Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ
Chương 4: Chương 14
Đột nhiên nhớ ra một chuyện thú vị.
Lúc học Đại học, tôi ở cùng phòng với bốn người. Có Lão Đại và Lão Nhị, tôi và cuối cùng là Lão Tứ (Z). Thời gian tắt đèn là 10 giờ tối, nhưng hầu như không ai ngủ vào giờ này, trong lúc buồn chán, chúng tôi dùng đèn điện thoại chơi trò “chạy nhanh”.
Lúc đầu quy tắc rất đơn giản, chính là ai hết bài trong tay trước sẽ là người chiến thắng, người chiến thắng sẽ được viết một chữ lên mặt người thua cuộc, hoặc vẽ một bức tranh, dán một ghi chú. Sắp kết thúc, không chịu được nữa, tôi bắt đầu dùng mánh khóe, kết quả, ngày thứ 2 ở nơi đông người qua lại nhất trong trường, tôi bị dán dòng chữ “nghiêm phạt” đi qua đi lại. Đối với trận chiến đầu tiên, tôi thật sự không may mắn lắm.
Trưa ngày thứ 2, Lão Đại và Lão Nhị kéo tôi vào ký túc xá, gắn hàng tá giấy ghi chú nhỏ lên người tôi, rồi kéo đến căn tin. Cho dù tôi là đại trượng phu, nói được làm được, nhưng vẫn không thể chịu được người đi qua đi lại nhìn trên người tôi rồi cười đùa. Lão Đại và Lão Nhị vẫn không muốn từ bỏ, có chết cũng không cho tôi đi.
Hình như 10 phút trôi qua, một nữ sinh trong lớp tôi đến nói rằng cô ấy đã chụp ảnh và post lên diễn đàn của trường, ước tính khoảng vài ngày nữa tôi sẽ nổi tiếng khắp trường. Đấy chính là lúc tôi liều mạng chạy khỏi Lão Đại và Lão Nhị, cô bạn cùng lớp đột nhiên hét một tiếng, tôi thuận tiện nhìn qua, thật không ngờ rằng Z cũng dán một tờ ghi chú ở trên mặt, bình tĩnh đi đến chỗ tôi.
Ban đầu tôi và Z ở trên lớp có biệt danh “trẻ liền thân”, được mọi người mô tả rằng tôi ở đâu thì trong 100m chắc chắn có cậu ấy. Lúc có cậu ấy thì chưa đến 50m là có tôi. Đến tận hôm nay, tôi vẫn còn nhớ cô bạn cùng lớp lúc ấy hai mắt sáng lên, vội vàng quay video lại (sau đó mấy tờ giấy ghi chú vào tay cô ấy lại thành một cuốn sổ tay, tôi trở thành “mỹ nhân” trong “anh hùng cứu mỹ nhân”).
Sau khi Z đứng cạnh thì tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đặc biệt cậu ấy còn làm một số động tác kỳ lạ để dập tắt đi cái “bình thường” của tôi. Lão Đại và Lão Nhị cười ngặt nghẽo, lần đầu tiên thấy hai người như vậy, đặc biệt sảng khoái.
Ước chừng qua 30 phút, hình phạt kết thúc, Z vì giúp tôi chia sẻ “danh tiếng” nên tôi mời cậu ấy đến quán nướng nhỏ ăn cơm. Ngồi xuống bàn ăn, tôi chất vấn về hành vi của cậu ấy, hỏi cậu ấy rằng có phải muốn giúp là giả, muốn tống tiền là thật, đúng không.
Z vừa đẩy mấy món ăn có gừng cho tôi (cậu ấy ghét mùi gừng, và luôn có thói quen để tôi ăn giùm), vừa hỏi tôi rằng cậu ấy có giống kẻ tống tiền không. Tôi suy nghĩ trong vài giây rồi nghiêm túc gật đầu, đáp một câu, hai chữ tống tiền chính là để chỉ cậu ấy.
***
Tôi vừa mới tiễn khách đi, quay lại màn hình máy tính thì thấy Z gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng tan ca sẽ cùng tôi đi siêu thị, hình như tủ lạnh hết đồ ăn rồi. Lúc chúng tôi đi siêu thị, thông thường sẽ không phân cậu tớ, miễn là muốn mua, muốn ăn, cầm lấy rồi trực tiếp ném vào giỏ, sau đó chia đều. Đây là một thói quen bất thành văn giữ tôi và Z, được hình thành từ nhiều năm trước rồi.
Thực tế là bây giờ quá bận rộn, nếu như buổi tối về nhà tôi vẫn còn thời gian thì tôi sẽ lên mạng. Tôi thường lựa lúc Z đang tắm, bí mật lên mạng, thời gian đại khái khoảng 10 phút, tôi đã viết một đoạn văn ngắn.
***
Tôi lại bị Z chơi khăm, nguyên nhân là lúc sắp lên xe, Z đề nghị chơi trò chơi, thi đấu xem trong thời gian nhất định lấy hết tất cả đồ muốn ăn ném vào xe đẩy. Khi thời gian kết thúc thì dù bạn muốn thêm bất cứ món nào cũng không thể mua được. Tôi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy cũng công bằng vì vậy đồng ý. Kết quả, tôi phát hiện mình là một tên ngốc.
Z thích đồ ăn vặt, không thích ăn trái cây, trái cây duy nhất có thể ăn là dưa hấu và vải thiều (dưa hấu phải để lạnh mới ăn được). Còn tôi thì ngược lại, vì vậy chủ ý của chúng tôi không giống nhau. Trọng điểm là, đồ ăn vặt của cậu ấy không cần xếp hàng đợi cân, đợi lúc tôi cân xong đống trái cây thì cậu ấy đã đứng bên xe đẩy, nhìn đồng hồ và nói, dừng, hết thời gian rồi, cậu không được mua thêm gì nữa.
Trong giây phút đó, tôi nhận ra được cái gì gọi là bị bức hại, cái gì gọi là cảm giác muộn màng. Z thấy tôi không nói, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, đôi mắt thì nheo lại, cậu ấy nói, cậu muốn mua tiếp cũng không phải là không thể, nhưng…
Hai chúng tôi ở cùng nhau nhiều năm như vậy, sớm đã luyện được ngửi rắm của đối phương cũng có thể biết bữa đó đã ăn gì. Tôi ngay lập tức ngăn cậu ấy lại, nói ra những câu thật tuyệt vời, chỉ là một ngày không ăn trái cây thôi chứ gì, tớ không ăn là được rồi, đừng hòng đạt được mục đích.
Z thở dài nói, đừng có bướng nữa, Đại học năm nhất, lần đầu tiên chúng tôi đi siêu thị, cũng không biết rằng ai đã để quên trái cây trong quán ăn, hại cậu ấy phải nhảy khỏi giường, chạy đến căn tin lấy trái cây. Z nói xong, đưa toàn bộ khuôn mặt đến trước mắt tôi, thuận tiện lấy đi quả thanh long, buông một câu, chỉ là một yêu cầu nho nhỏ thôi, thật sự không trao đổi sao?
Thật sự từ nhỏ tôi đã yêu trái cây, yêu đến nỗi tôi cảm thấy khẩu vị của tôi chỉ có hai cái, một là ăn đồ ăn vặt của cậu ấy, một là chuyên môn ăn trái cây. Vì trái cây, tôi chịu thua. Tôi ngập ngừng hỏi cậu ấy, yêu cầu gì?
Z mím cười, lấy trái cây trong tay tôi bỏ vào xe đẩy, sau đó đặt tay lên vai tôi nói, cuối tuần tôi dẫn cậu ấy đi chơi.
Chỉ là đi chơi… còn nữa không? Tôi nghi ngờ hỏi.
Z chầm chậm gật đầu, cười không nói.
***
Tôi nghe tiếng của phòng tắm mở, tôi out rồi.
***
Thì ra Z muốn tôi bồi cậu ấy đi chơi bởi vì có một người bạn cậu ấy không mấy thích đến tìm cậu ấy. Cậu ấy không muốn ở lại một mình, nhưng vì mối quan hệ bố mẹ đôi bên nên không tiện từ chối, cậu ấy đành kéo tôi đi (dùng tôi để “ngăn chặn tai họa”, đây là một chiến thuật thường dùng của cậu ấy), kết quả phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn.
***
Tối qua tôi đã ăn lẩu, sau khi ăn xong, lúc tôi cùng bạn Z đứng đợi Z ở ngoài cửa hàng, bạn của Z đặt tay lên vai tôi. Nếu như là nữ thì có thể lý giải được hành vi đó, kỳ thực thì việc hai người đàn ông đứng cạnh nhau là chuyện bình thường. Nhưng mà Z sau khi tính tiền xong, không biết thế nào, cậu ấy sải bước đến hất tay bạn cậu ấy ra khỏi vai tôi, rồi kéo tôi sang một bên, còn vừa cười vừa hỏi, ai cho cậu tùy tiện đụng vào tay tớ?
Bạn của Z kinh ngạc hỏi, tay của cậu? Sao lại là tay cậu? Năm nay ngoại trừ bạn gái ra, đến cả huynh đệ cũng không được chạm vào ư?
Tối đó sau khi tiễn bạn của Z xong, về đến nhà, tôi hỏi Z vì sao lại hành động như vậy, Z nói cậu ấy vốn dĩ không ưa tên kia, đột nhiên lại làm ra hành động tỏ vẻ thân thiết.
Mặc dù tôi từng nói qua Z là người trọng nghĩa, nhưng điều này chỉ đúng khi cậu ấy nhận ra được.
Theo như quan sát, đối với người cậu ấy không có hảo cảm, cậu ấy sẽ không cho thấy mặt tốt của mình, hoặc thậm chí không cho những người đó chạm vào đồ của mình.
Giống như một ngày nọ của năm thứ hai, một nhóm bạn đến gõ cửa phòng cậu ấy, một trong số đó có người thích giành người yêu của người khác, rồi vô tình ngồi lên giường của Z. Z đi lấy nước trở về thì trông thấy, không nói hai lời liền trực tiếp bảo người kia đứng dậy. Bởi vì lời nói của Z nghe như đang đùa, nên người kia một chút cũng không động. Nhưng tôi hiểu Z, biết rằng Z đang nghiêm túc, vì vậy tôi đã kiếm cớ để gọi người đó đi.
Lão Đại lúc đó cười và nói đùa rằng, giường của Z chỉ có tôi mới được ngồi và ngủ. Tôi lúc đó khịt mũi một tiếng, bác bỏ rằng, rõ ràng Lão Đại và Lão Nhị cũng từng ngủ qua.
Điều tôi không ngờ là sau khi Z đặt ấm nước nóng xuống, nhìn tôi rồi nói một câu khiến tôi bật cười, cậu ấy nói, đừng tức giận, từ đầu đến giờ, chỉ có Tiểu Hà Điệp (Hoa Sen Nhỏ) mới có thể ngủ thôi.
Tôi nhớ rằng cuối cùng tôi đã hét lên một câu, ai giận chứ!
Tôi đang suy nghĩ, vì sao Z lại hất tay bạn cậu ấy ra, là vì cậu ấy ghét tên kia nhiều hơn, hay là coi tôi như tài sản riêng nhiều hơn?
Tôi nghĩ, bây giờ tôi không thể nào cũng Z chơi loại trò chơi này nữa. Tôi có thể, không thật sự chột dạ, nhưng có thể cũng chột dạ đôi chút.
Lúc học Đại học, tôi ở cùng phòng với bốn người. Có Lão Đại và Lão Nhị, tôi và cuối cùng là Lão Tứ (Z). Thời gian tắt đèn là 10 giờ tối, nhưng hầu như không ai ngủ vào giờ này, trong lúc buồn chán, chúng tôi dùng đèn điện thoại chơi trò “chạy nhanh”.
Lúc đầu quy tắc rất đơn giản, chính là ai hết bài trong tay trước sẽ là người chiến thắng, người chiến thắng sẽ được viết một chữ lên mặt người thua cuộc, hoặc vẽ một bức tranh, dán một ghi chú. Sắp kết thúc, không chịu được nữa, tôi bắt đầu dùng mánh khóe, kết quả, ngày thứ 2 ở nơi đông người qua lại nhất trong trường, tôi bị dán dòng chữ “nghiêm phạt” đi qua đi lại. Đối với trận chiến đầu tiên, tôi thật sự không may mắn lắm.
Trưa ngày thứ 2, Lão Đại và Lão Nhị kéo tôi vào ký túc xá, gắn hàng tá giấy ghi chú nhỏ lên người tôi, rồi kéo đến căn tin. Cho dù tôi là đại trượng phu, nói được làm được, nhưng vẫn không thể chịu được người đi qua đi lại nhìn trên người tôi rồi cười đùa. Lão Đại và Lão Nhị vẫn không muốn từ bỏ, có chết cũng không cho tôi đi.
Hình như 10 phút trôi qua, một nữ sinh trong lớp tôi đến nói rằng cô ấy đã chụp ảnh và post lên diễn đàn của trường, ước tính khoảng vài ngày nữa tôi sẽ nổi tiếng khắp trường. Đấy chính là lúc tôi liều mạng chạy khỏi Lão Đại và Lão Nhị, cô bạn cùng lớp đột nhiên hét một tiếng, tôi thuận tiện nhìn qua, thật không ngờ rằng Z cũng dán một tờ ghi chú ở trên mặt, bình tĩnh đi đến chỗ tôi.
Ban đầu tôi và Z ở trên lớp có biệt danh “trẻ liền thân”, được mọi người mô tả rằng tôi ở đâu thì trong 100m chắc chắn có cậu ấy. Lúc có cậu ấy thì chưa đến 50m là có tôi. Đến tận hôm nay, tôi vẫn còn nhớ cô bạn cùng lớp lúc ấy hai mắt sáng lên, vội vàng quay video lại (sau đó mấy tờ giấy ghi chú vào tay cô ấy lại thành một cuốn sổ tay, tôi trở thành “mỹ nhân” trong “anh hùng cứu mỹ nhân”).
Sau khi Z đứng cạnh thì tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đặc biệt cậu ấy còn làm một số động tác kỳ lạ để dập tắt đi cái “bình thường” của tôi. Lão Đại và Lão Nhị cười ngặt nghẽo, lần đầu tiên thấy hai người như vậy, đặc biệt sảng khoái.
Ước chừng qua 30 phút, hình phạt kết thúc, Z vì giúp tôi chia sẻ “danh tiếng” nên tôi mời cậu ấy đến quán nướng nhỏ ăn cơm. Ngồi xuống bàn ăn, tôi chất vấn về hành vi của cậu ấy, hỏi cậu ấy rằng có phải muốn giúp là giả, muốn tống tiền là thật, đúng không.
Z vừa đẩy mấy món ăn có gừng cho tôi (cậu ấy ghét mùi gừng, và luôn có thói quen để tôi ăn giùm), vừa hỏi tôi rằng cậu ấy có giống kẻ tống tiền không. Tôi suy nghĩ trong vài giây rồi nghiêm túc gật đầu, đáp một câu, hai chữ tống tiền chính là để chỉ cậu ấy.
***
Tôi vừa mới tiễn khách đi, quay lại màn hình máy tính thì thấy Z gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng tan ca sẽ cùng tôi đi siêu thị, hình như tủ lạnh hết đồ ăn rồi. Lúc chúng tôi đi siêu thị, thông thường sẽ không phân cậu tớ, miễn là muốn mua, muốn ăn, cầm lấy rồi trực tiếp ném vào giỏ, sau đó chia đều. Đây là một thói quen bất thành văn giữ tôi và Z, được hình thành từ nhiều năm trước rồi.
Thực tế là bây giờ quá bận rộn, nếu như buổi tối về nhà tôi vẫn còn thời gian thì tôi sẽ lên mạng. Tôi thường lựa lúc Z đang tắm, bí mật lên mạng, thời gian đại khái khoảng 10 phút, tôi đã viết một đoạn văn ngắn.
***
Tôi lại bị Z chơi khăm, nguyên nhân là lúc sắp lên xe, Z đề nghị chơi trò chơi, thi đấu xem trong thời gian nhất định lấy hết tất cả đồ muốn ăn ném vào xe đẩy. Khi thời gian kết thúc thì dù bạn muốn thêm bất cứ món nào cũng không thể mua được. Tôi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy cũng công bằng vì vậy đồng ý. Kết quả, tôi phát hiện mình là một tên ngốc.
Z thích đồ ăn vặt, không thích ăn trái cây, trái cây duy nhất có thể ăn là dưa hấu và vải thiều (dưa hấu phải để lạnh mới ăn được). Còn tôi thì ngược lại, vì vậy chủ ý của chúng tôi không giống nhau. Trọng điểm là, đồ ăn vặt của cậu ấy không cần xếp hàng đợi cân, đợi lúc tôi cân xong đống trái cây thì cậu ấy đã đứng bên xe đẩy, nhìn đồng hồ và nói, dừng, hết thời gian rồi, cậu không được mua thêm gì nữa.
Trong giây phút đó, tôi nhận ra được cái gì gọi là bị bức hại, cái gì gọi là cảm giác muộn màng. Z thấy tôi không nói, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, đôi mắt thì nheo lại, cậu ấy nói, cậu muốn mua tiếp cũng không phải là không thể, nhưng…
Hai chúng tôi ở cùng nhau nhiều năm như vậy, sớm đã luyện được ngửi rắm của đối phương cũng có thể biết bữa đó đã ăn gì. Tôi ngay lập tức ngăn cậu ấy lại, nói ra những câu thật tuyệt vời, chỉ là một ngày không ăn trái cây thôi chứ gì, tớ không ăn là được rồi, đừng hòng đạt được mục đích.
Z thở dài nói, đừng có bướng nữa, Đại học năm nhất, lần đầu tiên chúng tôi đi siêu thị, cũng không biết rằng ai đã để quên trái cây trong quán ăn, hại cậu ấy phải nhảy khỏi giường, chạy đến căn tin lấy trái cây. Z nói xong, đưa toàn bộ khuôn mặt đến trước mắt tôi, thuận tiện lấy đi quả thanh long, buông một câu, chỉ là một yêu cầu nho nhỏ thôi, thật sự không trao đổi sao?
Thật sự từ nhỏ tôi đã yêu trái cây, yêu đến nỗi tôi cảm thấy khẩu vị của tôi chỉ có hai cái, một là ăn đồ ăn vặt của cậu ấy, một là chuyên môn ăn trái cây. Vì trái cây, tôi chịu thua. Tôi ngập ngừng hỏi cậu ấy, yêu cầu gì?
Z mím cười, lấy trái cây trong tay tôi bỏ vào xe đẩy, sau đó đặt tay lên vai tôi nói, cuối tuần tôi dẫn cậu ấy đi chơi.
Chỉ là đi chơi… còn nữa không? Tôi nghi ngờ hỏi.
Z chầm chậm gật đầu, cười không nói.
***
Tôi nghe tiếng của phòng tắm mở, tôi out rồi.
***
Thì ra Z muốn tôi bồi cậu ấy đi chơi bởi vì có một người bạn cậu ấy không mấy thích đến tìm cậu ấy. Cậu ấy không muốn ở lại một mình, nhưng vì mối quan hệ bố mẹ đôi bên nên không tiện từ chối, cậu ấy đành kéo tôi đi (dùng tôi để “ngăn chặn tai họa”, đây là một chiến thuật thường dùng của cậu ấy), kết quả phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn.
***
Tối qua tôi đã ăn lẩu, sau khi ăn xong, lúc tôi cùng bạn Z đứng đợi Z ở ngoài cửa hàng, bạn của Z đặt tay lên vai tôi. Nếu như là nữ thì có thể lý giải được hành vi đó, kỳ thực thì việc hai người đàn ông đứng cạnh nhau là chuyện bình thường. Nhưng mà Z sau khi tính tiền xong, không biết thế nào, cậu ấy sải bước đến hất tay bạn cậu ấy ra khỏi vai tôi, rồi kéo tôi sang một bên, còn vừa cười vừa hỏi, ai cho cậu tùy tiện đụng vào tay tớ?
Bạn của Z kinh ngạc hỏi, tay của cậu? Sao lại là tay cậu? Năm nay ngoại trừ bạn gái ra, đến cả huynh đệ cũng không được chạm vào ư?
Tối đó sau khi tiễn bạn của Z xong, về đến nhà, tôi hỏi Z vì sao lại hành động như vậy, Z nói cậu ấy vốn dĩ không ưa tên kia, đột nhiên lại làm ra hành động tỏ vẻ thân thiết.
Mặc dù tôi từng nói qua Z là người trọng nghĩa, nhưng điều này chỉ đúng khi cậu ấy nhận ra được.
Theo như quan sát, đối với người cậu ấy không có hảo cảm, cậu ấy sẽ không cho thấy mặt tốt của mình, hoặc thậm chí không cho những người đó chạm vào đồ của mình.
Giống như một ngày nọ của năm thứ hai, một nhóm bạn đến gõ cửa phòng cậu ấy, một trong số đó có người thích giành người yêu của người khác, rồi vô tình ngồi lên giường của Z. Z đi lấy nước trở về thì trông thấy, không nói hai lời liền trực tiếp bảo người kia đứng dậy. Bởi vì lời nói của Z nghe như đang đùa, nên người kia một chút cũng không động. Nhưng tôi hiểu Z, biết rằng Z đang nghiêm túc, vì vậy tôi đã kiếm cớ để gọi người đó đi.
Lão Đại lúc đó cười và nói đùa rằng, giường của Z chỉ có tôi mới được ngồi và ngủ. Tôi lúc đó khịt mũi một tiếng, bác bỏ rằng, rõ ràng Lão Đại và Lão Nhị cũng từng ngủ qua.
Điều tôi không ngờ là sau khi Z đặt ấm nước nóng xuống, nhìn tôi rồi nói một câu khiến tôi bật cười, cậu ấy nói, đừng tức giận, từ đầu đến giờ, chỉ có Tiểu Hà Điệp (Hoa Sen Nhỏ) mới có thể ngủ thôi.
Tôi nhớ rằng cuối cùng tôi đã hét lên một câu, ai giận chứ!
Tôi đang suy nghĩ, vì sao Z lại hất tay bạn cậu ấy ra, là vì cậu ấy ghét tên kia nhiều hơn, hay là coi tôi như tài sản riêng nhiều hơn?
Tôi nghĩ, bây giờ tôi không thể nào cũng Z chơi loại trò chơi này nữa. Tôi có thể, không thật sự chột dạ, nhưng có thể cũng chột dạ đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất