Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 32: Không Thể Sỉ Nhục

Trước Sau
Trong phòng giam giam Tạ Chú, nghênh đón một vị khách không mời.

Tuy là phòng giam nhưng cũng coi như khách khí, bên trong đặt chậu than, không đến mức giá rét vào mùa đông, cũng không để Tạ Chú mặc áo tù mà chỉ thay cho ông ấy một bộ áo bông bình thường.

Tạ Chú nhắm mắt ngồi xếp bằng không buộc tóc, sợi tóc hơi lộn xộn, hai bên tóc mai nhìn kỹ đúng là đã có thêm không ít tóc bạc. Bị thẩm vấn và hỏi cung không ngừng nghỉ suốt một đêm, trên mặt Tạ Chú đã có vẻ mệt mỏi, nhưng khí độ quanh thân vẫn không giảm nửa phần.

“Ta nói rồi, ta không biết người của Bỉnh Chúc Tư, lại càng không biết Lăng An Vương ở đâu.”

Tạ Chú cũng không thèm mở mắt, lần nữa làm rõ lập trường của mình.

“Tam thúc, ta không phải tới đây vì việc này.”

Tạ Chú mở mắt, nhìn thấy Tạ Khước Sơn bưng một khay trà tiến vào trong phòng giam.

Tạ Khước Sơn đặt khay trà lên bàn ngồi xuống đất.

Trên khay trà đặt hai ly trà vừa mới rót xong, trên nước trà nổi lên bọt mịn màng như mây mù, bốc lên từng tia hơi nóng nhè nhẹ.

“Ly nơi này đơn sơ, chỉ có thể gọi ra hai ly trà này, Tam thúc nếm thử xem.”

Tạ Chú im lặng đưa tay bưng chén trà lên thưởng thức, một lúc lâu sau buông chén trà xuống, giống như muốn nói lại thôi, khi nhìn về phía Tạ Khước Sơn, trong ánh mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tạ Khước Sơn bình tĩnh đón nhận ánh mắt của ông ấy.

Hắn biết, trong chén trà đã lâu không thấy này, bọn họ đều về tới mùa thu năm Vĩnh Khang thứ hai mươi, lá bạch quả vàng, hoa quế thơm ngát, lúc đó Tạ Chú còn làm quan ở kinh thành mời Tạ Khước Sơn đến phủ đệ của mình, không ngại phiền toái dạy hắn pha trà.

Pha trà là chuyện phong nhã thịnh hành nhất trong Biện Kinh khi đó, pha xong một chén trà, cần tĩnh tâm trà đạo, tốn nhiều năm công sức, nhưng ngặt nỗi Tạ Khước Sơn thiếu thời lưu lạc bên ngoài, sau đó lại tòng quân, đừng nói là pha trà, hắn thậm chí sẽ không thưởng thức một chén trà đàng hoàng.

Dù cho hắn văn võ song toàn, nhưng lại không biết pha trà, đây cũng là nhược điểm bị công tử ca ở trong kinh thành chế nhạo.

Tạ Khước Sơn mạnh mẽ lại quật cường, cúi đầu khổ luyện pha trà, nhưng trước sau cũng không học được, lại không chịu xin người giúp đỡ, nên vô tình cố ý không tham gia những buổi tụ hội phong nhã trong Biện kinh thành nữa.

Sau đó Tạ Chú nhìn thấu tâm tư chất nhi nhà mình, gọi hắn vào trong phủ, mượn danh để hắn đến phẩm trà dạy hắn chút trà đạo, cũng thay hắn bảo vệ một chút lòng tự trọng của thiếu niên.

Kể ra, Tạ Chú dạy Tạ Khước Sơn thứ gì đó nên giao tình của họ còn sâu hơn so với phụ thân hắn, quan hệ của bọn họ như sư như phụ.

Chỉ có điều một năm trước khi biến Kinh Xuân xảy ra, Tạ Chú bị giáng chức ở Lịch Đô phủ, không ngờ ngày bẻ nhành liễu đưa tiễn ngoài Biện Kinh lại trở thành lần cuối cùng bọn họ gặp mặt trong mấy năm qua.



Sau đó, Tạ Chú cũng từng thử gửi thư cho Tạ Khước Sơn, khuyên hắn lạc đường biết quay về, nhưng đều như đá chìm đáy biển.

Hôm nay một ly trà này, đã là cảnh còn người mất.

Tạ Chú thở dài một hơi, nói: "Ngươi tới không chỉ vì mời ta uống ly trà này chứ?”

“Ta một đường theo Kỳ binh xuôi nam, đã từng thấy qua người Kỳ tàn sát rất nhiều thành. Bạo ngược là thiên tính của bọn họ, nhưng Tam thúc cũng biết đấy, vì sao bọn họ không tàn sát Lịch Đô phủ?”

Ngồi ngây ngốc hồi lâu cho đến khi trà nguội, Tạ Chú mới bình tĩnh nói: "Bản vẽ đóng thuyền trong Thuyền Bách Tư đã bị ta đốt sạch.”

So chiêu giữa người thông minh với nhau, cũng không cần vạch trần quá nhiều.

Lịch Đô phủ là thị trấn đóng tàu quan trọng, có Thuyền Bách Tư chuyên môn về đóng tàu thuyền.

Tung tích của tổ tông người Kỳ được phát hiện ở vùng núi Trường Bạch Sơn, dáng người bọn họ khôi ngô, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, lại không giỏi thủy chiến không biết đóng thuyền. Mà thế lực duy nhất còn sót lại của Dục Triều hiện giờ đều xuôi nam tới Kim Lăng, một khi người Kỳ đánh tới phía nam, sông nước tung hoành, lúc giao chiến nhất định sẽ chịu thiệt.

Cho nên người Kỳ phải mau chóng làm ra thuyền long cốt của mình, bồi dưỡng thuyền viên của mình, đây cũng chỗ có giá trị nhất của Lịch Đô phủ.

Ở trong Lịch Đô phủ, người Kỳ phải dùng chính sách mềm mỏng thu mua lòng người, nếu không đến trình độ dân thành liều chết chống lại, người Kỳ sẽ không lựa chọn tàn sát thành.

Bắt Tạ Chú, cũng không chỉ là nội gián bán đứng, càng là vì có thể khống chế Thuyền Bách Tư, tạo ra thuyền long cốt. Tạ Chú đã sớm suy nghĩ cẩn thận lợi hại trong đó, vì vậy ngày người Kỳ vào Lịch Đô phủ đã đốt tất cả bản vẽ đóng thuyền.

Ông ấy đã nói rõ lập trường của mình, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn phải đóng vai trò vận động hành lang kia.

“Bản vẽ là chết, người là sống. Người Kỳ muốn đóng thuyền còn phải dựa vào sự đồng lòng trên dưới của Thuyền Bách Tư, nhưng thợ hồ và văn công trong Thuyền Bách Tư quả thực không dễ quản thúc, nếu Tam thúc nguyện ý hỗ trợ, có thể xóa bỏ tội cấu kết với Bỉnh Chúc Tư.

“Xoảng" một tiếng, ống tay áo phất lên, ly nhỏ vỡ trên đất, bọt trà bắn ra bốn phía, một tầng sương trắng sôi trào.

“Tạ Khước Sơn, sĩ có thể giết, không thể nhục!" Vẻ mặt Tạ Chú đã đầy giận dữ.

Tạ Khước Sơn cũng đã dự đoán được phản ứng của ông ấy nên không hề nhúc nhích.

“Tam thúc, nhiều năm như vậy, nhuệ khí trên người thúc đều đã bị mài mòn, không ngờ thúc vẫn hành động theo cảm tính như vậy.”

Thời điểm Tạ Chú làm quan ở Biện Kinh, chủ trương thi hành tân chánh, cực lực phản đối triều đình cắt đất cầu hòa, cùng một đám tân đảng cùng nhau bị biếm ra khỏi triều, thế nên mới bị giáng chức đến Lịch Đô phủ làm tri giám của Thuyền Bách Tư.



Mấy năm nay Tạ Chú cách xa triều chính, tựa như nhàn vân dã hạc, hoàn toàn không có dã tâm.

“Một vũng bùn có mềm hơn nữa, cũng có một ngày đúc vào trong tường, đứng sừng sững." Sắc mặt Tạ Chú lạnh lẽo.

“Tam thúc, thuyền long cốt cùng Lăng An Vương, người Kỳ đều đang trong tình thế bắt buộc." Tạ Khước Sơn bình tĩnh đứng dậy, chắp tay thi lễ: “Kiên nhẫn của người Kỳ có hạn. Sống lưng có cứng hơn nữa cũng sẽ bị đánh nát.”

——

Tạ Khước Sơn rời khỏi phòng giam, ánh nắng bên ngoài chiếu vào đáy mắt có chút chói mắt.

Hắn híp híp mắt lại, thấy Hạ Bình hoang mang rối loạn chạy tới.

“Chủ nhân, thái phu nhân... Sợ là không được rồi.”

Lúc này, Vọng Tuyết Ổ đã loạn cào cào cả lên.

Tạ Chú cùng Tạ Quân là anh em cùng mẫu thân, vốn là tiểu nhi tử được Thái phu nhân thương yêu nhất. Tộc nhân Tạ thị rải rác ở trời nam đất bắc, có thể ngày ngày tận hiếu trước mặt Thái phu nhân cũng chỉ có mỗi Tạ Chú. Ý nghĩa của ông ấy đối với Thái phu nhân không cần nói cũng biết.

Hôm nay ông ấy bị người Kỳ bắt vào trong ngục, Tạ Quân lại bị giam lỏng ở sau núi, Tạ thái phu nhân vốn đã bệnh cũ quấn thân một hơi không thở lên nổi, bệnh tình càng thêm nguy kịch.

Bên ngoài Tùng Hạc đường đã có tràn đầy nữ quyến.

Các đại phu trong phủ ôm hòm thuốc ra vào, các loại dược liệu như nước chảy đưa vào Tùng Hạc Đường, cũng không nghe được tin tức gì tốt truyền ra.

Nam Y đứng trong đám nữ quyến nhìn chung quanh, nghi ngờ vì sao Tạ Tuệ An chậm chạp không đến.

Sáng sớm nàng đã bị các nữ sứ kéo dậy kéo ra ngoài Tùng Hạc đường, vốn tưởng rằng có thể ở chỗ này gặp được Tạ Tuệ An, mượn cơ hội nhắc nhở nàng ấy cẩn thận cái bẫy của người Kỳ. Nhưng nàng ấy vẫn không lộ diện, chẳng lẽ đã trực tiếp đi hành động rồi ư?

Ánh mắt nàng lo lắng đảo quanh ở trong đám người, Nam Y thấy được một gương mặt có chút xa lạ. Đến Tạ gia những ngày này, nàng đã nhận ra người trong hậu viện bảy tám phần, nhưng thiếu nữ này bình thường rất hiếm khi nhìn thấy. Nam Y mới nhớ ra đây chính là Tạ Chiếu Thu, nữ nhi duy nhất của Tạ Chú, lúc trước từng gặp mặt ở trong tang lễ Tạ Hành Tái.

Tạ Tiểu Lục từng nhắc tới, nói Thu tỷ nhi là một người mê vẽ, một lòng chôn ở giữa giấy mực, không thích ra cửa, lại càng không thích giao tiếp với người khác.

Thu tỷ nhi nhìn qua quả thật có chút không giống với người bên ngoài, nàng ấy cứ im lặng đứng ở dưới tàng cây khô như vậy, trên ống tay áo rộng dính vài chấm mực chưa rửa sạch, nàng ấy cách đám người một ít khoảng cách, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau với đám người sẽ lộ ra một tia khiếp sợ như nai con.

Lúc Tạ Chú ở nhà, hẳn ông ấy đã bảo vệ nàng ấy rất tốt, nàng trong suốt giống như một dòng suối trong rừng sâu, nhưng hiện tại Tạ Chú xảy ra chuyện, giờ khắc này nàng ấy liền trở thành một tiểu cô nương hoảng sợ một mình, không biết làm sao trên thế gian này, phảng phất như chỉ một hạt bụi tùy ý trên đời này đều có thể rơi như núi vào trên người nàng. Ngay cả Nam Y cũng sinh ra một tia thương tiếc đối với nàng ấy.

Lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, Nam Y ngẩng đầu thấy Tạ Khước Sơn tới, trong lòng càng cảm thấy không ổn. Nếu bị Tạ Khước Sơn phát hiện Lục cô nương không có ở đây, nhất định sẽ phái người đi tìm... Tạ Tuệ An lại đang chấp hành nhiệm vụ gì đó, bị bắt đúng lúc có thể xong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau