Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 37: Mưa Gió Sắp Tới

Trước Sau
Sau một đêm ở Hoa Triều các, tín nhiệm của Tạ Tuệ An đối với Nam Y càng sâu, nàng ấy không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, bắt đầu trông gà hoá cuốc đối với nội gián tồn tại trong Vọng Tuyết Ổ kia.

Tình cảnh hiện tại của nàng ấy có chút xấu hổ, tuy rằng một lòng muốn cứu tam thúc nhưng càng sợ hành động tiết lộ sẽ liên lụy đến mình, trước khi tìm được nội gián, không dám vận dụng thế lực của Bỉnh Chúc Tư nữa.

Đơn thương độc mã làm sao có thể cứu tam thúc? Chẳng qua thế cục hôm nay cũng làm cho nàng có một tia kỳ vọng, có lẽ thật sự người Kỳ sẽ phóng thích Tam thúc giống như mọi người nói.

Nhưng Nam Y rất khó lạc quan đối với việc này.

Trong Hoa Triều các, nàng nghe được Tạ Khước Sơn nói câu "Người hát mặt đỏ sắp tới rồi". Luôn cảm thấy sự tình lên men đến tận đây, vẫn nằm trong kế hoạch của Tạ Khước Sơn như cũ, dường như bọn họ còn có chiêu phía sau.

Nàng không dám nói với Tạ Tuệ An, sợ nàng ấy sẽ xúc động, chỉ có thể giấu ở trong lòng mơ hồ bất an.

Dù bên ngoài long trời lở đất, Vọng Tuyết Ổ vẫn ngay ngắn trật tự, bình tĩnh như thường. Mặc dù trong lòng mọi người có lo lắng đến thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều giữ đúng mực, vì phần giáo dưỡng kia, cũng không dám tùy ý phát tiết cảm xúc ra.

Cũng may lúc Tạ Chú nhảy lầu được lụa màu ngăn cản nên chỉ bị chút vết thương ngoài da, những tin tức này truyền về trong phòng Thái phu nhân, tất cả mọi người trấn an bà ta nói, ý dân cùng ý trời đều che chở Tam đại gia, người Kỳ sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi áp lực thả người ra.

Dù cho bệnh tình của Thái phu nhân không thấy khá hơn, nhưng không có chuyển biến xấu hơn nữa.

Chẳng qua điều khiến cho Nam Y càng đau đầu hơn, vẫn là danh chưởng viện có cũng như không này của nàng.

Mặc dù có Tạ Tuệ An làm chỗ dựa, Nam Y cũng rất khó phục chúng. Mọi người Tạ gia ngoài mặt khách khí gọi nàng là Thiếu phu nhân, nhưng không ai thật sự coi nàng ra gì, thậm chí còn có chút oán khí đối với nàng.

Lục Cẩm Tú lo liệu hậu viện nhiều năm, vị trí đang ngồi bỗng nhiên bị tước đoạt, cho dù bà ta là trưởng bối trong nhà cũng biết bản thân Nam Y vô tội, nhưng vẫn nuốt không trôi cơn tức này, đối với Nam Y không lạnh không nóng.

Chẳng qua không thể chuyện gì Lục Cẩm Tú cũng không giao cho Nam Y quản, như thế càng thể hiện bà ta quá mức keo kiệt, bà ta càng sợ Nam Y quản chuyện trong nhà đến mức hỏng bét, liền chọn một chuyện coi như dễ dàng để Nam Y vào trong thành thu tiền thuê.

Hôm nay Tạ Tuệ An vừa vặn có việc, Nam Y cũng không quen thuộc đối với Lịch Đô phủ, bên người cũng không có nữ sứ có thể tín nhiệm, không có cách nào khác chỉ có thể tự mình mang theo một tấm bản đồ Lịch Đô phủ lên đường phố.

Trước khi xuất phát, Nam Y thề son sắt muốn thu hết tất cả tiền thuê của cửa hàng cùng tá điền, nhưng khi thật sự đến trước mặt những dân chúng bán mặt cho đất bán lưng cho trời này, Nam Y lại không nói ra nửa câu đòi tiền.

Theo lý mà nói, giá lương thực tăng vọt, tá điền cùng thương hộ hẳn có thể kiếm được tiền, nhưng trong tay tá điền căn bản không có lương thực có thể bán, lương thực thu hoạch vụ thu bị quân đội trưng thu, sau khi bắt đầu mùa đông lại liên tục tuyết lớn, đường đi đến Hổ Quỳ Sơn hái chút thuốc bán lấy tiền đều bị chặn kín.



Thương hộ bề ngoài mỗi ngày nhập trăm kim, nhưng dưới ảnh hưởng của chiến hỏa, giá nhập hàng hóa cũng đắt, có đôi khi mặc dù cho tiền đặt cọc kếch xù, chuyện nửa đường hàng hóa bị cướp đi cũng thường xảy ra, lợi nhuận nhiều ra phải giao phí bảo hộ cho quan phủ phân nửa, còn lại cũng chỉ có thể duy trì chi tiêu của tiểu nhị trong cửa hàng.

Nghĩ đến cuộc sống mình nghèo đến nước không có cơm ăn, Nam Y tràn đầy đồng tình, đối mặt với những khuôn mặt cầu xin nàng gia hạn này, nàng mềm lòng đến rối tinh rối mù, khẽ cắn môi tự chủ trương miễn tiền thuê cho tất cả mọi người.

Không thu được một cắc xu teng nào. Nam Y thấp thỏm suy nghĩ trở về phải ăn nói như thế nào với Lục di nương.

Bước chân Nam Y cũng chậm lại, vô tình hay cố ý kéo dài thời gian mình trở lại Vọng Tuyết Ổ, trong lòng nàng ít nhiều có chút không yên.

Bỗng nhiên không hiểu sao xung quanh ồn ào náo động hẳn lên, dân chúng tràn về phía tường thành, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nam Y bị đám người sôi trào chen chúc trên đường, nàng đoán là các học sinh lại đang gây chuyện.

Từ sau khi Tạ Chú nhảy lầu, khí khái sĩ phu của ông ấy đã cảm động toàn thành, dân chúng dưới sự dẫn dắt của các thái học sinh, đến bên ngoài phủ nha tụ tập thỉnh cầu, đám người càng lúc càng lớn mạnh.

Tri phủ Hoàng Diên Khôn tiếp tục làm rùa đen rút đầu, xuất ra nha dịch cả thành bắt người, xua tan thái học sinh cầm đầu. Nhưng cũng không ngăn được miệng người.

Thuyền Bách Tư đang liên tục bãi công, linh kiện thuyền ban đầu đã chế tạo xong cũng bị chính bọn họ đập nát đốt sạch, kiên quyết không chịu để lại cho người Kỳ. Thái độ của dân thành từ lúc đầu sợ hãi đối với người Kỳ cho tới bây giờ chán ghét phản kháng, càng ngày càng nghiêm trọng, áp lực của người Kỳ cũng càng lúc càng lớn.

Đầu đường cuối ngõ đều rất loạn, Nam Y không muốn tham gia náo nhiệt này, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe được một thanh âm đứt đoạn.

“Vị nương tử này... Đừng chen về phía trước, cẩn thận giẫm đạp…”

Thanh âm này như một tia sấm đánh vào trong tai Nam Y, gợi lên ký ức xa xưa của nàng…

Nam Y như phát điên quay đầu lại, vội vàng đi ngược dòng người tìm kiếm, đám người như dòng nước chảy xiết tràn qua từng đợt từng đợt, muốn nhấn chìm nàng, nàng liều mạng nổi lên mặt nước, cố gắng tìm kiếm khuôn mặt Chương Nguyệt Hồi trong trí nhớ, nhưng từng khuôn mặt xẹt qua nàng đều là những khuôn mặt xa lạ.

Ở trong đám người chen chúc khiến búi tóc hơi lỏng, xiêm áo xốc xếch, cả người đều chật vật, Nam Y mới dừng lại tiếp nhận hiện thực này. Làm sao có thể nhìn thấy Chương Nguyệt Hồi ở Lịch Đô phủ chứ... Nàng nhất định đã nghe lầm rồi.

Nam Y đứng thất lạc đó, đưa tay sờ vòng ngọc trên cổ tay. Ngọc bị nhiệt độ cơ thể ủ đến ôn nhuận, khuôn mặt thiếu niên đang gào thét lần nữa rõ ràng trong trí nhớ. Nàng rất nhớ hắn, cũng là nhớ những ngày không cần lo lắng đề phòng trong quá khứ.

Tinh thần con người luôn cần một mái che, mà hắn chính là suy nghĩ cuối cùng của một người không nơi nương tựa như nàng trên đời này. Nhưng cho dù gặp lại hắn, nàng có thể nói gì với hắn đây? Cầu xin hắn mang mình đi? Ai có thể đấu được với ma đầu Tạ Khước Sơn kia, ai có thể tự tin ở trong loạn thế này có thể bảo toàn lẫn nhau đây?



Nam Y cô đơn xoay người, bỗng nhiên có người kéo tay nàng lại.

Trái tim Nam Y trong nháy mắt treo lên, sau khi nghe được thanh âm quen thuộc của Tạ Tuệ An lại hạ xuống.

“Tẩu tẩu…”

Nam Y quay đầu lại nhìn, phẫn nộ cùng lo lắng tràn ngập trên khuôn mặt Tạ Tuệ An. Nàng nhận ra có gì đó không ổn.

Tạ Tuệ An há miệng, giọng nói có vài phần thê lương: "Tam thúc…”

Nam Y theo ánh mắt Tạ Tuệ An nhìn lại, trên tường thành đang treo một người, xa xa nhìn lại, xiêm áo đơn bạc, mình đầy thương tích, lung lay bay bổng.

Dưới tường thành, nha dịch đang đọc thông cáo.

"Tạ Chú từng đảm nhiệm chứ tri giám Thuyền Bách Ti, chính là phản đảng Bỉnh Chúc Tư, mưu đồ bí mật sát hại người Kỳ, phá hư tình nghĩa qua lại giữa hai triều, lòng dạ đáng chết! Thế nên treo lên thành thị chúng ba ngày, chọn ngày trảm!”

Tất cả mọi người cho rằng mấy ngày nay người Kỳ trầm mặc là bị áp lực đang chuẩn bị thỏa hiệp, không ngờ người Kỳ chẳng những không theo lòng dân, còn dùng hành động dã man như thế đáp lại. Tạ Chú là nho sĩ đứng đầu Lịch Đô phủ nhưng lại bị treo thô bạo trên tường thành như vậy, có thể nói là vô cùng nhục nhã, khiến cho quần chúng xôn xao.

Dân chúng nửa thành đều tụ tập dưới tường thành, nhao nhao kháng nghị.

Nha dịch Lịch Đô phủ ẩn thân, để Kỳ Binh trực tiếp ra mặt xua tan đám người. Dục Triều trọng nho, người đọc sách địa vị siêu phàm, các nha dịch không dám đánh nhau với các thái học sinh, nhiều khi cũng chỉ làm ra vẻ, nhưng Kỳ Binh thì không giống như vậy, bọn họ là đao thật thương thật đuổi người.

Xung đột bắt đầu, chẳng qua bao lâu đã thấy máu, tràng diện càng không thể vãn hồi.

Tay Tạ Tuệ An đã gắt gao nắm chặt trên nhuyễn kiếm bên hông, Nam Y không chút hoài nghi giây tiếp theo nàng ấy sẽ xông lên liều mạng với Kỳ Binh.

Nhưng nàng ấy là nữ nhi Tạ gia, cũng đại biểu cho thái độ của thế gia, nếu nàng ấy bị cuốn vào xung đột sẽ chỉ làm cho chuyện càng thêm phiền toái. Nam Y khẩn trương ấn tay Tạ Tuệ An, sợ nàng ấy xúc động, kéo nàng ấy rời xa phương hướng xung đột.

Đối mặt với hỗn loạn như vậy, Nam Y bắt đầu cảm thấy vô lực, nàng theo bản năng muốn chạy trốn, mang theo Tạ Tuệ An chạy trốn rời khỏi hỗn loạn không thể vãn hồi này...

Mùi máu tanh tản ra trong không khí, mưa gió sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau