Chương 27
Editor: AJ/ajthyj5
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
.
Đàm Yến Minh thật sự hoảng rồi.
Đàm Yến Minh vô cùng sững sờ luôn.
Hắn chỉ có thể trong lúc Tống Chi Hoà đang khóc thút thít hơi dừng lại nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
“Anh… Anh còn dám mắng em?” Tống Chi Hoà khóc nấc một cái, đối với lời nói của Đàm Yến Minh vô cùng vô cùng không hài lòng, “Làm… Cái đệt gì chứ!”
Đàm Yến Minh trợn mắt ngoác mồm, lại có chút muốn cười.
“Lại đây.” Hắn nói.
Tống Chi Hoà vẫn còn bực bội: “Không!”
“Anh không biết em yêu anh thế nào.” Giọng Đàm Yến Minh ôn nhu, “Em đến đây, anh cho em biết anh yêu em thế nào.”
Tống Chi Hoà không tin tưởng lắm đem tay đang dụi mắt hạ xuống liếc mắt nhìn hắn, viền mắt thậm chí đến mí mắt cũng đều đỏ vì khóc, Đàm Yến Minh cảm thấy ngực mình bị người cha trên danh nghĩa cho một phát cũng không đau đớn như lúc này đây.
“Lại đây, bảo bối.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Yến Minh gọi Tống Chi Hoà như vậy khi hắn còn tỉnh táo, vì vậy lỗ tai và hai má Tống Chi Hoà đùng một phát biến thành cùng màu với đôi mắt.
Cậu chậm rãi đi tới, ở chỗ lúc nãy ngồi xuống.
Đàm Yến Minh giơ tay chạm vào mặt cậu, khẽ cười một cái: “Bé tắc kè hoa.”
“… Bé tắc kè hoa gì chứ.” Tống Chi Hoà không nỡ đem mặt dời đi, không nhịn được nhẹ nhàng cọ cọ.
“Còn không phải là bé tắc kè hoa? Đều đỏ hết rồi.”
Tống Chi Hoà không nói lời nào, đem tay Đàm Yến Minh kéo xuống.
Đàm Yến Minh không từ bỏ vẫn lấy cái tay để lên, lần này Tống Chi Hoà không kéo xuống nữa.
“Hồi ở Matterhorn anh đã phát hiện là yêu… yêu em.” Đàm Yến Minh suy nghĩ một chút, “Chính em đã nói sau này sẽ đưa cho anh một món quà.”
Tống Chi Hòa si ngốc nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng.
Đàm Yến Minh cảm thấy tâm trạng không đành lòng sâu sắc. Hắn bỗng nhiên ý thức được rằng, chính mình đã sớm có tình cảm đối với Tống Chi Hoà như vậy mà nói cũng không phải chuyện gì đáng để vui vẻ… Điều này khiến tất thảy những tổn thương mà cậu nhận được trong mấy năm sau đó đều biến thành chuyện cười.
Nhưng hắn không dừng lại.
“… Kỳ thực lúc trước, thời điểm em nói muốn anh bao dưỡng em,” Đàm Yến Minh nói tới chỗ này dừng lại một chút, nhìn thấy cái cổ đều đỏ lên của Tống Chi Hoà, “Liền cảm thấy em rất đặc biệt. Lần đầu tiên anh dẫn người về nhà, em nói em tên Tống Chi Hoà, em muốn ở bên anh, còn nhớ không, anh vừa nghe, đã muốn đem em làm chết ở trên ghế sofa.”
Tống Chi Hoà nằm úp ở trên giường, đem đầu chôn vào trong hõm vai hắn.
Đàm Yến Minh sờ sờ đỉnh đầu của cậu: “Anh cảm nhận được rằng đi bên cạnh em rất vui vẻ, mà từ trước đến nay không hề được vui như thế… Sau đó anh căn bản không chấp nhận được em sẽ rời bỏ anh, em biết không, có lúc anh rất muốn đem em khoá lại, để em triệt để biến thành của anh… Nhưng em xưa nay thoạt nhìn đều không để ý.”
“Vậy tại sao anh chưa bao giờ nói với em?” Tống Chi Hoà hỏi, âm thanh có chút rầu rĩ.
“Lúc mới bắt đầu không nghĩ tới.” Đàm Yến Minh nở nụ cười, lần nữa đụng đến trước ngực, máu đã thấm ra, nhưng hắn không quan tâm, “Khi ở Matterhorn không biết em nghĩ như thế nào, cảm thấy cần phải theo đuổi em thật tốt, chuẩn bị xong chưa kịp nói với em, sau đó thì…”
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn Tống Chi Hoà: “Anh của anh nói cho em… Những chuyện kia rồi sao?”
“… Nói một chút.” Tống Chi Hoà ngẩng đầu lên, mặt hai người từ từ đến rất gần, cậu không nhịn được trên khoé môi Đàm Yến Minh hôn một cái, rồi lại đem đầu chôn xuống.
Đàm Yến Minh không dám lên tiếng “làm”, chỉ có thể cố gắng 500 lần làm tâm lý ổn định lại, vờ như không có gì xảy ra.
“… Em sợ không?”
“Sợ cái gì?”
“Anh… Đàm Chấn anh trai của anh là xã hội đen.”
“Không sợ, em cảm thấy có chút không tin được, em không biết thực sự có người làm những việc này, giống y như trong phim.”
“Dù sao Đàm Chấn cũng không ‘trắng tinh’, em không cần lại gần anh ấy quá.” Giội nước bẩn lên người anh hắn xong, Đàm Yến Minh mới nói, “Nói chung từ Matterhorn trở về người cha danh nghĩa kia muốn anh sinh cháu trai cho ông ta, anh không muốn thì lấy ảnh của em uy hiếp anh… Anh trai anh muốn anh phối hợp diễn kịch sẵn tiện đẩy đổ ông ta… Anh lúc đó có hỏi em, em nói em không thích anh, anh liền… Chuyện về sau liền là như vầy đó, những câu anh nói kia đều không phải lời thật lòng, xin lỗi.”
Đàm Chấn đã nói với Tống Chi Hoà rất nhiều, cậu đại khái cũng hiểu được tình huống, nhưng câu nói không sao thì dù thế nào cũng không nói ra được.
“Dù thế nào anh cũng nên nói cho em biết, mấy lời anh nói đó… Có một số câu, thật sự hơi quá đáng.”
Vốn dĩ đã không thể quay lại, những câu nói khiến Tống Chi Hoà trằn trọc khó có thể ngủ được, kết quả tất cả đều chỉ là âm mưu, là tổn thương không cần thiết. Cậu cảm thấy mình thật sự rất tức giận, nhưng lời kết án nặng nề nhất đối với Đàm Yến Minh cũng chỉ có một câu “hơi quá đáng”.
Đàm Yến Minh cũng nghĩ đến những chuyện này, cảm thấy thương cậu đến vô ngần, đau lòng thế nào cho đủ được: “Xin lỗi, em không tha thứ cho anh cũng được, về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
“… Vậy anh sau này còn tham gia vào nữa không?” Tống Chi Hoà không tiếp câu chuyện, “Mấy chuyện anh trai anh làm… Anh vẫn còn tham gia nữa sao?”
“Sẽ không, có khả năng tình cờ sẽ có, nhưng chắc chắn không đi vào quá sâu.” Đàm Yến Minh ăn ngay nói thật, “Đàm Chấn cũng không thích anh tham gia vào những thứ đó.”
Tống Chi Hoà lại hỏi: “Vậy anh sẽ không còn bị thương nữa, đúng không?”
“Đúng.” Đàm Yến Minh sắp điên rồi, cảm thấy sao người này lại vừa đáng thương lại đáng yêu đến vậy, muốn bắt cậu vào túi rồi giấu đi quá, “Sẽ không, bảo bảo.”
“Vậy thì tha thứ cho anh.” Tống Chi Hoà nói, “Sau này nếu không muốn em đau lòng, thì đừng có dọa em nữa.”
Cậu không thường nói mấy lời làm nũng, màu ửng hồng vừa mới nguôi thì lần nữa kéo lên hai gò má, hồng rực, bộ dáng trưởng thành, thiệt lại làm cho người ta muốn ấp ôm.
Đàm Yến Minh bỗng nhiên thở dài, Tống Chi Hòa rất hồi hộp, hỏi hắn làm sao vậy.
“Anh cứng rồi, bé tắc kè hoa.” Hắn nói, “Em có thể đau lòng cho anh trước không?”
Tống Chi Hòa không thương hắn, mang theo túi xách rời đi.
Đàm Yến Minh lại thở dài, cảm thấy chính mình thật đáng thương quá.
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
.
Đàm Yến Minh thật sự hoảng rồi.
Đàm Yến Minh vô cùng sững sờ luôn.
Hắn chỉ có thể trong lúc Tống Chi Hoà đang khóc thút thít hơi dừng lại nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
“Anh… Anh còn dám mắng em?” Tống Chi Hoà khóc nấc một cái, đối với lời nói của Đàm Yến Minh vô cùng vô cùng không hài lòng, “Làm… Cái đệt gì chứ!”
Đàm Yến Minh trợn mắt ngoác mồm, lại có chút muốn cười.
“Lại đây.” Hắn nói.
Tống Chi Hoà vẫn còn bực bội: “Không!”
“Anh không biết em yêu anh thế nào.” Giọng Đàm Yến Minh ôn nhu, “Em đến đây, anh cho em biết anh yêu em thế nào.”
Tống Chi Hoà không tin tưởng lắm đem tay đang dụi mắt hạ xuống liếc mắt nhìn hắn, viền mắt thậm chí đến mí mắt cũng đều đỏ vì khóc, Đàm Yến Minh cảm thấy ngực mình bị người cha trên danh nghĩa cho một phát cũng không đau đớn như lúc này đây.
“Lại đây, bảo bối.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Yến Minh gọi Tống Chi Hoà như vậy khi hắn còn tỉnh táo, vì vậy lỗ tai và hai má Tống Chi Hoà đùng một phát biến thành cùng màu với đôi mắt.
Cậu chậm rãi đi tới, ở chỗ lúc nãy ngồi xuống.
Đàm Yến Minh giơ tay chạm vào mặt cậu, khẽ cười một cái: “Bé tắc kè hoa.”
“… Bé tắc kè hoa gì chứ.” Tống Chi Hoà không nỡ đem mặt dời đi, không nhịn được nhẹ nhàng cọ cọ.
“Còn không phải là bé tắc kè hoa? Đều đỏ hết rồi.”
Tống Chi Hoà không nói lời nào, đem tay Đàm Yến Minh kéo xuống.
Đàm Yến Minh không từ bỏ vẫn lấy cái tay để lên, lần này Tống Chi Hoà không kéo xuống nữa.
“Hồi ở Matterhorn anh đã phát hiện là yêu… yêu em.” Đàm Yến Minh suy nghĩ một chút, “Chính em đã nói sau này sẽ đưa cho anh một món quà.”
Tống Chi Hòa si ngốc nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng.
Đàm Yến Minh cảm thấy tâm trạng không đành lòng sâu sắc. Hắn bỗng nhiên ý thức được rằng, chính mình đã sớm có tình cảm đối với Tống Chi Hoà như vậy mà nói cũng không phải chuyện gì đáng để vui vẻ… Điều này khiến tất thảy những tổn thương mà cậu nhận được trong mấy năm sau đó đều biến thành chuyện cười.
Nhưng hắn không dừng lại.
“… Kỳ thực lúc trước, thời điểm em nói muốn anh bao dưỡng em,” Đàm Yến Minh nói tới chỗ này dừng lại một chút, nhìn thấy cái cổ đều đỏ lên của Tống Chi Hoà, “Liền cảm thấy em rất đặc biệt. Lần đầu tiên anh dẫn người về nhà, em nói em tên Tống Chi Hoà, em muốn ở bên anh, còn nhớ không, anh vừa nghe, đã muốn đem em làm chết ở trên ghế sofa.”
Tống Chi Hoà nằm úp ở trên giường, đem đầu chôn vào trong hõm vai hắn.
Đàm Yến Minh sờ sờ đỉnh đầu của cậu: “Anh cảm nhận được rằng đi bên cạnh em rất vui vẻ, mà từ trước đến nay không hề được vui như thế… Sau đó anh căn bản không chấp nhận được em sẽ rời bỏ anh, em biết không, có lúc anh rất muốn đem em khoá lại, để em triệt để biến thành của anh… Nhưng em xưa nay thoạt nhìn đều không để ý.”
“Vậy tại sao anh chưa bao giờ nói với em?” Tống Chi Hoà hỏi, âm thanh có chút rầu rĩ.
“Lúc mới bắt đầu không nghĩ tới.” Đàm Yến Minh nở nụ cười, lần nữa đụng đến trước ngực, máu đã thấm ra, nhưng hắn không quan tâm, “Khi ở Matterhorn không biết em nghĩ như thế nào, cảm thấy cần phải theo đuổi em thật tốt, chuẩn bị xong chưa kịp nói với em, sau đó thì…”
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn Tống Chi Hoà: “Anh của anh nói cho em… Những chuyện kia rồi sao?”
“… Nói một chút.” Tống Chi Hoà ngẩng đầu lên, mặt hai người từ từ đến rất gần, cậu không nhịn được trên khoé môi Đàm Yến Minh hôn một cái, rồi lại đem đầu chôn xuống.
Đàm Yến Minh không dám lên tiếng “làm”, chỉ có thể cố gắng 500 lần làm tâm lý ổn định lại, vờ như không có gì xảy ra.
“… Em sợ không?”
“Sợ cái gì?”
“Anh… Đàm Chấn anh trai của anh là xã hội đen.”
“Không sợ, em cảm thấy có chút không tin được, em không biết thực sự có người làm những việc này, giống y như trong phim.”
“Dù sao Đàm Chấn cũng không ‘trắng tinh’, em không cần lại gần anh ấy quá.” Giội nước bẩn lên người anh hắn xong, Đàm Yến Minh mới nói, “Nói chung từ Matterhorn trở về người cha danh nghĩa kia muốn anh sinh cháu trai cho ông ta, anh không muốn thì lấy ảnh của em uy hiếp anh… Anh trai anh muốn anh phối hợp diễn kịch sẵn tiện đẩy đổ ông ta… Anh lúc đó có hỏi em, em nói em không thích anh, anh liền… Chuyện về sau liền là như vầy đó, những câu anh nói kia đều không phải lời thật lòng, xin lỗi.”
Đàm Chấn đã nói với Tống Chi Hoà rất nhiều, cậu đại khái cũng hiểu được tình huống, nhưng câu nói không sao thì dù thế nào cũng không nói ra được.
“Dù thế nào anh cũng nên nói cho em biết, mấy lời anh nói đó… Có một số câu, thật sự hơi quá đáng.”
Vốn dĩ đã không thể quay lại, những câu nói khiến Tống Chi Hoà trằn trọc khó có thể ngủ được, kết quả tất cả đều chỉ là âm mưu, là tổn thương không cần thiết. Cậu cảm thấy mình thật sự rất tức giận, nhưng lời kết án nặng nề nhất đối với Đàm Yến Minh cũng chỉ có một câu “hơi quá đáng”.
Đàm Yến Minh cũng nghĩ đến những chuyện này, cảm thấy thương cậu đến vô ngần, đau lòng thế nào cho đủ được: “Xin lỗi, em không tha thứ cho anh cũng được, về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
“… Vậy anh sau này còn tham gia vào nữa không?” Tống Chi Hoà không tiếp câu chuyện, “Mấy chuyện anh trai anh làm… Anh vẫn còn tham gia nữa sao?”
“Sẽ không, có khả năng tình cờ sẽ có, nhưng chắc chắn không đi vào quá sâu.” Đàm Yến Minh ăn ngay nói thật, “Đàm Chấn cũng không thích anh tham gia vào những thứ đó.”
Tống Chi Hoà lại hỏi: “Vậy anh sẽ không còn bị thương nữa, đúng không?”
“Đúng.” Đàm Yến Minh sắp điên rồi, cảm thấy sao người này lại vừa đáng thương lại đáng yêu đến vậy, muốn bắt cậu vào túi rồi giấu đi quá, “Sẽ không, bảo bảo.”
“Vậy thì tha thứ cho anh.” Tống Chi Hoà nói, “Sau này nếu không muốn em đau lòng, thì đừng có dọa em nữa.”
Cậu không thường nói mấy lời làm nũng, màu ửng hồng vừa mới nguôi thì lần nữa kéo lên hai gò má, hồng rực, bộ dáng trưởng thành, thiệt lại làm cho người ta muốn ấp ôm.
Đàm Yến Minh bỗng nhiên thở dài, Tống Chi Hòa rất hồi hộp, hỏi hắn làm sao vậy.
“Anh cứng rồi, bé tắc kè hoa.” Hắn nói, “Em có thể đau lòng cho anh trước không?”
Tống Chi Hòa không thương hắn, mang theo túi xách rời đi.
Đàm Yến Minh lại thở dài, cảm thấy chính mình thật đáng thương quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất