Sa Vào Lưới Tình: Vợ Yêu Không Dễ Chọc

Chương 14: gặp mặt Trương Mẫn Lan

Trước Sau
Lâm An trở về khách sạn , thang máy vừa mở cô đã phát hiện hai vệ sĩ đứng trước cửa đang nằm gọn dưới sàn . Nhìn qua cũng biết là thành phẩm của ai . Lâm phu nhân cũng thật biết chọn thời điểm gặp mặt , nhìn sương lạnh còn vương trên chiếc áo khoác đắt tiền thì chắc bà ta vừa mới tới .

Cô bước ra hai vật chắn đường lớn bước vào , quả nhiên thấy Trương Mẫn Lan đang ở trong phòng . Bà ta dát toàn hàng hiệu cùng trang sức đắt tiền ngồi thong thả uống rượu , thấy Lâm An xuất hiện ngoài cửa , nét mặt liền chuyển thành khinh bỉ nhưng giọng nói thì trìu mến như trưởng bối trong nhà :

" Đêm hôm con gái ra ngoài một mình không an toàn đâu ?"

Cô khẽ mỉm cười , dốc hết sức lực diễn vai một cô cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện , đáp :

" Cháu đâu có đi một mình . Bác cả không biết sao ? Cháu đang quen bạn trai

Bà ta nheo mắt đánh giá Lâm An ngồi phía đối diện , lông mày sắc liền cau lại . Lâm An có bạn trai ? Lẽ nào ...là cậu Bạc . Trước khi đến đây bà ta đã cho điều tra hành tung của cô , phát hiện cô mới từ Chiết Giang về , hơn nữa còn xuống từ xe của Bạc Tử Sâm .Trương Mẫn Lan không còn giữ được vẻ điềm nhiên nữa , động tác nâng ly rượu cũng chậm lại .

Không biết con ranh này giở trò gì mà chuyện của Lâm Hạo không thể dìm xuống , mấy ngày rồi mà độ hot cũng không giảm , nếu lời cô nói là thật thì không loại trừ khả năng người đứng sau âm thầm dựt dây là cậu Bạc .

Quả nhiên bà ta nên giết quách cô từ mười mấy năm trước rồi , giờ thì hay rồi tại ai đó mà bây giờ xuất hiện vật cản khó nhằn .

Trương Mẫn Lan cử chỉ tao nhã ra dáng một gia chủ phu nhân mẫu mực , giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu bên trong là sự ghét bỏ cùng khinh bỉ

" Người ta nói người một nhà là phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau còn cháu thì lại tìm cách đẩy anh họ của mình vào tù . Quả là đứa không được dạy dỗ đàng hoàng "

Một đứa trẻ 12 tuổi mất đi bố mẹ sẽ luôn có nỗi ảm ảnh trong lòng . Bà ta cố ý bóng gió lôi bố mẹ cô vào để đánh đòn phủ đầu nhưng hoàn toàn phản tác dụng .



Lâm An nghe bà ta thuyết giảng đạo lí mà bật cười thành tiếng , giọng đầy giễu cợt :

" Bác cả nói gì vậy chứ ? Nhờ ơn bác nên cháu mới không được dạy dỗ đoàng hoàng đấy thôi "

Lời vừa dứt , Lâm An liếc ánh mắt sắc lẹm về phía Trương Mẫn Lan làm bà ta khẽ rùng mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh . Bà ta nâng ly rượu lên khẽ lắc nhẹ trông tay , nhẹ giọng cảnh cáo :

" Cháu gái , người nhà họ Lâm không phải là người cháu có thể động vào đâu "

Bà ta nói thế khác nào nói Lâm An không phải người của Lâm gia . Mà thôi có cho cô cũng chẳng thèm nhận . Cô vẫn giữ vẻ mặt bất cần , chẳng thèm coi lời bà ta nói ra gì làm Lâm phu nhân đây nhăn mày khó chịu . Bà ta không muốn nhiều lời với con ranh hỗn láo này nên đặt mạnh ly rượu lên bàn tạo ra âm thanh chói tai vang khắp phòng , trực tiếp đứng dậy rời đi . Khi đi ra đến cửa còn quay lại chân thành nhắc nhở một câu :

" Lâm An đừng đắc chí sớm . Cô nên biết người nào nên động , người nào không nên động và Lâm gia là thứ mà cô không nên động . Tôi có lòng tốt nhắc nhở , nếu cô không nghe mà cứ nhất quyết lao đầu vào thì đừng trách người làm bác này không biết nặng nhẹ "

Bà ta đang đe doạ cô sao ? Ôi trời bao năm không gặp mà bà ta vẫn chẳng thay đổi mấy , vẫn luôn nghĩ bản thân nắm chắc mọi việc trong tay . Vậy thì cô sẽ cho bà ta tỉnh ngộ .

Lâm An cũng chẳng buồn diễn vai đứa cháu ngoan nữa , vẻ mặt cô lạnh tanh chẳng có cảm xúc , hời hợt nói :

" Vậy tôi đây mỏi mắt trông chờ "

Trương Mẫn Lan cùng vệ sĩ rời đi , căn phòng lại yên tĩnh trở lại nhưng không khí lại rất nặng nề .

Lời Trương Mẫn Lan nói ít nhiều gì cũng đã gợi lại nỗi ám ảnh trong cô . Làm sao một đứa trẻ có thể không đau buồn khi bố mẹ cùng em trai lầm lượt ra đi , để lại nó bơ vơ một mình trong cái thế giới nguy hiểm này được chứ . Sau khi người thân duy nhất còn lại là Lâm Vũ cũng rời đi cộng thêm việc luôn phải sống trong sự truy đuổi , có một khoảng thời gian Lâm Ăn bị trầm cảm cùng chứng bi quan quá độ , lúc nào cô cũng cảm thấy cô đơn và sợ hãi .



Đúng là bà ta đã chọc đúng điểm yếu của cô rồi nhưng càng như thế cô càng quyết tâm diệt sạch mấy kẻ dính líu đến chuyện mười hai năm trước .

Lâm An còn đang mải mê suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên kéo cô về thực tại . Cô ấn nút trả lời , áp điện thoại lên tai , nói :

" Tìm thấy chưa ?"

" Bắt được rồi "

tiểu Thất ở đầu dây bên kia hớn hở nói như khoe chiến tích . Anh ta tốn không ít công sức để truy vết Tiêu Liên Hoa , cuối cùng cũng tóm được con chuột đang chạy trốn .

" Có cần tôi moi thông tin luôn không ?"

" không cần , muộn nhất là trưa nay tôi sẽ đến nơi . Đích thân tôi sẽ tra hỏi bà ta "

" Ok "

Thời A Thất cúp máy , không khỏi thương xót Tiêu Liên Hoa . Cáo già của tổ chức đích thân tra hỏi thì bà già này tiêu rồi . Anh ta công mắt cười nhìn người đàn bà hơn 50 đang giãy giụa phản kháng trước mắt , ngoắc tay ra lệnh thuộc hạ đưa bà ta lên xe rồi rời đi .

Lâm An nghe được tin vui , mặt liền lộ vẻ thích thú ranh mãnh .

Khéo ghê . Trương Mẫn Lan vừa đe doạ cô không được động tay vào Lâm gia thì tiểu Thất cũng bắt được Tiêu Liên Hoa . Cô cũng muốn biết nếu cô cứ muốn diệt sạch Lâm gia thì Lâm phu nhân sẽ làm gì đây ? Bà ta mà biết con chuột giá trị là Tiêu Liên Hoa rơi vào tay cô thì chắc sẽ tức điên mà phát bệnh mất . Nghĩ thôi cũng thấy mong chờ rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau