Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 16: Sa Vào Hiểm Cảnh

Trước Sau
Trong một đêm hỉ sự của Tạ gia biến thành tang sự, Tạ thị đau đớn mất đi trưởng tử, tuổi tác Tạ thái phu nhân vốn đã cao lập tức suy sụp, ốm đau trên giường bệnh, mê mê tỉnh tỉnh.

Sau giờ ngọ Tạ thái phu nhân vất vả lắm mới thanh tỉnh một lần, Lục di nương lệnh cho phòng bếp chuẩn bị dược thiện thượng hạng, còn tự mình đi đốc thúc canh lửa.

Nhưng đến lúc nên dâng cơm, Lục di nương chậm chạp không đến, Tạ thái phu nhân biết Lục tiểu nương làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nếu không xảy ra chuyện gì sẽ không như thế, nhưng hôm nay bà ta cũng không có tâm lực đi hỏi thêm nữa, bà ta chỉ mệt mỏi nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc này Lục Cẩm Tú đang ở trong viện Tùng Hạc Đường.

Sáng nay cũng thật sự kỳ quặc, nữ sứ hồi môn từ Tần gia tới bỗng nhiên mặt mũi bầm dập quỳ trong viện bà ta, kể hết đầu đuôi câu chuyện con gái riêng của Tần gia gả thay cho bà ta biết.

Bộ dáng nữ sứ cứ như là bị ép buộc, nhưng hỏi nàng ta là ai đánh nàng ta thành như vậy, nàng ta lại không chịu tiết lộ một chữ nào.

Chẳng qua cũng không kịp truy cứu những thứ này, chuyện này liên đới rất lớn, hiện giờ lão gia trong phủ không ở đây, bà ta mới làm chủ trong nhà vài năm, làm sao dám làm chủ được?

Trong phủ chỉ có Thái phu nhân mới có thể ra quyết định.

Nghĩ tới đây, Lục di nương quyết tâm chuẩn bị đẩy cửa tiến vào trong phòng, nhưng tay vừa đỡ đến khung cửa, bà ta lại do dự, sức khỏe của Thái phu nhân, lỡ như nghe xong bị kích thích...

Ngay khi bà ta đang bồi hồi, có người lướt qua bà ta dẫn đầu đẩy cửa tiến vào trong phòng Thái phu nhân.

Bà ta theo bản năng muốn há miệng quát lớn, lại thấy rõ người tới là Tạ Khước Sơn nên đành phải cứng rắn nuốt lời vào trong miệng.

Lục Cẩm Tú nhìn về phía sau, tỳ nữ gia đinh luống cuống không ngăn được Tạ Khước Sơn, cũng không dám ngăn, nhìn Lục Cẩm Tú xin giúp đỡ.

Lục Cẩm Tú đã xem như là một phụ nhân hậu viện thông minh tháp vát, thủ đoạn lưu loát, khi còn trẻ bà ta từng bị từ hôn, chậm chạp phí thời gian đến hai mươi hai tuổi mới gả đến Tạ gia làm thiếp. Lục Cẩm Tú biết điều kiện của mình bình thường, tuổi tác đã lớn lại là khuyết điểm của bà ta, không thể lấy diện mạo hầu hạ người khác, vì thế bà ta càng cố gắng chịu khó hơn so với nữ tử khác, hầu hạ phu quân cha mẹ chồng, dụng tâm phụ tá đích phu nhân xử lý hậu viện.

Tính tình bà ta khá tốt, tác phong sảng khoái, trên hiểu được quan sát sắc mặt, dưới hiểu được thực hiện ân uy cùng lúc, rất được mọi người Tạ gia yêu thích. Sau khi đích phu nhân qua đời, tổ mẫu đã giao toàn bộ Vọng Tuyết Ổ cho bà ta xử lý.

Nhưng dẫu sao bà ta cũng là một nữ tử hậu viện, đối mặt với ma đầu như Tạ Khước Sơn cũng sẽ do dự. Bà ta biết, Tạ Khước Sơn nhất định rất hận Tạ gia.

Hơn mười năm trước Lam Châu thất thủ, Tạ gia hốt hoảng chạy về phía nam, lại quên thông báo cho mẹ con không được sủng ái của phòng này, ném bọn họ vào trong chiến hỏa.

Nhưng chuyện hậu viện rắc rối phức tạp, đến tột cùng là quên hay là cố ý quên, cuối cùng đã không thể truy cứu.

Chính từ lúc đó, Tạ Khước Sơn đã có ngăn cách với Tạ gia, hạt giống cừu hận gieo xuống trong lòng hắn.

Tạ Khước Sơn muốn đi gặp Thái phu nhân, Lục Cẩm Tú không thể ngăn được, lại sợ xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể cẩn thận ghé vào cửa nghe động tĩnh bên trong.



Tạ Khước Sơn cầm hộp quà vào phòng tổ mẫu, cung kính thi lễ.

“Tổ mẫu, tôn tử tới hỏi thăm hỏi.”

Tạ thái phu nhân nửa ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, phảng phất như không nghe được lời Tạ Khước Sơn nói, chậm chạp không đáp lại.

Tạ Khước Sơn đưa hộp gấm trong tay lên, tiếp tục nói: "Tổ mẫu, đại ca đã đi, mong người bớt đau buồn bảo trọng thân thể. Trong hộp này là sừng tê giác Xiêm La, dược liệu trân quý ngàn vàng khó cầu.”

Tạ thái phu nhân rốt cục cũng mở mắt ra, nhưng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tạ Khước Sơn lấy một cái.

“Mang đi, lão thân không uống thuốc người Kỳ mang tới.”

“Tổ mẫu, người chướng mắt tôn nhi nhưng không cần giận dỗi với thân thể của mình. Tê giác Xiêm La sắc thuốc có thể cấp cứu ngay lập tức, cứu nguy trong khoảnh khắc.”

Tạ Khước Sơn tự chủ trương đưa hộp gấm cho thị nữ bên cạnh, thị nữ không dám phản kháng Tạ Khước Sơn nên chỉ có thể tiếp nhận.

“Lão thân sống hay chết không liên quan gì tới ngươi. Ngươi đã đầu nhập Đại Kỳ thì không còn là người Tạ gia nữa.”

"Tổ mẫu," hắn dừng một chút, thần sắc trên mặt vẫn bình thường: "Năm đó các người ném ta cùng nương ta ở Lam Châu chiến hỏa, có từng coi chúng ta là người Tạ gia chưa?"

Hắn nói nhẹ nhàng như đang tự thuật một chuyện bình thường, rơi vào tai người nghe lại đặc biệt chói tai.

"Chuyện năm đó, phụ thân ngươi, đích mẫu ngươi, huynh trưởng của ngươi, và cả toàn bộ trên dưới Tạ gia đều đã nói xin lỗi với ngươi, ngươi lại cố ý muốn đi vào con đường sai lầm!”

“Tổ mẫu, các ngươi biết xin lỗi như vậy, vậy vì sao không xin lỗi mẫu thân ta?”

"Nàng là tự tìm chết, làm nhục gia môn, làm sao có thể xin lỗi?"

Tạ Khước Sơn hết sức lạnh nhạt cười lạnh: "Nếu gia môn Tạ gia đã quan trọng như vậy, lúc trước cho dù các ngươi nói xin lỗi hư tình giả ý cũng chưa chắc sẽ sinh ra một nghịch thần làm mất hết thanh danh Tạ gia như ta.”

" n cha mẹ không gì có thể báo đáp, cho dù có thế nào đi nữa thì ngươi cũng không nên sinh lòng oán hận đối với gia tộc!"

"Nương ta cũng nói như vậy." Tạ Khước Sơn nhìn chằm chằm vào mắt tổ mẫu: "Nữ nhân trong thế gia thật kỳ quái, cam tâm tình nguyện giao tính mạng của mình vào tay người khác mặc cho người ta xâu xé, rõ ràng chịu ấm ức lại còn mang ơn, thậm chí trong lòng còn áy náy, sợ mình làm phiền người khác."

“Đây là lễ lão tổ tông truyền lại!”

“Lễ kiểu đó ở thế đạo này không thể thực hiện được.”

Nhất thời trong phòng yên tĩnh vạn phần, lồng ngực Tạ thái phu nhân phập phồng, hiển nhiên rất tức giận.



Lục Cẩm Tú ở bên ngoài nghe thấy tình huống bên trong không đúng, vội vã đẩy cửa đi vào.

“Mẫu thân, thiếp có chuyện quan trọng muốn thương lượng với người.”

Lục Cẩm Tú đi vào cắt đứt không khí ngưng đọng giữa Tạ Khước Sơn và tổ mẫu, ánh mắt của bà ta dừng ở trên người Tạ Khước Sơn, hành lễ với vẻ mặt như thường.

“Tạ sứ tiết, quấy rầy rồi, thật sự là chuyện hậu viện có chút khẩn cấp…”

Một tiếng "Tạ sứ tiết" đã vứt bỏ sạch sẽ thân phận Tạ Khước Sơn với Tạ phủ, cũng đang hạ lệnh đuổi khách, chuyện hậu viện Tạ gia không có liên quan gì với một sứ tiết từ bên ngoài đến.

Tạ Khước Sơn thức thời lui một bước, chắp tay thi lễ.

“Tổ mẫu, đại ca qua đời, ta chính là trưởng tử Tạ gia, theo lý nên về Tạ gia tận hiếu. Sau này ta sẽ ở Vọng Tuyết Ổ, mong ngài bảo trọng thân thể, tôn nhi cáo lui trước.”

“Nghịch tử, ngươi, ngươi…”

Lục Cẩm Tú vội vàng tiến lên trấn an lão phu nhân, vuốt cục tức này của bà ta xuống.

“Mẫu thân chớ so đo với nghịch tử kia, tổn thương thân thể của mình, hiện giờ lão gia còn chưa về nhà, chúng ta không thể không nhìn ánh mắt của người Kỳ, chờ lão gia trở về sẽ có biện pháp xử trí nghịch tử này.

Lục Cẩm Tú vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng Tạ thái phu nhân giúp bà ta thuận khí.

Vất vả lắm mới vuốt thuận khí, trên mặt Tạ thái phu nhân cũng khôi phục lại một chút huyết sắc, bà ta vỗ vỗ mu bàn tay Lục Cẩm Tú, mệt mỏi hỏi: "Lục di nương, ngươi muốn thương lượng chuyện gì với ta?"

Lục Cẩm Tú hạ quyết tâm nói ra.

"Mẫu thân, đều do thiếp sơ suất, trước đó không điều tra rõ ràng, hiện giờ gây thành sai lầm lớn, kính xin mẫu thân trách phạt..."

Tạ thái phu nhân có chút mệt mỏi, không muốn đi lòng vòng: "Sai lầm lớn nhất không phải đều đã có rồi sao? Tạ gia còn có cái gì mua gió gì mà lão thân chưa thấy qua, ngươi cứ việc nói ra là được.”

“Thật ra hôm qua người cùng Hành ca nhi thành thân thật là con gái riêng của ngoại thất Tần gia. Thoe lý mà nói, Hành ca nhi đã đi, chuyện này cũng không cần truy cứu nữa, nhưng... Lúc trước người hợp bát tự với đại công tử chính là đích nữ Tần gia không có vấn đề gì cả, con gái riêng gả tới này mệnh mang cô tinh, hung sát dị thường. Ngỗ tác nói đại công tử không có ngoại thương, chính là chết bệnh, trong lòng thiếp khó tránh khỏi nghiền ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là nữ tử này khắc chết Hành ca nhi ư?”

Nghe xong lời này, sắc mặt Tạ thái phu nhân đã càng ngày càng kém, còn chưa kịp nói một câu đã phun ra một ngụm máu bầm.

“Mẫu thân, mẫu thân!" Lục Cẩm Tú luống cuống tay chân đỡ lấy thân thể lão phu nhân, dâng cho bà một chén trà: "Người nhất định lần phải bảo trọng thân thể đấy.”

Tạ thái phu nhân uống xong một chén trà nóng mới bình tĩnh lại. Lục Cẩm Tú khẩn trương nhìn lão phu nhân, bà ta biết rõ, lời nói kế tiếp từ miệng lão phu nhân phun ra sẽ quyết định vận mệnh của đứa con riêng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau