Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 31: Làm Nội Gián

Trước Sau
Nam Y mang tâm sự trùng trùng một mình vào Chá Nguyệt Các.

Đẩy cửa ra, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

Than bạc thượng hạng được đốt an tĩnh trong chậu, cũng không nhìn thấy một luồng khói, một tia lửa nào, trong phòng ấm áp dễ chịu. Tiểu các lịch sự tao nhã ấm áp, trang trí mỗi một chỗ đều vừa vặn, lộ ra sự rụt rè cùng đoan trang của đại thế gia. 

Đây sẽ là nơi nàng sẽ sống trong tương lai.

Nàng không vui nổi, nàng luôn cảm thấy đây giống như một cái lồng giam ấm áp tinh xảo.

Nàng vốn không nên bị cuốn vào trong mây sóng kỳ lạ của Vọng Tuyết Ổ, nhưng điều này làm sao có thể để mặc nàng có đồng ý hay không, nàng chỉ là một quân cờ của Tạ Khước Sơn.

Nàng đoán không ra tất cả hành động của Tạ Khước Sơn, hắn rõ ràng dày vò nàng như đồ chơi, nhưng ngẫm đến kết quả lại là hắn hữu ý vô tình đẩy nàng đi đến kết quả tốt, nhưng nếu nói hắn đang giúp nàng, lúc nào hắn cũng đặt nàng vào trong một hoàn cảnh khó xử.

Còn "Nhạn" trong miệng Tạ Tuệ An cũng là một nghi vấn trong lòng Nam Y, rốt cuộc lập trường của Tạ Khước Sơn là cái gì?

Không được, nàng phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng. Nhưng thúc tẩu gặp riêng ở trong đại trạch đêm khuya... Ý nghĩ không ổn chợt lóe lên rất nhanh đã bị chính Nam Y đè xuống, dù sao lúc người khác không biết bọn họ đã từng gặp nhau rất nhiều lần, cũng không thiếu lần này.



Tạ Khước Sơn ở giữa Cảnh Phong Cư, xét từ vị trí cho thấy, thật ra Cảnh Phong Cư ở ngay phía trước Chá Nguyệt Các, ở giữa cách một trường luyện bắn tên. Vốn có một cánh cửa nhỏ về phía trường luyện bắn tên, nhưng cánh cửa nhỏ kia đã bị thanh gỗ phong kín.

Muốn đi Cảnh Phong Cư phải vòng qua hơn nửa Vọng Tuyết Ổ mới có thể đi qua. Nam Y không muốn làm người khác chú ý, bản lĩnh trèo tường bay nóc lúc làm tặc liền phát huy công dụng.

Lúc Nam Y từ cửa sổ nhảy vào Cảnh Phong Cư, trong phòng tối tăm không ánh sáng, chỉ tràn ngập một mùi thảo dược nồng nặc. Nàng còn tưởng Tạ Khước Sơn không có ở đây. Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện Tạ Khước Sơn đang ngồi trong thư phòng, bên cạnh bàn chỉ đốt một ngọn nến nho nhỏ, một nửa thân thể đều chìm trong bóng tối.

Dường như hắn rất thích ngồi ở chỗ tối, trên mặt lại xuất hiện vẻ mặt tịch mịch này. Hôm nay hắn đã trở thành chủ quân Tạ gia, lại ra oai phủ đầu với Lục di nương, giờ khắc này rõ ràng hắn nên đắc ý mới đúng. Nhưng phản ứng của hắn cũng không giống như ý đồ xấu đã thực hiện được, ngược lại giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Nghe được động tĩnh, Tạ Khước Sơn giương mắt nhìn Nam Y, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Ngược lại Nam Y cảm thấy khá kỳ quái: "Ngài biết ta sẽ tới ư?”

Tạ Khước Sơn nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến.

Nam Y không muốn giả vờ với hắn, nói thẳng: "Rốt cuộc ngài muốn làm cái gì?”

“Ngươi đã nhận được sự tín nhiệm của Tạ Tuệ An. Sau này, nàng ấy nói gì làm gì với ngươi, đều đến báo cáo cho ta nghe.”



Nam Y cả kinh lui về phía sau một bước, một ít băn khoăn trong đầu nàng trong khoảnh khắc đã thông suốt.

Từ đầu tới cuối, nàng đều là quân cờ của Tạ Khước Sơn. Trong từ đường, hắn chỉ điểm nàng, chỉ cho nàng một con đường sống, thật ra là đang lợi dụng nàng giúp Lăng An Vương vào thành. Chỉ có khi Lăng An Vương vào thành, bọn họ mới có thể ngăn chặn lối ra vào, hoàn thành chuyện bắt ba ba trong hũ. Hắn biết Tạ Tuệ An cùng Tạ Chú đều là một thành viên của Bỉnh Chúc Tư, bắt đi lão hồ ly kia, lưu lại một con thỏ trắng tâm tư nông cạn, sau đó Tạ Tuệ An có cái gì cũng sẽ đến thương lượng với "Nhạn" trong lòng nàng ấy cũng chính là Nam Y.

Mà Tạ Khước Sơn ở trong đó, chỉ cần nắn bóp lòng muốn sống của Nam Y mà thôi, mấy câu nói nhỏ đã khiến cho nàng không tự giác trở thành một khâu trọng yếu trong kế hoạch.

Cuối cùng tin tức của Bỉnh Chúc Tư đều chảy về phía Nam Y, lại từ Nam Y chảy về phía Tạ Khước Sơn.

Nhưng làm sao nàng có thể bán đứng Tạ Tuệ An chứ? Huống chi, bán đứng Tạ Tuệ An chính là bán đứng Lăng An Vương, tân đế bình an là Bàng Ngộ cùng Tạ Hành Tái, còn có vô số những người nàng không nhìn thấy dùng mạng đổi lấy, nàng không muốn làm nội gián.

Thấy Nam Y trầm mặc, Tạ Khước Sơn chỉ cười khẽ không hề sốt ruột.

“Không sao, xưa nay ta không thích ép buộc và uy hiếp người khác, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi trả lời ta.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của Hạ Bình.

“Công tử, Cốt Hột tướng quân tới.”

“Kêu hắn ta chờ một chút.”

Nghe được cái tên Cốt Hột này, Nam Y đã sợ hãi nắm chặt ống tay áo… Giờ khắc này trên mặt nàng không có bất kỳ vật gì có thể che chắn, lỡ như nàng bị Cốt Hột nhận ra... Sao Tạ Khước Sơn lại không uy hiếp người chứ! Hắn chỉ không thích dính máu, lười tự mình cầm đao mà thôi.

Sự sợ hãi của Nam Y với Cốt Hột cùng Tạ Khước Sơn không giống nhau. Cốt Hột chính là dao trắng vào dao đỏ ra, thô bạo tàn khốc, nhưng Tạ Khước Sơn là dao cùn mài người, ít nhất hắn sẽ không lập tức giết ngươi, hơn nữa ngươi sẽ có loại ảo giác có lẽ mình có thể chạy trốn ở phân đoạn nào đó.

Tạ Khước Sơn làm như không có việc gì cầm lấy cây sáp nến sắp tàn bên bàn, thắp sáng từng ngọn nến trong phòng. Trong lúc nhất thời, ánh nến trong phòng sáng trưng, không còn một chỗ bóng tối. Lúc hắn ngẩng đầu lên, trong phòng đã không thấy bóng dáng của Nam Y đâu, chỉ có một cánh cửa sổ khép hờ.

Chạy thật nhanh, giống như một con mèo lặng lẽ im lặng.

Tạ Khước Sơn đi tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ cũng không nhìn thấy bóng dáng ai.

“Không phải mỗi lần chạy trốn đều hữu dụng." Hắn trầm giọng như lầm bầm lầu bầu, tiện tay đóng cửa sổ lại.

Nam Y trốn ở góc tường ngoài cửa sổ, thu hết vào tai lời của hắn.

Cho dù có hữu dụng hay không, có thể trốn được lần nào hay lần đó.

Nam Y khom lưng dán sát chân tường đi ra ngoài, nghe được trong tường truyền đến tiếng bước chân, cửa vừa mở vừa khép, chắc là Cốt Hột đã nhanh nhẹn vào phòng. Nàng không dám động đậy nữa, sợ một chút động tĩnh cũng sẽ kinh động đến Cốt Hột.



Ban đêm mọi âm thanh đều yên tĩnh, Nam Y vốn cũng không muốn nghe chút nào, nhưng thanh âm bên trong tường vẫn truyền vào trong tai của nàng.

"Tạ Chú xương cốt rất cứng, cắn chết nói mình không phải người của Bỉnh Chúc Tư, lại càng không biết Lăng An Vương giấu ở đâu. Nếu dùng trọng hình ít nhiều sẽ có chút khó coi, dù sao vẫn là tam thúc ngươi, ta tới hỏi thử ý của ngươi thế nào."

"Tam thúc ta trung can nghĩa đảm, muốn moi lời từ trong miệng ông ấy không dễ dàng như vậy đâu, không ngại để cho ông ấy trở thành một mồi nhử, câu đồng đảng của Bỉnh Chúc Tư ra, một lưới bắt hết."

Nam Y nheo mắt, lập tức nghĩ tới Tạ Tuệ An… Lỡ như, người nhảy vào cạm bẫy là Tạ Tuệ An thì sao?

Nam Y không tự giác xê dịch thân thể đến bên cửa sổ, như vậy có thể nghe được càng rõ ràng hơn.

Trong phòng, Cốt Hột trầm tư một lát, đồng ý với phương án của Tạ Khước Sơn: "Được, cứ làm theo lời ngươi nói.”

Nói xong hắn ta lại lấy ra một cuộn giấy da dê từ trong ngực, đặt ở trên mấy cái bàn thấp: "Ta đã sắp xếp lại một lần nữa phòng thủ thành trong Lịch Đô phủ, các nơi đều để quân sĩ của chúng ta vào, bản đồ phòng thủ thành này là cơ mật, chỉ có hai phần… Một phần cho công tử bảo quản, một phần khác để lại trong quân."

“Được.”

Tạ Khước Sơn lời ít ý nhiều, cất bản đồ phòng thủ thành vào trong ngăn kéo, lại ngẩng đầu nhìn Cốt Hột có ý đuổi khách.

Thấy Cốt Hột không có ý định rời đi, hắn nhướng mày: "Còn có việc gì?”

Cốt Hột dừng một chút, vẫn hỏi: "...Ta nghe nói ngươi đã để quả phụ Tạ gia vừa vào cửa kia chưởng quản hậu viện Tạ gia, vì sao?"

Không ngờ lại nghe được bọn họ đang nghị luận đến mình, Nam Y nhất thời căng thẳng, muốn dán lỗ tai qua một ít, dưới chân thoáng sụp xuống phát ra một tiếng ma sát.

Động tác của Nam Y khựng lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

“Meo meo…” Một tiếng mèo kêu yếu ớt truyền vào trong phòng, Cốt Hột đang như gặp đại địch thở phào nhẹ nhõm, Tạ Khước Sơn cũng nở nụ cười không thể phát hiện.

Thanh âm của hắn lại không có nửa phần tình cảm: "Trật tự Tạ gia, ta muốn lật đổ từ trong ra ngoài, càng là một người ngoài cái gì cũng không hiểu, càng có thể phá hủy bọn họ.”

Từng câu từng chữ, rơi vào trong tai Nam Y một cách rõ ràng, cả người nàng dựng tóc gáy.

Mỗi khi nàng nảy sinh một tia đồng tình với Tạ Khước Sơn, hắn đều dùng hiện thực tát nàng một bạt tai không chút lưu tình.

Khó trách hắn lại nâng một kẻ thấp bé như nàng lên một vị trí cao như vậy, hóa ra hắn muốn điên đảo nhân luân cương thường, muốn khiêu chiến lễ giáo trăm năm, dùng cái này để trả thù Tạ gia.

Tạ Tuệ An cũng không nói sai chút nào, hắn là một tên điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau