Chương 36: Đêm Trên Phố Dài
Tạ Khước Sơn ngồi xuống, Nam Y liền xê dịch đầu gối theo hướng của hắn, đôi mắt trông mong nhìn hắn, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
“Thật sao?" Tạ Khước Sơn nhướng mày.
“Thật không gì bằng, nêu không sẽ bị sét đánh!” Nam Y thề ngay tại chỗ, dù sao sét nàng tích góp được đủ để nàng độ kiếp thành thần tiên, nàng cũng không thiếu lần "Chân thành" này.
“Ngươi phải biết rằng, chuyện đã đồng ý ở chỗ ta, cũng không thể chỉ nói suông thôi.”
Nam Y im lặng. Nàng biết sét sẽ không thật sự bổ lên người nàng, cho nên mới dám tùy tiện thề, nhưng nàng biết một khi Tạ Khước Sơn phát hiện nàng phản bội hắn, hắn sẽ thật sự giết chết nàng.
Bước chân của Kỳ Binh bên ngoài càng ngày càng gần.
Tạ Khước Sơn thản nhiên dựa về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối không nhanh không chậm.
“Nếu nghĩ không ra, vậy đi ra ngoài suy nghĩ cẩn thận đi.”
Nam Y rốt cục đã biết, câu Tạ Khước Sơn nói "Không phải mỗi lần chạy trốn đều hữu dụng" là có ý gì.
Hôm nay nàng có mọc cánh cũng khó thoát, nàng chỉ có thể vững vàng bám lấy chiếc thuyền nan Tạ Khước Sơn này, một khi buông tay sẽ bị cuốn vào trong sóng dữ biển lớn.
Nhưng đây cũng không phải chuyện nàng có thể định đoạt, nàng muốn lên thuyền của hắn còn phải được hắn gật đầu cho phép. Sinh tử của nàng chẳng qua chỉ trong một ý niệm của Tạ Khất Sơn.
Nàng không thể có một chút quyền chủ động nào sao?
Trong giây lát, một ý niệm lớn mật xộc vào đầu Nam Y.
"Nếu ngài để ta đi xuống, ta sẽ nói với Cốt Hột là ngài bảo ta đến Hoa Triều các, ngài không hy vọng muội muội ruột của ngài gặp nguy hiểm, nhưng lại không thể ra mặt." Giọng Nam Y dồn dập hẳn lên, giờ khắc này xem như đã đâm thủng tấm cửa sổ giấy kia, trong giọng nói hàm chứa vài phần kiên quyết cá chết lưới rách: "Còn có trong Hổ Quỳ Sơn, là ngài đã thả ta ra, là ngài sai khiến ta đại náo vào ngày Tạ Hành Tái đưa tang. Rốt cuộc ngài là người bên nào, vậy phải xem Cốt Hột thấy ngài như thế nào, dù sao ta là người của ngài, chết cũng là quỷ của ngài, chúng ta hoặc là cùng nhau ở trên bờ, hoặc là cùng nhau xuống nước."
Tạ Khước Sơn mở mắt nhìn chằm chằm vào Nam Y.
Nói xong một phen, Nam Y chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, cả người run rẩy lợi hại, cũng không phải lạnh mà trái lại có chút nóng lên, ước chừng đã rót tất cả khí lực đều vào trong những lời nói đại nghịch bất đạo này.
Nàng cũng không nắm chắc mười phần.
Tỷ như Tạ Khước Sơn sẽ một kiếm giết nàng, lại đá nàng ra khỏi xe ngựa, không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng nào.
Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một phen, nàng vẫn còn ở là "Đồ chơi" giá trị của Tạ Khước Sơn trong trường đấu thú kia.
Một lúc lâu, Tạ Khước Sơn mở miệng, cất cao giọng nói: "Hạ Bình, trở lại Vọng Tuyết Ổ.”
Xe ngựa động đậy, rèm cửa sổ lay động, ánh nến mỏng mảnh dần dần tối đi, hẳn là đã ra khỏi Hoa Triều Các tới trên đường cái. Bánh xe lăn qua phiến đá xanh khiến người cũng phập phồng theo.
Nam Y biết mình đã tránh được một kiếp, thở ra một hơi thật dài, cả người cũng thả lỏng theo.
“Hôm nay ngươi tới Hoa Triều các làm gì?”
Nam Y không dám đã được hời còn khoe mẽ, thành thật trả lời: "Lục cô nương nói muốn đi cứu Tam thúc, nhưng đêm qua ta ở ngoài phòng công tử nghe được các ngươi nói muốn thiết lập cạm bẫy, ta sợ Lục cô nương gặp nguy hiểm nên muốn nhắc nhở nàng ấy.”
“Làm sao ngươi biết Tiểu Lục muốn tới Hoa Triều các?”
“Có một gã sai vặt nhìn thấy.”
"Còn ai khác biết chuyện này không?"
Nam Y sửng sốt, nàng quả thật không nghĩ tới vấn đề này. Nếu gã sai vặt kia miệng không kín kẽ, rất nhiều người bên trong Vọng Tuyết Ổ sẽ biết được. Lúc trước nàng suy đoán trong Vọng Tuyết Ổ có một người Kỳ, chắc hẳn hành tung của Tạ Tuệ An cũng bị tiết lộ ra ngoài, trong Hoa Triều Các mới có thiên la địa võng chờ đợi nàng ấy.
“Ta... Không rõ lắm.”
“Nhìn chằm chằm Tiểu Lục, báo cáo hướng đi của muội ấy cho ta." Lần này không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.
"Ngài sẽ làm tổn thương Lục cô nương sao?"
“Muội ấy là muội muội ruột của ta.”
Nghe được câu trả lời này, Nam Y lại có chút vui mừng, hóa ra hắn không phải một người mất đi nhân tính! Nghĩ cũng đúng, cô có thể thuận lợi truyền tin cho Tạ Tuệ An, trong đó cũng có sự ngầm đồng ý của hắn.
“Nhưng nếu muội ấy cấu kết với Bỉnh Chúc Tư quá sâu, cản đường ta, ta cũng không có cách nào.”
Thanh âm của hắn cực kỳ lạnh, như một chậu nước tưới từ trên đầu nàng tưới xuống, làm cho Nam Y thanh tỉnh trong nháy mắt.
Nam Y trầm mặc. Một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Cho nên ngày đó trong tuyết, chữ ta chọn là ‘Sống’ sao?"
“Không phải.”
“Chữ kia là có ý gì?”
“Băng hà, cái chết của vương hầu.”
"Ta chọn sai rồi, nhưng ngài vẫn thả ta ra… Trong mấy chữ kia có phải căn bản không có chữ sống hay không?"
“Phải.”
“Ngài thật đáng sợ... " Nam Y thì thào: “Ta vạn lần không nên trộm hà bao của ngài.”
“Nhớ kỹ, ở Vọng Tuyết Ổ, ngươi là Thiếu phu nhân, là chưởng sự hậu viện, mỗi lời nói cử chỉ đều được chú ý, cất bộ dạng trộm gà trộm chó của ngươi đi.”
“Biết rồi." Nam Y thành khẩn trả lời. Thời điểm nàng ý thức được hắn không chuẩn bị giết nàng, chuyện hắn nói phần lớn đều là vì tốt cho nàng.
Sau đó hắn không tiếp lời nữa. Trong khoang xe chật chội yên tĩnh, bọn họ có thể nghe được hơi thở của nhau.
Rất nhiều lúc Nam Y cũng không dám nhìn Tạ Khước Sơn, nhưng giờ khắc này cũng không biết lá gan nàng ở đâu ra, nàng yên lặng nhìn hắn, nhìn ánh sáng xuyên qua khe rèm biến ảo trên mặt hắn.
Xe ngựa chạy về phía trước, con phố dài dưới bóng đêm bao phủ phảng phất như một đoạn nước sông cuồn cuộn chạy về phía trước, phòng ốc chen chúc hai bên là dãy núi màu mực, bọn họ chen chúc trên một chiếc thuyền con nho nhỏ, trên người đều khoác ánh trăng sáng tỏ.
Bọn họ thẳng thắn thành khẩn lại không ngỏ lòng với nhau, cùng một chiếc thuyền lại không gắn bó, cùng nhau đi về phía tiền đồ không thấy rõ theo nước sông.
Sau đó, thuyền nhỏ dừng lại.
Thân thể nàng không tự chủ vọt về phía trước một chút, mắt thấy sắp muốn đập vào khoang xe, cuối cùng đụng phải lòng bàn tay rộng rãi của hắn.
Hắn đưa tay khẽ ngăn cản nàng, ánh mắt giao nhau ngắn ngủi cùng nàng, sau đó liền thu trở về, lại mang bộ dáng cao cao chuyện không liên quan đến mình.
“Công tử, tới Vọng Tuyết Ổ rồi.”
Hạ Bình vén rèm lên, xe ngựa đã dừng ở hậu viện Vọng Tuyết Ổ.
Khóe miệng Nam Y ngập ngừng, cuối cùng nuốt câu cảm ơn kia trở về. Nàng vừa chuẩn bị đứng dậy, lại bị Tạ Khước Sơn đè lại. Nàng mê mang ngẩng đầu nhìn, một chiếc áo khoác trùm lên người nàng.
Tạ Khước Sơn không nói một lời nghênh ngang rời đi.
Nam Y nhìn áo khoác, lại nhìn y phục diễm lệ trên người mình, nhất thời đã hiểu ra, đi lại với dáng vẻ này trong Vọng Tuyết Ổ, sợ sẽ bị người trong thế gia đoan trang này chỉ vào mặt mắng chết. Nàng vội khoác áo khoác lên, lúc xuống xe ngựa, Tạ Khước Sơn và Hạ Bình đã đi đến dưới hành lang của Cảnh Phong Cư.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Tạ Khước Sơn biến mất ở chỗ rẽ, một loại cảm giác kỳ dị nhộn nhạo mở ra ở trong lòng Nam Y.
Xe ngựa dừng lại, bọn họ trở lại vị trí của mình, nhưng nước sông vẫn đang chảy xiết, hình như nàng vẫn còn ở trên chiếc thuyền cô độc kia.
“Thật sao?" Tạ Khước Sơn nhướng mày.
“Thật không gì bằng, nêu không sẽ bị sét đánh!” Nam Y thề ngay tại chỗ, dù sao sét nàng tích góp được đủ để nàng độ kiếp thành thần tiên, nàng cũng không thiếu lần "Chân thành" này.
“Ngươi phải biết rằng, chuyện đã đồng ý ở chỗ ta, cũng không thể chỉ nói suông thôi.”
Nam Y im lặng. Nàng biết sét sẽ không thật sự bổ lên người nàng, cho nên mới dám tùy tiện thề, nhưng nàng biết một khi Tạ Khước Sơn phát hiện nàng phản bội hắn, hắn sẽ thật sự giết chết nàng.
Bước chân của Kỳ Binh bên ngoài càng ngày càng gần.
Tạ Khước Sơn thản nhiên dựa về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối không nhanh không chậm.
“Nếu nghĩ không ra, vậy đi ra ngoài suy nghĩ cẩn thận đi.”
Nam Y rốt cục đã biết, câu Tạ Khước Sơn nói "Không phải mỗi lần chạy trốn đều hữu dụng" là có ý gì.
Hôm nay nàng có mọc cánh cũng khó thoát, nàng chỉ có thể vững vàng bám lấy chiếc thuyền nan Tạ Khước Sơn này, một khi buông tay sẽ bị cuốn vào trong sóng dữ biển lớn.
Nhưng đây cũng không phải chuyện nàng có thể định đoạt, nàng muốn lên thuyền của hắn còn phải được hắn gật đầu cho phép. Sinh tử của nàng chẳng qua chỉ trong một ý niệm của Tạ Khất Sơn.
Nàng không thể có một chút quyền chủ động nào sao?
Trong giây lát, một ý niệm lớn mật xộc vào đầu Nam Y.
"Nếu ngài để ta đi xuống, ta sẽ nói với Cốt Hột là ngài bảo ta đến Hoa Triều các, ngài không hy vọng muội muội ruột của ngài gặp nguy hiểm, nhưng lại không thể ra mặt." Giọng Nam Y dồn dập hẳn lên, giờ khắc này xem như đã đâm thủng tấm cửa sổ giấy kia, trong giọng nói hàm chứa vài phần kiên quyết cá chết lưới rách: "Còn có trong Hổ Quỳ Sơn, là ngài đã thả ta ra, là ngài sai khiến ta đại náo vào ngày Tạ Hành Tái đưa tang. Rốt cuộc ngài là người bên nào, vậy phải xem Cốt Hột thấy ngài như thế nào, dù sao ta là người của ngài, chết cũng là quỷ của ngài, chúng ta hoặc là cùng nhau ở trên bờ, hoặc là cùng nhau xuống nước."
Tạ Khước Sơn mở mắt nhìn chằm chằm vào Nam Y.
Nói xong một phen, Nam Y chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, cả người run rẩy lợi hại, cũng không phải lạnh mà trái lại có chút nóng lên, ước chừng đã rót tất cả khí lực đều vào trong những lời nói đại nghịch bất đạo này.
Nàng cũng không nắm chắc mười phần.
Tỷ như Tạ Khước Sơn sẽ một kiếm giết nàng, lại đá nàng ra khỏi xe ngựa, không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng nào.
Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một phen, nàng vẫn còn ở là "Đồ chơi" giá trị của Tạ Khước Sơn trong trường đấu thú kia.
Một lúc lâu, Tạ Khước Sơn mở miệng, cất cao giọng nói: "Hạ Bình, trở lại Vọng Tuyết Ổ.”
Xe ngựa động đậy, rèm cửa sổ lay động, ánh nến mỏng mảnh dần dần tối đi, hẳn là đã ra khỏi Hoa Triều Các tới trên đường cái. Bánh xe lăn qua phiến đá xanh khiến người cũng phập phồng theo.
Nam Y biết mình đã tránh được một kiếp, thở ra một hơi thật dài, cả người cũng thả lỏng theo.
“Hôm nay ngươi tới Hoa Triều các làm gì?”
Nam Y không dám đã được hời còn khoe mẽ, thành thật trả lời: "Lục cô nương nói muốn đi cứu Tam thúc, nhưng đêm qua ta ở ngoài phòng công tử nghe được các ngươi nói muốn thiết lập cạm bẫy, ta sợ Lục cô nương gặp nguy hiểm nên muốn nhắc nhở nàng ấy.”
“Làm sao ngươi biết Tiểu Lục muốn tới Hoa Triều các?”
“Có một gã sai vặt nhìn thấy.”
"Còn ai khác biết chuyện này không?"
Nam Y sửng sốt, nàng quả thật không nghĩ tới vấn đề này. Nếu gã sai vặt kia miệng không kín kẽ, rất nhiều người bên trong Vọng Tuyết Ổ sẽ biết được. Lúc trước nàng suy đoán trong Vọng Tuyết Ổ có một người Kỳ, chắc hẳn hành tung của Tạ Tuệ An cũng bị tiết lộ ra ngoài, trong Hoa Triều Các mới có thiên la địa võng chờ đợi nàng ấy.
“Ta... Không rõ lắm.”
“Nhìn chằm chằm Tiểu Lục, báo cáo hướng đi của muội ấy cho ta." Lần này không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.
"Ngài sẽ làm tổn thương Lục cô nương sao?"
“Muội ấy là muội muội ruột của ta.”
Nghe được câu trả lời này, Nam Y lại có chút vui mừng, hóa ra hắn không phải một người mất đi nhân tính! Nghĩ cũng đúng, cô có thể thuận lợi truyền tin cho Tạ Tuệ An, trong đó cũng có sự ngầm đồng ý của hắn.
“Nhưng nếu muội ấy cấu kết với Bỉnh Chúc Tư quá sâu, cản đường ta, ta cũng không có cách nào.”
Thanh âm của hắn cực kỳ lạnh, như một chậu nước tưới từ trên đầu nàng tưới xuống, làm cho Nam Y thanh tỉnh trong nháy mắt.
Nam Y trầm mặc. Một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Cho nên ngày đó trong tuyết, chữ ta chọn là ‘Sống’ sao?"
“Không phải.”
“Chữ kia là có ý gì?”
“Băng hà, cái chết của vương hầu.”
"Ta chọn sai rồi, nhưng ngài vẫn thả ta ra… Trong mấy chữ kia có phải căn bản không có chữ sống hay không?"
“Phải.”
“Ngài thật đáng sợ... " Nam Y thì thào: “Ta vạn lần không nên trộm hà bao của ngài.”
“Nhớ kỹ, ở Vọng Tuyết Ổ, ngươi là Thiếu phu nhân, là chưởng sự hậu viện, mỗi lời nói cử chỉ đều được chú ý, cất bộ dạng trộm gà trộm chó của ngươi đi.”
“Biết rồi." Nam Y thành khẩn trả lời. Thời điểm nàng ý thức được hắn không chuẩn bị giết nàng, chuyện hắn nói phần lớn đều là vì tốt cho nàng.
Sau đó hắn không tiếp lời nữa. Trong khoang xe chật chội yên tĩnh, bọn họ có thể nghe được hơi thở của nhau.
Rất nhiều lúc Nam Y cũng không dám nhìn Tạ Khước Sơn, nhưng giờ khắc này cũng không biết lá gan nàng ở đâu ra, nàng yên lặng nhìn hắn, nhìn ánh sáng xuyên qua khe rèm biến ảo trên mặt hắn.
Xe ngựa chạy về phía trước, con phố dài dưới bóng đêm bao phủ phảng phất như một đoạn nước sông cuồn cuộn chạy về phía trước, phòng ốc chen chúc hai bên là dãy núi màu mực, bọn họ chen chúc trên một chiếc thuyền con nho nhỏ, trên người đều khoác ánh trăng sáng tỏ.
Bọn họ thẳng thắn thành khẩn lại không ngỏ lòng với nhau, cùng một chiếc thuyền lại không gắn bó, cùng nhau đi về phía tiền đồ không thấy rõ theo nước sông.
Sau đó, thuyền nhỏ dừng lại.
Thân thể nàng không tự chủ vọt về phía trước một chút, mắt thấy sắp muốn đập vào khoang xe, cuối cùng đụng phải lòng bàn tay rộng rãi của hắn.
Hắn đưa tay khẽ ngăn cản nàng, ánh mắt giao nhau ngắn ngủi cùng nàng, sau đó liền thu trở về, lại mang bộ dáng cao cao chuyện không liên quan đến mình.
“Công tử, tới Vọng Tuyết Ổ rồi.”
Hạ Bình vén rèm lên, xe ngựa đã dừng ở hậu viện Vọng Tuyết Ổ.
Khóe miệng Nam Y ngập ngừng, cuối cùng nuốt câu cảm ơn kia trở về. Nàng vừa chuẩn bị đứng dậy, lại bị Tạ Khước Sơn đè lại. Nàng mê mang ngẩng đầu nhìn, một chiếc áo khoác trùm lên người nàng.
Tạ Khước Sơn không nói một lời nghênh ngang rời đi.
Nam Y nhìn áo khoác, lại nhìn y phục diễm lệ trên người mình, nhất thời đã hiểu ra, đi lại với dáng vẻ này trong Vọng Tuyết Ổ, sợ sẽ bị người trong thế gia đoan trang này chỉ vào mặt mắng chết. Nàng vội khoác áo khoác lên, lúc xuống xe ngựa, Tạ Khước Sơn và Hạ Bình đã đi đến dưới hành lang của Cảnh Phong Cư.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Tạ Khước Sơn biến mất ở chỗ rẽ, một loại cảm giác kỳ dị nhộn nhạo mở ra ở trong lòng Nam Y.
Xe ngựa dừng lại, bọn họ trở lại vị trí của mình, nhưng nước sông vẫn đang chảy xiết, hình như nàng vẫn còn ở trên chiếc thuyền cô độc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất