Chương 38: Không Đành Lòng
Ngay khi tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi, một trận tiếng động truyền vào trong thành, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, hình như có một đoàn xe long trọng muốn vào thành.
Dân chúng lại ăn ý an tĩnh lại, bởi vì bọn họ thấy được một đỉnh loan giá nạm vàng, màn đỏ chưởng phiến vàng vây quanh trước sau, bốn phía treo rèm châu cùng bức hoành thêu, đó là nghi trượng của hoàng thất đế cơ. Nhưng, loan giá lại bị Kỳ Binh vây quanh, đi theo phía sau một cỗ xe ngựa xa hoa.
Có hoạn quan hát vang: "Cung nghênh Hoàn Nhan tướng quân, lệnh Phúc Đế Cơ vào thành…”
Người nghe thế không khỏi lã chã rơi lệ.
Dân chúng đều có nghe nói, khi Biện Lương thành bị phá, Kỳ quân bắt hoàng đế, bắt tôn thất quý nữ, còn cử hành nghi thức hiến tù binh, mệnh lệnh cho hoàng đế cởi áo bào, những người khác thì cho dù là nam hay nữ đều bị tước áo trên đi, trên người khoác lông cừu, thắt lưng nỉ, tế bái tông miếu của Kỳ thái tổ. Sau nghi thức hiến tù, phi tần, đế cơ, mệnh phụ tôn thất vốn có trong hoàng cung được phân cho người Kỳ, hoặc là làm thiếp quý tộc, hoặc là kỹ nữ quân doanh, hoặc là hạ nô, không một ai may mắn thoát khỏi.
Có thể nói trăm năm chưa từng có nỗi nhục nhã nòa như thế!
Mà vị Lệnh Phúc Đế Cơ này cũng là một trong những tù binh ngay lúc đó, hiện giờ xuất hiện ở Lịch Đô phủ, chỗ dựa đế cơ của nàng ấy cũng là người Kỳ cho, mặc dù loan giá vẫn như cũ, nhưng ở phía sau nơi tầm mắt mọi người không nhìn thấy, rốt cuộc nàng ấy đã gặp phải chuyện gì, không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra.
Xe ngựa dừng lại ở cửa thành, nam nhân trong khoang xe vén rèm lên, cất cao giọng hỏi: "Lệnh Phúc Đế Cơ về nước, các ngươi nghênh đón nàng như vậy sao?"
Không ai trong dân chúng đáp lại.
Nam nhân tiếp tục nói: "Các ngươi đều là thần dân của Lệnh Phúc Đế Cơ, hôm nay người gây chuyện chỉ cần ngừng phản kháng sẽ không truy cứu sai lầm nữa.”
Đối mặt với Đế Cơ trước kia, bọn họ không thể không nhường. Cho dù biết đây là người Kỳ lẳng lặng diễu võ dương oai trong, bọn họ cũng phải lấy lễ thần dân nghênh đón đế cơ của bọn họ.
Đám người giằng co mênh mông lại yên tĩnh không tiếng động, sóng triều trầm mặc dâng lên trong đám người đã rút đi, nhường ra một con đường vào thành.
Nam Y đã hiểu, hóa ra, đây chính là "Người hát mặt đỏ" trong lời Tạ Khước Sơn nói. Lịch Đô phủ lại có một vị quan lớn của Đại Kỳ tới, đoàn xe người Kỳ cứ như vậy giẫm lên xương sống bách tính Dục Triều, trùng trùng điệp điệp vào thành.
"Ta sẽ giết bọn chúng."
Tạ Tuệ An nói cực nhẹ, lại cực kỳ kiên định, hoàn chỉnh không rơi một chữ bay vào trong tai Nam Y. Dứt lời, nàng ấy không hề dừng lại ở trong đám người, quay đầu bước đi, cả người bốc lên sát khí.
Nam Y vội vàng đuổi theo Tạ Tuệ An.
“Tiểu Lục!”
“Tẩu tẩu đừng ngăn cản ta. Cho dù là đi tìm chết, ta cũng nhất định phải cứu tam thúc. Người Kỳ đều đã giẫm lên đầu ta! Không làm chút gì, sống cũng chỉ là tham sống sợ chết!”
“Chẳng lẽ ngươi muốn chịu chết vô ích sao? Khắp nơi trong thành đều là binh lính theo dõi." Nam Y không hiểu, ai mạnh ai yếu, rõ ràng vừa nhìn đã hiểu ngay.
“Người Kỳ không phải bố phòng khắp thành sao? Được, vậy ta đi trộm bản đồ phòng thủ thành của bọn chúng, trong tay Tạ Khước Sơn chắc chắn có. Biết thủ vệ của bọn họ phân bố thế nào, ta lại đi cứu Tam thúc rồi có thể thuận lợi thoát thân.”
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước thực hiện đều khó như lên trời. Huống chi Tạ Tuệ An tứ cố vô thân trong hành động lần này, trước khi nội gián bị tìm được, nàng không thể báo kế hoạch cho bất kỳ người nào của Bỉnh Chúc Tư biết.
Lần này Tạ Tuệ An kiên định rời đi, Nam Y muốn nói lại thôi, không ngăn cản nàng ấy nữa.
Người muốn tìm đường chết, không ai có thể ngăn được.
Nàng tuyệt đối sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Nam Y nhiều lần nhắc nhở chính mình.
Nhưng nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Chú treo dưới tường thành, thái học sinh cùng dân chúng quỳ nghênh đón Đế Cơ bên đường, cùng với vị Đế Cơ đáng thương ngồi ở trong loan giá lại thân bất do kỷ kia, trong ngực Nam Y như thể có một luồng cảm xúc cuồn cuộn khó có thể gọi tên.
Loại cảm xúc này làm cho Nam Y tỉnh táo lại luống cuống. Nàng cũng không muốn lập tức trở lại Vọng Tuyết Ổ, vì thế thờ ơ đi theo đoàn xe đi về phía trước, tùy ý để đám người bao phủ mình.
Không biết đi bao lâu, đám người xung quanh dần dần tản đi.
“Cẩu tú tài, còn muốn đánh lén chúng ta? Có phải chê mạng quá dài rồi đúng không!”
Một trận tiếng mắng chửi truyền vào lỗ tai, Nam Y theo tiếng nhìn lại, mấy kỳ binh đang vây đánh một thư sinh.
Thư sinh áo vải trắng bị đánh gục trên mặt đất, còn muốn che chở mấy quyển sách rải rác trong tay. Kỳ Binh cười lớn giẫm lên tay hắn ta nghiền nát trong bùn, hắn ta có vẻ càng thêm chật vật lại vô lực.
“Hủ nho Dục Triều, ha ha ha! Mạng cũng sắp mất rồi còn muốn đọc sách sao? Không bằng móc mắt ngươi ra, để ngươi không đọc được cái gì nữa…”
Kỳ Binh cười to, rút chủy thủ ra.
Nam Y kinh hồn bạt vía đứng ở ngoài ngõ nhìn, thật sự không đành lòng, trong lòng dâng lên xúc động muốn ngăn lại, dưới chân lại giống như rót chì không có dũng khí đi về phía trước.
Ngay tại thời điểm Nam Y Vu do dự, có một bàn tay thô bạo bắt được cổ áo của nàng, đưa nàng đi về phía trước, Nam Y lảo đảo một cái suýt nữa không đứng vững, quay đầu lại nhìn, người tới lại là một thủ lĩnh Kỳ Binh cao lớn.
“Nữ nhân thối muốn xem sao? Đến đây, đứng đây nhìn cho rõ, lát nữa sẽ đến phiên ngươi.”
Kỳ binh đó trực tiếp đoạt lấy chủy thủ trong tay người kia, muốn khoét mắt thư sinh trên mặt đất.
“Dừng tay!”
Mắt thấy chủy thủ sắp đâm xuống, tiếng quát ngừng của Nam Y thốt ra, thanh thúy lanh lảnh.
Mấy kỳ binh bị tiếng này của nàng làm cho chấn động, đều khẽ dừng lại quay đầu nhìn nàng.
Trong lòng Nam Y trống rỗng, sau khi lên tiếng nàng đã hối hận, nàng vốn có thể thừa dịp Kỳ Binh khi nhục thư sinh bỏ chạy, nhưng hung ác như thế khiến nàng thật sự làm không được bỏ mặc. Nhưng cho dù giờ khắc này nàng ngăn lại, với năng lực của nàng... làm sao có thể giúp thư sinh và mình chạy trốn đây?
"Đôi khi, danh tiếng còn quan trọng hơn cả sự thật", những lời của Tạ Khước Sơn lại vang lên trong đầu nàng.
"Ôi, tiểu nương còn rất nóng giận nhé, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám xen vào chuyện của gia gia ta à?!"
Kỳ Binh đánh giá Nam Y từ trên xuống dưới, hiển nhiên không để nàng vào mắt, trong ánh mắt thậm chí còn có vài phần hèn mọn không che giấu.
“Chát" Một cái bạt tai vang dội rơi vào trên mặt thủ lĩnh Kỳ Binh.
Dân chúng lại ăn ý an tĩnh lại, bởi vì bọn họ thấy được một đỉnh loan giá nạm vàng, màn đỏ chưởng phiến vàng vây quanh trước sau, bốn phía treo rèm châu cùng bức hoành thêu, đó là nghi trượng của hoàng thất đế cơ. Nhưng, loan giá lại bị Kỳ Binh vây quanh, đi theo phía sau một cỗ xe ngựa xa hoa.
Có hoạn quan hát vang: "Cung nghênh Hoàn Nhan tướng quân, lệnh Phúc Đế Cơ vào thành…”
Người nghe thế không khỏi lã chã rơi lệ.
Dân chúng đều có nghe nói, khi Biện Lương thành bị phá, Kỳ quân bắt hoàng đế, bắt tôn thất quý nữ, còn cử hành nghi thức hiến tù binh, mệnh lệnh cho hoàng đế cởi áo bào, những người khác thì cho dù là nam hay nữ đều bị tước áo trên đi, trên người khoác lông cừu, thắt lưng nỉ, tế bái tông miếu của Kỳ thái tổ. Sau nghi thức hiến tù, phi tần, đế cơ, mệnh phụ tôn thất vốn có trong hoàng cung được phân cho người Kỳ, hoặc là làm thiếp quý tộc, hoặc là kỹ nữ quân doanh, hoặc là hạ nô, không một ai may mắn thoát khỏi.
Có thể nói trăm năm chưa từng có nỗi nhục nhã nòa như thế!
Mà vị Lệnh Phúc Đế Cơ này cũng là một trong những tù binh ngay lúc đó, hiện giờ xuất hiện ở Lịch Đô phủ, chỗ dựa đế cơ của nàng ấy cũng là người Kỳ cho, mặc dù loan giá vẫn như cũ, nhưng ở phía sau nơi tầm mắt mọi người không nhìn thấy, rốt cuộc nàng ấy đã gặp phải chuyện gì, không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra.
Xe ngựa dừng lại ở cửa thành, nam nhân trong khoang xe vén rèm lên, cất cao giọng hỏi: "Lệnh Phúc Đế Cơ về nước, các ngươi nghênh đón nàng như vậy sao?"
Không ai trong dân chúng đáp lại.
Nam nhân tiếp tục nói: "Các ngươi đều là thần dân của Lệnh Phúc Đế Cơ, hôm nay người gây chuyện chỉ cần ngừng phản kháng sẽ không truy cứu sai lầm nữa.”
Đối mặt với Đế Cơ trước kia, bọn họ không thể không nhường. Cho dù biết đây là người Kỳ lẳng lặng diễu võ dương oai trong, bọn họ cũng phải lấy lễ thần dân nghênh đón đế cơ của bọn họ.
Đám người giằng co mênh mông lại yên tĩnh không tiếng động, sóng triều trầm mặc dâng lên trong đám người đã rút đi, nhường ra một con đường vào thành.
Nam Y đã hiểu, hóa ra, đây chính là "Người hát mặt đỏ" trong lời Tạ Khước Sơn nói. Lịch Đô phủ lại có một vị quan lớn của Đại Kỳ tới, đoàn xe người Kỳ cứ như vậy giẫm lên xương sống bách tính Dục Triều, trùng trùng điệp điệp vào thành.
"Ta sẽ giết bọn chúng."
Tạ Tuệ An nói cực nhẹ, lại cực kỳ kiên định, hoàn chỉnh không rơi một chữ bay vào trong tai Nam Y. Dứt lời, nàng ấy không hề dừng lại ở trong đám người, quay đầu bước đi, cả người bốc lên sát khí.
Nam Y vội vàng đuổi theo Tạ Tuệ An.
“Tiểu Lục!”
“Tẩu tẩu đừng ngăn cản ta. Cho dù là đi tìm chết, ta cũng nhất định phải cứu tam thúc. Người Kỳ đều đã giẫm lên đầu ta! Không làm chút gì, sống cũng chỉ là tham sống sợ chết!”
“Chẳng lẽ ngươi muốn chịu chết vô ích sao? Khắp nơi trong thành đều là binh lính theo dõi." Nam Y không hiểu, ai mạnh ai yếu, rõ ràng vừa nhìn đã hiểu ngay.
“Người Kỳ không phải bố phòng khắp thành sao? Được, vậy ta đi trộm bản đồ phòng thủ thành của bọn chúng, trong tay Tạ Khước Sơn chắc chắn có. Biết thủ vệ của bọn họ phân bố thế nào, ta lại đi cứu Tam thúc rồi có thể thuận lợi thoát thân.”
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước thực hiện đều khó như lên trời. Huống chi Tạ Tuệ An tứ cố vô thân trong hành động lần này, trước khi nội gián bị tìm được, nàng không thể báo kế hoạch cho bất kỳ người nào của Bỉnh Chúc Tư biết.
Lần này Tạ Tuệ An kiên định rời đi, Nam Y muốn nói lại thôi, không ngăn cản nàng ấy nữa.
Người muốn tìm đường chết, không ai có thể ngăn được.
Nàng tuyệt đối sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Nam Y nhiều lần nhắc nhở chính mình.
Nhưng nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Chú treo dưới tường thành, thái học sinh cùng dân chúng quỳ nghênh đón Đế Cơ bên đường, cùng với vị Đế Cơ đáng thương ngồi ở trong loan giá lại thân bất do kỷ kia, trong ngực Nam Y như thể có một luồng cảm xúc cuồn cuộn khó có thể gọi tên.
Loại cảm xúc này làm cho Nam Y tỉnh táo lại luống cuống. Nàng cũng không muốn lập tức trở lại Vọng Tuyết Ổ, vì thế thờ ơ đi theo đoàn xe đi về phía trước, tùy ý để đám người bao phủ mình.
Không biết đi bao lâu, đám người xung quanh dần dần tản đi.
“Cẩu tú tài, còn muốn đánh lén chúng ta? Có phải chê mạng quá dài rồi đúng không!”
Một trận tiếng mắng chửi truyền vào lỗ tai, Nam Y theo tiếng nhìn lại, mấy kỳ binh đang vây đánh một thư sinh.
Thư sinh áo vải trắng bị đánh gục trên mặt đất, còn muốn che chở mấy quyển sách rải rác trong tay. Kỳ Binh cười lớn giẫm lên tay hắn ta nghiền nát trong bùn, hắn ta có vẻ càng thêm chật vật lại vô lực.
“Hủ nho Dục Triều, ha ha ha! Mạng cũng sắp mất rồi còn muốn đọc sách sao? Không bằng móc mắt ngươi ra, để ngươi không đọc được cái gì nữa…”
Kỳ Binh cười to, rút chủy thủ ra.
Nam Y kinh hồn bạt vía đứng ở ngoài ngõ nhìn, thật sự không đành lòng, trong lòng dâng lên xúc động muốn ngăn lại, dưới chân lại giống như rót chì không có dũng khí đi về phía trước.
Ngay tại thời điểm Nam Y Vu do dự, có một bàn tay thô bạo bắt được cổ áo của nàng, đưa nàng đi về phía trước, Nam Y lảo đảo một cái suýt nữa không đứng vững, quay đầu lại nhìn, người tới lại là một thủ lĩnh Kỳ Binh cao lớn.
“Nữ nhân thối muốn xem sao? Đến đây, đứng đây nhìn cho rõ, lát nữa sẽ đến phiên ngươi.”
Kỳ binh đó trực tiếp đoạt lấy chủy thủ trong tay người kia, muốn khoét mắt thư sinh trên mặt đất.
“Dừng tay!”
Mắt thấy chủy thủ sắp đâm xuống, tiếng quát ngừng của Nam Y thốt ra, thanh thúy lanh lảnh.
Mấy kỳ binh bị tiếng này của nàng làm cho chấn động, đều khẽ dừng lại quay đầu nhìn nàng.
Trong lòng Nam Y trống rỗng, sau khi lên tiếng nàng đã hối hận, nàng vốn có thể thừa dịp Kỳ Binh khi nhục thư sinh bỏ chạy, nhưng hung ác như thế khiến nàng thật sự làm không được bỏ mặc. Nhưng cho dù giờ khắc này nàng ngăn lại, với năng lực của nàng... làm sao có thể giúp thư sinh và mình chạy trốn đây?
"Đôi khi, danh tiếng còn quan trọng hơn cả sự thật", những lời của Tạ Khước Sơn lại vang lên trong đầu nàng.
"Ôi, tiểu nương còn rất nóng giận nhé, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám xen vào chuyện của gia gia ta à?!"
Kỳ Binh đánh giá Nam Y từ trên xuống dưới, hiển nhiên không để nàng vào mắt, trong ánh mắt thậm chí còn có vài phần hèn mọn không che giấu.
“Chát" Một cái bạt tai vang dội rơi vào trên mặt thủ lĩnh Kỳ Binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất