Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 3: Lẩn Trốn

Trước Sau
Trong đêm tuyết rơi che lấp vạn vật, khách điếm trên núi cũng không có khách trọ, chủ khách điếm sắp chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, lúc này có một nữ tử bước vào.

Nữ tử quấn áo khoác rõ ràng không vừa người, cả người che kín mít ném hai nén bạc lên quầy.

“Chưởng quỹ, giúp ta chuẩn bị một gian phòng khách, xiêm y sạch sẽ cùng thuốc trị thương.”

Chưởng quầy thu bạc, liếc Nam Y một cái tò mò hỏi một câu: "Cô nương gặp được người Kỳ sao?”

Nam Y kinh ngạc ngẩng đầu: "Làm sao ông biết?”

“Cô nương còn chưa nghe nói sao? Lịch Đô phủ không chiến mà hàng, tri phủ mở rộng cửa thành cho Kỳ Binh vào thành, Hổ Quỳ Sơn cũng có rất nhiều Kỳ Binh tới, cũng không biết bọn họ đang làm trò gì khiến cho lòng người hoảng sợ thế này. Gần đây ngươi nhất thiết phải cẩn thận, có thể không ra khỏi cửa thì cố gắng đừng ra ngoài.”

Nam Y vẫn còn sợ hãi gật đầu, xoay người lên lầu.

Chưởng quầy thở dài: "Thế đạo này, càng ngày càng loạn.”

Cho dù bên ngoài loạn bao nhiêu, đêm nay Nam Y cuối cùng cũng có thể tắm nước nóng, xử lý một chút vết thương trên người.

Sau khi tẩy đi một thân chật vật, nàng ghé vào trên giường mềm mại, tứ chi mở ra thành hình chữ "Đại", tham lam chiếm cứ mỗi một tấc không gian của cái giường này.

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua nàng ở trọ, tư vị tuyệt vời trong đó không cần nói cũng biết. Trong lòng nàng một tia thấp thỏm cùng sợ hãi đối với chuyện trộm hà bao người khác cuối cùng cũng bị sự thoải mái ập đến giờ khắc này đè ép.

Nàng ôm tâm lý ăn may nghĩ, một cái hà bao mà thôi, công tử kia vừa nhìn đã biết là người có tiền, có mất chắc hẳn cũng sẽ không so đo.

Cảm tạ vị công tử kia đã cho nàng có được chỗ ở một lát, gian phòng này quả thực chính là nơi nàng tha thiết ước mơ. Cho tới nay, nàng rất muốn sinh sống ở dưới một mái nhà có thể che gió chắn mưa, như vậy nàng sẽ không cần lưu lạc thêm nữa. Dưới ánh nến, Nam Y quan sát vòng tay trên cổ tay. Nàng tin chắc, chỉ cần gặp lại Chương Nguyệt Hồi, nàng có thể có được cuộc sống như vậy.

Không nơi nào để đi, không người thân có thể nương tựa trong loạn thế, đây là thứ duy nhất nàng có thể tin tưởng.

Nam Y đắp chăn đi vào giấc ngủ, đêm nay hẳn có thể mơ một giấc mộng đẹp.



Rạng sáng, trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài khách điếm đã truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Chưởng quầy còn ngái ngủ khoác xiêm y đi ra ngoài mở cửa, ngoài cửa là một công tử quý phái, đầu vai rơi đầy tuyết, mặt mày lạnh như sương.

“Có từng gặp một nữ tử thân hình không cao, khoác áo khoác không vừa người, trên người có vết thương không.”



Chưởng quầy ngẩn người, ông ta hiển nhiên nhớ tới có một cô nương nhìn có chút cổ quái như vậy, ông ta còn đang do dự có nên nói cho công tử này biết hay không.

Chưởng quầy giơ ngọn đèn dầu trong tay lên, muốn nhìn rõ hơn một chút, lúc này mới nhìn thấy phía sau công tử này còn có một binh sĩ người Kỳ đang đứng, hiển nhiên là thuộc hạ của hắn.

Một người Trung Nguyên là thủ lĩnh, người Kỳ là cấp dưới, tổ hợp quái dị này khiến trực giác của ông ta cho biết mình không thể trêu vào.

“Quan nhân... Mời đi theo ta.”

Chưởng quỹ không muốn làm lớn chuyện dẫn tới điều tra liền phiền toái, vì thế xoay người dẫn Tạ Khước Sơn lên lầu, mở cửa phòng Nam Y ở.

Nhưng căn phòng đã trống trơn.

Tạ Khước Sơn xốc chăn lên thăm dò, chăn vẫn còn nóng, người vừa mới đi không bao lâu. Hắn phân phó Hạ Bình phía sau.

“Lập tức đi đại doanh điều binh lục soát, cần phải tìm được người này.”

Hạ Bình dừng một chốc, hắn ta cũng không ngờ một tên trộm đáng để điều động nhiều binh lực đi lục soát như vậy, nhưng nay công tử bày mưu nghĩ kế, nói không chừng trong hà bao kia có thứ gì đó quan trọng, nên không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.

“Vâng!”

Hạ Bình lập tức chạy như bay ra khỏi khách điếm.

——

Nam Y khiếp đảm nhảy cửa sổ chạy tới hậu viện tìm chỗ trốn, trong lòng kêu khổ không ngừng… không phải chỉ là một cái hà bao thôi sao? Có đến mức trời còn chưa sáng đã tìm tới thế không?

May mà nàng màn trời chiếu đất đã quen, xưa nay cảnh giác, nghe được một chút động tĩnh bên ngoài đã lập tức tỉnh lại, xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy vị công tử ngồi cùng thuyền kia, lập tức hiểu được hắn tới làm gì, vì thế nhảy cửa sổ chạy trốn nên mới có thể tránh thoát một kiếp.

Nhưng vì sao sau lưng vị công tử kia còn có một người Kỳ đi theo? Hắn rõ ràng là người Trung Nguyên... Hắn có thân phận gì? Tại sao phải tìm lại hà bao... Chẳng lẽ trong hà bao có thứ gì quan trọng ư?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, Nam Y nhìn thấy trong viện có một cái giếng, nắp giếng khép hờ, nàng lập tức men theo dây thừng chui vào trong giếng tránh né một lát.

Không ngờ tới cái giếng này lại là giếng cạn, đáy giếng không sâu, Nam Y trực tiếp buông lỏng dây thừng nhảy xuống. Vừa định thăm dò độ sâu của đáy giếng, Nam Y đột nhiên cảm giác được một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo dán lên cổ nàng.

Thân thể Nam Y cứng đờ, động tác trên tay dừng lại.



“Đừng lên tiếng." Một giọng nam tử truyền đến.

Dưới đáy giếng có một con sông ngầm, nhưng nước sông đã khô cạn, lộ ra lòng sông bị cọ rửa vô cùng trơn nhẵn. Trên vách đá bên đường sông có một ngọn nến yếu ớt.

Nam Y dán vào lưỡi dao chậm rãi nghiêng mặt lại, nương theo ánh lửa lờ mờ, lúc này nàng mới thấy rõ nam tử đột nhiên xuất hiện dưới đáy giếng.

Ngực hắn có một vết thương rất lớn, mặc dù đã băng bó xong nhưng vẫn đang chảy máu ra ngoài, hình như bị thương không nhẹ, sắc mặt hắn ta nhìn qua cũng cực kỳ tái nhợt, tay cầm dao găm cũng đang run nhè nhẹ.

“Bên ngoài có người đuổi theo ta, ta chỉ muốn trốn một lát.... Cầu xin công tử thu lưu ta một lát.”

Bàng Ngộ đánh giá Nam Y từ trên xuống dưới, một thiếu nữ như vậy quả thật rất khó khiến người ta nghi ngờ, hắn ta chậm rãi thu chủy thủ lại.

"Ai đuổi theo ngươi?"

Nam Y do dự một chốc, cảm thấy chân tướng không cần phải nói với một người xa lạ, nghĩ đến đi theo công tử kia lên lầu còn có một Kỳ Binh, liền bỏ trọng điểm: "Người Kỳ.”

Không ngờ nghe được hai chữ này, Bàng Ngộ lập tức khẩn trương, chống đỡ vài phần khí lực trèo tới miệng giếng nhìn thoáng qua.

Trong sân của khách điếm đã đèn đuốc sáng trưng, Kỳ Binh rất nhanh đã chạy tới vây quanh nơi này. Nam tử đứng giữa người Kỳ chính là Tạ Khước Sơn.

Bàng Ngộ lui trở về, vẻ mặt nhìn Nam Y cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu dồn dập: "Ngươi trêu chọc Tạ Khước Sơn sao? Người là người nào?”

Nam Y không hiểu ra sao: "Ai là Tạ Khước Sơn?”

“Người Trung Nguyên trong đám người Kỳ kia!”

Nam Y nghĩ đến lúc ở bến đò, nàng từ trong nước thò đầu ra, đám Kỳ Binh kia đã chạy trối chết, lúc ấy nàng chỉ cho rằng công tử kia có chút võ nghệ nên có thể đuổi người đi, nhưng hôm nay trong lòng nàng lại có một suy đoán mơ hồ mà hoang đường.

“Vì sao hắn lại có thể điều động Kỳ Binh?”

“Ngươi thật sự không biết Tạ Khước Sơn là ai ư?”

Nam Y thành thật lắc đầu.

“Vậy ngươi có biết biến Kinh Xuân không?”

“Chuyện này ta có nghe nói đến.” Ngày xuân năm Vĩnh Khang thứ hai mươi hai, bởi vì có một phản tướng đầu hàng, người Kỳ dễ dàng công phá U Đô phủ --"Nam Y phản ứng lại: "Sẽ không phải là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau