm chí còn ngáy khe khẽ.
...... Ngủ nhanh thật.
Y nhắm mắt yên lặng đợi một hồi, vốn cũng muốn ngủ nhưng chắc vì trên giường có thêm một người nên chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Đến khi cánh tay tê rần Tạ Thầm mới hé mắt ra, trong bóng tối nhẹ nhàng trở mình nhích tới gần Tiêu Hành.
Y thật sự rất muốn nhìn thấy Tiêu Hành.
Cũng không phải để ý đẹp xấu mà chỉ muốn nhớ kỹ.
Dù sau này Tiêu Hành phải đi thì y vẫn có thể giữ lại nỗi tưởng niệm trong lòng.
Đáng tiếc A Sênh còn nhỏ không thể uống, trong người Tạ Thầm có cổ độc kỵ rượu nên cũng không uống được, cuối cùng cả vò rượu đều vào bụng Tiêu Hành, bù lại cơn thèm gần nửa năm nay chưa đụng đến giọt rượu nào.
Hắn ở trong quân đội uống rượu không ít, chỉ một vò này chẳng tính là gì, ăn xong dọn dẹp bát đũa rồi chọn từ mớ lồng đèn mới làm ra hai cái treo trước cửa y quán, sau đó dẫn Tạ Thầm và A Sênh ra ngoài xem hội hoa đăng.
Đứa nhỏ lần đầu tham gia náo nhiệt, ngoài mặt kìm nén không nói nhưng trong lòng sướng đến phát điên, vừa ra khỏi cửa liền nhảy nhót chạy xa tít, Tiêu Hành chỉ hận không thể cột dây vào cổ hắn mà nắm, kéo tay Tạ Thầm đuổi theo.
Đứa nhỏ chạy quá nhanh, Tạ Thầm bị hắn kéo chạy một đoạn dài, ngay cả câu chậm lại cũng không kịp nói.
Sau khi bị mù y không còn chạy nữa vì sợ không thấy đường sẽ đụng trúng người ta, sợ bất cẩn bị ngã, nhưng giờ phút này gió thổi vù vù qua tai, nhờ bàn tay nắm chặt kia mà y chợt có cảm giác yên lòng trước nay chưa từng có.
Có lẽ điều thật sự khiến y e ngại không phải là đau đớn hay trách mắng.
Chỉ là không ai ở bên cạnh nên y chỉ biết nấp trong vỏ tự bảo vệ mình, không dám thăm dò không dám mở lòng.
Y cứ tưởng mình đã quen tịch mịch.
Mãi đến khi gặp được Tiêu Hành, y mới phát hiện cái gọi là thói quen chẳng qua chỉ là cái cớ để che giấu sự nhút nhát mà thôi.
"Ranh con giỏi quá nhỉ, chạy nhanh thế không sợ lạc đường bị ai bắt cóc đem bán à?"
Tiêu Hành túm cổ áo A Sênh dạy dỗ một trận, đứa nhỏ la oai oái vùng vẫy thoát ra rồi chạy đến sau lưng Tạ Thầm, ủy khuất túm tay áo y nói Tiêu Hành thật hung dữ.
Tiêu Hành giận mắng tên tiểu tử thúi nhà ngươi bớt giả bộ khóc lóc đáng thương đi, đang muốn tiến lên đánh một trận thì Tạ Thầm dở khóc dở cười đưa tay ngăn lại, giảng hoà nói hắn biết lỗi rồi, chúng ta mau đến hội hoa đăng đi.
Tiêu Hành đành miễn cưỡng bỏ qua, sầm mặt ra lệnh cho A Sênh không được đi xa, nếu không sẽ lập tức về nhà.
A Sênh nghe vậy nào dám nghịch ngợm nữa, ậm ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi bên cạnh Tạ Thầm.
Trên đường rất đông người, xem đèn, làm thơ, ngắm trăng, vừa đi vừa nghỉ.
Tiêu Hành sợ Tạ Thầm bị người khác đụng trúng nên nghiêng người che chở cho y, chờ đến chỗ vắng vẻ mới nắm tay y lần nữa.
Tạ Thầm thẹn thùng giật ra, còn chưa mở miệng hỏi thì Tiêu Hành đã giải thích trên đường đông người, y lại nhìn không thấy nên nắm tay sẽ dễ đi hơn.
Tạ Thầm mấp máy môi, sau đó để mặc hắn nắm lấy.
Ven đường hoa đăng sáng rực, hai người nắm tay nhau dưới ống tay áo rộng, ai cũng không thấy được.
Lúc về A Sênh mệt mỏi ngủ gục trên lưng Tiêu Hành, trong tay còn nắm một cây kẹo hồ lô chưa ăn hết, Tiêu Hành lấy xuống ăn mấy viên, còn lại viên cuối cùng đưa tới bên miệng Tạ Thầm bảo y nếm thử.
Tạ Thầm đầu tiên thè lưỡi liếm liếm, nếm được vị ngọt mới há miệng nhẹ nhàng cắn nửa cái.
Tướng ăn của y rất nhã nhặn, ngon dở gì cũng ăn từng miếng nhỏ chứ không như Tiêu Hành đói bụng thì ăn như hổ đói, vì vậy y ăn rất chậm. Tiêu Hành một tay đỡ mông A Sênh, tay kia cầm que tre cho Tạ Thầm ăn, cũng không ngại mỏi tay mà chỉ thấy bộ dạng này vừa ngoan vừa đáng yêu, so với sóc con gặm quả thông còn đáng yêu hơn.
Trở về y quán, Tiêu Hành cõng A Sênh về phòng nhỏ đặt xuống giường, thu xếp cẩn thận rồi đi nấu nước, chờ hai người tắm rửa xong mới ra sân sau nghỉ ngơi.
"Đây là gì thế?" Tạ Thầm bị lồng đèn treo trên cột giường đụng vào đầu, cẩn thận đưa tay sờ, "Lồng đèn à?"
"Ừ." Tiêu Hành tháo xuống đặt vào tay y, "Buổi chiều ta và A Sênh làm rất nhiều, cái lớn thì treo ngoài cửa, cố ý để lại hai cái nhỏ này cho ngươi treo đầu giường và cuối giường lấy hên."
Tạ Thầm bưng lồng đèn, rũ mắt hỏi có phải do hắn làm không.
"Ta làm lồng đèn còn A Sênh vẽ hình." Tiêu Hành nói, "Dùng giấy đỏ dán lên, phía trên vẽ mấy con thỏ...... A Sênh bảo là thỏ ngọc, ta nói chỗ nào nhìn ra được, thế là hắn vẽ thêm mặt trăng vừa to vừa tròn bên cạnh."
"Vậy chắc đẹp lắm." Tạ Thầm nhoẻn miệng cười, trên mặt lại lộ vẻ cô đơn, "Tiếc là có đẹp hơn nữa ta cũng không thấy được."
"Sao lại thế." Tiêu Hành treo lồng đèn lên rồi nắm chặt tay Tạ Thầm nói, "Chờ sau này chữa khỏi mắt nhất định sẽ thấy được thôi."
Tạ Thầm chỉ lắc đầu.
Lão đại phu từng nói mắt y bị mù quá lâu, phải dùng thuốc từ từ điều trị mới có thể lành, hơn nữa dược liệu cần thiết cực kỳ quý hiếm, trừ phi có gia tài bạc triệu mới chịu nổi cách chữa tốn kém như thế.
"Thật ra không thấy cũng chẳng sao, ta đã quen rồi, vẫn có thể sống được."
Chỉ là khó tránh khỏi đáng tiếc.
...... Ngay cả người mình thích có dáng dấp ra sao y cũng không biết.
Tiêu Hành thấy Tạ Thầm cố gắng làm ra vẻ không quan tâm thì trong lòng thở dài, cũng không an ủi nhiều lời mà chỉ nắm tay Tạ Thầm dìu y đến giường nằm xuống.
"Ngủ đi." Tiêu Hành thấp giọng nói, "Sẽ ổn cả thôi."
Hắn đắp kín chăn cho Tạ Thầm như thường lệ rồi vén mấy sợi tóc dài dính bết vào mặt ra sau tai, đang định lui ra ngoài thì ống tay áo đột ngột bị người kia kéo lại.
"Hử?" Tiêu Hành dừng lại, "Sao thế?"
"Ngươi...... Ngươi tối nay có uống rượu mà." Mặt Tạ Thầm hơi đỏ lên, rõ ràng nhìn không thấy lại cố mở to mắt, lẩm bẩm nói, "Bây giờ đã vào thu rồi, dưới đất lạnh lắm, ngươi đừng ngủ dưới đất nữa...... lên đây ngủ đi."
Nói xong y vội buông tay ra rồi quấn chăn trở mình lăn đến trong giường, chừa cho người kia hơn phân nửa chỗ trống, nằm nghiêng quay mặt vào tường không nhúc nhích, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. ngôn tình tổng tài
Có khi nào Tiêu Hành sẽ từ chối không?
Nếu từ chối thì sau này y sẽ không nhắc nữa.
Nếu không từ chối......
Tạ Thầm chợt nghe tiếng sột soạt cởi quần áo, sau đó ván giường khẽ rung lên, người kia nhanh chóng nằm xuống sau lưng y, còn có thể cảm nhận được gió phất qua khi đối phương giũ chăn ra.
Tạ Thầm đắp kín chăn rồi lặng lẽ nhích sát vào tường vì sợ Tiêu Hành nghe thấy tiếng tim đập của y.
Quá ầm ĩ.
Y cảm thấy tai mình đều sắp điếc rồi.
May mà Tiêu Hành không trêu đùa y, có lẽ vì say rượu nên chẳng bao lâu sau Tạ Thầm đã nghe tiếng hít thở sau lưng trở nên ổn định, thậm chí còn ngáy khe khẽ.
...... Ngủ nhanh thật.
Y nhắm mắt yên lặng đợi một hồi, vốn cũng muốn ngủ nhưng chắc vì trên giường có thêm một người nên chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Đến khi cánh tay tê rần Tạ Thầm mới hé mắt ra, trong bóng tối nhẹ nhàng trở mình nhích tới gần Tiêu Hành.
Y thật sự rất muốn nhìn thấy Tiêu Hành.
Cũng không phải để ý đẹp xấu mà chỉ muốn nhớ kỹ.
Dù sau này Tiêu Hành phải đi thì y vẫn có thể giữ lại nỗi tưởng niệm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất