Chương 40
Qua một lúc lâu sau.
Ragin: Em muốn gặp anh sao?
Đào mật cố ý trả lời anh: Đúng vậy.
Ragin: Nếu em thật sự muốn gặp anh, vậy thì cuộc gặp gỡ giữa chúng ta sẽ trở nên có ý nghĩa.
Ragin: Em định khi nào gặp nhau.
Ở bên này, Tô Đào hơi khựng lại.
Không ngờ anh lại không từ chối, trái lại còn trả lời có vẻ rất nghiêm túc.
Điều này đại diện cho điều gì?
Nếu Ragin đồng ý lời mời gặp mặt của cô, chứng minh rằng quan hệ của bọn họ sắp phát triển ra ngoài đời thật rồi.
Tô Đào vội trả lời: Sao anh lại dễ tin người vậy? Em đùa với anh thôi! Bình thường em cũng hay đùa với anh lắm mà, sao hôm nay anh lại không nhận ra thế? *khóc*
Ragin: Anh biết.
Ragin: Có điều, anh cảm thấy đề nghị này của em rất hay.
Đào mật:...
Cuối cùng, Ragin gửi sang cho cô một địa chỉ và thời gian cụ thể.
Ragin: Hôm ấy anh có việc ở gần đó, nếu em đồng ý gặp mặt, anh sẽ ở đó chờ em.
Đào mật: Hôm ấy em có việc...
Ragin: Không sao, công việc quan trọng nhất, hôm ấy anh cũng bận việc, nhưng nếu em có thời gian thì chúng ta hãy gặp nhau nhé.
Nhịp tim Tô Đào bỗng nhiên tăng tốc không kiểm soát.
Anh muốn gặp nhau thật ư.
Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Thậm chí cô còn chưa suy nghĩ kỹ phải làm thế nào mới có thể tạo ra một cuộc gặp gỡ chân thành nhất với người ấy.
Nếu như gặp mặt nhau, đến lúc đó bọn họ nên nói gì đây.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, cuối cùng cô quyết định cứ đợi đến hôm đó rồi tính sau.
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến thứ bảy.
Tô Đào thức dậy từ sáng sớm tinh mơ để chuẩn bị cho hôn lễ của một cặp đôi.
Cặp dâu - rể hôm nay chính là đồng nghiệp mà Trình An Hoà đã giới thiệu giúp cô trước đó, vì khá thích hôn lễ kiểu truyền thống nên hai vợ chồng đã chọn concept hôn lễ truyền thống cho lễ cưới của mình.
Tô Đào bận rộn chạy tới chạy lui gần như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Tranh thủ giây phút rảnh rỗi hiếm hoi, cô đi tới một góc uống một hớp nước, Trình An Hoà tiến tới, nhìn cô một lượt rồi nói, “Trước đây tôi thật sự không biết, hoá ra khi em tập trung làm việc sẽ bận đến mức này.”
Tô Đào, “Thế nên bình thường tôi mới hay nói với anh là tôi bận việc, bây giờ anh đã tin chưa?”
Trình An Hoà, “Nghe cũng có lý, nhưng mà chẳng lẽ ngày nào em cũng bận hết sao?”
Tô Đào, “...”
Trình An Hoà cũng là người biết điều, trong lúc cô làm việc anh ta cũng không tìm đến làm phiền.
Nhưng chẳng ai ngờ.
Ngay lúc cô sắp sửa kết thúc công việc, giá đỡ phía bên kia bỗng dưng đổ ập xuống.
Đồng tử Tô Đào co lại, hốt hoảng la to, “Cẩn thận, tránh sang một bên mau!”
Mọi người xung quanh nhất loạt nhìn sang.
Có lẽ là nhân viên bên phía sân bãi sơ sẩy nên giá đỡ ở bên kia không được dựng chắc chắn, nghiêng ngả trông như sắp đổ xuống đến nơi.
Lúc Tô Đào nhìn thấy thì giá đỡ đã bắt đầu ngã xuống rồi, thế nên lời cảnh báo của cô cũng đã quá muộn màng.
Mọi người hét lên, vội vàng tránh sang một bên.
Tô Đào chạy vọt về phía trước.
“Có bị thương không?” Cô sốt ruột hỏi thăm.
Có một người bị mắc kẹt ở bên dưới giá đỡ, sắc mặt người đàn ông hơi tái, yếu ớt cười nói, “Không sao hết, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, có ai đưa tôi đến bệnh viện không?”
Tô Đào gọi hai nhân viên đến đỡ Trình An Hoà lên xe, sau đó cô cấp tốc lái xe đưa anh ta đến bệnh viện.
Trên xe, Trình An Hoà trông thấy vẻ mặt sốt ruột của Tô Đào bèn nói, “Em đừng lo, tôi không sao đâu.”
Tô Đào, “Sao không lo cho được, anh bị thương rồi.”
Trình An Hoà, “Chuyện hôm nay cũng không phải do lỗi của em, là trách nhiệm của nhân viên bên phía sân bãi.”
Tô Đào, “Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một lời giải thích rõ ràng. Còn chuyện quan trọng bây giờ chính là phải đưa anh đến bệnh viện.”
Khi ấy chẳng biết Trình An Hoà nghĩ thế nào mà vẫn còn tâm trạng để nói đùa, “Em cứ cuống cuồng thế này sẽ khiến tôi hiểu lầm là em đang lo lắng cho tôi đấy.”
Huyệt thái dương Tô Đào giần giật, “Hôm nay dù bất kể là ai ngồi ở đây thì tôi đều sẽ lo lắng như nhau thôi, mấy chuyện thế này sao có thể lôi ra đùa được.”
Trình An Hoà buông tiếng thở dài, “Tôi cũng bị thương rồi, em không thể nói mấy lời êm tai để tôi vui vẻ xíu ư?”
Tô Đào chẳng buồn để ý đến anh ta nữa, tập trung lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu.
Trình An Hoà cứ than ngắn thở dài làm bác sĩ bực cả mình, “Đàn ông đàn ang như cậu sao lại yếu ớt thế hả? Cố chịu một chút, vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được, trong thời gian này hạn chế vận động mạnh.”
Tô Đào nghe thấy thế mới yên tâm được phần nào.
Trình An Hoà nhìn sang, cố tình hắng giọng hỏi, “Bác sĩ, bác sĩ chắc chắn là không nghiêm trọng chứ?”
Bác sĩ nhíu mày, chỉ thấy đầu óc người này không được bình thường cho lắm.
“Sao, cậu còn mong chân mình bị nặng thêm tí à? Nếu nghiêm trọng thêm một tí thì đoán chừng hôm nay cậu phải nhập viện rồi.”
Trình An Hoà nhìn sang, chớp mắt rồi lại thản nhiên đáp, “Tôi đau quá.”
Tô Đào gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ nhìn hai người, như chợt vỡ lẽ, lắc đầu nở nụ cười bất lực.
Sau khi Trình An Hoà băng bó xong xuôi, Tô Đào lại đi mua cho anh ta ít trái cây.
Trình An Hoà cúi đầu liếc nhìn, hỏi, “Cái gì đây, quà thăm bệnh à?”
Tô Đào, “Đúng thế, nói gì thì nói chuyện hôm nay cũng có một phần trách nhiệm ở tôi, tôi đã thanh toán tiền thuốc men của anh rồi, bác sĩ cũng đã dặn dò trong thời gian này anh chỉ ăn được những món thanh đạm, đây là những món mà tôi đã chọn riêng cho anh.”
Trình An Hoà rướn môi, “Có ăn mấy thứ này cũng vô dụng thôi, trái tim được an ủi mới là quan trọng nhất.”
Tô Đào thấy anh ta vẫn còn sức để đấu võ mồm với mình, xem ra không nghiêm trọng thật.
Suốt quãng đường đến đây, Tô Đào lo lắng đến độ trên lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô mệt mỏi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, kiểm tra điện thoại.
Bây giờ đã qua năm giờ chiều, cô đã cho Ragin leo cây một tiếng đồng hồ.
Mấy phút trước anh còn gửi tin nhắn cho cô.
Ragin: Em đang bận à.
Ragin: Anh còn có việc, đi trước đây.
Có lẽ anh đã đợi lâu lắm rồi, nhưng không chờ được cô nên đã rời đi.
Tô Đào vội trả lời tin nhắn: Em xin lỗi, hôm nay xảy ra chút chuyện hơi khó giải quyết, em thất hẹn với anh rồi.
Bên kia vẫn chưa hồi âm, không biết anh đang bận chuyện gì.
Tô Đào cất điện thoại vào, nhìn Trình An Hoà đang ngồi bên cạnh, “Mấy ngày này anh có cần ở nhà dưỡng thương không?”
Trình An Hoà, “Sao thế, em định giúp tôi lấy giấy tai nạn lao động à?”
Tô Đào, “Tôi cũng có ý này.”
Trình An Hoà cúi đầu bật cười, “Em săn sóc quá, nếu như không phải vì công việc thì có lẽ tôi sẽ càng vui hơn.”
Tô Đào, “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, sao anh cứ chạy lạc đề thế.”
Trình An Hoà tựa vào tường, hơi nhấc cằm lên, “Tôi cũng đang nghiêm túc với em mà.”
“Em khiến tôi có một cảm giác.”
“Sao?”
“Vết thương hôm nay của tôi rất đáng giá.”
Tô Đào, “...”
“Nếu có thể dùng nó đổi lấy sự quan tâm của em thì cũng xứng đáng lắm.”
Tô Đào im lặng vài giây, sau đó nói với anh ta, “Tôi có bạn trai rồi.”
Trình An Hoà cau mày lại ngay sau đó, “Em lừa tôi à?”
“Tôi nói thật.”
“Từ trên trời rơi xuống sao?”
Tô Đào lúng búng đáp, “Đã quen được một thời gian rồi.”
Trình An Hoà nhớ đến cảnh tượng trong KTV đợt trước, mặt mày tái xanh, cắn răng hỏi, “Là người đàn ông kia sao?”
Tô Đào đắn đo một lúc, sau đó mới khẽ đáp, “Quen trên mạng.”
Trình An Hoà nín lặng vài giây, “Em yêu qua mạng sao?”
“... Ừm.”
“Thế thì không sao cả.” Trình An Hoà chẳng hề có ý định bỏ cuộc, trái lại còn cười tủm tỉm nhìn cô, “Ba cái tình yêu ảo ma ấy tầm dăm bữa nửa tháng là em sẽ chán thôi, chỉ có người thật tiếp xúc thật mới có thể cho em cảm giác mới lạ. Chừng nào chia tay nhớ báo với tôi đấy.”
Tô Đào, “Báo với anh làm gì?”
Trình An Hoà nhếch môi, “Báo với tôi để tôi tiếp tục theo đuổi em.”
Tô Đào nghiêng đầu nhìn anh ta.
Người này đúng là ngũ hành khuyết “đứng đắn”, mà hình như anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện cô đã có bạn trai trên mạng.
Trước đây Tô Đào không nhận ra, hoá ra Trình An Hoà là một người mong manh yếu đuối.
Cô mua cho anh ta rất nhiều quà thăm bệnh, sau đó lại đưa “bệnh nhân” về đến tận nhà, loay hoay một hồi thì trời cũng tối sẫm.
Tô Đào lái xe về đến dưới lầu khu nhà, mệt mỏi ngồi trong xe nghỉ ngơi một lúc.
Dạo gần đây video quảng cáo của studio trở nên viral, thế nên cô đã đăng ký một tài khoản Weibo cho studio để thu hút người xem.
Thay vì đăng tải những nội dung quảng cáo khô khan, cô chọn quay vlog thường ngày ở studio.
Thỉnh thoảng Tô Đào cũng sẽ xuất hiện trong ống kính, thế nên weibo của studio nhanh chóng thu được một nhóm fan hâm mộ.
Còn bây giờ, cô đang lướt xem bình luận trong weibo của studio, biến nó thành thú vui giải trí tạm thời.
Đương lúc đọc bình luận đến say mê, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động cơ xe từ phía xa truyền đến, ngay sau đó, cô trông thấy một chiếc Bentley màu đen ngừng lại trước cổng ra vào khu nhà.
Người ngồi bên ghế lái phụ bước xuống, mở cửa xe cho người ngồi ở hàng ghế sau.
Cửa xe mở ra, bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Người bên ghế lái phụ mang vẻ mặt lấy lòng nói gì đó với người đàn ông đang đứng bên cạnh, sau đó lấy bật lửa ra định châm thuốc cho anh.
Gió đêm mùa đông rét căm căm, người đàn ông hơi chụm một tay lại, ngậm một điếu thuốc bên môi, mượn nhờ lửa của người nọ châm thuốc.
Làn khói mờ bao phủ gương mặt điển trai của anh.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, sau đó người bên ghế lái phụ mới lên xe rời đi.
Thấy đã đến lúc, Tô Đào mở cửa bước xuống xe.
Người bên kia dường như nghe thấy động tĩnh, anh ngoái đầu nhìn lại.
Tô Đào mím môi, bước thẳng đến bên cạnh anh.
Trần Gia Hữu cụp mắt nhìn cô.
Chóp mũi cô đỏ ửng lên vì lạnh, hàng mi ươn ướt sương đêm, đôi mắt long lanh đang tò mò quan sát anh.
Trần Gia Hữu, “Sao thế?”
Nhớ đến chuyện mình từng làm trong ngày sinh nhật, Tô Đào bỗng thấy lúng túng.
Rượu vào là lại lớn gan.
Đến cả chuyện trêu chọc Trần Gia Hữu mà cô cũng dám làm, hơn nữa còn ngang nhiên bôi kem lên mặt anh. Nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh của Trần Bối Lỵ gửi sang cô mới nhớ ra là có chuyện này.
“Hôm ấy...”
“Xin lỗi anh nhé.” Cô lí nhí nói.
Trần Gia Hữu như đã quen với vẻ ngượng ngập của cô, hàng mi dài hơi rủ xuống phủ một bóng mờ dưới mí mắt, anh cất giọng khàn khàn, “Giờ thấy hối hận rồi à?”
Tô Đào, “...”
Trần Gia Hữu nhìn thấy ánh mắt cô toát lên vẻ mỏi mệt, kỹ năng ăn nói khéo léo ngày thường hình như cũng bị kiềm chế lại đôi chút.
Ánh mắt anh lại nhìn xuống nhúm lông rơi trên tóc cô từ khi nào, khẽ khàng hỏi, “Hôm nay mệt lắm à?”
Tô Đào gật đầu, “Có chút chút, nhưng cũng may là mọi chuyện đều đã được giải quyết.”
Trần Gia Hữu im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói, “Bên ngoài gió lớn, vào trong thôi.”
Tô Đào gật đầu, đi theo anh vào trong.
Vừa mới vào toà nhà, điện thoại của cô lại vang lên.
Cô cúi đầu kiểm tra, lại là Trình An Hoà.
Hai người vừa mới gặp nhau xong, sao anh ta lại gọi đến nữa rồi.
Trần Gia Hữu vốn chỉ vô tình lướt mắt sang, lại bất ngờ nhìn thấy tên người gọi đến hiện lên trên màn hình, anh nói, “Không sao đâu, em nghe máy đi.”
Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó đó nhận máy, hạ thấp giọng, “Lại làm sao vậy?”
Trình An Hoà, “Tô Đào, trái dừa này của em phải khui thế nào?”
Tô Đào cau mày, “Chuyện này mà anh cũng hỏi tôi nữa sao?”
Trình An Hoà chột dạ, “... Hiện giờ tôi đang là bệnh nhân, gặp loại quả khó khui thế này thì phải hỏi em đúng rồi.”
Tô Đào, “Nếu không khui được thì anh ăn cái khác đi, lúc ấy tôi chỉ mua mỗi loại một ít, không suy nghĩ nhiều.”
Trình An Hoà, “... Thế mai em có sang thăm tôi không?”
Hai người anh một câu tôi một câu kéo dài một lúc lâu, cuối cùng Tô Đào phải lên tiếng nhắc nhở anh ta đi ngủ sớm, nếu không cô sẽ không làm giấy tờ bồi thường tai nạn lao động, lúc này Trình An Hoà mới chịu im.
Sau khi cô cúp điện thoại, Trần Gia Hữu đứng lặng im trước cửa thang máy.
Thấy cô quay lại, anh cất giọng thờ ơ, “Về thôi.”
Tô Đào khẽ gật đầu.
Cô vốn định giải thích, thế nhưng lại không nghĩ ra lý do để giải thích với anh.
Đây là lần đầu tiên hai người giữ im lặng cùng bước vào thang máy.
Về đến nhà, Tô Đào vốn chỉ định nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, không ngờ vừa nhắm mắt lại liền thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi mở mắt ra thì đã mười hai giờ.
Cô quen tay cầm điện thoại lên xem.
Ragin gửi sang một tấm ảnh, Tô Đào bèn bấm vào xem thử.
Đó là một chậu cây xanh, toàn thân màu xanh lục, trông cực kỳ đáng yêu, quả mọng có hình tròn, mỗi một nhánh cây trông hệt như một chiếc đuôi cáo, nhìn trong ảnh đã có cảm giác mềm mềm, xù xù, chỉ muốn sờ thử một cái.
Tô Đào thích thú trước chậu cây này, mỉm cười gửi tin sang: Cây gì thế ạ, đáng yêu quá đi mất.
Ragin: Tùng đuôi cáo.
Đào mật:?
Ragin: Trước đó anh từng thấy ở chỗ của một người bạn, bỗng dưng lại nghĩ đến em nên đã xin người ta mang về, mấy bữa nay anh vẫn đang chăm nó. Hễ nhìn thấy nó là anh lại nhớ đến em.
Tô Đào hấp háy đôi mắt, sau đó thử hỏi dò: Hôm nay em thất hẹn, anh không giận chứ?
Hai phút sau, Ragin gọi sang.
Tô Đào vội vàng nhận máy.
Ragin: “Anh còn tưởng em đã ngủ rồi.”
Tô Đào: “Em ngủ rồi, nhưng lại giật mình tỉnh dậy.”
Ragin khẽ cười, “Muốn anh dỗ em ngủ sao?”
Mặt Tô Đào đỏ lên, “Không phải... Em muốn hỏi chuyện hôm nay.”
Ragin, “Liên quan đến chuyện em thất hẹn à?”
Tô Đào, “... Ừm.”
Ragin, “Nếu anh nói anh không sao thì có lẽ em sẽ không tin.”
Tô Đào thấp thỏm nói, “Vậy anh có muốn giả vờ giận em không? Nếu thế thì lòng em cũng dễ chịu hơn.”
Ragin, “Lần đầu tiên anh nghe thấy yêu cầu thế này đấy.”
Tô Đào, “Xem như em xin lỗi anh...”
Vài giây sau, Ragin hỏi lại, “Thế em hi vọng anh sẽ xử lý thế nào?”
Tô Đào nghẹn lời, bởi vì cô thật sự chưa nghĩ ra.
Tô Đào, “Dù nói gì thì chuyện hôm nay đều là lỗi của em, nên anh muốn làm gì cũng được hết.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông ở đầu bên kia khẽ cười.
“Thế nên...”
“Em muốn anh phạt em sao?”
Tô Đào ngồi bên cửa sổ, rèm mi khẽ run, “... Phạt gì cơ?”
Đầu ngón tay người đàn ông vuốt ve chậu cây xanh, chiếc “đuôi” kia bướng bỉnh lướt qua lòng bàn tay anh, tinh nghịch đáng yêu hệt như một chiếc đuôi cáo thực sự.
Bờ môi hé mở, giọng anh hơi khàn vô thức mang theo vẻ gợi cảm.
“Thế thì phạt em tối nay phải ở bên cạnh anh cả đêm...”
“Không được cúp điện thoại.”
***
Jeongie:
Tầm 13 chương nữa là kết thúc chính truyện rồi. Hai người giờ chỉ còn chờ tới ngày đổi ID nữa thôi, chứ ai cũng biết thân phận của nhau cả rồi. =)))
Ragin: Em muốn gặp anh sao?
Đào mật cố ý trả lời anh: Đúng vậy.
Ragin: Nếu em thật sự muốn gặp anh, vậy thì cuộc gặp gỡ giữa chúng ta sẽ trở nên có ý nghĩa.
Ragin: Em định khi nào gặp nhau.
Ở bên này, Tô Đào hơi khựng lại.
Không ngờ anh lại không từ chối, trái lại còn trả lời có vẻ rất nghiêm túc.
Điều này đại diện cho điều gì?
Nếu Ragin đồng ý lời mời gặp mặt của cô, chứng minh rằng quan hệ của bọn họ sắp phát triển ra ngoài đời thật rồi.
Tô Đào vội trả lời: Sao anh lại dễ tin người vậy? Em đùa với anh thôi! Bình thường em cũng hay đùa với anh lắm mà, sao hôm nay anh lại không nhận ra thế? *khóc*
Ragin: Anh biết.
Ragin: Có điều, anh cảm thấy đề nghị này của em rất hay.
Đào mật:...
Cuối cùng, Ragin gửi sang cho cô một địa chỉ và thời gian cụ thể.
Ragin: Hôm ấy anh có việc ở gần đó, nếu em đồng ý gặp mặt, anh sẽ ở đó chờ em.
Đào mật: Hôm ấy em có việc...
Ragin: Không sao, công việc quan trọng nhất, hôm ấy anh cũng bận việc, nhưng nếu em có thời gian thì chúng ta hãy gặp nhau nhé.
Nhịp tim Tô Đào bỗng nhiên tăng tốc không kiểm soát.
Anh muốn gặp nhau thật ư.
Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Thậm chí cô còn chưa suy nghĩ kỹ phải làm thế nào mới có thể tạo ra một cuộc gặp gỡ chân thành nhất với người ấy.
Nếu như gặp mặt nhau, đến lúc đó bọn họ nên nói gì đây.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, cuối cùng cô quyết định cứ đợi đến hôm đó rồi tính sau.
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến thứ bảy.
Tô Đào thức dậy từ sáng sớm tinh mơ để chuẩn bị cho hôn lễ của một cặp đôi.
Cặp dâu - rể hôm nay chính là đồng nghiệp mà Trình An Hoà đã giới thiệu giúp cô trước đó, vì khá thích hôn lễ kiểu truyền thống nên hai vợ chồng đã chọn concept hôn lễ truyền thống cho lễ cưới của mình.
Tô Đào bận rộn chạy tới chạy lui gần như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Tranh thủ giây phút rảnh rỗi hiếm hoi, cô đi tới một góc uống một hớp nước, Trình An Hoà tiến tới, nhìn cô một lượt rồi nói, “Trước đây tôi thật sự không biết, hoá ra khi em tập trung làm việc sẽ bận đến mức này.”
Tô Đào, “Thế nên bình thường tôi mới hay nói với anh là tôi bận việc, bây giờ anh đã tin chưa?”
Trình An Hoà, “Nghe cũng có lý, nhưng mà chẳng lẽ ngày nào em cũng bận hết sao?”
Tô Đào, “...”
Trình An Hoà cũng là người biết điều, trong lúc cô làm việc anh ta cũng không tìm đến làm phiền.
Nhưng chẳng ai ngờ.
Ngay lúc cô sắp sửa kết thúc công việc, giá đỡ phía bên kia bỗng dưng đổ ập xuống.
Đồng tử Tô Đào co lại, hốt hoảng la to, “Cẩn thận, tránh sang một bên mau!”
Mọi người xung quanh nhất loạt nhìn sang.
Có lẽ là nhân viên bên phía sân bãi sơ sẩy nên giá đỡ ở bên kia không được dựng chắc chắn, nghiêng ngả trông như sắp đổ xuống đến nơi.
Lúc Tô Đào nhìn thấy thì giá đỡ đã bắt đầu ngã xuống rồi, thế nên lời cảnh báo của cô cũng đã quá muộn màng.
Mọi người hét lên, vội vàng tránh sang một bên.
Tô Đào chạy vọt về phía trước.
“Có bị thương không?” Cô sốt ruột hỏi thăm.
Có một người bị mắc kẹt ở bên dưới giá đỡ, sắc mặt người đàn ông hơi tái, yếu ớt cười nói, “Không sao hết, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, có ai đưa tôi đến bệnh viện không?”
Tô Đào gọi hai nhân viên đến đỡ Trình An Hoà lên xe, sau đó cô cấp tốc lái xe đưa anh ta đến bệnh viện.
Trên xe, Trình An Hoà trông thấy vẻ mặt sốt ruột của Tô Đào bèn nói, “Em đừng lo, tôi không sao đâu.”
Tô Đào, “Sao không lo cho được, anh bị thương rồi.”
Trình An Hoà, “Chuyện hôm nay cũng không phải do lỗi của em, là trách nhiệm của nhân viên bên phía sân bãi.”
Tô Đào, “Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một lời giải thích rõ ràng. Còn chuyện quan trọng bây giờ chính là phải đưa anh đến bệnh viện.”
Khi ấy chẳng biết Trình An Hoà nghĩ thế nào mà vẫn còn tâm trạng để nói đùa, “Em cứ cuống cuồng thế này sẽ khiến tôi hiểu lầm là em đang lo lắng cho tôi đấy.”
Huyệt thái dương Tô Đào giần giật, “Hôm nay dù bất kể là ai ngồi ở đây thì tôi đều sẽ lo lắng như nhau thôi, mấy chuyện thế này sao có thể lôi ra đùa được.”
Trình An Hoà buông tiếng thở dài, “Tôi cũng bị thương rồi, em không thể nói mấy lời êm tai để tôi vui vẻ xíu ư?”
Tô Đào chẳng buồn để ý đến anh ta nữa, tập trung lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu.
Trình An Hoà cứ than ngắn thở dài làm bác sĩ bực cả mình, “Đàn ông đàn ang như cậu sao lại yếu ớt thế hả? Cố chịu một chút, vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được, trong thời gian này hạn chế vận động mạnh.”
Tô Đào nghe thấy thế mới yên tâm được phần nào.
Trình An Hoà nhìn sang, cố tình hắng giọng hỏi, “Bác sĩ, bác sĩ chắc chắn là không nghiêm trọng chứ?”
Bác sĩ nhíu mày, chỉ thấy đầu óc người này không được bình thường cho lắm.
“Sao, cậu còn mong chân mình bị nặng thêm tí à? Nếu nghiêm trọng thêm một tí thì đoán chừng hôm nay cậu phải nhập viện rồi.”
Trình An Hoà nhìn sang, chớp mắt rồi lại thản nhiên đáp, “Tôi đau quá.”
Tô Đào gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ nhìn hai người, như chợt vỡ lẽ, lắc đầu nở nụ cười bất lực.
Sau khi Trình An Hoà băng bó xong xuôi, Tô Đào lại đi mua cho anh ta ít trái cây.
Trình An Hoà cúi đầu liếc nhìn, hỏi, “Cái gì đây, quà thăm bệnh à?”
Tô Đào, “Đúng thế, nói gì thì nói chuyện hôm nay cũng có một phần trách nhiệm ở tôi, tôi đã thanh toán tiền thuốc men của anh rồi, bác sĩ cũng đã dặn dò trong thời gian này anh chỉ ăn được những món thanh đạm, đây là những món mà tôi đã chọn riêng cho anh.”
Trình An Hoà rướn môi, “Có ăn mấy thứ này cũng vô dụng thôi, trái tim được an ủi mới là quan trọng nhất.”
Tô Đào thấy anh ta vẫn còn sức để đấu võ mồm với mình, xem ra không nghiêm trọng thật.
Suốt quãng đường đến đây, Tô Đào lo lắng đến độ trên lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô mệt mỏi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, kiểm tra điện thoại.
Bây giờ đã qua năm giờ chiều, cô đã cho Ragin leo cây một tiếng đồng hồ.
Mấy phút trước anh còn gửi tin nhắn cho cô.
Ragin: Em đang bận à.
Ragin: Anh còn có việc, đi trước đây.
Có lẽ anh đã đợi lâu lắm rồi, nhưng không chờ được cô nên đã rời đi.
Tô Đào vội trả lời tin nhắn: Em xin lỗi, hôm nay xảy ra chút chuyện hơi khó giải quyết, em thất hẹn với anh rồi.
Bên kia vẫn chưa hồi âm, không biết anh đang bận chuyện gì.
Tô Đào cất điện thoại vào, nhìn Trình An Hoà đang ngồi bên cạnh, “Mấy ngày này anh có cần ở nhà dưỡng thương không?”
Trình An Hoà, “Sao thế, em định giúp tôi lấy giấy tai nạn lao động à?”
Tô Đào, “Tôi cũng có ý này.”
Trình An Hoà cúi đầu bật cười, “Em săn sóc quá, nếu như không phải vì công việc thì có lẽ tôi sẽ càng vui hơn.”
Tô Đào, “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, sao anh cứ chạy lạc đề thế.”
Trình An Hoà tựa vào tường, hơi nhấc cằm lên, “Tôi cũng đang nghiêm túc với em mà.”
“Em khiến tôi có một cảm giác.”
“Sao?”
“Vết thương hôm nay của tôi rất đáng giá.”
Tô Đào, “...”
“Nếu có thể dùng nó đổi lấy sự quan tâm của em thì cũng xứng đáng lắm.”
Tô Đào im lặng vài giây, sau đó nói với anh ta, “Tôi có bạn trai rồi.”
Trình An Hoà cau mày lại ngay sau đó, “Em lừa tôi à?”
“Tôi nói thật.”
“Từ trên trời rơi xuống sao?”
Tô Đào lúng búng đáp, “Đã quen được một thời gian rồi.”
Trình An Hoà nhớ đến cảnh tượng trong KTV đợt trước, mặt mày tái xanh, cắn răng hỏi, “Là người đàn ông kia sao?”
Tô Đào đắn đo một lúc, sau đó mới khẽ đáp, “Quen trên mạng.”
Trình An Hoà nín lặng vài giây, “Em yêu qua mạng sao?”
“... Ừm.”
“Thế thì không sao cả.” Trình An Hoà chẳng hề có ý định bỏ cuộc, trái lại còn cười tủm tỉm nhìn cô, “Ba cái tình yêu ảo ma ấy tầm dăm bữa nửa tháng là em sẽ chán thôi, chỉ có người thật tiếp xúc thật mới có thể cho em cảm giác mới lạ. Chừng nào chia tay nhớ báo với tôi đấy.”
Tô Đào, “Báo với anh làm gì?”
Trình An Hoà nhếch môi, “Báo với tôi để tôi tiếp tục theo đuổi em.”
Tô Đào nghiêng đầu nhìn anh ta.
Người này đúng là ngũ hành khuyết “đứng đắn”, mà hình như anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện cô đã có bạn trai trên mạng.
Trước đây Tô Đào không nhận ra, hoá ra Trình An Hoà là một người mong manh yếu đuối.
Cô mua cho anh ta rất nhiều quà thăm bệnh, sau đó lại đưa “bệnh nhân” về đến tận nhà, loay hoay một hồi thì trời cũng tối sẫm.
Tô Đào lái xe về đến dưới lầu khu nhà, mệt mỏi ngồi trong xe nghỉ ngơi một lúc.
Dạo gần đây video quảng cáo của studio trở nên viral, thế nên cô đã đăng ký một tài khoản Weibo cho studio để thu hút người xem.
Thay vì đăng tải những nội dung quảng cáo khô khan, cô chọn quay vlog thường ngày ở studio.
Thỉnh thoảng Tô Đào cũng sẽ xuất hiện trong ống kính, thế nên weibo của studio nhanh chóng thu được một nhóm fan hâm mộ.
Còn bây giờ, cô đang lướt xem bình luận trong weibo của studio, biến nó thành thú vui giải trí tạm thời.
Đương lúc đọc bình luận đến say mê, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động cơ xe từ phía xa truyền đến, ngay sau đó, cô trông thấy một chiếc Bentley màu đen ngừng lại trước cổng ra vào khu nhà.
Người ngồi bên ghế lái phụ bước xuống, mở cửa xe cho người ngồi ở hàng ghế sau.
Cửa xe mở ra, bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Người bên ghế lái phụ mang vẻ mặt lấy lòng nói gì đó với người đàn ông đang đứng bên cạnh, sau đó lấy bật lửa ra định châm thuốc cho anh.
Gió đêm mùa đông rét căm căm, người đàn ông hơi chụm một tay lại, ngậm một điếu thuốc bên môi, mượn nhờ lửa của người nọ châm thuốc.
Làn khói mờ bao phủ gương mặt điển trai của anh.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, sau đó người bên ghế lái phụ mới lên xe rời đi.
Thấy đã đến lúc, Tô Đào mở cửa bước xuống xe.
Người bên kia dường như nghe thấy động tĩnh, anh ngoái đầu nhìn lại.
Tô Đào mím môi, bước thẳng đến bên cạnh anh.
Trần Gia Hữu cụp mắt nhìn cô.
Chóp mũi cô đỏ ửng lên vì lạnh, hàng mi ươn ướt sương đêm, đôi mắt long lanh đang tò mò quan sát anh.
Trần Gia Hữu, “Sao thế?”
Nhớ đến chuyện mình từng làm trong ngày sinh nhật, Tô Đào bỗng thấy lúng túng.
Rượu vào là lại lớn gan.
Đến cả chuyện trêu chọc Trần Gia Hữu mà cô cũng dám làm, hơn nữa còn ngang nhiên bôi kem lên mặt anh. Nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh của Trần Bối Lỵ gửi sang cô mới nhớ ra là có chuyện này.
“Hôm ấy...”
“Xin lỗi anh nhé.” Cô lí nhí nói.
Trần Gia Hữu như đã quen với vẻ ngượng ngập của cô, hàng mi dài hơi rủ xuống phủ một bóng mờ dưới mí mắt, anh cất giọng khàn khàn, “Giờ thấy hối hận rồi à?”
Tô Đào, “...”
Trần Gia Hữu nhìn thấy ánh mắt cô toát lên vẻ mỏi mệt, kỹ năng ăn nói khéo léo ngày thường hình như cũng bị kiềm chế lại đôi chút.
Ánh mắt anh lại nhìn xuống nhúm lông rơi trên tóc cô từ khi nào, khẽ khàng hỏi, “Hôm nay mệt lắm à?”
Tô Đào gật đầu, “Có chút chút, nhưng cũng may là mọi chuyện đều đã được giải quyết.”
Trần Gia Hữu im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói, “Bên ngoài gió lớn, vào trong thôi.”
Tô Đào gật đầu, đi theo anh vào trong.
Vừa mới vào toà nhà, điện thoại của cô lại vang lên.
Cô cúi đầu kiểm tra, lại là Trình An Hoà.
Hai người vừa mới gặp nhau xong, sao anh ta lại gọi đến nữa rồi.
Trần Gia Hữu vốn chỉ vô tình lướt mắt sang, lại bất ngờ nhìn thấy tên người gọi đến hiện lên trên màn hình, anh nói, “Không sao đâu, em nghe máy đi.”
Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó đó nhận máy, hạ thấp giọng, “Lại làm sao vậy?”
Trình An Hoà, “Tô Đào, trái dừa này của em phải khui thế nào?”
Tô Đào cau mày, “Chuyện này mà anh cũng hỏi tôi nữa sao?”
Trình An Hoà chột dạ, “... Hiện giờ tôi đang là bệnh nhân, gặp loại quả khó khui thế này thì phải hỏi em đúng rồi.”
Tô Đào, “Nếu không khui được thì anh ăn cái khác đi, lúc ấy tôi chỉ mua mỗi loại một ít, không suy nghĩ nhiều.”
Trình An Hoà, “... Thế mai em có sang thăm tôi không?”
Hai người anh một câu tôi một câu kéo dài một lúc lâu, cuối cùng Tô Đào phải lên tiếng nhắc nhở anh ta đi ngủ sớm, nếu không cô sẽ không làm giấy tờ bồi thường tai nạn lao động, lúc này Trình An Hoà mới chịu im.
Sau khi cô cúp điện thoại, Trần Gia Hữu đứng lặng im trước cửa thang máy.
Thấy cô quay lại, anh cất giọng thờ ơ, “Về thôi.”
Tô Đào khẽ gật đầu.
Cô vốn định giải thích, thế nhưng lại không nghĩ ra lý do để giải thích với anh.
Đây là lần đầu tiên hai người giữ im lặng cùng bước vào thang máy.
Về đến nhà, Tô Đào vốn chỉ định nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, không ngờ vừa nhắm mắt lại liền thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi mở mắt ra thì đã mười hai giờ.
Cô quen tay cầm điện thoại lên xem.
Ragin gửi sang một tấm ảnh, Tô Đào bèn bấm vào xem thử.
Đó là một chậu cây xanh, toàn thân màu xanh lục, trông cực kỳ đáng yêu, quả mọng có hình tròn, mỗi một nhánh cây trông hệt như một chiếc đuôi cáo, nhìn trong ảnh đã có cảm giác mềm mềm, xù xù, chỉ muốn sờ thử một cái.
Tô Đào thích thú trước chậu cây này, mỉm cười gửi tin sang: Cây gì thế ạ, đáng yêu quá đi mất.
Ragin: Tùng đuôi cáo.
Đào mật:?
Ragin: Trước đó anh từng thấy ở chỗ của một người bạn, bỗng dưng lại nghĩ đến em nên đã xin người ta mang về, mấy bữa nay anh vẫn đang chăm nó. Hễ nhìn thấy nó là anh lại nhớ đến em.
Tô Đào hấp háy đôi mắt, sau đó thử hỏi dò: Hôm nay em thất hẹn, anh không giận chứ?
Hai phút sau, Ragin gọi sang.
Tô Đào vội vàng nhận máy.
Ragin: “Anh còn tưởng em đã ngủ rồi.”
Tô Đào: “Em ngủ rồi, nhưng lại giật mình tỉnh dậy.”
Ragin khẽ cười, “Muốn anh dỗ em ngủ sao?”
Mặt Tô Đào đỏ lên, “Không phải... Em muốn hỏi chuyện hôm nay.”
Ragin, “Liên quan đến chuyện em thất hẹn à?”
Tô Đào, “... Ừm.”
Ragin, “Nếu anh nói anh không sao thì có lẽ em sẽ không tin.”
Tô Đào thấp thỏm nói, “Vậy anh có muốn giả vờ giận em không? Nếu thế thì lòng em cũng dễ chịu hơn.”
Ragin, “Lần đầu tiên anh nghe thấy yêu cầu thế này đấy.”
Tô Đào, “Xem như em xin lỗi anh...”
Vài giây sau, Ragin hỏi lại, “Thế em hi vọng anh sẽ xử lý thế nào?”
Tô Đào nghẹn lời, bởi vì cô thật sự chưa nghĩ ra.
Tô Đào, “Dù nói gì thì chuyện hôm nay đều là lỗi của em, nên anh muốn làm gì cũng được hết.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông ở đầu bên kia khẽ cười.
“Thế nên...”
“Em muốn anh phạt em sao?”
Tô Đào ngồi bên cửa sổ, rèm mi khẽ run, “... Phạt gì cơ?”
Đầu ngón tay người đàn ông vuốt ve chậu cây xanh, chiếc “đuôi” kia bướng bỉnh lướt qua lòng bàn tay anh, tinh nghịch đáng yêu hệt như một chiếc đuôi cáo thực sự.
Bờ môi hé mở, giọng anh hơi khàn vô thức mang theo vẻ gợi cảm.
“Thế thì phạt em tối nay phải ở bên cạnh anh cả đêm...”
“Không được cúp điện thoại.”
***
Jeongie:
Tầm 13 chương nữa là kết thúc chính truyện rồi. Hai người giờ chỉ còn chờ tới ngày đổi ID nữa thôi, chứ ai cũng biết thân phận của nhau cả rồi. =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất