Chương 11: Khóc lóc kể lể
Mức độ tiến triển của phim mới thuận lợi vượt quá sức tưởng tượng của Nhiễm Thuật.
Ngày thử trang phục, Nhiễm Thuật còn chưa cởi quần áo đã trực tiếp ký hợp đồng, đoàn phim sợ cậu từ chối, các điều kiện đưa ra đều không tồi.
Sau đó chưa đến hai mươi ngày cậu liền vào đoàn.
Thật ra cậu là người đến cứu cánh.
Một thời gian ngắn trước, người được chọn làm nam chính đã có một bộ phim hơi hot được lên sóng nên gã dứt khoát nâng giá, tăng thù lao lên.
Kinh phí của đoàn phim có hạn, không thể nâng cao lên được nữa, hơn nữa cái giá mà nam chính đưa ra hơi quá.
Nam chính được chọn từ sớm cứ dây dưa mãi không ký hợp đồng, gã thấy thời gian quay dự kiến sắp tới, sợ là đoàn phim không thể không thỏa hiệp.
Nhưng gã không ngờ đoàn phim lại ký với Nhiễm Thuật bằng tốc độ nhanh như tên lửa, bắt đầu quay đúng hạn.
Vì thế đoàn đội của gã gửi thông báo, nói điều kiện của đoàn phim đưa ra quá hà khắc, chỉ có thể ký với nghệ sĩ hết thời, bộ phim này khó mà hot được.
Rất nhiều tài khoản marketing bắt đầu hùa theo, tỏ ý không coi trọng triển vọng của bộ phim này.
Ai mà ngờ, bấm máy chưa được hai mươi ngày, Nhiễm Thuật đã lôi bộ phim này lên hot search?
Chỉ là hot search lần này, Nhiễm Thuật vẫn không muốn lên cho lắm.
...
Đây là một bộ phim cổ trang, đa số đều lấy cảnh thật, đoàn phim dứt khoát đi vào trong núi sâu cây cối um tùm.
Nơi này không tốt lắm, Nhiễm Thuật chỉ có thể ở nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Đúng là điều kiện hơi khó khăn một chút nhưng Nhiễm Thuật không quan tâm lắm, lúc làm việc, sự yếu ớt do được nuông chiều từ bé đến lớn của cậu sẽ tém tém lại, chưa bao giờ muốn ra vẻ đặc biệt.
Một ngày quay phim kết thúc.
Nhiễm Thuật cầm điện thoại lên nhìn màn hình, môi dẩu lên thật cao, nhỏ giọng lầu bầu: "Em không kết bạn với anh, anh cũng không kết bạn với em? Em vào đoàn mười sáu ngày rồi, cũng chẳng biết tới hỏi thăm em? Em đang ở trong núi đấy!"
Cậu khó chịu đứng dậy, mở cửa tìm trợ lý: "Tiểu Tề, nướng giúp anh..."
Vừa ra liền thấy trợ lý đang gọi video với bạn gái, cậu lại lui về.
Trợ lý cũng có người yêu rồi mà cậu vẫn độc thân.
Cậu đã độc thân suốt hai năm!
Đều tại Tang Hiến!
Lúc này, cậu nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động, cậu nghĩ là con mèo gần đây mình cho ăn lại tới nên hưng phấn mở cửa sổ ra.
Trong khoảnh khắc cửa sổ mở tung, cậu trông thấy mèo con trắng đen mà mình nuôi đang làm chuyện không biết xấu hổ với một con mèo vàng.
Nhiễm Thuật: "..."
Chúng mày thì ghê rồi!
Chúng mày có đôi có cặp!
Chúng mày ở ngoài cửa sổ của người khác.
Mèo cũng có đôi rồi, nhưng cậu không có!!!
Nhiễm Thuật hít sâu một hơi nhưng vẫn không thể kiềm nén cơn tức này xuống.
Cậu chỉ cảm thấy khí huyết cuộn trào như nước sôi xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu phải vịn vào khung cửa sổ mới đứng vững được.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu chỉ vào hai con mèo đang kinh hãi mà mắng: "Tao lấy đồ ăn cho mày ăn, còn mày lại trả cơm chó cho tao, con mèo ranh mày quá đáng lắm, tao phải triệt sản hai đứa mày đi thôi!"
Có lẽ giọng chửi của cậu dữ quá làm hai con mèo sợ hãi, chúng nó nhanh chóng chạy biến.
Nhiễm Thuật vẫn không tha, dứt khoát nhảy cửa sổ đuổi theo, kiểu gì cũng phải bắt được hai con mèo không biết xấu hổ này, dạy cho chúng nó một bài học để chúng nó biết thế gian hiểm ác là gì.
Đêm đã về khuya.
Bầu trời như được ngâm trong mực đen, màn đêm kéo dài tới phía chân trời, tối mù tối mịt giống như trời đất đan xen vào nhau, không nhìn thấy điểm cuối.
Trong núi không có đèn đường, Nhiễm Thuật đuổi theo được một đoạn thì chẳng biết chân sau vấp phải cái gì, ngã lăn ra sườn núi.
Ngã xuống đất hồi lâu nhưng cậu vẫn không đứng lên.
Cũng không phải bị ngã quá đau, mà là cậu chợt sực tỉnh, nghĩ xem vừa rồi rốt cuộc mình bị cái gì kích thích, tại sao đêm khuya mà phải chạy đuổi theo hai con mèo?
Cậu chậm rãi đứng dậy, đầu gối hơi đau.
"Shhhh——" Cậu đau đến mức rít lên một hơi, tức giận nghẹn ngào: "Đau quá... đều tại Tang Hiến!"
Cậu cố gắng đứng dậy, nhịn đau, chậm rãi xuống núi.
Sợ Tiểu Tề biết được chuyện kinh khủng vừa rồi của mình nên cậu cố ý không đi từ cửa chính vào mà quay lại chỗ cái cửa sổ vẫn chưa đóng.
Cậu ngồi xuống sô pha, vén ống quần lên nhìn, nhìn thấy đầu gối trầy da chảy máu.
Hoạt động các khớp xương một chút, xác định rằng không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi đau.
Cậu lấy iodophor ra khử trùng cho mình, tìm nửa ngày mới tìm được băng cá nhân, cậu tự dán ba cái.
Sau đó cậu lại cẩn thận thay quần áo ngủ.
Ban đêm, vậy mà cậu lại nằm trên giường mất ngủ.
Cậu nhớ Tang Hiến rồi.
Cậu bắt đầu suy diễn lúc gặp lại Tang Hiến mình nên mắng hắn thế nào, càng nghĩ càng hớn hở, tinh thần phấn chấn tới rạng sáng mới ngủ.
...
Hôm sau, cậu quay chụp cả buổi sáng, một mình ngồi dưới cái lều che nắng do đoàn phim dựng tạm thời, tranh thủ lúc Tiểu Tề đi nhận cơm hộp cho mình, cậu vén ống quần lên xem vết thương trên đùi mình.
Vết thương không sao cả, không ảnh hưởng quay chụp, chủ yếu cậu sợ miệng vết thương vẫn chảy máu như trước làm bẩn đồ diễn.
Cậu dùng tăm bông thấm một chút iodophor rồi lại dán băng cá nhân lên, sửa sang lại ống quần lần nữa.
Lúc này Tiểu Tề bưng cơm trưa đến hỏi: "Anh Nhiễm, anh không ăn canh thật à?"
"Ừ, ăn rồi lại phải đi WC, WC ở đây bẩn quá."
"Vâng."
Chủ yếu do... trong canh toàn là đồ ăn kích thích, ảnh hưởng miệng vết thương khép lại.
Nhiễm Thuật khổ mà không nói nên lời.
Hôm ấy, bọn họ vẫn chưa quay phim xong, trợ lý sản xuất và nhân viên trù tính liền vội vàng tới tìm Nhiễm Thuật, hỏi: "Anh Nhiễm, cậu bị thương à?"
"Hả? Sao... anh biết?" Nhiễm Thuật khiếp sợ, lẽ nào đêm qua cậu đuổi theo mèo bị người ta bắt gặp?
"Sao cậu bị thương mà không nói với chúng tôi một tiếng để chúng tôi chăm sóc cậu, chúng tôi phải đọc tin tức mới biết được đây."
"Tin tức?" Nhiễm Thuật nhanh chóng lấy điện thoại ra đọc tin, xem xong không khỏi tối sầm mặt mũi.
Hóa ra trạm tỷ của cậu cũng theo vào trong rừng, hơn nữa còn lén dùng máy ảnh chụp cậu.
Cậu không ngờ mình đã trốn trong góc của lều che nắng rồi mà trạm tỷ vẫn có thể chụp được vết thương trên đầu gối cậu.
Tin này nhanh chóng bị truyền ra ngoài gây ra một trận cãi nhau.
Lúc trước Nhiễm Thuật và Tô Điểm Điểm xích mích, nhóm cháu gái lớn đã biết công ty bất công với Nhiễm Thuật.
Lần này Nhiễm Thuật bị thương, ngay cả trợ lý cũng không chăm sóc cậu, còn phải để tự Nhiễm Thuật xử lý vết thương, căn bản là công ty lạnh nhạt với Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật bị thương còn phải quay phim, đây chính là áp bức!
Lại nhìn khí sắc của Nhiễm Thuật, rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, có thể thấy Nhiễm Thuật sắp mệt lả ra rồi.
Nhiễm Thuật xem đến nghệt mặt ra, thậm chí lòng lạnh như tro: "..."
Cậu lại ngẩng đầu nhìn trợ lý sản xuất đang lo lắng, nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: "Hiểu lầm thôi, vết thương không nặng lắm, không sao cả, tôi giải thích với họ một chút."
Trợ lý sản xuất vẫn rất nghiêm túc: "Nếu cậu bị thương, chúng tôi có thể sắp xết những vai khác diễn trước cho cậu nghỉ ngơi vài hôm."
Nhiễm Thuật nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, thật sự không nghiêm trọng đến vậy."
Nhiễm Thuật cầm điện thoại, buồn rầu ngửa mặt thở dài.
Chuyện gì vậy trời——
Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra, cuối cùng vẫn định ăn ngay nói thật, miễn cho lại xảy ra chuyện giống Tô Điểm Điểm lần trước, vậy nên cậu mở Weibo.
Nhiễm Thuật: Đừng cãi nhau nữa, chuyện không liên quan tới công ty và đoàn phim. Tôi... đêm qua trợ lý show ân ái nên tôi bị kích thích, tôi đi mở cửa sổ, vậy mà lại trông thấy hai con mèo ở ngoài cửa sổ của tôi làm cái chuyện không thể miêu tả, tôi lập tức giận điên lên, ác quỷ trong tôi trỗi dậy nên quyết định bắt hai chúng nó đi triệt sản. Đáng tiếc trên đường đi bắt mèo tôi bị ngã, cảm thấy mất mặt quá cho nên không kể với trợ lý và đoàn phim. Bị thương không nặng, đừng lo lắng.
Vì giữ lại tí mặt mũi nên cậu cố tình để chế độ chỉ fans mới xem được.
Đăng xong, cậu cảm thấy hai má nóng bỏng cả lên.
Cậu âm thầm quyết định nửa tiếng sau sẽ xóa, không thì Weibo này sẽ trở thành lịch sử đen tối của cậu.
Tâm trạng thấp thỏm hồi lâu, cậu mở Weibo ra nhìn bình luận của fans.
"Lúc đọc được lời giải thích này tui đã nghĩ lý do gì mà dở hơi quá vậy trời. Nhưng nghĩ lại, nếu là chú tui thì cũng không có gì lạ cả."
"Ừm, đúng là chuyện mà cậu có thể làm."
"Mèo quá đáng thật đó, sao có thể làm chuyện đó trước mặt cậu, kích thích con cún độc thân nhà cậu."
"Bị thương không nặng là tốt rồi, bây giờ đi xem video ngắn mà cậu tự xử lý miệng vết thương, buồn cười vãi."
"Chỉ có fans mới nhìn ra được sự quật cường cuối cùng của cậu."
Nhiễm Thuật đưa tay sờ mặt, nóng quá, cậu suy trước nghĩ sau, vẫn quyết định xóa bài này đi.
Vì thế cậu nhanh chóng ấn xóa.
Xóa xong, cậu cảm thấy cả thế giới đều yên lặng trở lại, chuyện này cứ thế trôi qua.
Mới là lạ.
Mười phút sau, diễn viên nữ Mạnh Hân Nhã cầm điện thoại đến tìm Nhiễm Thuật, vừa đi vừa cười: "Anh Nhiễm, chuyện gì đấy! Đầu đề này là sao?"
"Đầu đề?!" Nhiễm Thuật hoảng hồn, lập tức ngồi ngay ngắn.
"Đúng thế, top 1 hot search #Nhiễm Thuật đêm khuya bắt mèo triệt sản bị thương#, ha ha ha ha, hot search của anh kỳ lạ quá!"
Nhiễm Thuật nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn thấy top 1 hot search xong liền tăng xông.
Cậu nhanh chóng mở Wechat, thêm bạn với Tang Hiến lần nữa, đối phương lập tức chấp nhận.
R. S: Xóa hot search!
X: Được.
Nhiễm Thuật cầm điện thoại đứng ngồi không yên, dứt khoát đứng dậy đi vài bước trong lều che nắng.
Mạnh Hân Nhã ngồi trên ghế mây bên cạnh, cười không ngớt như đang làm BGM cho cậu.
"Đừng cười nữa, chuyện này liên quan tới danh tiếng của đoàn phim đó!" Nhiễm Thuật nghiêm túc nói với Mạnh Hân Nhã.
"Vâng vâng vâng, tin hot đầu tiên của đoàn phim chính là hai con mèo ngang nhiên làm chuyện khó nói ngoài cửa sổ của nam chính khiến nam chính tức giận ra tay. Đoàn phim nhà người ta lên đầu đề toàn là do nam nữ chính ghép CP, đoàn phim của chúng ta dựa vào nam chính bắt mèo.
"Em câm miệng đi!" Nhiễm Thuật tức muốn rơi tóc giả.
Lúc này, Nhiễm Thuật nhận được tin nhắn của Tang Hiến: Xóa rồi.
Nhiễm Thuật thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại mở Weibo, phát hiện quả nhiên đầu đề đã biến mất.
Cậu thử vào hot topic, lại thấy đám cháu gái lớn bất hiếu đang bận rộn như thể đón năm mới.
"Ông chú ngốc này lại bắt đầu xóa hot search rồi đấy, chúng mình đổi từ khác tiếp tục xông lên thôi, không thể tha cho cậu ấy được! #Nhiễm Thuật cún độc thân bất lực giận dữ## ##Dây thun của Nhiễm Thuật# #Tấm gương nam đức Nhiễm Thuật#"
"#Nhiễm Thuật cún độc thân bất lực giận dữ# Xóa Weibo cũng vô ích thôi anh ơi, chúng em chụp màn hình rồi! Tuyệt đối không thể để chuyện mất mặt này của chú chỉ chôn trong nhà mình, em muốn khoe việc xấu trong nhà ra với người ngoài, vùng lên đi các cháu gái lớn!"
"Ai mà có ngờ, cách công ty tỏ ra coi trọng chú tui chính là xóa hot search? #Nhiễm Thuật cún độc thân bất lực giận dữ#"
Nhiễm Thuật không nói gì nữa, cầm điện thoại lặng lẽ về phòng khóa trái cửa lại.
Tiểu Tề vô cùng lo lắng chạy theo tới cửa, dè dặt gửi tin nhắn cho anh Lưu: Anh Lưu, làm sao bây giờ, hình như anh Nhiễm khóc rồi.
Anh Lưu: Không sao đâu, cậu ấy xấu hổ phát khóc là chuyện thường, cậu để cậu ấy yên tĩnh là được. Đừng ở gần cậu ấy quá, dễ bị chửi."
...
Nhiễm Thuật ngồi trên sô pha ngơ người, nước mắt rơi không ngừng.
Cậu thấy Tang Hiến gửi tin nhắn đến hỏi: Muốn xóa mấy tin khác không?
Cậu vẫn không nhúc nhích nhìn màn hình điện thoại, không trả lời, cậu biết xóa mấy cái này đi, nhóm cháu gái lớn sẽ càng hưng phấn hơn.
Còn không bằng mặc kệ vậy.
Lúc này Tang Hiến gọi video đến, Nhiễm Thuật không nghe.
Tang Hiến gửi tin nhắn: Nếu tâm trạng không tốt có thể mắng anh vài câu giải buồn.
Sau đó lại gửi lời mời video.
Cuối cùng Nhiễm Thuật nghe, trong video cậu khóc như mưa, đôi môi trăng ngửa trễ xuống, dáng vẻ rất thú vị.
Suy cho cùng Tang Hiến cũng là người được Nhiễm Thuật huấn luyện nhiều năm, nhìn thấy cảnh tượng buồn cười như vậy nhưng hắn vẫn không cười, nhẫn nại rất khá, nghiêm túc như đang tham dự hội nghị quốc tế.
"Xấu hổ lắm..." Nhiễm Thuật khóc với video, "Đều tại anh, con mẹ anh... Tên khốn nạn chọc giận em, nếu không tại anh, em mới không đi bắt mèo."
"Vâng, lỗi của anh." Thái độ nhận sai của Tang Hiến rất tốt.
"Mèo đã có mèo... Anh vẫn không kết bạn Wechat với em."
"Ừ, anh sai rồi."
"Hừ, có ích gì chứ! Chuyện xảy ra rồi anh mới xin lỗi!" Nhiễm Thuật nói xong liền cúp máy, xóa bạn bè với Tang Hiến.
Chưa qua bao lâu, cậu nhận được lời mời kết bạn của Tang Hiến.
Cậu không đồng ý, cực kỳ kiêu ngạo.
Ngày thử trang phục, Nhiễm Thuật còn chưa cởi quần áo đã trực tiếp ký hợp đồng, đoàn phim sợ cậu từ chối, các điều kiện đưa ra đều không tồi.
Sau đó chưa đến hai mươi ngày cậu liền vào đoàn.
Thật ra cậu là người đến cứu cánh.
Một thời gian ngắn trước, người được chọn làm nam chính đã có một bộ phim hơi hot được lên sóng nên gã dứt khoát nâng giá, tăng thù lao lên.
Kinh phí của đoàn phim có hạn, không thể nâng cao lên được nữa, hơn nữa cái giá mà nam chính đưa ra hơi quá.
Nam chính được chọn từ sớm cứ dây dưa mãi không ký hợp đồng, gã thấy thời gian quay dự kiến sắp tới, sợ là đoàn phim không thể không thỏa hiệp.
Nhưng gã không ngờ đoàn phim lại ký với Nhiễm Thuật bằng tốc độ nhanh như tên lửa, bắt đầu quay đúng hạn.
Vì thế đoàn đội của gã gửi thông báo, nói điều kiện của đoàn phim đưa ra quá hà khắc, chỉ có thể ký với nghệ sĩ hết thời, bộ phim này khó mà hot được.
Rất nhiều tài khoản marketing bắt đầu hùa theo, tỏ ý không coi trọng triển vọng của bộ phim này.
Ai mà ngờ, bấm máy chưa được hai mươi ngày, Nhiễm Thuật đã lôi bộ phim này lên hot search?
Chỉ là hot search lần này, Nhiễm Thuật vẫn không muốn lên cho lắm.
...
Đây là một bộ phim cổ trang, đa số đều lấy cảnh thật, đoàn phim dứt khoát đi vào trong núi sâu cây cối um tùm.
Nơi này không tốt lắm, Nhiễm Thuật chỉ có thể ở nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Đúng là điều kiện hơi khó khăn một chút nhưng Nhiễm Thuật không quan tâm lắm, lúc làm việc, sự yếu ớt do được nuông chiều từ bé đến lớn của cậu sẽ tém tém lại, chưa bao giờ muốn ra vẻ đặc biệt.
Một ngày quay phim kết thúc.
Nhiễm Thuật cầm điện thoại lên nhìn màn hình, môi dẩu lên thật cao, nhỏ giọng lầu bầu: "Em không kết bạn với anh, anh cũng không kết bạn với em? Em vào đoàn mười sáu ngày rồi, cũng chẳng biết tới hỏi thăm em? Em đang ở trong núi đấy!"
Cậu khó chịu đứng dậy, mở cửa tìm trợ lý: "Tiểu Tề, nướng giúp anh..."
Vừa ra liền thấy trợ lý đang gọi video với bạn gái, cậu lại lui về.
Trợ lý cũng có người yêu rồi mà cậu vẫn độc thân.
Cậu đã độc thân suốt hai năm!
Đều tại Tang Hiến!
Lúc này, cậu nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động, cậu nghĩ là con mèo gần đây mình cho ăn lại tới nên hưng phấn mở cửa sổ ra.
Trong khoảnh khắc cửa sổ mở tung, cậu trông thấy mèo con trắng đen mà mình nuôi đang làm chuyện không biết xấu hổ với một con mèo vàng.
Nhiễm Thuật: "..."
Chúng mày thì ghê rồi!
Chúng mày có đôi có cặp!
Chúng mày ở ngoài cửa sổ của người khác.
Mèo cũng có đôi rồi, nhưng cậu không có!!!
Nhiễm Thuật hít sâu một hơi nhưng vẫn không thể kiềm nén cơn tức này xuống.
Cậu chỉ cảm thấy khí huyết cuộn trào như nước sôi xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu phải vịn vào khung cửa sổ mới đứng vững được.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu chỉ vào hai con mèo đang kinh hãi mà mắng: "Tao lấy đồ ăn cho mày ăn, còn mày lại trả cơm chó cho tao, con mèo ranh mày quá đáng lắm, tao phải triệt sản hai đứa mày đi thôi!"
Có lẽ giọng chửi của cậu dữ quá làm hai con mèo sợ hãi, chúng nó nhanh chóng chạy biến.
Nhiễm Thuật vẫn không tha, dứt khoát nhảy cửa sổ đuổi theo, kiểu gì cũng phải bắt được hai con mèo không biết xấu hổ này, dạy cho chúng nó một bài học để chúng nó biết thế gian hiểm ác là gì.
Đêm đã về khuya.
Bầu trời như được ngâm trong mực đen, màn đêm kéo dài tới phía chân trời, tối mù tối mịt giống như trời đất đan xen vào nhau, không nhìn thấy điểm cuối.
Trong núi không có đèn đường, Nhiễm Thuật đuổi theo được một đoạn thì chẳng biết chân sau vấp phải cái gì, ngã lăn ra sườn núi.
Ngã xuống đất hồi lâu nhưng cậu vẫn không đứng lên.
Cũng không phải bị ngã quá đau, mà là cậu chợt sực tỉnh, nghĩ xem vừa rồi rốt cuộc mình bị cái gì kích thích, tại sao đêm khuya mà phải chạy đuổi theo hai con mèo?
Cậu chậm rãi đứng dậy, đầu gối hơi đau.
"Shhhh——" Cậu đau đến mức rít lên một hơi, tức giận nghẹn ngào: "Đau quá... đều tại Tang Hiến!"
Cậu cố gắng đứng dậy, nhịn đau, chậm rãi xuống núi.
Sợ Tiểu Tề biết được chuyện kinh khủng vừa rồi của mình nên cậu cố ý không đi từ cửa chính vào mà quay lại chỗ cái cửa sổ vẫn chưa đóng.
Cậu ngồi xuống sô pha, vén ống quần lên nhìn, nhìn thấy đầu gối trầy da chảy máu.
Hoạt động các khớp xương một chút, xác định rằng không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi đau.
Cậu lấy iodophor ra khử trùng cho mình, tìm nửa ngày mới tìm được băng cá nhân, cậu tự dán ba cái.
Sau đó cậu lại cẩn thận thay quần áo ngủ.
Ban đêm, vậy mà cậu lại nằm trên giường mất ngủ.
Cậu nhớ Tang Hiến rồi.
Cậu bắt đầu suy diễn lúc gặp lại Tang Hiến mình nên mắng hắn thế nào, càng nghĩ càng hớn hở, tinh thần phấn chấn tới rạng sáng mới ngủ.
...
Hôm sau, cậu quay chụp cả buổi sáng, một mình ngồi dưới cái lều che nắng do đoàn phim dựng tạm thời, tranh thủ lúc Tiểu Tề đi nhận cơm hộp cho mình, cậu vén ống quần lên xem vết thương trên đùi mình.
Vết thương không sao cả, không ảnh hưởng quay chụp, chủ yếu cậu sợ miệng vết thương vẫn chảy máu như trước làm bẩn đồ diễn.
Cậu dùng tăm bông thấm một chút iodophor rồi lại dán băng cá nhân lên, sửa sang lại ống quần lần nữa.
Lúc này Tiểu Tề bưng cơm trưa đến hỏi: "Anh Nhiễm, anh không ăn canh thật à?"
"Ừ, ăn rồi lại phải đi WC, WC ở đây bẩn quá."
"Vâng."
Chủ yếu do... trong canh toàn là đồ ăn kích thích, ảnh hưởng miệng vết thương khép lại.
Nhiễm Thuật khổ mà không nói nên lời.
Hôm ấy, bọn họ vẫn chưa quay phim xong, trợ lý sản xuất và nhân viên trù tính liền vội vàng tới tìm Nhiễm Thuật, hỏi: "Anh Nhiễm, cậu bị thương à?"
"Hả? Sao... anh biết?" Nhiễm Thuật khiếp sợ, lẽ nào đêm qua cậu đuổi theo mèo bị người ta bắt gặp?
"Sao cậu bị thương mà không nói với chúng tôi một tiếng để chúng tôi chăm sóc cậu, chúng tôi phải đọc tin tức mới biết được đây."
"Tin tức?" Nhiễm Thuật nhanh chóng lấy điện thoại ra đọc tin, xem xong không khỏi tối sầm mặt mũi.
Hóa ra trạm tỷ của cậu cũng theo vào trong rừng, hơn nữa còn lén dùng máy ảnh chụp cậu.
Cậu không ngờ mình đã trốn trong góc của lều che nắng rồi mà trạm tỷ vẫn có thể chụp được vết thương trên đầu gối cậu.
Tin này nhanh chóng bị truyền ra ngoài gây ra một trận cãi nhau.
Lúc trước Nhiễm Thuật và Tô Điểm Điểm xích mích, nhóm cháu gái lớn đã biết công ty bất công với Nhiễm Thuật.
Lần này Nhiễm Thuật bị thương, ngay cả trợ lý cũng không chăm sóc cậu, còn phải để tự Nhiễm Thuật xử lý vết thương, căn bản là công ty lạnh nhạt với Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật bị thương còn phải quay phim, đây chính là áp bức!
Lại nhìn khí sắc của Nhiễm Thuật, rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, có thể thấy Nhiễm Thuật sắp mệt lả ra rồi.
Nhiễm Thuật xem đến nghệt mặt ra, thậm chí lòng lạnh như tro: "..."
Cậu lại ngẩng đầu nhìn trợ lý sản xuất đang lo lắng, nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: "Hiểu lầm thôi, vết thương không nặng lắm, không sao cả, tôi giải thích với họ một chút."
Trợ lý sản xuất vẫn rất nghiêm túc: "Nếu cậu bị thương, chúng tôi có thể sắp xết những vai khác diễn trước cho cậu nghỉ ngơi vài hôm."
Nhiễm Thuật nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, thật sự không nghiêm trọng đến vậy."
Nhiễm Thuật cầm điện thoại, buồn rầu ngửa mặt thở dài.
Chuyện gì vậy trời——
Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra, cuối cùng vẫn định ăn ngay nói thật, miễn cho lại xảy ra chuyện giống Tô Điểm Điểm lần trước, vậy nên cậu mở Weibo.
Nhiễm Thuật: Đừng cãi nhau nữa, chuyện không liên quan tới công ty và đoàn phim. Tôi... đêm qua trợ lý show ân ái nên tôi bị kích thích, tôi đi mở cửa sổ, vậy mà lại trông thấy hai con mèo ở ngoài cửa sổ của tôi làm cái chuyện không thể miêu tả, tôi lập tức giận điên lên, ác quỷ trong tôi trỗi dậy nên quyết định bắt hai chúng nó đi triệt sản. Đáng tiếc trên đường đi bắt mèo tôi bị ngã, cảm thấy mất mặt quá cho nên không kể với trợ lý và đoàn phim. Bị thương không nặng, đừng lo lắng.
Vì giữ lại tí mặt mũi nên cậu cố tình để chế độ chỉ fans mới xem được.
Đăng xong, cậu cảm thấy hai má nóng bỏng cả lên.
Cậu âm thầm quyết định nửa tiếng sau sẽ xóa, không thì Weibo này sẽ trở thành lịch sử đen tối của cậu.
Tâm trạng thấp thỏm hồi lâu, cậu mở Weibo ra nhìn bình luận của fans.
"Lúc đọc được lời giải thích này tui đã nghĩ lý do gì mà dở hơi quá vậy trời. Nhưng nghĩ lại, nếu là chú tui thì cũng không có gì lạ cả."
"Ừm, đúng là chuyện mà cậu có thể làm."
"Mèo quá đáng thật đó, sao có thể làm chuyện đó trước mặt cậu, kích thích con cún độc thân nhà cậu."
"Bị thương không nặng là tốt rồi, bây giờ đi xem video ngắn mà cậu tự xử lý miệng vết thương, buồn cười vãi."
"Chỉ có fans mới nhìn ra được sự quật cường cuối cùng của cậu."
Nhiễm Thuật đưa tay sờ mặt, nóng quá, cậu suy trước nghĩ sau, vẫn quyết định xóa bài này đi.
Vì thế cậu nhanh chóng ấn xóa.
Xóa xong, cậu cảm thấy cả thế giới đều yên lặng trở lại, chuyện này cứ thế trôi qua.
Mới là lạ.
Mười phút sau, diễn viên nữ Mạnh Hân Nhã cầm điện thoại đến tìm Nhiễm Thuật, vừa đi vừa cười: "Anh Nhiễm, chuyện gì đấy! Đầu đề này là sao?"
"Đầu đề?!" Nhiễm Thuật hoảng hồn, lập tức ngồi ngay ngắn.
"Đúng thế, top 1 hot search #Nhiễm Thuật đêm khuya bắt mèo triệt sản bị thương#, ha ha ha ha, hot search của anh kỳ lạ quá!"
Nhiễm Thuật nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn thấy top 1 hot search xong liền tăng xông.
Cậu nhanh chóng mở Wechat, thêm bạn với Tang Hiến lần nữa, đối phương lập tức chấp nhận.
R. S: Xóa hot search!
X: Được.
Nhiễm Thuật cầm điện thoại đứng ngồi không yên, dứt khoát đứng dậy đi vài bước trong lều che nắng.
Mạnh Hân Nhã ngồi trên ghế mây bên cạnh, cười không ngớt như đang làm BGM cho cậu.
"Đừng cười nữa, chuyện này liên quan tới danh tiếng của đoàn phim đó!" Nhiễm Thuật nghiêm túc nói với Mạnh Hân Nhã.
"Vâng vâng vâng, tin hot đầu tiên của đoàn phim chính là hai con mèo ngang nhiên làm chuyện khó nói ngoài cửa sổ của nam chính khiến nam chính tức giận ra tay. Đoàn phim nhà người ta lên đầu đề toàn là do nam nữ chính ghép CP, đoàn phim của chúng ta dựa vào nam chính bắt mèo.
"Em câm miệng đi!" Nhiễm Thuật tức muốn rơi tóc giả.
Lúc này, Nhiễm Thuật nhận được tin nhắn của Tang Hiến: Xóa rồi.
Nhiễm Thuật thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại mở Weibo, phát hiện quả nhiên đầu đề đã biến mất.
Cậu thử vào hot topic, lại thấy đám cháu gái lớn bất hiếu đang bận rộn như thể đón năm mới.
"Ông chú ngốc này lại bắt đầu xóa hot search rồi đấy, chúng mình đổi từ khác tiếp tục xông lên thôi, không thể tha cho cậu ấy được! #Nhiễm Thuật cún độc thân bất lực giận dữ## ##Dây thun của Nhiễm Thuật# #Tấm gương nam đức Nhiễm Thuật#"
"#Nhiễm Thuật cún độc thân bất lực giận dữ# Xóa Weibo cũng vô ích thôi anh ơi, chúng em chụp màn hình rồi! Tuyệt đối không thể để chuyện mất mặt này của chú chỉ chôn trong nhà mình, em muốn khoe việc xấu trong nhà ra với người ngoài, vùng lên đi các cháu gái lớn!"
"Ai mà có ngờ, cách công ty tỏ ra coi trọng chú tui chính là xóa hot search? #Nhiễm Thuật cún độc thân bất lực giận dữ#"
Nhiễm Thuật không nói gì nữa, cầm điện thoại lặng lẽ về phòng khóa trái cửa lại.
Tiểu Tề vô cùng lo lắng chạy theo tới cửa, dè dặt gửi tin nhắn cho anh Lưu: Anh Lưu, làm sao bây giờ, hình như anh Nhiễm khóc rồi.
Anh Lưu: Không sao đâu, cậu ấy xấu hổ phát khóc là chuyện thường, cậu để cậu ấy yên tĩnh là được. Đừng ở gần cậu ấy quá, dễ bị chửi."
...
Nhiễm Thuật ngồi trên sô pha ngơ người, nước mắt rơi không ngừng.
Cậu thấy Tang Hiến gửi tin nhắn đến hỏi: Muốn xóa mấy tin khác không?
Cậu vẫn không nhúc nhích nhìn màn hình điện thoại, không trả lời, cậu biết xóa mấy cái này đi, nhóm cháu gái lớn sẽ càng hưng phấn hơn.
Còn không bằng mặc kệ vậy.
Lúc này Tang Hiến gọi video đến, Nhiễm Thuật không nghe.
Tang Hiến gửi tin nhắn: Nếu tâm trạng không tốt có thể mắng anh vài câu giải buồn.
Sau đó lại gửi lời mời video.
Cuối cùng Nhiễm Thuật nghe, trong video cậu khóc như mưa, đôi môi trăng ngửa trễ xuống, dáng vẻ rất thú vị.
Suy cho cùng Tang Hiến cũng là người được Nhiễm Thuật huấn luyện nhiều năm, nhìn thấy cảnh tượng buồn cười như vậy nhưng hắn vẫn không cười, nhẫn nại rất khá, nghiêm túc như đang tham dự hội nghị quốc tế.
"Xấu hổ lắm..." Nhiễm Thuật khóc với video, "Đều tại anh, con mẹ anh... Tên khốn nạn chọc giận em, nếu không tại anh, em mới không đi bắt mèo."
"Vâng, lỗi của anh." Thái độ nhận sai của Tang Hiến rất tốt.
"Mèo đã có mèo... Anh vẫn không kết bạn Wechat với em."
"Ừ, anh sai rồi."
"Hừ, có ích gì chứ! Chuyện xảy ra rồi anh mới xin lỗi!" Nhiễm Thuật nói xong liền cúp máy, xóa bạn bè với Tang Hiến.
Chưa qua bao lâu, cậu nhận được lời mời kết bạn của Tang Hiến.
Cậu không đồng ý, cực kỳ kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất