Chương 37
Cửa phòng khách sạn được mở ra, hai người bước vào trong.
Tô Đào giũ bớt mớ tuyết bám ở trên người mình, chóp mũi cô đỏ ửng, vài sợi tóc ướt đẫm, trông cô giống hệt một con vật nhỏ vừa bị xối tuyết ở bên ngoài.
Trần Gia Hữu để cô vào phòng trước.
Vì để tránh lúng túng, Tô Đào vừa vào phòng liền mở TV lên ngay.
Âm thanh ồn ào lập tức vang lên trong căn phòng, xoa dịu bầu không khí im lặng gượng gạo giữa hai người bọn họ.
Tô Đào nhìn lướt một vòng quanh căn phòng, khẽ hỏi, “Anh ngủ giường nào?”
Trần Gia Hữu cởi áo khoác xuống, một tay tháo khuy măng sét, giọng đầy thản nhiên, “Có gì khác nhau sao?”
Tô Đào, “...”
Hai chiếc giường giống hệt nhau, chỉ có khác mỗi vị trí mà thôi.
Cô vốn chỉ lịch sự hỏi một câu, nhưng thấy cái người này hệt như khúc gỗ chẳng hiểu chuyện tình cảm, cô dứt khoát ngồi xuống chiếc giường bên cạnh cửa sổ.
Vào phòng chưa được bao lâu, điện thoại của Trần Gia Hữu bỗng vang lên.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua, rồi nhỏ giọng nói với cô, “Tôi đi nghe điện thoại nhé.”
Tô Đào, “Ừm.”
Anh đưa tay mở cánh cửa thông ra ban công, nhấc chân bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, một mình đứng ngoài sân thượng.
Trong màn đêm, dáng người cao ráo của người đàn ông trông lại càng có cảm giác an toàn hơn.
Tuyết vẫn chưa chịu ngớt.
Trần Gia Hữu đút một tay vào túi, tay còn lại cầm điện thoại, bờ môi mỏng khẽ mấp máy, hàng mi cong hơi rủ xuống mang theo vẻ gợi cảm khó nói.
Người gọi đến là Trần Hoa.
Chuyến công tác sang Pháp của Trần Gia Hữu lần trước cũng là vì giúp ông xử lý chút chuyện trong công ty.
Lòng Trần Hoa vẫn cứ cảm thấy nôn nao bất an, mà ông lại không thể nhờ người ngoài giúp đỡ, thế nên đành phải bảo Trần Gia Hữu giúp mình.
Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi, thế nên ông gọi cho Trần Gia Hữu để xác nhận lại.
Trần Gia Hữu đối đáp rất bình tĩnh, “Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả, ba còn lo lắng chuyện gì?”
Trần Hoa, “... Bên đó, anh không gặp rắc rối gì chứ?”
Trần Gia Hữu, “Con đã đồng ý giúp thì ba không cần quan tâm đến những chuyện khác, con sẽ giải quyết hết thảy.”
Thậm chí là... bao gồm một vài thủ đoạn dùng để nắm thóp ông.
Trần Gia Hữu không cần ông giúp đỡ, càng không cần cái người có tính thích kiểm soát này can dự vào cuộc sống của mình.
Nếu muốn đối đầu với Trần Hoa, thì cần phải mạnh mẽ hơn ông bội phần.
Thế nên, trong lúc giúp ông giải quyết mối nguy cơ, Trần Gia Hữu đã tiện tay lấy được những chứng cứ có thể uy hiếp ông.
Hiện giờ đang là lúc Trần Hoa nơm nớp bất an, Trần Gia Hữu sẽ không đề cập đến chuyện ấy, chỉ nói vài câu để ông yên lòng, khẳng định công ty sẽ không xảy ra vấn đề nào nữa.
Nhưng...
Đó cũng là vì vẫn chưa đến thời điểm thích hợp.
Trông anh hờ hững chẳng mấy bận tâm, nhưng thật ra anh đã sớm nắm được nhược điểm của Trần Hoa. Hơn nữa, đến bây giờ cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng, Trần Hoa đã lực bất tòng tâm.
Trần Gia Hữu vẫn chưa có ý định đối phó với ông ngay bây giờ, nhưng nếu có một ngày ông dám can dự vào cuộc sống của anh, khi ấy anh nhất định sẽ khiến ông không còn đường để phản kích.
Hai cha con vốn chẳng có chủ đề chung, trò chuyện dăm ba câu đứt quãng với nhau, Trần Gia Hữu tiện tay cúp điện thoại.
Ngay khi vừa cúp máy, anh bỗng quay đầu nhìn vào phòng, người con gái ở bên trong cũng vừa lúc nhìn về phía này.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim mềm mại, quần jeans xanh nhạt ôm lấy đôi chân thon dài, mấy đầu ngón tay trắng như ngó cần.
Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau trên không trung.
Một người ở trong phòng, một kẻ ngoài ban công.
Một bên ấm áp, một bên rét lạnh.
Trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, một mình đứng lẻ loi giữa trời tuyết trắng.
Sau một thoáng thất thần, cô giả vờ điềm nhiên ngoảnh mặt đi.
Không ngờ, một giây sau...
- - “Hắt xì.”
Tiếng hắt xì bất thình lình vang lên.
Tô Đào xoa chóp mũi, lúng ta lúng túng.
Người đàn ông đứng bên ngoài ban công hơi nhoẻn môi cười, sau đó đẩy cửa đi vào.
Khi anh vừa bước vào phòng, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh.
“Em tắm đi.”
“Trời đang lạnh, đừng để bị cảm.”
Tô Đào ngẩng đầu nhìn anh, “Anh...”
Người đàn ông tiện tay cầm lấy áo khoác đang vắt ở một bên, lên tiếng, “Tôi ra ngoài dạo một vòng.”
Dường như anh đã nhận ra lo lắng của cô, nói xong anh liền mở cửa bước ra ngoài.
Anh đi rồi, lúc này Tô Đào mới đi vào phòng tắm tắm nước nóng.
Không lâu sau, khi cả người dần dần ấm lên, Tô Đào bước ra khỏi phòng tắm.
Cô vẫn mặc lại quần áo cũ của mình, nhưng cả người đã nhẹ nhõm thoải mái hơn, bao mệt mỏi cũng đã tan biến.
Chẳng mấy chốc, Trần Gia Hữu cũng đã quay về.
Anh còn cầm theo hai tô mì trên tay, thong thả đi tới trước bàn, nói, “Bên ngoài chỉ còn mấy cửa hàng mở cửa, tôi chỉ mua đại một món, không biết em có thích không.”
Trong thời tiết thế này mà nhận được một phần đồ ăn bốc khói nghi ngút ở trước mặt thì đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Tô Đào vội vàng cám ơn anh, “Làm phiền anh quá.”
Trần Gia Hữu quay lại nhìn cô, cất giọng điềm tĩnh, “Không phiền.”
Người đàn ông rủ mi mắt, dáng vẻ cúi đầu mở túi đồ ăn trông quá đỗi dịu dàng,
Tô Đào ngồi bên cạnh, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc sang nhìn anh.
Dù không ngẩng đầu nhưng Trần Gia Hữu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của cô liên tục đảo qua người mình. Anh lấy đũa trong túi đựng đồ ra, thản nhiên buông lời, “Trông tôi còn ngon mắt hơn cả đồ ăn sao?”
Tô Đào ngớ người.
Vài giây sau, cô vội vã lảng mắt sang chỗ khác.
Cái người này, không ngẩng đầu mà vẫn phát hiện được cô đang nhìn trộm anh.
May là Trần Gia Hữu không trêu cô thêm, anh đưa đôi đũa sang, nói, “Tranh thủ còn nóng em ăn đi.”
Trong lúc dùng bữa, bầu không khí giữa hai người vô cùng yên tĩnh.
Ăn xong, anh đi đến bên giường, bắt đầu cởi bỏ đồng hồ đeo tay.
Một giây sau đó, ngón tay thon dài của anh chầm chậm đưa lên trên cà vạt nơi cổ áo.
Tô Đào, “...”
Người đàn ông đưa một tay rút chiếc cà vạt màu đen xuống, ném lên giường.
Không hiểu sao, hình ảnh chiếc cà vạt màu đen rơi xuống ga giường trắng tinh lại tạo ra một sự tương phản thị giác vô cùng ấn tượng.
Tô Đào dõi mắt xem TV, nhưng thực chất lại đang lắng tai thu hết mọi động tĩnh ở phía bên kia.
Cô như chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân.
Có phải Trần Gia Hữu chuẩn bị đi tắm không?
Quả nhiên.
Chỉ một lát sau, Trần Gia Hữu đứng đậy đi vào phòng tắm.
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Toàn bộ căn phòng như chìm trong âm thanh đột ngột và vang vọng này.
Cô bỗng thấy may mắn làm sao, cũng may là thiết kế của khách sạn này khá là bình thường, nếu gặp phải kiểu phòng tắm lắp bằng kính trong suốt kia...
Có lẽ đêm nay hai người đều sẽ bị cảm mất thôi.
Tuy nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy hơi nước bay ra từ cửa phòng tắm, Tô Đào vẫn thấy lòng mình rối như mớ bòng bong.
Cảnh tượng trước mắt đúng là mập mờ quá thể quá đáng mà.
Anh vẫn còn đang tắm ở bên trong, Tô Đào bỗng nhớ lại hình ảnh mà mình đã bất cẩn trông thấy lần trước.
Để dời đi sự chú ý của bản thân, cô lôi điện thoại ra, lướt xem tin tức.
Cả tối nay cô vẫn chưa gửi cho Ragin tin nhắn nào cả.
Nhớ đến câu nói cố tình của Trần Gia Hữu trước khi vào khách sạn, Tô Đào cắn môi, soạn tin nhắn rồi gửi đi.
Đào mật: Hôm nay em đi chụp hình cả ngày mệt quá.
Đào mật: Giữa chừng có chút chuyện xảy ra, nhưng may là mọi thứ điều đã được giải quyết cả rồi.
Đào mật: Em không nói nhiều với anh được, điện thoại chỉ còn lại 2% pin thôi, bây giờ em đang ở tạm trong một khách sạn bên ngoài.
Nói xong, cô lại chụp lại màn hình hiển thị lượng pin của mình rồi gửi sang cho anh.
Điện thoại của cô hết pin thật rồi.
Không hiểu sao mà khách sạn này lại chẳng có chỗ nào để sạc cả.
Tô Đào chỉ đành trơ mắt nhìn điện thoại mình dần cạn pin rồi sập nguồn.
Tiếng ồn ào trong TV vẫn tiếp tục vang lên đều đều.
Bỗng nhiên, tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng lại.
Tô Đào như cảm nhận được, cô quay đầu nhìn sang.
Thoắt cái, cửa phòng tắm hé mở, người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen bước ra ngoài, sợi tóc đen nhánh vẫn còn đang nhỏ nước, phần áo trước ngực hơi phanh ra, làm lộ cơ ngực rắn rỏi nhưng cũng rất trắng trẻo.
Tô Đào chỉ vội nhìn lướt qua thôi mà đã thấy đôi môi mình khô khốc đến lạ.
Hình ảnh thế này... khó trách khiến người ta suy nghĩ miên man.
Cô không dám nhìn lâu, vờ nghiêm túc dời mắt nhìn lên màn hình TV.
Không ngờ, ngay một giây sau đó, người đàn ông mang theo mùi hương hoa dành dành trên người chầm chậm đi lướt qua trước mặt cô.
Tô Đào, “...”
Hai người ở cùng một phòng, sao lại có thể vờ như không nhìn thấy nhau cho được.
Trần Gia Hữu đi tới chiếc giường của mình, cô nhìn thấy mấy đầu ngón tay của anh nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại.
Hai giây sau, đuôi mắt anh hơi nhướng lên, rồi lại buông điện thoại xuống.
Lúc này, Tô Đào đã chuẩn bị đi ngủ.
Cô tắt TV, rút mình vào chăn, cất giọng ồm ồm, “Tôi ngủ đây.”
Người đàn ông phía sau không nói gì.
Lại qua hai phút sau, Tô Đào ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia đang tiến lại gần mình.
Anh đi sang, tắt hết đèn trong phòng đi.
Cô nghe thấy động tĩnh của anh, hàng mi vô thức rung rung.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Đào nghe thấy anh đứng phía sau gọi tên mình.
“Tô Đào.”
“Em ngủ chưa?”
Sao Tô Đào có thể ngủ nhanh thế được, cô trở mình, quay mặt về hướng ngược lại, thỏ thẻ hỏi lại, “Sao thế?”
Trần Gia Hữu bất lực xoa ấn đường.
Có vẻ như cô chẳng hề có ý đề phòng anh.
Nhưng mà...
Nếu hôm nay người ở cùng phòng với cô là người khác, e rằng mọi chuyện sẽ khó giải quyết hơn.
Anh không biết phải giải thích với cô như thế nào. Nhưng dù đó có là một người đàn ông thanh tâm quả dục đi nữa thì cũng khó tránh khỏi cảm xúc xao động quấy phá.
Anh vốn định thử khuyên cô một lần, thế nhưng, trong lòng lại dấy lên một luồng khí khô nóng khó tả.
Trần Gia Hữu chợt rút hết lại những lời muốn nói.
Thôi.
Anh cũng chẳng phải thánh nhân, chẳng thể nào giữ được lý trì hoàn toàn.
Trần Gia Hữu thở dài một hơi, giọng nói đã khàn đi, “Không có gì.”
“Em ngủ đi.”
Trong căn phòng tối đen như mực, hai mắt Tô Đào lại như phát sáng.
Nụ cười hiện lên bên khoé môi, dường như cô có thể đoán được ẩn ý trong lời nói của Trần Gia Hữu.
Không ngờ, một người đàn ông nghiêm túc đứng đắn như thế lại có thể viết hết suy nghĩ của mình lên trên mặt.
Anh không nói, thế nên cô cũng vờ như không hiểu.
Trong phòng vang lên một tiếng ngáp khe khẽ.
Tô Đào vùi đầu vào chăn, trông như một chú đà điểu xinh xắn, nhỏ giọng nói, “Ngủ thôi.”
“Buồn ngủ quá.”
Trần Gia Hữu, “... Ừm.”
...
Sau khi trở về, hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện đêm hôm ấy.
Trần Bối Lỵ còn tò mò hỏi anh trai, “Đêm đó tuyết rơi lớn lắm, sao anh không về nhà?”
Trần Gia Hữu tập trung đọc hồ sơ vụ án trên tay, đáp lại vu vơ, “Sao?”
Trần Bối Lỵ, “Em định sang đây ăn chực... Nhưng không thấy anh ở nhà.”
Trần Gia Hữu im lặng vài giây, “Anh ở văn phòng.”
Trần Bối Lỵ như chợt vỡ lẽ, “Hoá ra là thế.”
Sau đó cô nhóc có lên lầu gõ cửa nhà chị Tiểu Đào, nhưng trong nhà cũng chẳng có ai.
Suýt nữa là cô nhóc hiểu lầm rồi.
Nhưng khi nghe anh mình trả lời như thế, chút nghi ngờ trong lòng Trần Bối Lỵ cũng đã tan theo mây khói.
Ông anh cuồng công việc của cô nhóc có ở lại văn phòng tăng ca cũng là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ cả.
Nhưng sau đó Trần Bối Lỵ lại biết được một chuyện.
Nửa tháng sau là đến sinh nhật của Tô Đào.
Cô nhóc biết được chuyện này trong lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Tô Tranh.
Trần Bối Lỵ giật mình, “Sao anh không nói chuyện này với em sớm hơn?”
Tô Tranh, “Sao thế?”
Trần Bối Lỵ, “Bây giờ gấp quá, em không biết phải chuẩn bị quà gì nữa.”
Tô Tranh, “Không sao đâu, chị ấy không quan trọng chuyện này đâu, chỉ cần em có lòng đến chơi là được rồi.”
Tuy nói là nói thế, nhưng Trần Bối Lỵ vẫn bỏ tâm tư để lên kế hoạch.
Cô nhóc còn tiện thể thông báo chuyện này với ông anh trai của mình.
Nhưng lạ cái là, anh trai cô nhóc chẳng mấy bất ngờ với tin này.
Trần Bối Lỵ khoanh tay lại, hỏi, “Sao anh chẳng bất ngờ gì thế?”
Trần Gia Hữu, “Em muốn thấy anh phản ứng thế nào?”
Thật ra thì anh đã biết sinh nhật của cô từ rất lâu rồi.
Trước đó, trong một lần nói chuyện phiếm của hai người, Đào mật đã hỏi: Anh có tin vào mấy cái tử vi cung hoàng đạo hay không?
Ragin: Còn em thì sao?
Đào mật: Em thì 50:50, nhưng nếu là anh thì em có hơi tò mò. *ló đầu thăm dò*
Ragin: Em thuộc cung nào?
Đào mật: Cung Nhân mã.
Ragin: Ngày mấy.
Đào mật: Ngày 5.
Thế là...
Ngày hôm đó, người vốn luôn có niềm tin tuyệt đối vào khoa học như Trần par lại đi tìm hiểu về các chòm sao.
Chậu tulip trên bậu cửa sổ đang phát triển rất tốt.
Ánh mắt anh lẳng lặng lướt qua một vòng.
Hình như sắp ra hoa rồi.
Trần Bối Lỵ không phát hiện động thái lạ của anh trai, vẫn mải mê nói, “Tuy bình thường anh vẫn luôn trưng ra cái mặt lạnh như tiền này, nhưng hiện tại hai người vẫn không có tiến triển gì, em thấy anh vẫn nên tranh thủ cơ hội này mà chuẩn bị cho chị ấy một món quà bất ngờ đi.”
Trần Bối Lỵ dốc hết lòng hết dạ bày kế cho anh trai, tuy anh cô nhóc không thèm để ý đến mình, nhưng Trần Bối Lỵ vẫn không từ bỏ chuyện làm bà mai cho hai người bọn họ.
Cô nhóc hỏi Tô Đào, “Chị Tiểu Đào ơi, chị định tổ chức sinh nhật thế nào vậy ạ?”
Lúc ấy Tô Đào vẫn đang bận bàn chuyện công việc với đối tác qua điện thoại, cô đáp luôn mà chẳng hề ngẩng đầu, “Sinh nhật ư? Chị chưa có ý định gì cả.”
“Hôm ấy chị có định tổ chức sinh nhật không?”
Tô Đào, “Chắc là không đâu... Sinh nhật thôi mà, không cần phải làm lớn thế.”
Trần Bối Lỵ, “Sao thế được, chị đã quần quật làm việc cả năm trời, ngay cả sinh nhật mình cũng không quan tâm thì đâu có được, hay để em tổ chức party sinh nhật cho chị nhé?”
Trần Bối Lỵ thuyết phục cả buổi trời, Tô Đào thấy cô nhóc quá có tâm nên đồng ý luôn, có điều nếu đặt bánh ngọt thì phải đặt ở cửa tiệm của Trần Bối Lỵ, và cô nhóc phải dựa theo bảng giá mà tính tiền bình thường.
Trần Bối Lỵ vốn chẳng muốn thu tiền của cô, chỉ đáp qua loa cho có lệ, “Đến lúc đó tính sau đi chị.”
Sau khi nói chuyện với đối tác xong, Tô Đào nhìn thấy tin nhắn Ragin gửi đến.
Ragin: Đêm nay anh phải đi gặp khách hàng.
Khoé môi Tô Đào hơi nhếch lên.
Đào mật: Thế là phải uống rượu à?
Ragin: Có lẽ thế, nhưng anh sẽ cố gắng về sớm.
Đào mật: Nếu anh uống rượu, chuyên mục nghe kể chuyện trước khi ngủ của em có thể nghỉ một bữa.
Ragin: Anh sẽ cố gắng về sớm.
Ragin: Không làm chậm trễ giấc ngủ của quý cô hồ ly đâu.
Đào mật: Ồ...
Đào mật: Giấc ngủ của em quan trọng hơn cả công việc của anh sao?
Ragin: Đương nhiên rồi.
Ragin: Em luôn là ưu tiên hàng đầu của anh.
Tô Đào nhấp một ngụm sữa nóng, mường tượng ra dáng vẻ của người đàn ông khi nói ra những lời này.
Ngay từ ban đầu, đây rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng sau khi dần dần đắm chìm vào trong đó, cô lại phát hiện ra mình cũng đã bắt đầu tận hưởng nó.
Mười một giờ rưỡi khuya.
Tô Đào đang định đi ngủ, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Ragin: Em ngủ chưa?
Đào mật: Khéo thật, em đang định ngủ đây.
Ragin: Xem ra anh vẫn chưa về muộn lắm.
Tin nhắn vừa được gửi đi, anh đã gọi thoại sang cho cô.
Tô Đào nhận điện thoại, đặt ở bên cạnh gối nằm, thỏ thẻ hỏi, “Anh về rồi hả?”
“Ừm.”
“Anh về rồi.” Giọng người đàn ông mang theo vẻ uể oải, lộ ra cảm giác gợi cảm sau khi thấm men say.
“Anh có khó chịu ở đâu không?”
“Anh vẫn ổn.” Dứt lời, anh khẽ cười, “Em đang quan tâm anh đấy à?”
Tô Đào, “Có phải anh bất ngờ vì có một cô bạn gái đạt chuẩn như em đây đúng không?”
Ragin: “Em rất tốt.”
Ragin: “Không phải đạt chuẩn, mà là đạt điểm tối đa.”
Tô Đào cực kỳ hài lòng với câu trả lời của anh, khi đang định lên tiếng tiếp lời, cô bất cẩn làm rơi miếng bánh quy xuống đất, Tô Đào khẽ hét lên đầy hoảng hốt.
Ragin: “Sao thế em?”
Tô Đào cúi đầu kiểm tra, rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
“Em còn tưởng cái gì, làm rơi đồ thôi ạ.”
Người đàn ông bên kia im lặng vài giây, sau đó lên tiếng, “Sắp đến sinh nhật của em rồi đấy.”
Tô Đào, “Đúng vậy, ban đầu em không định tổ chức, nhưng bạn bè xung quanh có ý này nên em cũng chiều theo.”
Ragin: “Em có muốn quà gì không?”
Tô Đào, “... Anh muốn tặng quà cho em sao?”
Ragin: “Là bạn trai của em, anh nghĩ đây là nghĩa vụ của mình.”
Liên quan đến chuyện quà cáp, Tô Đào thật sự không có ý tưởng gì.
Cô ngại ngùng đáp, “Anh kể chuyện cho em nghe mỗi ngày đã là món quà tốt nhất rồi.”
Ragin buồn cười, “Thế cũng được sao?”
Tô Đào, “Đương nhiên rồi...”
Tô Đào, “Đâu phải anh không biết giọng mình gợi cảm thế nào...”
Lời này cô chỉ lí nhí trong miệng, nhưng Ragin vẫn nghe thấy.
“Hửm?”
“Gợi cảm à?” Anh hạ giọng hỏi lại.
Tô Đào mím môi, “Đúng vậy.”
Ragin không hiểu lắm về sở thích của mấy cô nhóc, nhưng anh vẫn hỏi tiếp, “Thế em còn thích gì nữa?”
Tô Đào nhớ đến mỗi lần gặp mặt anh...
Anh đứng bên cạnh mình, dáng người cao khoẻ, viền cằm góc cạnh, mỗi khi anh cụp mắt nhìn cô, quả táo Adam lại dịch chuyển lên xuống, làn da trắng lạnh toát ra khí chất lạnh lùng và cao quý.
Cô bẽn lẽn thú thực với anh, “Với em thì đàn ông sở hữu quả táo Adam đẹp cũng rất quyến rũ.”
Cô nói xong lại thấy hối hận.
Tiêu rồi.
Có phải cô nói với Ragin quá nhiều rồi không.
Khi cô vẫn còn đang tự trách bản thân, Ragin bỗng bật cười khe khẽ.
Ragin: “Em đừng xấu hổ.”
Ragin: “Anh rất vui khi có thể hiểu em hơn.”
Tô Đào cắn môi, gương mặt dần ửng đỏ.
Không thể để Ragin hiểu mình thêm nữa.
Nếu còn hiểu sâu hơn, anh sẽ phát hiện ra... Cô có rất nhiều đam mê kì lạ.
Nghĩ đến đây, Tô Đào vô thức vùi sâu vào chăn hơn.
Hình như mình đã bất cẩn để lộ hơi nhiều rồi...
...
Ngày hôm sau.
Lúc ra khỏi cửa, Tô Đào mới nhận ra hôm nay là ngày xe của cô bị hạn chế lưu thông.
Có nghĩa là hôm nay cô không thể lái xe ra ngoài, chỉ có thể bắt taxi.
Khi cô đang chuẩn bị gọi xe, lại bất ngờ trông thấy Trần Gia Hữu từ phía xa chạy đến.
Anh hướng mắt về phía cô, hàng mày hơi nhếch lên, đôi mắt đen lay láy nhìn sang như đang kiểm tra tình hình, “Có cần tôi đưa em đi một đoạn không?”
Tô Đào ngẫm nghĩ một lúc, “Thế có tiện không ạ?”
Trần Gia Hữu mở cửa xe, thản nhiên đáp lại, “Tôi đi ngang qua studio của em, tiện đường.”
Anh đã nói thế, Tô Đào bèn lên xe.
Trên xe.
Bàn tay với những khớp ngón tay rõ ràng đặt trên vô lăng, dáng vẻ lái xe của anh trông cực kỳ vững vàng.
Kể từ sau cái lần ở cùng khách sạn trở về, hai người cũng ít khi gặp mặt nhau.
Hôm nay vừa chạm mặt, Tô Đào bối rối không biết làm sao để bắt chuyện với anh.
Có điều, buổi sáng vốn là thời gian đầu óc vẫn còn lờ đờ chưa kịp tỉnh táo.
Màn hình điện thoại chợt hiện lên vài tin nhắn từ Thịnh Ấu Di.
Cô bấm mở, là một video ngắn không biết cô nàng này lưu từ nguồn nào.
Tô Đào nhướng mày, bấm vào video xem thử coi là gì.
Tô Đào, “...”
Con nhỏ này, mới sáng ngày ra mà đã hừng hực sức sống như thế, không biết đào từ đâu ra một cái clip để lộ cơ bụng của nam sinh viên trẻ khoẻ cường tráng gửi sang cho cô, lại còn lấy một cái danh mỹ miều là có đồ ngon thì phải chia sẻ cho chị em tốt.
Tô Đào cũng chỉ nhìn lướt qua, sẵn tiện thưởng thức cơ bụng của trai đẹp một chút.
Lại không ngờ, lúc cô đang mải mê xem video, người đàn ông ngồi bên cạnh hơi cúi xuống nhìn về phía bên này.
Cô vốn nghĩ Trần Gia Hữu sẽ không chú ý mình.
Nhưng bỗng nhiên, một giong nói lạnh lùng lướt qua tai cô.
“Đẹp lắm à?” Chất giọng hờ hững của người đàn ông vang lên.
Tô Đào giật nảy mình, vội vàng ngước mắt lên.
Ánh ban mai đầu đông hắt lên gương mặt anh, tuy trông có hơi lạnh lùng, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh.
Tô Đào chột dạ cất điện thoại vào, ấp úng trả lời, “Cũng được.”
Trần Gia Hữu im lặng hồi lâu.
Mấy phút sau, anh hời hợt cất giọng, “Em thích kiểu đấy à?”
Tô Đào khó hiểu, ngơ ngác hỏi lại, “Kiểu nào cơ?”
Đúng lúc xe dừng lại trước đèn đỏ.
Trần Gia Hữu bèn dừng xe, nghiêng đầu nhìn sang, hàng mày hơi cau lại.
Thật ra Tô Đào vẫn còn chưa nói hết, mấy người trong video này vốn chẳng có ai có dáng người đẹp hơn anh cả.
Nhưng cô không dám nói.
Trần Gia Hữu cũng không có ý định truy hỏi, anh mấp máy đôi môi, đáp lại, “Không có gì.”
“Nhưng bình thường em thích xem mấy cái này sao?”
Tô Đào, “...”
Mấy cái này là mấy cái gì?
Rõ ràng là ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp hết mà.
Tô Đào có cảm giác, ở trước mặt luật sư Trần có hình tượng nghiêm túc lạnh lùng, dường như cô không cùng đẳng cấp với anh.
Với tâm thế chẳng còn gì phải sợ, cô hừ một tiếng, dõng dạc đáp, “Đúng vậy.”
“Không chỉ có thế thôi đâu.”
Trần Gia Hữu liếc sang, “Còn gì nữa?”
“Anh tò mò lắm à?” Cô cười tít mắt hỏi anh.
Trần Gia Hữu, “...”
Tô Đào nghiêm túc nói, “Nếu anh tò mò như thế, vậy lát nữa có rảnh tôi sẽ gửi sang cho anh tham khảo nhé.”
Trần Gia Hữu đánh tay lái, cất giọng hời hợt, “Em gửi đi.”
***
Tác giả:
Đào mật: Chuẩn bị gửi hàng trữ thôi nào.
Trần par: Gửi cho anh mở mang đầu óc một tí.
Dù bà xã có nhiều đam mê cỡ nào thì Trần par cũng có thể chiều tới bến.:)
Tô Đào giũ bớt mớ tuyết bám ở trên người mình, chóp mũi cô đỏ ửng, vài sợi tóc ướt đẫm, trông cô giống hệt một con vật nhỏ vừa bị xối tuyết ở bên ngoài.
Trần Gia Hữu để cô vào phòng trước.
Vì để tránh lúng túng, Tô Đào vừa vào phòng liền mở TV lên ngay.
Âm thanh ồn ào lập tức vang lên trong căn phòng, xoa dịu bầu không khí im lặng gượng gạo giữa hai người bọn họ.
Tô Đào nhìn lướt một vòng quanh căn phòng, khẽ hỏi, “Anh ngủ giường nào?”
Trần Gia Hữu cởi áo khoác xuống, một tay tháo khuy măng sét, giọng đầy thản nhiên, “Có gì khác nhau sao?”
Tô Đào, “...”
Hai chiếc giường giống hệt nhau, chỉ có khác mỗi vị trí mà thôi.
Cô vốn chỉ lịch sự hỏi một câu, nhưng thấy cái người này hệt như khúc gỗ chẳng hiểu chuyện tình cảm, cô dứt khoát ngồi xuống chiếc giường bên cạnh cửa sổ.
Vào phòng chưa được bao lâu, điện thoại của Trần Gia Hữu bỗng vang lên.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua, rồi nhỏ giọng nói với cô, “Tôi đi nghe điện thoại nhé.”
Tô Đào, “Ừm.”
Anh đưa tay mở cánh cửa thông ra ban công, nhấc chân bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, một mình đứng ngoài sân thượng.
Trong màn đêm, dáng người cao ráo của người đàn ông trông lại càng có cảm giác an toàn hơn.
Tuyết vẫn chưa chịu ngớt.
Trần Gia Hữu đút một tay vào túi, tay còn lại cầm điện thoại, bờ môi mỏng khẽ mấp máy, hàng mi cong hơi rủ xuống mang theo vẻ gợi cảm khó nói.
Người gọi đến là Trần Hoa.
Chuyến công tác sang Pháp của Trần Gia Hữu lần trước cũng là vì giúp ông xử lý chút chuyện trong công ty.
Lòng Trần Hoa vẫn cứ cảm thấy nôn nao bất an, mà ông lại không thể nhờ người ngoài giúp đỡ, thế nên đành phải bảo Trần Gia Hữu giúp mình.
Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi, thế nên ông gọi cho Trần Gia Hữu để xác nhận lại.
Trần Gia Hữu đối đáp rất bình tĩnh, “Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả, ba còn lo lắng chuyện gì?”
Trần Hoa, “... Bên đó, anh không gặp rắc rối gì chứ?”
Trần Gia Hữu, “Con đã đồng ý giúp thì ba không cần quan tâm đến những chuyện khác, con sẽ giải quyết hết thảy.”
Thậm chí là... bao gồm một vài thủ đoạn dùng để nắm thóp ông.
Trần Gia Hữu không cần ông giúp đỡ, càng không cần cái người có tính thích kiểm soát này can dự vào cuộc sống của mình.
Nếu muốn đối đầu với Trần Hoa, thì cần phải mạnh mẽ hơn ông bội phần.
Thế nên, trong lúc giúp ông giải quyết mối nguy cơ, Trần Gia Hữu đã tiện tay lấy được những chứng cứ có thể uy hiếp ông.
Hiện giờ đang là lúc Trần Hoa nơm nớp bất an, Trần Gia Hữu sẽ không đề cập đến chuyện ấy, chỉ nói vài câu để ông yên lòng, khẳng định công ty sẽ không xảy ra vấn đề nào nữa.
Nhưng...
Đó cũng là vì vẫn chưa đến thời điểm thích hợp.
Trông anh hờ hững chẳng mấy bận tâm, nhưng thật ra anh đã sớm nắm được nhược điểm của Trần Hoa. Hơn nữa, đến bây giờ cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng, Trần Hoa đã lực bất tòng tâm.
Trần Gia Hữu vẫn chưa có ý định đối phó với ông ngay bây giờ, nhưng nếu có một ngày ông dám can dự vào cuộc sống của anh, khi ấy anh nhất định sẽ khiến ông không còn đường để phản kích.
Hai cha con vốn chẳng có chủ đề chung, trò chuyện dăm ba câu đứt quãng với nhau, Trần Gia Hữu tiện tay cúp điện thoại.
Ngay khi vừa cúp máy, anh bỗng quay đầu nhìn vào phòng, người con gái ở bên trong cũng vừa lúc nhìn về phía này.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim mềm mại, quần jeans xanh nhạt ôm lấy đôi chân thon dài, mấy đầu ngón tay trắng như ngó cần.
Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau trên không trung.
Một người ở trong phòng, một kẻ ngoài ban công.
Một bên ấm áp, một bên rét lạnh.
Trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, một mình đứng lẻ loi giữa trời tuyết trắng.
Sau một thoáng thất thần, cô giả vờ điềm nhiên ngoảnh mặt đi.
Không ngờ, một giây sau...
- - “Hắt xì.”
Tiếng hắt xì bất thình lình vang lên.
Tô Đào xoa chóp mũi, lúng ta lúng túng.
Người đàn ông đứng bên ngoài ban công hơi nhoẻn môi cười, sau đó đẩy cửa đi vào.
Khi anh vừa bước vào phòng, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh.
“Em tắm đi.”
“Trời đang lạnh, đừng để bị cảm.”
Tô Đào ngẩng đầu nhìn anh, “Anh...”
Người đàn ông tiện tay cầm lấy áo khoác đang vắt ở một bên, lên tiếng, “Tôi ra ngoài dạo một vòng.”
Dường như anh đã nhận ra lo lắng của cô, nói xong anh liền mở cửa bước ra ngoài.
Anh đi rồi, lúc này Tô Đào mới đi vào phòng tắm tắm nước nóng.
Không lâu sau, khi cả người dần dần ấm lên, Tô Đào bước ra khỏi phòng tắm.
Cô vẫn mặc lại quần áo cũ của mình, nhưng cả người đã nhẹ nhõm thoải mái hơn, bao mệt mỏi cũng đã tan biến.
Chẳng mấy chốc, Trần Gia Hữu cũng đã quay về.
Anh còn cầm theo hai tô mì trên tay, thong thả đi tới trước bàn, nói, “Bên ngoài chỉ còn mấy cửa hàng mở cửa, tôi chỉ mua đại một món, không biết em có thích không.”
Trong thời tiết thế này mà nhận được một phần đồ ăn bốc khói nghi ngút ở trước mặt thì đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Tô Đào vội vàng cám ơn anh, “Làm phiền anh quá.”
Trần Gia Hữu quay lại nhìn cô, cất giọng điềm tĩnh, “Không phiền.”
Người đàn ông rủ mi mắt, dáng vẻ cúi đầu mở túi đồ ăn trông quá đỗi dịu dàng,
Tô Đào ngồi bên cạnh, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc sang nhìn anh.
Dù không ngẩng đầu nhưng Trần Gia Hữu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của cô liên tục đảo qua người mình. Anh lấy đũa trong túi đựng đồ ra, thản nhiên buông lời, “Trông tôi còn ngon mắt hơn cả đồ ăn sao?”
Tô Đào ngớ người.
Vài giây sau, cô vội vã lảng mắt sang chỗ khác.
Cái người này, không ngẩng đầu mà vẫn phát hiện được cô đang nhìn trộm anh.
May là Trần Gia Hữu không trêu cô thêm, anh đưa đôi đũa sang, nói, “Tranh thủ còn nóng em ăn đi.”
Trong lúc dùng bữa, bầu không khí giữa hai người vô cùng yên tĩnh.
Ăn xong, anh đi đến bên giường, bắt đầu cởi bỏ đồng hồ đeo tay.
Một giây sau đó, ngón tay thon dài của anh chầm chậm đưa lên trên cà vạt nơi cổ áo.
Tô Đào, “...”
Người đàn ông đưa một tay rút chiếc cà vạt màu đen xuống, ném lên giường.
Không hiểu sao, hình ảnh chiếc cà vạt màu đen rơi xuống ga giường trắng tinh lại tạo ra một sự tương phản thị giác vô cùng ấn tượng.
Tô Đào dõi mắt xem TV, nhưng thực chất lại đang lắng tai thu hết mọi động tĩnh ở phía bên kia.
Cô như chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân.
Có phải Trần Gia Hữu chuẩn bị đi tắm không?
Quả nhiên.
Chỉ một lát sau, Trần Gia Hữu đứng đậy đi vào phòng tắm.
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Toàn bộ căn phòng như chìm trong âm thanh đột ngột và vang vọng này.
Cô bỗng thấy may mắn làm sao, cũng may là thiết kế của khách sạn này khá là bình thường, nếu gặp phải kiểu phòng tắm lắp bằng kính trong suốt kia...
Có lẽ đêm nay hai người đều sẽ bị cảm mất thôi.
Tuy nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy hơi nước bay ra từ cửa phòng tắm, Tô Đào vẫn thấy lòng mình rối như mớ bòng bong.
Cảnh tượng trước mắt đúng là mập mờ quá thể quá đáng mà.
Anh vẫn còn đang tắm ở bên trong, Tô Đào bỗng nhớ lại hình ảnh mà mình đã bất cẩn trông thấy lần trước.
Để dời đi sự chú ý của bản thân, cô lôi điện thoại ra, lướt xem tin tức.
Cả tối nay cô vẫn chưa gửi cho Ragin tin nhắn nào cả.
Nhớ đến câu nói cố tình của Trần Gia Hữu trước khi vào khách sạn, Tô Đào cắn môi, soạn tin nhắn rồi gửi đi.
Đào mật: Hôm nay em đi chụp hình cả ngày mệt quá.
Đào mật: Giữa chừng có chút chuyện xảy ra, nhưng may là mọi thứ điều đã được giải quyết cả rồi.
Đào mật: Em không nói nhiều với anh được, điện thoại chỉ còn lại 2% pin thôi, bây giờ em đang ở tạm trong một khách sạn bên ngoài.
Nói xong, cô lại chụp lại màn hình hiển thị lượng pin của mình rồi gửi sang cho anh.
Điện thoại của cô hết pin thật rồi.
Không hiểu sao mà khách sạn này lại chẳng có chỗ nào để sạc cả.
Tô Đào chỉ đành trơ mắt nhìn điện thoại mình dần cạn pin rồi sập nguồn.
Tiếng ồn ào trong TV vẫn tiếp tục vang lên đều đều.
Bỗng nhiên, tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng lại.
Tô Đào như cảm nhận được, cô quay đầu nhìn sang.
Thoắt cái, cửa phòng tắm hé mở, người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen bước ra ngoài, sợi tóc đen nhánh vẫn còn đang nhỏ nước, phần áo trước ngực hơi phanh ra, làm lộ cơ ngực rắn rỏi nhưng cũng rất trắng trẻo.
Tô Đào chỉ vội nhìn lướt qua thôi mà đã thấy đôi môi mình khô khốc đến lạ.
Hình ảnh thế này... khó trách khiến người ta suy nghĩ miên man.
Cô không dám nhìn lâu, vờ nghiêm túc dời mắt nhìn lên màn hình TV.
Không ngờ, ngay một giây sau đó, người đàn ông mang theo mùi hương hoa dành dành trên người chầm chậm đi lướt qua trước mặt cô.
Tô Đào, “...”
Hai người ở cùng một phòng, sao lại có thể vờ như không nhìn thấy nhau cho được.
Trần Gia Hữu đi tới chiếc giường của mình, cô nhìn thấy mấy đầu ngón tay của anh nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại.
Hai giây sau, đuôi mắt anh hơi nhướng lên, rồi lại buông điện thoại xuống.
Lúc này, Tô Đào đã chuẩn bị đi ngủ.
Cô tắt TV, rút mình vào chăn, cất giọng ồm ồm, “Tôi ngủ đây.”
Người đàn ông phía sau không nói gì.
Lại qua hai phút sau, Tô Đào ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia đang tiến lại gần mình.
Anh đi sang, tắt hết đèn trong phòng đi.
Cô nghe thấy động tĩnh của anh, hàng mi vô thức rung rung.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Đào nghe thấy anh đứng phía sau gọi tên mình.
“Tô Đào.”
“Em ngủ chưa?”
Sao Tô Đào có thể ngủ nhanh thế được, cô trở mình, quay mặt về hướng ngược lại, thỏ thẻ hỏi lại, “Sao thế?”
Trần Gia Hữu bất lực xoa ấn đường.
Có vẻ như cô chẳng hề có ý đề phòng anh.
Nhưng mà...
Nếu hôm nay người ở cùng phòng với cô là người khác, e rằng mọi chuyện sẽ khó giải quyết hơn.
Anh không biết phải giải thích với cô như thế nào. Nhưng dù đó có là một người đàn ông thanh tâm quả dục đi nữa thì cũng khó tránh khỏi cảm xúc xao động quấy phá.
Anh vốn định thử khuyên cô một lần, thế nhưng, trong lòng lại dấy lên một luồng khí khô nóng khó tả.
Trần Gia Hữu chợt rút hết lại những lời muốn nói.
Thôi.
Anh cũng chẳng phải thánh nhân, chẳng thể nào giữ được lý trì hoàn toàn.
Trần Gia Hữu thở dài một hơi, giọng nói đã khàn đi, “Không có gì.”
“Em ngủ đi.”
Trong căn phòng tối đen như mực, hai mắt Tô Đào lại như phát sáng.
Nụ cười hiện lên bên khoé môi, dường như cô có thể đoán được ẩn ý trong lời nói của Trần Gia Hữu.
Không ngờ, một người đàn ông nghiêm túc đứng đắn như thế lại có thể viết hết suy nghĩ của mình lên trên mặt.
Anh không nói, thế nên cô cũng vờ như không hiểu.
Trong phòng vang lên một tiếng ngáp khe khẽ.
Tô Đào vùi đầu vào chăn, trông như một chú đà điểu xinh xắn, nhỏ giọng nói, “Ngủ thôi.”
“Buồn ngủ quá.”
Trần Gia Hữu, “... Ừm.”
...
Sau khi trở về, hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện đêm hôm ấy.
Trần Bối Lỵ còn tò mò hỏi anh trai, “Đêm đó tuyết rơi lớn lắm, sao anh không về nhà?”
Trần Gia Hữu tập trung đọc hồ sơ vụ án trên tay, đáp lại vu vơ, “Sao?”
Trần Bối Lỵ, “Em định sang đây ăn chực... Nhưng không thấy anh ở nhà.”
Trần Gia Hữu im lặng vài giây, “Anh ở văn phòng.”
Trần Bối Lỵ như chợt vỡ lẽ, “Hoá ra là thế.”
Sau đó cô nhóc có lên lầu gõ cửa nhà chị Tiểu Đào, nhưng trong nhà cũng chẳng có ai.
Suýt nữa là cô nhóc hiểu lầm rồi.
Nhưng khi nghe anh mình trả lời như thế, chút nghi ngờ trong lòng Trần Bối Lỵ cũng đã tan theo mây khói.
Ông anh cuồng công việc của cô nhóc có ở lại văn phòng tăng ca cũng là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ cả.
Nhưng sau đó Trần Bối Lỵ lại biết được một chuyện.
Nửa tháng sau là đến sinh nhật của Tô Đào.
Cô nhóc biết được chuyện này trong lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Tô Tranh.
Trần Bối Lỵ giật mình, “Sao anh không nói chuyện này với em sớm hơn?”
Tô Tranh, “Sao thế?”
Trần Bối Lỵ, “Bây giờ gấp quá, em không biết phải chuẩn bị quà gì nữa.”
Tô Tranh, “Không sao đâu, chị ấy không quan trọng chuyện này đâu, chỉ cần em có lòng đến chơi là được rồi.”
Tuy nói là nói thế, nhưng Trần Bối Lỵ vẫn bỏ tâm tư để lên kế hoạch.
Cô nhóc còn tiện thể thông báo chuyện này với ông anh trai của mình.
Nhưng lạ cái là, anh trai cô nhóc chẳng mấy bất ngờ với tin này.
Trần Bối Lỵ khoanh tay lại, hỏi, “Sao anh chẳng bất ngờ gì thế?”
Trần Gia Hữu, “Em muốn thấy anh phản ứng thế nào?”
Thật ra thì anh đã biết sinh nhật của cô từ rất lâu rồi.
Trước đó, trong một lần nói chuyện phiếm của hai người, Đào mật đã hỏi: Anh có tin vào mấy cái tử vi cung hoàng đạo hay không?
Ragin: Còn em thì sao?
Đào mật: Em thì 50:50, nhưng nếu là anh thì em có hơi tò mò. *ló đầu thăm dò*
Ragin: Em thuộc cung nào?
Đào mật: Cung Nhân mã.
Ragin: Ngày mấy.
Đào mật: Ngày 5.
Thế là...
Ngày hôm đó, người vốn luôn có niềm tin tuyệt đối vào khoa học như Trần par lại đi tìm hiểu về các chòm sao.
Chậu tulip trên bậu cửa sổ đang phát triển rất tốt.
Ánh mắt anh lẳng lặng lướt qua một vòng.
Hình như sắp ra hoa rồi.
Trần Bối Lỵ không phát hiện động thái lạ của anh trai, vẫn mải mê nói, “Tuy bình thường anh vẫn luôn trưng ra cái mặt lạnh như tiền này, nhưng hiện tại hai người vẫn không có tiến triển gì, em thấy anh vẫn nên tranh thủ cơ hội này mà chuẩn bị cho chị ấy một món quà bất ngờ đi.”
Trần Bối Lỵ dốc hết lòng hết dạ bày kế cho anh trai, tuy anh cô nhóc không thèm để ý đến mình, nhưng Trần Bối Lỵ vẫn không từ bỏ chuyện làm bà mai cho hai người bọn họ.
Cô nhóc hỏi Tô Đào, “Chị Tiểu Đào ơi, chị định tổ chức sinh nhật thế nào vậy ạ?”
Lúc ấy Tô Đào vẫn đang bận bàn chuyện công việc với đối tác qua điện thoại, cô đáp luôn mà chẳng hề ngẩng đầu, “Sinh nhật ư? Chị chưa có ý định gì cả.”
“Hôm ấy chị có định tổ chức sinh nhật không?”
Tô Đào, “Chắc là không đâu... Sinh nhật thôi mà, không cần phải làm lớn thế.”
Trần Bối Lỵ, “Sao thế được, chị đã quần quật làm việc cả năm trời, ngay cả sinh nhật mình cũng không quan tâm thì đâu có được, hay để em tổ chức party sinh nhật cho chị nhé?”
Trần Bối Lỵ thuyết phục cả buổi trời, Tô Đào thấy cô nhóc quá có tâm nên đồng ý luôn, có điều nếu đặt bánh ngọt thì phải đặt ở cửa tiệm của Trần Bối Lỵ, và cô nhóc phải dựa theo bảng giá mà tính tiền bình thường.
Trần Bối Lỵ vốn chẳng muốn thu tiền của cô, chỉ đáp qua loa cho có lệ, “Đến lúc đó tính sau đi chị.”
Sau khi nói chuyện với đối tác xong, Tô Đào nhìn thấy tin nhắn Ragin gửi đến.
Ragin: Đêm nay anh phải đi gặp khách hàng.
Khoé môi Tô Đào hơi nhếch lên.
Đào mật: Thế là phải uống rượu à?
Ragin: Có lẽ thế, nhưng anh sẽ cố gắng về sớm.
Đào mật: Nếu anh uống rượu, chuyên mục nghe kể chuyện trước khi ngủ của em có thể nghỉ một bữa.
Ragin: Anh sẽ cố gắng về sớm.
Ragin: Không làm chậm trễ giấc ngủ của quý cô hồ ly đâu.
Đào mật: Ồ...
Đào mật: Giấc ngủ của em quan trọng hơn cả công việc của anh sao?
Ragin: Đương nhiên rồi.
Ragin: Em luôn là ưu tiên hàng đầu của anh.
Tô Đào nhấp một ngụm sữa nóng, mường tượng ra dáng vẻ của người đàn ông khi nói ra những lời này.
Ngay từ ban đầu, đây rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng sau khi dần dần đắm chìm vào trong đó, cô lại phát hiện ra mình cũng đã bắt đầu tận hưởng nó.
Mười một giờ rưỡi khuya.
Tô Đào đang định đi ngủ, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Ragin: Em ngủ chưa?
Đào mật: Khéo thật, em đang định ngủ đây.
Ragin: Xem ra anh vẫn chưa về muộn lắm.
Tin nhắn vừa được gửi đi, anh đã gọi thoại sang cho cô.
Tô Đào nhận điện thoại, đặt ở bên cạnh gối nằm, thỏ thẻ hỏi, “Anh về rồi hả?”
“Ừm.”
“Anh về rồi.” Giọng người đàn ông mang theo vẻ uể oải, lộ ra cảm giác gợi cảm sau khi thấm men say.
“Anh có khó chịu ở đâu không?”
“Anh vẫn ổn.” Dứt lời, anh khẽ cười, “Em đang quan tâm anh đấy à?”
Tô Đào, “Có phải anh bất ngờ vì có một cô bạn gái đạt chuẩn như em đây đúng không?”
Ragin: “Em rất tốt.”
Ragin: “Không phải đạt chuẩn, mà là đạt điểm tối đa.”
Tô Đào cực kỳ hài lòng với câu trả lời của anh, khi đang định lên tiếng tiếp lời, cô bất cẩn làm rơi miếng bánh quy xuống đất, Tô Đào khẽ hét lên đầy hoảng hốt.
Ragin: “Sao thế em?”
Tô Đào cúi đầu kiểm tra, rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
“Em còn tưởng cái gì, làm rơi đồ thôi ạ.”
Người đàn ông bên kia im lặng vài giây, sau đó lên tiếng, “Sắp đến sinh nhật của em rồi đấy.”
Tô Đào, “Đúng vậy, ban đầu em không định tổ chức, nhưng bạn bè xung quanh có ý này nên em cũng chiều theo.”
Ragin: “Em có muốn quà gì không?”
Tô Đào, “... Anh muốn tặng quà cho em sao?”
Ragin: “Là bạn trai của em, anh nghĩ đây là nghĩa vụ của mình.”
Liên quan đến chuyện quà cáp, Tô Đào thật sự không có ý tưởng gì.
Cô ngại ngùng đáp, “Anh kể chuyện cho em nghe mỗi ngày đã là món quà tốt nhất rồi.”
Ragin buồn cười, “Thế cũng được sao?”
Tô Đào, “Đương nhiên rồi...”
Tô Đào, “Đâu phải anh không biết giọng mình gợi cảm thế nào...”
Lời này cô chỉ lí nhí trong miệng, nhưng Ragin vẫn nghe thấy.
“Hửm?”
“Gợi cảm à?” Anh hạ giọng hỏi lại.
Tô Đào mím môi, “Đúng vậy.”
Ragin không hiểu lắm về sở thích của mấy cô nhóc, nhưng anh vẫn hỏi tiếp, “Thế em còn thích gì nữa?”
Tô Đào nhớ đến mỗi lần gặp mặt anh...
Anh đứng bên cạnh mình, dáng người cao khoẻ, viền cằm góc cạnh, mỗi khi anh cụp mắt nhìn cô, quả táo Adam lại dịch chuyển lên xuống, làn da trắng lạnh toát ra khí chất lạnh lùng và cao quý.
Cô bẽn lẽn thú thực với anh, “Với em thì đàn ông sở hữu quả táo Adam đẹp cũng rất quyến rũ.”
Cô nói xong lại thấy hối hận.
Tiêu rồi.
Có phải cô nói với Ragin quá nhiều rồi không.
Khi cô vẫn còn đang tự trách bản thân, Ragin bỗng bật cười khe khẽ.
Ragin: “Em đừng xấu hổ.”
Ragin: “Anh rất vui khi có thể hiểu em hơn.”
Tô Đào cắn môi, gương mặt dần ửng đỏ.
Không thể để Ragin hiểu mình thêm nữa.
Nếu còn hiểu sâu hơn, anh sẽ phát hiện ra... Cô có rất nhiều đam mê kì lạ.
Nghĩ đến đây, Tô Đào vô thức vùi sâu vào chăn hơn.
Hình như mình đã bất cẩn để lộ hơi nhiều rồi...
...
Ngày hôm sau.
Lúc ra khỏi cửa, Tô Đào mới nhận ra hôm nay là ngày xe của cô bị hạn chế lưu thông.
Có nghĩa là hôm nay cô không thể lái xe ra ngoài, chỉ có thể bắt taxi.
Khi cô đang chuẩn bị gọi xe, lại bất ngờ trông thấy Trần Gia Hữu từ phía xa chạy đến.
Anh hướng mắt về phía cô, hàng mày hơi nhếch lên, đôi mắt đen lay láy nhìn sang như đang kiểm tra tình hình, “Có cần tôi đưa em đi một đoạn không?”
Tô Đào ngẫm nghĩ một lúc, “Thế có tiện không ạ?”
Trần Gia Hữu mở cửa xe, thản nhiên đáp lại, “Tôi đi ngang qua studio của em, tiện đường.”
Anh đã nói thế, Tô Đào bèn lên xe.
Trên xe.
Bàn tay với những khớp ngón tay rõ ràng đặt trên vô lăng, dáng vẻ lái xe của anh trông cực kỳ vững vàng.
Kể từ sau cái lần ở cùng khách sạn trở về, hai người cũng ít khi gặp mặt nhau.
Hôm nay vừa chạm mặt, Tô Đào bối rối không biết làm sao để bắt chuyện với anh.
Có điều, buổi sáng vốn là thời gian đầu óc vẫn còn lờ đờ chưa kịp tỉnh táo.
Màn hình điện thoại chợt hiện lên vài tin nhắn từ Thịnh Ấu Di.
Cô bấm mở, là một video ngắn không biết cô nàng này lưu từ nguồn nào.
Tô Đào nhướng mày, bấm vào video xem thử coi là gì.
Tô Đào, “...”
Con nhỏ này, mới sáng ngày ra mà đã hừng hực sức sống như thế, không biết đào từ đâu ra một cái clip để lộ cơ bụng của nam sinh viên trẻ khoẻ cường tráng gửi sang cho cô, lại còn lấy một cái danh mỹ miều là có đồ ngon thì phải chia sẻ cho chị em tốt.
Tô Đào cũng chỉ nhìn lướt qua, sẵn tiện thưởng thức cơ bụng của trai đẹp một chút.
Lại không ngờ, lúc cô đang mải mê xem video, người đàn ông ngồi bên cạnh hơi cúi xuống nhìn về phía bên này.
Cô vốn nghĩ Trần Gia Hữu sẽ không chú ý mình.
Nhưng bỗng nhiên, một giong nói lạnh lùng lướt qua tai cô.
“Đẹp lắm à?” Chất giọng hờ hững của người đàn ông vang lên.
Tô Đào giật nảy mình, vội vàng ngước mắt lên.
Ánh ban mai đầu đông hắt lên gương mặt anh, tuy trông có hơi lạnh lùng, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh.
Tô Đào chột dạ cất điện thoại vào, ấp úng trả lời, “Cũng được.”
Trần Gia Hữu im lặng hồi lâu.
Mấy phút sau, anh hời hợt cất giọng, “Em thích kiểu đấy à?”
Tô Đào khó hiểu, ngơ ngác hỏi lại, “Kiểu nào cơ?”
Đúng lúc xe dừng lại trước đèn đỏ.
Trần Gia Hữu bèn dừng xe, nghiêng đầu nhìn sang, hàng mày hơi cau lại.
Thật ra Tô Đào vẫn còn chưa nói hết, mấy người trong video này vốn chẳng có ai có dáng người đẹp hơn anh cả.
Nhưng cô không dám nói.
Trần Gia Hữu cũng không có ý định truy hỏi, anh mấp máy đôi môi, đáp lại, “Không có gì.”
“Nhưng bình thường em thích xem mấy cái này sao?”
Tô Đào, “...”
Mấy cái này là mấy cái gì?
Rõ ràng là ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp hết mà.
Tô Đào có cảm giác, ở trước mặt luật sư Trần có hình tượng nghiêm túc lạnh lùng, dường như cô không cùng đẳng cấp với anh.
Với tâm thế chẳng còn gì phải sợ, cô hừ một tiếng, dõng dạc đáp, “Đúng vậy.”
“Không chỉ có thế thôi đâu.”
Trần Gia Hữu liếc sang, “Còn gì nữa?”
“Anh tò mò lắm à?” Cô cười tít mắt hỏi anh.
Trần Gia Hữu, “...”
Tô Đào nghiêm túc nói, “Nếu anh tò mò như thế, vậy lát nữa có rảnh tôi sẽ gửi sang cho anh tham khảo nhé.”
Trần Gia Hữu đánh tay lái, cất giọng hời hợt, “Em gửi đi.”
***
Tác giả:
Đào mật: Chuẩn bị gửi hàng trữ thôi nào.
Trần par: Gửi cho anh mở mang đầu óc một tí.
Dù bà xã có nhiều đam mê cỡ nào thì Trần par cũng có thể chiều tới bến.:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất