Chương 34
Thức dậy sau một đêm ngon giấc, Tô Đào bỗng nhớ đến chuyện tối qua.
Hôm nay là ngày đầu yêu qua mạng của bọn họ.
Tối hôm qua, Ragin đã hỏi cô: Em không hối hận chứ?
Đào mật: Em không có lý do gì để hối hận cả.
Đào mật: Còn anh thì sao?
Ragin im lặng một hồi lâu, sau đó mới trả lời: Thế thì, anh cũng không.
Vì tối qua cũng đã quá khuya, Tô Đào không gắng gượng thêm được lâu, mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay.
Thế nên hôm nay mới được tính là ngày đầu tiên.
Tô Đào mua đại một phần đồ ăn sáng trên đường đi làm, lúc đến studio, cô lại tình cờ gặp được một cặp đôi sắp cưới.
Hai người bọn họ khá hứng thú với hôn lễ kiểu truyền thống. Vừa hay, studio của Tô Đào cũng vừa cho ra mắt bộ sưu tập mới có liên quan đến hôn lễ kiểu truyền thống.
Mấy mẫu váy cưới chủ đạo được trưng bày trong studio đều là hàng siêu phẩm cực kỳ lộng lẫy.
Váy Tú Hà với đuôi váy thướt tha, khăn choàng đi kèm càng thêm đoan trang, sắc váy đỏ rực khiến người ta chỉ cần lướt qua thì khó mà quên được.
Các hoạ tiết thiêu và đường may trên váy cưới cực kỳ tinh tế, giá cả đặt làm theo yêu cầu cũng rất đắt, hình thêu phượng hoàng sinh động như thật, các phụ kiện kèm theo như quạt tròn, ngọc bội đều được thiết kế vô cùng hoàn mỹ.
Mũ phượng khăn voan, mười dặm hồng trang.
Bộ sưu tập váy cưới với concept mới này vừa được tung ra trên app, ngay lập tức đã thu hút không ít sự quan tâm nồng nhiệt từ rất nhiều người.
Dù sao thì hôn lễ kiểu truyền thống vẫn sở hữu một lượng “fan” khá hùng hậu.
Lần đầu tiên nhìn thấy thành phẩm, ngay chính Tô Đào cũng phải choáng ngợp.
Trong lúc đôi vợ chồng sắp cưới kia bàn bạc với nhau, Tô Đào tiện tay chụp một mẫu váy đẹp nhất ở trong tiệm rồi gửi sang cho Ragin.
Một lát sau, Ragin trả lời tin nhắn của cô.
Ragin: Em đang làm việc à?
Đào mật: Dạ, tiện tay nên chia sẻ với anh luôn, đây là bộ sưu tập mới của nhà em đấy, anh thấy sao?
Ragin: Đẹp lắm.
Ragin: Em thích hả?
Đào mật: Đương nhiên rồi, có điều em vẫn chưa có đối tượng kết hôn, nên chỉ đành phục vụ cho khách hàng của mình mà thôi. *thở dài*
Ragin: Dường như em đã quên một vài chuyện rồi thì phải.
Đào mật:... Hở?
Ragin: Tối hôm qua...
Ragin: Chúng ta đã xác định quan hệ rồi.
Mặt Tô Đào đỏ lựng, ngay lập tức, cô gõ chữ nhắn lại.
Đào mật: A a a đợi đã... Em chỉ nói là em muốn quen anh thôi chứ có nói là sẽ kết hôn với anh đâu.
Đào mật: Chạy trốn.jpg
Ragin cong môi: Em định trốn nợ à?
Đào mật: Không hề nhé.
Đào mật: Đừng nói là anh muốn cưới em thật đấy nhé...
Nghĩ đến khả năng này, lòng bàn tay Tô Đào vô thức đổ mồ hôi.
Ragin: Nếu em đồng ý, đều theo ý em.
Tô Đào không dám trêu anh thêm nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ đứng đắn, nghiêm túc khi làm việc của tên kia, nếu thật sự mà chơi lớn như thế thì đến lúc đó cô thật sự không biết phải kết thúc game thế nào nữa.
Đào mật: Cứ từ từ thôi, mới ngày đầu yêu nhau, chúng ta cứ hưởng thụ tình yêu ngọt ngào trước đã.
Nhưng, rõ ràng là, Ragin điềm tĩnh hơn cô rất nhiều.
Đến trưa, sau một buổi tư vấn vất vả cho cặp đôi khách hàng mới kia, Tô Đào mệt mỏi ngồi trước bàn pha cho mình một ly cà phê.
Đào mật: Mệt quá đi.
Ragin: Em ăn chưa?
Đào mật: Chưa ạ...
Đào mật: Đừng nói là anh định đặt đồ ăn cho em nhé?
Ragin: Ừ, em muốn ăn gì.
Đào mật: Không được, tạm thời em không thể để anh biết địa chỉ nơi làm việc của em được. Dù yêu nhau nhưng vẫn phải giữ lại cảm giác bí ẩn, không thể để anh biết quá nhiều thông tin về em sớm như thế.
Ragin im lặng một hồi lâu, năm phút sau, anh chỉ đáp lại một chữ: Được.
Đào mật: Nhưng mà để xua tan mệt mỏi thì vẫn còn có rất nhiều cách.
Ragin: Ví dụ như?
Tô Đào vừa gõ chữ vừa cười tủm tỉm.
Đào mật: Anh hôn em một cái đi.
Trong văn phòng luật, Trần Gia Hữu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên tay, hàng mi rủ xuống tạo nên một bóng mờ dưới mi mắt.
Cấp dưới đi tới hỏi anh, “Trần par, người vừa nãy nói rằng muốn vào gặp anh.”
Trần Gia Hữu ngước mắt lên, “Mời anh ta vào.”
Trước khi người nọ bước vào, Trần Gia Hữu lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Lần này, anh gửi một đoạn chat voice, chất giọng trầm thấp vang lên trong điện thoại, “Em muốn anh hôn em thế nào?”
Tô Đào không ngờ anh lại gửi tin nhắn thoại sang.
Trong studio vẫn còn có nhân viên, cô bèn lén tìm một chỗ vắng người để nghe tin nhắn của anh.
Đào mật: Thì... thì cứ hôn thôi.
Ragin: “Hửm?”
Tô Đào bực mình vì anh cứ bắt mình phải nói huỵch toẹt ra.
Tuy hiện giờ cô bày trò trêu anh, nhưng không có nghĩa cô là kiểu người bạo dạn.
Cô khẽ cắn môi, rồi trả lời: Tuỳ anh.
Cô trộm nghĩ, với tính của anh có lẽ anh chỉ gửi sang một icon *hôn* đầy qua loa mà thôi.
Mà cô cũng hiếm khi thấy anh gửi nhãn dán hay là meme.
Không ngờ.
Trong điện thoại, giọng người đàn ông như đang cố gắng ghìm xuống thật thấp, lại giống như đang dỗ dành ai đó, “Anh còn đang làm việc, em ngoan nhé.”
Cuối cùng, anh hơi dừng lại một chút mới nói tiếp, “Hôn em một cái.”
“Ngoan nhé.”
Da đầu Tô Đào tê rần.
Chẳng biết vì sao mà ngay vào lúc này, trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh chết tiệt kia.
Lần trước...
Ở khách sạn...
Khi chạm vào bờ môi mềm mại của người đàn ông, cô còn ngửi thấy mùi gỗ thơm mát thoang thoảng trên người anh, khiến người ta như say như mê.
Bây giờ nghe thấy giọng anh, cô lại bắt đầu có những suy nghĩ bậy bạ.
Có lẽ thấy sếp mình chui vào góc ngồi hơi lâu, nhân viên trong studio bước tới, lo lắng vỗ lên vai Tô Đào, hỏi, “Sếp ơi, chị có sao không?”
Tô Đào vội vàng cất điện thoại vào, quay đầu nhìn cô nàng, mím môi rồi đáp, “Chị không sao, em đi làm việc đi.”
...
Màn đêm dần buông.
Cả bầu trời sao lấp lánh chiếm trọn khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ sát sàn của văn phòng luật.
Điện thoại đang đặt trên bàn rung lên, là tin nhắn của Trần Bối Lỵ gửi đến.
Trần Bối Lỵ: Anh à, mấy hôm nay anh ở lại văn phòng luật không về hả?
CJY: Ừ.
Trần Bối Lỵ vừa cầm bình xịt nhỏ xịt lên chậu cây được đặt trên bậu cửa sổ, cô nhóc cẩn thận quan sát một lúc, rồi hỏi anh: Anh trồng cây gì thế?
CJY: Tulip.
Trần Bối Lỵ khom người ngắm nghía chậu hoa, thầm nghĩ anh trai mình trước đây chẳng hề có sở thích trồng hoa các kiểu, mà bây giờ lại rất để tâm là đằng khác. Mấy hôm nay anh bận việc trong văn phòng luật, thế nên đã đặc biệt dặn dò bảo cô nhóc đến đây tưới cây.
Trần Bối Lỵ: Sao tự dưng anh lại trồng cái này?
Quả nhiên.
Vừa hỏi xong, anh cô nhóc lại quay trở về dáng vẻ bận rộn ngay.
Ngoài tiệm hoa muốn mua loại nào chả có, thế mà ông anh nhà mình cứ phải tự mình trồng một chậu tulip ở nhà.
Trong lúc tưới nước cho tulip, Trần Bối Lỵ đã tra thử hướng dẫn trồng hoa tulip, hoá ra phải chăm cái tên này gần một tháng nó mới ra hoa.
Trần Bối Lỵ: Anh định tặng ai thế?
CJY: Em hỏi hơi nhiều rồi đấy.
Trần Bối Lỵ cau mày đứng bên cửa sổ suy tư.
Không lẽ anh ấy định tặng cho chị gái nào ư.
Nhưng mà...
Người này có thể là ai đây?
Trần Bối Lỵ cần cù chăm chỉ tưới hoa giúp anh trai đã được mấy ngày, đương lúc định kết thúc nhiệm vụ trở về nhà, chị Tô Đào lại mời cô nhóc hôm nay lên nhà chị chơi.
Trần Bối Lỵ ngại không dám đến nhà cô ăn chực thường xuyên, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Đào đã đánh bay sự do dự ở trong lòng cô nhóc.
Đào mật: Hôm nay Tiểu Tranh cũng đến đấy.
Cả người Trần Bối Lỵ run lên.
Dường như, đã lâu lắm rồi cô nhóc không được gặp Tô Tranh.
Cô nhóc đang định nhắn lại, thì Tô Đào lại gửi tin sang.
Đào mật: À đúng rồi, hôm nay anh của em có ở nhà không?
Trần Bối Lỵ: Anh ấy vẫn chưa về, sao vậy chị?
Đào mật: Không có gì, nếu anh ấy về rồi thì cùng lên đây ăn luôn.
Trần Bối Lỵ nghe thế thì thấy rất có lý, vội vàng đồng ý: Dạ, em biết rồi.
6 giờ rưỡi tối, tiếng chuông cửa vang lên.
Bình thường, mỗi khi có Tô Tranh ở đây, Tô Đào sẽ không cần phải xuống bếp. Bởi vì, tay nghề của cậu siêu đến mức cô chẳng còn có đất dụng võ.
Vừa mở cửa, hai anh em nhà kia đã đứng trước cửa ra vào.
Trần Gia Hữu mặc áo sơ mi đen, trong tay còn xách một cái thùng giữ nhiệt được cột lại bằng dây thừng.
Trông anh khá thoải mái, ống tay áo hơi kéo lên trên, mấy đường gân xanh trên cánh tay thoáng ẩn thoáng hiện.
Tô Đào cúi đầu nhìn thử, thắc mắc hỏi, “Đây là...”
Trần Bối Lỵ cười đáp, “Bọn em không thể đến tay không được, đây là cua lông, là món “extra” của tối nay đó chị.”
Trần Gia Hữu hơi nhướng mày, bờ môi khẽ hé, “Không biết em có thích không.”
Tô Đào thuận miệng nói không cần phải mang quà làm gì, rồi mang cua lông vào bếp.
Tô Tranh vừa định xử lý thì Trần Gia Hữu đã lên tiếng, “Để tôi làm cho.”
Tô Đào ngạc nhiên nhìn sang, “Anh cũng biết nấu cơm sao?”
Bóng lưng cao gầy của Trần Gia Hữu bước vào phòng bếp.
Trần Bối Lỵ đứng bên cạnh lên tiếng, “Anh trai em tuy không thường vào bếp, nhưng anh ấy vốn là người toàn năng, những thứ cần thiết đều biết làm cả. Thế nên em mới nói, nếu ai lấy được anh ấy thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Lời cô nhóc ám chỉ đã quá rõ ràng, nhưng Tô Đào lại giả ngu không hiểu.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, đồ ăn gần như đã được dọn hết lên bàn.
Lúc ăn cơm, Trần Bối Lỵ không dám nhìn sang Tô Tranh.
Cô nhóc chủ động hỏi Trần Gia Hữu, “Anh, có phải đây là lần đầu tiên anh đến nhà chị Tiểu Đào không?”
Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng cầm lấy đôi đũa tre, anh dửng dưng đáp, “Không phải.”
Trần Bối Lỵ bất ngờ, “Anh từng lên đây một mình rồi sao?”
Tô Đào hắng giọng, giải thích với cô nhóc, “Lần trước mẹ chị đến thăm có mời anh ấy lên ăn cơm một lần.”
Bấy giờ Trần Bối Lỵ mới vỡ lẽ, nhưng ngay sau đó, cô nhóc lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tô Tranh.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.
Tô Đào nhận ra sự xa lạ giữa hai cô cậu, sau bữa cơm, cô cố tình để hai đứa xuống lầu đi dạo giải khuây.
Trần Bối Lỵ mất tự nhiên, “Hay là...”
“Thôi đi.”
Tô Tranh đẩy xe lăn bằng một tay, cất giọng hờ hững, “Vậy để em tự đi.”
Nghe thấy thế, Trần Bối Lỵ chạy bước nhỏ ra cửa, lí nhí đáp, “Em cũng đi.”
Tô Tranh có hơi bất lực, nhưng bên môi vẫn vẽ lên một nụ cười.
Đợi sau khi hai cô cậu nhỏ xuống lầu rồi, trên bàn ăn chỉ còn lại một đống lộn xộn.
Tô Đào định dọn dẹp, thế nhưng người đàn ông bên cạnh chợt bước tới, hơi cúi xuống, “Em nghỉ ngơi đi.”
Lúc anh khom lưng, khuôn hàm góc cạnh hiện ra vô cùng rõ ràng, chiếc áo sơ mi bó sát người ôm lấy phần eo, phác hoạ thắt lưng đầy nam tính, dáng người tam giác ngược, mái tóc đen nhánh. Vốn thuộc tầng lớp tinh anh tài giỏi cao quý, nhưng lúc này đây, anh cũng có thể làm việc nhà rất xuất sắc.
Tô Đào chỉ nghĩ đây là lời khách sáo, thế nên cô cũng vội vàng bắt tay vào dọn dẹp cùng anh.
Dọn bàn ăn xong, Tô Đào rót cho anh một tách trà, thuận thế nhìn sang vách tường cách đó không xa, “Anh thấy bức tranh đó thế nào?”
Trần Gia Hữu nhướng mày, nương theo tầm mắt của cô nhìn sang.
Đó là bức Thiếu nữ say giấc mà Ragin đã tặng cho cô.
Trông anh rất bình tĩnh, chỉ thờ ơ đáp lại, “Cũng tạm được.”
Tô Đào cắn môi, “Đây là món quà của một người rất quan trọng tặng cho tôi đấy.”
Trần Gia Hữu nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Đào tiến lại gần hơn, hòng có thể quan sát vẻ mặt anh kỹ hơn.
Trần Gia Hữu bưng tách trà ở trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm.
Tô Đào thầm nghĩ, dù có quan sát thì cũng khó mà nhìn thấu vẻ mặt của anh, khi đang định bỏ cuộc...
Trần Gia Hữu bỗng lên tiếng, “Lần trước em nói em đang bận yêu đương, là anh ta sao?”
Khoé môi Tô Đào khẽ nhếch lên, “Đúng thế.”
Quả táo Adam của người đàn ông dịch chuyển, anh buông tách trà trên tay xuống, nhẹ nhàng nói, “Khoảng thời gian công tác ở Pháp, tôi nhắn tin cho em, nhưng em lại không trả lời.”
Bờ môi Tô Đào mấp máy, khi cô định lên tiếng, thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Chắc là hai đứa nhỏ kia trở về.
Tô Đào không kịp đáp lại lời anh, định ra mở cửa trước.
Không ngờ...
Ngay khi cô đang định đứng dậy, dưới chân như đạp phải thứ gì đó khiến cô lảo đảo, một giây sau, cả người cô rơi vào vòng tay vững chãi của người đàn ông.
Hương nước hoa mùi gỗ, hoà cùng hương bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Bàn tay ấm áp của anh đặt hờ bên eo cô, còn Tô Đào đứng quay lưng về phía anh, hô hấp trở nên dồn dập.
Trần Gia Hữu cụp mắt, toan mở miệng.
Cơ thể mềm mại của người con gái ngã vào lòng anh, dù là một người bình tĩnh lạnh lùng như anh thì giờ phút này cũng sẽ thấy xao động.
Sợi tóc đen nhánh rơi lên cổ tay anh, vòng eo nhỏ nhắn, dường như chỉ cần một bàn tay của anh thôi là đã có thể ôm trọn lấy nó.
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, ánh mắt hơi tối lại.
Thế nhưng, anh chưa kịp lên tiếng, Tô Đào nhìn lướt qua thật nhanh, sau đó cô cất giọng hơi khàn, “Tôi đã có bạn trai rồi.”
“Anh đừng như thế.”
Trần Gia Hữu, “...”
***
Tác giả:
Rốt cuộc là ai ghen với ai đây:)
Hôm nay là ngày đầu yêu qua mạng của bọn họ.
Tối hôm qua, Ragin đã hỏi cô: Em không hối hận chứ?
Đào mật: Em không có lý do gì để hối hận cả.
Đào mật: Còn anh thì sao?
Ragin im lặng một hồi lâu, sau đó mới trả lời: Thế thì, anh cũng không.
Vì tối qua cũng đã quá khuya, Tô Đào không gắng gượng thêm được lâu, mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay.
Thế nên hôm nay mới được tính là ngày đầu tiên.
Tô Đào mua đại một phần đồ ăn sáng trên đường đi làm, lúc đến studio, cô lại tình cờ gặp được một cặp đôi sắp cưới.
Hai người bọn họ khá hứng thú với hôn lễ kiểu truyền thống. Vừa hay, studio của Tô Đào cũng vừa cho ra mắt bộ sưu tập mới có liên quan đến hôn lễ kiểu truyền thống.
Mấy mẫu váy cưới chủ đạo được trưng bày trong studio đều là hàng siêu phẩm cực kỳ lộng lẫy.
Váy Tú Hà với đuôi váy thướt tha, khăn choàng đi kèm càng thêm đoan trang, sắc váy đỏ rực khiến người ta chỉ cần lướt qua thì khó mà quên được.
Các hoạ tiết thiêu và đường may trên váy cưới cực kỳ tinh tế, giá cả đặt làm theo yêu cầu cũng rất đắt, hình thêu phượng hoàng sinh động như thật, các phụ kiện kèm theo như quạt tròn, ngọc bội đều được thiết kế vô cùng hoàn mỹ.
Mũ phượng khăn voan, mười dặm hồng trang.
Bộ sưu tập váy cưới với concept mới này vừa được tung ra trên app, ngay lập tức đã thu hút không ít sự quan tâm nồng nhiệt từ rất nhiều người.
Dù sao thì hôn lễ kiểu truyền thống vẫn sở hữu một lượng “fan” khá hùng hậu.
Lần đầu tiên nhìn thấy thành phẩm, ngay chính Tô Đào cũng phải choáng ngợp.
Trong lúc đôi vợ chồng sắp cưới kia bàn bạc với nhau, Tô Đào tiện tay chụp một mẫu váy đẹp nhất ở trong tiệm rồi gửi sang cho Ragin.
Một lát sau, Ragin trả lời tin nhắn của cô.
Ragin: Em đang làm việc à?
Đào mật: Dạ, tiện tay nên chia sẻ với anh luôn, đây là bộ sưu tập mới của nhà em đấy, anh thấy sao?
Ragin: Đẹp lắm.
Ragin: Em thích hả?
Đào mật: Đương nhiên rồi, có điều em vẫn chưa có đối tượng kết hôn, nên chỉ đành phục vụ cho khách hàng của mình mà thôi. *thở dài*
Ragin: Dường như em đã quên một vài chuyện rồi thì phải.
Đào mật:... Hở?
Ragin: Tối hôm qua...
Ragin: Chúng ta đã xác định quan hệ rồi.
Mặt Tô Đào đỏ lựng, ngay lập tức, cô gõ chữ nhắn lại.
Đào mật: A a a đợi đã... Em chỉ nói là em muốn quen anh thôi chứ có nói là sẽ kết hôn với anh đâu.
Đào mật: Chạy trốn.jpg
Ragin cong môi: Em định trốn nợ à?
Đào mật: Không hề nhé.
Đào mật: Đừng nói là anh muốn cưới em thật đấy nhé...
Nghĩ đến khả năng này, lòng bàn tay Tô Đào vô thức đổ mồ hôi.
Ragin: Nếu em đồng ý, đều theo ý em.
Tô Đào không dám trêu anh thêm nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ đứng đắn, nghiêm túc khi làm việc của tên kia, nếu thật sự mà chơi lớn như thế thì đến lúc đó cô thật sự không biết phải kết thúc game thế nào nữa.
Đào mật: Cứ từ từ thôi, mới ngày đầu yêu nhau, chúng ta cứ hưởng thụ tình yêu ngọt ngào trước đã.
Nhưng, rõ ràng là, Ragin điềm tĩnh hơn cô rất nhiều.
Đến trưa, sau một buổi tư vấn vất vả cho cặp đôi khách hàng mới kia, Tô Đào mệt mỏi ngồi trước bàn pha cho mình một ly cà phê.
Đào mật: Mệt quá đi.
Ragin: Em ăn chưa?
Đào mật: Chưa ạ...
Đào mật: Đừng nói là anh định đặt đồ ăn cho em nhé?
Ragin: Ừ, em muốn ăn gì.
Đào mật: Không được, tạm thời em không thể để anh biết địa chỉ nơi làm việc của em được. Dù yêu nhau nhưng vẫn phải giữ lại cảm giác bí ẩn, không thể để anh biết quá nhiều thông tin về em sớm như thế.
Ragin im lặng một hồi lâu, năm phút sau, anh chỉ đáp lại một chữ: Được.
Đào mật: Nhưng mà để xua tan mệt mỏi thì vẫn còn có rất nhiều cách.
Ragin: Ví dụ như?
Tô Đào vừa gõ chữ vừa cười tủm tỉm.
Đào mật: Anh hôn em một cái đi.
Trong văn phòng luật, Trần Gia Hữu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên tay, hàng mi rủ xuống tạo nên một bóng mờ dưới mi mắt.
Cấp dưới đi tới hỏi anh, “Trần par, người vừa nãy nói rằng muốn vào gặp anh.”
Trần Gia Hữu ngước mắt lên, “Mời anh ta vào.”
Trước khi người nọ bước vào, Trần Gia Hữu lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Lần này, anh gửi một đoạn chat voice, chất giọng trầm thấp vang lên trong điện thoại, “Em muốn anh hôn em thế nào?”
Tô Đào không ngờ anh lại gửi tin nhắn thoại sang.
Trong studio vẫn còn có nhân viên, cô bèn lén tìm một chỗ vắng người để nghe tin nhắn của anh.
Đào mật: Thì... thì cứ hôn thôi.
Ragin: “Hửm?”
Tô Đào bực mình vì anh cứ bắt mình phải nói huỵch toẹt ra.
Tuy hiện giờ cô bày trò trêu anh, nhưng không có nghĩa cô là kiểu người bạo dạn.
Cô khẽ cắn môi, rồi trả lời: Tuỳ anh.
Cô trộm nghĩ, với tính của anh có lẽ anh chỉ gửi sang một icon *hôn* đầy qua loa mà thôi.
Mà cô cũng hiếm khi thấy anh gửi nhãn dán hay là meme.
Không ngờ.
Trong điện thoại, giọng người đàn ông như đang cố gắng ghìm xuống thật thấp, lại giống như đang dỗ dành ai đó, “Anh còn đang làm việc, em ngoan nhé.”
Cuối cùng, anh hơi dừng lại một chút mới nói tiếp, “Hôn em một cái.”
“Ngoan nhé.”
Da đầu Tô Đào tê rần.
Chẳng biết vì sao mà ngay vào lúc này, trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh chết tiệt kia.
Lần trước...
Ở khách sạn...
Khi chạm vào bờ môi mềm mại của người đàn ông, cô còn ngửi thấy mùi gỗ thơm mát thoang thoảng trên người anh, khiến người ta như say như mê.
Bây giờ nghe thấy giọng anh, cô lại bắt đầu có những suy nghĩ bậy bạ.
Có lẽ thấy sếp mình chui vào góc ngồi hơi lâu, nhân viên trong studio bước tới, lo lắng vỗ lên vai Tô Đào, hỏi, “Sếp ơi, chị có sao không?”
Tô Đào vội vàng cất điện thoại vào, quay đầu nhìn cô nàng, mím môi rồi đáp, “Chị không sao, em đi làm việc đi.”
...
Màn đêm dần buông.
Cả bầu trời sao lấp lánh chiếm trọn khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ sát sàn của văn phòng luật.
Điện thoại đang đặt trên bàn rung lên, là tin nhắn của Trần Bối Lỵ gửi đến.
Trần Bối Lỵ: Anh à, mấy hôm nay anh ở lại văn phòng luật không về hả?
CJY: Ừ.
Trần Bối Lỵ vừa cầm bình xịt nhỏ xịt lên chậu cây được đặt trên bậu cửa sổ, cô nhóc cẩn thận quan sát một lúc, rồi hỏi anh: Anh trồng cây gì thế?
CJY: Tulip.
Trần Bối Lỵ khom người ngắm nghía chậu hoa, thầm nghĩ anh trai mình trước đây chẳng hề có sở thích trồng hoa các kiểu, mà bây giờ lại rất để tâm là đằng khác. Mấy hôm nay anh bận việc trong văn phòng luật, thế nên đã đặc biệt dặn dò bảo cô nhóc đến đây tưới cây.
Trần Bối Lỵ: Sao tự dưng anh lại trồng cái này?
Quả nhiên.
Vừa hỏi xong, anh cô nhóc lại quay trở về dáng vẻ bận rộn ngay.
Ngoài tiệm hoa muốn mua loại nào chả có, thế mà ông anh nhà mình cứ phải tự mình trồng một chậu tulip ở nhà.
Trong lúc tưới nước cho tulip, Trần Bối Lỵ đã tra thử hướng dẫn trồng hoa tulip, hoá ra phải chăm cái tên này gần một tháng nó mới ra hoa.
Trần Bối Lỵ: Anh định tặng ai thế?
CJY: Em hỏi hơi nhiều rồi đấy.
Trần Bối Lỵ cau mày đứng bên cửa sổ suy tư.
Không lẽ anh ấy định tặng cho chị gái nào ư.
Nhưng mà...
Người này có thể là ai đây?
Trần Bối Lỵ cần cù chăm chỉ tưới hoa giúp anh trai đã được mấy ngày, đương lúc định kết thúc nhiệm vụ trở về nhà, chị Tô Đào lại mời cô nhóc hôm nay lên nhà chị chơi.
Trần Bối Lỵ ngại không dám đến nhà cô ăn chực thường xuyên, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Đào đã đánh bay sự do dự ở trong lòng cô nhóc.
Đào mật: Hôm nay Tiểu Tranh cũng đến đấy.
Cả người Trần Bối Lỵ run lên.
Dường như, đã lâu lắm rồi cô nhóc không được gặp Tô Tranh.
Cô nhóc đang định nhắn lại, thì Tô Đào lại gửi tin sang.
Đào mật: À đúng rồi, hôm nay anh của em có ở nhà không?
Trần Bối Lỵ: Anh ấy vẫn chưa về, sao vậy chị?
Đào mật: Không có gì, nếu anh ấy về rồi thì cùng lên đây ăn luôn.
Trần Bối Lỵ nghe thế thì thấy rất có lý, vội vàng đồng ý: Dạ, em biết rồi.
6 giờ rưỡi tối, tiếng chuông cửa vang lên.
Bình thường, mỗi khi có Tô Tranh ở đây, Tô Đào sẽ không cần phải xuống bếp. Bởi vì, tay nghề của cậu siêu đến mức cô chẳng còn có đất dụng võ.
Vừa mở cửa, hai anh em nhà kia đã đứng trước cửa ra vào.
Trần Gia Hữu mặc áo sơ mi đen, trong tay còn xách một cái thùng giữ nhiệt được cột lại bằng dây thừng.
Trông anh khá thoải mái, ống tay áo hơi kéo lên trên, mấy đường gân xanh trên cánh tay thoáng ẩn thoáng hiện.
Tô Đào cúi đầu nhìn thử, thắc mắc hỏi, “Đây là...”
Trần Bối Lỵ cười đáp, “Bọn em không thể đến tay không được, đây là cua lông, là món “extra” của tối nay đó chị.”
Trần Gia Hữu hơi nhướng mày, bờ môi khẽ hé, “Không biết em có thích không.”
Tô Đào thuận miệng nói không cần phải mang quà làm gì, rồi mang cua lông vào bếp.
Tô Tranh vừa định xử lý thì Trần Gia Hữu đã lên tiếng, “Để tôi làm cho.”
Tô Đào ngạc nhiên nhìn sang, “Anh cũng biết nấu cơm sao?”
Bóng lưng cao gầy của Trần Gia Hữu bước vào phòng bếp.
Trần Bối Lỵ đứng bên cạnh lên tiếng, “Anh trai em tuy không thường vào bếp, nhưng anh ấy vốn là người toàn năng, những thứ cần thiết đều biết làm cả. Thế nên em mới nói, nếu ai lấy được anh ấy thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Lời cô nhóc ám chỉ đã quá rõ ràng, nhưng Tô Đào lại giả ngu không hiểu.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, đồ ăn gần như đã được dọn hết lên bàn.
Lúc ăn cơm, Trần Bối Lỵ không dám nhìn sang Tô Tranh.
Cô nhóc chủ động hỏi Trần Gia Hữu, “Anh, có phải đây là lần đầu tiên anh đến nhà chị Tiểu Đào không?”
Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng cầm lấy đôi đũa tre, anh dửng dưng đáp, “Không phải.”
Trần Bối Lỵ bất ngờ, “Anh từng lên đây một mình rồi sao?”
Tô Đào hắng giọng, giải thích với cô nhóc, “Lần trước mẹ chị đến thăm có mời anh ấy lên ăn cơm một lần.”
Bấy giờ Trần Bối Lỵ mới vỡ lẽ, nhưng ngay sau đó, cô nhóc lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tô Tranh.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.
Tô Đào nhận ra sự xa lạ giữa hai cô cậu, sau bữa cơm, cô cố tình để hai đứa xuống lầu đi dạo giải khuây.
Trần Bối Lỵ mất tự nhiên, “Hay là...”
“Thôi đi.”
Tô Tranh đẩy xe lăn bằng một tay, cất giọng hờ hững, “Vậy để em tự đi.”
Nghe thấy thế, Trần Bối Lỵ chạy bước nhỏ ra cửa, lí nhí đáp, “Em cũng đi.”
Tô Tranh có hơi bất lực, nhưng bên môi vẫn vẽ lên một nụ cười.
Đợi sau khi hai cô cậu nhỏ xuống lầu rồi, trên bàn ăn chỉ còn lại một đống lộn xộn.
Tô Đào định dọn dẹp, thế nhưng người đàn ông bên cạnh chợt bước tới, hơi cúi xuống, “Em nghỉ ngơi đi.”
Lúc anh khom lưng, khuôn hàm góc cạnh hiện ra vô cùng rõ ràng, chiếc áo sơ mi bó sát người ôm lấy phần eo, phác hoạ thắt lưng đầy nam tính, dáng người tam giác ngược, mái tóc đen nhánh. Vốn thuộc tầng lớp tinh anh tài giỏi cao quý, nhưng lúc này đây, anh cũng có thể làm việc nhà rất xuất sắc.
Tô Đào chỉ nghĩ đây là lời khách sáo, thế nên cô cũng vội vàng bắt tay vào dọn dẹp cùng anh.
Dọn bàn ăn xong, Tô Đào rót cho anh một tách trà, thuận thế nhìn sang vách tường cách đó không xa, “Anh thấy bức tranh đó thế nào?”
Trần Gia Hữu nhướng mày, nương theo tầm mắt của cô nhìn sang.
Đó là bức Thiếu nữ say giấc mà Ragin đã tặng cho cô.
Trông anh rất bình tĩnh, chỉ thờ ơ đáp lại, “Cũng tạm được.”
Tô Đào cắn môi, “Đây là món quà của một người rất quan trọng tặng cho tôi đấy.”
Trần Gia Hữu nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Đào tiến lại gần hơn, hòng có thể quan sát vẻ mặt anh kỹ hơn.
Trần Gia Hữu bưng tách trà ở trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm.
Tô Đào thầm nghĩ, dù có quan sát thì cũng khó mà nhìn thấu vẻ mặt của anh, khi đang định bỏ cuộc...
Trần Gia Hữu bỗng lên tiếng, “Lần trước em nói em đang bận yêu đương, là anh ta sao?”
Khoé môi Tô Đào khẽ nhếch lên, “Đúng thế.”
Quả táo Adam của người đàn ông dịch chuyển, anh buông tách trà trên tay xuống, nhẹ nhàng nói, “Khoảng thời gian công tác ở Pháp, tôi nhắn tin cho em, nhưng em lại không trả lời.”
Bờ môi Tô Đào mấp máy, khi cô định lên tiếng, thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Chắc là hai đứa nhỏ kia trở về.
Tô Đào không kịp đáp lại lời anh, định ra mở cửa trước.
Không ngờ...
Ngay khi cô đang định đứng dậy, dưới chân như đạp phải thứ gì đó khiến cô lảo đảo, một giây sau, cả người cô rơi vào vòng tay vững chãi của người đàn ông.
Hương nước hoa mùi gỗ, hoà cùng hương bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Bàn tay ấm áp của anh đặt hờ bên eo cô, còn Tô Đào đứng quay lưng về phía anh, hô hấp trở nên dồn dập.
Trần Gia Hữu cụp mắt, toan mở miệng.
Cơ thể mềm mại của người con gái ngã vào lòng anh, dù là một người bình tĩnh lạnh lùng như anh thì giờ phút này cũng sẽ thấy xao động.
Sợi tóc đen nhánh rơi lên cổ tay anh, vòng eo nhỏ nhắn, dường như chỉ cần một bàn tay của anh thôi là đã có thể ôm trọn lấy nó.
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, ánh mắt hơi tối lại.
Thế nhưng, anh chưa kịp lên tiếng, Tô Đào nhìn lướt qua thật nhanh, sau đó cô cất giọng hơi khàn, “Tôi đã có bạn trai rồi.”
“Anh đừng như thế.”
Trần Gia Hữu, “...”
***
Tác giả:
Rốt cuộc là ai ghen với ai đây:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất