Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 27: Phong Vân Biến

Trước Sau
Tạ Tuệ An đang muốn nổi giận, quan gia của Tạ gia là Đặng thúc bước lên ngăn cản nàng ấy sợ nàng ấy xúc động. Đặng thúc đưa hai người đến một góc mới thấp giọng tiết lộ tình huống phía trước.

“Lục cô nương, Thiếu phu nhân, chủ quân cùng... vị sứ giả người Kỳ kia đang nghị sự trong Huyền Anh đường.

“Tạ Khước Sơn? Bọn họ bàn chuyện gì mà phải phái nhiều kỳ binh vây quanh như vậy.”

Tạ Tuệ An nhìn thoáng qua, Huyền Anh Đường bị Kỳ Binh vây chật như nêm cối.

Đặng thúc do dự nhìn Nam Y một cái, còn coi nàng là người ngoài nên không biết có nên nói hay không.

“Tẩu tẩu là người một nhà, Đặng thúc cứ nói đi không sao.”

Tên của "Tạ Khước Sơn" ở Tạ gia phảng phất như là điều cấm kỵ, nói đến tên của hắn luôn khó nhằn, Đặng thúc chỉ có thể gọi là "Hắn".

"Tam đại gia bị mang đi, chủ quân muốn để hắn hỗ trợ đi đến chỗ người Kỳ đòi người lại, bảo lãnh Tam đại gia đi ra, nhưng hắn lại muốn chủ quân giao tộc ấn ra để hắn tiếp quản Tạ gia, nếu không, người Kỳ sẽ giận chó đánh mèo trút hết sai lầm Tam đại gia phạm phải lên toàn bộ Tạ gia..."

“Hắn dựa vào cái gì chứ?!” Tạ Tuệ An tức giận đến mức giọng điệu cũng cao hơn vài phần.

Đặng thúc thở dài, không dám nhiều lời nữa.

Nam Y nghe vậy trong lòng run sợ, Tạ Khước Sơn này... đã đến trình độ một tay che trời.





Trong Huyền Anh Đường, chỉ có hai người Tạ Quân và Tạ Khước Sơn, Tạ Khước Sơn quỳ gối trước mặt phụ thân, khí thế lại hùng hổ dọa người.

Hắn lại nhấn mạnh một lần: "Phụ thân, xin hãy giao tộc ấn ra.”

Tạ Quân tức giận tới mức lật bàn trước mặt lên: "Ngươi có tư cách gì mà tiếp quản Tạ gia?”

“Phụ thân quanh năm lễ Phật, đã nhiều năm không lo chuyện trong nhà, hôm nay đại ca đã không còn, nhị tỷ đã lập gia đình, ta đứng hàng thứ ba ở nhà, dựa theo bối phận, ta tiếp quản Tạ gia là hợp tình hợp lý.”

“Tạ gia không nhận nghịch tử như ngươi!”

Phụ thân mở từ đường để giáo huấn ta trước mặt tổ tông, ta chính là người Tạ gia.”

Tạ Quân khó có thể tin trừng to hai mắt, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, tay chỉ vào Tạ Khước Sơn cũng run rẩy theo.

"Thì ra ngươi cam nguyện bị đánh gần chết cũng phải về Tạ gia, chính là vì giờ khắc này! Ngươi, ngươi… Rốt cuộc người Kỳ đã hứa hẹn cho ngươi phú quý bằng trời gì mà để ngươi bỏ đi da thịt gân cốt cũng nguyện ý bán mạng cho bọn họ?!"

Tạ Khước Sơn siết chặt quyền trong tay áo.

“Đúng, chính là phú quý ngập trời. Đại Kỳ binh lực mạnh, Trung Nguyên trở trời đã là chuyện sớm muộn, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Tạ Quân cực kỳ giận dữ, trực tiếp rút kiếm chỉ về phía Tạ Khước Sơn: "Lời nói dơ bẩn! Ngươi là tặc thần phản quốc! Làm bẩn tác phong thanh lưu của Tạ thị ta!”

Nhưng mũi kiếm chỉ đặt ngang trên cổ Tạ Khước Sơn, Tạ Quân ngoài miệng lợi hại nhưng không xuống tay được.

Tạ Khước Sơn không sợ hãi đón mũi kiếm đứng lên, Tạ Quân run rẩy nhích về phía sau một bước.



Hắn nặng nề nhìn phụ thân của mình: "Nhân nghĩa, các người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, phỉ nhổ ta, muốn chém ta thành ngàn vạn đoạn, nhưng các người thật sự dám giết ta sao?"

Tạ Khước Sơn trực tiếp cầm lấy mũi kiếm, dễ dàng đoạt lấy kiếm trong tay Tạ Quân ném xuống đất.

“Các người không dám. Bởi vì các người sợ Đại Kỳ, lại không có năng lực chống cự bọn chúng nên chỉ có thể dựa vào mồm mép mắng chửi, cho rằng như vậy có thể bảo vệ vương triều trăm năm của các người. Nhưng Dục triều từ trong ra ngoài đều phải chết! Hoàng Diên Khôn mở cửa thành của Lịch Đô phủ thả người Kỳ vào, hiện tại ở đầu đường hẻm nhỏ đều là binh sĩ của người Kỳ, người cho rằng Lịch Đô phủ bây giờ vẫn là địa giới do Trường Ninh công định đoạt sao? Tỉnh táo một chút đi, phụ thân à.”

Tạ Quân á khẩu không trả lời được, chán nản lui về phía sau.

“Chuyện của Tam thúc, ta không đảm bảo được, ông ấy là người của Bỉnh Chúc Tư, người Kỳ sẽ không bỏ qua cho ông ấy, nhưng ta có thể hứa hẹn với người, chỉ cần người phối hợp, ta sẽ không hại đến những người khác của Tạ thị.”

"Vậy nếu ta, nếu thân tộc của ngươi đều là người của đảng Bỉnh Chúc Tư, ngươi muốn giết hết sao?"

“Vậy phụ thân tốt nhất nên cầu nguyện đi, cho dù các đúng là thế cũng không nên bị ta phát hiện ra.”

“Ta tạo nghiệt gì mà lại sinh ra một ma đầu như ngươi!”

Tạ Khước Sơn cười cười: "Nhưng bây giờ chỉ có ma đầu ta mới có thể bảo vệ Tạ gia. Ta nguyện ý dùng phương thức da tróc thịt bong quay về Tạ gia, nói rõ ta còn nhớ huyết thống thân tình. Ta gọi người một tiếng phụ thân là ta còn muốn gọi… Không nên trở mặt khiến cho cuối cùng không thể kết thúc, tính mạng toàn tộc nhân đối với ta cũng không sao cả, nhưng người đánh cược không nổi đâu.”

Sau một lúc lâu, Tạ Quân lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất hỗn độn, không nói gì. Ông ấy dường như thoắt cái đã già đi, lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong tay áo, lại tùy ý ném xuống đất.

Bên trong chính là tộc ấn, cứ như vậy vứt mũ bỏ giáp giao ra ngoài.

Tạ Khước Sơn chắp tay, máu trên tay rơi trên mặt đất: "Người cũng đừng trở về chùa Phổ Tế nữa, nhi tử sẽ đưa người đi lễ Phật ở Vọng Tuyết Ổ phía sau núi, cho dù người chạy trốn tới Phật môn cũng phải tận mắt nhìn xem... Thế đạo này làm thế nào tiêu diệt lễ giáo của các người từng chút một."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau