Sa Vào Lưới Tình: Vợ Yêu Không Dễ Chọc
Chương 18: Lâm An bị cảm
8:00 sáng
Lâm An mơ màng tỉnh dậy . Nhớ đến buổi hẹn hôm nay , cô từ từ bò dậy thì cơn đau đầu liền truyền đến khiến cô choáng váng , cổ họng thì khô rát , cả người cũng nong nóng khó chịu . Lâm An đưa tay lên sờ thử trán mình thì ....cô bị cảm rồi .
Cơ thể rã rời mệt mỏi khiến cô chẳng muốn rời giường nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ buổi hẹn hôm nay . Lâm An cuộn tròn trong chăn với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Triệu Hoằng , nhờ anh ta mang ít thuốc cảm lên rồi cúp máy đi vào phòng tắm .
Hơn 30 phút sau , cô đang ngồi ăn bữa sáng vừa được nhân viên đưa lên thì Triệu Hoằng đẩy cửa đi vào . Anh ta xách theo một túi thuốc lớn làm Lâm An biến sắc . Cô nhíu mày nhìn bọc thuốc to bự trong tay hỏi :
" Anh mua cả hiệu thuốc về à ?"
Triệu Hoằng vốn kiệm lời ít nói nên chẳng nói chẳng rằng , cũng không đáp , trực tiếp ném túi thuốc lên bàn rồi ra ngoài cửa đợi .
Lâm An nhìn đống thuốc trước mặt , thầm thở dài . Anh ta đi mua thuốc cũng không hỏi xem phải uống liều lượng thế nào , đã thế còn mua cả đống làm cô chẳng biết uống loại nào với loại nào . Sau mấy giây trầm ngâm đọc được vài ba vỏ thuốc , Lâm An mất kiên nhẫn quyết định không uống nữa . Dù gì bây giờ cô thấy vẫn ổn .
Gần 9 giờ , Lâm An trang điểm xinh đẹp ra khỏi phòng . Cô còn đang nghĩ không biết có nên qua phòng anh gọi không thì từ đầu hành lang đã thấy thân hình cao lớn đứng sẵn .
Khác với hình ảnh ăn vận vest chỉnh tề như mấy lần gặp trước thì hôm nay anh chỉ mặc đơn giản , quần tây cùng áo len , bên ngoài là áo khoác đen dài qua đầu gối , trông vừa dịu dàng lại hấp dẫn mê người .
Cô đứng cuối , anh ở đầu , bốn mắt nhìn nhau như có tia lửa ánh lên . Bạc Tử Sâm nhìn cô trong bộ váy trắng , bỗng phát hiện Lâm An mặc đồ màu trắng rất đẹp , trông như viên ngọc trai đang phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng .
Lâm An mỉm cười tiến đến chỗ anh , nói :
" Ngài Bạc , để ngài phải đợi rồi "
" không lâu "
Anh đáp ngắn gọn rồi hai người sóng vai xuống lầu .
Địa điểm Lâm An chọn là danh thắng Thập Sát Hải (Tiền Hải) - một trong số những địa điểm ngắm lá vàng bậc nhất ở Bắc Kinh . Khung cảnh tràn ngập sắc vàng của lá , dưới mặt hồ cũng phản chiếu hình ảnh lá vàng trập trùng theo sóng nước . Nhìn về phía Nam là khung cảnh uy nghiêm của Tử Cấm Thành, nhìn về phía Bắc là tháp chuông và trống cổ kính . Đầu thu , mặt hồ phẳng lặng , những hàng cây soi mình xuống sông như tô thêm vẻ lãng mạn hài hoà cho Thập Sát Hải , không phải rượu cũng khiến người ta say .
Trên cầu Ngân Đĩnh , Lâm An đứng dựa về phía trước , đắm mình trong khung cảnh hoa lệ của những chiếc lá vàng chói loá trên nền trời xanh cùng không khí trong lành dịu nhẹ . Làn gió thổi qua khiến vài lọn tóc cô xoã ra , cô đưa tay nhẹ nhàng vén gọn sau tai , trông dịu dàng đằm thắm vô cùng .
Khách đến tham quan say đắm trước vẻ đẹp màu vàng thơ mộng đầy lãng mạn nơi đây còn Bạc Tử Sâm thì lại say đắm trước vẻ đẹp của người con gái bên cạnh . Cô ngắm cảnh , anh ngắm cô . Làn da trắng nõn , gò má ửng hồng , đôi môi yêu kiều làm anh có chút rạo rực , yết hầu khẽ chuyển động lên xuống . Ngày bé trông cô đáng yêu bao nhiêu thì lớn lên lại xinh đẹp quyến rũ bấy nhiêu .Anh đút tay túi quần , vẻ mặt cao ngạo nhưng ánh mắt lại thâm tình nhìn về phía Lâm An .
Nhận thấy ánh mắt chăm chú , cô quay mặt lại đối diện với anh , mắt ánh lên tia ranh mãnh hỏi :
" Ngài Bạc thấy nơi này thế nào ?"
Bạc Tử Sâm tiến đến , hơi cúi đầu nhìn cô , khẽ mỉm cười đáp :
" không tồi "
Lâm An gật đầu tự hào như khoe chiến công , môi câu lên nụ cười khả ái động lòng người .
Hai người còn đang trò chuyện thì bỗng bệnh cảm lại tái phát , cô hắt xì một cái , gò má với chóp mũi liền ửng đỏ sau đó cổ họng ngứa rát khiến cô không nhịn được mà ho khan mấy tiếng .
Bạc Tử Sâm nhìn cô đang đưa tay che miệng ho khan , mày rậm liền cau lại .
" cảm rồi "
Lâm An vẫn đưa tay che miệng , quay đi mãi sau mới đáp :
" chắc vậy "
Anh nhìn gương mặt cô ửng hồng , trực tiếp đưa tay lên sờ cái trán nhỏ nhắn . Bàn tay anh lành lạnh , trán cô thì ấm nóng , hai nhiệt độ tương phản giao nhau khiến Lâm An khẽ rùng mình . Cô ngước lên nhìn người đàn ông với vẻ đẹp yêu nghiệt trước mắt , trái tim liền đập rộn ràng .
Bạc Tử Sâm đưa tay sờ thì phát hiện cô đang sốt . Ánh mắt anh liền có chút không vui , lông mày cũng cau lại thật chặt . Anh không nói gì chỉ xoay người đi trước bỏ lại một câu :
" về thôi "
Lâm An ngơ ngác
Anh giận sao ?
Cô đưa tay sờ lên trán liền giật mình . Nóng quá . Lúc còn ở khách sạn vẫn ổn mà , chắc là do ra ngoài trời lạnh nên mới nặng thêm . Cô vừa đi theo anh quay lại xe vừa nghĩ thế .
Vốn nghĩ sẽ trở về khách sạn nhưng xe càng đi Lâm An càng thấy sai sai . Đến khi Rolls Royce Phantom Limo đi vào hầm để xe của bệnh viện Thủ đô cô mới biết là anh đưa cô đến bệnh viện khám chỉ vì bệnh cảm vặt .
Trong phòng khám riêng , Lâm An vừa ngoan ngoãn ngồi nghe bác sĩ kê đơn thuốc vừa liếc mắt nhìn anh đang đứng bên cạnh . Cô chỉ bị cảm vặt thôi , cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng nhưng nhìn vẻ mặt anh lo lắng như thế khiến cô bỗng thấy vui cùng thích thú . Hoá ra ông trùm cũng có vẻ mặt này .
" Là bệnh cảm thường thấy thôi , chỉ cần nghỉ ngơi , uống thuốc điều độ là khỏi "
Khám bệnh xong , ông bác sĩ còn khách sáo tiễn hai người đến tận cửa . Lâm An bước ra khỏi phòng cùng một túi thuốc nữa , cô cúi đầu nhìn tờ giấy khám bệnh trong tay không khỏi bật cười . Cô ngẩng đầu nhìn anh , giọng ấm áp chân thành nói :
" cảm ơn ngài Bạc quan tâm "
" ừ , đừng để bị cảm nữa "
Trái tim cô như tan chảy khi nghe câu này . Cô cong môi cười , ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh , cảm giác xao xuyến dâng trào .
Cô rung động rồi , rung động với người đàn ông vô cùng đẹp trai và nguy hiểm này rồi .
Lâm An mơ màng tỉnh dậy . Nhớ đến buổi hẹn hôm nay , cô từ từ bò dậy thì cơn đau đầu liền truyền đến khiến cô choáng váng , cổ họng thì khô rát , cả người cũng nong nóng khó chịu . Lâm An đưa tay lên sờ thử trán mình thì ....cô bị cảm rồi .
Cơ thể rã rời mệt mỏi khiến cô chẳng muốn rời giường nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ buổi hẹn hôm nay . Lâm An cuộn tròn trong chăn với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Triệu Hoằng , nhờ anh ta mang ít thuốc cảm lên rồi cúp máy đi vào phòng tắm .
Hơn 30 phút sau , cô đang ngồi ăn bữa sáng vừa được nhân viên đưa lên thì Triệu Hoằng đẩy cửa đi vào . Anh ta xách theo một túi thuốc lớn làm Lâm An biến sắc . Cô nhíu mày nhìn bọc thuốc to bự trong tay hỏi :
" Anh mua cả hiệu thuốc về à ?"
Triệu Hoằng vốn kiệm lời ít nói nên chẳng nói chẳng rằng , cũng không đáp , trực tiếp ném túi thuốc lên bàn rồi ra ngoài cửa đợi .
Lâm An nhìn đống thuốc trước mặt , thầm thở dài . Anh ta đi mua thuốc cũng không hỏi xem phải uống liều lượng thế nào , đã thế còn mua cả đống làm cô chẳng biết uống loại nào với loại nào . Sau mấy giây trầm ngâm đọc được vài ba vỏ thuốc , Lâm An mất kiên nhẫn quyết định không uống nữa . Dù gì bây giờ cô thấy vẫn ổn .
Gần 9 giờ , Lâm An trang điểm xinh đẹp ra khỏi phòng . Cô còn đang nghĩ không biết có nên qua phòng anh gọi không thì từ đầu hành lang đã thấy thân hình cao lớn đứng sẵn .
Khác với hình ảnh ăn vận vest chỉnh tề như mấy lần gặp trước thì hôm nay anh chỉ mặc đơn giản , quần tây cùng áo len , bên ngoài là áo khoác đen dài qua đầu gối , trông vừa dịu dàng lại hấp dẫn mê người .
Cô đứng cuối , anh ở đầu , bốn mắt nhìn nhau như có tia lửa ánh lên . Bạc Tử Sâm nhìn cô trong bộ váy trắng , bỗng phát hiện Lâm An mặc đồ màu trắng rất đẹp , trông như viên ngọc trai đang phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng .
Lâm An mỉm cười tiến đến chỗ anh , nói :
" Ngài Bạc , để ngài phải đợi rồi "
" không lâu "
Anh đáp ngắn gọn rồi hai người sóng vai xuống lầu .
Địa điểm Lâm An chọn là danh thắng Thập Sát Hải (Tiền Hải) - một trong số những địa điểm ngắm lá vàng bậc nhất ở Bắc Kinh . Khung cảnh tràn ngập sắc vàng của lá , dưới mặt hồ cũng phản chiếu hình ảnh lá vàng trập trùng theo sóng nước . Nhìn về phía Nam là khung cảnh uy nghiêm của Tử Cấm Thành, nhìn về phía Bắc là tháp chuông và trống cổ kính . Đầu thu , mặt hồ phẳng lặng , những hàng cây soi mình xuống sông như tô thêm vẻ lãng mạn hài hoà cho Thập Sát Hải , không phải rượu cũng khiến người ta say .
Trên cầu Ngân Đĩnh , Lâm An đứng dựa về phía trước , đắm mình trong khung cảnh hoa lệ của những chiếc lá vàng chói loá trên nền trời xanh cùng không khí trong lành dịu nhẹ . Làn gió thổi qua khiến vài lọn tóc cô xoã ra , cô đưa tay nhẹ nhàng vén gọn sau tai , trông dịu dàng đằm thắm vô cùng .
Khách đến tham quan say đắm trước vẻ đẹp màu vàng thơ mộng đầy lãng mạn nơi đây còn Bạc Tử Sâm thì lại say đắm trước vẻ đẹp của người con gái bên cạnh . Cô ngắm cảnh , anh ngắm cô . Làn da trắng nõn , gò má ửng hồng , đôi môi yêu kiều làm anh có chút rạo rực , yết hầu khẽ chuyển động lên xuống . Ngày bé trông cô đáng yêu bao nhiêu thì lớn lên lại xinh đẹp quyến rũ bấy nhiêu .Anh đút tay túi quần , vẻ mặt cao ngạo nhưng ánh mắt lại thâm tình nhìn về phía Lâm An .
Nhận thấy ánh mắt chăm chú , cô quay mặt lại đối diện với anh , mắt ánh lên tia ranh mãnh hỏi :
" Ngài Bạc thấy nơi này thế nào ?"
Bạc Tử Sâm tiến đến , hơi cúi đầu nhìn cô , khẽ mỉm cười đáp :
" không tồi "
Lâm An gật đầu tự hào như khoe chiến công , môi câu lên nụ cười khả ái động lòng người .
Hai người còn đang trò chuyện thì bỗng bệnh cảm lại tái phát , cô hắt xì một cái , gò má với chóp mũi liền ửng đỏ sau đó cổ họng ngứa rát khiến cô không nhịn được mà ho khan mấy tiếng .
Bạc Tử Sâm nhìn cô đang đưa tay che miệng ho khan , mày rậm liền cau lại .
" cảm rồi "
Lâm An vẫn đưa tay che miệng , quay đi mãi sau mới đáp :
" chắc vậy "
Anh nhìn gương mặt cô ửng hồng , trực tiếp đưa tay lên sờ cái trán nhỏ nhắn . Bàn tay anh lành lạnh , trán cô thì ấm nóng , hai nhiệt độ tương phản giao nhau khiến Lâm An khẽ rùng mình . Cô ngước lên nhìn người đàn ông với vẻ đẹp yêu nghiệt trước mắt , trái tim liền đập rộn ràng .
Bạc Tử Sâm đưa tay sờ thì phát hiện cô đang sốt . Ánh mắt anh liền có chút không vui , lông mày cũng cau lại thật chặt . Anh không nói gì chỉ xoay người đi trước bỏ lại một câu :
" về thôi "
Lâm An ngơ ngác
Anh giận sao ?
Cô đưa tay sờ lên trán liền giật mình . Nóng quá . Lúc còn ở khách sạn vẫn ổn mà , chắc là do ra ngoài trời lạnh nên mới nặng thêm . Cô vừa đi theo anh quay lại xe vừa nghĩ thế .
Vốn nghĩ sẽ trở về khách sạn nhưng xe càng đi Lâm An càng thấy sai sai . Đến khi Rolls Royce Phantom Limo đi vào hầm để xe của bệnh viện Thủ đô cô mới biết là anh đưa cô đến bệnh viện khám chỉ vì bệnh cảm vặt .
Trong phòng khám riêng , Lâm An vừa ngoan ngoãn ngồi nghe bác sĩ kê đơn thuốc vừa liếc mắt nhìn anh đang đứng bên cạnh . Cô chỉ bị cảm vặt thôi , cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng nhưng nhìn vẻ mặt anh lo lắng như thế khiến cô bỗng thấy vui cùng thích thú . Hoá ra ông trùm cũng có vẻ mặt này .
" Là bệnh cảm thường thấy thôi , chỉ cần nghỉ ngơi , uống thuốc điều độ là khỏi "
Khám bệnh xong , ông bác sĩ còn khách sáo tiễn hai người đến tận cửa . Lâm An bước ra khỏi phòng cùng một túi thuốc nữa , cô cúi đầu nhìn tờ giấy khám bệnh trong tay không khỏi bật cười . Cô ngẩng đầu nhìn anh , giọng ấm áp chân thành nói :
" cảm ơn ngài Bạc quan tâm "
" ừ , đừng để bị cảm nữa "
Trái tim cô như tan chảy khi nghe câu này . Cô cong môi cười , ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh , cảm giác xao xuyến dâng trào .
Cô rung động rồi , rung động với người đàn ông vô cùng đẹp trai và nguy hiểm này rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất