Chương 2: Tốt nghiệp (2)
Mặt trời đã ngả về tây, một lớp tia sáng mỏng manh bao phủ lên lầu sáu của ký túc xá.
Khương Kiến Minh tựa vào bên cửa sổ, chậm rãi đặt balo quân dụng màu đen lên đầu giường, bóng đen rọi lên làm cho khuôn mặt càng thêm khắc sâu hình dáng.
Bàn ghế, giá sách trong ký túc xá vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên đã được thu dọn qua. Tốt nghiệp đồng nghĩa với việc rời trường quân sự để đi đến những con đường khác nhau, và cũng là thời điểm để nói lời chia tay.
Bỗng nhiên, cửa ký túc xá bị mở ra, một thanh niên vội vã chạy vào, "—— Tiểu Khương! Khương Kiến Minh!!"
"Ừ?"
Khương Kiến Minh mới quay đầu, đã bị người nào đó nắm lấy cánh tay, người thanh niên ấy vừa dở khóc dở cười: "Cậu còn ' ừ '!? Lễ tốt nghiệp đó tiểu thần tiên ơi, sắp bắt đầu rồi! Bình thường trốn học còn chưa nói, sao ngay cả lễ tốt nghiệp cậu cũng muốn trốn vậy?"
—— Đây là một thanh niên tuấn tú, lông mày rậm, mắt to, ngũ quan có thần, mặc quân phục màu lục lam thường ngày, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết.
Phàm là học viên của Lục viện đều quen biết gương mặt này. Tiểu thiếu gia thiên tài của Đường gia ở Đế đô - Đường Trấn, cho dù là Lục viện, cũng có thể xếp hạng nhất toàn bộ học viện quân sự đế đô.
Khương Kiến Minh bị Đường tiểu thiếu gia nắm vai lắc lư điên cuồng mấy lần, liền khẽ run lên, vô cảm nhìn chằm chằm bạn tốt nói: "...... Tớ quên mất, thực xin lỗi."
"......"
Đường Trấn sắp hỏng rồi: "Thầy La điểm danh nửa ngày không tìm thấy cậu, gọi điện cũng không thấy nhấc máy...... Vòng tay di động của cậu đâu!?"
"...... A." Khương Kiến Minh sửng sốt một lát, mới chậm rãi nói, "Thầy La Hải?"
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình tinh thể lỏng trên cổ tay, lại nâng mắt lên nhàn nhạt nói: "Thầy ấy lâu lâu lại kéo tớ giới thiệu với người trong quân đội, tớ lại không muốn đi, cho nên liền chặn thầy ấy, thực xin lỗi."
"......"
Đường Trấn tuyệt vọng, tự tát vào trán mình một cái.
Đem giáo viên...... Kéo đen......
Đây là cái thao tác nghịch thiên gì vậy!?
......
Lễ tốt nghiệp được cử hành ở lễ đường, chờ Đường Trấn nắm tay Khương Kiến Minh chạy tới nơi, quả nhiên buổi lễ đã bắt đầu rồi.
"Cầu mong sự vinh quang của đế quốc và linh hồn anh hùng của nhân loại sẽ hướng dẫn những người nối nghiệp trẻ tuổi ——"
Ánh sáng màu vàng đồng rơi xuống, viên sĩ quan đang phát biểu trên bục có khuôn mặt ngăm đen, dáng người cứng như tháp sắt, huân chương ba sao tượng trưng cho quân hàm thượng giáo, yên lặng mà phát ánh sáng —— rõ ràng là thầy La Hải của bọn họ.
Hai người đành từ cửa sau đi vào, trà trộn đứng vào cuối hàng của đội ngũ tốt nghiệp Lục viện.
Thành thật mà nói, Học viện Quân sự Kaios, được biết đến là học viện quân sự đầu tiên của Đế quốc, tuy không theo đuổi các hình thức phù phiếm, nhưng lễ tốt nghiệp vẫn rất dài dòng như cũ.
Vài vị giáo viên thay nhau đọc diễn văn, Đường Trấn là học viên ưu tú phải lên đài phát biểu cảm nghĩ, sau đó nhóm học viên cùng nhau đồng ca bài quốc ca đế quốc, ngay sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn.
Cuối cùng, đứng trên bục giảng là một cụ ông với mái tóc hoa râm, lưng đứng thẳng tắp.
Hầu hết tất cả các học viên tốt nghiệp ngay lập tức sôi trào.
Không có người nào trên đế quốc này mà không quen biết cụ ông này, bởi vì ông ấy chính là thống soái của quân đội đế quốc, cũng chính là người nắm quyền tối cao sau bệ hạ, hai mươi năm trước đã được sắc phong là đại thống soái —— lão nguyên soái Trần Hán Khắc.
Khương Kiến Minh chỉ cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ là do cậu đã từng tận mắt chứng kiến ông lão này rót đầy 8 bát lớn rượu Vodka, sau đó mặt đỏ tía tai hát vang bài quân ca.
Cũng từ đó về sau filter anh hùng một đi không thể trở lại.
Cậu yên lặng bấm điện thoại trên cổ tay, đem thầy La từ danh sách đem thả ra, nhắm mắt dưỡng thần.
Đường Trấn ở bên cạnh lo lắng hỏi cậu: "Sao sắc mặt cậu kém vậy, rốt cuộc đã đi lăn lộn nơi nào rồi?"
"...... Hai ngày nay ngủ không ngon."
Đường Trấn nhíu mày, liền kém đem năm chữ "Cậu đừng hòng lừa tớ" lên mặt.
Khương Kiến Minh thở dài, nhíu mày nói thầm: "Buổi chiều tớ đi Nhất viện không cẩn thận gặp được 2 người phòng thích Tinh Cốt, bị lan đến...... Không có việc gì, buổi tối ngủ một giấc, ngày mai là khoẻ ngay."
Sắc mặt Đường Trấn lập tức thay đổi, nhỏ giọng mắng một câu, lập tức ôm lấy bả vai Khương Kiến Minh đem cậu đưa tới góc tường ít người: "Cậu đừng lộn xộn, đứng chờ ở chỗ này cho tớ."
Khương Kiến Minh hơi giật mình, cậu không kịp đem Đường Trấn gọi lại, người liền chạy ra khỏi đám đông.
Chờ đến lúc Đường Trấn trộm trở về, Trần lão nguyên soái đang từ trên đài đi xuống. Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, liên miên không ngừng.
"Đây." Đường Trấn giống như làm ảo thuật đưa tới một chai nước hoa quả sang cho Khương Kiến Minh.
Đương nhiên đây không phải là nước trái cây bình thường, tuy chai nước này chỉ nhỏ như lòng bàn tay nhưng phía trên có dán một cái nhãn, phía trên có hàng chữ: Thêm 15% thuốc an thần.
Khương Kiến Minh tâm tình vi diệu, liếc mắt nhìn bạn tốt một cái.
"...... Cậu biết rõ tớ mở không nổi."
Đường Trấn tức đến bật cười, đem nắp bình vặn ra, một lần nữa đưa qua: "Vô nghĩa, mời ngài uống dùm."
Dưới động tác của hắn, trên cổ tay xuất hiện kết tinh màu nâu hồng hơi hơi phát sáng —— Vị tiểu thiếu gia mà Đường gia luôn lấy làm tự hào tất nhiên cũng là tân tinh nhân.
Lúc Khương Kiến Minh nhận lấy, những tiếng hoan hô và vỗ tay trước mặt hai người đột nhiên lớn hơn, vang vọng cả khán phòng.
Hiệu trưởng đã trở lại sân khấu và thông báo rằng học viên khoá thứ 49 của Học viện quân sự Kaios chính thức tốt nghiệp từ lúc này. Chính vì vậy, vô số học sinh kích động ném mũ tốt nghiệp lên cao, người thì nhảy múa vui mừng, người thì ôm lấy đồng bạn bên cạnh, không khí đạt đến điểm cao nhất.
Khương Kiến Minh trốn ở góc tường chậm rãi uống nước trái cây, nhất thời cảm thấy loại không khí bùng cháy này cách mình rất xa. Cậu hắng giọng nói: "Cậu không định đi à?"
Đường Trấn tỏ vẻ không sao cả duỗi cái eo, hừ nói: "Tớ mà qua đó liền bị vây quanh kêu gọi Đường thiếu, rồi sau đó là một loạt câu vuốt mông ngựa kèm theo? Chậc, thôi tha cho tớ đi."
Nói rồi, hắn liếc mặt nhìn bên cạnh Khương Kiến Minh một cái, nhướng mày đầy ẩn ý: "Haiz, không biết có chuyện này cậu biết chưa, có người ở Nhất viện nhặt được một phiếu điểm rất thần kỳ trong thùng rác."
Khương Kiến Minh: "......"
"Chiến thuật 97 điểm, phân tích lịch sử chiến lược đế quốc...... Từ khi thành lập trường đến nay chưa bao giờ có loại thành tích này. Do đó chỉ trong một buổi chiều, sáu viện đều đang điên rồi."
Đường Trấn nheo lại mắt, nhếch miệng cười: "Tiểu Khương, của cậu đúng không."
"Không biết, chưa nhìn điểm." Khương Kiến Minh ôm bình nước trái cây, không nhanh không chậm mà vừa uống vừa nói, "Lớp chiến thuật không được đạt điểm tối đa hả."
"......"
Đường Trấn thật sự là xém bị nghẹn chết, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Cậu bị ngu à, từ lúc trường chúng ta mở môn học này tới nay, chưa có bất cứ học sinh nào được trên 97 điểm!"
"Năm đó khi trường quân đội tiến cử mở môn học đối kháng này là do chính tay bệ hạ giám sát kiểm tra, sau khi tự bệ hạ làm bài kiểm tra thử, thành tích là 98...... Thế nào, không lẽ cậu còn muốn cưỡi trên đầu bệ hạ?"
Khương Kiến Minh hiểu rõ, vì thế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
—— mà cái gật đầu này, liền cực kỳ giống như tỏ vẻ "Đúng vậy đúng vậy, tớ chính là rất muốn cưỡi ở trên đầu bệ hạ thử xem đó".
"Đường thiếu!"
May mắn thay, một giọng nữ lanh lảnh cách đó không xa đã cắt ngang "hành vi nguy hiểm" của Khương Kiến Minh. Một bóng dáng xinh đẹp lướt qua đám đông, mang theo vài ánh nhìn xem náo nhiệt lại đây.
Cô gái xinh đẹp có mái tóc ngắn màu nâu khẽ nhấp nháy lông mi, vui vẻ nhảy đến bên cạnh Đường Trấn, "Đường thiếu, tốt nghiệp vui vẻ. Sao cậu lại ở đây, một đám người đang tìm cậu đấy."
Nàng lại hướng Khương Kiến Minh cười ngọt ngào: "Bạn học Khương cũng ở đây sao! Thế nào, đã có định hướng cho mình chưa? Tôi với Đường thiếu đều muốn đi tiền tuyến, cậu thì sao, có cái ý tưởng gì chưa?"
Khương Kiến Minh lễ phép gật gật đầu: "Cảm ơn, cũng không khác lắm đâu."
Xung quanh càng có nhiều học sinh lặng lẽ xem náo nhiệt, bọn họ đều nói rằng hoa khôi của Nhất viện Bối Mạn Nhi đang điên cuồng theo đuổi Đường thiếu, cho dù chính chủ không hề có hứng thú cũng không chịu buông tay, việc này gần như đã thành chuyện bát quái hàng năm của trong trường.
Quả nhiên, đôi mắt của Bối Mạn Nhi nhanh chóng lấp lánh, không thèm để ý đến anh mắt chung quanh: "Kế tiếp Đường thiếu cùng bạn học Khương định đi đâu không, hay là ba chúng ta cùng đi Tây Galaxy dạo phố đi!"
Khương Kiến Minh cười khẽ, giơ tay đem mũ tướng quân đè xuống: "Hai người đi đi, tôi còn phải về ký túc xá thu thập hành lý, đợi lát nữa còn muốn đi thư viện một chuyến."
—— nói giỡn, là một người nghèo đến thuốc an thần cũng tiếc không muốn mua, cậu đương nhiên không có khả năng đi theo các thiếu gia, tiểu thư quý tộc đi dạo phố.
Tuy rằng hiện giờ đế quốc đã đảm bảo hết thảy các nhân quyền, pháp luật cũng ngày càng hướng theo tự do bình đẳng phát triển...... Tuy nhiên, Tân tinh nhân với Tàn tinh nhân, quý tộc và thường dân, sự khác biệt giữa tầng lớp vô hình này vẫn vô cùng lớn.
Khương Kiến Minh là một cô nhi, được một quan quân bình thường nhận nuôi, 5 năm trước sau khi đế quốc mộ binh đi đến Viễn Tinh Tế về sau liền không thấy quay lại, nghe phía quân đội nói đã đăng bằng khen anh hùng liệt sĩ.
Cũng chính một năm ấy, Khương Kiến Minh tiến vào trường quân đội. Cho đến bây giờ, hơn một nửa phí sinh hoạt của cậu đều dựa vào trợ cấp cùng học bổng đến chống đỡ.
Mà Đường Trấn và Bối Mạn Nhi lại là thiếu gia tiểu thư con nhà cao quý, tiền tiêu vặt mỗi tháng có thể trang trải đầy đủ chi phí hàng ngày của cậu trong nửa năm.
Đường Trấn tối sầm mặt lại, quay đầu hướng Bối Mạn Nhi nói: "Không được, hôm nay thân thể Tiểu Khương không tốt, tôi phải đưa cậu ấy quay về ký túc xá."
Bối Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi, vội vàng quan tâm vài câu. Khương Kiến Minh chỉ đành phải nói "Không có việc gì, thật sự không có việc gì, uống thuốc an thần rồi ngủ một giấc thì tốt rồi", đồngthời kiên quyết từ chối đề nghị đưa cậu đi khám bác sĩ của Bối tiểu thư.
Cậu biết vị Bối đại tiểu thư này có thể nhớ kỹ tên mình, hoàn toàn bởi vì Đường Trấn mỗi ngày đều cùng cậu xen lẫn một chỗ. Con gái người ta là một cô nương tốt, nhưng chính cậu cũng nên có điểm đúng mực mới được.
Bốn phía mơ hồ có tiếng nói khe khẽ truyền đến:
"Bối tiểu thư lại bị quăng một lần nữa...... Chậc chậc chậc, đúng là nữ truy nam cách tầng sa mà."
"Cậu nói xem Đường thiếu cũng thật là, Bối Mạn Nhi xinh đẹp như vậy, lại cùng hắn môn đăng hộ đối, hắn lại cả ngày không thèm liếc nhìn người ta lấy một cái, ngược lại mỗi ngày đi theo sau mông bạn cùng phòng Tàn tinh nhân kia."
"Ai da, có chuyện này mấy cậu không biết rồi?" Lập tức có học viên Lục viện nhướng mày cười rộ lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Khương Kiến Minh đó, chính là tiểu thần tiên của Lục viện chúng tôi, không phải là người bình thường đâu!"
Người bên cạnh tò mò hỏi: "Như thế nào, người này rất lợi hại sao? Chưa nghe qua tên bao giờ mà."
Ngườithanh niên nói với một vẻ mặt bí ẩn: "Cậu ấy không phải vấn đề lợi hại hay không...... Cậu ấy chính là kiểu vô cùng đặc biệt......"
"Điểm chuyên cần bình quân đạt 49%, các khoá học của 6 hệ đều có mặt cậu ấy tham gia, nhưng chưa bao giờ tham gia bất luận cuộc thi công khai nào, là một người vô cùng kỳ quái. Bình thường cũng không thấy tiếp xúc hay chơi đùa với ai, mỗi ngày đều thần long thấy đầu không thấy đuôi......"
Bên cạnh lập tức có người cười vang phụ họa: "À, hiểu hiểu hiểu, không phải là quái thai sao, mỗi ban đều có một người như vậy!"
Lại nhỏ giọng nói thầm: "Nguyên lai Đường thiếu thích dạng như vậy...... Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Thiếu gia bá đạo yêu tôi?"
Khương Kiến Minh chỉ coi như không nghe không thấy, thuận miệng trấn an Đường Trấn sắp phát hoả một chút, xoay người hướng cửa lễ đường rời đi. Bỗng nhiên điện thoại trên cổ tay lóe sáng: "Tích tích."
Cậu cúi đầu nhìn xuống, liền thấy phía trên hiện tên thầy La Hải —— mới vừa được xoá chặn.
Khương Kiến Minh liền đeo tai nghe lên, ấn tiếp nhận. Một hình chiếu nhỏ liền xuất hiện ngay trước mắt, ánhsáng lạnh lùng nghiêm túc lóe lên trong mắt Đại tá La Hải:
"Khương Kiến Minh, có một vị trong quân đội chỉ tên tìm em, bây giờ em phải ngay lập tức đến phòng khác của Lục viện."
"......" Khương Kiến Minh trầm mặc, trong lòng âm thầm hối hận vì đã kéo thầy ra khỏi sổ đen: "Thầy La, em......"
La Hải lại đánh gãy lời cậu: "Là một người vô cùng tôn quý, em không có quyền từ chối."
Khương Kiến Minh ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
"...... Được, em biết rồi."
Cậu tạm biệt Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi, khi cậu ra khỏi khán phòng thì trời đã tối, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao và vầng trăng trắng tuyệt đẹp.
Gió lạnh thổi qua, Khương Kiến Minh xuyên qua hàng cách tùng bách rậm rạp râm mát, chạy đến Lục viện.
Lục viện của trường quân đội Kaios —— tên đầy đủ là Học viện Y tế và Hậu cần, phần lớn đều là Tàn tinh nhân vào học, môn chính phần lớn là chỉ huy hậu cần, thực hành chữa bệnh cùng một số chuyên ngành văn phòng, còn có không ít môn lung tung rối loạn.
Một toà kiến trúc màu trắng dần xuất hiện, nó cũng giống như nhóm học sinh của Lục viện, cả người tràn ngập vẻ tinh xảo cùng vô hại.
Khương Kiến Minh quét dấu vân tay ở ngoài cổng, một mình xuyên qua khu hành lang trống trải, tìm được phòng khách ở lầu một, gõ gõ cửa.
Bên trong truyền đến thanh âm của một ông lão: "Mời vào."
Thanh âm này vừa mới được nghe thấy ở lễ tốt nghiệp, Khương Kiến Minh nắm lấy then cửa lạnh lẽo, cậu nhắm mắt hít một hơi, rồi sau đó đẩy cửa ra.
...... Phòng tiếp khách rất yên tĩnh, thầy La Hải không có ở trong đó, trên ghế sô pha cũng không có người ngồi, trên bàn đều bày sẵn trà, đồ ăn nhẹ, hiển nhiên chưa có ai động vào.
Chỉ có một ông già mặc quân phục đứng bên cửa sổ trong màn đêm dịu dàng, những huân chương với tua vàng sáng lấp lánh, phản chiếu mái tóc bạc trắng của ông.
Khương Kiến Minh đứng thẳng ở cửa, chào theo kiểu quân lễ.
"Trần lão nguyên soái."
Trần Hán Khắc thong thả mà quay đầu lại, lão nguyên soái có một đôi mắt sâu thẳm như lấp đầy trời sao vô biên ngoài cửa sổ, mà đôi mắt ấy đang dừng ở trên người trẻ tuổi đứng ngoài cửa.
Sau một hồi im lặng, ông lão đột nhiên cởi bỏ quân trang, cúi đầu chào học viên gầy gò trước mặt..
Khương Kiến Minh khó xử mà nhăn nhăn mày, nhẹ giọng nói: "...... Ngài không cần phải như vậy, tôi chịu không nổi cái lễ này."
"Có gì mà chịu không nổi." Lão nguyên soái ngẩng đầu, nụ cười nghịch ngợm nơi khóe mắt đầy nếp nhăn, khí chất lạnh lùng cứng rắn xung quanh lặng lẽ tan ra thế chỗ cho sự ôn hòa.
"Nếu điện hạ còn sống, các hạ chính là Hoàng Thái Tử phi chân chính của đế quốc."
Lão nhân đội lại mũ quân đội lên đầu, vỗ vỗ đầu, rồi lại sảng khoái lắc đầu: "Mà ta, bất quá chỉ là một lão già mang đầy sát nghiệp mà thôi."
"Ngài cũng nói," Khương Kiến Minh mặt vô biểu tình đi qua, không chút phàn nàn nhấc ấm trà lên, chậm rãi châm trà, "Đó là nếu."
"Thái tử điện hạ đã không còn nữa, nói cái này cũng là vô nghĩa."
Tác giả có lời muốn nói:
Khương: Tuy rằng tôi quả thực chỉ là một học viên vô cùng bình thường, lại còn nghèo đến nỗi nước trái cây cũng không mua nổi.
Khương: Nhưng nếu mấy người không quen biết tôi, cái này nói rõ cấp bậc địa vị của mấy người không đủ (nhẹ giọng)
Khương Kiến Minh tựa vào bên cửa sổ, chậm rãi đặt balo quân dụng màu đen lên đầu giường, bóng đen rọi lên làm cho khuôn mặt càng thêm khắc sâu hình dáng.
Bàn ghế, giá sách trong ký túc xá vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên đã được thu dọn qua. Tốt nghiệp đồng nghĩa với việc rời trường quân sự để đi đến những con đường khác nhau, và cũng là thời điểm để nói lời chia tay.
Bỗng nhiên, cửa ký túc xá bị mở ra, một thanh niên vội vã chạy vào, "—— Tiểu Khương! Khương Kiến Minh!!"
"Ừ?"
Khương Kiến Minh mới quay đầu, đã bị người nào đó nắm lấy cánh tay, người thanh niên ấy vừa dở khóc dở cười: "Cậu còn ' ừ '!? Lễ tốt nghiệp đó tiểu thần tiên ơi, sắp bắt đầu rồi! Bình thường trốn học còn chưa nói, sao ngay cả lễ tốt nghiệp cậu cũng muốn trốn vậy?"
—— Đây là một thanh niên tuấn tú, lông mày rậm, mắt to, ngũ quan có thần, mặc quân phục màu lục lam thường ngày, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết.
Phàm là học viên của Lục viện đều quen biết gương mặt này. Tiểu thiếu gia thiên tài của Đường gia ở Đế đô - Đường Trấn, cho dù là Lục viện, cũng có thể xếp hạng nhất toàn bộ học viện quân sự đế đô.
Khương Kiến Minh bị Đường tiểu thiếu gia nắm vai lắc lư điên cuồng mấy lần, liền khẽ run lên, vô cảm nhìn chằm chằm bạn tốt nói: "...... Tớ quên mất, thực xin lỗi."
"......"
Đường Trấn sắp hỏng rồi: "Thầy La điểm danh nửa ngày không tìm thấy cậu, gọi điện cũng không thấy nhấc máy...... Vòng tay di động của cậu đâu!?"
"...... A." Khương Kiến Minh sửng sốt một lát, mới chậm rãi nói, "Thầy La Hải?"
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình tinh thể lỏng trên cổ tay, lại nâng mắt lên nhàn nhạt nói: "Thầy ấy lâu lâu lại kéo tớ giới thiệu với người trong quân đội, tớ lại không muốn đi, cho nên liền chặn thầy ấy, thực xin lỗi."
"......"
Đường Trấn tuyệt vọng, tự tát vào trán mình một cái.
Đem giáo viên...... Kéo đen......
Đây là cái thao tác nghịch thiên gì vậy!?
......
Lễ tốt nghiệp được cử hành ở lễ đường, chờ Đường Trấn nắm tay Khương Kiến Minh chạy tới nơi, quả nhiên buổi lễ đã bắt đầu rồi.
"Cầu mong sự vinh quang của đế quốc và linh hồn anh hùng của nhân loại sẽ hướng dẫn những người nối nghiệp trẻ tuổi ——"
Ánh sáng màu vàng đồng rơi xuống, viên sĩ quan đang phát biểu trên bục có khuôn mặt ngăm đen, dáng người cứng như tháp sắt, huân chương ba sao tượng trưng cho quân hàm thượng giáo, yên lặng mà phát ánh sáng —— rõ ràng là thầy La Hải của bọn họ.
Hai người đành từ cửa sau đi vào, trà trộn đứng vào cuối hàng của đội ngũ tốt nghiệp Lục viện.
Thành thật mà nói, Học viện Quân sự Kaios, được biết đến là học viện quân sự đầu tiên của Đế quốc, tuy không theo đuổi các hình thức phù phiếm, nhưng lễ tốt nghiệp vẫn rất dài dòng như cũ.
Vài vị giáo viên thay nhau đọc diễn văn, Đường Trấn là học viên ưu tú phải lên đài phát biểu cảm nghĩ, sau đó nhóm học viên cùng nhau đồng ca bài quốc ca đế quốc, ngay sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn.
Cuối cùng, đứng trên bục giảng là một cụ ông với mái tóc hoa râm, lưng đứng thẳng tắp.
Hầu hết tất cả các học viên tốt nghiệp ngay lập tức sôi trào.
Không có người nào trên đế quốc này mà không quen biết cụ ông này, bởi vì ông ấy chính là thống soái của quân đội đế quốc, cũng chính là người nắm quyền tối cao sau bệ hạ, hai mươi năm trước đã được sắc phong là đại thống soái —— lão nguyên soái Trần Hán Khắc.
Khương Kiến Minh chỉ cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ là do cậu đã từng tận mắt chứng kiến ông lão này rót đầy 8 bát lớn rượu Vodka, sau đó mặt đỏ tía tai hát vang bài quân ca.
Cũng từ đó về sau filter anh hùng một đi không thể trở lại.
Cậu yên lặng bấm điện thoại trên cổ tay, đem thầy La từ danh sách đem thả ra, nhắm mắt dưỡng thần.
Đường Trấn ở bên cạnh lo lắng hỏi cậu: "Sao sắc mặt cậu kém vậy, rốt cuộc đã đi lăn lộn nơi nào rồi?"
"...... Hai ngày nay ngủ không ngon."
Đường Trấn nhíu mày, liền kém đem năm chữ "Cậu đừng hòng lừa tớ" lên mặt.
Khương Kiến Minh thở dài, nhíu mày nói thầm: "Buổi chiều tớ đi Nhất viện không cẩn thận gặp được 2 người phòng thích Tinh Cốt, bị lan đến...... Không có việc gì, buổi tối ngủ một giấc, ngày mai là khoẻ ngay."
Sắc mặt Đường Trấn lập tức thay đổi, nhỏ giọng mắng một câu, lập tức ôm lấy bả vai Khương Kiến Minh đem cậu đưa tới góc tường ít người: "Cậu đừng lộn xộn, đứng chờ ở chỗ này cho tớ."
Khương Kiến Minh hơi giật mình, cậu không kịp đem Đường Trấn gọi lại, người liền chạy ra khỏi đám đông.
Chờ đến lúc Đường Trấn trộm trở về, Trần lão nguyên soái đang từ trên đài đi xuống. Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, liên miên không ngừng.
"Đây." Đường Trấn giống như làm ảo thuật đưa tới một chai nước hoa quả sang cho Khương Kiến Minh.
Đương nhiên đây không phải là nước trái cây bình thường, tuy chai nước này chỉ nhỏ như lòng bàn tay nhưng phía trên có dán một cái nhãn, phía trên có hàng chữ: Thêm 15% thuốc an thần.
Khương Kiến Minh tâm tình vi diệu, liếc mắt nhìn bạn tốt một cái.
"...... Cậu biết rõ tớ mở không nổi."
Đường Trấn tức đến bật cười, đem nắp bình vặn ra, một lần nữa đưa qua: "Vô nghĩa, mời ngài uống dùm."
Dưới động tác của hắn, trên cổ tay xuất hiện kết tinh màu nâu hồng hơi hơi phát sáng —— Vị tiểu thiếu gia mà Đường gia luôn lấy làm tự hào tất nhiên cũng là tân tinh nhân.
Lúc Khương Kiến Minh nhận lấy, những tiếng hoan hô và vỗ tay trước mặt hai người đột nhiên lớn hơn, vang vọng cả khán phòng.
Hiệu trưởng đã trở lại sân khấu và thông báo rằng học viên khoá thứ 49 của Học viện quân sự Kaios chính thức tốt nghiệp từ lúc này. Chính vì vậy, vô số học sinh kích động ném mũ tốt nghiệp lên cao, người thì nhảy múa vui mừng, người thì ôm lấy đồng bạn bên cạnh, không khí đạt đến điểm cao nhất.
Khương Kiến Minh trốn ở góc tường chậm rãi uống nước trái cây, nhất thời cảm thấy loại không khí bùng cháy này cách mình rất xa. Cậu hắng giọng nói: "Cậu không định đi à?"
Đường Trấn tỏ vẻ không sao cả duỗi cái eo, hừ nói: "Tớ mà qua đó liền bị vây quanh kêu gọi Đường thiếu, rồi sau đó là một loạt câu vuốt mông ngựa kèm theo? Chậc, thôi tha cho tớ đi."
Nói rồi, hắn liếc mặt nhìn bên cạnh Khương Kiến Minh một cái, nhướng mày đầy ẩn ý: "Haiz, không biết có chuyện này cậu biết chưa, có người ở Nhất viện nhặt được một phiếu điểm rất thần kỳ trong thùng rác."
Khương Kiến Minh: "......"
"Chiến thuật 97 điểm, phân tích lịch sử chiến lược đế quốc...... Từ khi thành lập trường đến nay chưa bao giờ có loại thành tích này. Do đó chỉ trong một buổi chiều, sáu viện đều đang điên rồi."
Đường Trấn nheo lại mắt, nhếch miệng cười: "Tiểu Khương, của cậu đúng không."
"Không biết, chưa nhìn điểm." Khương Kiến Minh ôm bình nước trái cây, không nhanh không chậm mà vừa uống vừa nói, "Lớp chiến thuật không được đạt điểm tối đa hả."
"......"
Đường Trấn thật sự là xém bị nghẹn chết, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Cậu bị ngu à, từ lúc trường chúng ta mở môn học này tới nay, chưa có bất cứ học sinh nào được trên 97 điểm!"
"Năm đó khi trường quân đội tiến cử mở môn học đối kháng này là do chính tay bệ hạ giám sát kiểm tra, sau khi tự bệ hạ làm bài kiểm tra thử, thành tích là 98...... Thế nào, không lẽ cậu còn muốn cưỡi trên đầu bệ hạ?"
Khương Kiến Minh hiểu rõ, vì thế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
—— mà cái gật đầu này, liền cực kỳ giống như tỏ vẻ "Đúng vậy đúng vậy, tớ chính là rất muốn cưỡi ở trên đầu bệ hạ thử xem đó".
"Đường thiếu!"
May mắn thay, một giọng nữ lanh lảnh cách đó không xa đã cắt ngang "hành vi nguy hiểm" của Khương Kiến Minh. Một bóng dáng xinh đẹp lướt qua đám đông, mang theo vài ánh nhìn xem náo nhiệt lại đây.
Cô gái xinh đẹp có mái tóc ngắn màu nâu khẽ nhấp nháy lông mi, vui vẻ nhảy đến bên cạnh Đường Trấn, "Đường thiếu, tốt nghiệp vui vẻ. Sao cậu lại ở đây, một đám người đang tìm cậu đấy."
Nàng lại hướng Khương Kiến Minh cười ngọt ngào: "Bạn học Khương cũng ở đây sao! Thế nào, đã có định hướng cho mình chưa? Tôi với Đường thiếu đều muốn đi tiền tuyến, cậu thì sao, có cái ý tưởng gì chưa?"
Khương Kiến Minh lễ phép gật gật đầu: "Cảm ơn, cũng không khác lắm đâu."
Xung quanh càng có nhiều học sinh lặng lẽ xem náo nhiệt, bọn họ đều nói rằng hoa khôi của Nhất viện Bối Mạn Nhi đang điên cuồng theo đuổi Đường thiếu, cho dù chính chủ không hề có hứng thú cũng không chịu buông tay, việc này gần như đã thành chuyện bát quái hàng năm của trong trường.
Quả nhiên, đôi mắt của Bối Mạn Nhi nhanh chóng lấp lánh, không thèm để ý đến anh mắt chung quanh: "Kế tiếp Đường thiếu cùng bạn học Khương định đi đâu không, hay là ba chúng ta cùng đi Tây Galaxy dạo phố đi!"
Khương Kiến Minh cười khẽ, giơ tay đem mũ tướng quân đè xuống: "Hai người đi đi, tôi còn phải về ký túc xá thu thập hành lý, đợi lát nữa còn muốn đi thư viện một chuyến."
—— nói giỡn, là một người nghèo đến thuốc an thần cũng tiếc không muốn mua, cậu đương nhiên không có khả năng đi theo các thiếu gia, tiểu thư quý tộc đi dạo phố.
Tuy rằng hiện giờ đế quốc đã đảm bảo hết thảy các nhân quyền, pháp luật cũng ngày càng hướng theo tự do bình đẳng phát triển...... Tuy nhiên, Tân tinh nhân với Tàn tinh nhân, quý tộc và thường dân, sự khác biệt giữa tầng lớp vô hình này vẫn vô cùng lớn.
Khương Kiến Minh là một cô nhi, được một quan quân bình thường nhận nuôi, 5 năm trước sau khi đế quốc mộ binh đi đến Viễn Tinh Tế về sau liền không thấy quay lại, nghe phía quân đội nói đã đăng bằng khen anh hùng liệt sĩ.
Cũng chính một năm ấy, Khương Kiến Minh tiến vào trường quân đội. Cho đến bây giờ, hơn một nửa phí sinh hoạt của cậu đều dựa vào trợ cấp cùng học bổng đến chống đỡ.
Mà Đường Trấn và Bối Mạn Nhi lại là thiếu gia tiểu thư con nhà cao quý, tiền tiêu vặt mỗi tháng có thể trang trải đầy đủ chi phí hàng ngày của cậu trong nửa năm.
Đường Trấn tối sầm mặt lại, quay đầu hướng Bối Mạn Nhi nói: "Không được, hôm nay thân thể Tiểu Khương không tốt, tôi phải đưa cậu ấy quay về ký túc xá."
Bối Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi, vội vàng quan tâm vài câu. Khương Kiến Minh chỉ đành phải nói "Không có việc gì, thật sự không có việc gì, uống thuốc an thần rồi ngủ một giấc thì tốt rồi", đồngthời kiên quyết từ chối đề nghị đưa cậu đi khám bác sĩ của Bối tiểu thư.
Cậu biết vị Bối đại tiểu thư này có thể nhớ kỹ tên mình, hoàn toàn bởi vì Đường Trấn mỗi ngày đều cùng cậu xen lẫn một chỗ. Con gái người ta là một cô nương tốt, nhưng chính cậu cũng nên có điểm đúng mực mới được.
Bốn phía mơ hồ có tiếng nói khe khẽ truyền đến:
"Bối tiểu thư lại bị quăng một lần nữa...... Chậc chậc chậc, đúng là nữ truy nam cách tầng sa mà."
"Cậu nói xem Đường thiếu cũng thật là, Bối Mạn Nhi xinh đẹp như vậy, lại cùng hắn môn đăng hộ đối, hắn lại cả ngày không thèm liếc nhìn người ta lấy một cái, ngược lại mỗi ngày đi theo sau mông bạn cùng phòng Tàn tinh nhân kia."
"Ai da, có chuyện này mấy cậu không biết rồi?" Lập tức có học viên Lục viện nhướng mày cười rộ lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Khương Kiến Minh đó, chính là tiểu thần tiên của Lục viện chúng tôi, không phải là người bình thường đâu!"
Người bên cạnh tò mò hỏi: "Như thế nào, người này rất lợi hại sao? Chưa nghe qua tên bao giờ mà."
Ngườithanh niên nói với một vẻ mặt bí ẩn: "Cậu ấy không phải vấn đề lợi hại hay không...... Cậu ấy chính là kiểu vô cùng đặc biệt......"
"Điểm chuyên cần bình quân đạt 49%, các khoá học của 6 hệ đều có mặt cậu ấy tham gia, nhưng chưa bao giờ tham gia bất luận cuộc thi công khai nào, là một người vô cùng kỳ quái. Bình thường cũng không thấy tiếp xúc hay chơi đùa với ai, mỗi ngày đều thần long thấy đầu không thấy đuôi......"
Bên cạnh lập tức có người cười vang phụ họa: "À, hiểu hiểu hiểu, không phải là quái thai sao, mỗi ban đều có một người như vậy!"
Lại nhỏ giọng nói thầm: "Nguyên lai Đường thiếu thích dạng như vậy...... Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Thiếu gia bá đạo yêu tôi?"
Khương Kiến Minh chỉ coi như không nghe không thấy, thuận miệng trấn an Đường Trấn sắp phát hoả một chút, xoay người hướng cửa lễ đường rời đi. Bỗng nhiên điện thoại trên cổ tay lóe sáng: "Tích tích."
Cậu cúi đầu nhìn xuống, liền thấy phía trên hiện tên thầy La Hải —— mới vừa được xoá chặn.
Khương Kiến Minh liền đeo tai nghe lên, ấn tiếp nhận. Một hình chiếu nhỏ liền xuất hiện ngay trước mắt, ánhsáng lạnh lùng nghiêm túc lóe lên trong mắt Đại tá La Hải:
"Khương Kiến Minh, có một vị trong quân đội chỉ tên tìm em, bây giờ em phải ngay lập tức đến phòng khác của Lục viện."
"......" Khương Kiến Minh trầm mặc, trong lòng âm thầm hối hận vì đã kéo thầy ra khỏi sổ đen: "Thầy La, em......"
La Hải lại đánh gãy lời cậu: "Là một người vô cùng tôn quý, em không có quyền từ chối."
Khương Kiến Minh ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
"...... Được, em biết rồi."
Cậu tạm biệt Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi, khi cậu ra khỏi khán phòng thì trời đã tối, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao và vầng trăng trắng tuyệt đẹp.
Gió lạnh thổi qua, Khương Kiến Minh xuyên qua hàng cách tùng bách rậm rạp râm mát, chạy đến Lục viện.
Lục viện của trường quân đội Kaios —— tên đầy đủ là Học viện Y tế và Hậu cần, phần lớn đều là Tàn tinh nhân vào học, môn chính phần lớn là chỉ huy hậu cần, thực hành chữa bệnh cùng một số chuyên ngành văn phòng, còn có không ít môn lung tung rối loạn.
Một toà kiến trúc màu trắng dần xuất hiện, nó cũng giống như nhóm học sinh của Lục viện, cả người tràn ngập vẻ tinh xảo cùng vô hại.
Khương Kiến Minh quét dấu vân tay ở ngoài cổng, một mình xuyên qua khu hành lang trống trải, tìm được phòng khách ở lầu một, gõ gõ cửa.
Bên trong truyền đến thanh âm của một ông lão: "Mời vào."
Thanh âm này vừa mới được nghe thấy ở lễ tốt nghiệp, Khương Kiến Minh nắm lấy then cửa lạnh lẽo, cậu nhắm mắt hít một hơi, rồi sau đó đẩy cửa ra.
...... Phòng tiếp khách rất yên tĩnh, thầy La Hải không có ở trong đó, trên ghế sô pha cũng không có người ngồi, trên bàn đều bày sẵn trà, đồ ăn nhẹ, hiển nhiên chưa có ai động vào.
Chỉ có một ông già mặc quân phục đứng bên cửa sổ trong màn đêm dịu dàng, những huân chương với tua vàng sáng lấp lánh, phản chiếu mái tóc bạc trắng của ông.
Khương Kiến Minh đứng thẳng ở cửa, chào theo kiểu quân lễ.
"Trần lão nguyên soái."
Trần Hán Khắc thong thả mà quay đầu lại, lão nguyên soái có một đôi mắt sâu thẳm như lấp đầy trời sao vô biên ngoài cửa sổ, mà đôi mắt ấy đang dừng ở trên người trẻ tuổi đứng ngoài cửa.
Sau một hồi im lặng, ông lão đột nhiên cởi bỏ quân trang, cúi đầu chào học viên gầy gò trước mặt..
Khương Kiến Minh khó xử mà nhăn nhăn mày, nhẹ giọng nói: "...... Ngài không cần phải như vậy, tôi chịu không nổi cái lễ này."
"Có gì mà chịu không nổi." Lão nguyên soái ngẩng đầu, nụ cười nghịch ngợm nơi khóe mắt đầy nếp nhăn, khí chất lạnh lùng cứng rắn xung quanh lặng lẽ tan ra thế chỗ cho sự ôn hòa.
"Nếu điện hạ còn sống, các hạ chính là Hoàng Thái Tử phi chân chính của đế quốc."
Lão nhân đội lại mũ quân đội lên đầu, vỗ vỗ đầu, rồi lại sảng khoái lắc đầu: "Mà ta, bất quá chỉ là một lão già mang đầy sát nghiệp mà thôi."
"Ngài cũng nói," Khương Kiến Minh mặt vô biểu tình đi qua, không chút phàn nàn nhấc ấm trà lên, chậm rãi châm trà, "Đó là nếu."
"Thái tử điện hạ đã không còn nữa, nói cái này cũng là vô nghĩa."
Tác giả có lời muốn nói:
Khương: Tuy rằng tôi quả thực chỉ là một học viên vô cùng bình thường, lại còn nghèo đến nỗi nước trái cây cũng không mua nổi.
Khương: Nhưng nếu mấy người không quen biết tôi, cái này nói rõ cấp bậc địa vị của mấy người không đủ (nhẹ giọng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất