Sa Vào Lưới Tình Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 12: Người Có Lỗi

Trước Sau
Dương Kỳ, anh vào có tiện không?

- Ơ......Anh....anh vào đi ạ

Dương Kỳ hơi bị đứng hình khi người đứng trước cửa nhà ấy lại là Dương Minh , anh tươi cười đứng trước cửa nhìn cậu khiến Dương Kỳ choáng nhẹ. Ôi trời, chẳng có nói gì trước mà đã đến đây tìm cậu như thế này thì thật là mất tự nhiên quá đi mất, ấy vậy cậu vẫn lách người mời anh vào nhà. Cũng may là khoá cửa đã sửa xong từ lúc nãy chứ đến khi Dương Minh tới mà vẫn chưa sửa thì anh dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được cậu gặp phải vấn đề gì.

Laptop trên bàn vẫn đang mở, Dương Kỳ vừa vớ đống đồ bừa bộn trên sofa bê vào phòng, xong xuôi cậu lại tất bật chạy vào trong bếp rót ra một ly nước đặt trên bàn mời Dương Minh. Anh từ đầu đến cuối vẫn cười nhìn Dương Kỳ, mà thật ra lúc nào gặo cậu anh cũng thế , vẫn luôn giữ nụ cười hiền lành ấp ám.

- Hôm nay là cuối tuần anh tưởng em còn ngủ, định bụng ghé sang em mà em không mở cửa thì sẽ rời đi.

- À không, em dậy từ sáng rồi, đang làm việc một tẹo.

- Cuối tuần sao em không nghỉ ngơi đi còn làm việc gì thế?

- À chỉ là......

Chưa kịp nói hết câu , Dương Minh đã vớ lấy chiếc laptop đang mở trên bàn của Dương Kỳ đặt lên đùi mình xem xét thử Đôi chân mày anh dần chau lại cũng là Dương Kỳ đến thở mạnh cũng chẳng dám nữa . Thôi xong rồi, cậu chuẩn bị nhận một tràng cằn nhằn đến từ anh rồi.

- Ai giao cho em cái này? Giao khi nào đấy?

- Là trưởng phòng quản lí bộ phận của em, chị ấy vừa gọi em sáng hôm nay nhờ em làm gấp, em cũng chẳng từ chối được nên thôi rảnh rỗi giúp chị ấy một lần.



- Hôm nay là cuối tuần, ai cũng muốn rãnh rỗi hết nên mới đẩy qua cho em làm . Ấy vậy em cũng chẳng biết từ chối, nhận làm trong khi em cũng cần nghĩ ngơi. Không được! Anh phải làm việc lại chuyện này, em là em trai của anh, là thiếu gia của Dương gia mà bị đối xử như thế này anh không bằng lòng.

- Anh à, em ở công ty cũng chẳng phải thiếu gia gì đâu, em cũng là nhân viên làm công ăn lương mà. Anh thấy thương em thì để em tăng ca kiếm chút đỉnh tiền đi.

Dương Minh đỡ chán, nhìn thở dài nhìn Dương Kỳ. Năm xưa cậu có về Dương gia hay không thì hình như cuộc đời của cậu cũng chẳng có thay đổi gì thì phải. Ở một căn nhà xập xệ, an ninh chẳng ổn định, đi làm cũng chỉ làm một chức vụ nhân viên bình thường, đến cả cuối tuần còn bị người ta chèn ép bắt tăng ca.

- Từ ngày mai nếu em không thích thì không cần tăng ca đâu , em muốn tiền thưởng thêm, bao nhiêu anh đều có thể cho em được. Đừng tự ép bản thân làm việc nặng nhọc như vậy, em mới hai mươi bốn tuổi thôi, em cần được tận hưởng nhiều hơn.

Nghe được những lời nói xuất phát từ chỗ Dương Minh, Dương Kỳ xúc động chẳng nói nên lời. Cậu ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tay bê cốc nước, chẳng biết nói gì chỉ có thể cào cào móng tay vào thành cốc. Cậu về Dương gia nhận ruột thịt hơn tám năm , mọi thứ chưa từng thay đổi gì, duy nhất chỉ có Dương Minh làm cho cậu nhớ lại cậu cũng có người thân bên cạnh. Bây giờ anh vì cậu mà phản ứng như vậy , thực tình khiến Dương Kỳ xúc động xíu nữa rơi cả nước mắt.

Số lời mà cha cậu chủ nhân Dương gia nói với cậu tám năm qua chắc chẳng bằng mấy lời quan tâm một ngày của Dương Minh , chưa bao giờ cậu được quan tâm như thế này. Có lẽ Dương Minh người đã đến và thay đổi tư duy của cậu ,tư duy ngày trước cực kì bài xích gia đình.

- Em làm thêm thì cũng có sao đâu . Anh, em biết anh muốn tốt cho em nhưng đừng có biệt đãi em quá như thế , mọi người sẽ nói ra nói vào mất.

- Nhưng em đâu phải ai xa lạ đâu mà biệt đãi em? Em em em là em trai anh, đáng lẽ ra em nên tận hưởng cuộc sống nhiều hơn là phải đầu tắt mặt tối đến cuối tuần cũng chẳng được nghỉ ngơi như thế này.

- Anh à, em chỉ cần anh nhớ em là em trai của anh thì đã tốt lắm rồi. Còn lại em cuộc sống của em cứ bình đạm như thế này là quá tốt rồi ấy , thực sự không cần phải thay đổi gì đâu.

Dương Minh đỡ trán, nhìn Dương Kỳ tường tận lí giải cho anh, nhìn cậu hiểu chuyện mức chẳng đòi hỏi gì lại càng khiến anh đau lòng. Trái ngược với nhiều cặp anh em cùng cha khác mẹ , suốt ngày đấu đá nhau vì quyền lợi, hư vinh, thì Dương Kỳ từ đầu đã chẳng tranh giành gì với anh thực sự khiến anh cảm thấy cậu còn được nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều người so với mấy thiếu gia nhà giàu khác

Anh không biết mẹ của Dương Kỳ là ai, anh biết rằng năm xưa bố của anh đã phạm phải sai lầm , nhưng đâu phải như thế mà ông bỏ mặc Dương Kỳ được, có như thế nào thì cũng là máu mủ ruột thịt, như thế càng khiến anh phải đối xử tốt với đứa em trai này nhiều hơn. Bố anh sai, anh sẽ thay ông ấy bù đắp lỗi lầm cho Dương Kỳ .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau