Sa Điêu Sư Tổ

Chương 113: Đàng Không Triệt Để Thất Truyền

Trước Sau
Hoa mai tàn úa, lại đương lúc hoàn hôn vốn nên là một khung cảnh quạnh quẻ trong rừng nơi ngoại thành xa xôi, nhưng khắp nơi lại ầm ĩ không ngớt.

Là tiếng khóc.

Vừa có một trận mưa, trong cả cánh rừng lầy lội bùn xình, cũng chính nơi đó đang có rất nhiều ngươi chen chúc. Già trẻ lớn bé, không phân tôn ty, không ngại bẩn thỉu núp chung một chỗ, hoặc đang run lẩy bẩy, hoặc mặt xám như tro tàn, hoặc là buồn bã thút thít.

Một số nhỏ đang khe khẽ bình luận còn nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh bên ngoài.

Một người đàn ông cao to vạm vỡ thở dài: "Haizz những ngày này vốn nên bình yên an ổn, cho dù có đốt giết cướp giật, cũng không đến mức bắt hết tất cả mọi người phải không."

Tỉnh lại sau giấc ngủ, tất cả mọi người trong thành đều bị vây trong rừng mai rộng vài dặm này. Mà bên ngoài có một bức tường nhìn không thấy nhưng chạm vào là chết. Lúc trước mọi người còn không tin, sau khi có mấy người ngã xuống đất vẫn không đứng lên, bọn họ mới không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Lúc đó cảnh khổ cực lầm than bao phủ trêи không rừng mai.

Ông lão bên cạnh đang ôm cháu trai nói tiếp: "Nghe nói là yêu quái ăn thịt người, nhưng tại sao lại muốn bắt lão già ta đây, người chỉ còn da bọc xương ăn đâu có ngon chứ."

Đứa bé trong ngực ông ta bị dọa sợ đến run rẩy. "Ông ơi đừng nói nữa, con sợ lắm."

"Chớ sợ chớ sợ, hây da..." Ông lão vỗ vỗ cháu trai. Bất đắc dĩ cực kỳ, lúc trước còn có thể nói đánh yêu quái bỏ chạy té khỏi để dỗ cháu trai, nhưng hiện giờ không dám nói nữa sợ sẽ chọc giận những thứ đáng sợ đó.

"Ai không sợ?" Người cao to lắc đầu, than thở: "Sợ cũng vô dụng thôi, tên béo của nhà mổ heo đầu phố kia, ngủ một giấc liền bị hút khô, cửa sổ đóng chặt cũng không ngăn được bọn tà mà đó."

Lại có người nói tiếp: "Tiểu cô nương sát vách nhà ta cũng thế, người như cọng hành đang sống sờ sờ mà biến thành vôi, một ngọn gió thổi qua là bay tứ tán."

Bỗng nhiên có người nhớ ra gì đó, hoảng sợ: "Các ngươi còn nhớ Bách Lý Ổ không?"

" Bách Lý Ổ bị diệt...Ba năm trước đây?" người cao to lúc trước nhớ lại.

Người kia nuốt nước bọt: "Đúng! Mặc dù Tư Mã gia và Thương Hải Nhất Cảnh phong tỏa tin tức, qua loa chôn cất người chết. Thế nhưng ta nghe nói, tử trạng của người ở Bách Lý Ổ đều là bị hóa thành vôi...Lẽ nào nó giống với quái sự đang diễn ra ở Tiền Đường của chúng ta?"

"Thế nào gọi là chuyện lạ thành Tiền Đường." Người cao to cười khổ, "Thương Hải Nhất Cảnh làm rua đen rụt đầu, chưởng môn Trường Bạch Tuyết Lĩnh đã tết, Côn Luân lại cách quá xa, hiện giờ ch ỉ sợ thân mình cũng lo chưa xong...Thiên hạ này nơi nào chẳng có chuyện lạ? Hiện tại không thấy kinh ngạc nữa...chỉ chờ chết thôi."

Một nữ tử khóc sướt mướt nói: "Lúc trước từng người từng người chết đi, không chỉ rõ sẽ đến phiên ai. Bây giờ lại bắt hết chúng ta đến đây, sợ là ai cũng không sống được."

Người này vừa khóc tựa như mọi người bị một gáo nước lạnh dội vào đầy, làm cho ai nấy đều mặt ủ mày chao, nhất thời không nói thêm gì nữa, chỉ còn gió lạnh thổi qua rừng mai, hoa rơi rào rạt.

Sau một lúc lâu, mới có một nữ tử nói tiếp: "A Thiến, con đường phía trước còn chưa biết được, đừng như thế sẽ tổn hại sức khỏe đó."

giọng nói trầm tĩnh, không có chút sợ hãi nào.

người nữ được an ủi đón lấy khăn tay cô ta đưa tới, vừa khóc vừa lao nước mắt: "Tĩnh tỷ, khó trách mọi người đều gọi tỷ là Tĩnh Hàm Thánh nữ tái thế. Theo ta thấy, nếu Tĩnh Hàm Thánh nữ là người yếu đuối, gặp phải hoàn cảnh này chưa chắc có thể bảo trì bình tĩnh như tỷ đâu."

Tính mạng của mọi người đang ngàn cân treo sợi tóc, vốn không rảnh bận tâm đến chuyện khác. Lúc này bốn phía yên lặng, bỗng nghe thấy câu này không ít người theo tiếng mà ngó qua.

Trời chiều rực cháy, chỗ kia quả nhiên có mấy chục nữ nữa, tuy tóc tai rối bời, toàn thân lem luốt. Gương mặt không son phấn càng thêm trắng nõn. Nhưng trong đó có nhiều người vành mắt đỏ bừng hoặc là bộ dáng hốt hoảng. Chỉ có nữ tử áo trắng vừa nói chuyện lúc nãy là gương mặt vẫn bình tĩnh, đang khoanh chân ngồi dưới tán cây, lưng thẳng tấp. Làm sáng bừng dung nhan vốn đã thanh lệ, khiến các cô gái xung quanh lu mờ.

Có người không nhịn được bật lời khen: "Đây chính là tiểu Tĩnh Tên của phố Yên Hoa, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu."

"Lần đầu tiên ta thấy tận mắt Tiểu Tĩnh Tên, quả nhiên là thiên tiên hạ phàm, không phải người bình thường."

"Kẽ thô kệch còn bị dọa đến run chân, tiểu Tĩnh Tiên lại vững như Thái Sơn, thật là hổ thẹn! tiểu Tĩnh Tiên không phải là đầu bài phố yên hoa mà là một anh hùng."

Tiểu Tĩnh Tiên đã nghe quen những lời nịnh hót này, chỉ hơi gật đầu mà không đáp lại. Nhưng vẫn có người luôn muốn tranh vị trí hồng bài này với cô ta, lúc này nghe thấy lời này thì không khỏi cà khịa hai câu: "Đúng rồi tiểu Tĩnh Tiên gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, đến nay vẫn là tấm thân xử nữ, tàn hoa bại liễu như bọn ta nào có với tới."

"Đúng đó, chỉ tiếc hôm nay vướng phải kiếp nạn này, phải chết chùm với đám tục vật chúng ta mất thôi."

"Càng tiếc là mỹ nhân như thế chưa phá thân đã chết, đời này không nếm được tư vị sung sướиɠ rồi."

Vốn nữ tử chốn lầu xanh thường nói lời ô ngon uế ngữ, không tránh khỏi thốt ra vài câu khó nghe. Đứa bé trong lòng ông lão ngẩng đầu, "Ông ơi phá thân là gì thế ông?"

Có một phụ nhân đàng hoàng xì một tiếng khinh miệt, ông lão vội che miệng của đứa bé lại.

A Thiến bỏ khăn tay xuống, trừng mắt nhìn hai người nữ kia: "Nhiều điều lắm miệng chết xuống dưới sẽ bị cắt lưỡi đó! Trong lòng các ngươi không sạch sẽ cũng đừng hất nước bẩn lên người tiểu Tĩnh tỷ."

"Trong lòng bọn ta không sạch sẽ?" Một nữ tử cười lạnh, "Chẳng phải TiểuTĩnh tiên nhà ngươi trong lòng cũng có mưu toan trước rồi đó ư? Ai chả biết ả lưu luyến si mê Tống đại thiếu gia, vẫn luôn muốn trèo cao kia kìa!"

Con ngươi tiểu Tĩnh Tiên run lên.

"Nói trúng rồi?" Một người nữ khác nhìn chằm chằm mặt nàng: "Ngươi đừng nằm mơ nữa, không bán thân thì thế nào? kỹ nữ cũng chỉ là kỹ nữ thôi, cho dù Tống gia không xảy ra chuyện, ngươi cũng không vào được cửa của Tống gia đâu! nếu không tại sao Tống Linh Bích ra vào Noãn Ý Lâu nhiều năm như thế lại chưa từng đề cập đến chuyện chuột ngươi ra ngoài?"

"Chậc chậc, đây gọi là trong họa có phúc, nếu ả thành người nhà họ Tống thì có thể sống đến tận bây giờ sao?"

"Nói không chừng ngươi ta còn rất sẵn lòng theo Tống thiếu gia kia kìa, dù sao cũng có thể diện, còn tốt hơn ở chung ổ với đám chúng ta."

Tiểu Tĩnh tiên nhắm mắt lại: "Người chết lớn nhất ngươi nói ta là được rồi, đừng lôi Tống gia vào."

Nhưng người kia bị cô ta áp chế đã lâu, lúc này sao có thể nghe lời cô ta được chứ.

"Hừ còn chưa qua cửa, đã tự tiện như thế rồi?"

"Úi chà ngươi nói gì thế, người ta là tấn thâm xử nữ thiếu phu nhân của Tống đại thiếu gia đó."

"Nhớ rõ chưa, đừng gọi là tiểu Tĩnh Tiên nữa, từ đây đổi thành Tống đại thiếu phu nhân đi."

Ánh mắt Tiểu Tĩnh tiên đột nhiên trở nên sắc bén a Thiến lập tức đưa tay lên, lấy khăn đập tới tấp, "Các ngươi đừng khinh người quá đáng...A—"

Thét lên chữ cuối cùng, sau đó im bặt.

Đám người kinh ngạc nhìn a Thiến, chỉ thấy ngực của cô ta có thêm một chấm màu đen. Nhìn kỹ mới thấy mới nơi đó có một lỗ rỗng, chấm đen đó là hắc khí trong rừng sâu sau lưng cô ta.

A Thiến cũng cúi đầu xuống, đờ đẫn nhìn trước ngực mình. Lúc này mới có mau tươi rỉ ra từ lỗ hổng đó, trong chớp mắt thấm ướt vạt áo trước của cô ta.

"Tĩnh tỷ..." Cô ta đau đớn kêu người đứng gần mình nhất sau đó ngã ầm xuống đất.

Đám người liên tục kinh hô, mấy người có cái miệng chanh chua lúc trước cũng vội vàng tránh ra. Tiểu Tĩnh tiên cuống quít tiến lên đỡ a Thiến, mới phát hiện người đã ngừng thở.

Trêи mặt Tiểu Tĩnh tiên rốt cuộc cũng có dao động, rung giọng gọi tên a Thiến. Trêи ngón tay trắng nõn dính đầy máu đen, cô ta cũng không thèm nhìn.

Trong rừng vang lên một loạt tiếng cười, "Thì ra người trong Hồng Trần Giới, thích loại nữ tử thế này."

Tiếng nói khàn khàn khô khan, giống như là ngậm một họng cát.

Đám người bị dọa sợ, tiểu Tĩnh Tiên nhìn về phía hư không: "Ngươi là ai?"

Bỗng nhiên thổi tới một luồng hắc khí, huyễn hóa thành bốn năm người, đều là áo đen che mặt. Lộ ra bên ngoài là đôi mắt có con ngươi ố vàng, tròng trắng mắt đục ngầu, xung quang vòng mắt là những nốt thịt tròn, tựa như là bọc một lớp cát vàng chung quanh.

người áo đen cầm đầu nói: "Trường Sinh Giới chỉ biết làm rùa đen rút đầu thôi, bọn ta không giống bọn chúng, Tu La giới bọn ta luôn luôn quang minh chính đại."

Đám người vốn bị bộ dáng của những người này dọa sợ, nghe thêm câu này càng thấy ghê tởm hơn.

"Đây là Ma Nhân Tu La giới!"

"Khó trách các đại tiên môn đều không ngăn cản được! Ma Nhân đến rồi!"

"Truyền thuyết một ngàn năm trước là có thật!"

Người áo đen không kiên nhẫn nói: "Đó chính là vì Trường Sinh Giới muốn chối bỏ sạch sẽ mọi thứ. Vụ người chết hóa thành vôi đó, không liên quan đế bọn ta."

mấy người đi theo phía sau nói: "Đại ca, chúng ta đến trận săn bắn này, chỉ là thám thính tin tức. Hiện giờ đại ca lại nói huỵch toẹt ra như thế, lỡ đâu tộc trưởng trách tội..."

Người áo đen khoác tay: "Không sao, nghe ta, bảo đảm các ngươi được chơi đến tận hứng."

"Được chúng ta chơi tiểu Tĩnh Tiên trước nhé."

Tiểu Tĩnh tiên nhẹ nhàng đặt a Thiến xuống, đứng dậy nói câu Vạn Phúc với thi thể xong, lúc này mới hướng tới người áo đen lạnh giọng nói: "Chư vị muốn thế nào?"

Đang khi nói chuyện, mấy cái bóng đen lóe lên, người áo đen vây cô ta vào trung tâm. "Vẫn luôn nghe nói nữ tử chốn Hồng Trần Giới là cực phẩm, ngươi lại là cực phẩm trong cực phẩm. Mấy người huynh đệ chúng ta đương nhiên muốn hiểu rõ hơn chỗ tốt của ngươi rồi."



Tiểu Tĩnh tiên hạ mi mắt xuống, "Nếu ta cự tuyệt thì sao?"

"Vậy ngươi cứ xem là được." Người da đen nhe răng cười.

Sau một khắc, liền nghe trong đám người truyền ra tiếng kêu thảm thiết lần nữa.

Hai người đàn ông vạm vỡ bay ra, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành khói đen tiêu tán.

Đám người sợ đến nỗi tê liệt ngã xuống mặt đất, thi nhau dập đầu, xin "các đại gia" tha mạng.

sắc mặt Tiểu Tĩnh Tiên thay đồi: "Các ngươi.."

ánh mắt người áo đen quét qua, trong đó lại bay ra thêm mấy bóng người nữa, có nữ tử chốn thanh lầu trước đó có mắn Tiểu Tĩnh Tiên, có nam tử đang độ tuổi tráng niên còn có đứa trẻ vừa rồi trốn trong ngực ông lão kia nữa.

Nhưng lần này, bọn họ cũng không bị thương tổn gì, chỉ là lơ lửng giữa không trung, khóc lóc cầu xin tha mạng.

Người áo đen cười nói: "Tiểu Tĩnh tiên, chúng ta không thích ép buộc, nêu ngươi phục tùng, hầu hạ khiến bọn ta hài lòng, bọn ta sẽ không làm khó những người khác nữa."

mấy người áo đen còn lại muốn nói thêm gì đó, nhưng gả cầm đầu khoác tay, bọn hắn liền ngậm miệng lại.

"Tiểu Tĩnh tiên, xin...xin ngươi..." Người đang lơ lửng giữa không trung lắp bắp khẩn cầu."

Hi sinh tiểu Tĩnh tiên, đổi lấy mạng của bọn họ, chính xác là không tiện mở miệng. Chỉ khi nào có người dẫn đầu những người khác mới dám hùa theo.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều dập đầu lạy Tiểu Tĩnh Tiên, "Cầu xin tiểu Tĩnh Tiên cứu mạng!" "Cháu của ta chỉ mới sáu tuổi mà thôi, nó không thể chết được xin cô đó Tiểu Tĩnh Tiên..." "Tiểu Tĩnh Tiên! vừa rồi ta bị bỏ bùa nên tâm trí mê muội! Ta không nên nói ra những lời khó nghe như thế, cầu cô cứu mạng ta!"

Các loại thanh âm bên tai không dứt. Tiểu Tĩnh tiên gắt gao cắn môi, ngực kịch liệt phập phồng.

Người áo đen dường như không đủ kiên nhẫn, lập tức chộp đứa bé kia đến trong tay, lúc đứa bé tới gần thấy đôi mắt của người áo đen, òa một tiếng khóc nức nở.

"Ông ơi con sợ! Ông ơi mau cứu con!"

Con ngươi Tiểu Tĩnh tiên đột nhiên co lại, "Ta đáp ứng"

Người áo đen cũng không hài lòng: "Đáp ứng? Sao nghe có vẻ như chúng ta đang ép buột cô quá vậy? Bọn ta không thích cững ép đâu à nhe."

"... Ta nguyện ý." Tiểu Tĩnh tiên nói.

"Chỉ có câu nguyện ý ngoài miệng này?"

Tiểu Tĩnh tiên hít một hơi thật sâu, bắt đầu cởi vạt áo trước của mình. Ở trước mặt mọi người cởi sạch quần áo trêи người mình. Sắc mặt cô ta vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đáy mắt đã thấm đẫm nước mắt. "Ta nguyện ý...tới đi."

Sau đó nửa canh giờ, tất cả mọi người đều run sợ trong lòng mà chờ đợi. Bọn họ vô cùng hi vọng Tiểu Tĩnh Tiên tuyệt đại phong hoa này có thể khiến bọn dã man chốn Tu La này điên đảo, như thế mới có thể giữ được mạng của bọn họ.

giữa rừng mai bỗng dư ra một khoảng trống, nơi đó che một vòng hắt khí, khắc khí đang không ngừng lay động.

Người áo đen thỉnh thoảng vui sướиɠ cười, nhưng tiểu Tĩnh tiên thủy chung cũng không phát ra một tiếng nào.

đứa bé núp trong ngực ông lão lo âu hỏi: "Ông ơi, tỷ tỷ đó còn sống chứ ông?"

ông lão lắc đầu, chỉ biết thở dài, ôm đứa bé càng thêm chặt.

những nữ tử chốn thanh lâu kia ai cũng cúi đầu, im thin thít.

Rốt cục, hắc khí tan hết, người áo đen vẫn ngang tàng như thế. Nhưng Tiểu Tĩnh tiên lại không ổn, bọn chúng ném cô ta dưới đất. Lúc này Tiểu Tĩnh Tiên tóc đan tán loạn, toàn thân đầy vết máu, nếu không phải đôi mắt còn hơi hé mở tròng mắt vẫn còn cử động, mọi người còn tưởng ràng cô ta đã chết.

Người áo đen cũng không quên thưởng thức kiệt tác của mình, gã nói: "Nữ nhân ở Hồng Trần Giới chẳng thú vị gì cả, rêи cũng không biết rêи khiến bọn ta rất không hài lòng."

người áo đen đứng kế nói chêm vào: "Đúng thế, cho nên các ngươi đều phải chết!"

Mọi người lập tức đứng ngồi không yên, "Tiểu Tĩnh Tiên tại sao cô không rên! Cô là gái lầu xanh, rêи một tiếng cũng có chết đâu?"

"Trông thì ngon mà không dùng được! uổng công ta cầu xin cô!"

"Đại gia đại gia, nơi này của bọn ta còn có rất nhiều cô nương xinh đẹp, ngài đến lựa thêm đi ạ!" Có người tiện tay kéo một cô nương khác đẩy lên vũng bùn phía trước.

cục diện trong nháy mắt hỗn loạn, đứa bé kia vội đứng lên lại bị ông lão kéo lại: "Con muốn làm gì mau trở lại đây!"

đứa bé giãy giụa nhưng không tránh được, hoảng loạn bật khóc. "Ta đi đưa quần áo cho tỷ ấy, ông nhìn đi tỷ ấy bị đông cứng luôn rồi kìa."

Người áo đen cúi đầu nhìn Tiểu Tĩnh tiên: "Chỉ có một thằng thé quan tâm đến ngươi mà thôi, rất thất vọng phải không Tiểu Tĩnh Tiên?"

Hơi thở Tiểu Tĩnh Tiên yếu ớt, nhưng anh mắt vẫn sáng người như cũ. "Các ngươi vốn là... không có ý định thả người... Gạt ta.... Thật ra mạng của ta... không đáng giá..."

"Thông minh lắm." Người áo đen cười, "Vậy vì sao ngươi còn đáp ứng yêu cầu đó?"

Tiểu Tĩnh Tiên lẳng lặng nhìn nhánh mai, nơi đầu cành vẫn còn một nụ mai đỏ chưa rơi. "Cũng nên có... hy vọng..."

"Hi vọng." Người áo đen thản nhiên nói, "Cái này chỉ sợ sẽ là nguyên nhân lập đi lập lại không bao giờ biến mất của ngươi hồng Trần Giới."

"Thôi... Nhiều lời vô ích, chúng ta động thủ đi."

người áo đen đứng sau kϊƈɦ động nói: "Đại ca rút kết giới đi, cho những con mồi này chạy trốn. Gom chúng chung một nơi thế này, giết chết cũng không thú vị."

"Đúng, thế mới gọi là săn bắn chứ."

Người áo đen vừa gật đầu, liền nghe bên ngoài rừng mai có tiếng động, gã lập tức xoay người.

"Sao thế đại ca?"

Người áo đen trầm giọng nói: "Ta vẫn chưa rút kết giới nhưng đã có người xông vào."

Âm cuối vừa dứt, chỉ thấy ba bóng người lách mình đến tận đây.

Người áo đen nhắm mắt, lập tức nhận ra trong đám người vừa tới có một hoạt thi, còn lại hai người áo trắng nhìn thị từa như nhân loại nhưng trêи thân lại có thêm khí tức khác. Người vóc dáng hơi gầy kia đi thẳng đến chỗ Tiểu Tĩnh Tiễn, cởi ngoại bảo của mình đắp lên trêи người cô ta.

Mà người áo trắng tóc trắng này ánh mắt lại lạnh như băng đang quăng ánh nhìn dò xét về phía bọn hắn, tựa như một bức tường thành vững chắc bảo vệ người áo trắng cao gầy lúc nãy.

Đối phương không che giấu khí tức, nói rõ ra là muốn dốc hết toàn lực đánh với bọn hắn một trận.

Người áo đen nói: "Người phương nào muốn đến chịu chết đây?"

người áo trắng tóc trắng nói: "Cố Tinh Phùng."

"Bùi Lệ." Hoạt thi áo đen cũng không cam chịu theo sai, "Ai chịu chết vẫn còn chưa biết đâu."

Đám người bị vây ở đây rất ít người biết đến Bùi Lệ, nhưng số đông lại biết Cố Tinh Phùng.

Bọn họ vui sướиɠ nói: "Đó là Hằng Minh Quân, tuy ta chưa thấy qua người, nhưng đại danh thì như sấm dội bên tai!"

"Tiền nhiệm chưởng môn của Thương Hải Nhất Cảnh, ai mà không biết chứ!"

"Nếu ngài ấy còn tại vị, chắc chắc Thương Hải Nhất Cảnh sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"

"Hằng Minh Quân đã tới, chúng ta được cứu rồi!"

Lộc Thời Thanh làm ngơ với những thanh âm ồn ào chung quanh. Thương thế của Tiểu Tĩnh Tiên quá nặng, không thể cử động, hắn trực tiếp quỳ một gối vào vũng bòn, cúi người hỏi: "Tiểu Tĩnh Tiên, cô vẫn ổn chứ?"

Tiểu Tĩnh tiên cũng nhận ra Lộc Thời Thanh, "Là ngươi..."

"Đúng là ta, ba năm trước có cùng Tống Dương đến Noãn Ý Lâu, lúc ấy đại công tử Tống gia cùng với Trình gia..."

Không đợi Lộc Thời Thanh nói xong, tiểu Tĩnh Tiên đã vội vàng hỏi: "Có... tung tích của huynh ấy không?"



Lộc Thời Thanh biết cô ta nhắc tới ai. "Ba năm trước sau khi đại công tử Tống gia mất tích đến tận bây giờ ta vẫn chưa gặp lại hắn. Cô cứ an tâm chớ vội, ta chữa thương cho cô trước."

Cô ta lại đẩy cánh tay của Lộc Thời Thanh ra, dốc hết sức mình lật người lại, khó khắn bò về một hướng.

Cố Tinh Phùng nâng tay vung chưởng, khiến bụi gai trong rừng mai nổ thành một lỗ hổng, nói với đám người: "Đi!"

Mọi người đương nhiên nghe theo y, lập tức chạy trốn.

Người áo đen sao có thể bỏ qua, một người chặn Cố Tinh Phùng một người chặn Bùi Lệ, số còn lại đi truy sát những phàm nhân vừa chạy trốn.

Tiểu Tĩnh Tiên tựa như không thấy những chuyện đang xảy ra quanh mình, vẫn đang gắng gượng bò khỏi vũng bùn. Lộc Thời Thanh đi theo cạnh cô ta hỏi: "Cô muốn đến nơi nào?"

"Quần áo... của ta" Tiểu Tĩnh Tiên đau đến nỗi toát mồ hôi hột nhưng cô ta vẫn không rêи tiếng nào, đôi mắt không ngừng nghỉ tìm kiếm dưới gốc mai.

Lộc Thời Thanh nhìn quanh, trêи đất chỉ có thi thể nào có quần áo của Tiểu Tĩnh Tiên đã cởi ra trước đó.

Bỗng nhiên, trong đám người có một thân ảnh nhỏ bé chạy ngược tới mói: "Tỷ ơi! quần áo của tỷ đây"

Ông lão hoảng loạn theo sát nó, la lên: "Sao con lại không nghe lời của ông hả!"

đứa bé chạy rất nhanh, trong ngực còn cẩn thận ôm thêm một xấp quần áo.

Tiểu Tĩnh Tiên thở phào, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn..."

Lộc Thời Thanh vội vàng tiến lên tiếp láy quần áo, nói với đứa bé: "Tiểu Tĩnh Tiên nói cảm ơn đệ, hai người chạy nhanh đi, nơi này không an toàn."

đứa bé gật đầu thật mạnh, nói với Tiểu Tĩnh Tiên: "Tỷ ơi, tỷ mặc quần áo vào đi, sẽ không lạnh nữa đâu!"

mắt thấy ông lão ôn đứa bé xông ra rừng mai, Lộc Thời Thanh mới ôm quần áo trở lại bên cạnh Tiểu Tĩnh Tiên, "Ta đưa cô rời khỏi đây trước nhé."

Tiểu Tĩnh Tiên lại lắc đầu: "Không được..."

Lộc Thời Thanh sửng sờ: "Vì sao?"

Tiểu Tĩnh Tiên run rẩy duỗi ra một cánh tay, lấy quần áo trong lòng Lộc Thời Thanh rồi tung ra.

một trang giấy được xếp vuông vức rơi ra từ tay áo.

Lộc Thời Thanh vội vàng bắt lấy, "Đây là?"

Tiểu Tĩnh Tiên nói: "Xin...giúp ta bảo quản..."

"Được, bây giờ cô chịu đi với ta chưa?"

Tiểu Tĩnh Tiên bình tĩnh nhìn hắn, nhưng không đáp lời.

Sau lưng, Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ đang chiến đấu với người áo đen, còn phải phòng ngừa những tên áo đen khác truy sát dân thường, trong phút chốc có hơi không kham nỗi. Lộc Thời Thanh dự định không thương lượng tiếp nữa mà trực tiếp đưa Tiểu Tĩnh Tiên đến nơi an toàn rồi quay lại hỗ trợ.

Nhưng hắn vừa ngồi xổm xuống, Tiểu Tĩnh Tiên đã lấy một cây trầm từ trêи búi tóc xuống trực tiếp đầm vào cổ mình, nhất thời máu tươi chảy ồ ạt.

Đây là chút sức lực cuối cùng của cô ta.

Lộc Thời Thanh cả kinh nói: "Tiểu Tĩnh tiên!"

"Huynh ấy... Chết rồi..." Trong đôi mắt của Tiểu Tĩnh Tiên vẫn bình tĩnh như cũ, không giống người có thể làm ra hành động quyết tuyệt như thế này.

Lộc Thời Thanh lắc đầu: "Chết phải thấy xác, hắn chỉ mất tích mà thôi."

Trêи mặt Tiểu Tĩnh Tiên xuất hiện một tia tự giễu, "Nhưng ta... đã chết..."

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm mãnh giấy trong tay Lộc Thời Thanh: "Hiện tại, chỉ có thứ này vẫn... y như lúc trước..."

Lời còn chưa dứt, cô ta đã chầm chậm nhắm lại hai mắt, thanh âm đứt đoạn.

Trong lòng Lộc Thời Thanh giống như bị một tản đá đè nặng trĩu.

Sao hắn lại không biết suy nghĩ của Tiểu Tĩnh Tiên chứ.

một nữ tử cao ngạo như thế, dù lưu lạc nơi bướm hoa, củng cố thủ tong sạch. Dù đối phương là quan lại quyền quý, dù là người cô ta cảm mến, sắc mặt cô ta cũng không thay đổi chút nào, vẫn làm theo ý mình. Có thể chơi đàn cũng có thể

dẫm chết một con gián, chỉ có việc cô ta muốn làm chứ không ai có thể bức bách cô ta làm.

Hôm nay cô ta lại vi phạm ý muốn của mình.

Chỉ vì có khả năng cứu được mấy mạng người, cô ta đáo ứng yêu cầu của những Ma Nhân này, nhưng dù sao cô ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, đối mặt với mấy người hung thần ác sát giới Tu La sao cô ta có thể không sợ chứ? Cô ta không tủi nhục ư? Không thất vọng vì lòng người quá lạnh ư?

Nhưng cô ta chỉ để lại cho thế nhân hai câu nói sau cùng đó là "Cảm ơn".

Người ác vẫn nhỡn nhơ người tốt lại có kết cục thế này.

Lộc Thời Thanh mở mảnh giấy ra, không khỏi sửng sờ.

"Không Hầu Hữu Chân Ý, Phát Vu Chỉ Thượng Âm. Đắc Chi Bán Huyền Khúc, Tọa Ủng Thiên Lý Xuân"

Nôn na là vầy "Đàn Không Hầu có chân ý, phát ra âm thanh trêи từng ngón tay, chỉ cần có được nửa bản nhạc thôi là đã có được ngàn dặm xuân."

Thơ văn và bút pháp nước chảy mây trôi, từng câu từng chữ hết sức tự nhiên mà hình thành trêи giấy.

Đây chính là ba năm trước lúc Tống Linh Bích đang làm thơ bị Lộc Thời Thanh vô ý cắt. Khi đó Tống Linh Bích ngâm thơ còn Trình Tu thì chép lại, Tiểu Tĩnh Tiên thì hát "Đã có quân vì sao phải có tình, quân đã đi tìm tiên nhân nơi biển cả", những người trẻ tuổi vui thì cười giận thì mắng, ngoài khung cửa sổ là thành Tiền Đường phồn hoa.

đối với mọi người đều là khoản thời gian không thể quay về.

đối với Tiểu Tĩnh Tiên chuyện này càng không thể.

Cho nên, Tiểu Tĩnh Tiên lựa chọn cái chết. Chẳng những cô ta tin rằng Tống Linh Bích đã không còn trêи nhân thế mà còn cho rằng bản thân khi xưa cũng đã tan biến.

Cho dù Tống Linh Bích còn sống, cô ta cũng đã nhuốc nhơ, đã bị ngàn vạn người thấy cô ta bị những người áo đen làm nhục, không có cách nào đối mặt với Tống Linh Bích.

Lộc Thời Thanh thở dài trong lòng.

Nếu chuyện này xảy ra ở thế giới kia nơi hắn từng sống, nơi đó tương đối thoáng có phải Tiểu Tĩnh Tiên sẽ không làm điều dại dột như thế này nữa?

Thế giới kia... hắn còn có thể trở về không?

Tình thế không cho phép Lộc Thời Thanh thất thần quá lâu, một người áo đen công phá được ngăn cản của Bùi Lệ, chạy thẳng đến đám dân thường. Ánh mắt Lộc Thời Thanh co lại lập tức lách mình tiến tới, ngăn lại đường đi của người áo đen, hợp tác với Bùi Lệ tung ra một chưởng.

Người áo đen hóa thành khói đen tiêu tán.

Lộc Thời Thanh gia nhập cuộc chiến, chuyên tâm đối địch, không đến nửa canh giờ đã tiêu diệt gọn mấy người áo đen còn lại.

Cố Tinh Phùng hạ xuống bên cạnh hắn: "Cô ta chết rồi?"

Lộc Thời Thanh khẽ thở dài một tiếng: "Tiểu Tĩnh tiên không chịu nổi nhục nhã, tự vẫn."

Bùi Lệ hừ lạnh: "Chúng ta giết những ma vật này, cũng xem như báo thù cho cô ta."

Mấy người ở Tu La Giới này, chỉ là tiên phong đến đây tìm hiểu tin tức nhưng thực lực thì không thể khinh thường.

Lộc Thời Thanh nhìn phương hướng người dân chạy trốn: "Không biết gặp Trường Sinh Giới chúng ta nên ứng đối thế nào mới tốt."

Bùi Lệ ngạo nghễ nói: "Nên như thế nào, thì như thế đó thôi."

Cố Tinh Phùng nắm chặt tay Lộc Thời Thanh: "Trường Sinh giới còn chưa trực tiếp ra mặt, nếu không cũng sẽ không kêu Thương Hải Nhất Cảnh đầu hàng trước."

sắc mặt Lộc Thời Thanh lập tức ngưng trọng, "Bọn họ đều nói Thương Hải Nhất Cảnh là rùa đen rụt đầu, ta không tin. Tinh Tinh, chúng ta lập tức trở về xem thử đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau