Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 14: Nảy Lên Nghi Kỵ

Trước Sau
Nam Y giãy dụa trong hồ nước, kỹ năng bơi của nàng cũng không kém, nhưng nhảy vào trong nước lạnh băng không hề chuẩn bị gì thế này, trong khoảng thời gian ngắn động tác cũng hoảng loạn, nước hồ tràn vào xoang mũi, cơn lạnh thấu xương truyền tới tứ chi bách hài.

Lạnh như vậy khiến nàng nháy mắt về tới trờ đất đầy tuyết trong Hổ Quỳ Sơn. Mấy ngày đó, nàng khoác đầy tuyết chạy trốn trong núi, mãi đến khi chạy đến bên trong Phá Đạo Am kia.

Tuy rằng Bàng Ngộ nói cho nàng biết chỉ cần đi Quá Vũ Lâu truyền một câu là được, nhưng Nam Y lo lắng mình mất mạng trước khi đến Lịch Đô phủ, muốn chuẩn bị thêm một bước này.

Trong đạo am chỉ còn lại phế tích, cũng không tìm thấy một người, trong viện quả thật có một gốc cây khô.

Nam Y không biết chữ, nhưng nàng lại có trí nhớ đã gặp qua là không quên được, nàng chỉ nhìn thoáng qua tờ thư lụa kia, nếu coi mỗi chữ thành một hình vẽ, nàng liếc mắt một cái đã ghi nhớ tất cả hình vẽ trên tờ lụa.

Nam Y tìm tới một được tờ giấy bùa nhưng lại không tìm thấy bút mực, dứt khoát cắn nát đầu ngón tay, dùng máu đầu ngón tay ở phía khắc lại chữ trên thư lụa từng nét từng nét một, sau đó chôn giấy bùa xuống dưới gốc đại thụ.

Làm xong tất cả, nàng mới đi Lộ Dương trấn gõ cửa Tần gia.

Nhưng mấy ngày qua đi, nàng thậm chí không dám nhớ lại chuyện này, kế hoạch kia rốt cuộc là cái gì? Có thành công không? Tin tức nàng chôn ở dưới tàng cây đã được Lăng An Vương thấy được chưa? Nếu Lăng An Vương bị bắt, nàng sẽ là tội nhân thiên cổ kia sao? Nàng rất hoảng hốt, nàng chỉ là một tiểu tặc mà thôi, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có bất cứ liên quan gì đến chuyện lớn kinh thiên động địa như thế.

Cho đến giờ khắc này hồ nước lạnh thấu xương đặt nàng vào trong rét lạnh tương tự, nàng bỗng nhiên lại nhớ tới những chuyện này.



Rất nhanh, Nam Y đã được vớt lên bờ, nữ sứ chờ sẵn để đón địch lập tức bọc thảm dày lại cho nàng, lại đưa trà gừng nóng làm ấm người cho nàng. Dù là thế, Nam Y vẫn liên tục hắt xì mấy cái.

“Nhanh, mau đưa Thiếu phu nhân đi thay xiêm áo.”

Nữ nhân sai người ở một bên là tam di nương Lục Cẩm Tú trưởng phòng Tạ gia, tướng mạo nàng ta dịu dàng, trong động tác lại lộ ra vài phần sảng khoái cùng quyết đoán.

Nam Y mơ mơ hồ hồ bị các nữ sứ vây quanh dẫn đi về phía trước, tất cả đều là những khuôn mặt cực kỳ xa lạ.

Đại khái là cảm nhận được Nam Y hoảng sợ, Lục Cẩm Tú chủ động tiến lên cười cười trấn an nàng.

"Vừa rồi quan binh lục soát thích khách ở hỉ đường, duy chỉ thiếu Thiếu phu nhân, tất cả mọi người cho rằng..." Lục Cẩm Tú dừng đúng lúc: "Lại không ngờ Thiếu phu nhân là một nữ tử trinh liệt muốn vì Đại công tử tự tử như thế."

Tảng đá trong lòng Nam Y thoáng thả lỏng xuống, biểu diễn lần này của nàng ít nhất đã có người tin. Nhưng nàng nhìn quanh bốn phía, đã không còn bóng dáng Tạ Khước Sơn đâu.

——

Cốt Hột đứng ở trên tường thành chỗ cao, vị trí này vừa vặn có thể nhìn ra xa Vọng Tuyết Ổ ngói xanh ngói đỏ của Tạ thị.

Hành lang quanh co đình viện nối liền, bóng người mơ hồ qua lại dưới mái hiên, mặc dù xảy ra biến cố cực lớn, khí thế và sự đoan trang của đại thế gia vẫn còn đó.

Hai người trà trộn vào hỉ đường đã trở lại, đang báo cáo với Cốt Hột: "Tướng quân, Tạ Hành đã chết.”



“Các ngươi ra tay sao?”

"Nhắc tới cũng kỳ quái, tri phủ cùng Khước Sơn công tử bỗng nhiên đến, chúng ta không tìm được cơ hội thích hợp để xuống tay, nhưng Tạ Hành lại cứ chết bất đắc kỳ tử như vậy, đại phu nói hắn chết vì giận dữ công tâm, trên người không có bất kỳ ngoại thương nào, cũng không biết có ẩn tình gì khác hay không..."

Cốt Hột cũng không kinh ngạc, khóe miệng ngược lại lộ ra một nụ cười lạnh trong dự liệu.

"Tri phủ mượn chuyện điều tra nguyên nhân cái chết của Tạ Hành mà mang binh bao vây Vọng Tuyết Ổ, nhưng điều tra trong trong ngoài một lần, cũng không có tìm được dấu vết của Lăng An Vương, bây giờ các binh sĩ đều đã rút đi."

Cốt Hột như có điều suy nghĩ: "Hẳn là có người đã thông báo cho Lăng An Vương trong sơn cốc có mai phục, nhưng không kịp thông báo cho Tạ Hành nữa, cho nên Tạ Hành cũng không biết Lăng An Vương sẽ không xuất hiện, nếu không sẽ không tăng thêm nhiều tử sĩ như vậy, vừa nhìn đã biết là cá chết lưới rách.”

“Nhưng mà... Ai báo cho Lăng An Vương? Chẳng lẽ trong quân chúng ta có gian tế ư?”

Cốt Hột nhắm mắt, trong đầu nhanh chóng suy tư.

Hắn ta biết rõ tình báo qua lại ảnh hưởng đến hướng đi của chiến cuộc, từ khi bọn họ lấy được tin tức tình báo kế hoạch tiếp ứng của Tạ Hành, quyết định tương kế tựu kế bắt ba ba trong rọ, hắn ta cố ý phong tỏa tin tức, ngoại trừ một số ít tâm phúc biết địa điểm và thời gian kế hoạch, những binh sĩ khác đều đến trước khi xuất phát mới biết phải đi nơi nào.

Nhìn qua Cốt Hột là một tráng hán vô cùng bộp chộp nhưng trên thực tế hắn ta thận trọng kín kẽ, lực quan sát nhạy bén.

Hắn ta quét qua tất cả mọi người trong quân qua một lần trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy mỗi người đều khả nghi, nhất là Tạ Khước Sơn.

Nói thật, mặc dù Tạ Khước Sơn trung thành nhiều năm với Vương Đình người Kỳ, nhưng Cốt Hột vẫn không có bao nhiêu tín nhiệm đối với người Trung Nguyên này, không phải tộc loại của mình, tất sẽ có tâm tư khác.

Nhưng bắt đầu từ khi Tạ Khước Sơn tiếp xúc với tình báo của Lịch Đô phủ, Cốt Hột đã dùng các loại lý do giám thị Tạ Khước Sơn, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn. Tạ Khước Sơn quả thật không có bất kỳ cơ hội nào đưa tin tức ra bên ngoài.

Cốt Hột nghĩ đến hà bao ngày đó của Tạ Khất Sơn bị trộm, nhưng tên trộm kia, Bàng Ngộ đã tiếp xúc qua tình báo, tất cả mọi người trong khách sạn đều đã chết...

Vậy rốt cuộc ai là gian tế, là ai thông báo cho Lăng An Vương?

Chắc chắn phải bắt được người này để chém thành vạn đoạn, nếu không hành động sau này sẽ bị cản trở từng bước. Mặt mày Cốt Hột hung ác, một quyền hung hăng nện vào tường gạch.

——

Tạ Hựu Sơn đứng trong linh đường nhìn chăm chú nam nhân không hề có sức sống trong linh cữu. Vọng Tuyết Ổ trên dưới treo lụa đỏ vì chuyện vui của hắn, lại vì tang sự của hắn mà đổi nến trắng, mà biến cố này chẳng qua chỉ xảy ra trong một đêm.

“Đại ca, mạo phạm rồi.”

Tạ Khước Sơn cúi người tách miệng Tạ Hành ra, đưa một cây ngân châm vào trong cổ họng hắn, ngân châm cũng không có phản ứng.

Hắn vẫy tay với Hạ Bình, Hạ Bình lập tức tiến lên đỡ lấy ngân châm.



Tạ Khước Sơn cởi áo Tạ Hành, dùng một chiếc khăn lông nóng thấm đầy dấm chua từ bụng hắn chậm rãi lau đến cổ họng. Độc khí giấu sâu trong cơ thể bị hun nóng sẽ tỏa ra, màu đen trên ngân châm bắt đầu xuất hiện.

Hạ Bình quan sát ngân châm trong tay, kinh ngạc hô nhỏ một tiếng: "Đại công tử trúng độc bỏ mình!"

“Mà độc này đã đi sâu vào trong cơ thể, cần dùng quanh năm suốt tháng mới có thể thần không biết quỷ không hay tạo thành biểu hiện giả dối giận dữ công tâm chết bất đắc kỳ tử đêm nay.”

Tạ Khước Sơn thu hồi khăn lông, nhanh chóng dùng một cái khăn khô đã chuẩn bị tốt lau chùi vết nước trên người thi thể, lại một lần nữa buộc chặt xiêm áo của hắn, để cho hết thảy thoạt nhìn không hề khác thường.

Hạ Bình nghĩ tới điều gì đó: "Vậy mấy năm nay bệnh mãn tính của đại công tử không phải cũng là…”

Tạ Lại Sơn gật đầu, phân tích: "Người hạ độc trốn ở Tạ gia, nếu không sẽ không cách nào thần không biết quỷ không hay hạ độc.”

“Người nọ... Là gian tế của Cốt Hột sắp xếp ở Tạ gia?”

“Đúng thế.”

"Cốt Hột còn phái hai tử sĩ vào Hỉ Đường ra tay, hắn ta còn có hậu chiêu nhưng cũng không nói cho công tử biết một tiếng..."

“Hắn không tin ta." Tạ Khước Sơn tự giễu cười cười: "Ta rốt cuộc cũng chảy dòng máu dị tộc, mặc dù ở Vương Đình Đại Kỳ nhiều năm, cũng vẫn là người ngoài.”

Hạ Bình bất bình thay công tử nhà mình: "Tể tướng đều tin tưởng không nghi ngờ đối với công tử, một tiểu tướng quân như hắn ta dựa vào cái gì mà nghi ngờ ngài!"

“Cốt Hột cũng không phải là tiểu tướng quân. Chiến công một năm của hắn ta, người khác phải mất năm năm mới có được. Nếu lần này thành công bắt được Lăng An Vương, trở lại vương đình, địa vị của hắn ta thậm chí có thể so với Tể tướng.

Hạ Bình không phục bĩu môi, nhưng cũng không thể cãi lại.

“Chuyện đại công tử trúng độc, đừng nói với bất kỳ kẻ nào.’

“Không nói, chẳng phải Tạ gia vẫn hiểu lầm là ngài làm đại công tử tức chết ư. Ngài muốn về Tạ gia cũng không thể để người Tạ gia cứ xem thường ngài như vậy.”

“Chẳng lẽ bọn họ mới bắt đầu chán ghét ta từ đêm nay đại ca chết ư?”

Hạ Bình á khẩu không trả lời được.

Phản quốc bỏ nhà, con đường của hắn vốn khó đi hơn người khác rất nhiều. Không cần tranh cãi, cứ đi tiếp là được.

Trong lúc nói chuyện, Tạ Khước Sơn đã mặc lại xiêm áo của Tạ Hành, hắn trịnh trọng lại cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo đại ca, sau đó hắn ngẩng mặt lên, trên mặt đã bình tĩnh như thường lệ.

“Ngươi mang mấy thứ này về cất kỹ đi, ta ở lại đây một lát.”

Hạ Bình chắp tay nói: "Vâng, công tử.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau