Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 34: Xuân Trong Lồng Ngực

Trước Sau
Ánh nến chập chờn, rượu ngon món ngon, đầy phòng xa hoa lãng phí. Tạ Khước Sơn tóc buộc bằng ngọc quan, thay một thân áo bào hoa văn mây nền trắng dự cỗ áo thêu trúc xanh, làm nổi bật cả người tuấn lãng cao ngất, khí độ phóng khoáng.

Nam Y thường chỉ thấy Tạ Khước Sơn mặc thường phục tối màu, nói năng thận trọng, khí độ già dặn, lần đầu tiên thấy hắn ở trong yến tiệc nói cười vui tươi, phảng phất chỉ là một quý công tử thế gia nhẹ nhàng, khiến nàng có chút thất thần.

Ánh mắt bọn họ không hẹn mà gặp nhau.

Nam Y cả kinh tay run lên,suýt nữa rượu trong khay đổ ra ngoài, cũng may nàng lập tức ổn định lại tâm thần không gây ra động tĩnh gì.

Ánh mắt Tạ Khước Sơn chỉ dừng lại ở bên trong ca cơ, cũng không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào.

Nam Y nghĩ thầm mình còn có tua rua che mặt, có thể che dung mạo đi hơn phân nửa, nàng lại ôm tâm lý ăn may, cúi đầu giấu mình ở phía sau các ca cơ xinh đẹp, qua loa liếc mắt một cái trên yến tiệc.

Trên bàn tiệc có Tạ Khước Sơn, Cốt Hột và mấy tướng lĩnh quân Kỳ, Tạ Chú cách mọi người hơi xa một chút, hai tay ông ấy bị trói sau lưng, sống lưng thẳng tắp, trợn mắt tức giận nhưng cũng không nói một câu nên lời, hẳn đã bị hạ thuốc câm.

Mới vừa rồi ở đầu đường nghe không ít lời phỉ báng Tạ Chú, nói ông ấy đã đầu nhập quân Kỳ, Nam Y cũng không chắc thật giả, hôm nay thấy được mới biết văn nhân cũng có xương tủy cứng cỏi, thân rơi vào hầm rồng hang hổ nhưng vẫn không sợ hãi như cũ, nếu đổi thành nàng, nàng đã sớm mềm nhũn quỳ xuống, quỳ còn nhanh hơn so với bất cứ ai.

Mà một chiêu này của người Kỳ đã đặt Tam thúc vào thế bất nghĩa, có thể nói là giết người móc tim, Nam Y cũng khó tránh khỏi cảm thấy phẫn nộ. Nhưng người trong Lịch Đô phủ này một tay che trời, cho dù nàng có lòng này, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để cứu Tam thúc.

Tạ Chú ngồi ở vị trí cực kỳ vi diệu, ông ấy ngồi ở trước cửa sổ nửa mở, nếu có người đến cứu viện, vị trí này thoát đi thuận tiện nhất, chẳng qua điều này tựu lại ở trong mắt Nam Y, càng giống như là một cạm bẫy mời quân vào rọ hơn cả.

Nếu Tạ Tuệ An có chuẩn bị mà đến, nàng ấy rất có thể đang trốn ở ngoài cửa sổ, chờ đợi thời cơ xuống tay.

Nhưng mai phục của người Kỳ nhất định cũng ở gần đây!

Cốt Hột vung tay lên, kêu gọi các ca cơ ngồi xuống, cười nói: "Các ngươi cần phải hầu hạ tốt cho Tạ Tri Giám, để cho hủ nho cả thành này đều nhìn thấy, Tri Giám dưới sự chăm sóc của Đại Kỳ chúng ta, ăn ngon uống ngon, cuộc sống tiêu dao biết chừng nào."

Sắc mặt Tạ Chú cực kỳ giận dữ, lại không có cách nào.

Nhóm ca cơ tốp năm tốp ba thuần thục ngồi xuống bên cạnh tân khách, Nam Y vừa định đi bên người Tạ Chú chiếm trước vị trí bên cửa sổ, lại bị một thanh âm gọi lại.

“Ngươi lại đây…" Tạ Khước Sơn làm như vô tình tùy tiện gọi một ca nữ, vừa lúc chỉ đến Nam Y, hắn cụp mắt ý bảo chén rượu trong tay mình: “Rót rượu.”



Nam Y vốn định đi đến bên cửa sổ, mượn cơ hội đóng cửa sổ truyền tin cho Tạ Tuệ An, lại bị Tạ Khước Sơn mạnh mẽ cắt đứt. Nàng không chút hoài nghi mình nhất định đã bị nhận ra, mạng nhỏ chỉ sợ cũng khó bảo toàn chứ đừng nói đến chuyện muốn cứu Tạ Tuệ An.

Nàng cực kỳ không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Tạ Khước Sơn, nghe lời rót rượu cho hắn.

Rượu được rót đầy, Tạ Khước Sơn không bưng ly rượu lên nhưng lại đưa một ánh mắt thản nhiên tới.

Nam Y cảm thấy ù ù cạc cạc, quét một vòng mới phát hiện những ca cơ khác đều sắp dán lên người tân khách, người đút rượu sẽ đút rượu, người gắp thức ăn sẽ gắp thức ăn, rất ân cần.

Nam Y trì độn có vẻ đã chậm một nhịp, vì để khiến chính mình không thích hợp, chỉ có thể bưng lên ly rượu lên học những ca cơ khác, cứng ngắc đút đến bên miệng Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn phối hợp há mồm uống rượu, trên mặt vẫn tỉnh bơ.

“Uống, uống chết ngươi… Nam Y nhận ra mình bị trêu đùa, có chút tức giận nhưng lại không dám lộ ra, dứt khoát sinh lòng cứ để nó nát luôn, sức lực trên tay nặng thêm vài phần, đưa cái ly về phía trước.

Tạ Khước Sơn bị rượu rót mạnh vào, sặc một cái ho nhẹ liên tục vài tiếng.

Thấy hắn chật vật, Nam Y cuối cùng cũng có một chút khoái cảm trả thù, vừa định thu tay lại đã bị Tạ Khước Sơn giữ chặt cổ tay, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng: "Tiểu nương tử sợ ta à? Sao tay lại run dữ dội như vậy.”

Nam Y dùng sức muốn rút tay về, giả bộ ấm ức: "Quan nhân đừng đùa nô gia, nô chỉ cảm thấy hơi lạnh... Mùa đông này, nô đi đóng cửa sổ được không?"

Tạ Khước Sơn nhìn chằm chằm vòng ngọc trên cổ tay nàng, hắn không buông tay, ngược lại mượn lực kéo nàng lại đây, mặc cho nàng ngã ngồi vào trong lòng mình.

“Chẳng lẽ tiểu nương tử đang trách ta không biết thương hương tiếc ngọc ư?”

Trên công đường rộn lên một mảnh cười vang, Nam Y chỉ cảm thấy đụng vào một cái ôm cực nóng, hơi thở của hắn bao phủ khắp người nàng, trong đầu nàng nhất thời trống rỗng, ánh mắt hoảng loạn nhấc lên thấy được khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn.

Giống như gương mặt được cắt gọt qua, râu ria trên cằm vẫn để lại gốc màu xanh khó có thể phát hiện, khi cách gần như vậy mới có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng. Nàng không hiểu sao lại cảm thấy gượng gạo, rồi lại cảm thấy điều này làm cho hắn càng giống một người sống hơn.

Ngón tay thon dài của hắn nắm eo nàng, nhiệt độ cách bàn tay truyền tới. Nam Y giờ khắc này rất loạn, dường như có vô số đường nét ngũ sắc sặc sỡ xẹt qua trong đầu, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.



Ngồi trên đùi hắn như vậy khiến nàng cảm thấy lung lay sắp đổ, bị ép túm lấy ống tay áo hắn.

Tạ Khước Sơn ngồi vững không loạn, trên mặt ba phần mỉa mai, nâng cằm về phía món ngon trên bàn.

“Đút ta.” Hắn ra lệnh, một bộ tư thái chơi gái thuần thục.

Nếu muốn diễn, Nam Y cũng sẽ không xá gì, nàng quơ đũa lên, trước mặt có cái gì đều gắp toàn bộ lên nhét vào trong miệng hắn. Lúc này nàng mới chú ý tới bữa tiệc trên bàn, các loại sơn hào hải vị được bày trí tinh xảo, nhiều không đếm xuể, cho dù trong tình cảnh gò bó như thế, nàng cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Mỗi một phản ứng nhỏ nhặt của nàng đều rơi vào trong mắt hắn, hắn chỉ im lặng không nói gì.

Ca cơ bên cạnh trêu chọc nói: "Sao quan nhân lại thiên vị như vậy, ta ngồi ở đầu gió, ta cũng lạnh.”

Tạ Khước Sơn nhướng mày, vẻ mặt thờ ơ: "Vậy ngươi đi đóng cửa sổ.”

Ca cơ tự làm mình mất mặt, chỉ có thể đứng dậy đóng cửa sổ lại, nhưng trong nháy mắt Nam Y thanh tỉnh lại đây… Nếu để người khác đi đóng cửa sổ, nàng sẽ mất đi lý do duy nhất có thể trao đổi với Tạ Tuệ An.

Giờ phút này, Tạ Tuệ An xác thực đã trốn ở mái hiên dưới chân tường, quan sát tình hình trong phòng gần hết.

Những người Kỳ trong phòng này thêm một Tạ Khước Sơn, tuy rằng đánh nhau sẽ phí sức, nhưng chỉ cần tốc chiến tốc thắng mang Tam thúc đi, nàng ấy vẫn có thể ứng phó được.

Nội ứng của nàng ở Hoa Triều các đã bỏ thuốc vào trong rượu, chờ tiệc rượu quá ba tuần chính là thời cơ để nàng ấy ra tay.

Nhưng nàng ấy lại không biết, nội ứng kia đã sớm bị người Kỳ bắt được, trong rượu căn bản không có thuốc, thứ nàng ấy cần đối phó cũng không chỉ là những người Kỳ nhìn thấy trong phòng này, mà toàn bộ trên dưới Hoa Triều các đều đã lấp kín mai phục.

Nếu Nam Y không đưa tin cho Tạ Tuệ An, nàng ấy sẽ thành ba ba trong rọ.

Nói thì chậm, xảy ra nhanh, ngay khi ca cơ muốn đóng cửa sổ, Nam Y bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên: "A… hình như ngoài cửa sổ có người!"

Vừa kinh sợ hô lên, Nam Y vừa ôm lấy cổ Tạ Khước Sơn giả bộ sợ hãi vùi đầu vào trong lòng hắn, thực ra vì để cho hắn không thể động đậy vào giờ khắc này, cho người ngoài cửa sổ thêm một chút thời gian chạy trốn.

Ngoại trừ Tạ Chú, Tạ Khước Sơn cách cửa sổ gần nhất, Cốt Hột ngồi ở cửa sổ lập tức đi tới cửa sổ thò người nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ đã không còn một bóng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau