Chương 1: Chương 11
NewYork. Bệnh viện tư nhân Byrne. 23:08 PM.
"Dr. Lim! Số 1 OR*!"
Bác sĩ thực tập khoa cấp cứu cuống cuồng chạy về OR và đụng phải một bác sĩ trẻ có khuôn mặt Châu Á.
Đây là bác sĩ điều trị chính, anh đang đội mũ phẫu thuật của riêng mình với những sọc xám bạc trên đầu rất dễ nhận biết.
"Dr. Lim, số 1... số 1 OR!"
Người đàn ông cau mày, nói lạnh lùng: "Tránh ra, phòng phẫu thuật không phải nơi bác sĩ thực tập tùy tiện vào."
Bác sĩ thực tập lập tức câm miệng lùi ra sau, miễn cho chậm một bước thì bị ném thẳng vào khoa cấp cứu. Lâm Tuyết Trì nổi tiếng lạnh lùng cứng rắn không ai dám chọc, anh là bác sĩ chính trẻ tuổi nhất ở Byrne, đồng thời anh cũng là người có khả năng trở thành chủ nhiệm tiếp theo nhất.
(OR: viết tắt của phòng phẫu thuật.)
Lâm Tuyết Trì rửa tay và bước vào phòng phẫu thuật, tiếng bíp chói tai của thiết bị giám sát rất không ổn định.
Phụ mổ một như gặp cứu tinh: "Bị tai nạn xe cộ, chụp CT phát hiện não xuất huyết diện rộng, huyết áp 150/89, mạch 35, đồng tử giãn, áp lực nội sọ cao, đã tiêm 200ml manitol."
Lâm Tuyết Trì kéo dây khẩu trang ra sau tai, nhận báo cáo kiểm tra và liếc nhìn bàn mổ: "Chuẩn bị mở hộp sọ."
Cuộc phẫu thuật này kéo dài đến hơn năm giờ sáng mới kết thúc.
Khi Lâm Tuyết Trì ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời bên ngoài đã tảng sáng, anh cởi áo vô trùng đi đến trước bồn rửa tay, chợt cúi xuống nôn ra toàn bộ những gì có trong bụng.
Chất nôn trộn lẫn với dịch vị chua của dạ dày tuôn xuống bồn rửa trắng tinh. Lâm Tuyết Trì vặn vòi đến mức tối đa, dòng nước nhanh chóng cuốn sạch cặn bã. Anh ngẩng đầu lên hít một hơi, tóc mái trên trán bị nước tạt ướt nhẹp nhỏ xuống mi mắt. Trong gương phản chiếu một gương mặt mệt mỏi, mí mắt dưới thâm quầng, kết mạc xung huyết, trực 48 tiếng liên tục, phẫu thuật vượt quá 18 tiếng đã làm cơ thể anh đến giới hạn.
"Tuyết Trì, anh vẫn ổn chứ?" Phụ mổ một từ phía sau anh đi đến, lo lắng: "Tôi thấy anh có vẻ không khỏe lắm, hiếm khi anh không tự mình khâu vết thương."
Tuy bác sĩ chính không cần tự mình khâu vết thương nhưng Lâm Tuyết Trì lại có một sự kiên trì kỳ lạ với vấn đề này, từ trước đến nay anh luôn tự tay khâu vết mổ trong ca phẫu thuật của mình, kỹ thuật khéo léo xinh đẹp, có thể dùng làm mẫu giảng dạy cho các bác sĩ thực tập. Điều này rất hiếm có trong các bác sĩ chính.
Lâm Tuyết Trì lấy một tờ khăn giấy, gượng cười: "Xin lỗi, có thể đã ăn thứ gì đó ôi thiu."
"Thật tuyệt vời khi anh lại cứu một mạng người." Phụ mổ một vỗ vai anh, "Sau khi lưu video tôi sẽ đưa anh một bản sao."
Lâm Tuyết Trì xua tay: "Thôi, mọi người giữ đi."
Phụ mổ một nhìn anh đi ra ngoài mà lấy làm lạ.
Lâm Tuyết Trì xoa thái dương, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh ghét phẫu thuật sọ não, không phải bất đắc dĩ anh sẽ không đồng ý làm, đó là bí mật, một bí mật chỉ có anh biết.
Các bác sĩ thực tập hò hét ầm ĩ trong phòng nghỉ, âm thanh TV cũng được bật rất to.
Ngay khi Lâm Tuyết Trì vừa bước vào, trên màn hình đang phóng to một bộ sọ não đẫm máu được mở toang, anh loạng choạng suýt chút thì đứng không vững.
Các bác sĩ thực tập không phát hiện có gì bất thường: "Dr. Lim, mau tới xem! Vụ án giết người!"
"Trời ơi, mọi người nhìn cái đầu đó kìa, chậc chậc, chỉ có một nửa."
"Tôi chắc chắn là bác sĩ phẫu thuật làm, nói thật là vết cắt rất đẹp."
"Bộ phận bị lấy đi là tiểu não trái đúng không? Tiểu não trái có gì đặc biệt hả?"
"Không biết, có lẽ chỉ là lấy ngẫu nhiên một bên..."
Hình ảnh thay đổi —
"1h30 rạng sáng nay, cảnh sát Washington đã phát hiện một thi thể nữ ở ngoại ô Seattle, bị mở hộp sọ, nắp sọ và tiểu não trái bị lấy đi, trên thi thể vẫn còn dấu vết bị trói. Sau khi xác minh, nạn nhân tên là Lâm Tuyết Mi, Hoa kiều, 26 tuổi, sinh viên đại học Washington, sau khi cô rời trường từ chạng vạng tối hôm qua thì sau đó không ai còn nhìn thấy cô. Cảnh sát nói với phóng viên rằng vụ án này có thể là sự tiếp nối của "sự kiện tiểu não trái San Francisco" sau nhiều năm."
Xoảng.
Bác sĩ thực tập giật mình quay lại: "Dr. Lim, anh sao vậy!"
Lâm Tuyết Trì gượng chống đỡ cơ thể, tiếng thông báo the thé chấn động đến mức làm màng nhĩ anh đau nhói.
Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm hình của người đã khuất trên màn hình, đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen và đôi mắt đen, mặc áo len lanh sẫm màu. Chiếc cổ mảnh khảnh của cô lộ ra khỏi cổ áo, giống như một bông hoa sạch sẽ vươn lên khỏi bùn xuân. Anh rất quen thuộc với chiếc áo len này, anh đã mua nó bằng số tiền lương đầu tiên sau khi đi làm và tặng nó cho em gái đang chuẩn bị cho kỳ thi SAT.
"Tôi không sao." Anh thở dốc, lòng bàn tay lạnh lẽo vô thức mò mẫm điện thoại trong túi quần.
Nhưng tìm một lúc cũng không tìm đúng vị trí, ngược lại là điện thoại rung lên trước. Anh run rẩy cả người cầm máy móc lạnh lẽo đưa lên tai, một số lạ gọi đến —.
"A lô."
Sự im lặng bên kia điện thoại càng làm tăng áp lực.
Lâm Tuyết Trì gian nan nuốt nước bọt, nhịp tim của anh vừa nặng nề vừa chậm chạp, mỗi một nhịp đập đều mang đến cảm giác đau đớn do bị tác động mạnh vào lồng ngực.
Thật lâu sau, một giọng nam trầm ấm vang lên: "Nhìn thấy quà tôi chuẩn bị cho em chưa?"
Lâm Tuyết Trì nghiến răng: "Ông giết em ấy!"
Người đàn ông như bật một tiếng cười khẽ: "Tôi giết ai? Đây là một lời buộc tội rất nghiêm trọng, bác sĩ Lâm."
"Dụ Giang, ông muốn làm gì?"
Người đàn ông dừng một lúc, tắt ý cười: "Ta chờ con về, Tuyết Trì."
"Dr. Lim! Số 1 OR*!"
Bác sĩ thực tập khoa cấp cứu cuống cuồng chạy về OR và đụng phải một bác sĩ trẻ có khuôn mặt Châu Á.
Đây là bác sĩ điều trị chính, anh đang đội mũ phẫu thuật của riêng mình với những sọc xám bạc trên đầu rất dễ nhận biết.
"Dr. Lim, số 1... số 1 OR!"
Người đàn ông cau mày, nói lạnh lùng: "Tránh ra, phòng phẫu thuật không phải nơi bác sĩ thực tập tùy tiện vào."
Bác sĩ thực tập lập tức câm miệng lùi ra sau, miễn cho chậm một bước thì bị ném thẳng vào khoa cấp cứu. Lâm Tuyết Trì nổi tiếng lạnh lùng cứng rắn không ai dám chọc, anh là bác sĩ chính trẻ tuổi nhất ở Byrne, đồng thời anh cũng là người có khả năng trở thành chủ nhiệm tiếp theo nhất.
(OR: viết tắt của phòng phẫu thuật.)
Lâm Tuyết Trì rửa tay và bước vào phòng phẫu thuật, tiếng bíp chói tai của thiết bị giám sát rất không ổn định.
Phụ mổ một như gặp cứu tinh: "Bị tai nạn xe cộ, chụp CT phát hiện não xuất huyết diện rộng, huyết áp 150/89, mạch 35, đồng tử giãn, áp lực nội sọ cao, đã tiêm 200ml manitol."
Lâm Tuyết Trì kéo dây khẩu trang ra sau tai, nhận báo cáo kiểm tra và liếc nhìn bàn mổ: "Chuẩn bị mở hộp sọ."
Cuộc phẫu thuật này kéo dài đến hơn năm giờ sáng mới kết thúc.
Khi Lâm Tuyết Trì ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời bên ngoài đã tảng sáng, anh cởi áo vô trùng đi đến trước bồn rửa tay, chợt cúi xuống nôn ra toàn bộ những gì có trong bụng.
Chất nôn trộn lẫn với dịch vị chua của dạ dày tuôn xuống bồn rửa trắng tinh. Lâm Tuyết Trì vặn vòi đến mức tối đa, dòng nước nhanh chóng cuốn sạch cặn bã. Anh ngẩng đầu lên hít một hơi, tóc mái trên trán bị nước tạt ướt nhẹp nhỏ xuống mi mắt. Trong gương phản chiếu một gương mặt mệt mỏi, mí mắt dưới thâm quầng, kết mạc xung huyết, trực 48 tiếng liên tục, phẫu thuật vượt quá 18 tiếng đã làm cơ thể anh đến giới hạn.
"Tuyết Trì, anh vẫn ổn chứ?" Phụ mổ một từ phía sau anh đi đến, lo lắng: "Tôi thấy anh có vẻ không khỏe lắm, hiếm khi anh không tự mình khâu vết thương."
Tuy bác sĩ chính không cần tự mình khâu vết thương nhưng Lâm Tuyết Trì lại có một sự kiên trì kỳ lạ với vấn đề này, từ trước đến nay anh luôn tự tay khâu vết mổ trong ca phẫu thuật của mình, kỹ thuật khéo léo xinh đẹp, có thể dùng làm mẫu giảng dạy cho các bác sĩ thực tập. Điều này rất hiếm có trong các bác sĩ chính.
Lâm Tuyết Trì lấy một tờ khăn giấy, gượng cười: "Xin lỗi, có thể đã ăn thứ gì đó ôi thiu."
"Thật tuyệt vời khi anh lại cứu một mạng người." Phụ mổ một vỗ vai anh, "Sau khi lưu video tôi sẽ đưa anh một bản sao."
Lâm Tuyết Trì xua tay: "Thôi, mọi người giữ đi."
Phụ mổ một nhìn anh đi ra ngoài mà lấy làm lạ.
Lâm Tuyết Trì xoa thái dương, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh ghét phẫu thuật sọ não, không phải bất đắc dĩ anh sẽ không đồng ý làm, đó là bí mật, một bí mật chỉ có anh biết.
Các bác sĩ thực tập hò hét ầm ĩ trong phòng nghỉ, âm thanh TV cũng được bật rất to.
Ngay khi Lâm Tuyết Trì vừa bước vào, trên màn hình đang phóng to một bộ sọ não đẫm máu được mở toang, anh loạng choạng suýt chút thì đứng không vững.
Các bác sĩ thực tập không phát hiện có gì bất thường: "Dr. Lim, mau tới xem! Vụ án giết người!"
"Trời ơi, mọi người nhìn cái đầu đó kìa, chậc chậc, chỉ có một nửa."
"Tôi chắc chắn là bác sĩ phẫu thuật làm, nói thật là vết cắt rất đẹp."
"Bộ phận bị lấy đi là tiểu não trái đúng không? Tiểu não trái có gì đặc biệt hả?"
"Không biết, có lẽ chỉ là lấy ngẫu nhiên một bên..."
Hình ảnh thay đổi —
"1h30 rạng sáng nay, cảnh sát Washington đã phát hiện một thi thể nữ ở ngoại ô Seattle, bị mở hộp sọ, nắp sọ và tiểu não trái bị lấy đi, trên thi thể vẫn còn dấu vết bị trói. Sau khi xác minh, nạn nhân tên là Lâm Tuyết Mi, Hoa kiều, 26 tuổi, sinh viên đại học Washington, sau khi cô rời trường từ chạng vạng tối hôm qua thì sau đó không ai còn nhìn thấy cô. Cảnh sát nói với phóng viên rằng vụ án này có thể là sự tiếp nối của "sự kiện tiểu não trái San Francisco" sau nhiều năm."
Xoảng.
Bác sĩ thực tập giật mình quay lại: "Dr. Lim, anh sao vậy!"
Lâm Tuyết Trì gượng chống đỡ cơ thể, tiếng thông báo the thé chấn động đến mức làm màng nhĩ anh đau nhói.
Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm hình của người đã khuất trên màn hình, đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen và đôi mắt đen, mặc áo len lanh sẫm màu. Chiếc cổ mảnh khảnh của cô lộ ra khỏi cổ áo, giống như một bông hoa sạch sẽ vươn lên khỏi bùn xuân. Anh rất quen thuộc với chiếc áo len này, anh đã mua nó bằng số tiền lương đầu tiên sau khi đi làm và tặng nó cho em gái đang chuẩn bị cho kỳ thi SAT.
"Tôi không sao." Anh thở dốc, lòng bàn tay lạnh lẽo vô thức mò mẫm điện thoại trong túi quần.
Nhưng tìm một lúc cũng không tìm đúng vị trí, ngược lại là điện thoại rung lên trước. Anh run rẩy cả người cầm máy móc lạnh lẽo đưa lên tai, một số lạ gọi đến —.
"A lô."
Sự im lặng bên kia điện thoại càng làm tăng áp lực.
Lâm Tuyết Trì gian nan nuốt nước bọt, nhịp tim của anh vừa nặng nề vừa chậm chạp, mỗi một nhịp đập đều mang đến cảm giác đau đớn do bị tác động mạnh vào lồng ngực.
Thật lâu sau, một giọng nam trầm ấm vang lên: "Nhìn thấy quà tôi chuẩn bị cho em chưa?"
Lâm Tuyết Trì nghiến răng: "Ông giết em ấy!"
Người đàn ông như bật một tiếng cười khẽ: "Tôi giết ai? Đây là một lời buộc tội rất nghiêm trọng, bác sĩ Lâm."
"Dụ Giang, ông muốn làm gì?"
Người đàn ông dừng một lúc, tắt ý cười: "Ta chờ con về, Tuyết Trì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất