Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ
Chương 20: Chương 71
Trước khi gửi lời chúc Tết cho nhóm, không cẩn thận tích vào Z, cũng gửi luôn đoạn tin nhắn đó, sau đó Z ngồi tố cáo tôi cả chục phút. Nói chung, cậu ấy không thể tin rằng mình sẽ nhận được tin nhắn chúc Tết khách hàng đó.
Tôi giải thích rất lâu, cuối cùng đành hỏi cậu ấy, cậu rốt cuộc là muốn cái gì?
Tin nhắn rất nhanh được hồi đáp. Trên màn hình chỉ hiện lên 2 chữ: Dỗ tớ.
Tôi nghi ngờ rằng điện thoại của Z bị người khác lấy mất, vì thế tôi hỏi có phải cùng một người không, sau đó Z chỉ nhắn cho tôi hai chữ: Phí lời.
Nếu tính toán một chút, giữa tôi và Z ai dỗ dành nhiều hơn, tất nhiên là tôi dỗ dành Z nhiều hơn, vì cậu ấy luôn có thể đưa ra những yêu cầu vô lý dưới nhiều lý do khác nhau. Chẳng hạn như tôi lôi Z ra khỏi giường để đi khám sức khỏe, sau khi về nhà, cậu ấy liền yêu cầu tôi dỗ cậu ấy ngủ.
Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định không giúp thể loại kiêu căng như Z nữa, liền gửi cho cậu ấy một đoạn tin nhắn. Kết quả Z hỏi tôi: Muốn chết ư?
Qua ba chữ này, tôi như thấy được số phận của mình lúc quay về XX trong năm tới. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, tôi lập tức gửi ngay vài tin nhắn cho Z, mỗi tin nhắn đều do tôi nghĩ ra và trong đó chứa đựng những lời chúc chân thành nhất của tôi.
Sau đó tôi nhận được tin nhắn của Z, mở ra xem, trên màn hình là năm chữ: Hoa Sen Nhỏ thật ngoan.
Tôi thật sự muốn gửi một đoạn khác, nhưng tôi không có gan… Cuối cùng, chúc tất cả mọi người một năm 2018 hạnh phúc, thành công.
***
Tôi chợt nhớ rằng tôi có một cuộc trò chuyện nhàm chán với Z sau đây.
“Câu nói thử xem, cá mỗi ngày đều bơi trong nước, nó có mệt không?”
“Nó ở nơi nó sinh ra, làm sao mệt được.”
“Chúng ta cũng ở tại nơi mình sinh ra, cậu liệu cảm thấy không mệt?”
“… Hoa Sen Nhỏ, tớ nghĩ thay vì cậu quan tâm xem cá mệt hay không, không bằng quan tâm tớ có mệt hay không.”
“Vì sao?”
“Vì đối với cậu, tớ nhất định quan trọng hơn cá a.”
“...”
***
Dường như tôi chưa kể gì về người và sự việc tôi gặp phải ở trong công ty, bây giờ không có chuyện gì, vậy thì đầu tiên sẽ nói về những người kỳ lạ trước.
Có một cặp vợ chồng, khoảng chừng ngoài 50, đến công ty chúng tôi tìm người trang trí, lúc đó trong tay tôi vẫn chưa có đề án, nên tôi nhận. Hai vợ chồng này rất ít nói, từ quê lên, rất giản dị, cho biết đã dùng tiền tiết kiệm cả đời để mua căn nhà hơn 100 mét vuông cho cậu con trai 10 tuổi.
Lúc đầu tôi nghĩ cặp vợ chồng này cũng khó khăn, nên có nhiều việc tôi không làm theo “thông lệ”, cho đến một ngày, đột nhiên có một người phụ nữ mang thai đi đến, gọi hai vợ chồng là bố mẹ, nhưng thái độ của hai vợ chồng đối với cô ấy cực kỳ lạnh nhạt.
Người phụ nữ đứng trước mặt hai vợ chồng, sau khi nói vài câu, giọng của cô ấy nghẹn ngào dần, thanh âm cũng lớn dần: "Bố mẹ đem tất cả giao lại cho em trai, thậm chí còn không quan tâm con chỉ còn 3 - 4 tháng nữa là sinh, vẫn còn phải sống trong phòng trọ.”
Ông bố đáp: “Con gái gả xong như hất bát nước đổ đi, mày còn đến đây tìm tao, mày còn có mặt mũi hay không?”
Câu nói của ông bố làm tôi choáng tại chỗ. Tôi đem chuyện đấy hỏi Z, sau này cậu ta làm bố, có phải sẽ như ông kia, trọng nam khinh nữ, xem con gái đã có chồng như bát nước đổ đi. Z dõng dạc nói rằng, con gái của cậu ấy sẽ giống như một công chúa, cho dù nó có kết hôn hay không thì vẫn là công chúa của cậu ấy.
Cô gái nghe xong, liền kích động hơn, “Tôi chỉ muốn hai người mua cho em trai một căn nhà từ 140 mét vuông xuống còn 100 mét vuông. Số tiền dành dụm được tôi đã trả trước cho nó, tôi chỉ còn một ít nữa là đủ rồi.”
Ông bố không nói gì, bà mẹ lại càng trầm mặc, cô gái thấy thế, vừa nắm lấy tay bà mẹ vừa khóc hỏi: “Em trai mang thai mười tháng rồi sinh, không lẽ tôi thì không phải sao?”
Trước khi tôi kịp nghe câu trả lời của bà mẹ thì tôi đã rời khỏi đó rồi. Nguyên một ngày hôm đó, tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng rất nhiều.
Tôi bây giờ không thể nhớ hai vợ chồng đó trông như thế nào, nhưng tôi nhớ rõ người phụ nữ trông như thế nào. Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng hơi vàng, trông hơi nhỏ, ôm lấy cái bụng nhô cao của cô ấy, dưới chân là một đôi giày đã bắt đầu bị bong ở phần mũi. Còn người con trai tôi từng gặp qua 2 - 3 lần, toàn thân đều là cỏ ba lá (nghĩa là may mắn và hạnh phúc), trái ngược hẳn với người phụ nữ.
Thật ra tôi là người dễ bị ảnh hưởng từ người khác, dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật, bởi vì tâm trạng của tôi sẽ theo đó mà lên xuống thất thường.
Z tổng kết lại rằng, đây có thể là lý do tại sao da mặt tôi lại mỏng, tôi quan tâm đ ến quá nhiều những người không liên quan.
Thật ra khi đi làm cũng có những chuyện vui. Tôi sẽ kể sau vậy. Hẹn gặp lại!
Tôi giải thích rất lâu, cuối cùng đành hỏi cậu ấy, cậu rốt cuộc là muốn cái gì?
Tin nhắn rất nhanh được hồi đáp. Trên màn hình chỉ hiện lên 2 chữ: Dỗ tớ.
Tôi nghi ngờ rằng điện thoại của Z bị người khác lấy mất, vì thế tôi hỏi có phải cùng một người không, sau đó Z chỉ nhắn cho tôi hai chữ: Phí lời.
Nếu tính toán một chút, giữa tôi và Z ai dỗ dành nhiều hơn, tất nhiên là tôi dỗ dành Z nhiều hơn, vì cậu ấy luôn có thể đưa ra những yêu cầu vô lý dưới nhiều lý do khác nhau. Chẳng hạn như tôi lôi Z ra khỏi giường để đi khám sức khỏe, sau khi về nhà, cậu ấy liền yêu cầu tôi dỗ cậu ấy ngủ.
Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định không giúp thể loại kiêu căng như Z nữa, liền gửi cho cậu ấy một đoạn tin nhắn. Kết quả Z hỏi tôi: Muốn chết ư?
Qua ba chữ này, tôi như thấy được số phận của mình lúc quay về XX trong năm tới. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, tôi lập tức gửi ngay vài tin nhắn cho Z, mỗi tin nhắn đều do tôi nghĩ ra và trong đó chứa đựng những lời chúc chân thành nhất của tôi.
Sau đó tôi nhận được tin nhắn của Z, mở ra xem, trên màn hình là năm chữ: Hoa Sen Nhỏ thật ngoan.
Tôi thật sự muốn gửi một đoạn khác, nhưng tôi không có gan… Cuối cùng, chúc tất cả mọi người một năm 2018 hạnh phúc, thành công.
***
Tôi chợt nhớ rằng tôi có một cuộc trò chuyện nhàm chán với Z sau đây.
“Câu nói thử xem, cá mỗi ngày đều bơi trong nước, nó có mệt không?”
“Nó ở nơi nó sinh ra, làm sao mệt được.”
“Chúng ta cũng ở tại nơi mình sinh ra, cậu liệu cảm thấy không mệt?”
“… Hoa Sen Nhỏ, tớ nghĩ thay vì cậu quan tâm xem cá mệt hay không, không bằng quan tâm tớ có mệt hay không.”
“Vì sao?”
“Vì đối với cậu, tớ nhất định quan trọng hơn cá a.”
“...”
***
Dường như tôi chưa kể gì về người và sự việc tôi gặp phải ở trong công ty, bây giờ không có chuyện gì, vậy thì đầu tiên sẽ nói về những người kỳ lạ trước.
Có một cặp vợ chồng, khoảng chừng ngoài 50, đến công ty chúng tôi tìm người trang trí, lúc đó trong tay tôi vẫn chưa có đề án, nên tôi nhận. Hai vợ chồng này rất ít nói, từ quê lên, rất giản dị, cho biết đã dùng tiền tiết kiệm cả đời để mua căn nhà hơn 100 mét vuông cho cậu con trai 10 tuổi.
Lúc đầu tôi nghĩ cặp vợ chồng này cũng khó khăn, nên có nhiều việc tôi không làm theo “thông lệ”, cho đến một ngày, đột nhiên có một người phụ nữ mang thai đi đến, gọi hai vợ chồng là bố mẹ, nhưng thái độ của hai vợ chồng đối với cô ấy cực kỳ lạnh nhạt.
Người phụ nữ đứng trước mặt hai vợ chồng, sau khi nói vài câu, giọng của cô ấy nghẹn ngào dần, thanh âm cũng lớn dần: "Bố mẹ đem tất cả giao lại cho em trai, thậm chí còn không quan tâm con chỉ còn 3 - 4 tháng nữa là sinh, vẫn còn phải sống trong phòng trọ.”
Ông bố đáp: “Con gái gả xong như hất bát nước đổ đi, mày còn đến đây tìm tao, mày còn có mặt mũi hay không?”
Câu nói của ông bố làm tôi choáng tại chỗ. Tôi đem chuyện đấy hỏi Z, sau này cậu ta làm bố, có phải sẽ như ông kia, trọng nam khinh nữ, xem con gái đã có chồng như bát nước đổ đi. Z dõng dạc nói rằng, con gái của cậu ấy sẽ giống như một công chúa, cho dù nó có kết hôn hay không thì vẫn là công chúa của cậu ấy.
Cô gái nghe xong, liền kích động hơn, “Tôi chỉ muốn hai người mua cho em trai một căn nhà từ 140 mét vuông xuống còn 100 mét vuông. Số tiền dành dụm được tôi đã trả trước cho nó, tôi chỉ còn một ít nữa là đủ rồi.”
Ông bố không nói gì, bà mẹ lại càng trầm mặc, cô gái thấy thế, vừa nắm lấy tay bà mẹ vừa khóc hỏi: “Em trai mang thai mười tháng rồi sinh, không lẽ tôi thì không phải sao?”
Trước khi tôi kịp nghe câu trả lời của bà mẹ thì tôi đã rời khỏi đó rồi. Nguyên một ngày hôm đó, tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng rất nhiều.
Tôi bây giờ không thể nhớ hai vợ chồng đó trông như thế nào, nhưng tôi nhớ rõ người phụ nữ trông như thế nào. Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng hơi vàng, trông hơi nhỏ, ôm lấy cái bụng nhô cao của cô ấy, dưới chân là một đôi giày đã bắt đầu bị bong ở phần mũi. Còn người con trai tôi từng gặp qua 2 - 3 lần, toàn thân đều là cỏ ba lá (nghĩa là may mắn và hạnh phúc), trái ngược hẳn với người phụ nữ.
Thật ra tôi là người dễ bị ảnh hưởng từ người khác, dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật, bởi vì tâm trạng của tôi sẽ theo đó mà lên xuống thất thường.
Z tổng kết lại rằng, đây có thể là lý do tại sao da mặt tôi lại mỏng, tôi quan tâm đ ến quá nhiều những người không liên quan.
Thật ra khi đi làm cũng có những chuyện vui. Tôi sẽ kể sau vậy. Hẹn gặp lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất