Chương 15: Trận chiến mở màn (1)
Ngày hôm sau, trời hửng nắng.
Đối với tinh cầu Alpha mà nói, miễn là trời không có tuyết, thì đó là thời tiết tốt.
Dưới bầu trời quang đãng hiếm có này, một hàng cơ giáp màu xanh đen bước ra khỏi pháo đài, hôm nay là ngày đầu tiên trên chiến trường của những sĩ quan trẻ tuổi này.
Trong khoang điều khiển Cơ giáp, Khương Kiến Minh cài chặt đai an toàn. Ánh nắng mỏng manh bên ngoài xuyên qua lớp kính hợp kim, chiếu sáng đôi lông mày đang nhướng lên và bộ quân phục màu đen bạc trên người cậu.
Có người từng đánh giá quân phục của Ngân Bắc Đẩu thế này: Đen nhánh chính là vũ trụ, tuyết bạc chính là đầy sao. Vũ trụ cùng đầy sao chế ra trang phục, tất cả được thu nhập trên thân hình của nhân loại, tượng trưng cho cuộc hành trình không sợ hãi của những người lính Bạc Bắc Đẩu đến Viễn Tinh tế.
"Tiểu Khương, cậu...... Cậu đừng quá miễn cưỡng."
Trên màn hình, hình chiếu của Đường Trấn không ngừng nhấp nháy. Hắn rõ ràng rất khẩn trương, nhưng lại luôn cố tỏ vẻ bình tĩnh không sao cả: "Không có việc gì, chờ lát nữa khi tự do hành động, chúng ta đi cùng nhau. Ha hả, trưởng quan cũng không có khả năng luôn nhìn chằm chằm mọi người......"
Khương Kiến Minh đang đeo bao tay lên, bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi: "Cậu từng đánh với sinh vật ngoài hành tinh sao?"
Đường Trấn xanh cả mặt: "...... Không, không có."
Khương Kiến Minh cười, giơ tay ấn thông tin: "Đừng sợ, quen thì tốt rồi."
Đội ngũ bắt đầu gia tốc tiến lên. Mấy chiếc cơ giáp M- kích điện 18 chạy như bay ở vùng đất lạnh giá xa lạ này, bọn họ giống như những thanh kiếm sắc nhọn mới được rút ra khỏi bao.
Một chiếc cơ giáp lục lam đi sát giữa trung tâm đội ngũ, kích cỡ chiếc "L- cá mập hung ác" này là một cơ giáp cấp B với khả năng di chuyển linh hoạt và mạnh mẽ.
Trung giáo Hoắc Lâm cùng phó quan của ông là Trung úy Raymond ngồi ở bên trong. Chuyện huấn luyện dã ngoại cho tân binh như này chỉ cần không lưu ý một chút thôi là sẽ xảy ra chuyện, cho nên phải có quan quân dày dặn kinh nghiệm đến tiến hành giám hộ.
Trung tá Hoắc Lâm cao giọng nói: "Tất cả mọi người đều là tinh anh của những trường danh giáo của đế quốc, hẳn là tri thức cơ sở không cần tôi nhắc lại nữa? Người thứ nhất hàng thứ nhất! Mở kênh thông tin, trình bày khái niệm về sinh vật ngoài hành tinh."
"Rõ!"
Người bị điểm danh tinh thần rung lên, lớn tiếng nói: "Sinh vật ngoài hành tinh, hay còn được gọi là sinh vật mới, cũng giống như Tân tinh nhân, đều thành công phân hóa sau khi bị nhiễm sóng phóng xạ, thành công hợp nhất được hạt tinh thể hoàn mỹ! Từ sau chiến dịch thần thánh nhân loại chúng ta đã đem sinh vật ngoài hành tinh đuổi ra khỏi lãnh thổ quốc gia của mình, về mặt lý thuyết sinh vật mới chỉ tồn tại ở Viễn Tinh Tế, bởi vậy hiện tại phần lớn mọi người đều quen gọi là sinh vật ngoài hành tinh."
Trung giáo Hoắc Lâm: "Tiếp tục."
"Sinh vật mới thường xuất hiện ở những nơi có lượng phóng xạ và hạt tinh thể vô cùng lớn, phương hướng biến dị cũng vô cùng phong phú, có tính nguy hiểm vô cùng cao, theo căn cứ đánh giá độ nguy hiểm của chúng ta đối với sinh vật mới, thì được chia thành 6 cấp bậc từ thấp tới cao là D~SS, cùng cấp bậc với Tân tinh nhân, phân chia cấp bậc cơ giáp cũng y như vậy......"
Nói tới đây, thanh niên bỗng nhiên chần chờ một chút, "Bởi vì...... Bởi vì sau khi hạt tinh thể ngưng tụ thì độ cứng vô cùng cao, giai đoạn hiện tại mới công nhận là cách đối kháng hữu hiệu nhất với sinh vật mới chính là dùng Tinh Cốt của Tân tinh nhân...... Cùng bộ phận mũi nhọn của vũ khí mới."
Hắn nói xong liền trầm mặc xuống, nhất thời kênh chung không còn thanh âm nào, ngẫu nhiên còn có thâm âm điện lưu phát ra là cho không khí càng thêm xấu hổ.
Câu nói cuối cùng kia nhằm vào ai thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Bên trong khoang điều khiển của cơ giáp cá mập, phó quan Raymond lộ ra vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: "Trung giáo, ngài vẫn nên...... Để đứa nhỏ Tàn tinh nhân kia quay về pháo đài đi."
Hoắc Lâm hừ lạnh một tiếng: "cậu ta đã kiên trì muốn tới vậy tôi cũng muốn nhìn xem cậu ta có bản lĩnh gì. Nếu người chết thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cậu không cần nhiều lời."
Một Tàn tinh nhân không có Tinh Cốt, rốt cuộc làm sao để chiến đấu với những sinh vật ngoài hành tinh đó?
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều nghi hoặc vấn đề này.
Khương Kiến Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là nắm tay đan thần sắc đạm mạc, chỉ là nắm chặt cơ giáp thao túng côn.
......
Không còn cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ nữa mà thay vào đó chính là những thảm thực vật cao lớn với nhiều hình dạng khác nhau.
Bên trên là những lá cây màu xanh sẫm với những phiến lá sắc bén. Tuyết và các hạt tinh thể tích tụ trong nhiều năm ngưng tụ thành từng khối trên thân cây, khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống liền có chút chói mắt.
"Oa, nơi này thật là đẹp....."
"Tại sao tôi luôn cảm thấy một chút âm trầm"
Các cơ giáp xếp hàng tiến vào khu rừng phủ đầy tuyết trắng này, giống như lạc vào một bức bích họa cổ xưa.
Trung giáo Hoắc Lâm: "Tất cả, dừng! Chia đội và tập hợp tại chỗ!"
"Nơi này, chính là sân huấn luyện hôm nay của chúng ta. Mọi người cẩn thận chút cho tôi!"
Theo tiếng gầm thô bạo của Hoắc Lâm, cơ giáp cá mập hung ác đi lên trước, giơ cao khẩu pháo lên, hướng gốc cây cao lớn cách đó không xa bắn một phát.
Sau khi lửa đạn do pháo nổ qua đi, là những tiếng kinh hô của những người trẻ tuổi, ở trên những lá cây có 2 con vật màu đỏ trông rất dài rớt xuống, khi rơi xuống đất lại nảy lên, từ đầu lưỡi phát ra những thanh âm tê tê vô cùng kỳ quái.
Thứ đó có hình dạng giống một con rắn, thân thể rất dài, trên thân mọc những khối như gai nhọn do hạt tinh thể ngưng tụ thành, giống như những con sóng biển màu đỏ không ngừng nhấp nhô. Một đôi mắt màu vàng đảo một vòng, những ai bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm khiến cho cả người nổi da gà.
"—— đối thủ của các cậu, chính là những thứ này."
Tiểu đội thứ 3 gồm có 6 người đang tụ tập ở bên nhau, Bối Mạn Nhi là người đầu tiên nổi một thân da gà: "Trời đất...... Lớn như vậy sao, khi nó đứng lên có khi còn cao hơn cơ giáp cả một cái đầu."
Mắt thấy bên trong đám cơ giáp không ngừng nổi lên tiếng nghị luân, trung uý Raymond như gãi đúng chỗ ngứa mà thay thế vị trưởng quan tính tình tàn bạo của hắn giải thích: "Đây là chỉ là loài Băng lâm hồng cẩm vô cùng phổ thông, Là sinh vật ngoài hành tinh cấp D, chúng tôi gọi thứ này là ' Sâu bướm đỏ ', mấy thập niên qua Ngân Bắc Đẩu chúng tôi đều lấy nó tới luyện gan cho tân binh."
"Buổi sáng hôm nay, tôi sẽ cho mọi người thử làm quen với cảm giác chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh. Buổi chiều chính thức đặc huấn. Trong vòng mười phút nếu đơn độc giết được một con sâu bướm đỏ, thì đến chiều mới có tư cách tham gia thử thách."
Nghe xong lời giải thích từ Raymond, những người mới đều hai mặt nhìn nhau, sắc mặt càng kém.
"Chỉ có mười phút, thiệt hay giả......"
"Không phải tiểu đội hợp tác sao? Tại sao ngày đầu tiên đã phải luyện đơn độc tác chiến!?"
"Mẹ nó, lão tử sẽ không phải đến tư cách tham gia cũng ông lấy được đấy chứ.
Hoắc Lâm nhìn lướt qua phía sau nhóm cơ giáp, xuyên qua kính hợp kim nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của những người trẻ tuổi.
Đám tiểu tử chưa từng thấy qua sóng gió này, vẫn nên đánh cho một trận...... Trung giáo châm chọc mà cong cong khóe miệng, hạ một mệnh lệnh vô cùng chân thành và đáng tin: "Hai người trong tiểu đội thứ nhất bước ra khỏi hàng."
Vừa hay bây giờ đang có 2 con sâu bướm đỏ, cho 2 người ra ứng chiến là vừa đẹp luôn.
Hoắc Lâm trung tá phất phất tay: "Từng người một tiến lên."
Chẳng mấy chốc, cuộc huấn luyện địa ngục liền bắt đầu.
Chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh phần lớn đều dựa vào Tinh Cốt đến đánh. Yêu cầu phải nhảy ra khoang điều khiển, ở dưới cơ sở không có bất kỳ phòng hộ nào tiến hành chiến đấu —— chỉ cần sai sót một chút thôi, thì chính là đứng giữa ranh giới sinh tử.
Nhóm những tinh anh trẻ tuổi của đế quốc lần đầu tiên bước vào chiến trường, rất ít người trong số họ có thể biểu hiện bằng một nửa trình độ thường ngày, hầu hết đều bị những sinh vật ngoài hành tinh cấp D đuổi theo khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Khoang cơ giáp cá mập vẫn luôn được mở ra, Hoắc Lâm cùng Raymond luôn bảo trì trạng thái phóng thích Tinh Cốt đứng ở trên cơ giáp, tùy thời chuẩn bị cứu người từ miệng rắn đỏ. (Cái này hẳn là loài rắn nhưng có gai như con sâu đốm nên lấy tên là Sâu bướm đỏ)
Tuy là như thế, số người bị thương vẫn đang tăng lên.
Gương mặt của trung giáo Hoắc Lâm ngày càng dữ tợn, dòng sát khí như muốn biến thành thực thể kia chưa từng một lần dừng lại, cơ hồ mỗi một người khi lên sàn đều bị ông mắng đều máu chó đầy đầu.
"Trốn cái gì mà trốn, tiến về phía trước cho tôi! Tiến lên! Tiến lên!! Lá gan còn không lớn bằng hạt gạo, mà muốn ở Viễn Tinh Tế hả!?"
"Cậu! Đứng vững chân, đừng hoảng sợ!"
"Rốt cuộc ở trường học dạy cho mấy cậu những thứ gì vậy? Không được liền cút, cút trở về nhà mà bám váy mẹ đi!"
"Đồ ngốc, Tinh Cốt nhằm vào chỗ nào vậy, nhìn cho rõ kẻ địch của cậu ở chỗ nào!!"
Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng đến tiểu đội thứ ba, Bối Mạn Nhi cùng Eri theo thứ tự đều bị điểm tên kêu lên.
Khi Lý Hữu Phương trở về liền đỡ bả vai —— hắn bị đuôi rắn đánh trúng đụng phải thân cây nên trầy chút da, nhưng còn may vẫn miễn cưỡng giết được một Sâu bướm đỏ trong vòng 10 phút.
Hắn ngồi trở lại khoang điều khiển há mồm uống một ngụm nước to, mắt liếc nhìn về phía Khương Kiến Minh, thở phì phò nói: "Xem ra, đánh cuộc của chúng ta còn chưa bắt đầu liền sắp phải kết thúc. Ngươi nói có phải hay không, Khương......"
Lý Hữu Phương nói còn chưa dứt lời, lại sửng sốt.
Bên trong buồng lái Kích điện bên cạnh hắn đã không còn lá chắn, dưới tấm kính pha lê chiếu rõ sườn mặt của Khương Kiến Minh.
Kia hai mắt mắt đen nhánh thâm thúy, đế chỗ ánh nghiêm túc quang.
Khương Kiến Minh dường như đang nhỏ nhẹ lẩm bẩm điều gì đó, ngón trỏ thường xuyên đặt trên môi, nếu nghe kĩ cũng chỉ nghe được tiếng lầm bầm lầu bầu.
"Phần xương tinh thể được giải phóng, răng và đuôi......"
"Công kích phương thức trừ bỏ loài rắn thường thấy phác cắn, quấn quanh, còn có lợi dụng thân thể đánh ra cùng quăng ngã tạp."
"Ngoài những cách tấn công phổ biến của rắn như cắn và quấn, còn dùng những ưu thế của cơ thể để công kích......"
Lý Hữu Phương thần sắc quỷ dị, thầm nghĩ: Chẳng lẽ gia hoả này thực sự đi lên đánh!?
Quy tắc hiện tại là đơn độc chiến đấu, Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi không giúp được Khương Kiến Minh, vốn dĩ hắn cảm cho rằng người này nhất định sẽ xám xịt bỏ quyền......
Lát nữa đừng có thật sự để ra mạng người...... Lý Hữu Phương trong lòng ngũ vị tạp trần, quay đầu không nhìn nhiều nữa.
Lại vài phút trôi qua, một kích điện nhiễm máu tới gần.
Đường Trấn vừa mới đánh xong trận chiến mở màn, quá trình hữu kinh vô hiểm, cuối cùng liền dùng Tinh Cốt trực tiếp chém bay sọ não của Sâu bướm đỏ, cuối cùng được một cái gật đầu của trung giáo Hoắc Lâm.
Hắn mở to mồm thở phì phò, lau mồ hôi rồi từ khoang điều khiển thò cơ thể ra, quan tâm một câu: "Tiểu Khương, tớ xong việc rồi. Thứ này rất khó chơi, cậu rốt cuộc có biện pháp nào không?"
Khương Kiến Minh cũng không nhìn hắn cái nào, ánh mắt hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm những người khác đang chiến đấu: "Ừ, đang suy nghĩ."
Đường Trấn: "???"
Khương Kiến Minh rốt cuộc cũng chịu liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu bày ra cái biểu cảm như trời sắp sập tới nơi làm gì, tớ cũng là lần đầu tiên thấy thứ này, làm sao có thể có biện pháp trước được?"
Đường Trấn ngây người, cơ hồ không thể tin được những gì mình vừa được nghe, "Không phải, từ từ, không phải cậu —— trước kia cậu đã cùng điện hạ Ryan tới Viễn Tinh Tế sao!?"
Hắn vừa tức giận vừa buồn cười mà giơ tay lên, "Cậu lừa tớ, đã đến lúc này rồi mà cậu còn nói cậu không có biện pháp!? Thế mà vừa rồi cậu còn kêu tớ đừng sợ!?"
Khương Kiến Minh cúi đầu cũng cười một cái, nhẹ nhàng nói: "Đừng nhắc đến anh ấy...... Lúc anh ấy còn sống, tớ mà được phép cưỡi cơ giáp đi đánh sinh vật ngoài hành tinh sao."
Vừa dứt lời, tên của cậu bị gọi lên.
"Tiểu đội thứ ba, Khương Kiến Minh."
Khương Kiến Minh điều khiển cơ giáp về phía trước, Đường Trấn ở phía sau còn đang hỗn độn trong gió: "Cậu, cậu đứng lại! Thế mà cậu còn dám đánh cuộc với Lý Hữu Phương!?"
Khương Kiến Minh: "Dù sao cũng chỉ có 800 tệ, thua cũng không đau lòng."
Mới nói xong cậu liền có chút hối hận, vì thế ngượng ngùng mà khụ một chút, chua chát nói: "Không...... Kỳ thật vẫn có chút đau lòng."
Đường Trấn: "......"
Trọng điểm là cái này sao!!
Khương Kiến Minh điều khiển cơ giáp bước ra khỏi hàng. Cặp mắt lạnh băng của Trung giáo Hoắc Lâm đảo qua người hắn, bỗng nhiên ngoài dự đoán nói một câu: "Cậu có thể bỏ quyền."
"Ở trước mặt sinh vật ngoài hành tinh, tôi không thể đảm bảo giữ mạng an toàn cho một Tàn tinh nhân. Nếu hiện tại cậu bỏ quyền, tôi sẽ cho rằng đây là một lựa chọn sáng suốt."
Khương Kiến Minh lắc lắc đầu: "Trưởng quan, tôi không bỏ quyền, ngài có thể đáp ứng tôi một chuyện không."
rung úy Raymond ở bên cạnh ngạc nhiên, không nghĩ tới cư nhiên có người mới dám ở trước mặt vị trưởng quan vô cùng hung ác này cò kè mặc cả.
Hoắc Lâm thì đã sớm được diện kiến sự khác thường của cậu, cho nên chỉ cười lạnh một tiếng: "Nói."
Khương Kiến Minh: "Trước khi tôi mở miệng kêu cứu, hoặc là trước 10 phút đếm ngược, cho dù theo phán đoán của ngài là tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì mong ngài không cần ra tay."
Trung uý Raymond chấn động: "Cậu!"
Sắc mặt Hoắc Lâm lạnh băng: "Lý do?"
Khương Kiến Minh cong khoé môi lên: "Bởi vì, phán đoán của tôi và phán đoán của ngài không nhất định sẽ chính xác."
Lời còn chưa dứt, màn chắn trước mặt cậu liền đóng lại. Chiếc cơ giáp M- kích điện 18 đã bay ra ngoài, lướtqua một vòng cung mượt mà, hướng tới con rắn màu đỏ gần nhất.
Mọi người kinh hãi, thanh âm nghị luận không ngừng nổi lên bốn phía.
"Cậu...... Cậu ta sẽ không thực sự nghĩ rằng chỉ dựa vào cơ giáp sẽ đánh thắng sinh vật ngoài hành tinh đấy chứ?"
"Không có khả năng, pháo của cơ giáp kích điện căn bản không cách nào bắn phá được qua da của thứ kia!"
"Cái vị Tàn tinh nhân này cũng quá ngông cuồng rồi, cư nhiên không cho huấn luyện viên cứu hắn? Chậc, chờ lát nữa lại khóc lóc thảm thiết cho coi."
Ý thức được cơ giáp tiếp cận, rắn đỏ cong người lên, phát ra thanh âm đe doạ, chiếc đuôi cũng quét ngang lại đây.
Bên trong bàn điều khiển cơ giáp, bàn điều khiển không ngừng phát ra ánh sáng lục lam, trước màn hình bắn ra một chữ "gâu" tỏ vẻ đã chuẩn bị ổn thoả.
Khương Kiến Minh gật gật đầu: "Seth, bắt đầu thu thập số liệu, tính toán lực tấn công cùng khả năng phản ứng của nó."
Loại rắn "Sâu bướm đỏ" này có thân rắn rất dài, một khi bị đuôi nó quấn quanh, thì muốn thoát thân liền sẽ trở nên cực kỳ khó khăn. Phần lớn mọi người đều lựa chọn tránh triền đấu với đuôi rắn.
Nhưng mà cho dù như vậy, làm sao để tránh hết các đòn tấn công từ đuôi rắn thì lại là vấn đề. Có nhiều người bỏ ra những mười phút chỉ để né các đòn tấn công từ đuôi rắn, ngay cả đánh trả cũng không được mấy đòn.
Khương Kiến Minh không có lựa chọn tránh né vòng vòng, cũng không có hướng về phía đuôi rắn khai hỏa. Một tay cậu đẩy cần điều khiển, tay khác nhanh chóng di chuyển các phím trên bàn điều khiển.
Nháy mắt, thânmáy đột nhiên bị kéo lên, cuồngphong rít gào, đuôi rắn liền xẹt qua đuôi máy cơ giáp!
Chung quanh xuất hiện tiếng cảm thán!
Trung uý Raymond sửng sốt, không tự chủ được mà khen một câu: "Thậtổn định!"
"Lá gan rất lớn, ý thức chiến đấu cũng rất chính xác! Hắnbiết, chỉ có nhanh chóng lui ra xa mới có thể công kích hữu hiệu, mục tiêu rấtrõ ràng."
Đôi mắt Khương Kiến Minh thậm chí còn không nháy lấy một lần, cơ giáp kích điện luôn bảo trì tư thế lơ lửng trên không, nó xoay một vòng 360 độ, hoàn mỹ điều chỉnh tốt trạng thái cân bằng ầm ầm rơi xuống đất.
Mộtbóng đỏ vụt qua trước mắt, một mùi tanh nồng xông vào lỗ mũi.
Đầu của con rắn khổng lồ đã từ bên cạnh di chuyển qua, một đôi con ngươi màu vàng lạnh như băng phát ra ánh sáng lạnh lẽo và dữ dội.
Cơ giáp xanh đen lao về phía trước, tiếp cận mục tiêu đang ở ngay trong tầm mắt.
Chiếc cơ giáp vẫn chạy vô cùng lưu loát khiến mọi người không ngừng cảm thán, trong toàn bộ quá trình cậu cơ hồ không có giảm tốc độ.
Lý Hữu Phương đem đôi mắt trừng tròn xoe: "Loại thao tác cực hạn này, sao có thể......"
Hắn mờ mịt nhìn bàn điều khiển trước mặt mình, ""Khôngphải hiệu suất dẫn truyền của thao tác bằng tay thấp hơn 6% so với thao tác bằngTinh Cốt sao!?"
Giữa cánh rừng tuyết, rắn đỏ và cơ giáp xanh đen nhanh chóng triền đấu với nhau.
Tiếng gió xuyên qua hai bên thét gào, Khương Kiến Minh nhìn qua số liệu đã được trí não tính toán ra, cặp lông mày khẽ nhíu lại.
Độtnhiên, từ khóe mắt, cậu nhìn thấy cơ thể Xích Xà căng như chiếc lò xò, trong lòng theo trực giác thấy nguy hiểm.
Ngay sau đó, xích xà đột nhiên há to cái miệng đầy máu, thân ảnh giống một cây mũi tên rời dây cung, khoảng cách hơn mười mét mà chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt, chiếc răng sắc nhọn bắn ra Tinh Cốt!
Có người nhát gan đã la lên hoảng hốt. Ngay lúc này Khương Kiến Minh điều khiển cơ giáp lùi về phía sau đồng thời bắn 2 đạn pháo về phía mặt đất.
Dựa theo lực phản cơ giáp xanh đanh nhảy lên cao, tắmmình trong ánh nắng khúc xạ trên mặt băng.
Lúc này, nó như hóa thân thành một vũ công trên dây, xoay tròn giữa sự sống và cái chết, tao nhã, nhiệt liệt và ưu mỹ.
"......"
Toàn trường tĩnh lặng, có người thậm chí quên cả hô hấp.
"Mẹ nó......"
Hồi lâu sau mới có người hoảng hốt há mồm: "Đây thực sự là Tàn tinh nhân hả!?"
Ngày hôm trước còn vì bị phạt đứng ngoài pháo đài mà đông lạnh đến ngất xỉu......
Tàn tinh nhân được đế quốc công nhận là mềmmại, mỏng manh và ốm yếu??
Tác giả có lời muốn nói:
"Tàn tinh nhân mềm mại, mong manh và ốm yếu."
Khương: Quả thực là tôi, nhưng cái này không xung đột với chuyện tôi có thể cưỡi cơ giáp đánh rắn lớn.
Đối với tinh cầu Alpha mà nói, miễn là trời không có tuyết, thì đó là thời tiết tốt.
Dưới bầu trời quang đãng hiếm có này, một hàng cơ giáp màu xanh đen bước ra khỏi pháo đài, hôm nay là ngày đầu tiên trên chiến trường của những sĩ quan trẻ tuổi này.
Trong khoang điều khiển Cơ giáp, Khương Kiến Minh cài chặt đai an toàn. Ánh nắng mỏng manh bên ngoài xuyên qua lớp kính hợp kim, chiếu sáng đôi lông mày đang nhướng lên và bộ quân phục màu đen bạc trên người cậu.
Có người từng đánh giá quân phục của Ngân Bắc Đẩu thế này: Đen nhánh chính là vũ trụ, tuyết bạc chính là đầy sao. Vũ trụ cùng đầy sao chế ra trang phục, tất cả được thu nhập trên thân hình của nhân loại, tượng trưng cho cuộc hành trình không sợ hãi của những người lính Bạc Bắc Đẩu đến Viễn Tinh tế.
"Tiểu Khương, cậu...... Cậu đừng quá miễn cưỡng."
Trên màn hình, hình chiếu của Đường Trấn không ngừng nhấp nháy. Hắn rõ ràng rất khẩn trương, nhưng lại luôn cố tỏ vẻ bình tĩnh không sao cả: "Không có việc gì, chờ lát nữa khi tự do hành động, chúng ta đi cùng nhau. Ha hả, trưởng quan cũng không có khả năng luôn nhìn chằm chằm mọi người......"
Khương Kiến Minh đang đeo bao tay lên, bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi: "Cậu từng đánh với sinh vật ngoài hành tinh sao?"
Đường Trấn xanh cả mặt: "...... Không, không có."
Khương Kiến Minh cười, giơ tay ấn thông tin: "Đừng sợ, quen thì tốt rồi."
Đội ngũ bắt đầu gia tốc tiến lên. Mấy chiếc cơ giáp M- kích điện 18 chạy như bay ở vùng đất lạnh giá xa lạ này, bọn họ giống như những thanh kiếm sắc nhọn mới được rút ra khỏi bao.
Một chiếc cơ giáp lục lam đi sát giữa trung tâm đội ngũ, kích cỡ chiếc "L- cá mập hung ác" này là một cơ giáp cấp B với khả năng di chuyển linh hoạt và mạnh mẽ.
Trung giáo Hoắc Lâm cùng phó quan của ông là Trung úy Raymond ngồi ở bên trong. Chuyện huấn luyện dã ngoại cho tân binh như này chỉ cần không lưu ý một chút thôi là sẽ xảy ra chuyện, cho nên phải có quan quân dày dặn kinh nghiệm đến tiến hành giám hộ.
Trung tá Hoắc Lâm cao giọng nói: "Tất cả mọi người đều là tinh anh của những trường danh giáo của đế quốc, hẳn là tri thức cơ sở không cần tôi nhắc lại nữa? Người thứ nhất hàng thứ nhất! Mở kênh thông tin, trình bày khái niệm về sinh vật ngoài hành tinh."
"Rõ!"
Người bị điểm danh tinh thần rung lên, lớn tiếng nói: "Sinh vật ngoài hành tinh, hay còn được gọi là sinh vật mới, cũng giống như Tân tinh nhân, đều thành công phân hóa sau khi bị nhiễm sóng phóng xạ, thành công hợp nhất được hạt tinh thể hoàn mỹ! Từ sau chiến dịch thần thánh nhân loại chúng ta đã đem sinh vật ngoài hành tinh đuổi ra khỏi lãnh thổ quốc gia của mình, về mặt lý thuyết sinh vật mới chỉ tồn tại ở Viễn Tinh Tế, bởi vậy hiện tại phần lớn mọi người đều quen gọi là sinh vật ngoài hành tinh."
Trung giáo Hoắc Lâm: "Tiếp tục."
"Sinh vật mới thường xuất hiện ở những nơi có lượng phóng xạ và hạt tinh thể vô cùng lớn, phương hướng biến dị cũng vô cùng phong phú, có tính nguy hiểm vô cùng cao, theo căn cứ đánh giá độ nguy hiểm của chúng ta đối với sinh vật mới, thì được chia thành 6 cấp bậc từ thấp tới cao là D~SS, cùng cấp bậc với Tân tinh nhân, phân chia cấp bậc cơ giáp cũng y như vậy......"
Nói tới đây, thanh niên bỗng nhiên chần chờ một chút, "Bởi vì...... Bởi vì sau khi hạt tinh thể ngưng tụ thì độ cứng vô cùng cao, giai đoạn hiện tại mới công nhận là cách đối kháng hữu hiệu nhất với sinh vật mới chính là dùng Tinh Cốt của Tân tinh nhân...... Cùng bộ phận mũi nhọn của vũ khí mới."
Hắn nói xong liền trầm mặc xuống, nhất thời kênh chung không còn thanh âm nào, ngẫu nhiên còn có thâm âm điện lưu phát ra là cho không khí càng thêm xấu hổ.
Câu nói cuối cùng kia nhằm vào ai thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Bên trong khoang điều khiển của cơ giáp cá mập, phó quan Raymond lộ ra vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: "Trung giáo, ngài vẫn nên...... Để đứa nhỏ Tàn tinh nhân kia quay về pháo đài đi."
Hoắc Lâm hừ lạnh một tiếng: "cậu ta đã kiên trì muốn tới vậy tôi cũng muốn nhìn xem cậu ta có bản lĩnh gì. Nếu người chết thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cậu không cần nhiều lời."
Một Tàn tinh nhân không có Tinh Cốt, rốt cuộc làm sao để chiến đấu với những sinh vật ngoài hành tinh đó?
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều nghi hoặc vấn đề này.
Khương Kiến Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là nắm tay đan thần sắc đạm mạc, chỉ là nắm chặt cơ giáp thao túng côn.
......
Không còn cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ nữa mà thay vào đó chính là những thảm thực vật cao lớn với nhiều hình dạng khác nhau.
Bên trên là những lá cây màu xanh sẫm với những phiến lá sắc bén. Tuyết và các hạt tinh thể tích tụ trong nhiều năm ngưng tụ thành từng khối trên thân cây, khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống liền có chút chói mắt.
"Oa, nơi này thật là đẹp....."
"Tại sao tôi luôn cảm thấy một chút âm trầm"
Các cơ giáp xếp hàng tiến vào khu rừng phủ đầy tuyết trắng này, giống như lạc vào một bức bích họa cổ xưa.
Trung giáo Hoắc Lâm: "Tất cả, dừng! Chia đội và tập hợp tại chỗ!"
"Nơi này, chính là sân huấn luyện hôm nay của chúng ta. Mọi người cẩn thận chút cho tôi!"
Theo tiếng gầm thô bạo của Hoắc Lâm, cơ giáp cá mập hung ác đi lên trước, giơ cao khẩu pháo lên, hướng gốc cây cao lớn cách đó không xa bắn một phát.
Sau khi lửa đạn do pháo nổ qua đi, là những tiếng kinh hô của những người trẻ tuổi, ở trên những lá cây có 2 con vật màu đỏ trông rất dài rớt xuống, khi rơi xuống đất lại nảy lên, từ đầu lưỡi phát ra những thanh âm tê tê vô cùng kỳ quái.
Thứ đó có hình dạng giống một con rắn, thân thể rất dài, trên thân mọc những khối như gai nhọn do hạt tinh thể ngưng tụ thành, giống như những con sóng biển màu đỏ không ngừng nhấp nhô. Một đôi mắt màu vàng đảo một vòng, những ai bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm khiến cho cả người nổi da gà.
"—— đối thủ của các cậu, chính là những thứ này."
Tiểu đội thứ 3 gồm có 6 người đang tụ tập ở bên nhau, Bối Mạn Nhi là người đầu tiên nổi một thân da gà: "Trời đất...... Lớn như vậy sao, khi nó đứng lên có khi còn cao hơn cơ giáp cả một cái đầu."
Mắt thấy bên trong đám cơ giáp không ngừng nổi lên tiếng nghị luân, trung uý Raymond như gãi đúng chỗ ngứa mà thay thế vị trưởng quan tính tình tàn bạo của hắn giải thích: "Đây là chỉ là loài Băng lâm hồng cẩm vô cùng phổ thông, Là sinh vật ngoài hành tinh cấp D, chúng tôi gọi thứ này là ' Sâu bướm đỏ ', mấy thập niên qua Ngân Bắc Đẩu chúng tôi đều lấy nó tới luyện gan cho tân binh."
"Buổi sáng hôm nay, tôi sẽ cho mọi người thử làm quen với cảm giác chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh. Buổi chiều chính thức đặc huấn. Trong vòng mười phút nếu đơn độc giết được một con sâu bướm đỏ, thì đến chiều mới có tư cách tham gia thử thách."
Nghe xong lời giải thích từ Raymond, những người mới đều hai mặt nhìn nhau, sắc mặt càng kém.
"Chỉ có mười phút, thiệt hay giả......"
"Không phải tiểu đội hợp tác sao? Tại sao ngày đầu tiên đã phải luyện đơn độc tác chiến!?"
"Mẹ nó, lão tử sẽ không phải đến tư cách tham gia cũng ông lấy được đấy chứ.
Hoắc Lâm nhìn lướt qua phía sau nhóm cơ giáp, xuyên qua kính hợp kim nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của những người trẻ tuổi.
Đám tiểu tử chưa từng thấy qua sóng gió này, vẫn nên đánh cho một trận...... Trung giáo châm chọc mà cong cong khóe miệng, hạ một mệnh lệnh vô cùng chân thành và đáng tin: "Hai người trong tiểu đội thứ nhất bước ra khỏi hàng."
Vừa hay bây giờ đang có 2 con sâu bướm đỏ, cho 2 người ra ứng chiến là vừa đẹp luôn.
Hoắc Lâm trung tá phất phất tay: "Từng người một tiến lên."
Chẳng mấy chốc, cuộc huấn luyện địa ngục liền bắt đầu.
Chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh phần lớn đều dựa vào Tinh Cốt đến đánh. Yêu cầu phải nhảy ra khoang điều khiển, ở dưới cơ sở không có bất kỳ phòng hộ nào tiến hành chiến đấu —— chỉ cần sai sót một chút thôi, thì chính là đứng giữa ranh giới sinh tử.
Nhóm những tinh anh trẻ tuổi của đế quốc lần đầu tiên bước vào chiến trường, rất ít người trong số họ có thể biểu hiện bằng một nửa trình độ thường ngày, hầu hết đều bị những sinh vật ngoài hành tinh cấp D đuổi theo khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Khoang cơ giáp cá mập vẫn luôn được mở ra, Hoắc Lâm cùng Raymond luôn bảo trì trạng thái phóng thích Tinh Cốt đứng ở trên cơ giáp, tùy thời chuẩn bị cứu người từ miệng rắn đỏ. (Cái này hẳn là loài rắn nhưng có gai như con sâu đốm nên lấy tên là Sâu bướm đỏ)
Tuy là như thế, số người bị thương vẫn đang tăng lên.
Gương mặt của trung giáo Hoắc Lâm ngày càng dữ tợn, dòng sát khí như muốn biến thành thực thể kia chưa từng một lần dừng lại, cơ hồ mỗi một người khi lên sàn đều bị ông mắng đều máu chó đầy đầu.
"Trốn cái gì mà trốn, tiến về phía trước cho tôi! Tiến lên! Tiến lên!! Lá gan còn không lớn bằng hạt gạo, mà muốn ở Viễn Tinh Tế hả!?"
"Cậu! Đứng vững chân, đừng hoảng sợ!"
"Rốt cuộc ở trường học dạy cho mấy cậu những thứ gì vậy? Không được liền cút, cút trở về nhà mà bám váy mẹ đi!"
"Đồ ngốc, Tinh Cốt nhằm vào chỗ nào vậy, nhìn cho rõ kẻ địch của cậu ở chỗ nào!!"
Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng đến tiểu đội thứ ba, Bối Mạn Nhi cùng Eri theo thứ tự đều bị điểm tên kêu lên.
Khi Lý Hữu Phương trở về liền đỡ bả vai —— hắn bị đuôi rắn đánh trúng đụng phải thân cây nên trầy chút da, nhưng còn may vẫn miễn cưỡng giết được một Sâu bướm đỏ trong vòng 10 phút.
Hắn ngồi trở lại khoang điều khiển há mồm uống một ngụm nước to, mắt liếc nhìn về phía Khương Kiến Minh, thở phì phò nói: "Xem ra, đánh cuộc của chúng ta còn chưa bắt đầu liền sắp phải kết thúc. Ngươi nói có phải hay không, Khương......"
Lý Hữu Phương nói còn chưa dứt lời, lại sửng sốt.
Bên trong buồng lái Kích điện bên cạnh hắn đã không còn lá chắn, dưới tấm kính pha lê chiếu rõ sườn mặt của Khương Kiến Minh.
Kia hai mắt mắt đen nhánh thâm thúy, đế chỗ ánh nghiêm túc quang.
Khương Kiến Minh dường như đang nhỏ nhẹ lẩm bẩm điều gì đó, ngón trỏ thường xuyên đặt trên môi, nếu nghe kĩ cũng chỉ nghe được tiếng lầm bầm lầu bầu.
"Phần xương tinh thể được giải phóng, răng và đuôi......"
"Công kích phương thức trừ bỏ loài rắn thường thấy phác cắn, quấn quanh, còn có lợi dụng thân thể đánh ra cùng quăng ngã tạp."
"Ngoài những cách tấn công phổ biến của rắn như cắn và quấn, còn dùng những ưu thế của cơ thể để công kích......"
Lý Hữu Phương thần sắc quỷ dị, thầm nghĩ: Chẳng lẽ gia hoả này thực sự đi lên đánh!?
Quy tắc hiện tại là đơn độc chiến đấu, Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi không giúp được Khương Kiến Minh, vốn dĩ hắn cảm cho rằng người này nhất định sẽ xám xịt bỏ quyền......
Lát nữa đừng có thật sự để ra mạng người...... Lý Hữu Phương trong lòng ngũ vị tạp trần, quay đầu không nhìn nhiều nữa.
Lại vài phút trôi qua, một kích điện nhiễm máu tới gần.
Đường Trấn vừa mới đánh xong trận chiến mở màn, quá trình hữu kinh vô hiểm, cuối cùng liền dùng Tinh Cốt trực tiếp chém bay sọ não của Sâu bướm đỏ, cuối cùng được một cái gật đầu của trung giáo Hoắc Lâm.
Hắn mở to mồm thở phì phò, lau mồ hôi rồi từ khoang điều khiển thò cơ thể ra, quan tâm một câu: "Tiểu Khương, tớ xong việc rồi. Thứ này rất khó chơi, cậu rốt cuộc có biện pháp nào không?"
Khương Kiến Minh cũng không nhìn hắn cái nào, ánh mắt hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm những người khác đang chiến đấu: "Ừ, đang suy nghĩ."
Đường Trấn: "???"
Khương Kiến Minh rốt cuộc cũng chịu liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu bày ra cái biểu cảm như trời sắp sập tới nơi làm gì, tớ cũng là lần đầu tiên thấy thứ này, làm sao có thể có biện pháp trước được?"
Đường Trấn ngây người, cơ hồ không thể tin được những gì mình vừa được nghe, "Không phải, từ từ, không phải cậu —— trước kia cậu đã cùng điện hạ Ryan tới Viễn Tinh Tế sao!?"
Hắn vừa tức giận vừa buồn cười mà giơ tay lên, "Cậu lừa tớ, đã đến lúc này rồi mà cậu còn nói cậu không có biện pháp!? Thế mà vừa rồi cậu còn kêu tớ đừng sợ!?"
Khương Kiến Minh cúi đầu cũng cười một cái, nhẹ nhàng nói: "Đừng nhắc đến anh ấy...... Lúc anh ấy còn sống, tớ mà được phép cưỡi cơ giáp đi đánh sinh vật ngoài hành tinh sao."
Vừa dứt lời, tên của cậu bị gọi lên.
"Tiểu đội thứ ba, Khương Kiến Minh."
Khương Kiến Minh điều khiển cơ giáp về phía trước, Đường Trấn ở phía sau còn đang hỗn độn trong gió: "Cậu, cậu đứng lại! Thế mà cậu còn dám đánh cuộc với Lý Hữu Phương!?"
Khương Kiến Minh: "Dù sao cũng chỉ có 800 tệ, thua cũng không đau lòng."
Mới nói xong cậu liền có chút hối hận, vì thế ngượng ngùng mà khụ một chút, chua chát nói: "Không...... Kỳ thật vẫn có chút đau lòng."
Đường Trấn: "......"
Trọng điểm là cái này sao!!
Khương Kiến Minh điều khiển cơ giáp bước ra khỏi hàng. Cặp mắt lạnh băng của Trung giáo Hoắc Lâm đảo qua người hắn, bỗng nhiên ngoài dự đoán nói một câu: "Cậu có thể bỏ quyền."
"Ở trước mặt sinh vật ngoài hành tinh, tôi không thể đảm bảo giữ mạng an toàn cho một Tàn tinh nhân. Nếu hiện tại cậu bỏ quyền, tôi sẽ cho rằng đây là một lựa chọn sáng suốt."
Khương Kiến Minh lắc lắc đầu: "Trưởng quan, tôi không bỏ quyền, ngài có thể đáp ứng tôi một chuyện không."
rung úy Raymond ở bên cạnh ngạc nhiên, không nghĩ tới cư nhiên có người mới dám ở trước mặt vị trưởng quan vô cùng hung ác này cò kè mặc cả.
Hoắc Lâm thì đã sớm được diện kiến sự khác thường của cậu, cho nên chỉ cười lạnh một tiếng: "Nói."
Khương Kiến Minh: "Trước khi tôi mở miệng kêu cứu, hoặc là trước 10 phút đếm ngược, cho dù theo phán đoán của ngài là tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì mong ngài không cần ra tay."
Trung uý Raymond chấn động: "Cậu!"
Sắc mặt Hoắc Lâm lạnh băng: "Lý do?"
Khương Kiến Minh cong khoé môi lên: "Bởi vì, phán đoán của tôi và phán đoán của ngài không nhất định sẽ chính xác."
Lời còn chưa dứt, màn chắn trước mặt cậu liền đóng lại. Chiếc cơ giáp M- kích điện 18 đã bay ra ngoài, lướtqua một vòng cung mượt mà, hướng tới con rắn màu đỏ gần nhất.
Mọi người kinh hãi, thanh âm nghị luận không ngừng nổi lên bốn phía.
"Cậu...... Cậu ta sẽ không thực sự nghĩ rằng chỉ dựa vào cơ giáp sẽ đánh thắng sinh vật ngoài hành tinh đấy chứ?"
"Không có khả năng, pháo của cơ giáp kích điện căn bản không cách nào bắn phá được qua da của thứ kia!"
"Cái vị Tàn tinh nhân này cũng quá ngông cuồng rồi, cư nhiên không cho huấn luyện viên cứu hắn? Chậc, chờ lát nữa lại khóc lóc thảm thiết cho coi."
Ý thức được cơ giáp tiếp cận, rắn đỏ cong người lên, phát ra thanh âm đe doạ, chiếc đuôi cũng quét ngang lại đây.
Bên trong bàn điều khiển cơ giáp, bàn điều khiển không ngừng phát ra ánh sáng lục lam, trước màn hình bắn ra một chữ "gâu" tỏ vẻ đã chuẩn bị ổn thoả.
Khương Kiến Minh gật gật đầu: "Seth, bắt đầu thu thập số liệu, tính toán lực tấn công cùng khả năng phản ứng của nó."
Loại rắn "Sâu bướm đỏ" này có thân rắn rất dài, một khi bị đuôi nó quấn quanh, thì muốn thoát thân liền sẽ trở nên cực kỳ khó khăn. Phần lớn mọi người đều lựa chọn tránh triền đấu với đuôi rắn.
Nhưng mà cho dù như vậy, làm sao để tránh hết các đòn tấn công từ đuôi rắn thì lại là vấn đề. Có nhiều người bỏ ra những mười phút chỉ để né các đòn tấn công từ đuôi rắn, ngay cả đánh trả cũng không được mấy đòn.
Khương Kiến Minh không có lựa chọn tránh né vòng vòng, cũng không có hướng về phía đuôi rắn khai hỏa. Một tay cậu đẩy cần điều khiển, tay khác nhanh chóng di chuyển các phím trên bàn điều khiển.
Nháy mắt, thânmáy đột nhiên bị kéo lên, cuồngphong rít gào, đuôi rắn liền xẹt qua đuôi máy cơ giáp!
Chung quanh xuất hiện tiếng cảm thán!
Trung uý Raymond sửng sốt, không tự chủ được mà khen một câu: "Thậtổn định!"
"Lá gan rất lớn, ý thức chiến đấu cũng rất chính xác! Hắnbiết, chỉ có nhanh chóng lui ra xa mới có thể công kích hữu hiệu, mục tiêu rấtrõ ràng."
Đôi mắt Khương Kiến Minh thậm chí còn không nháy lấy một lần, cơ giáp kích điện luôn bảo trì tư thế lơ lửng trên không, nó xoay một vòng 360 độ, hoàn mỹ điều chỉnh tốt trạng thái cân bằng ầm ầm rơi xuống đất.
Mộtbóng đỏ vụt qua trước mắt, một mùi tanh nồng xông vào lỗ mũi.
Đầu của con rắn khổng lồ đã từ bên cạnh di chuyển qua, một đôi con ngươi màu vàng lạnh như băng phát ra ánh sáng lạnh lẽo và dữ dội.
Cơ giáp xanh đen lao về phía trước, tiếp cận mục tiêu đang ở ngay trong tầm mắt.
Chiếc cơ giáp vẫn chạy vô cùng lưu loát khiến mọi người không ngừng cảm thán, trong toàn bộ quá trình cậu cơ hồ không có giảm tốc độ.
Lý Hữu Phương đem đôi mắt trừng tròn xoe: "Loại thao tác cực hạn này, sao có thể......"
Hắn mờ mịt nhìn bàn điều khiển trước mặt mình, ""Khôngphải hiệu suất dẫn truyền của thao tác bằng tay thấp hơn 6% so với thao tác bằngTinh Cốt sao!?"
Giữa cánh rừng tuyết, rắn đỏ và cơ giáp xanh đen nhanh chóng triền đấu với nhau.
Tiếng gió xuyên qua hai bên thét gào, Khương Kiến Minh nhìn qua số liệu đã được trí não tính toán ra, cặp lông mày khẽ nhíu lại.
Độtnhiên, từ khóe mắt, cậu nhìn thấy cơ thể Xích Xà căng như chiếc lò xò, trong lòng theo trực giác thấy nguy hiểm.
Ngay sau đó, xích xà đột nhiên há to cái miệng đầy máu, thân ảnh giống một cây mũi tên rời dây cung, khoảng cách hơn mười mét mà chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt, chiếc răng sắc nhọn bắn ra Tinh Cốt!
Có người nhát gan đã la lên hoảng hốt. Ngay lúc này Khương Kiến Minh điều khiển cơ giáp lùi về phía sau đồng thời bắn 2 đạn pháo về phía mặt đất.
Dựa theo lực phản cơ giáp xanh đanh nhảy lên cao, tắmmình trong ánh nắng khúc xạ trên mặt băng.
Lúc này, nó như hóa thân thành một vũ công trên dây, xoay tròn giữa sự sống và cái chết, tao nhã, nhiệt liệt và ưu mỹ.
"......"
Toàn trường tĩnh lặng, có người thậm chí quên cả hô hấp.
"Mẹ nó......"
Hồi lâu sau mới có người hoảng hốt há mồm: "Đây thực sự là Tàn tinh nhân hả!?"
Ngày hôm trước còn vì bị phạt đứng ngoài pháo đài mà đông lạnh đến ngất xỉu......
Tàn tinh nhân được đế quốc công nhận là mềmmại, mỏng manh và ốm yếu??
Tác giả có lời muốn nói:
"Tàn tinh nhân mềm mại, mong manh và ốm yếu."
Khương: Quả thực là tôi, nhưng cái này không xung đột với chuyện tôi có thể cưỡi cơ giáp đánh rắn lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất