Chương 79: Đêm Ở Vinh Khô Tuyền
Vỏn vẹn mấy từ, nhìn thì đơn giản nhưng lại nặng tựa Thái Sơn, bị Lộc Thời Thanh ném ra trong lúc y không kịp chuẩn bị.
Vốn con sóng trong lòng Cố Tinh Phùng chỉ hơi gợn nhẹ thôi giờ đây bỗng nhiên bị kích thích thành sóng lớn mãnh liệt.
Y đứng lên, không cẩn thận đụng đến vết thương trước ngực, suýt nữa té ngã. Lộc Thời Thanh vội vàng buông cánh tay của y ra đổi thành nâng eo y.
Trên chiếc bàn giữa nhà Thủy Tạ, có một viên minh châu lóe lên ánh sáng yếu ớt, tia sáng mỏng manh ánh vào gương mặt của hai người. Lộc Thời Thanh không thúc giục y, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Lộc Thời Thanh nghĩ rất đơn giản, nói hay không là chuyện của hắn, thích hay không thích là chuyện của Cố Tinh Phùng. Thích một người không có gì sai trái cả, nói cho đối phương biết cũng không sai.
Cho nên, tại sao không thể nói?
Ngày thường Cố Tinh Phùng hay mím môi, lúc này hơi hé ra nhưng khí tức lại ngưng trệ.
Lòng dạ Lộc Thời Thanh thẳng như ruột ngựa, không biết gạt người, cứ nhìn vào việc quan trọng như Vinh Khô Tuyền vậy mà hắn còn không kịp chờ đợi chạy ngược trở về hỏi Cố Tinh Phùng câu này, là đủ biết lời này là lời tận đấy lòng.
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu thay phiên nhau nện xuống mặt nước, gió mát thổi tới lông mi Cố Tinh Phùng khẻ run, màu đỏ trên mặt thoáng chốc lan tràn, hai má hiện lên màu phơn phớt đỏ.
—— Lộc Thời Thanh nói thích y, đúng là trong nháy mắt sau khi y ngạt thở mới cảm thấy vui sướng và thẹn thùng.
Cố Tinh Phùng vô cùng hiểu rõ giây phút này Lộc Thời Thanh sốt ruột thế nào, nhưng...
Lộc Thời Thanh có chút không giữ được bình tĩnh, cẩn thận hỏi: "Tinh Tinh,có phải tạ dọa ngươi sợ rồi không?"
Từ nhỏ đến lớn, Cố Tinh Phùng đều không phải là người do dự, nhưng hết lần này tới lần khác sự việc quan trọng như thế Cố Tinh Phùng vẫn cứ chậm chạp không nói đáp án với hắn.
Cố Tinh Phùng lắc đầu, nói: "Không, ta... Chỉ ngưỡng mộ người mà thôi."
Lộc Thời Thanh trừng to mắt, lòng tràn đây hoang mang. Rốt cuộc Cố Tinh Phùng cũng chịu mở miệng nhưng lại nói một câu chẳng đâu vào đâu, hắn nói hắn thích Cố Tinh Phùng, còn Cố Tinh Phùng lại nói chỉ là ngưỡng mộ hắn mà thôi?
Hắn đang muốn hỏi đó là ý gì, bỗng ngoài nhà Thủy Tạ từng cơn sóng lay động, hoa sen và lá sen bị dòng nước nhấn chìm, sóng nước vỗ vào bờ văn tung tóe. Nơi xa hoa mai khắp núi cũng đang run rẩy, từ dưới lên trên một mảnh rừng xanh chấn động trong đêm mưa, nhưng rõ ràng không phải do gió thổi.
Tựa như dưới mặt đất kia có một nguồn lực đang run chuyển Thiên Kính Phong.
Lộc Thời Thanh cùng Cố Tinh Phùng sững sờ, lần theo đến chỗ của nguồn lực này, bổng Lộc Thời Thanh quay lại, nghi ngờ nhìn ra sau núi Thiên Kính Phong.
"Vinh Khô Tuyền." Lộc Thời Thanh thốt ra.
Hắn nhớ kỹ, ban đầu khi nhận chức chưởng môn, có một ngày hắn đâm lười biếng, không kịp chạy tới Vinh Khô Tuyền, khiến cho cỏ cây ngoài hồ nước tàn lụi, tất cả đều khô héo, sau khi hắn rót linh lực vào, cỏ cây mới hồi xuân, quay về màu xanh thắm.
Hôm nay bởi vì Cố Tinh Phùng xảy ra chuyện, chỉ trễ hai canh giời thôi, thế mà lại xuất hiện dị trạng lớn thế này rồi!
"Sư thúc, Hằng Minh."
"Sư thúc tổ, chưởng môn sư huynh."
Theo hai tiếng hét, Tư Mã Lan cùng Diêu Phủng Châu ngự kiếm vội vàng chạy đến. Lộc Thời Thanh triệt hồi kết giới bên ngoài Noãn Nguyệt Đài, để hai bọn họ tiến vào nhà Thủy Tạ.
Cùng lúc đó, Cố Tinh Phùng lui lại một bước, mặt không biểu cảm rút cánh tay mình từ trong ngực Lộc Thời Thanh về. Lộc Thời Thanh chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng tựa như đã mất đi một nữa thế giới, hắn ngơ ngác nhìn Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng há to miệng, nhưng hai người kia đã tiến vào nhà Thủy Tạ, y chỉ đành rủ xuống mi mắt rốt cuộc vẫn không nói câu nào.
Diêu Phủng Châu đặt cái hộp trong tay lên bàn, lo lắng nói: "Sư thúc tổ, ta đi tìm ta cha lấy đan dược tới rồi nè, dị trạng khắp núi này...Không sao chứ ạ?"
Lộc Thời Thanh lấy lại tinh thần, nghĩ đến tình thế có lẽ có hơi nghiêm trọng, sắc mặt không khỏi ngưng trọng mấy phần.
Tư Mã Lan trông thấy biến hóa trên mặt Lộc Thời Thanh, lại gặp Cố Tinh Phùng vẫn luôn trầm mặt, thì cười nói, "Hằng Minh bị thương nặng sao còn đứng đó, mau ngồi xuống nghĩ ngơi đi, ta lấy thuốc cho ngươi uống. Sư điệt cũng không cần quá lo lắng, tu vi sư thúc tổ ngươi hơn người, sẻ che chở cho Biển Cả Một Cảnh mà."
Lời này vốn muốn nói cho ba người này nghe, để làm dịu bầu không khí nên cũng không quá chăm chút.
Nhưng Cố Tinh Phùng lại bỗng nhiên trầm giọng nói: "Không."
Diêu Phủng Châu kinh ngạc: "Chưởng môn sư huynh, thuốc này có thể giúp huynh khôi phục linh lực, sớm bình phục cớ sao huynh không uống."
Lộc Thời Thanh phỏng đoán, chắc chắc Cố Tinh Phùng không thích hắn, chỉ là tôn kính và cảm tạ của hậu bối với trưởng bối mà thôi. Vừa rồi là do hắn đường đột cho nên bây giờ Cố Tinh Phùng sẽ lạnh nhạt với hắn. Hắn muốn khuyên Cố Tinh Phùng uống thuốc nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Sau một khắc, tay áo trầm xuống.
Lộc Thời Thanh vội vàng ngẩng đầu, Cố Tinh Phùng chăm chăm nắm lấy tay áo của hắn, chém đinh chặt sắt nói: "Ngươi đừng đi."
Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan nhìn nhau, không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhưng Lộc Thời Thanh hiểu, gương mặt vốn đong đầy mất mát dưới mặt nạ dần dần vơi đi. Rồi Cố Tinh Phùng còn bổ xung thêm câu nữa, tựa như không chỉ nói chi một mình hắn nghe, "Người có thể bảo hộ Biển Cả Một Cảnh, nhưng người càng phải bảo vệ chính mình."
Đến lúc này, Tư Mã Lan cũng đã hiểu. Hắn chắp tay với Lộc Thời Thanh, "Xin lỗi người sư thúc, là ta lỡ lời. Nếu Biển Cả Một Cảnh gặp nạn, chúng đệ tử sẽ toàn lực ứng phó, đây không phải là nghĩa vụ vủa một mình sư thúc."
Diêu Phủng Châu cũng vội vàng nói: "Đúng vậy sư thúc tổ, còn có chúng ta. Chỉ là đã xảy ra chuyện gì ở Thiên Kính Phong thế ạ?"
Nơi kia truyền ra rung động càng thêm lớn, nhìn rừng cây giữa hè kia, những chiếc lá rụng bị chấn động rơi xuống lưng chừng núi.
Diêu Phủng Châu nói: "Cha ta nghe nói sư thúc tổ trở về, nhất định phải đến gặp người. Nhưng sau khi sư tổ tá biết ngài ấy cũng muốn đến đây, cha ta thấy ông ấy thì trong lòng không yên, đang được an ủi, sau đó hai người họ sẽ cùng đến đây. Nếu dị trạng ở Thiên Kính Phong thật sự nguy hiểm, chi bằng đợi mọi người đến đông đủ, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết."
Tư Mã Lan gật đầu nói: "Lộc sư thúc, dù sao Đinh sư bá cũng vì lo cho an nguy của Biển Cả Một Cảnh, ngày ấy sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ trong lúc dầu sôi lữa bỏng này nữa đâu."
Lộc Thời Thanh luôn luôn khoan hậu, nhất là đối với sư huynh Đinh Hải Yến của hắn thì hắn càng ngoan ngoãn phục tùng. Chuyện lớn thế này đương nhiên hắn sẽ thương lượng với Đinh Hãi Yến. Nhưng lần này Lộc Thời Thanh lại cường quyết bác bỏ: "Không thể."
Hai người sững sờ, Lộc Thời Thanh cắn răng gỡ tay Cố Tinh Phùng ra, "Một mình ta xử lý việc này, các người ai cũng không thể đi."
Tuy Cố Tinh Phùng buông tay ra nhưng lại bước gần về phía Lộc Thời Thanh, khiến cho hai người họ đứng sóng vai với nhau. Cố Tinh Phùng không chút nghĩ ngợi nói: "Ta đi."
Lộc Thời Thanh trở tay ném một cấm chú vào người Cố Tinh Phùng, khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Ngân quang nhàn nhạt bao phủ trên người Cố Tinh Phùng, khiến y không thể động đậy, mềm oặt ngã ra sau. Lộc Thời Thanh cẩn thận đỡ lấy y, gọi Tư Mã Lan: "Vô Thù."
Tư Mã Lan bước nhanh tới, hắn giao Cố Tinh Phùng cho Tư Mã Lan, ngữ tốc hơi nhanh phân phó: "Giúp ta cho y uống thuốc, xin đừng...làm khó y."
Đây là lần đầu tiên trong đời Lộc Thời Thanh lộ ra ánh mắt nghiêm túc như thế, lòng Tư Mã Lan tràn đầy nghi hoặc, không thốt nên lời.
"Không, ta và người cùng đi." Cố Tinh Phùng gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi. Cấm chú Lộc Thời Thanh chú hắn cũng không quá cao minh, tên là Dưỡng Sinh chú. Là chú thuật phổ thông cưỡng chế bệnh nhân nghĩ ngơi, chỉ có chính Cố Tinh Phùng mới có thể giải trừ. Điều kiện tiên quyết là linh lực của y đã khôi phục, thân thể đã khỏe mạnh.
Nhưng Cố Tinh Phùng đợi không được. Tuy y không biết lần này đi Vinh Khô Tuyền Lộc Thời Thanh sẽ gặp được những gì. Y chỉ biết là không thể để một mình Lộc Thời Thanh đến đó. Vinh Khô Tuyền bỗng nhiên xuất hiện dị dạng lớn như thế tất nhiên sẽ có rất nhiều bất trắc.
Mặt đất kịch liệt lay động, lục bình và lá sen trên mặt nước chồng chất lên nhau, tựa như một nữa nước trong ao bị văng ra ngoài sau đó lại bị đánh ngược trở về trong ao.
"Tinh Tinh." Lộc Thời Thanh nhìn chăm chú đôi mắt của Cố Tinh Phùng, "Ban đầu ta còn tưởng đáp án của ngươi là phủ định."
Con ngươi Cố Tinh Phùng hơi rụt lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng Lộc Thời Thanh rất nhanh đã che miệng y lại,tựa như rất thống khoái mà nói: "Không vội, chờ ta trở về, ngươi lại nói cho ta biết."
Hắn vỗ một cái xuống ám cách, rút Tố Quan Kiếm trong hộp ra, xoay người rời đi. Diêu Phủng Châu muốn đi theo theo, nhưng chân trước hắn vừa bước ra khỏi nhà thủy tạ, chân sau đã có một tầng kết giới bao phủ bên ngoài nhà Thủy Tạ. Tư Mã Lan thở dài: "Đừng theo nữa, sư điệt, hình như Thanh Nhai Quân có chuyện gì đó, mà người không muốn hai ta biết."
Diêu Phủng Châu ngượng ngùng lui về sau, thấy Tư Mã Lan đã đỡ Cố Tinh Phùng ngồi xuống ghế dài, bỗng giật mình: "Cha ta nói, lúc trước chưởng môn sư huynh tìm ông ấy muốn lấy ít Định Hồn đan, có phải có liên quan đến Thanh Nhai Quân không? Còn chuyện Thanh Nhai Quân sống lại ấy, chắc là chưởng môn sư huynh đã biết từ trước rồi hé?"
Cố Tinh Phùng gật đầu.
Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan liếc nhau,trên mặt hai người tràn đầy nghi hoặc. Nhưng lúc này Cố Tinh Phùng chỉ nhìn lom lom phía sau núi, nơi Lộc Thời Thanh biến mất,nào có thời gian để ý đến bọn họ.
Y hâm mộ Lộc Thời Thanh, y cũng hâm mộ tất cả mọi người.Muốn thích ai thì thích, riêng chỉ có mình Cố Tinh Phùng y là không có tư cách này.
Nhưng ít nhất y cũng muốn làm một số việc cho Lộc Thời Thanh.
Không chờ hai người hỏi lại, Cố Tinh Phùng đã nói trước: "Phiền hai người đưa đan dược hai người đem đến cho ta uống...Kết giới bên ngoài Thủy Tạ cũng mong hai vị giải trừ giúp ta."
"Thanh Nhai, con suối Vinh Khô Tuyền này, chỉ có các đời chưởng môn mới có thể đến đó thôi."
"Sư tôn, đây là quy củ đời đời của Biển Cả Một Cảnh?"
"... Ừ."
"Tới đó bằng cách nào?"
"Mỗi ngày một lần, dựa theo cách mà ta làm, đưa linh lực của con vào suối, trấn áp tử khí U Minh dưới ao."
"U Minh tử khí, là khí tức ở U Minh Giới, tại sao nó lại có ở Thiên Kính Phong?"
"Đợi sau khi vi sư trở về từ Trường Sinh Giới, sẽ nói cho con biết. Trước đó, con phải liều chết bảo vệ bí mật này."
"Từ xưa tới nay chưa từng có ai sau khi đến Trường Sinh Giới rồi mà còn trở về Hồng Trần Giới."
"Con đang chất vấn vi sư?"
"Đệ tử không dám."
"Thanh Nhai,những lời ta nói lúc giao Tố Quan Kiến cho con, con có còn nhớ rõ?"
"Đời này không được tháo mặt nạ xuống, không được rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, không được phi thăng Trường Sinh giới."
"... Rất tốt, vi sư nhờ ngươi."
Lộc Thời Thanh đội mưa tiến về phía trước, quanh mình cuồng phong gào thét, lá rụng bay tứ tung. Mà trong đầu hắn hiển hiện lần đối thoại đó, là dặn dò sau cùng trước khi Bạch Tiêu phi thăng lên Trường Sinh Giới.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, người sư tôn này của hắn đối xử với hắn vô cùng khác biệt. Đối với người bên ngoài hiền hòa thân thiết, đối với Đồ Đệ đứng đầu là Đinh Hải Yến thì yêu chiều. Nhưng hết lần này tới lần khác sắc mặt cho hắn vẫn rất lạnh nhạt, không nói không cười, gần như là hà khắc.
Khi còn bé đi theo sư tôn xuống núi, hở một tí là ông ta sẽ quăng hắn vào rừng sâu núi thẳm, để hắn một mình ở nơi đó đối mặt với đêm đen. Lúc còn tấm bé hắn đã phải tự mình đối đầu với yêu ma quỷ quái, nghĩ hết biện pháp giữ cái mạng này của mình, may là mạng hắn cũng lớn, tuy mỗi lần đều sẽ gặp phải hiểm nguy nhưng cuối cùng vẫn có thể hóa dữ thành lành.
Cho đến một ngày kia, hắn từ miệng Đinh Hải Yến biết được, Hà Hoa Tô ngon lắm, mỗi lần Đinh Hải Yến đi đây đi đó với Bạch Tiêu, Bạch Tiêu đều sẽ mua cho Đinh Hải Yến.
Hắn còn ngu ngốc hỏi Đinh Hải Yến, Hà Hoa Tô là gì. Lúc đó Đinh Hải Yến vô cùng kinh ngạc, cách vài ngày sau, Đinh Hải Yến theo Bạch Tiêu du lịch trở về, đen đến cho hắn một cái Hà Hoa Tô. Hắn mới mở mang kiến thức, thì ra trên thế gian này còn có thứ ăn ngon như thế, tuy rằng sau này hắn mới biết được, cái bánh kia đã bị ẩm đã mất đi vị ngon ban đầu.
Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của hắn đối với Hà Hoa Tô, nhưng hắn vẫn luôn không dám nói với Bạch Tiêu là hắn muốn ăn, hắn cảm thấy sư tô cho hắn thứ gì thì hắn nên tiếp nhận thứ đó, không nên đòi hỏi quá nhiều. Sư tôn dưỡng dục hắn nên người đã là ân huệ rất lớn rồi.
Cũng vì Bạch Tiêu bất công, nghiêm khắc, keo kiệt như thế với Lộc Thời Thanh nên câu nói sau cùng ông ta để lại cho Lộc Thời Thanh mới lộ rã vẻ khẩn cầu như thế.
Hắn có lý do gì để cự tuyệt?
Cho dù hắn có kỳ ngộ ở thế giới khác, cho hắn biết thế nào là độc lập, thế nào là tôn nghiêm, thế nào là tam quan. Hắn có thể nói ra một đống đạo lý, vì chính mình né tránh trách nhiệm và áp lực Bạch Tiêu cho mình.
Nhưng nếu trở lại quá khứ, hắn vẫn không có cách nào cự tuyệt. Bởi vì hắn rõ ràng, Bạch Tiêu xem Đinh Hải Yến là sư đồ, xem hắn như con cái, tuy có khắc nghiệt nhưng đều vì muốn tốt cho hắn, nhưng khác với cách Bùi Lệ đối xử Cố Tinh Phùng.
Phạm vi nửa dặm xung quanh Vinh Khô Tuyền cây cỏ đồng loạt khô héo, giống như bị lửa lớn đốt trụi. Mà Vinh Khô Tuyền cũng đã khô cạn, chỉ còn một khe rãnh lớn dưới đái ao, tựa như dưới lòng đất đang có thứ gì đó đang giãy dụa.
Lộc Thời Thanh đứng thẳng cạnh ao, tập trung linh lực vào suối. Khi xưa theo sự chữa trị của linh lực cỏ cây sẽ nhanh chóng xanh tươi trở lại. Nhưng lúc này linh lực của hắn bị khe rãnh kia nuốt chửng, tựa như đang truyền vào một lỗ đen vô tận.
Rốt cuộc thì trong Vinh Khô Tuyền có gì kỳ quặc mà các đời chưởng môn sau Bạch Tiêu đều bị nó trói buộc đến tận bây giờ?
Hắn cầm kiếm thâm nhập vào khe rãnh, dòng khí âm trầm phả thẳng vào mặt. Không nghĩ tới dưới Vinh Khô Tuyền lại có một huyệt động to như hang rồng, càng đi về trước càng thông thoáng, dưới đáy còn có một không gian rộng mấy trượng vuông.
Chung quanh thấm đẫm nước suối lạnh buốt, dưới chân trơn ướt, Lộc Thời Thanh đoán, đây có lẽ là lòng đất dưới chân Thiên Kính Phong. Tiếng nổ lớn cứ truyền ra từng đợt, Lộc Thời Thanh không kịp nghĩ nhiều, đẩy tản đá lớn đang chắn đường ra, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.
Ánh sáng màu u lam đang bao phủ một cái quan tài trấn thi to lớn. Nắp quan tài đã vỡ nát, bên trong là một bóng đen không rõ hình người bị xích sắt trói buộc đang vỗ vào vách quan tài. đi kèm với động tác của người đó là những tiếng động lớn liên tục phá ra khiến cả tòa núi chấn động.
Mà cổ tay cổ chân của người đó, đều có đeo một cái Phược Linh Hoàn.
Hình như người đó cũng không phát hiện ra Lộc Thời Thanh, chỉ giãy dụa như một người điên, trong miệng gào thét: "Bạch Tiêu, thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"
Vốn con sóng trong lòng Cố Tinh Phùng chỉ hơi gợn nhẹ thôi giờ đây bỗng nhiên bị kích thích thành sóng lớn mãnh liệt.
Y đứng lên, không cẩn thận đụng đến vết thương trước ngực, suýt nữa té ngã. Lộc Thời Thanh vội vàng buông cánh tay của y ra đổi thành nâng eo y.
Trên chiếc bàn giữa nhà Thủy Tạ, có một viên minh châu lóe lên ánh sáng yếu ớt, tia sáng mỏng manh ánh vào gương mặt của hai người. Lộc Thời Thanh không thúc giục y, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Lộc Thời Thanh nghĩ rất đơn giản, nói hay không là chuyện của hắn, thích hay không thích là chuyện của Cố Tinh Phùng. Thích một người không có gì sai trái cả, nói cho đối phương biết cũng không sai.
Cho nên, tại sao không thể nói?
Ngày thường Cố Tinh Phùng hay mím môi, lúc này hơi hé ra nhưng khí tức lại ngưng trệ.
Lòng dạ Lộc Thời Thanh thẳng như ruột ngựa, không biết gạt người, cứ nhìn vào việc quan trọng như Vinh Khô Tuyền vậy mà hắn còn không kịp chờ đợi chạy ngược trở về hỏi Cố Tinh Phùng câu này, là đủ biết lời này là lời tận đấy lòng.
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu thay phiên nhau nện xuống mặt nước, gió mát thổi tới lông mi Cố Tinh Phùng khẻ run, màu đỏ trên mặt thoáng chốc lan tràn, hai má hiện lên màu phơn phớt đỏ.
—— Lộc Thời Thanh nói thích y, đúng là trong nháy mắt sau khi y ngạt thở mới cảm thấy vui sướng và thẹn thùng.
Cố Tinh Phùng vô cùng hiểu rõ giây phút này Lộc Thời Thanh sốt ruột thế nào, nhưng...
Lộc Thời Thanh có chút không giữ được bình tĩnh, cẩn thận hỏi: "Tinh Tinh,có phải tạ dọa ngươi sợ rồi không?"
Từ nhỏ đến lớn, Cố Tinh Phùng đều không phải là người do dự, nhưng hết lần này tới lần khác sự việc quan trọng như thế Cố Tinh Phùng vẫn cứ chậm chạp không nói đáp án với hắn.
Cố Tinh Phùng lắc đầu, nói: "Không, ta... Chỉ ngưỡng mộ người mà thôi."
Lộc Thời Thanh trừng to mắt, lòng tràn đây hoang mang. Rốt cuộc Cố Tinh Phùng cũng chịu mở miệng nhưng lại nói một câu chẳng đâu vào đâu, hắn nói hắn thích Cố Tinh Phùng, còn Cố Tinh Phùng lại nói chỉ là ngưỡng mộ hắn mà thôi?
Hắn đang muốn hỏi đó là ý gì, bỗng ngoài nhà Thủy Tạ từng cơn sóng lay động, hoa sen và lá sen bị dòng nước nhấn chìm, sóng nước vỗ vào bờ văn tung tóe. Nơi xa hoa mai khắp núi cũng đang run rẩy, từ dưới lên trên một mảnh rừng xanh chấn động trong đêm mưa, nhưng rõ ràng không phải do gió thổi.
Tựa như dưới mặt đất kia có một nguồn lực đang run chuyển Thiên Kính Phong.
Lộc Thời Thanh cùng Cố Tinh Phùng sững sờ, lần theo đến chỗ của nguồn lực này, bổng Lộc Thời Thanh quay lại, nghi ngờ nhìn ra sau núi Thiên Kính Phong.
"Vinh Khô Tuyền." Lộc Thời Thanh thốt ra.
Hắn nhớ kỹ, ban đầu khi nhận chức chưởng môn, có một ngày hắn đâm lười biếng, không kịp chạy tới Vinh Khô Tuyền, khiến cho cỏ cây ngoài hồ nước tàn lụi, tất cả đều khô héo, sau khi hắn rót linh lực vào, cỏ cây mới hồi xuân, quay về màu xanh thắm.
Hôm nay bởi vì Cố Tinh Phùng xảy ra chuyện, chỉ trễ hai canh giời thôi, thế mà lại xuất hiện dị trạng lớn thế này rồi!
"Sư thúc, Hằng Minh."
"Sư thúc tổ, chưởng môn sư huynh."
Theo hai tiếng hét, Tư Mã Lan cùng Diêu Phủng Châu ngự kiếm vội vàng chạy đến. Lộc Thời Thanh triệt hồi kết giới bên ngoài Noãn Nguyệt Đài, để hai bọn họ tiến vào nhà Thủy Tạ.
Cùng lúc đó, Cố Tinh Phùng lui lại một bước, mặt không biểu cảm rút cánh tay mình từ trong ngực Lộc Thời Thanh về. Lộc Thời Thanh chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng tựa như đã mất đi một nữa thế giới, hắn ngơ ngác nhìn Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng há to miệng, nhưng hai người kia đã tiến vào nhà Thủy Tạ, y chỉ đành rủ xuống mi mắt rốt cuộc vẫn không nói câu nào.
Diêu Phủng Châu đặt cái hộp trong tay lên bàn, lo lắng nói: "Sư thúc tổ, ta đi tìm ta cha lấy đan dược tới rồi nè, dị trạng khắp núi này...Không sao chứ ạ?"
Lộc Thời Thanh lấy lại tinh thần, nghĩ đến tình thế có lẽ có hơi nghiêm trọng, sắc mặt không khỏi ngưng trọng mấy phần.
Tư Mã Lan trông thấy biến hóa trên mặt Lộc Thời Thanh, lại gặp Cố Tinh Phùng vẫn luôn trầm mặt, thì cười nói, "Hằng Minh bị thương nặng sao còn đứng đó, mau ngồi xuống nghĩ ngơi đi, ta lấy thuốc cho ngươi uống. Sư điệt cũng không cần quá lo lắng, tu vi sư thúc tổ ngươi hơn người, sẻ che chở cho Biển Cả Một Cảnh mà."
Lời này vốn muốn nói cho ba người này nghe, để làm dịu bầu không khí nên cũng không quá chăm chút.
Nhưng Cố Tinh Phùng lại bỗng nhiên trầm giọng nói: "Không."
Diêu Phủng Châu kinh ngạc: "Chưởng môn sư huynh, thuốc này có thể giúp huynh khôi phục linh lực, sớm bình phục cớ sao huynh không uống."
Lộc Thời Thanh phỏng đoán, chắc chắc Cố Tinh Phùng không thích hắn, chỉ là tôn kính và cảm tạ của hậu bối với trưởng bối mà thôi. Vừa rồi là do hắn đường đột cho nên bây giờ Cố Tinh Phùng sẽ lạnh nhạt với hắn. Hắn muốn khuyên Cố Tinh Phùng uống thuốc nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Sau một khắc, tay áo trầm xuống.
Lộc Thời Thanh vội vàng ngẩng đầu, Cố Tinh Phùng chăm chăm nắm lấy tay áo của hắn, chém đinh chặt sắt nói: "Ngươi đừng đi."
Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan nhìn nhau, không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhưng Lộc Thời Thanh hiểu, gương mặt vốn đong đầy mất mát dưới mặt nạ dần dần vơi đi. Rồi Cố Tinh Phùng còn bổ xung thêm câu nữa, tựa như không chỉ nói chi một mình hắn nghe, "Người có thể bảo hộ Biển Cả Một Cảnh, nhưng người càng phải bảo vệ chính mình."
Đến lúc này, Tư Mã Lan cũng đã hiểu. Hắn chắp tay với Lộc Thời Thanh, "Xin lỗi người sư thúc, là ta lỡ lời. Nếu Biển Cả Một Cảnh gặp nạn, chúng đệ tử sẽ toàn lực ứng phó, đây không phải là nghĩa vụ vủa một mình sư thúc."
Diêu Phủng Châu cũng vội vàng nói: "Đúng vậy sư thúc tổ, còn có chúng ta. Chỉ là đã xảy ra chuyện gì ở Thiên Kính Phong thế ạ?"
Nơi kia truyền ra rung động càng thêm lớn, nhìn rừng cây giữa hè kia, những chiếc lá rụng bị chấn động rơi xuống lưng chừng núi.
Diêu Phủng Châu nói: "Cha ta nghe nói sư thúc tổ trở về, nhất định phải đến gặp người. Nhưng sau khi sư tổ tá biết ngài ấy cũng muốn đến đây, cha ta thấy ông ấy thì trong lòng không yên, đang được an ủi, sau đó hai người họ sẽ cùng đến đây. Nếu dị trạng ở Thiên Kính Phong thật sự nguy hiểm, chi bằng đợi mọi người đến đông đủ, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết."
Tư Mã Lan gật đầu nói: "Lộc sư thúc, dù sao Đinh sư bá cũng vì lo cho an nguy của Biển Cả Một Cảnh, ngày ấy sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ trong lúc dầu sôi lữa bỏng này nữa đâu."
Lộc Thời Thanh luôn luôn khoan hậu, nhất là đối với sư huynh Đinh Hải Yến của hắn thì hắn càng ngoan ngoãn phục tùng. Chuyện lớn thế này đương nhiên hắn sẽ thương lượng với Đinh Hãi Yến. Nhưng lần này Lộc Thời Thanh lại cường quyết bác bỏ: "Không thể."
Hai người sững sờ, Lộc Thời Thanh cắn răng gỡ tay Cố Tinh Phùng ra, "Một mình ta xử lý việc này, các người ai cũng không thể đi."
Tuy Cố Tinh Phùng buông tay ra nhưng lại bước gần về phía Lộc Thời Thanh, khiến cho hai người họ đứng sóng vai với nhau. Cố Tinh Phùng không chút nghĩ ngợi nói: "Ta đi."
Lộc Thời Thanh trở tay ném một cấm chú vào người Cố Tinh Phùng, khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Ngân quang nhàn nhạt bao phủ trên người Cố Tinh Phùng, khiến y không thể động đậy, mềm oặt ngã ra sau. Lộc Thời Thanh cẩn thận đỡ lấy y, gọi Tư Mã Lan: "Vô Thù."
Tư Mã Lan bước nhanh tới, hắn giao Cố Tinh Phùng cho Tư Mã Lan, ngữ tốc hơi nhanh phân phó: "Giúp ta cho y uống thuốc, xin đừng...làm khó y."
Đây là lần đầu tiên trong đời Lộc Thời Thanh lộ ra ánh mắt nghiêm túc như thế, lòng Tư Mã Lan tràn đầy nghi hoặc, không thốt nên lời.
"Không, ta và người cùng đi." Cố Tinh Phùng gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi. Cấm chú Lộc Thời Thanh chú hắn cũng không quá cao minh, tên là Dưỡng Sinh chú. Là chú thuật phổ thông cưỡng chế bệnh nhân nghĩ ngơi, chỉ có chính Cố Tinh Phùng mới có thể giải trừ. Điều kiện tiên quyết là linh lực của y đã khôi phục, thân thể đã khỏe mạnh.
Nhưng Cố Tinh Phùng đợi không được. Tuy y không biết lần này đi Vinh Khô Tuyền Lộc Thời Thanh sẽ gặp được những gì. Y chỉ biết là không thể để một mình Lộc Thời Thanh đến đó. Vinh Khô Tuyền bỗng nhiên xuất hiện dị dạng lớn như thế tất nhiên sẽ có rất nhiều bất trắc.
Mặt đất kịch liệt lay động, lục bình và lá sen trên mặt nước chồng chất lên nhau, tựa như một nữa nước trong ao bị văng ra ngoài sau đó lại bị đánh ngược trở về trong ao.
"Tinh Tinh." Lộc Thời Thanh nhìn chăm chú đôi mắt của Cố Tinh Phùng, "Ban đầu ta còn tưởng đáp án của ngươi là phủ định."
Con ngươi Cố Tinh Phùng hơi rụt lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng Lộc Thời Thanh rất nhanh đã che miệng y lại,tựa như rất thống khoái mà nói: "Không vội, chờ ta trở về, ngươi lại nói cho ta biết."
Hắn vỗ một cái xuống ám cách, rút Tố Quan Kiếm trong hộp ra, xoay người rời đi. Diêu Phủng Châu muốn đi theo theo, nhưng chân trước hắn vừa bước ra khỏi nhà thủy tạ, chân sau đã có một tầng kết giới bao phủ bên ngoài nhà Thủy Tạ. Tư Mã Lan thở dài: "Đừng theo nữa, sư điệt, hình như Thanh Nhai Quân có chuyện gì đó, mà người không muốn hai ta biết."
Diêu Phủng Châu ngượng ngùng lui về sau, thấy Tư Mã Lan đã đỡ Cố Tinh Phùng ngồi xuống ghế dài, bỗng giật mình: "Cha ta nói, lúc trước chưởng môn sư huynh tìm ông ấy muốn lấy ít Định Hồn đan, có phải có liên quan đến Thanh Nhai Quân không? Còn chuyện Thanh Nhai Quân sống lại ấy, chắc là chưởng môn sư huynh đã biết từ trước rồi hé?"
Cố Tinh Phùng gật đầu.
Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan liếc nhau,trên mặt hai người tràn đầy nghi hoặc. Nhưng lúc này Cố Tinh Phùng chỉ nhìn lom lom phía sau núi, nơi Lộc Thời Thanh biến mất,nào có thời gian để ý đến bọn họ.
Y hâm mộ Lộc Thời Thanh, y cũng hâm mộ tất cả mọi người.Muốn thích ai thì thích, riêng chỉ có mình Cố Tinh Phùng y là không có tư cách này.
Nhưng ít nhất y cũng muốn làm một số việc cho Lộc Thời Thanh.
Không chờ hai người hỏi lại, Cố Tinh Phùng đã nói trước: "Phiền hai người đưa đan dược hai người đem đến cho ta uống...Kết giới bên ngoài Thủy Tạ cũng mong hai vị giải trừ giúp ta."
"Thanh Nhai, con suối Vinh Khô Tuyền này, chỉ có các đời chưởng môn mới có thể đến đó thôi."
"Sư tôn, đây là quy củ đời đời của Biển Cả Một Cảnh?"
"... Ừ."
"Tới đó bằng cách nào?"
"Mỗi ngày một lần, dựa theo cách mà ta làm, đưa linh lực của con vào suối, trấn áp tử khí U Minh dưới ao."
"U Minh tử khí, là khí tức ở U Minh Giới, tại sao nó lại có ở Thiên Kính Phong?"
"Đợi sau khi vi sư trở về từ Trường Sinh Giới, sẽ nói cho con biết. Trước đó, con phải liều chết bảo vệ bí mật này."
"Từ xưa tới nay chưa từng có ai sau khi đến Trường Sinh Giới rồi mà còn trở về Hồng Trần Giới."
"Con đang chất vấn vi sư?"
"Đệ tử không dám."
"Thanh Nhai,những lời ta nói lúc giao Tố Quan Kiến cho con, con có còn nhớ rõ?"
"Đời này không được tháo mặt nạ xuống, không được rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, không được phi thăng Trường Sinh giới."
"... Rất tốt, vi sư nhờ ngươi."
Lộc Thời Thanh đội mưa tiến về phía trước, quanh mình cuồng phong gào thét, lá rụng bay tứ tung. Mà trong đầu hắn hiển hiện lần đối thoại đó, là dặn dò sau cùng trước khi Bạch Tiêu phi thăng lên Trường Sinh Giới.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, người sư tôn này của hắn đối xử với hắn vô cùng khác biệt. Đối với người bên ngoài hiền hòa thân thiết, đối với Đồ Đệ đứng đầu là Đinh Hải Yến thì yêu chiều. Nhưng hết lần này tới lần khác sắc mặt cho hắn vẫn rất lạnh nhạt, không nói không cười, gần như là hà khắc.
Khi còn bé đi theo sư tôn xuống núi, hở một tí là ông ta sẽ quăng hắn vào rừng sâu núi thẳm, để hắn một mình ở nơi đó đối mặt với đêm đen. Lúc còn tấm bé hắn đã phải tự mình đối đầu với yêu ma quỷ quái, nghĩ hết biện pháp giữ cái mạng này của mình, may là mạng hắn cũng lớn, tuy mỗi lần đều sẽ gặp phải hiểm nguy nhưng cuối cùng vẫn có thể hóa dữ thành lành.
Cho đến một ngày kia, hắn từ miệng Đinh Hải Yến biết được, Hà Hoa Tô ngon lắm, mỗi lần Đinh Hải Yến đi đây đi đó với Bạch Tiêu, Bạch Tiêu đều sẽ mua cho Đinh Hải Yến.
Hắn còn ngu ngốc hỏi Đinh Hải Yến, Hà Hoa Tô là gì. Lúc đó Đinh Hải Yến vô cùng kinh ngạc, cách vài ngày sau, Đinh Hải Yến theo Bạch Tiêu du lịch trở về, đen đến cho hắn một cái Hà Hoa Tô. Hắn mới mở mang kiến thức, thì ra trên thế gian này còn có thứ ăn ngon như thế, tuy rằng sau này hắn mới biết được, cái bánh kia đã bị ẩm đã mất đi vị ngon ban đầu.
Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của hắn đối với Hà Hoa Tô, nhưng hắn vẫn luôn không dám nói với Bạch Tiêu là hắn muốn ăn, hắn cảm thấy sư tô cho hắn thứ gì thì hắn nên tiếp nhận thứ đó, không nên đòi hỏi quá nhiều. Sư tôn dưỡng dục hắn nên người đã là ân huệ rất lớn rồi.
Cũng vì Bạch Tiêu bất công, nghiêm khắc, keo kiệt như thế với Lộc Thời Thanh nên câu nói sau cùng ông ta để lại cho Lộc Thời Thanh mới lộ rã vẻ khẩn cầu như thế.
Hắn có lý do gì để cự tuyệt?
Cho dù hắn có kỳ ngộ ở thế giới khác, cho hắn biết thế nào là độc lập, thế nào là tôn nghiêm, thế nào là tam quan. Hắn có thể nói ra một đống đạo lý, vì chính mình né tránh trách nhiệm và áp lực Bạch Tiêu cho mình.
Nhưng nếu trở lại quá khứ, hắn vẫn không có cách nào cự tuyệt. Bởi vì hắn rõ ràng, Bạch Tiêu xem Đinh Hải Yến là sư đồ, xem hắn như con cái, tuy có khắc nghiệt nhưng đều vì muốn tốt cho hắn, nhưng khác với cách Bùi Lệ đối xử Cố Tinh Phùng.
Phạm vi nửa dặm xung quanh Vinh Khô Tuyền cây cỏ đồng loạt khô héo, giống như bị lửa lớn đốt trụi. Mà Vinh Khô Tuyền cũng đã khô cạn, chỉ còn một khe rãnh lớn dưới đái ao, tựa như dưới lòng đất đang có thứ gì đó đang giãy dụa.
Lộc Thời Thanh đứng thẳng cạnh ao, tập trung linh lực vào suối. Khi xưa theo sự chữa trị của linh lực cỏ cây sẽ nhanh chóng xanh tươi trở lại. Nhưng lúc này linh lực của hắn bị khe rãnh kia nuốt chửng, tựa như đang truyền vào một lỗ đen vô tận.
Rốt cuộc thì trong Vinh Khô Tuyền có gì kỳ quặc mà các đời chưởng môn sau Bạch Tiêu đều bị nó trói buộc đến tận bây giờ?
Hắn cầm kiếm thâm nhập vào khe rãnh, dòng khí âm trầm phả thẳng vào mặt. Không nghĩ tới dưới Vinh Khô Tuyền lại có một huyệt động to như hang rồng, càng đi về trước càng thông thoáng, dưới đáy còn có một không gian rộng mấy trượng vuông.
Chung quanh thấm đẫm nước suối lạnh buốt, dưới chân trơn ướt, Lộc Thời Thanh đoán, đây có lẽ là lòng đất dưới chân Thiên Kính Phong. Tiếng nổ lớn cứ truyền ra từng đợt, Lộc Thời Thanh không kịp nghĩ nhiều, đẩy tản đá lớn đang chắn đường ra, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.
Ánh sáng màu u lam đang bao phủ một cái quan tài trấn thi to lớn. Nắp quan tài đã vỡ nát, bên trong là một bóng đen không rõ hình người bị xích sắt trói buộc đang vỗ vào vách quan tài. đi kèm với động tác của người đó là những tiếng động lớn liên tục phá ra khiến cả tòa núi chấn động.
Mà cổ tay cổ chân của người đó, đều có đeo một cái Phược Linh Hoàn.
Hình như người đó cũng không phát hiện ra Lộc Thời Thanh, chỉ giãy dụa như một người điên, trong miệng gào thét: "Bạch Tiêu, thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất