Chương 75
Ngày hôm sau, Hứa Kiệt và Phương Tễ trở về lập tức đi tìm Hứa Tịch tính sổ, bọn họ biết kẻ dám trêu cợt bọn họ ở đây chỉ có Hứa Tịch. Nhưng Hứa Tịch chết cũng không thừa nhận, khiến Phương Tễ tức giận bắt hắn và Đoạn Ngân Táp chờ thu hoạch cam xong lập tức cút đi, sau này không được phép đến nhà y nữa. Về việc này Hứa Tịch không cho là đúng, kỳ thật cho dù Phương Tễ không đuổi bọn hắn đi, bọn hắn thu hoạch cam xong cũng sẽ đi, bởi vì Đoạn Ngân Táp còn phải tới Hawaii tham gia cuộc thi văn học thanh niên.
Cam trong vườn chỉ có mấy ngàn cân, rất nhanh đã thu xong rồi, ngày ly biệt sắp đến. Trong đại sảnh nhà ga, Phương Thành kéo Hứa Tịch lưu luyến không rời: “Tiểu Tịch, sau này nếu có cơ hội đến Mĩ, cậu nhất định phải tới gặp tớ, tớ sẽ cực kỳ nhớ cậu!”
“Sau này nhất định hàng năm tớ sẽ đến thăm cậu một lần, chỉ cần tam cữu cho phép!” Hứa Tịch quay đầu nhìn Phương Tễ đứng ở một bên, Phương Tễ lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, Phương Tễ tới nay vẫn còn vô cùng giận hắn.
“Ai kêu cậu chọc ca ca tức giận!” Phương Thành cũng quay đầu nhìn nhìn ca ca, hơi ý trách cứ.
“Ngẫu nhiên đùa một chút cảm giác rất tuyệt, sau này cậu cũng tìm cơ hội thử xem!” Hứa Tịch không cho là đúng, nhún nhún vai cười xấu xa.
Phương Thành bất đắc dĩ trợn trừng mắt, có điểm hiểu được vì sao ca ca đến nay còn tức Hứa Tịch, hắn có đôi khi thật sự ác liệt.
“Tự mình học cái xấu còn chưa tính, đừng dạy hư Vân oa tử! Cậu lại đây cho tôi, tôi có lời cùng cậu nói!” Thấy Hứa Tịch lại dạy hư đệ đệ của mình, để hắn học làm chuyện xấu, Phương Tễ vẫn không mở miệng bây giờ mới chịu nói chuyện. Đây là sau khi Hứa Tịch trêu cợt y, lần đầu tiên y nói chuyện với Hứa Tịch. Hứa Tịch thè lưỡi, cùng Phương Tễ đi tới một đầu khác đại sảnh.
“Đoạn tiên sinh, tôi có lời muốn nói với cậu! Có thể quấy rầy cậu một chút không?” Thấy Phương Tễ và Hứa Tịch rời đi, Phương Thành đi đến trước mặt Đoạn Ngân Táp vẫn đứng ở bên cạnh lặng yên không nói, khiếp đảm hỏi. Mặc dù đã cùng Đoạn Ngân Táp sinh hoạt dưới mái hiên một đoạn thời gian, nhưng vì hắn trời sanh hướng nội, Đoạn Ngân Táp lại trời sinh lạnh lùng, bọn họ còn chưa từng một mình tán gẫu.
“Có thể! Cậu có việc gì cứ nói!” Đoạn Ngân Táp gật đầu, tuy rằng thanh âm vẫn lạnh lùng, nhưng so với những người khác đã thực khách khí, kỳ thật không cần đoán y cũng biết Phương Thành muốn nói với y chuyện Hứa Tịch.
“Đoạn tiên sinh, tôi muốn nhờ cậu một chuyện, mong cậu đừng từ chối!” Phương Thành biểu tình nghiêm túc nói.
“Chuyện gì? Cậu cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định làm hết sức.” Đoạn Ngân Táp lập tức đáp ứng.
“Cầu xin cậu, thỉnh nhất định phải hảo hảo quý trọng Tiểu Tịch! Tôi biết Tiểu Tịch thực thích cậu, mong cậu nhất định không được cô phụ hắn! Tiểu Tịch là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi hy vọng hắn có thể hạnh phúc!” Phương Thành chân thành thỉnh cầu. Hắn và Đoạn Ngân Táp tuy rằng ở chung hơn một tháng, nhưng hắn như cũ không biết nam hài lặng yên ít lời, vô cùng lạnh lùng này, cũng như cũ không rõ Tiểu Tịch vì sao lại chọn một người nhỏ hơn hắn vài tuổi làm bạn đời, nhưng hắn tin tưởng ánh mắt của Tiểu Tịch, hắn tin tưởng nam hài trước mắt nhất định sẽ cho Tiểu Tịch hạnh phúc.
“Tôi sẽ, xin yên tâm!” Đoạn Ngân Táp không có chút do dự liền hứa hẹn, tuy rằng tính cách Hứa Tịch có lúc thật sự làm người ta chịu không nổi, nhưng hắn cũng có ưu điểm của hắn, ưu điểm duy nhất của hắn có thể bù lại khuyết điểm của hắn, làm cho mình thích hắn cả đời. Cuộc sống ở trấn cam trong khoảng thời gian này, giúp y càng thêm hiểu rõ Hứa Tịch, cũng tuyệt đối khẳng định tình cảm của bọn họ.
“Cám ơn cậu! Còn có chúc mừng cậu!” Phương Thành nở một nụ cười xinh đẹp.
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, mê hoặc nhìn Phương Thành không rõ câu chúc mừng cuối cùng kia của hắn là có ý tứ gì.
“Chúc mừng cậu được thiên sứ xinh đẹp, thiện lương nhất trên đời thích, có thể được Tiểu Tịch yêu tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất thế giới, hắn sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu!” Phương Thành mỉm cười giải thích.
Đoạn Ngân Táp giơ giơ lên khóe môi, trong lòng cũng không dám gật bừa trợn trừng mắt. Hứa Tịch là thiên sứ? Y không có nghe sai đi! Nếu Hứa Tịch là thiên sứ, như vậy trên cái thế giới này vốn không có ác ma tồn tại, tất cả mọi người đều là thiên sứ! Bất quá… Trong mắt Đoạn Ngân Táp hiện lên mỉm cười, ngày đó ở thần đường, y quả thật cảm thấy Hứa Tịch giống một thiên sứ, một thiên sứ có thể mang đến cho y hạnh phúc.
Một đầu đại sảnh khác, Phương Tễ nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Tịch, hếch lên mày mắng: “Thật là có cái gì lão tử, còn có cái gì con! Cậu cùng Phúc oa tử hoàn toàn là một dạng!”
Hứa Tịch ôm vai Phương Tễ, giương môi cười: “Tam cữu, tôi biết sai lầm rồi, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không lừa mọi người nữa!” Hắn biết Phương Tế nói những lời này, đã chứng tỏ rằng y hết giận.
“Lần sau? Còn muốn có lần sau? Xú tiểu tử, lại có lần sau, tôi lập tức đem tiểu thí hài họ Đoạn kia làm thịt!” Phương Tễ đẩy hắn ra, gợi lên khóe môi lạnh lùng cười.
“Tam cữu, thật đáng sợ nga!” Hứa Tịch không cho là đúng, cười đến càng đáng yêu, tuyệt không sợ hãi.
“Tiểu thí hài họ Đoạn là tình nhân của cậu sao?” Phương Tễ liếc trắng mắt, bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
“Bị cữu phát hiện rồi!” Hứa Tịch cũng không ngoài ý muốn y sẽ phát hiện, với tam cữu khôn khéo bị phát hiện là chuyện sớm muộn, hắn chưa từng nghĩ tới có thể thật sự giấu diếm được y.
“Tôi đã sớm biết! Từ trước lúc cậu tới Hứa Lạc đã gọi điện nói cho tôi biết, cậu bị một tiểu thí hài câu dẫn, làm ra chuyện bại hoại môn phong.” Phương Tễ cười lạnh, rút điếu thuốc ra.
“Tam cữu vì sao không nói sớm chút, hại chúng ta ngụy trang trước mặt mọi người như vậy thật vất vả!” Ánh mắt Hứa Tịch chợt lóe, trong lòng thầm mắng: Tam mao đáng giận, dám đem chuyện tình hắn và tiểu đáng yêu nói cho tam cữu, nhìn hắn sau khi về nước sửa chữa tiểu thí hài này thế nào, còn nói hắn bại hoại môn phong, đáng giận!
“Tôi sớm nói cho cậu, cậu còn không sớm mang tiểu tử họ Đoạn kia bỏ chạy!” Phương Tễ liếc mắt.”Tôi cũng không muốn quản chuyện của các người, dù sao cậu đã là người lớn! Tôi chỉ muốn xác định cậu thật sự muốn sống cùng tiểu tử họ Đoạn kia sao?” Y nhả ra ngụm khói, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn Hứa Tịch.
“Tam cữu, tôi đã dẫn y đến gặp mọi người,vấn đề này còn phải hỏi sao?” Nét mặt Hứa Tịch lộ một chút ý cười xinh đẹp sáng lạn.
“Cậu sống cùng đứa nhỏ kia, cậu sẽ rất mệt!” Phương Tễ lặng yên một lát, thấm thía nói.
“Tôi biết, nhưng tôi tin tưởng bọn tôi sẽ hạnh phúc!” Hứa Tịch cười rất đẹp, ánh mắt kiên định vô cùng. Hắn biết ý của Phương Tễ, hắn so với tiểu đáng yêu lớn vài tuổi, hơn nữa tiểu đáng yêu bởi vì gia đình, trên tính cách có chỗ thiếu hụt rất lớn, mình sống cùng y thế tất sẽ vất vả, nhưng hắn không hối hận vì lựa chọn của mình, bởi vì hắn tham món lợi nhỏ đáng yêu!
Phương Tễ nhìn nhìn hắn, lắc đầu giận dữ nói: “Sau này cậu sẽ vất vả! Cha mẹ cậu như vậy, căn bản không có khả năng thông qua!”
“Cát oa tử, Tiểu Tịch, hai người đứng ở đây làm gì? Tôi đã mua được vé, chính là tuyến xe tiếp theo!” Hứa Tịch vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy Hứa Kiệt đi mua vé xe đi tới.
“Cám ơn đại bá, chúng ta đi thôi!” Hứa Tịch cười tủm tỉm nhận vé trong tay Hứa Kiệt, không tiếp tục nói chuyện với Phương Tễ nữa, mấy người đi qua chỗ Đoạn Ngân Táp và Phương Thành.
“Mua được vé rồi à?” Phương Thành nhìn thấy bọn họ lập tức cao hứng giơ lên khóe môi, nhưng nghĩ đến mua được vé tức là Hứa Tịch sắp phải đi, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lại ủ dột.
“Tiểu Thành, đừng nhăn mặt nữa! Cười một cái! Cũng không phải đi rồi cả đời không gặp, chúng ta có thể thường xuyên gọi điện thoại, còn có thể lên mạng nói chuyện phiếm, hơn nữa sau này tớ hàng năm đều đến thăm cậu!” Hứa Tịch vỗ vỗ mặt Phương Thành an ủi.
“Tớ sẽ cực kỳ cực kỳ nhớ cậu!” Phương Thành gật đầu, hốc mắt đã có chút đỏ. Cứ nghĩ đến sau này sẽ có một đoạn thời gian rất dài không được gặp bằng hữu tốt nhất này, trong lòng hắn liền nhịn được một cảm giác buồn.
“Tớ cũng vậy! Tớ cũng sẽ vô cùng nhớ cậu!” Hứa Tịch ôn nhu sờ sờ đầu hắn, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ lời nói của chúng ta, chỉ cần nguyện ý, chúng ta cũng có thể được hạnh phúc! Chỉ cần buông tay theo đuổi, tranh thủ, chúng ta giống nhau sẽ được sống thực phấn khích!”
“Tớ biết! Tớ nhất định sẽ cố gắng, đi ra tháp ngà!” Phương Thành gật đầu. Tối hôm qua hắn và Tiểu Tịch nói chuyện suốt một đêm, hắn đáp ứng Tiểu Tịch sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, hắn sẽ sống ở thế giới thuộc về bản thân, hắn đã quyết định vài ngày nữa phải đi tìm việc.
“Tớ đi đây! Byebye!” Lúc này xe lửa tiến đến, Hứa Tịch nói vài câu cùng Hứa Kiệt, Phương Tễ, ôn nhu hôn lên mặt Phương Thành, liền cùng Đoạn Ngân Táp lên xe lửa.
### ### ###
“Hảo nhàm chán nga!” Hứa Tịch ngồi cửa kính xe, nhìn cảnh vật nhanh chóng biến mất ngoài cửa sổ, lười biếng ngáp một cái. Bọn họ đã rời khỏi trấn cam, tuy nhiên hành trình còn rất dài, xe lửa đến Hawaii phải mất ba ngày hai đêm.
“Em cũng biết nhàm chán a! Vậy lúc trước em vì cái gì muốn ngồi xe lửa, mà không nghe anh?” Ngồi ở bên cạnh hắn Đoạn Ngân Táp lập tức căm tức mắng. Nhắc tới việc này y vẫn còn tức, y thực không rõ đầu óc Hứa Tịch rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì sao máy bay phóng thoải mái, rất nhanh không ngồi, lại ngồi như con rùa trên xe lửa chậm rì.
“Vì sao? Đương nhiên là vì xe lửa có thể nghiệm được lạc thú máy bay không có!” Hứa Tịch quay đầu nhìn y, lộ ra nụ cười mê người.
“Cái gì lạc thú?” Đoạn Ngân Táp khinh thường nói, y không tin ngồi xe lửa có thể có cái lạc thú gì đáng nói.
“Anh lập tức sẽ biết!” Hứa Tịch tà tà cười.
Đoạn Ngân Táp quả thật rất nhanh sẽ biết, y phát hiện có một sắc thủ(thủ=tay) sờ lên lưng mình, ái muội vuốt ve khiêu khích.
“Em làm gì vậy? Em đừng xằng bậy, nơi này là xe lửa!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng cảnh cáo.
“Không quan hệ, chúng ta ở một mình một toa xe, không có người phát hiện.Anh nhất định chưa từng làm trên xe lửa đi! Chúng ta liền thừa dịp ba ngày hai đêm này, hảo hảo thể nghiệm một chút ‘Tính phúc ‘ trên xe lửa đi! Hôm nay em quyết định cáo biệt tấm thân đồng nam, em sẽ đem lần đầu tiên phía trước của em hiến cho anh!” Hứa Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên cưỡi lên người Đoạn Ngân Táp, cười *** đãng bắt đầu cởi quần áo y.
“Cút ngay!” Đoạn Ngân Táp lập tức kinh hãi, muốn đẩy y ra.
“Bảo bối, đừng thẹn thùng! Có thể được lần đầu tiên phía trước của em, là vinh hạnh của anh, anh liền ngoan ngoãn giao tiểu cúc hoa đáng yêu của anh ra đi! Em sẽ hảo hảo yêu thương anh!” Hứa Tịch bắt lấy bàn tay muốn phản kháng của y, cởi sạch quần áo y, nâng hai chân thon dài rắn chắc của y lên, rồi mới cởi quần của mình thả ra phân thân xinh đẹp ──
“Không cần ── ”
Trong xe lập tức truyền ra một tiếng kêu thảm thiết khủng bố đến cực điểm, âm thanh giống như giết heo, nhân viên phục vụ qua lại nhìn một cái, rồi mới giơ lên khóe môi tránh ra. Trong gian xe này trước đó tiên sinh đã thông tri cho bọn họ, hắn là bác sĩ, đi cùng hắn là bệnh nhân của hắn, bệnh nhân của hắn cực kỳ sợ tiêm, cho nên nếu ở bên ngoài nghe được tiếng vang gì thỉnh không cần để ý, kia khẳng định là hắn đang giúp bệnh nhân của hắn tiêm…
Toàn văn hoàn
Cam trong vườn chỉ có mấy ngàn cân, rất nhanh đã thu xong rồi, ngày ly biệt sắp đến. Trong đại sảnh nhà ga, Phương Thành kéo Hứa Tịch lưu luyến không rời: “Tiểu Tịch, sau này nếu có cơ hội đến Mĩ, cậu nhất định phải tới gặp tớ, tớ sẽ cực kỳ nhớ cậu!”
“Sau này nhất định hàng năm tớ sẽ đến thăm cậu một lần, chỉ cần tam cữu cho phép!” Hứa Tịch quay đầu nhìn Phương Tễ đứng ở một bên, Phương Tễ lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, Phương Tễ tới nay vẫn còn vô cùng giận hắn.
“Ai kêu cậu chọc ca ca tức giận!” Phương Thành cũng quay đầu nhìn nhìn ca ca, hơi ý trách cứ.
“Ngẫu nhiên đùa một chút cảm giác rất tuyệt, sau này cậu cũng tìm cơ hội thử xem!” Hứa Tịch không cho là đúng, nhún nhún vai cười xấu xa.
Phương Thành bất đắc dĩ trợn trừng mắt, có điểm hiểu được vì sao ca ca đến nay còn tức Hứa Tịch, hắn có đôi khi thật sự ác liệt.
“Tự mình học cái xấu còn chưa tính, đừng dạy hư Vân oa tử! Cậu lại đây cho tôi, tôi có lời cùng cậu nói!” Thấy Hứa Tịch lại dạy hư đệ đệ của mình, để hắn học làm chuyện xấu, Phương Tễ vẫn không mở miệng bây giờ mới chịu nói chuyện. Đây là sau khi Hứa Tịch trêu cợt y, lần đầu tiên y nói chuyện với Hứa Tịch. Hứa Tịch thè lưỡi, cùng Phương Tễ đi tới một đầu khác đại sảnh.
“Đoạn tiên sinh, tôi có lời muốn nói với cậu! Có thể quấy rầy cậu một chút không?” Thấy Phương Tễ và Hứa Tịch rời đi, Phương Thành đi đến trước mặt Đoạn Ngân Táp vẫn đứng ở bên cạnh lặng yên không nói, khiếp đảm hỏi. Mặc dù đã cùng Đoạn Ngân Táp sinh hoạt dưới mái hiên một đoạn thời gian, nhưng vì hắn trời sanh hướng nội, Đoạn Ngân Táp lại trời sinh lạnh lùng, bọn họ còn chưa từng một mình tán gẫu.
“Có thể! Cậu có việc gì cứ nói!” Đoạn Ngân Táp gật đầu, tuy rằng thanh âm vẫn lạnh lùng, nhưng so với những người khác đã thực khách khí, kỳ thật không cần đoán y cũng biết Phương Thành muốn nói với y chuyện Hứa Tịch.
“Đoạn tiên sinh, tôi muốn nhờ cậu một chuyện, mong cậu đừng từ chối!” Phương Thành biểu tình nghiêm túc nói.
“Chuyện gì? Cậu cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định làm hết sức.” Đoạn Ngân Táp lập tức đáp ứng.
“Cầu xin cậu, thỉnh nhất định phải hảo hảo quý trọng Tiểu Tịch! Tôi biết Tiểu Tịch thực thích cậu, mong cậu nhất định không được cô phụ hắn! Tiểu Tịch là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi hy vọng hắn có thể hạnh phúc!” Phương Thành chân thành thỉnh cầu. Hắn và Đoạn Ngân Táp tuy rằng ở chung hơn một tháng, nhưng hắn như cũ không biết nam hài lặng yên ít lời, vô cùng lạnh lùng này, cũng như cũ không rõ Tiểu Tịch vì sao lại chọn một người nhỏ hơn hắn vài tuổi làm bạn đời, nhưng hắn tin tưởng ánh mắt của Tiểu Tịch, hắn tin tưởng nam hài trước mắt nhất định sẽ cho Tiểu Tịch hạnh phúc.
“Tôi sẽ, xin yên tâm!” Đoạn Ngân Táp không có chút do dự liền hứa hẹn, tuy rằng tính cách Hứa Tịch có lúc thật sự làm người ta chịu không nổi, nhưng hắn cũng có ưu điểm của hắn, ưu điểm duy nhất của hắn có thể bù lại khuyết điểm của hắn, làm cho mình thích hắn cả đời. Cuộc sống ở trấn cam trong khoảng thời gian này, giúp y càng thêm hiểu rõ Hứa Tịch, cũng tuyệt đối khẳng định tình cảm của bọn họ.
“Cám ơn cậu! Còn có chúc mừng cậu!” Phương Thành nở một nụ cười xinh đẹp.
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, mê hoặc nhìn Phương Thành không rõ câu chúc mừng cuối cùng kia của hắn là có ý tứ gì.
“Chúc mừng cậu được thiên sứ xinh đẹp, thiện lương nhất trên đời thích, có thể được Tiểu Tịch yêu tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất thế giới, hắn sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu!” Phương Thành mỉm cười giải thích.
Đoạn Ngân Táp giơ giơ lên khóe môi, trong lòng cũng không dám gật bừa trợn trừng mắt. Hứa Tịch là thiên sứ? Y không có nghe sai đi! Nếu Hứa Tịch là thiên sứ, như vậy trên cái thế giới này vốn không có ác ma tồn tại, tất cả mọi người đều là thiên sứ! Bất quá… Trong mắt Đoạn Ngân Táp hiện lên mỉm cười, ngày đó ở thần đường, y quả thật cảm thấy Hứa Tịch giống một thiên sứ, một thiên sứ có thể mang đến cho y hạnh phúc.
Một đầu đại sảnh khác, Phương Tễ nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Tịch, hếch lên mày mắng: “Thật là có cái gì lão tử, còn có cái gì con! Cậu cùng Phúc oa tử hoàn toàn là một dạng!”
Hứa Tịch ôm vai Phương Tễ, giương môi cười: “Tam cữu, tôi biết sai lầm rồi, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không lừa mọi người nữa!” Hắn biết Phương Tế nói những lời này, đã chứng tỏ rằng y hết giận.
“Lần sau? Còn muốn có lần sau? Xú tiểu tử, lại có lần sau, tôi lập tức đem tiểu thí hài họ Đoạn kia làm thịt!” Phương Tễ đẩy hắn ra, gợi lên khóe môi lạnh lùng cười.
“Tam cữu, thật đáng sợ nga!” Hứa Tịch không cho là đúng, cười đến càng đáng yêu, tuyệt không sợ hãi.
“Tiểu thí hài họ Đoạn là tình nhân của cậu sao?” Phương Tễ liếc trắng mắt, bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
“Bị cữu phát hiện rồi!” Hứa Tịch cũng không ngoài ý muốn y sẽ phát hiện, với tam cữu khôn khéo bị phát hiện là chuyện sớm muộn, hắn chưa từng nghĩ tới có thể thật sự giấu diếm được y.
“Tôi đã sớm biết! Từ trước lúc cậu tới Hứa Lạc đã gọi điện nói cho tôi biết, cậu bị một tiểu thí hài câu dẫn, làm ra chuyện bại hoại môn phong.” Phương Tễ cười lạnh, rút điếu thuốc ra.
“Tam cữu vì sao không nói sớm chút, hại chúng ta ngụy trang trước mặt mọi người như vậy thật vất vả!” Ánh mắt Hứa Tịch chợt lóe, trong lòng thầm mắng: Tam mao đáng giận, dám đem chuyện tình hắn và tiểu đáng yêu nói cho tam cữu, nhìn hắn sau khi về nước sửa chữa tiểu thí hài này thế nào, còn nói hắn bại hoại môn phong, đáng giận!
“Tôi sớm nói cho cậu, cậu còn không sớm mang tiểu tử họ Đoạn kia bỏ chạy!” Phương Tễ liếc mắt.”Tôi cũng không muốn quản chuyện của các người, dù sao cậu đã là người lớn! Tôi chỉ muốn xác định cậu thật sự muốn sống cùng tiểu tử họ Đoạn kia sao?” Y nhả ra ngụm khói, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn Hứa Tịch.
“Tam cữu, tôi đã dẫn y đến gặp mọi người,vấn đề này còn phải hỏi sao?” Nét mặt Hứa Tịch lộ một chút ý cười xinh đẹp sáng lạn.
“Cậu sống cùng đứa nhỏ kia, cậu sẽ rất mệt!” Phương Tễ lặng yên một lát, thấm thía nói.
“Tôi biết, nhưng tôi tin tưởng bọn tôi sẽ hạnh phúc!” Hứa Tịch cười rất đẹp, ánh mắt kiên định vô cùng. Hắn biết ý của Phương Tễ, hắn so với tiểu đáng yêu lớn vài tuổi, hơn nữa tiểu đáng yêu bởi vì gia đình, trên tính cách có chỗ thiếu hụt rất lớn, mình sống cùng y thế tất sẽ vất vả, nhưng hắn không hối hận vì lựa chọn của mình, bởi vì hắn tham món lợi nhỏ đáng yêu!
Phương Tễ nhìn nhìn hắn, lắc đầu giận dữ nói: “Sau này cậu sẽ vất vả! Cha mẹ cậu như vậy, căn bản không có khả năng thông qua!”
“Cát oa tử, Tiểu Tịch, hai người đứng ở đây làm gì? Tôi đã mua được vé, chính là tuyến xe tiếp theo!” Hứa Tịch vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy Hứa Kiệt đi mua vé xe đi tới.
“Cám ơn đại bá, chúng ta đi thôi!” Hứa Tịch cười tủm tỉm nhận vé trong tay Hứa Kiệt, không tiếp tục nói chuyện với Phương Tễ nữa, mấy người đi qua chỗ Đoạn Ngân Táp và Phương Thành.
“Mua được vé rồi à?” Phương Thành nhìn thấy bọn họ lập tức cao hứng giơ lên khóe môi, nhưng nghĩ đến mua được vé tức là Hứa Tịch sắp phải đi, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lại ủ dột.
“Tiểu Thành, đừng nhăn mặt nữa! Cười một cái! Cũng không phải đi rồi cả đời không gặp, chúng ta có thể thường xuyên gọi điện thoại, còn có thể lên mạng nói chuyện phiếm, hơn nữa sau này tớ hàng năm đều đến thăm cậu!” Hứa Tịch vỗ vỗ mặt Phương Thành an ủi.
“Tớ sẽ cực kỳ cực kỳ nhớ cậu!” Phương Thành gật đầu, hốc mắt đã có chút đỏ. Cứ nghĩ đến sau này sẽ có một đoạn thời gian rất dài không được gặp bằng hữu tốt nhất này, trong lòng hắn liền nhịn được một cảm giác buồn.
“Tớ cũng vậy! Tớ cũng sẽ vô cùng nhớ cậu!” Hứa Tịch ôn nhu sờ sờ đầu hắn, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ lời nói của chúng ta, chỉ cần nguyện ý, chúng ta cũng có thể được hạnh phúc! Chỉ cần buông tay theo đuổi, tranh thủ, chúng ta giống nhau sẽ được sống thực phấn khích!”
“Tớ biết! Tớ nhất định sẽ cố gắng, đi ra tháp ngà!” Phương Thành gật đầu. Tối hôm qua hắn và Tiểu Tịch nói chuyện suốt một đêm, hắn đáp ứng Tiểu Tịch sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, hắn sẽ sống ở thế giới thuộc về bản thân, hắn đã quyết định vài ngày nữa phải đi tìm việc.
“Tớ đi đây! Byebye!” Lúc này xe lửa tiến đến, Hứa Tịch nói vài câu cùng Hứa Kiệt, Phương Tễ, ôn nhu hôn lên mặt Phương Thành, liền cùng Đoạn Ngân Táp lên xe lửa.
### ### ###
“Hảo nhàm chán nga!” Hứa Tịch ngồi cửa kính xe, nhìn cảnh vật nhanh chóng biến mất ngoài cửa sổ, lười biếng ngáp một cái. Bọn họ đã rời khỏi trấn cam, tuy nhiên hành trình còn rất dài, xe lửa đến Hawaii phải mất ba ngày hai đêm.
“Em cũng biết nhàm chán a! Vậy lúc trước em vì cái gì muốn ngồi xe lửa, mà không nghe anh?” Ngồi ở bên cạnh hắn Đoạn Ngân Táp lập tức căm tức mắng. Nhắc tới việc này y vẫn còn tức, y thực không rõ đầu óc Hứa Tịch rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì sao máy bay phóng thoải mái, rất nhanh không ngồi, lại ngồi như con rùa trên xe lửa chậm rì.
“Vì sao? Đương nhiên là vì xe lửa có thể nghiệm được lạc thú máy bay không có!” Hứa Tịch quay đầu nhìn y, lộ ra nụ cười mê người.
“Cái gì lạc thú?” Đoạn Ngân Táp khinh thường nói, y không tin ngồi xe lửa có thể có cái lạc thú gì đáng nói.
“Anh lập tức sẽ biết!” Hứa Tịch tà tà cười.
Đoạn Ngân Táp quả thật rất nhanh sẽ biết, y phát hiện có một sắc thủ(thủ=tay) sờ lên lưng mình, ái muội vuốt ve khiêu khích.
“Em làm gì vậy? Em đừng xằng bậy, nơi này là xe lửa!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng cảnh cáo.
“Không quan hệ, chúng ta ở một mình một toa xe, không có người phát hiện.Anh nhất định chưa từng làm trên xe lửa đi! Chúng ta liền thừa dịp ba ngày hai đêm này, hảo hảo thể nghiệm một chút ‘Tính phúc ‘ trên xe lửa đi! Hôm nay em quyết định cáo biệt tấm thân đồng nam, em sẽ đem lần đầu tiên phía trước của em hiến cho anh!” Hứa Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên cưỡi lên người Đoạn Ngân Táp, cười *** đãng bắt đầu cởi quần áo y.
“Cút ngay!” Đoạn Ngân Táp lập tức kinh hãi, muốn đẩy y ra.
“Bảo bối, đừng thẹn thùng! Có thể được lần đầu tiên phía trước của em, là vinh hạnh của anh, anh liền ngoan ngoãn giao tiểu cúc hoa đáng yêu của anh ra đi! Em sẽ hảo hảo yêu thương anh!” Hứa Tịch bắt lấy bàn tay muốn phản kháng của y, cởi sạch quần áo y, nâng hai chân thon dài rắn chắc của y lên, rồi mới cởi quần của mình thả ra phân thân xinh đẹp ──
“Không cần ── ”
Trong xe lập tức truyền ra một tiếng kêu thảm thiết khủng bố đến cực điểm, âm thanh giống như giết heo, nhân viên phục vụ qua lại nhìn một cái, rồi mới giơ lên khóe môi tránh ra. Trong gian xe này trước đó tiên sinh đã thông tri cho bọn họ, hắn là bác sĩ, đi cùng hắn là bệnh nhân của hắn, bệnh nhân của hắn cực kỳ sợ tiêm, cho nên nếu ở bên ngoài nghe được tiếng vang gì thỉnh không cần để ý, kia khẳng định là hắn đang giúp bệnh nhân của hắn tiêm…
Toàn văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất