Chương 73
“Cút!” Mặt Đoạn Ngân Táp càng đỏ hơn, ảo não muốn đẩy y ra. Rõ ràng mình vô cùng thành thực, vì cái gì trước mặt tên yêu tinh đáng giận này, mình lại giống như một tiểu thí hài, mất mặt chết!
“Anh thật sự thật sự rất đáng yêu, em càng yêu anh hơn!” Hứa Tịch ôm chặt lấy y, lại in một dấu môi lên khuôn mặt y.
“Ghê tởm!” Đoạn Ngân Táp xấu hổ nổi giận mắng, đẩy hắn sang một một bên, đứng lên ngồi vào bên kia, quay đầu nhìn hoa hướng dương đón gió lay động bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Vì cái gì lại đối xử với anh tốt như vậy?”
Thanh âm Đoạn Ngân Táp rất nhỏ, nhưng Hứa Tịch vẫn nghe thấy rõ. Hứa Tịch đi đến bên người y ôm y từ phía sau, ôn nhu hôn tai y.”Bởi vì anh là người em yêu nhất a! Em đương nhiên muốn đối xử tốt với anh!” Đáp án vô cùng đương nhiên.
“Nếu em dám gạt anh, hoặc là ngày nào đó phản bội anh, anh nhất định sẽ giết em.” Đoạn Ngân Táp lặng yên thật lâu sau, xoay người cào tóc hắn, hung ác nhìn hắn.
Hứa Tịch không có chút sợ hãi, ngược lại cười đến vô cùng vui vẻ, cái gì cũng không nói, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi y, đây là đáp án của hắn. Đoạn Ngân Táp lần này không lại đẩy hắn ra, y kéo Hứa Tịch vào trong lòng, điên cuồng mà hôn hắn, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, thật giống như một người sắp chết chìm đột nhiên nhìn thấy một khối gỗ di động cứu mạng, nắm chặt không buông.
Hứa Tịch nhiệt tình hôn y, cái lưỡi đinh hương gắt gao cuốn lấy y, ở không trung *** mỹ hôn, chảy ra một sợi chỉ bạc thật dài, tuy rằng sắc dục vô cùng, lại khiến cho người khác có thể cảm giác được bọn họ có bao nhiêu yêu nhau.
Hứa Tịch giống dĩ vãng nhiệt tình lớn mật, chủ động đẩy ngã Đoạn Ngân Táp cưỡi trên người y, điên cuồng cởi quần áo y, lưu lại một dấu hôn lên ***g ngực cường tráng của y.
Đoạn Ngân Táp cũng không có rảnh rỗi, y kéo quần áo Hứa Tịch, muốn tìm kiếm cặp nhũ đầy đặn ngạo nhân làm người ta mê luyến trong trí nhớ kia, nhưng phát hiện nơi đó cái gì cũng không có. Chỉ có một áo lót đặc chế, ép chặt cặp nhũ xinh đẹp ở bên trong, bởi vì quan hệ với Hứa Kiệt và Phương Tễ, Hứa Tịch vài ngày nay đều mặc cái áo lót này.
Đoạn Ngân Táp không nói hai lời, dùng sức xé, áo lót trắng lập tức biến thành mảnh nhỏ, cặp tuyết nhũ mượt mà trong trí nhớ lập tức bật ra. Bắt lấy tuyết nhũ ngày tư đêm tưởng, tinh mâu hiện lên một tia vui sướng, y lập tức há miệng hàm trụ anh đào hồng diễm mê người, dùng sức hút. Thơm quá, vẫn ngọt như vậy!
Đoạn Ngân Táp dùng sức hút, hai tay dùng sức xoa nắn tuyết nhũ đầy đặn. Bởi vì trước kia Hứa Tịch mỗi ngày đều để y ngậm đầu nhũ của hắn đi vào giấc ngủ, thành ra y đối với vú Hứa Tịch có một loại bệnh trạng mê luyến, vài ngày nay ở nhà Hứa Kiệt không thể đụng vào Hứa Tịch, y sắp nghẹn chết.
“Ân… Ân… A… A… Tiểu bảo bối, nhẹ chút… Đừng nóng vội, tất cả đều là của anh, chậm rãi hút… A… Ân…” Hứa Tịch ôm đầu y, nũng nịu ưm, đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Tiện nhân, thích như thế sao? Xem em kêu tao vậy!” Nghe được tiếng rên rỉ quen thuộc, nam nhân hưng phấn mắng, càng dùng sức hút, mau cắn đứt đầu nhũ Hứa Tịch rồi. Nam nhân luôn luôn lạnh lùng ổn trọng, giáo dưỡng tốt, chỉ cần cùng Hứa Tịch làm tình liền biến thành một người khác, miệng đầy thô tục, thô bạo dã man, so với tầng lớp nông công thấp nhất còn thô tục hơn.
“A… Mới không có… Em một chút cũng không thích… Ân ngô… A… Bảo bối, đừng cắn… Đau… A…” Hứa Tịch ngoài miệng thì kêu như thế, lại ưỡn cao bộ ngực để tiện cho Đoạn Ngân Táp hút mình hơn, sự thật như thế nào không cần nói cũng biết.
“Tao hóa, em lừa ai? Nếu khó chịu, làm sao em có thể kêu lãng như thế! Chờ anh nhìn xem cái miệng tao lãng của *** phụ này có phải đã ẩm ướt rồi không!” Nam nhân cười *** đãng, vói tay vào trong quần bò của Hứa Tịch, lập tức biến sắc mặt mắng: “Mẹ nó, em sao lại tao như thế, dám không mặc quần lót!” Trong quần bò màu trắng của Hứa Tịch trống không, nghĩ đến Hứa Tịch vẫn chỉ mặc một cái quần bò ở cùng y, y liền nhịn không được huyết mạch bí trướng.
“Thời tiết nóng thôi! Vừa rồi khi anh cưỡi ngựa, quần bò làm ‘Muội muội’ của người ta đau quá nga! Anh mau nhìn xem có phải sưng lên rồi không!” Hứa Tịch vô tội trát phượng mâu, đáng thương hề hề nói, nói ra những lời nói làm cho người ta phun máu mũi.
##################################
Kế típ là màn H phun máu mũi() mà mọi người đã chờ từ lâu
################################
Hai người ôm nhau kích tình hôn, hạ thể hai người rất nhanh liền cứng lên, dĩ vãng hai người mỗi ngày đều phải làm ít nhất vài lần, nay lại cấm dục thật nhiều ngày, khó có được cơ hội ở cùng nhau, hai người tự nhiên đều vô cùng kích động.
“Tiểu bảo bối, em muốn ăn cam!” Cảm giác được dưới cặp mông tuyết trắng có thiết bổng cứng rắn đỉnh lên, trong mắt Hứa Tịch hiện lên một tia sủng nịch, nhanh chóng buông nam nhân ra. Khi hai người tách ra khóe miệng còn vương một sợi chỉ bạc thật dài, *** uế vô cùng.
“Khi nào em về nhà thì ăn, nơi này làm gì có quả cam nào!” Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, không kiên nhẫn mắng. Yêu tinh đáng chết làm mất vui, loại thời điểm củi khô lửa bốc này thế nhưng lại muốn ăn cam.
“Hồi em ở nhà tam cữu không thể ăn! Bởi vì…” Hứa Tịch yêu mị hướng lỗ tai y thổi nhiệt khí, “Là hai cái ‘muội muội’ của em muốn ăn cam!”
Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa phun ra máu mũi, trừng lớn tinh mâu khó có thể tin nhìn tiểu mỹ nhân ngồi trên người mình, cả người trần trụi, cười quỷ dị với mình.
“Bảo bối, anh không nghe thấy sao? Hai cái ‘Muội muội’ của em rất muốn ăn cam, chẳng lẽ anh không muốn ăn “Muội muội nhãn cam” của em sao!” Hứa Tịch câu cổ nam nhân, liếm ngoạn khuôn mặt tuấn tú của y, thổi khí như lan cười quyến rũ nói.
Đoạn Ngân Táp hô hấp trở nên dồn dập, không tự chủ được nuốt nước miếng. Nghĩ đến Hứa Tịch dùng hai cái mật huyệt phía dưới ăn cam, tiểu đệ đệ của y sắp nổ mạnh. Y hung ác trừng Hứa Tịch, yêu tinh chết tiệt này không có một phút nào không câu dẫn y, dụ hoặc y!
“Tiểu bảo bối, thế nào? Muốn ăn a!” Hứa Tịch cười đến càng xinh đẹp, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng trên ***g ngực rắn chắc cường tráng.
“Làm sao để có cam?” Đoạn Ngân Táp căn bản không thể cự tuyệt lời mời mê người như thế, thô suyễn hỏi.
“Chúng ta đến vườn trái cây của tam cữu ở trên núi, nơi đó cam ngọt nhất, lớn nhất, hơn nữa một người cũng không có!” Hứa Tịch lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn rất thích nhìn thấy bộ dáng tiểu đáng yêu bị hắn câu dẫn đắc thủ thất thố, vì hắn điên cuồng.
“Một ngày nào đó anh sẽ chết trên người em!” Đoạn Ngân Táp cắn răng mắng, cầm lấy quần áo quăng bên cạnh, bắt đầu giúp Hứa Tịch mặc vào. Y rất muốn khẩn cấp đến vườn trái cây cùng Hứa Tịch làm, không thể trách y gấp, thật sự là nghĩ đến Hứa Tịch dùng nơi đó ăn cam, y rất nhanh muốn điên rồi. Y tin tưởng sau này nếu y tráng niên sớm thệ(die sớm), tuyệt đối là vì bị Hứa Tịch ép khô, tinh tẫn nhân vong.
“Loại chết kiểu này không phải rất tuyệt sao? Có thể chết trên người đại mỹ nhân như em, là giấc mộng của thật nhiều nam nhân nga!” Hứa Tịch không cho là đúng, che miệng cười, cả người vô lực ngồi trên người Đoạn Ngân Táp, ngoan ngoãn để y giúp mình mặc quần áo. Vừa rồi ngoạn hảo điên, hắn hiện tại toàn thân bủn rủn, một chút khí lực cũng không có.
“Tự kỷ!” Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, chịu không nổi mắng. Giúp Hứa Tịch mặc xong quần áo, mà bắt đầu tự mặc cho mình, rồi mới ôm lấy Hứa Tịch kéo qua cưỡi lên Tuyết, lập tức phi tới vườn trái cây của Phương Tễ ở trên núi..
“Anh thật sự thật sự rất đáng yêu, em càng yêu anh hơn!” Hứa Tịch ôm chặt lấy y, lại in một dấu môi lên khuôn mặt y.
“Ghê tởm!” Đoạn Ngân Táp xấu hổ nổi giận mắng, đẩy hắn sang một một bên, đứng lên ngồi vào bên kia, quay đầu nhìn hoa hướng dương đón gió lay động bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Vì cái gì lại đối xử với anh tốt như vậy?”
Thanh âm Đoạn Ngân Táp rất nhỏ, nhưng Hứa Tịch vẫn nghe thấy rõ. Hứa Tịch đi đến bên người y ôm y từ phía sau, ôn nhu hôn tai y.”Bởi vì anh là người em yêu nhất a! Em đương nhiên muốn đối xử tốt với anh!” Đáp án vô cùng đương nhiên.
“Nếu em dám gạt anh, hoặc là ngày nào đó phản bội anh, anh nhất định sẽ giết em.” Đoạn Ngân Táp lặng yên thật lâu sau, xoay người cào tóc hắn, hung ác nhìn hắn.
Hứa Tịch không có chút sợ hãi, ngược lại cười đến vô cùng vui vẻ, cái gì cũng không nói, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi y, đây là đáp án của hắn. Đoạn Ngân Táp lần này không lại đẩy hắn ra, y kéo Hứa Tịch vào trong lòng, điên cuồng mà hôn hắn, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, thật giống như một người sắp chết chìm đột nhiên nhìn thấy một khối gỗ di động cứu mạng, nắm chặt không buông.
Hứa Tịch nhiệt tình hôn y, cái lưỡi đinh hương gắt gao cuốn lấy y, ở không trung *** mỹ hôn, chảy ra một sợi chỉ bạc thật dài, tuy rằng sắc dục vô cùng, lại khiến cho người khác có thể cảm giác được bọn họ có bao nhiêu yêu nhau.
Hứa Tịch giống dĩ vãng nhiệt tình lớn mật, chủ động đẩy ngã Đoạn Ngân Táp cưỡi trên người y, điên cuồng cởi quần áo y, lưu lại một dấu hôn lên ***g ngực cường tráng của y.
Đoạn Ngân Táp cũng không có rảnh rỗi, y kéo quần áo Hứa Tịch, muốn tìm kiếm cặp nhũ đầy đặn ngạo nhân làm người ta mê luyến trong trí nhớ kia, nhưng phát hiện nơi đó cái gì cũng không có. Chỉ có một áo lót đặc chế, ép chặt cặp nhũ xinh đẹp ở bên trong, bởi vì quan hệ với Hứa Kiệt và Phương Tễ, Hứa Tịch vài ngày nay đều mặc cái áo lót này.
Đoạn Ngân Táp không nói hai lời, dùng sức xé, áo lót trắng lập tức biến thành mảnh nhỏ, cặp tuyết nhũ mượt mà trong trí nhớ lập tức bật ra. Bắt lấy tuyết nhũ ngày tư đêm tưởng, tinh mâu hiện lên một tia vui sướng, y lập tức há miệng hàm trụ anh đào hồng diễm mê người, dùng sức hút. Thơm quá, vẫn ngọt như vậy!
Đoạn Ngân Táp dùng sức hút, hai tay dùng sức xoa nắn tuyết nhũ đầy đặn. Bởi vì trước kia Hứa Tịch mỗi ngày đều để y ngậm đầu nhũ của hắn đi vào giấc ngủ, thành ra y đối với vú Hứa Tịch có một loại bệnh trạng mê luyến, vài ngày nay ở nhà Hứa Kiệt không thể đụng vào Hứa Tịch, y sắp nghẹn chết.
“Ân… Ân… A… A… Tiểu bảo bối, nhẹ chút… Đừng nóng vội, tất cả đều là của anh, chậm rãi hút… A… Ân…” Hứa Tịch ôm đầu y, nũng nịu ưm, đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Tiện nhân, thích như thế sao? Xem em kêu tao vậy!” Nghe được tiếng rên rỉ quen thuộc, nam nhân hưng phấn mắng, càng dùng sức hút, mau cắn đứt đầu nhũ Hứa Tịch rồi. Nam nhân luôn luôn lạnh lùng ổn trọng, giáo dưỡng tốt, chỉ cần cùng Hứa Tịch làm tình liền biến thành một người khác, miệng đầy thô tục, thô bạo dã man, so với tầng lớp nông công thấp nhất còn thô tục hơn.
“A… Mới không có… Em một chút cũng không thích… Ân ngô… A… Bảo bối, đừng cắn… Đau… A…” Hứa Tịch ngoài miệng thì kêu như thế, lại ưỡn cao bộ ngực để tiện cho Đoạn Ngân Táp hút mình hơn, sự thật như thế nào không cần nói cũng biết.
“Tao hóa, em lừa ai? Nếu khó chịu, làm sao em có thể kêu lãng như thế! Chờ anh nhìn xem cái miệng tao lãng của *** phụ này có phải đã ẩm ướt rồi không!” Nam nhân cười *** đãng, vói tay vào trong quần bò của Hứa Tịch, lập tức biến sắc mặt mắng: “Mẹ nó, em sao lại tao như thế, dám không mặc quần lót!” Trong quần bò màu trắng của Hứa Tịch trống không, nghĩ đến Hứa Tịch vẫn chỉ mặc một cái quần bò ở cùng y, y liền nhịn không được huyết mạch bí trướng.
“Thời tiết nóng thôi! Vừa rồi khi anh cưỡi ngựa, quần bò làm ‘Muội muội’ của người ta đau quá nga! Anh mau nhìn xem có phải sưng lên rồi không!” Hứa Tịch vô tội trát phượng mâu, đáng thương hề hề nói, nói ra những lời nói làm cho người ta phun máu mũi.
##################################
Kế típ là màn H phun máu mũi() mà mọi người đã chờ từ lâu
################################
Hai người ôm nhau kích tình hôn, hạ thể hai người rất nhanh liền cứng lên, dĩ vãng hai người mỗi ngày đều phải làm ít nhất vài lần, nay lại cấm dục thật nhiều ngày, khó có được cơ hội ở cùng nhau, hai người tự nhiên đều vô cùng kích động.
“Tiểu bảo bối, em muốn ăn cam!” Cảm giác được dưới cặp mông tuyết trắng có thiết bổng cứng rắn đỉnh lên, trong mắt Hứa Tịch hiện lên một tia sủng nịch, nhanh chóng buông nam nhân ra. Khi hai người tách ra khóe miệng còn vương một sợi chỉ bạc thật dài, *** uế vô cùng.
“Khi nào em về nhà thì ăn, nơi này làm gì có quả cam nào!” Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, không kiên nhẫn mắng. Yêu tinh đáng chết làm mất vui, loại thời điểm củi khô lửa bốc này thế nhưng lại muốn ăn cam.
“Hồi em ở nhà tam cữu không thể ăn! Bởi vì…” Hứa Tịch yêu mị hướng lỗ tai y thổi nhiệt khí, “Là hai cái ‘muội muội’ của em muốn ăn cam!”
Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa phun ra máu mũi, trừng lớn tinh mâu khó có thể tin nhìn tiểu mỹ nhân ngồi trên người mình, cả người trần trụi, cười quỷ dị với mình.
“Bảo bối, anh không nghe thấy sao? Hai cái ‘Muội muội’ của em rất muốn ăn cam, chẳng lẽ anh không muốn ăn “Muội muội nhãn cam” của em sao!” Hứa Tịch câu cổ nam nhân, liếm ngoạn khuôn mặt tuấn tú của y, thổi khí như lan cười quyến rũ nói.
Đoạn Ngân Táp hô hấp trở nên dồn dập, không tự chủ được nuốt nước miếng. Nghĩ đến Hứa Tịch dùng hai cái mật huyệt phía dưới ăn cam, tiểu đệ đệ của y sắp nổ mạnh. Y hung ác trừng Hứa Tịch, yêu tinh chết tiệt này không có một phút nào không câu dẫn y, dụ hoặc y!
“Tiểu bảo bối, thế nào? Muốn ăn a!” Hứa Tịch cười đến càng xinh đẹp, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng trên ***g ngực rắn chắc cường tráng.
“Làm sao để có cam?” Đoạn Ngân Táp căn bản không thể cự tuyệt lời mời mê người như thế, thô suyễn hỏi.
“Chúng ta đến vườn trái cây của tam cữu ở trên núi, nơi đó cam ngọt nhất, lớn nhất, hơn nữa một người cũng không có!” Hứa Tịch lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn rất thích nhìn thấy bộ dáng tiểu đáng yêu bị hắn câu dẫn đắc thủ thất thố, vì hắn điên cuồng.
“Một ngày nào đó anh sẽ chết trên người em!” Đoạn Ngân Táp cắn răng mắng, cầm lấy quần áo quăng bên cạnh, bắt đầu giúp Hứa Tịch mặc vào. Y rất muốn khẩn cấp đến vườn trái cây cùng Hứa Tịch làm, không thể trách y gấp, thật sự là nghĩ đến Hứa Tịch dùng nơi đó ăn cam, y rất nhanh muốn điên rồi. Y tin tưởng sau này nếu y tráng niên sớm thệ(die sớm), tuyệt đối là vì bị Hứa Tịch ép khô, tinh tẫn nhân vong.
“Loại chết kiểu này không phải rất tuyệt sao? Có thể chết trên người đại mỹ nhân như em, là giấc mộng của thật nhiều nam nhân nga!” Hứa Tịch không cho là đúng, che miệng cười, cả người vô lực ngồi trên người Đoạn Ngân Táp, ngoan ngoãn để y giúp mình mặc quần áo. Vừa rồi ngoạn hảo điên, hắn hiện tại toàn thân bủn rủn, một chút khí lực cũng không có.
“Tự kỷ!” Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, chịu không nổi mắng. Giúp Hứa Tịch mặc xong quần áo, mà bắt đầu tự mặc cho mình, rồi mới ôm lấy Hứa Tịch kéo qua cưỡi lên Tuyết, lập tức phi tới vườn trái cây của Phương Tễ ở trên núi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất