Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 17: Vẫn Là Họ Tạ

Trước Sau
Dựa theo tập tục, linh cữu của Tạ Hành Tái sẽ để ở nhà bảy ngày sau mới đưa tang.

Mà Nam Y không lúc nào là không lên kế hoạch chạy trốn, nàng vốn định chờ ngày đưa tang theo đội ngũ tang lễ ra khỏi Tạ phủ sẽ tìm cơ hội tốt, nhưng sau giờ ngọ ngày thứ ba, nàng phát hiện một ít khác thường, bị ép phải lên kế hoạch trước.

Hôm qua Kiều Nhân Chi đến linh đường, gọi tỳ nữ vào phòng bếp xách hộp thức ăn đến, để Nam Y ăn một bữa tối rất phong phú. Nàng còn cùng Nam Y canh giữ linh tiền một lúc lâu, nói với nàng rất nhiều chuyện về Tạ Hành Tái.

Lúc Nam Y nói chuyện với Kiều Nhân Chi còn khá kinh hồn bạt vía, sợ nàng ấy hỏi tới chuyện gì trong nhà mình, nàng trả lời sai sẽ lộ tẩy. Nhưng Kiều Nhân Chi cũng không hỏi nửa câu. Nam Y luôn cảm thấy, trong ánh mắt của nàng ấy tràn ngập thương xót.

Nàng ấy cũng xin lỗi Nam Y. Nàng nói, Hành Tái cưới phu nhân kế là chuyện bất đắc dĩ, chủ ý của hắn chưa bao giờ muốn cho một thiếu nữ thanh xuân phí thời gian cả đời vì hắn.

Nghe thấy thế, Tạ Hành Tái cũng là một người cực kỳ thiện lương.

Nam Y rất muốn nói với Kiều Nhân Chi, không có việc gì, dù sao nàng cũng sẽ chạy khỏi Tạ gia đi tìm Chương Nguyệt Hồi, nàng sẽ không phí thời gian cả đời vì bất luận kẻ nào. Nhưng lời này đại nghịch bất đạo, tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng.

Sau đó lại qua một đêm, Tam di nương Lục Cẩm Tú tới cũng mang theo một ít thức ăn, còn hỏi Nam Y có lời gì muốn nhờ người mang về Tần phủ hay không.

Nam Y không có lời gì muốn nói, nhưng nếu không nói sẽ có vẻ quan hệ của nàng và Tần phủ dị thường, vì vậy nói một ít lời vấn an.

Ánh mắt của những người này đều rất kỳ quái, trực giác của Nam Y cho thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, làm sao Tạ Khước Sơn có thể để nàng sống dễ dàng như vậy.

Nàng cảm thấy mình giống như con mèo, lúc này không quan tâm gì nữa từ linh đường chạy ra ngoài hỏi thăm tin tức, sau đó nàng đã nghe được các tỳ nữ đang nghị luận chuyện Thái phu nhân quyết định để cho nàng đi tuẫn táng với Tạ Hành Tái.



“Nghe nói Tần thị là con gái riêng nuôi ở phố phường đầu đường, là dân đen... Để người như vậy vào Tạ gia, sợ là làm bẩn mắt lão tổ tông.”

“Chuyện nội trạch Tần gia này, làm sao ngươi biết được?”

“Hình như là nha hoàn hồi môn của Tần gia tự mình nghị luận ở hậu viện, bị người của Lục di nương nghe được.”

“Vậy việc này phải làm sao bây giờ?”

“Lễ cũng đã thành rồi, Tần thị đã là chính thê của đại công tử, từ hôn cũng không từ được, chỉ có thể nhận thân phận của nàng để cho nàng đi tuẫn táng, cũng không truy cứu Tần gia, đây là thể diện lớn nhất mà Thái phu nhân có thể cho nàng rồi.”

"Ai bảo nàng có lòng tham muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng chứ, Tạ gia há lại dễ dàng lừa gạt như vậy ư?"

Tiếng nghị luận của đám tỳ nữ dần dần đi xa, Nam Y đã nghe rõ ràng, mình bây giờ chính là tội nhân của Tạ gia ván đã đóng thuyền, chỉ còn một con đường chết.

Đây nhất định là do Tạ Khước Sơn làm! Chuyện trong miệng hắn hóa ra đang nói là đến danh tiết thế gia, mà nàng sẽ trở thành người tuẫn táng theo danh tiết. Nàng phải lập tức chạy đi, không thể ở lại thêm một khắc nào nữa.

Cũng may mấy ngày nay Nam Y đều đang chuẩn bị, nghĩ hết cách nắm giữ địa hình Vọng Tuyết Ổ.

Nàng nghe ngóng chỗ sâu nhất của Vọng Tuyết Ổ là từ đường Tạ thị, thường ngày nơi đó không có người dám đi quấy rầy, phòng bị tự nhiên sẽ yếu nhất. Nàng chuẩn bị trốn trong từ đường đến khi trời tối, lại trèo tường rời khỏi Tạ gia.

Đúng lúc này tiền viện truyền đến động tĩnh ồn ào náo động khá lớn tiếng, dẫn tới gia đinh nô tỳ đều nhao nhao chạy tới nơi đó, thừa dịp bên trong Vọng Tuyết Ổ hỗn loạn, Nam Y lập tức chạy đi đến chỗ viện sâu tường cao.



——

Tiền viện, Tạ Tuệ An lại múa nhuyễn kiếm đánh nhau với Tạ Khước Sơn.

Tạ Tuệ An là do Lục di nương sinh ra, tuy là thứ nữ nhưng xinh đẹp hào phóng, rất được Thái phu nhân ưu ái, nuôi ở trong phòng Thái phu nhân, đồ dùng trong cuộc sống đều không khác mấy so với đích nữ.

Sinh thời tuy rằng Tạ Hành Tái suy yếu, nhưng đại sự trong Tạ gia đều do hắn định đoạt, hắn để cho Tạ Tuệ An tập võ nên không ai dám nói ra nói vào gì, Tạ Tuệ An cũng được cưng chiều mạnh mẽ chính trực, ghét ác như thù, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Đối với Tam ca phản quốc Tạ Khước Sơn này, nàng ấy vẫn luôn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay nàng ấy nghe được Tạ Khước Sơn lại muốn ở Vọng Tuyết Ổ đã tức giận vỗ bàn đứng lên.

Đại ca kính yêu đột nhiên qua đời, nàng ấy vốn đã bi phẫn đan xen, lại bị kích thích như vậy, rốt cuộc không để ý tới lễ tiết gì nữa mà cầm lấy nhuyễn kiếm của mình muốn đi đuổi người.

Tạ Khước Sơn không đánh trả, nhẹ nhàng tránh thoát kiếm Tạ Tuệ An vung về phía hắn như du long.

“Tạ Tiểu Lục, kiếm pháp của ngươi cũng không có một chút tiến bộ nào cả.”

Tạ Tuệ An cũng không chiếm được một chút hời nào, đánh càng ngày càng sốt ruột, ngoài miệng còn đang mắng chửi.

“Ngươi hại chết nhiều người đồng tộc như vậy mà vẫn còn mặt mũi quay về Tạ gia chúng ta! Ta nhổ vào! Cẩu tặc bán nước cầu vinh! Ngươi cho rằng ỷ vào người Kỳ sau lưng sẽ không ai dám động đến ngươi ư? Tạ Tuệ An ta hôm nay không giết ngươi sẽ theo họ ngươi!”

Tạ Khước Sơn đang trốn, có lòng tốt nhắc nhở: "Ngươi theo họ ta, cũng vẫn là họ Tạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau