Chương 50: Tranh giành
Mọi chuyện được giải quyết xong, cũng đến thời gian buổi đấu giá diễn ra.
Vì đây là buổi tiệc từ thiện nên những món đồ được đấu giá cho buổi tối hôm nay đều sẽ được quy ra tiền gửi đến các trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão cho những nơi nào cần.
Mọi người đều đang tiến về sấn khấu, có người vừa đi vừa nói: " Chuyện lúc nãy cứ buồn cười làm sao, mà tôi thấy nhà họ Ý xuất hiện ấy vậy mà chuyện hồi nãy chẳng thấy hai người họ đâu "
" Cô quên rồi à, gia đình người ta đã tuyệt giao quan hệ với nhau rồi, xuất hiện làm gì "
" Con mình đẻ ra chả lẻ không có cảm xúc gì sao, tôi thấy hai vợ chồng nhà họ thật máu lạnh "
" Này chớ nói bậy, họ là ai mà cô dám nói thế. Được rồi đừng nói chuyện này nữa "
Hai người mà bọn họ nhắc đến lúc nãy đã đứng xa nhìb thấy hết.
Lúc đầu Ý Lãng còn nói với Bộ Sam: " Bà thấy không, nơi nào có nó là y như rằng xảy ra chuyện "
Bộ Sam có chút đồng tình với chồng, dù sao tính cách Ý Noãn ra sao bà vẫn nghĩ mình luôn biết rõ.
Nhưng chỉ lát sau họ lại phải thay đổi suy nghĩ của mình, chuyện lúc nãy hoàn toàn không liên quan đến Ý Noãn.
Chốc lát hai người tự dâng trong lòng mình cảm giác hổ thẹn không thể tả, chỉ có thể càng đứng xa thêm không để người ta thấy hai vợ chồng họ đang đứng ở đây. Là né tránh hay là vì cái gì khác thì chỉ có họ hiểu rõ nhất.
Trùng hợp thay Dạ Phong Đình và Y Noãn lại được xếp ngồi cùng các dãy đầu với Lục Thế Nam, Hoàng Kì Văn và
Dương Anh Kiệt.
Dương Anh Kiệt nhìn thấy Dạ Phong Đình và mình ngồi cạnh nhau thì lên tiếng: "Thật trùng hợp, không nghĩ chúng ta lại được dịp ngồi chung "
Dạ Phong Đình chỉ cười khách sáo: "Đúng là trùng hợp "
Nhìn hai cái ghế của mình và Ý Noãn, anh đương nhiên không muốn cô ngồi gần họ nên nhường vị trí ngoài cho Ý Noãn còn mình ngồi cạnh Dương Anh Kiệt.
"Cô ngồi ngoài đây nhé "
Y Noãn cũng không suy nghĩ nhiều, cô cũng thích ngồi ngoài hơn là ngồi cạnh Dương Anh Kiệt: "Được "
Khi Y Noãn ngồi xuống, Dạ Phong Đình còn không quên giúp cô chỉnh lại váy, để cô được ngồi thoải mái nhất mà mọi hành động đó của hai người đều được Lục Thế Nam âm thầm nhìn thấy hết.
Buổi đấu giá bắt đầu, lần lượt là bình cổ, bức bình phong cổ rồi rất nhiều đồ khác nhưng nãy giờ, ngoài các vị khách mời ở đây thì chỉ có Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt tham gia đấu giá còn hai kẻ ngồi ngoài hai bên của họ lại chỉ im lặng mà ngồi nhìn.
Dương Anh Kiệt tham gia đấu giá là vì cô gái bên cạnh anh, nhưng Hoàng Kì Văn tham gia đấu giá lại vì bản thân anh thấy cần nó.
" Hai người đến đây chỉ có mục đích là xem thôi à?" - Dương Anh Kiệt khó hiểu hỏi Lục Thế Nam và Dạ Phong
Đình.
Lục Thế Nam là bạn anh nên anh còn có thể hiểu cậu ta nhưng mà một mình Lục Thế Nam là đủ, bây giờ anh mới được thấy một kẻ cũng nhàm chán giống bạn anh như thế.
" Tập trung vào việc của cậu đi "- Lục Thế Nam lên tiếng nhắc nhở.
" Tôi không hứng thú" - Dạ Phong Đình lịch sự đáp.
Đến khi kẹp tóc bằng đá được mang ra thì buổi đấu giá mới thực sự bắt đầu.
" Kiệt người ta thích nó "
" Được, anh lấy nó cho bảo bối "
Quay ra nhìn Ý Noãn, cô cũng không giấu được con mắt yêu thích: " Cô thích nó sao "
Ý Noãn nghe Dạ Phong Đình hỏi mình thế thì lắc đầu nói: " Không thích chỉ thấy nó đặc biệt "
" 100 triệu" - Một người giơ bảng
" 150 triệu "
Đến phiên Dương Anh Kiệt: " 300 triệu "
Bất ngờ thay lần này Dạ Phong Đình cũng giơ bảng: "400 triệu "
Mọi người bắt đầu xì xào, có người đắn đo nhưng vẫn ra giá cao hơn: " 450 triệu "
Dương Anh Kiệt cũng không chịu thua: " 500 triệu "
"600 triệu "
Cứ tưởng vòng xoay này sẽ lặp lại, nhưng mọi người lại được một phen bất ngờ: " 700 triệu " - Là Lục Thế Nam giờ bảng.
Dạ Phong Đình nhếch mép: "750 triệu "
" 800 triệu"
800 triệu có một cái kẹp tóc họ đâu thể đốt tiền vào một thứ như thế được, quả nhiên cuộc chơi này chỉ còn mỗi hai ngươi.
Cả Dương Anh Kiệt, và Hoàng Kì Văn cũng phải bất ngờ không nghĩ Lục Thế Nam sẽ giơ bảng, Tố Giai Tuệ cũng không ngoại lệ.
Cô ta đâu bảo với anh là cô ta muốn nó? Nếu không phải lấy cho cô ta thì Lục Thế Nam mua cái kẹp tóc đó có tác dụng gì? Quay ra nhìn Ý Noãn chẳng lẽ là vì Ý Noãn?
Tố Giai Tuệ muốn ngỏ lời hỏi nhưng lại không thể xen vào, hai người đã lên đến con số một tỷ mất rồi.
Y Noãn thấy không ổn, thực sự như vậy là rất lãng phí, cô lập tức kéo tay Dạ Phong Đình nói: " Dừng lại đi, cái kẹp tóc này không đáng giá như thế "
Y Noãn một mực lắc đầu Dạ Phong Đình thấy thế chỉ xoa đầu cô nói: " Không sao, tôi vẫn dư khả năng mua nó, dẫu sao tiền này cũng được mang đi từ thiện tuyệt đối không lãng phí "
Nhìn hai người tranh nhau dành một cái kẹp Dương Anh Kiệt tỏ vẻ tiếc nuối nói: " Chịu thôi bảo bối à, cả Lục Thế Nam đã tham gia, anh cũng không cách nào dành kẹp tóc cho em. "
Vì đây là buổi tiệc từ thiện nên những món đồ được đấu giá cho buổi tối hôm nay đều sẽ được quy ra tiền gửi đến các trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão cho những nơi nào cần.
Mọi người đều đang tiến về sấn khấu, có người vừa đi vừa nói: " Chuyện lúc nãy cứ buồn cười làm sao, mà tôi thấy nhà họ Ý xuất hiện ấy vậy mà chuyện hồi nãy chẳng thấy hai người họ đâu "
" Cô quên rồi à, gia đình người ta đã tuyệt giao quan hệ với nhau rồi, xuất hiện làm gì "
" Con mình đẻ ra chả lẻ không có cảm xúc gì sao, tôi thấy hai vợ chồng nhà họ thật máu lạnh "
" Này chớ nói bậy, họ là ai mà cô dám nói thế. Được rồi đừng nói chuyện này nữa "
Hai người mà bọn họ nhắc đến lúc nãy đã đứng xa nhìb thấy hết.
Lúc đầu Ý Lãng còn nói với Bộ Sam: " Bà thấy không, nơi nào có nó là y như rằng xảy ra chuyện "
Bộ Sam có chút đồng tình với chồng, dù sao tính cách Ý Noãn ra sao bà vẫn nghĩ mình luôn biết rõ.
Nhưng chỉ lát sau họ lại phải thay đổi suy nghĩ của mình, chuyện lúc nãy hoàn toàn không liên quan đến Ý Noãn.
Chốc lát hai người tự dâng trong lòng mình cảm giác hổ thẹn không thể tả, chỉ có thể càng đứng xa thêm không để người ta thấy hai vợ chồng họ đang đứng ở đây. Là né tránh hay là vì cái gì khác thì chỉ có họ hiểu rõ nhất.
Trùng hợp thay Dạ Phong Đình và Y Noãn lại được xếp ngồi cùng các dãy đầu với Lục Thế Nam, Hoàng Kì Văn và
Dương Anh Kiệt.
Dương Anh Kiệt nhìn thấy Dạ Phong Đình và mình ngồi cạnh nhau thì lên tiếng: "Thật trùng hợp, không nghĩ chúng ta lại được dịp ngồi chung "
Dạ Phong Đình chỉ cười khách sáo: "Đúng là trùng hợp "
Nhìn hai cái ghế của mình và Ý Noãn, anh đương nhiên không muốn cô ngồi gần họ nên nhường vị trí ngoài cho Ý Noãn còn mình ngồi cạnh Dương Anh Kiệt.
"Cô ngồi ngoài đây nhé "
Y Noãn cũng không suy nghĩ nhiều, cô cũng thích ngồi ngoài hơn là ngồi cạnh Dương Anh Kiệt: "Được "
Khi Y Noãn ngồi xuống, Dạ Phong Đình còn không quên giúp cô chỉnh lại váy, để cô được ngồi thoải mái nhất mà mọi hành động đó của hai người đều được Lục Thế Nam âm thầm nhìn thấy hết.
Buổi đấu giá bắt đầu, lần lượt là bình cổ, bức bình phong cổ rồi rất nhiều đồ khác nhưng nãy giờ, ngoài các vị khách mời ở đây thì chỉ có Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt tham gia đấu giá còn hai kẻ ngồi ngoài hai bên của họ lại chỉ im lặng mà ngồi nhìn.
Dương Anh Kiệt tham gia đấu giá là vì cô gái bên cạnh anh, nhưng Hoàng Kì Văn tham gia đấu giá lại vì bản thân anh thấy cần nó.
" Hai người đến đây chỉ có mục đích là xem thôi à?" - Dương Anh Kiệt khó hiểu hỏi Lục Thế Nam và Dạ Phong
Đình.
Lục Thế Nam là bạn anh nên anh còn có thể hiểu cậu ta nhưng mà một mình Lục Thế Nam là đủ, bây giờ anh mới được thấy một kẻ cũng nhàm chán giống bạn anh như thế.
" Tập trung vào việc của cậu đi "- Lục Thế Nam lên tiếng nhắc nhở.
" Tôi không hứng thú" - Dạ Phong Đình lịch sự đáp.
Đến khi kẹp tóc bằng đá được mang ra thì buổi đấu giá mới thực sự bắt đầu.
" Kiệt người ta thích nó "
" Được, anh lấy nó cho bảo bối "
Quay ra nhìn Ý Noãn, cô cũng không giấu được con mắt yêu thích: " Cô thích nó sao "
Ý Noãn nghe Dạ Phong Đình hỏi mình thế thì lắc đầu nói: " Không thích chỉ thấy nó đặc biệt "
" 100 triệu" - Một người giơ bảng
" 150 triệu "
Đến phiên Dương Anh Kiệt: " 300 triệu "
Bất ngờ thay lần này Dạ Phong Đình cũng giơ bảng: "400 triệu "
Mọi người bắt đầu xì xào, có người đắn đo nhưng vẫn ra giá cao hơn: " 450 triệu "
Dương Anh Kiệt cũng không chịu thua: " 500 triệu "
"600 triệu "
Cứ tưởng vòng xoay này sẽ lặp lại, nhưng mọi người lại được một phen bất ngờ: " 700 triệu " - Là Lục Thế Nam giờ bảng.
Dạ Phong Đình nhếch mép: "750 triệu "
" 800 triệu"
800 triệu có một cái kẹp tóc họ đâu thể đốt tiền vào một thứ như thế được, quả nhiên cuộc chơi này chỉ còn mỗi hai ngươi.
Cả Dương Anh Kiệt, và Hoàng Kì Văn cũng phải bất ngờ không nghĩ Lục Thế Nam sẽ giơ bảng, Tố Giai Tuệ cũng không ngoại lệ.
Cô ta đâu bảo với anh là cô ta muốn nó? Nếu không phải lấy cho cô ta thì Lục Thế Nam mua cái kẹp tóc đó có tác dụng gì? Quay ra nhìn Ý Noãn chẳng lẽ là vì Ý Noãn?
Tố Giai Tuệ muốn ngỏ lời hỏi nhưng lại không thể xen vào, hai người đã lên đến con số một tỷ mất rồi.
Y Noãn thấy không ổn, thực sự như vậy là rất lãng phí, cô lập tức kéo tay Dạ Phong Đình nói: " Dừng lại đi, cái kẹp tóc này không đáng giá như thế "
Y Noãn một mực lắc đầu Dạ Phong Đình thấy thế chỉ xoa đầu cô nói: " Không sao, tôi vẫn dư khả năng mua nó, dẫu sao tiền này cũng được mang đi từ thiện tuyệt đối không lãng phí "
Nhìn hai người tranh nhau dành một cái kẹp Dương Anh Kiệt tỏ vẻ tiếc nuối nói: " Chịu thôi bảo bối à, cả Lục Thế Nam đã tham gia, anh cũng không cách nào dành kẹp tóc cho em. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất