Chương 11
21
Bước chân người tới giẫm lên tuyết vụn, thanh âm cực kỳ nặng nề.
Ta và Thanh Toả thót tim, cho rằng người đuổi theo là Ôn Cảnh Tu vì hắn thấy được hòa ly thư trên bàn.
Rèm xe vén lên, khớp xương ngón tay nhọn hoắt căng cứng.
Ta nhìn thấy người mặc y phục đen, dưới vương miện ngọc nét lạnh như băng, khuôn mặt như tạc tượng.
“Sơ Nghi, muốn đi đâu?”
Hắn cười, đôi mắt cong lên, nhưng trong mắt lại không có nửa phần ý cười.
Thanh Toả hồi tinh thần trước, kinh sợ nói: "Bái...... bái kiến Thái tử điện hạ.”
Tề Duật như là mới phát hiện trong xe ngựa còn có một người khác, ánh mắt hắn nhàn nhạt, nói với ám vệ phía sau: "Mang nàng đi đi, người của ta, ta tự mình mang về.”
Thanh Toả bị ám vệ Đông cung đánh ngất đi.
Trong xe ngựa chỉ còn lại ta và Tề Duật bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khom người chui vào, khiến ta không thể lui, cả người bị bao phủ dưới áo khoác của hắn.
“Muốn đi đâu?”
Vì không có chỗ trốn, ta đối với hắn thản nhiên cười: "Đi Giang Nam, tìm một nơi ấm áp an hưởng quãng đời còn lại. Còn nữa, chúc Thái tử điện hạ tìm được thê tử tốt.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, môi mím thành một đường thẳng, sau khi buông ra, lại làm hành động giống như ở phủ Quốc sư, xoa xoa đỉnh đầu ta.
“Nhóc ngốc, nàng nên tin ta. Ta đã sớm tìm được giai ngẫu, chỉ là không ở trong Đông cung. Nàng ấy rất ngốc, lá gan lại nhỏ, cũng không dám tranh thủ cái gì, chỉ muốn tìm một chỗ trốn. Nàng ấy đã sợ, ta phải chủ động một chút, đón nàng ấy về nhà.”
Tim ta đập thình thịch: "Ta... ta... thân phận thấp kém, hơn nữa..."
Hắn hình như không muốn nghe nữa, cúi người xuống, lòng bàn tay chai sạn nâng hai gò má, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
“Bây giờ còn bẩn không? Vậy ta cũng giống như nàng.”
Nhiệt độ trên môi, lan toả đến trong lòng, nóng đến mức ta nói không nên lời, thân thể khẽ phát run.
"Sơ Nghi của ta, giống như tuyết đầu mùa ở kinh thành, một năm chỉ có một lần, rơi vào lòng bàn tay liền tan, quý trọng còn không kịp!"
Hốc mắt ta nóng lên.
“Ngọc đẹp cũng có khuyết điểm, huống chi là người? Sơ Nghi, nàng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của nàng ở đáy mắt ta.”
Ta cách tầng sương mù kia, nhìn đáy mắt màu mực dịu dàng của hắn.
Những hình ảnh phản chiếu nhỏ và những bông tuyết hỗn loạn tan chảy vào nhau, chúng đều giống nhau, thuần khiết và không tì vết.
Hắn chạm vào chóp mũi ta: "Nhóc ngốc chạy cái gì, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, cũng không biết tự chăm sóc mình.”
Hắn cởi áo khoác khoác lên vai ta, ngón tay vô tình đụng vào bụng dưới hơi nhô lên của ta.
Ta vô thức căng thẳng che đậy.
Đôi mắt đen của Tề Duật đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, không có chút hoài nghi.
"Ta biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó, đó không phải là một giấc mơ!"
Môi hắn nhếch lên, "Ta cũng có hậu, nhóc ngốc, theo ta về nhà! Ta sẽ nuôi nàng và đứa nhỏ mập mạp, tên trọc đầu kia không nuôi nàng, để nàng khổ cực suốt một năm. Nhưng không sai, Thẩm Sơ Nghi, sau này có ta!”
Hắn nghiêng mắt nhìn ta, những vòng sáng gợn sóng, tuyết vỡ khắp thành rơi vào mắt hắn, hóa thành ánh sao khắp bầu trời.
22
Ta bị Tề Duật dẫn vào Đông cung, trong lòng đầy bất an, sợ gặp Thái tử phi tương lai của hắn.
Trên đường vào cung, lòng bàn tay ta ướt sũng, đầu óc choáng váng, luôn cảm thấy đang nằm mơ.
“Ngài đã cứu ta, ta cũng đã cứu ngài...... Ta không muốn chiếm vị trí của người khác.”
Ở phủ Quốc sư chịu khổ, ta không muốn trải qua một lần nữa.
Tề Duật mặc trang phục đen, giống như con mèo đen lông xù, vươn ngón tay thon dài, nắm lấy gương mặt của ta, nhưng chung quy không dùng sức.
“Thẩm Sơ Nghi!" Hắn gọi tên ta rất hung dữ, thanh âm lại lập tức thấp xuống: "Không có vị trí của người khác, nàng ngốc như vậy, không có một chút sức tự vệ, ta cũng sẽ không để nàng đi tranh giành. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ, ta đi về phía nàng là được rồi.”
“Tuyết rơi cả đêm ở Kinh thành, ngày mai sẽ đông cứng. Sau này nàng chỉ cần đi theo phía sau ta, giẫm lên dấu chân của ta, tất cả gió tuyết phía trước, ta đỡ giúp nàng.”
Không có một nữ quyến nào trong Đông cung rộng lớn.
Thanh Toả đã ăn rồi.
Ám vệ bên người Tề Duật lột quýt cho nàng, còn lấy đùi gà.
Đêm hôm sau, Thái tử dẫn ta đi gặp Hoàng hậu.
Trong phủ Quốc sư, ta đã gặp Hoàng hậu một lần, bị Ôn Cảnh Tu răn dạy, hẳn là để lại ấn tượng không tốt cho bà.
Lúc ta chuẩn bị quỳ xuống hành lễ thì được Tề Duật đỡ lấy.
“Sơ Nghi có thai, kính xin mẫu hậu thứ lỗi.”
Hoàng hậu phun nước trà ra. Trên mặt nàng lộ ra thần sắc rối rắm: "Nàng... nàng là thê tử của Phật tử, con cũng dám đoạt lấy, cẩn thận phụ hoàng lột da con. Đứa nhỏ này... cũng quá đột ngột!"
Tề Duật bình tĩnh nói: “Tên đầu trọc kia rất yếu, không thể nghi ngờ đứa nhỏ này chính là cốt nhục của con.”
Ngồi trong cung Hoàng hậu một lát, Hoàng hậu nói là mệt mỏi, bảo chúng ta rời đi trước.
Ở trong kiệu, ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Hoàng hậu nương nương sẽ đồng ý để thiếp gả vào Đông cung sao?"
Hắn sờ sờ sợi tóc của ta, từ trong túi lấy ra kẹo tơ: “Sơ Nghi ăn kẹo đi. Ngoại trừ nàng ra, cũng không ai muốn ta, mẫu hậu không có sự lựa chọn nào khác.”
Sau này, sau khi thành hôn, ta mới biết được nhưng chuyện Tề Duật đã làm.
Những mỹ nhân kia vào Đông cung, hoàng hậu nhìn người nào cũng rất thích, hắn biểu hiện cũng không cự tuyệt.
Đợi đến buổi tối, hắn liền thả đại chiêu.
Cố ý để cho mỹ nhân vào cung tuyển chọn, thấy ám vệ ngồi trên đùi hắn, hắn đút cho ám vệ ăn nho.
Toàn bộ mỹ nhân ở hậu cung, suốt đêm lên xe ngựa bỏ chạy.
Hoàng hậu nương nương cũng sợ choáng váng, nhi tử của mình vậy mà lại là là một đoạn tụ! (đồng tính)
Bước chân người tới giẫm lên tuyết vụn, thanh âm cực kỳ nặng nề.
Ta và Thanh Toả thót tim, cho rằng người đuổi theo là Ôn Cảnh Tu vì hắn thấy được hòa ly thư trên bàn.
Rèm xe vén lên, khớp xương ngón tay nhọn hoắt căng cứng.
Ta nhìn thấy người mặc y phục đen, dưới vương miện ngọc nét lạnh như băng, khuôn mặt như tạc tượng.
“Sơ Nghi, muốn đi đâu?”
Hắn cười, đôi mắt cong lên, nhưng trong mắt lại không có nửa phần ý cười.
Thanh Toả hồi tinh thần trước, kinh sợ nói: "Bái...... bái kiến Thái tử điện hạ.”
Tề Duật như là mới phát hiện trong xe ngựa còn có một người khác, ánh mắt hắn nhàn nhạt, nói với ám vệ phía sau: "Mang nàng đi đi, người của ta, ta tự mình mang về.”
Thanh Toả bị ám vệ Đông cung đánh ngất đi.
Trong xe ngựa chỉ còn lại ta và Tề Duật bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khom người chui vào, khiến ta không thể lui, cả người bị bao phủ dưới áo khoác của hắn.
“Muốn đi đâu?”
Vì không có chỗ trốn, ta đối với hắn thản nhiên cười: "Đi Giang Nam, tìm một nơi ấm áp an hưởng quãng đời còn lại. Còn nữa, chúc Thái tử điện hạ tìm được thê tử tốt.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, môi mím thành một đường thẳng, sau khi buông ra, lại làm hành động giống như ở phủ Quốc sư, xoa xoa đỉnh đầu ta.
“Nhóc ngốc, nàng nên tin ta. Ta đã sớm tìm được giai ngẫu, chỉ là không ở trong Đông cung. Nàng ấy rất ngốc, lá gan lại nhỏ, cũng không dám tranh thủ cái gì, chỉ muốn tìm một chỗ trốn. Nàng ấy đã sợ, ta phải chủ động một chút, đón nàng ấy về nhà.”
Tim ta đập thình thịch: "Ta... ta... thân phận thấp kém, hơn nữa..."
Hắn hình như không muốn nghe nữa, cúi người xuống, lòng bàn tay chai sạn nâng hai gò má, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
“Bây giờ còn bẩn không? Vậy ta cũng giống như nàng.”
Nhiệt độ trên môi, lan toả đến trong lòng, nóng đến mức ta nói không nên lời, thân thể khẽ phát run.
"Sơ Nghi của ta, giống như tuyết đầu mùa ở kinh thành, một năm chỉ có một lần, rơi vào lòng bàn tay liền tan, quý trọng còn không kịp!"
Hốc mắt ta nóng lên.
“Ngọc đẹp cũng có khuyết điểm, huống chi là người? Sơ Nghi, nàng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của nàng ở đáy mắt ta.”
Ta cách tầng sương mù kia, nhìn đáy mắt màu mực dịu dàng của hắn.
Những hình ảnh phản chiếu nhỏ và những bông tuyết hỗn loạn tan chảy vào nhau, chúng đều giống nhau, thuần khiết và không tì vết.
Hắn chạm vào chóp mũi ta: "Nhóc ngốc chạy cái gì, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, cũng không biết tự chăm sóc mình.”
Hắn cởi áo khoác khoác lên vai ta, ngón tay vô tình đụng vào bụng dưới hơi nhô lên của ta.
Ta vô thức căng thẳng che đậy.
Đôi mắt đen của Tề Duật đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, không có chút hoài nghi.
"Ta biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó, đó không phải là một giấc mơ!"
Môi hắn nhếch lên, "Ta cũng có hậu, nhóc ngốc, theo ta về nhà! Ta sẽ nuôi nàng và đứa nhỏ mập mạp, tên trọc đầu kia không nuôi nàng, để nàng khổ cực suốt một năm. Nhưng không sai, Thẩm Sơ Nghi, sau này có ta!”
Hắn nghiêng mắt nhìn ta, những vòng sáng gợn sóng, tuyết vỡ khắp thành rơi vào mắt hắn, hóa thành ánh sao khắp bầu trời.
22
Ta bị Tề Duật dẫn vào Đông cung, trong lòng đầy bất an, sợ gặp Thái tử phi tương lai của hắn.
Trên đường vào cung, lòng bàn tay ta ướt sũng, đầu óc choáng váng, luôn cảm thấy đang nằm mơ.
“Ngài đã cứu ta, ta cũng đã cứu ngài...... Ta không muốn chiếm vị trí của người khác.”
Ở phủ Quốc sư chịu khổ, ta không muốn trải qua một lần nữa.
Tề Duật mặc trang phục đen, giống như con mèo đen lông xù, vươn ngón tay thon dài, nắm lấy gương mặt của ta, nhưng chung quy không dùng sức.
“Thẩm Sơ Nghi!" Hắn gọi tên ta rất hung dữ, thanh âm lại lập tức thấp xuống: "Không có vị trí của người khác, nàng ngốc như vậy, không có một chút sức tự vệ, ta cũng sẽ không để nàng đi tranh giành. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ, ta đi về phía nàng là được rồi.”
“Tuyết rơi cả đêm ở Kinh thành, ngày mai sẽ đông cứng. Sau này nàng chỉ cần đi theo phía sau ta, giẫm lên dấu chân của ta, tất cả gió tuyết phía trước, ta đỡ giúp nàng.”
Không có một nữ quyến nào trong Đông cung rộng lớn.
Thanh Toả đã ăn rồi.
Ám vệ bên người Tề Duật lột quýt cho nàng, còn lấy đùi gà.
Đêm hôm sau, Thái tử dẫn ta đi gặp Hoàng hậu.
Trong phủ Quốc sư, ta đã gặp Hoàng hậu một lần, bị Ôn Cảnh Tu răn dạy, hẳn là để lại ấn tượng không tốt cho bà.
Lúc ta chuẩn bị quỳ xuống hành lễ thì được Tề Duật đỡ lấy.
“Sơ Nghi có thai, kính xin mẫu hậu thứ lỗi.”
Hoàng hậu phun nước trà ra. Trên mặt nàng lộ ra thần sắc rối rắm: "Nàng... nàng là thê tử của Phật tử, con cũng dám đoạt lấy, cẩn thận phụ hoàng lột da con. Đứa nhỏ này... cũng quá đột ngột!"
Tề Duật bình tĩnh nói: “Tên đầu trọc kia rất yếu, không thể nghi ngờ đứa nhỏ này chính là cốt nhục của con.”
Ngồi trong cung Hoàng hậu một lát, Hoàng hậu nói là mệt mỏi, bảo chúng ta rời đi trước.
Ở trong kiệu, ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Hoàng hậu nương nương sẽ đồng ý để thiếp gả vào Đông cung sao?"
Hắn sờ sờ sợi tóc của ta, từ trong túi lấy ra kẹo tơ: “Sơ Nghi ăn kẹo đi. Ngoại trừ nàng ra, cũng không ai muốn ta, mẫu hậu không có sự lựa chọn nào khác.”
Sau này, sau khi thành hôn, ta mới biết được nhưng chuyện Tề Duật đã làm.
Những mỹ nhân kia vào Đông cung, hoàng hậu nhìn người nào cũng rất thích, hắn biểu hiện cũng không cự tuyệt.
Đợi đến buổi tối, hắn liền thả đại chiêu.
Cố ý để cho mỹ nhân vào cung tuyển chọn, thấy ám vệ ngồi trên đùi hắn, hắn đút cho ám vệ ăn nho.
Toàn bộ mỹ nhân ở hậu cung, suốt đêm lên xe ngựa bỏ chạy.
Hoàng hậu nương nương cũng sợ choáng váng, nhi tử của mình vậy mà lại là là một đoạn tụ! (đồng tính)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất