Chương 5
10
Lỗ tai hắn đỏ lên, hai tay buông lỏng liền ném ta xuống, thấy ta sắp ngã sấp xuống, lại nhanh chóng đỡ lấy.
Nhoáng lên một cái, hai tay ta chống lên cơ n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
Hắn rít một tiếng, hít vào một hơi, đôi lông mày kiếm nhíu lại: "Muốn mưu sát ân nhân cứu mạng hả?"
“Không... ta xin lỗi... " Lòng bàn tay ta dời đi dính vết máu.
Hắn cũng bị thương ở ngực.
Ơn cứu mạng, lẽ ra phải báo.
Mẫu thân nói ta là người thẳng thắn nhưng nếu thông minh và có thủ đoạn một chút như hai tỷ tỷ sẽ không rơi vào kết cục thế này.
Ta nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, phiền não xoa xoa hai gò má.
Ta quả thật vừa ngu vừa ngốc, nghĩ người khác đối tốt với ta, ta cũng phải đối tốt với người khác.
Ta nợ người khác, phải trả lại cho họ! Đối với Ôn Cảnh Tu là như vậy, đối với hắn cũng vậy.
"Vị đại ca này, nên gọi ngài là gì?"
Hắn đại mã kim đao (Hào sảng; khí thế to lớn) ngồi ở trên ghế, trời sinh đã có khí chất chỉ huy người khác: "Đại ca?”
Vì ta thấy hắn cao hơn ta rất nhiều, khí thế áp người, có vẻ lớn tuổi hơn ta, nên mới gọi hắn một tiếng "đại ca".
Ta mím môi, không biết nên gọi hắn là gì.
Hắn thở dài trước: "Khó trách hòa thượng kia chướng mắt cô nương ngốc nghếch như nàng, nghiêm trang, không biết nói đùa. Ta họ Tề, nàng tùy ý xưng hô.”
“Tề đại ca, cởi y phục ra.”
Hắn đột nhiên ho khan, hai tròng mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta: "Nàng, xác định muốn nhìn?"
Ta vô tội chớp chớp mắt: "Ngực Tề công tử bị thương, ta chỉ bôi thuốc giúp ngài mà thôi.”
Hắn khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, nói một câu ta nghe không hiểu: "Là ta suy nghĩ nhiều, kẻ ngốc này làm sao hiểu được?"
Trước khi xuất giá ta theo phụ thân học qua y thuật, ở trong mắt thầy thuốc chẳng phân biệt nam nữ.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể hắn, hai gò má ta vẫn nóng bừng, nuốt xuống cổ họng......
Ngực màu mật ong, đường cong cường tráng, vòng eo thon gọn, cơ bụng rõ ràng.
“Hòa thượng không đẹp bằng ta hả?" Hắn nheo mắt, bất thình lình hỏi.
Ta thiếu chút nữa nhảy lên va vào cái bàn phía sau, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, đau đến nước mắt mơ hồ.
“Ta...... Ta không nhớ rõ......”
Đêm đó, là do hắn đòi hỏi, cũng không quan tâm đến nước mắt cùng mong muốn của của ta.
Hoàn toàn không có cảm giác trải nghiệm, đương nhiên ta cũng không thấy rõ thứ không nên thấy.
“Nàng lại thành thật, ta hỏi cái gì, nàng trả lời cái nấy." Hắn tới gần một chút, như là đem ta nhốt vào dưới thân hắn.
Vì sao giọng nói có chút không vui?
Ta vứt bỏ ý nghĩ lộn xộn trong đầu: "Ngài đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc băng bó cho ngài.”
Ta mang theo không ít thuốc từ Thẩm gia, vừa dịp có thể phát huy công dụng.
Vết đ.â.m trên n.g.ự.c hắn rất sâu, sâu thêm chút nữa là có thể nhìn thấy cả xương.
Mặc kệ là bôi thuốc hay băng bó, ánh mắt hắn đều hứng thú nhìn động tác của ta, không rên một tiếng.
“Không đau sao?" Ta nhịn không được hỏi.
Hắn cong khóe môi: "Đau thì sao, nàng dỗ ta như thế nào? Thổi giúp ta sao?”
“Cũng được.”
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng thổi qua chỗ bị thương của hắn.
Người vừa rồi bất động, lại đột nhiên căng thẳng, né tránh: "Đừng dễ bị lừa như vậy, nhóc ngốc! Ta sẽ không có cảm giác thành tựu.”
11
Sau khi giúp hắn băng bó xong, ta suy nghĩ một chút, bắt đầu sắc thuốc.
Những dược liệu quý giá này còn chưa dùng hết, Ôn Cảnh Tu không thèm uống thứ thuốc “bẩn thỉu” ta sắc, nhưng cũng không thể lãng phí.
Đợi mùi thơm của thuốc tỏa ra.
Ta cầm lấy con d.a.o nhỏ, không chần chừ cắt đứt lòng bàn tay, nhỏ m.á.u vào...
“Nàng làm gì vậy?”
Không biết hắn đến bên cạnh từ lúc nào, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao lại làm tổn thương bản thân mình như thế?"
“Chỉ là thuốc dẫn, tăng thêm hiệu quả dược liệu mà thôi." Ta giải thích với hắn.
Sợ hắn không hiểu, ta nói tiếp: "Lúc nhỏ ta mắc bệnh nặng, phụ thân tìm cho ta Thiên Sơn Tuyết Liên, loại thuốc này có thể dung nhập huyết cốt, m..áu của ta có tác dụng dưỡng thương, thích hợp làm thuốc dẫn.”
Trước kia ở Thẩm gia, các đệ đệ sinh bệnh, ta cũng từng lấy m..áu cứu bọn họ.
Ánh mắt hắn tối sầm, bàn tay nắm lấy lòng bàn tay ta cũng không buông ra.
“Vết thương ở n.g.ự.c cũng là vì thế phải không? Vì Ôn Cảnh Tu... " Hắn thu lại dáng vẻ lười nhác, nghiêng đầu, từng câu từng chữ cực kỳ lạnh.
Hắn như vậy, làm cho người ta sợ hãi. Nhưng ta không cảm thấy sợ, trong lòng còn có chút ấm áp kỳ quái. Đã lâu lắm rồi không có ai hỏi qua ta có đau hay không, có khó chịu hay không, để ý ta có thể bị thương hay không.
"Ta trả lại cho hắn..."
“Người ta tiếp nhận sao?" Hắn cười nhạo một tiếng, giọng rất hung dữ: "Tên đầu trọc kia rất kiêu ngạo...”
Giống như hắn cũng biến thành những người trong phủ Quốc sư. Lời nói của những người đó, ta đã quen sẽ không đau nữa, nhưng nghe được thanh âm châm chọc lạnh như băng của hắn, lòng ta đau đến thắt lại.
Hốc mắt ta đỏ lên.
Hắn lập tức buông tay ra, rất gọn gàng, khiến người ta luống cuống tay chân.
"Nàng đừng khóc, ta nói sai rồi được không? Không phải ta mắng nàng, ta mắng là mắng tên đầu trọc không biết tốt xấu kia! Ta phải làm gì, nàng mới không khóc? G..iết tên đầu trọc đó đi được không?”
Ta phì cười: "Hắn là Quốc sư, không được g..iết, đừng làm chuyện nguy hiểm. Mau uống thuốc đi.”
Hắn bưng thuốc, không chút xoi mói mà uống một hơi cạn sạch.
Uống xong vẫn nhíu mày: "Chúng ta thương lượng một chút, lần sau đừng lấy m..áu nữa. Thân thể ta tốt, không thể so sánh với tên đầu trọc thận hư kia, vết thương này rất nhanh sẽ hồi phục. Không cần lãng phí m.á.u của nàng, cắt tay đau lắm, những chuyện bị thương này để cho chúng ta làm, nữ hài tử (cô gái nhỏ) nên được che chở.”
Con cái Thẩm gia nhiều lắm, ngay cả phụ mẫu cũng chưa từng nói với ta như vậy.
Mũi ta cay cay, hỏi hắn: "Ngài cũng có đệ đệ, muội muội sao?"
Hắn thoáng sửng sốt, có lẽ là nhớ tới bọn họ, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng.
“Ta có một muội muội. So với nàng thì bướng bỉnh ngang ngược hơn nhiều, nhưng phụ mẫu ta cưng chiều nâng niu muội muội trong lòng bàn tay, ai cũng không thể khi dễ.”
Được người ta cưng chiều, mới có sức mạnh làm bậy.
Muội muội hắn có ca ca như hắn, nàng nhất định rất hạnh phúc.
Có người bảo vệ nàng, dung túng nàng.
Hắn giơ tay, xoa xoa đỉnh tóc ta: "Vừa rồi muội gọi ta là đại ca, ta miễn cưỡng nhận thêm một muội muội nữa. Sau này có ta, tên đầu trọc kia không thể khi dễ được muội.”
Lỗ tai hắn đỏ lên, hai tay buông lỏng liền ném ta xuống, thấy ta sắp ngã sấp xuống, lại nhanh chóng đỡ lấy.
Nhoáng lên một cái, hai tay ta chống lên cơ n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
Hắn rít một tiếng, hít vào một hơi, đôi lông mày kiếm nhíu lại: "Muốn mưu sát ân nhân cứu mạng hả?"
“Không... ta xin lỗi... " Lòng bàn tay ta dời đi dính vết máu.
Hắn cũng bị thương ở ngực.
Ơn cứu mạng, lẽ ra phải báo.
Mẫu thân nói ta là người thẳng thắn nhưng nếu thông minh và có thủ đoạn một chút như hai tỷ tỷ sẽ không rơi vào kết cục thế này.
Ta nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, phiền não xoa xoa hai gò má.
Ta quả thật vừa ngu vừa ngốc, nghĩ người khác đối tốt với ta, ta cũng phải đối tốt với người khác.
Ta nợ người khác, phải trả lại cho họ! Đối với Ôn Cảnh Tu là như vậy, đối với hắn cũng vậy.
"Vị đại ca này, nên gọi ngài là gì?"
Hắn đại mã kim đao (Hào sảng; khí thế to lớn) ngồi ở trên ghế, trời sinh đã có khí chất chỉ huy người khác: "Đại ca?”
Vì ta thấy hắn cao hơn ta rất nhiều, khí thế áp người, có vẻ lớn tuổi hơn ta, nên mới gọi hắn một tiếng "đại ca".
Ta mím môi, không biết nên gọi hắn là gì.
Hắn thở dài trước: "Khó trách hòa thượng kia chướng mắt cô nương ngốc nghếch như nàng, nghiêm trang, không biết nói đùa. Ta họ Tề, nàng tùy ý xưng hô.”
“Tề đại ca, cởi y phục ra.”
Hắn đột nhiên ho khan, hai tròng mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta: "Nàng, xác định muốn nhìn?"
Ta vô tội chớp chớp mắt: "Ngực Tề công tử bị thương, ta chỉ bôi thuốc giúp ngài mà thôi.”
Hắn khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, nói một câu ta nghe không hiểu: "Là ta suy nghĩ nhiều, kẻ ngốc này làm sao hiểu được?"
Trước khi xuất giá ta theo phụ thân học qua y thuật, ở trong mắt thầy thuốc chẳng phân biệt nam nữ.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể hắn, hai gò má ta vẫn nóng bừng, nuốt xuống cổ họng......
Ngực màu mật ong, đường cong cường tráng, vòng eo thon gọn, cơ bụng rõ ràng.
“Hòa thượng không đẹp bằng ta hả?" Hắn nheo mắt, bất thình lình hỏi.
Ta thiếu chút nữa nhảy lên va vào cái bàn phía sau, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, đau đến nước mắt mơ hồ.
“Ta...... Ta không nhớ rõ......”
Đêm đó, là do hắn đòi hỏi, cũng không quan tâm đến nước mắt cùng mong muốn của của ta.
Hoàn toàn không có cảm giác trải nghiệm, đương nhiên ta cũng không thấy rõ thứ không nên thấy.
“Nàng lại thành thật, ta hỏi cái gì, nàng trả lời cái nấy." Hắn tới gần một chút, như là đem ta nhốt vào dưới thân hắn.
Vì sao giọng nói có chút không vui?
Ta vứt bỏ ý nghĩ lộn xộn trong đầu: "Ngài đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc băng bó cho ngài.”
Ta mang theo không ít thuốc từ Thẩm gia, vừa dịp có thể phát huy công dụng.
Vết đ.â.m trên n.g.ự.c hắn rất sâu, sâu thêm chút nữa là có thể nhìn thấy cả xương.
Mặc kệ là bôi thuốc hay băng bó, ánh mắt hắn đều hứng thú nhìn động tác của ta, không rên một tiếng.
“Không đau sao?" Ta nhịn không được hỏi.
Hắn cong khóe môi: "Đau thì sao, nàng dỗ ta như thế nào? Thổi giúp ta sao?”
“Cũng được.”
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng thổi qua chỗ bị thương của hắn.
Người vừa rồi bất động, lại đột nhiên căng thẳng, né tránh: "Đừng dễ bị lừa như vậy, nhóc ngốc! Ta sẽ không có cảm giác thành tựu.”
11
Sau khi giúp hắn băng bó xong, ta suy nghĩ một chút, bắt đầu sắc thuốc.
Những dược liệu quý giá này còn chưa dùng hết, Ôn Cảnh Tu không thèm uống thứ thuốc “bẩn thỉu” ta sắc, nhưng cũng không thể lãng phí.
Đợi mùi thơm của thuốc tỏa ra.
Ta cầm lấy con d.a.o nhỏ, không chần chừ cắt đứt lòng bàn tay, nhỏ m.á.u vào...
“Nàng làm gì vậy?”
Không biết hắn đến bên cạnh từ lúc nào, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao lại làm tổn thương bản thân mình như thế?"
“Chỉ là thuốc dẫn, tăng thêm hiệu quả dược liệu mà thôi." Ta giải thích với hắn.
Sợ hắn không hiểu, ta nói tiếp: "Lúc nhỏ ta mắc bệnh nặng, phụ thân tìm cho ta Thiên Sơn Tuyết Liên, loại thuốc này có thể dung nhập huyết cốt, m..áu của ta có tác dụng dưỡng thương, thích hợp làm thuốc dẫn.”
Trước kia ở Thẩm gia, các đệ đệ sinh bệnh, ta cũng từng lấy m..áu cứu bọn họ.
Ánh mắt hắn tối sầm, bàn tay nắm lấy lòng bàn tay ta cũng không buông ra.
“Vết thương ở n.g.ự.c cũng là vì thế phải không? Vì Ôn Cảnh Tu... " Hắn thu lại dáng vẻ lười nhác, nghiêng đầu, từng câu từng chữ cực kỳ lạnh.
Hắn như vậy, làm cho người ta sợ hãi. Nhưng ta không cảm thấy sợ, trong lòng còn có chút ấm áp kỳ quái. Đã lâu lắm rồi không có ai hỏi qua ta có đau hay không, có khó chịu hay không, để ý ta có thể bị thương hay không.
"Ta trả lại cho hắn..."
“Người ta tiếp nhận sao?" Hắn cười nhạo một tiếng, giọng rất hung dữ: "Tên đầu trọc kia rất kiêu ngạo...”
Giống như hắn cũng biến thành những người trong phủ Quốc sư. Lời nói của những người đó, ta đã quen sẽ không đau nữa, nhưng nghe được thanh âm châm chọc lạnh như băng của hắn, lòng ta đau đến thắt lại.
Hốc mắt ta đỏ lên.
Hắn lập tức buông tay ra, rất gọn gàng, khiến người ta luống cuống tay chân.
"Nàng đừng khóc, ta nói sai rồi được không? Không phải ta mắng nàng, ta mắng là mắng tên đầu trọc không biết tốt xấu kia! Ta phải làm gì, nàng mới không khóc? G..iết tên đầu trọc đó đi được không?”
Ta phì cười: "Hắn là Quốc sư, không được g..iết, đừng làm chuyện nguy hiểm. Mau uống thuốc đi.”
Hắn bưng thuốc, không chút xoi mói mà uống một hơi cạn sạch.
Uống xong vẫn nhíu mày: "Chúng ta thương lượng một chút, lần sau đừng lấy m..áu nữa. Thân thể ta tốt, không thể so sánh với tên đầu trọc thận hư kia, vết thương này rất nhanh sẽ hồi phục. Không cần lãng phí m.á.u của nàng, cắt tay đau lắm, những chuyện bị thương này để cho chúng ta làm, nữ hài tử (cô gái nhỏ) nên được che chở.”
Con cái Thẩm gia nhiều lắm, ngay cả phụ mẫu cũng chưa từng nói với ta như vậy.
Mũi ta cay cay, hỏi hắn: "Ngài cũng có đệ đệ, muội muội sao?"
Hắn thoáng sửng sốt, có lẽ là nhớ tới bọn họ, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng.
“Ta có một muội muội. So với nàng thì bướng bỉnh ngang ngược hơn nhiều, nhưng phụ mẫu ta cưng chiều nâng niu muội muội trong lòng bàn tay, ai cũng không thể khi dễ.”
Được người ta cưng chiều, mới có sức mạnh làm bậy.
Muội muội hắn có ca ca như hắn, nàng nhất định rất hạnh phúc.
Có người bảo vệ nàng, dung túng nàng.
Hắn giơ tay, xoa xoa đỉnh tóc ta: "Vừa rồi muội gọi ta là đại ca, ta miễn cưỡng nhận thêm một muội muội nữa. Sau này có ta, tên đầu trọc kia không thể khi dễ được muội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất