Chương 65
Hai mươi phút trước đó, Tang Hiến đã sớm nhận được tin nhắn nhắc nhở do Cao Cần gửi tới.
Anh hạ mắt, nhìn Nhiễm Thuật giơ điện thoại tiến vào nhà anh. Vì cậu quá say nên cầm điện thoại không vững, cứ đập vào ngực của anh.
Anh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn cho Nhiễm Thuật tiến vào trong, đóng cửa lại.
Quần chúng vây xem trong comment vô cùng sốt ruột.
[Đừng run tay! Chú bị bệnh Parkinson à? Hướng ống kính lên trên chút xíu!]
[Dáng người này là ông chủ! Ông chủ thắng rồi!]
[Quả nhiên Nhiễm Thuật thích người giàu.]
[Biết tại sao mới mấy ngày đã theo đuổi được không? Tại ông chủ có tiền.]
[Đừng nói có tiền hay không nữa, chỉ nhìn dáng người và chiều cao này đã yêu rồi mà?]
[Đột nhiên cảm thấy hẳn tố chất cơ thể của Chú rất tốt, bị dáng người này hự hự mà cũng không bị tan ra thành từng mảnh.]
[Trong đầu tôi toàn là phế liệu màu vàng, size gap làm tôi thích quá.]
[Chỉ có tôi đang lén nhìn biệt thự của ông chủ hả? Phòng khách to bằng cả cái nhà tôi rồi.]
[Cứ vỗ ngực hoài làm tôi nghi ngờ chú là một người nghiện ngực.]
[Ông chủ chơi chết* Chú đi! Làm chết* Chú đi! Đừng tha cho Chú!]
*Gốc là 超市 /chao shi/ đọc trại thành 操死 /cao si/ chơi chết và 橄榄 đồng âm với 干烂 /gan lan/: làm chết.
[Tại sao khi nghĩ đến Chú bị… Thế mà tôi lại vô cùng hưng phấn.]
“Em uống say rồi, đừng livestream nữa.” Tang Hiến dịu dàng nhắc nhở Nhiễm Thuật, thuận tay định cướp điện thoại di động của Nhiễm Thuật.
Fan hâm mộ xem trực tiếp lại lo lắng.
[Tôi khuyên anh đừng có mà không biết điều, không được cướp điện thoại di động, để Chú livestream đi! Để chú livestream!]
[Aaa cho tôi xem chút, cho tôi xem chút đi mà!]
[Tôi sẽ nạp tiền, cho tôi xem tiếp đi.]
[Mở phần tặng quà ra đi, tôi muốn tiêu tiền! Tôi muốn ông chủ thấy được sự ti tiện của tôi*!]
*Gốc 三瓜两枣: thành ngữ trung quốc ẩn dụ về một cái gì đó không đáng kể (theo baidu)
“Em không say!” Nhiễm Thuật bèn trốn ra sau: “Anh xem, em vẫn có thể nhận ra đây là nhà anh, anh là chồng em.”
“Ừm, giỏi quá.” Tang Hiến trả lời qua loa, đưa tay cướp điện thoại di động của Nhiễm Thuật.
“Anh đừng cướp điện thoại di động của em—”
“Được rồi, cục cưng nghe lời nào.”
[Tôi cũng không muốn rung động đâu, nhưng anh ấy gọi tôi là cục cưng!]
[Tại sao cách xưng hô này khi trước tôi thấy thật sến, bây giờ rung động đến mức tim run lên.]
[Thì ra tôi không hề ghét cách gọi cục cưng, gọi bằng giọng siêu trầm thế này tôi thích.]
[Aaa!]
Nhiễm Thuật lần nữa tránh né, ống kính dời lên trên, lần này quay trúng mặt Tang Hiến.
Tang Hiến bất giác nghiêng đầu, sau đó dùng tay đè điện thoại di động Nhiễm Thuật lại.
Nhưng dù chỉ là lia camera một cái, dân mạng thần thông quảng đại vẫn được nhìn thấy mặt thật của Tang Hiến, ngay cả lúc Tang Hiến nghiêng đầu chưa kịp thu lại nụ cười nơi khóe miệng cũng bị nhìn thấy thật rõ ràng.
Cuối cùng lúc anh đưa tay ra, bàn tay khổng lồ và ngón tay dài được phóng đại, đem lại cảm giác áp bách mười phần và… dục vọng một cách bất ngờ.
Thậm chí còn làm cho người ta tưởng tượng, cái tay này đã rất nhiều lần đè Nhiễm Thuật lại như vậy.
[Aaaaaa, tui thấy rồi, đẹp trai vãi nồi!]
[Đẹp trai chết mọe em rồi ạ!]
[Mị đồng ý cuộc hôn nhân này!]
[Ánh mắt của ông chủ cưng chiều quá, Chú thì ầm ĩ anh ấy thì cười!]
[Không phải mấy ngày trước mới công khai nói mình độc thân à? Xây dựng hình tượng độc thân mà?]
[Hahaha, tình yêu ở ngành giải trí thật sự là mỗi ngày một dạng.]
[Đàn ông cũng “làm” được…]
[Không xem mời biến dùm, đầy chị em còn không vào nổi kìa!]
[Kiến thức nóng hổi, không hiểu được mời xéo!]
Lúc này, Nhiễm Thuật lại lên tiếng lần nữa: “Không phải anh cãi nhau với em là vì danh phận sao? Bây giờ em cho anh, anh còn không cho em livestream…”
“Em tỉnh rượu rồi sẽ xấu hổ giận dữ đến mức bật khóc.”
“Em muốn giới thiệu anh cho cả thế giới… Nói với toàn bộ rằng anh là bạn trai em, anh cực kỳ cực kỳ thích em.”
“Ừ, bây giờ bọn họ biết rồi, em tắt đi nhé.”
Nhiễm Thuật nói, tay thật sự bắt đầu tắt chỗ livestream, trong miệng còn lầm bầm: “Vậy không cho anh gây sự với em nữa nhé.”
“Ừ, không gây sự.”
Sau đó, livestream kết thúc.
Tang Hiến cầm điện thoại của Nhiễm Thuật, sau khi xác định đã hoàn toàn tắt mới thở dài một hơi.
Anh đặt điện thoại di động Nhiễm Thuật sang một bên, sau đó cúi đầu xuống hôn Nhiễm Thuật, hôn vô cùng dịu dàng, rồi nhẹ giọng gọi: “Cục cưng…”
Nhiễm Thuật đưa tay vòng qua vai Tang Hiến, mặc cho Tang Hiến ôm cậu đặt lên trên hộc tủ.
Hôn thật lâu, dây dưa triền miên, hồi lâu mới dừng lại.
Nhiễm Thuật ngồi trên hộc tủ nhìn Tang Hiến, cười ngu, đột nhiên nói: “Lưu Huân thổ lộ với em, em đã từ chối.”
“…” Ánh mắt Tang Hiến u ám: “Cậu ta từ bỏ à?”
“Không biết, sau đó em đi về, livestream suốt một đoạn đường, không cần cậu ta tiễn.”
“Ừm, cục cưng giỏi quá.”
Nhiễm Thuật bị khen đến mức đắc ý trong lòng, cười rạng rỡ hơn: “Vì em chỉ thích anh mà!”
“Ừm…” Tang Hiến đỡ trán Nhiễm Thuật, ôm cậu vào trong ngực.
Nhiễm Thuật bé bỏng này luôn có thể làm cho anh thích đến mức trong lòng ngứa ngáy.
Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật vào trong phòng tắm, nói: “Em quay show cả ngày, trên người toàn là mồ hôi, anh giúp em tắm sạch sẽ.”
“Ừm, được.” Nhiễm Thuật bắt đầu kể lại cho Tang Hiến hôm nay lúc quay show truyền hình thực tế mình giỏi đến mức nào, líu lo không ngừng.
Tang Hiến cũng rất kiên nhẫn, vừa giúp Nhiễm Thuật tắm rửa vừa thuận miệng đáp lại, tắm cho Nhiễm Thuật thật sạch sẽ rồi vớt ra, trải một cái khăn tắm rồi để cậu ngồi trên bồn rửa tay.
Lúc này, Tang Hiến lấy điện thoại ra, có tin nhắn đến. Là tin nhắn của Hầu Mạch: Trời ạ, hai chúng mày thật là…
Hầu Mạch: Hahaha, cười chết tao.
Hầu Mạch: Không hổ là chúng mày!
Tang Hiến không để ý đến, đặt điện thoại xuống, giúp Nhiễm Thuật sấy tóc.
Lúc này thấy điện thoại của mình nhảy thông báo liên tục. Đến tận lúc sau Tang Hiến cũng không biết là ai nhắn đến nhưng anh chưa từng đọc.
Nhiễm Thuật lại khó chịu lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn của Tang Hiến, hình như muốn xem xem ai đang quấy rầy việc cậu đang ở chung với chồng.
Khi thấy được ông Tang và bà Tang, cậu yên lặng bỏ điện thoại xuống, hỏi: “Sao bọn họ lại tìm anh cùng một lúc vậy?”
“Chắc là cũng tìm em nữa nhưng em chưa xem.”
“Tìm chúng ta làm gì?”
“Không có gì đâu, lát nữa anh tắt máy đi, không để bọn họ quấy rầy chúng ta nữa.”
Không biết Nhiễm Thuật nghĩ đến cái gì lại đột nhiên nở nụ cười, dựa vào lồng ngực Tang Hiến, nói: “Chồng ơi, hôm nay em mệt lắm.”
“Thế sao.”
“Nên nhiều nhất chỉ ba lần thôi.”
“Được.” Tang Hiến cười nhẹ trả lời.
*
Nhiễm Thuật vẫn còn ngái ngủ, thò tay ra khỏi chăn mền, lúc vươn tay ra thấy dấu bị nắm trên cổ tay, bấy giờ mới sửng sốt một chút.
Tên chó Tang Hiến này lại dám lưu lại vết tích trên người cậu.
Ngay sau đó cậu cúi đầu nhìn, sau khi thấy vết ô mai mới gào lên: “Chó Tang kia!”
Dường như trong nháy mắt cậu đã đứng dậy, kết quả là mắt tối sầm lại, suýt nữa té xỉu.
Cậu vội vàng đỡ đầu giường để tỉnh táo lại trong chốc lát, sau đó lại lần nữa rời chăn.
Rồi xong, cậu bị Tang Hiến chơi hỏng rồi.
Cậu sẽ không tèo chứ.
Hiện giờ cậu cần truyền nước muối.
Lúc này Tang Hiến đi vào phòng, hỏi cậu: “Em tỉnh rồi à? Anh bế em đi rửa mặt trước hay mang bữa sáng cho em trước?”
“Đêm qua anh làm em mấy lần?”
“Để anh đếm.” Tang Hiến nói, xoay người đi nhìn thùng rác.
Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Nhiễm Thuật cũng đã hiểu. Tuyệt đối không chỉ đơn giản hai ba lần, chỉ sợ ngay cả chính Tang Hiến cũng không đếm.
Nhiễm Thuật nhấc tay lên: “Thôi, em không muốn biết. Như thế sẽ làm cho em cảm thấy giới hạn cuối cùng của em còn có thể hơn được nữa.”
Tang Hiến đứng ở bên giường, chờ đáp án của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật lại chỉ những dấu vết trên người mình, hỏi tội Tang Hiến: “Anh xem mấy vết này đi! Anh điên rồi à? Anh giác hơi à, lưu lại nhiều dấu vết như thế lỡ bị phát hiện thì sao?”
“Đã thế này rồi thì bị phát hiện có sao đâu?”
Nhiễm Thuật im lặng một hồi, nghi ngờ hỏi: “Cái gì mà đã thế này?”
“Em vẫn nên ăn sáng trước đi, anh sợ em nuốt không trôi.”
“Anh nói vậy không phải càng làm em lo lắng hơn à?”
Tang Hiến chỉ có thể đưa điện thoại di động cho Nhiễm Thuật: “Tự em xem đi.”
Nói xong đi ra ngoài cửa: “Bánh mì với phô mai thôi được không?”
Nhiễm Thuật không trả lời, nhìn số lượng tin nhắn trên wechat chưa xem, lại suy tư.
Trong lòng cậu hơi thấp thỏm, ấn mở tin nhắn ra,
Ngọc ca xinh như hoa: Cậu live làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn công khai?
Ngọc ca xinh như hoa: Tớ đến xem.
Ngọc ca đẹp như hoa: Rất xinh đẹp, hôm nay vui vẻ là nhờ cậu.
Ngọc ca xinh như hoa: [Chuyển khoản 88888 tệ]
Ngọc ca xinh như hoa: Tiền mừng phần tớ.
Mạnh Hân Nhã: Anh Nhiễm, anh gắt vậy luôn hả?
Mạnh Hân Nhã: Trời ơi, hai anh ngọt quá, em ship em ship.
Lục Dĩ Nhiên: Thì ra cậu với cậu ta là một đôi?
Đàm Nghiễn: Dm, đây là thứ em có thể xem à?
Đàm Nghiễn: Em phát hiện anh bị nghiện khoe chồng, em thấy mà nổi cả da gà, buồn nôn vãi.
*Raw: 炫夫狂魔, một người nghiện khoe chồng, khoe ảnh chồng.
Kiều Thuyền Quy: Tao không live luôn mà đi xem mày nè!
Kiều Thuyền Quy: Mày lại làm nên thần thoại của giới rồi, lần đầu tiên tao thấy có người livestream để comeout.
Hầu Mạch: [Chuyển khoản 66666 tệ]
Vào lúc nhìn thấy Hầu Mạch, Nhiễm Thuật còn kinh ngạc một lát, cậu add Hầu Mạch từ khi nào?
À… Lần trước hỏi tin tức của Tang Hiến xong mà không có kết quả đã thêm.
Lữ Ngạn Hâm: “Dm Nhiễm Thuật cậu đỉnh thế. Hahahaha, tớ xem cậu livestream rồi, đừng cướp điện thoại của em mà… Nhiễm ca, tôi Đặng Diệc Hành đây, hai người đây là định yêu đương bung xõa à? Hai bọn tôi cùng nhau xem livestream, nếu cậu mà mở chức năng tặng quà thì nói gì tôi cũng phải spam đầy comment cho cậu.”
Tiếp theo là giọng của Lữ Ngạn Hâm: “Anh còn có tiền riêng để spam quà à?”
Tin nhắn thoại cứ thế kết thúc.
Thẩm Quân Cảnh: Ai, tôi quay lại tăng ca đây.
Thẩm Quân Cảnh: Anh Nhiễm làm càn quá ~ Tôi với chị Cao đã phải viết kịch bản trong đêm rồi. Trước đó Tang Hiến đã định dùng nhóm người mới do cậu dẫn dắt để khống chế tin tức về tình yêu của cậu.
Tô An Di: [Chuyển khoản 88888 tệ]
Tô An Di: Nghe nói Ngọc Ca đã gửi tiền cưới*, tớ cũng gửi.
Tô An Di: Chờ tớ tăng ca xong sẽ đi xem chiếu lại livestream của cậu.
Cố Thanh: Anh Nhiễm, 666!
Chị bé xinh xỉu: Từ từ, em come out thế này hơi đột ngột, chị cũng chưa chuẩn bị quà gì. Ngày mai chị bảo trợ lý đưa qua cho em một tấm thẻ đen. Chú của em cũng rất vui, các em cố gắng sống chung với nhau nhé.
Nhiễm Thuật nhìn những tin nhắn này, yên lặng nhận bao lì xì, sau đó để điện thoại di động xuống.
Chỉ xem tin nhắn một lần, lần đầu tiên cậu không muốn trả lời những người này, thậm chí cũng không mở Weibo ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu chỉ muốn trốn trong chăn, cả đời này không ra ngoài nữa.
Lúc này, Tang Hiến lần nữa đi vào, hỏi: “Rửa mặt hay ăn cơm?”
Nhiễm Thuật trốn trong chăn không ra, chỉ hất chăn lên nhỏ giọng hỏi: “Tang Hiến, anh có thể làm gì cho em?”
“Anh có thể làm tất cả mọi chuyện.”
“Anh có thể hủy diệt thế giới cho em không?” Nhiễm Thuật khóc huhu hỏi.
“Chuyện này…”
“Anh xem mấy ông giàu giàu trong phim đều có thể nghiên cứu cái gì đó, sau đó hủy diệt thế giới. Anh không thể làm gì cho em hả? Em cũng không bắt anh lên trời hái mặt trăng, hủy diệt thế giới thôi mà anh không làm được hả?”
Tang Hiến cười khẽ: “Em nghĩ lại chút đi, nếu hủy diệt thế giới này thì Ngọc Ca của em, dì Tô của em, còn có bố mẹ anh cũng sẽ bị hủy diệt theo. Mà các fan hâm mộ của em có phải là cũng rất vô tội không?”
“Vậy em phải làm sao đây? Em quê chết mất thôi…”
“Thật ra cũng không có gì.”
Nhiễm Thuật nghẹn ngào: “Em không nói gì lẳng lơ chứ?”
Cậu đã nói là cậu không uống, cậu uống rượu xong ầm ĩ lắm mà đám người kia cứ bắt cậu uống, bây giờ xảy ra chuyện rồi đó!!!
Tang Hiến đã đặc biệt xem lại nội dung livestream ba lần vào sáng sớm tự tin trả lời: “Không, nhưng liên tục nhấn mạnh em rất thích anh, anh cũng rất thích em.”
“Như khi bình thường em khoe khoang với bọn Ngọc Ca ấy à?”
“Ừm, không khác lắm.”
“Anh xuất hiện trong ống kính à?”
“Ừ.”
Nhiễm Thuật không nói nữa mà vươn tay ra, kéo Tang Hiến về phía chăn.
Tang Hiến chỉ có thể thuận theo hướng đó, dần bị Nhiễm Thuật chậm chạp kéo vào trong chăn.
Chờ đến lúc hai người cùng ở trong chăn, Nhiễm Thuật mới tuyệt vọng nói: “Chồng ơi, anh chơi chết em đi, em không muốn sống nữa. Được chồng chịch chết, làm quỷ cũng phong lưu.”
Tang Hiến dở khóc dở cười, hôn trán Nhiễm Thuật một cái để an ủi.
Anh hạ mắt, nhìn Nhiễm Thuật giơ điện thoại tiến vào nhà anh. Vì cậu quá say nên cầm điện thoại không vững, cứ đập vào ngực của anh.
Anh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn cho Nhiễm Thuật tiến vào trong, đóng cửa lại.
Quần chúng vây xem trong comment vô cùng sốt ruột.
[Đừng run tay! Chú bị bệnh Parkinson à? Hướng ống kính lên trên chút xíu!]
[Dáng người này là ông chủ! Ông chủ thắng rồi!]
[Quả nhiên Nhiễm Thuật thích người giàu.]
[Biết tại sao mới mấy ngày đã theo đuổi được không? Tại ông chủ có tiền.]
[Đừng nói có tiền hay không nữa, chỉ nhìn dáng người và chiều cao này đã yêu rồi mà?]
[Đột nhiên cảm thấy hẳn tố chất cơ thể của Chú rất tốt, bị dáng người này hự hự mà cũng không bị tan ra thành từng mảnh.]
[Trong đầu tôi toàn là phế liệu màu vàng, size gap làm tôi thích quá.]
[Chỉ có tôi đang lén nhìn biệt thự của ông chủ hả? Phòng khách to bằng cả cái nhà tôi rồi.]
[Cứ vỗ ngực hoài làm tôi nghi ngờ chú là một người nghiện ngực.]
[Ông chủ chơi chết* Chú đi! Làm chết* Chú đi! Đừng tha cho Chú!]
*Gốc là 超市 /chao shi/ đọc trại thành 操死 /cao si/ chơi chết và 橄榄 đồng âm với 干烂 /gan lan/: làm chết.
[Tại sao khi nghĩ đến Chú bị… Thế mà tôi lại vô cùng hưng phấn.]
“Em uống say rồi, đừng livestream nữa.” Tang Hiến dịu dàng nhắc nhở Nhiễm Thuật, thuận tay định cướp điện thoại di động của Nhiễm Thuật.
Fan hâm mộ xem trực tiếp lại lo lắng.
[Tôi khuyên anh đừng có mà không biết điều, không được cướp điện thoại di động, để Chú livestream đi! Để chú livestream!]
[Aaa cho tôi xem chút, cho tôi xem chút đi mà!]
[Tôi sẽ nạp tiền, cho tôi xem tiếp đi.]
[Mở phần tặng quà ra đi, tôi muốn tiêu tiền! Tôi muốn ông chủ thấy được sự ti tiện của tôi*!]
*Gốc 三瓜两枣: thành ngữ trung quốc ẩn dụ về một cái gì đó không đáng kể (theo baidu)
“Em không say!” Nhiễm Thuật bèn trốn ra sau: “Anh xem, em vẫn có thể nhận ra đây là nhà anh, anh là chồng em.”
“Ừm, giỏi quá.” Tang Hiến trả lời qua loa, đưa tay cướp điện thoại di động của Nhiễm Thuật.
“Anh đừng cướp điện thoại di động của em—”
“Được rồi, cục cưng nghe lời nào.”
[Tôi cũng không muốn rung động đâu, nhưng anh ấy gọi tôi là cục cưng!]
[Tại sao cách xưng hô này khi trước tôi thấy thật sến, bây giờ rung động đến mức tim run lên.]
[Thì ra tôi không hề ghét cách gọi cục cưng, gọi bằng giọng siêu trầm thế này tôi thích.]
[Aaa!]
Nhiễm Thuật lần nữa tránh né, ống kính dời lên trên, lần này quay trúng mặt Tang Hiến.
Tang Hiến bất giác nghiêng đầu, sau đó dùng tay đè điện thoại di động Nhiễm Thuật lại.
Nhưng dù chỉ là lia camera một cái, dân mạng thần thông quảng đại vẫn được nhìn thấy mặt thật của Tang Hiến, ngay cả lúc Tang Hiến nghiêng đầu chưa kịp thu lại nụ cười nơi khóe miệng cũng bị nhìn thấy thật rõ ràng.
Cuối cùng lúc anh đưa tay ra, bàn tay khổng lồ và ngón tay dài được phóng đại, đem lại cảm giác áp bách mười phần và… dục vọng một cách bất ngờ.
Thậm chí còn làm cho người ta tưởng tượng, cái tay này đã rất nhiều lần đè Nhiễm Thuật lại như vậy.
[Aaaaaa, tui thấy rồi, đẹp trai vãi nồi!]
[Đẹp trai chết mọe em rồi ạ!]
[Mị đồng ý cuộc hôn nhân này!]
[Ánh mắt của ông chủ cưng chiều quá, Chú thì ầm ĩ anh ấy thì cười!]
[Không phải mấy ngày trước mới công khai nói mình độc thân à? Xây dựng hình tượng độc thân mà?]
[Hahaha, tình yêu ở ngành giải trí thật sự là mỗi ngày một dạng.]
[Đàn ông cũng “làm” được…]
[Không xem mời biến dùm, đầy chị em còn không vào nổi kìa!]
[Kiến thức nóng hổi, không hiểu được mời xéo!]
Lúc này, Nhiễm Thuật lại lên tiếng lần nữa: “Không phải anh cãi nhau với em là vì danh phận sao? Bây giờ em cho anh, anh còn không cho em livestream…”
“Em tỉnh rượu rồi sẽ xấu hổ giận dữ đến mức bật khóc.”
“Em muốn giới thiệu anh cho cả thế giới… Nói với toàn bộ rằng anh là bạn trai em, anh cực kỳ cực kỳ thích em.”
“Ừ, bây giờ bọn họ biết rồi, em tắt đi nhé.”
Nhiễm Thuật nói, tay thật sự bắt đầu tắt chỗ livestream, trong miệng còn lầm bầm: “Vậy không cho anh gây sự với em nữa nhé.”
“Ừ, không gây sự.”
Sau đó, livestream kết thúc.
Tang Hiến cầm điện thoại của Nhiễm Thuật, sau khi xác định đã hoàn toàn tắt mới thở dài một hơi.
Anh đặt điện thoại di động Nhiễm Thuật sang một bên, sau đó cúi đầu xuống hôn Nhiễm Thuật, hôn vô cùng dịu dàng, rồi nhẹ giọng gọi: “Cục cưng…”
Nhiễm Thuật đưa tay vòng qua vai Tang Hiến, mặc cho Tang Hiến ôm cậu đặt lên trên hộc tủ.
Hôn thật lâu, dây dưa triền miên, hồi lâu mới dừng lại.
Nhiễm Thuật ngồi trên hộc tủ nhìn Tang Hiến, cười ngu, đột nhiên nói: “Lưu Huân thổ lộ với em, em đã từ chối.”
“…” Ánh mắt Tang Hiến u ám: “Cậu ta từ bỏ à?”
“Không biết, sau đó em đi về, livestream suốt một đoạn đường, không cần cậu ta tiễn.”
“Ừm, cục cưng giỏi quá.”
Nhiễm Thuật bị khen đến mức đắc ý trong lòng, cười rạng rỡ hơn: “Vì em chỉ thích anh mà!”
“Ừm…” Tang Hiến đỡ trán Nhiễm Thuật, ôm cậu vào trong ngực.
Nhiễm Thuật bé bỏng này luôn có thể làm cho anh thích đến mức trong lòng ngứa ngáy.
Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật vào trong phòng tắm, nói: “Em quay show cả ngày, trên người toàn là mồ hôi, anh giúp em tắm sạch sẽ.”
“Ừm, được.” Nhiễm Thuật bắt đầu kể lại cho Tang Hiến hôm nay lúc quay show truyền hình thực tế mình giỏi đến mức nào, líu lo không ngừng.
Tang Hiến cũng rất kiên nhẫn, vừa giúp Nhiễm Thuật tắm rửa vừa thuận miệng đáp lại, tắm cho Nhiễm Thuật thật sạch sẽ rồi vớt ra, trải một cái khăn tắm rồi để cậu ngồi trên bồn rửa tay.
Lúc này, Tang Hiến lấy điện thoại ra, có tin nhắn đến. Là tin nhắn của Hầu Mạch: Trời ạ, hai chúng mày thật là…
Hầu Mạch: Hahaha, cười chết tao.
Hầu Mạch: Không hổ là chúng mày!
Tang Hiến không để ý đến, đặt điện thoại xuống, giúp Nhiễm Thuật sấy tóc.
Lúc này thấy điện thoại của mình nhảy thông báo liên tục. Đến tận lúc sau Tang Hiến cũng không biết là ai nhắn đến nhưng anh chưa từng đọc.
Nhiễm Thuật lại khó chịu lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn của Tang Hiến, hình như muốn xem xem ai đang quấy rầy việc cậu đang ở chung với chồng.
Khi thấy được ông Tang và bà Tang, cậu yên lặng bỏ điện thoại xuống, hỏi: “Sao bọn họ lại tìm anh cùng một lúc vậy?”
“Chắc là cũng tìm em nữa nhưng em chưa xem.”
“Tìm chúng ta làm gì?”
“Không có gì đâu, lát nữa anh tắt máy đi, không để bọn họ quấy rầy chúng ta nữa.”
Không biết Nhiễm Thuật nghĩ đến cái gì lại đột nhiên nở nụ cười, dựa vào lồng ngực Tang Hiến, nói: “Chồng ơi, hôm nay em mệt lắm.”
“Thế sao.”
“Nên nhiều nhất chỉ ba lần thôi.”
“Được.” Tang Hiến cười nhẹ trả lời.
*
Nhiễm Thuật vẫn còn ngái ngủ, thò tay ra khỏi chăn mền, lúc vươn tay ra thấy dấu bị nắm trên cổ tay, bấy giờ mới sửng sốt một chút.
Tên chó Tang Hiến này lại dám lưu lại vết tích trên người cậu.
Ngay sau đó cậu cúi đầu nhìn, sau khi thấy vết ô mai mới gào lên: “Chó Tang kia!”
Dường như trong nháy mắt cậu đã đứng dậy, kết quả là mắt tối sầm lại, suýt nữa té xỉu.
Cậu vội vàng đỡ đầu giường để tỉnh táo lại trong chốc lát, sau đó lại lần nữa rời chăn.
Rồi xong, cậu bị Tang Hiến chơi hỏng rồi.
Cậu sẽ không tèo chứ.
Hiện giờ cậu cần truyền nước muối.
Lúc này Tang Hiến đi vào phòng, hỏi cậu: “Em tỉnh rồi à? Anh bế em đi rửa mặt trước hay mang bữa sáng cho em trước?”
“Đêm qua anh làm em mấy lần?”
“Để anh đếm.” Tang Hiến nói, xoay người đi nhìn thùng rác.
Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Nhiễm Thuật cũng đã hiểu. Tuyệt đối không chỉ đơn giản hai ba lần, chỉ sợ ngay cả chính Tang Hiến cũng không đếm.
Nhiễm Thuật nhấc tay lên: “Thôi, em không muốn biết. Như thế sẽ làm cho em cảm thấy giới hạn cuối cùng của em còn có thể hơn được nữa.”
Tang Hiến đứng ở bên giường, chờ đáp án của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật lại chỉ những dấu vết trên người mình, hỏi tội Tang Hiến: “Anh xem mấy vết này đi! Anh điên rồi à? Anh giác hơi à, lưu lại nhiều dấu vết như thế lỡ bị phát hiện thì sao?”
“Đã thế này rồi thì bị phát hiện có sao đâu?”
Nhiễm Thuật im lặng một hồi, nghi ngờ hỏi: “Cái gì mà đã thế này?”
“Em vẫn nên ăn sáng trước đi, anh sợ em nuốt không trôi.”
“Anh nói vậy không phải càng làm em lo lắng hơn à?”
Tang Hiến chỉ có thể đưa điện thoại di động cho Nhiễm Thuật: “Tự em xem đi.”
Nói xong đi ra ngoài cửa: “Bánh mì với phô mai thôi được không?”
Nhiễm Thuật không trả lời, nhìn số lượng tin nhắn trên wechat chưa xem, lại suy tư.
Trong lòng cậu hơi thấp thỏm, ấn mở tin nhắn ra,
Ngọc ca xinh như hoa: Cậu live làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn công khai?
Ngọc ca xinh như hoa: Tớ đến xem.
Ngọc ca đẹp như hoa: Rất xinh đẹp, hôm nay vui vẻ là nhờ cậu.
Ngọc ca xinh như hoa: [Chuyển khoản 88888 tệ]
Ngọc ca xinh như hoa: Tiền mừng phần tớ.
Mạnh Hân Nhã: Anh Nhiễm, anh gắt vậy luôn hả?
Mạnh Hân Nhã: Trời ơi, hai anh ngọt quá, em ship em ship.
Lục Dĩ Nhiên: Thì ra cậu với cậu ta là một đôi?
Đàm Nghiễn: Dm, đây là thứ em có thể xem à?
Đàm Nghiễn: Em phát hiện anh bị nghiện khoe chồng, em thấy mà nổi cả da gà, buồn nôn vãi.
*Raw: 炫夫狂魔, một người nghiện khoe chồng, khoe ảnh chồng.
Kiều Thuyền Quy: Tao không live luôn mà đi xem mày nè!
Kiều Thuyền Quy: Mày lại làm nên thần thoại của giới rồi, lần đầu tiên tao thấy có người livestream để comeout.
Hầu Mạch: [Chuyển khoản 66666 tệ]
Vào lúc nhìn thấy Hầu Mạch, Nhiễm Thuật còn kinh ngạc một lát, cậu add Hầu Mạch từ khi nào?
À… Lần trước hỏi tin tức của Tang Hiến xong mà không có kết quả đã thêm.
Lữ Ngạn Hâm: “Dm Nhiễm Thuật cậu đỉnh thế. Hahahaha, tớ xem cậu livestream rồi, đừng cướp điện thoại của em mà… Nhiễm ca, tôi Đặng Diệc Hành đây, hai người đây là định yêu đương bung xõa à? Hai bọn tôi cùng nhau xem livestream, nếu cậu mà mở chức năng tặng quà thì nói gì tôi cũng phải spam đầy comment cho cậu.”
Tiếp theo là giọng của Lữ Ngạn Hâm: “Anh còn có tiền riêng để spam quà à?”
Tin nhắn thoại cứ thế kết thúc.
Thẩm Quân Cảnh: Ai, tôi quay lại tăng ca đây.
Thẩm Quân Cảnh: Anh Nhiễm làm càn quá ~ Tôi với chị Cao đã phải viết kịch bản trong đêm rồi. Trước đó Tang Hiến đã định dùng nhóm người mới do cậu dẫn dắt để khống chế tin tức về tình yêu của cậu.
Tô An Di: [Chuyển khoản 88888 tệ]
Tô An Di: Nghe nói Ngọc Ca đã gửi tiền cưới*, tớ cũng gửi.
Tô An Di: Chờ tớ tăng ca xong sẽ đi xem chiếu lại livestream của cậu.
Cố Thanh: Anh Nhiễm, 666!
Chị bé xinh xỉu: Từ từ, em come out thế này hơi đột ngột, chị cũng chưa chuẩn bị quà gì. Ngày mai chị bảo trợ lý đưa qua cho em một tấm thẻ đen. Chú của em cũng rất vui, các em cố gắng sống chung với nhau nhé.
Nhiễm Thuật nhìn những tin nhắn này, yên lặng nhận bao lì xì, sau đó để điện thoại di động xuống.
Chỉ xem tin nhắn một lần, lần đầu tiên cậu không muốn trả lời những người này, thậm chí cũng không mở Weibo ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu chỉ muốn trốn trong chăn, cả đời này không ra ngoài nữa.
Lúc này, Tang Hiến lần nữa đi vào, hỏi: “Rửa mặt hay ăn cơm?”
Nhiễm Thuật trốn trong chăn không ra, chỉ hất chăn lên nhỏ giọng hỏi: “Tang Hiến, anh có thể làm gì cho em?”
“Anh có thể làm tất cả mọi chuyện.”
“Anh có thể hủy diệt thế giới cho em không?” Nhiễm Thuật khóc huhu hỏi.
“Chuyện này…”
“Anh xem mấy ông giàu giàu trong phim đều có thể nghiên cứu cái gì đó, sau đó hủy diệt thế giới. Anh không thể làm gì cho em hả? Em cũng không bắt anh lên trời hái mặt trăng, hủy diệt thế giới thôi mà anh không làm được hả?”
Tang Hiến cười khẽ: “Em nghĩ lại chút đi, nếu hủy diệt thế giới này thì Ngọc Ca của em, dì Tô của em, còn có bố mẹ anh cũng sẽ bị hủy diệt theo. Mà các fan hâm mộ của em có phải là cũng rất vô tội không?”
“Vậy em phải làm sao đây? Em quê chết mất thôi…”
“Thật ra cũng không có gì.”
Nhiễm Thuật nghẹn ngào: “Em không nói gì lẳng lơ chứ?”
Cậu đã nói là cậu không uống, cậu uống rượu xong ầm ĩ lắm mà đám người kia cứ bắt cậu uống, bây giờ xảy ra chuyện rồi đó!!!
Tang Hiến đã đặc biệt xem lại nội dung livestream ba lần vào sáng sớm tự tin trả lời: “Không, nhưng liên tục nhấn mạnh em rất thích anh, anh cũng rất thích em.”
“Như khi bình thường em khoe khoang với bọn Ngọc Ca ấy à?”
“Ừm, không khác lắm.”
“Anh xuất hiện trong ống kính à?”
“Ừ.”
Nhiễm Thuật không nói nữa mà vươn tay ra, kéo Tang Hiến về phía chăn.
Tang Hiến chỉ có thể thuận theo hướng đó, dần bị Nhiễm Thuật chậm chạp kéo vào trong chăn.
Chờ đến lúc hai người cùng ở trong chăn, Nhiễm Thuật mới tuyệt vọng nói: “Chồng ơi, anh chơi chết em đi, em không muốn sống nữa. Được chồng chịch chết, làm quỷ cũng phong lưu.”
Tang Hiến dở khóc dở cười, hôn trán Nhiễm Thuật một cái để an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất