Chương 39: Mượn oai hùm
Nam Y đánh đòn phủ đầu, nhanh chóng nâng khí tràng của mình lên: "Ngươi là cái thá gì, ngay cả tiên sinh phòng sổ sách của Tạ gia ta cũng dám bắt nạt?"
Nàng cố ý thẳng lưng, học bộ dáng Tạ Khước Sơn không thèm nhìn ai, trên mặt hùng hồn khí thế.
Kỳ Binh bị đánh tới mơ hồ, che mặt trừng Nam Y, nhất thời vừa giận vừa sợ không nói nên lời.
Đi theo hắn còn có hai tên chó săn phản ứng nhanh, vây quanh che chở tiểu thủ lĩnh của mình, chất vấn Nam Y: "Nói hươu nói vượn! Hiện tại ai cũng có thể báo danh hiệu Tạ gia à, cũng phải xem các ngươi có tư cách hay không!”
Nam Y cười lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra sổ sách thu tiền hôm nay mang ra: "Ta là thiếu phu nhân Tạ gia, phụng mệnh gia chủ chúng ta, hôm nay mang tiên sinh phòng sổ sách vào trong thành thu tiền thuê…" Tay nàng dùng sức run lên, mở sổ sách ra: "Mở to mắt chó của các ngươi ra nhìn xem, trên này là tộc ấn Tạ gia.”
Kỳ Binh bán tín bán nghi tiến lên xem, quả nhiên là đại ấn của Tạ gia.
Nam Y nhìn thấy thái dương thủ lĩnh có một vết sẹo, đột nhiên nhận ra khuôn mặt này, đây là Kỳ Binh một tháng trước ở bến đò Khúc Lăng Giang sỉ nhục nàng, vết sẹo này là do nàng lấy đá đập để chạy trốn.
Ký ức bị sỉ nhục như cỏ rác xông lên, sợ hãi trong xương cốt làm cho nàng không nhịn được chân mềm nhũn, nhưng tay nàng giấu ở trong tay áo dùng sức véo mình một cái, làm cho mình đứng thẳng hơn một chút. Nàng đã không còn là chính mình ngày hôm đó nữa.
Giờ khắc này Nam Y mới mơ hồ hiểu được, vì sao những sĩ nhân kia luôn để sống lưng thẳng tắp, đây là một loại tuyên cáo cho lòng can đảm.
Nam Y ánh mắt quét về phía Kỳ Binh: "Gia chủ chúng ta là ai, không cần ta nhắc nhở các ngươi chứ?"
Dứt lời, Nam Y thu sổ sách, cũng không để ý tới Kỳ Binh nữa đi về phía thư sinh kia.
Nàng đứng lại trước người hắn ta, đưa một bàn tay về phía hắn ta.
Thư sinh kinh hồn ngửa đầu, rất nhiều năm sau hắn ta nhớ lại một màn này vẫn có thể nhớ rõ giờ khắc khi nàng cúi đầu vươn tay này, ánh sáng trong suốt rơi vào trên người nàng như tơ lụa, một sợi tóc mai của nàng rủ xuống, từ đó về sau quấn trong lòng hắn ta.
Thư sinh cảm thấy tay mình bẩn nên không dám chạm vào bàn tay mềm mại kia, chống đỡ tự mình đứng lên, nhặt quyển sách trên mặt đất lên khép lại trong ngực, phối hợp với Nam Y đứng ở phía sau nàng.
“Thiếu phu nhân, tiểu nhân làm lỡ việc, xin lỗi.”
Nam Y quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Binh: "Còn không mau cút? Nếu hôm nay ta không làm tốt chuyện của ta, các ngươi muốn xách đầu đi gặp Khước Sơn công tử sao?”
Các kỳ binh thấy Nam Y khí thế như thế nên không dám nghi ngờ nữa, dù sao danh hiệu Tạ Khước Sơn ở trong người Kỳ cũng có lực uy hiếp. Bọn họ liên tục cúi đầu xin lỗi rồi chạy trối chết.
Thấy ba người kia biến mất trong tầm mắt, Nam Y lập tức sụp đổ, chân mềm nhũn dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Nàng hoàn toàn không để ý đến hình tượng, ôm ngực há mồm hô hấp, để mặc cho không khí lạnh thấu xương tràn ngập lồng ngực của nàng, lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.
Học được nhiều chiêu ở Tạ Khước Sơn như vậy, thỉnh thoảng mượn uy phong của hắn, không ngờ lại dùng tốt như vậy. Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương.
Nam Y không chú ý tới khi nghe đến cái tên Khước Sơn, thư sinh lập tức xuất thần.
Thư sinh rất nhanh đã thu lại cảm xúc, chắp tay với nàng: "Đa tạ..." Lời nói thoáng do dự dừng đôi chút, thấy nàng tháo ngụy trang xuống rõ ràng là một bộ dáng thiếu nữ, dường như không giống thiếu phu nhân Tạ gia như lời nàng nói, nhất thời không biết nên gọi phu nhân hay cô nương, nhưng vẫn nhanh chóng nói tiếp lời mình: "Đa tạ vị phu nhân này."
Nam Y gãi đầu, mẫn cảm như nàng cũng biết trong nháy mắt thư sinh này đang do dự vì cái gì, sau khi mình dỡ khí thế xuống cũng không giống thế gia "Phu nhân" chút nào, nàng cũng có chút không thích ứng với cái xưng hô này, nhưng chuyện phía sau phức tạp khó có thể giải thích, không cần nói với người ngoài nên dứt khoát nhận luôn.
Nam Y khoát tay, nói: "Không sao không sao, ta không có nhiều quy củ như vậy, đừng khách khí với ta. Lang quân xưng hô thế nào?”
“Tiểu nhân tên là Tống Dư Thứ, trong nhà đứng hàng thứ bảy, nếu phu nhân không chê thì gọi ta là Tống Thất Lang là được.”
Nói chuyện nho nhã lại chậm rãi, khó trách bị người Kỳ dã man mắng thành hủ nho.
"Tống Thất Lang, bên ngoài loạn lạc, nếu bị Kỳ Binh nhìn thấy chúng ta tách ra đi sợ sẽ nảy lòng nghi ngờ, ta tiễn ngươi một đoạn đường nhé, ngươi ở nơi nào?"
Tống Dư Thứ có vẻ sợ hãi: "Sao lại làm phiền phu nhân thế được.”
"..." Nam Y không nói gì, nói chuyện với văn nhân đúng là có chút lao lực, nhưng lại không tiện quá thô lỗ.
Thấy Nam Y hơi nhíu mày, Tống Dư Thứ lập tức sửa miệng: "Vậy đa tạ phu nhân. Tiểu nhân ở Giang Nguyệt phường.”
Ngược lại là một người thức thời tâm tư nhanh nhạy. Nam Y nở nụ cười: "Vậy ngươi dẫn đường đi.”
Tống Dư Thứ đi phía trước, nhưng Nam Y chú ý tới hắn vẫn luôn cúi đầu, gắt gao ôm kinh thư trong ngực, sắc mặt không muốn trao đổi với bất cứ người đi đường nào.
Hắn ta cực kỳ có lễ tiết, mỗi khi đến một chỗ rẽ sẽ đưa tay mời nàng qua trước, nhưng mỗi khi đưa tay ra, hắn ta đều cố ý che lại vết bẩn trên tay áo.
Nam Y bỗng nhiên hiểu ra, là y quan. Thứ hắn ta tự ti, là y quan của mình bẩn.
Mũi Nam Y không hiểu sao có chút chua xót, nhìn mặt mày hắn ta tuấn lãng, bộ dáng có tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn cũng là nhi tử của một gia đình giàu có.
Loạn thế này làm cho bao nhiêu người tan tác thành mảnh nhỏ.
“Ngươi từ nơi khác tới sao?" Nam Y bắt chuyện với hắn ta, cố gắng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Tiểu nhân từ Đông Kinh thành lưu vong đến đây." Lời nói của hắn ta cực kỳ khiêm tốn.
Thì ra là công tử trong kinh thành, chẳng trách...
Trong lòng Nam Y thổn thức, bỗng nhiên, bước chân Tống Dư Thứ ngừng lại, Nam Y theo ánh mắt của hắn ta nhìn qua.
Đoàn xe cũng dừng lại trước ngôi nhà lớn ở ngõ hẻm phía trước.
Trong xe ngựa, một nam nhân thân hình khôi ngô đi xuống, một thân đông phục của người Kỳ, chính là đệ đệ của Đại Kỳ thừa tướng Hàn Tiên Vượng, Hoàn Nhan Tuấn. Lệnh Phúc Đế Cơ cũng từ trong loan giá đi xuống, thân hình nàng ấy gầy gò, mặc dù hoa phục quấn thân nhưng vẫn toát ra lẻ loi hiu quạnh.
Lân cận cũng không có quá nhiều người đi đường, tai Nam Y lại nghe được một trận tiếng sột soạt kỳ quái. Như là...
Nam Y nghi ngờ đánh giá, thấy Lệnh Phúc Đế Cơ đã theo Hoàn Nhan Tuấn bước vào cửa nhà, tiếng sột soạt kỳ quái kia chính truyền đến từ chân nàng ấy… Trên chân nàng lại đeo xiềng xích nặng nề, mỗi bước đi sẽ phát ra tiếng va chạm.
Nàng cố ý thẳng lưng, học bộ dáng Tạ Khước Sơn không thèm nhìn ai, trên mặt hùng hồn khí thế.
Kỳ Binh bị đánh tới mơ hồ, che mặt trừng Nam Y, nhất thời vừa giận vừa sợ không nói nên lời.
Đi theo hắn còn có hai tên chó săn phản ứng nhanh, vây quanh che chở tiểu thủ lĩnh của mình, chất vấn Nam Y: "Nói hươu nói vượn! Hiện tại ai cũng có thể báo danh hiệu Tạ gia à, cũng phải xem các ngươi có tư cách hay không!”
Nam Y cười lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra sổ sách thu tiền hôm nay mang ra: "Ta là thiếu phu nhân Tạ gia, phụng mệnh gia chủ chúng ta, hôm nay mang tiên sinh phòng sổ sách vào trong thành thu tiền thuê…" Tay nàng dùng sức run lên, mở sổ sách ra: "Mở to mắt chó của các ngươi ra nhìn xem, trên này là tộc ấn Tạ gia.”
Kỳ Binh bán tín bán nghi tiến lên xem, quả nhiên là đại ấn của Tạ gia.
Nam Y nhìn thấy thái dương thủ lĩnh có một vết sẹo, đột nhiên nhận ra khuôn mặt này, đây là Kỳ Binh một tháng trước ở bến đò Khúc Lăng Giang sỉ nhục nàng, vết sẹo này là do nàng lấy đá đập để chạy trốn.
Ký ức bị sỉ nhục như cỏ rác xông lên, sợ hãi trong xương cốt làm cho nàng không nhịn được chân mềm nhũn, nhưng tay nàng giấu ở trong tay áo dùng sức véo mình một cái, làm cho mình đứng thẳng hơn một chút. Nàng đã không còn là chính mình ngày hôm đó nữa.
Giờ khắc này Nam Y mới mơ hồ hiểu được, vì sao những sĩ nhân kia luôn để sống lưng thẳng tắp, đây là một loại tuyên cáo cho lòng can đảm.
Nam Y ánh mắt quét về phía Kỳ Binh: "Gia chủ chúng ta là ai, không cần ta nhắc nhở các ngươi chứ?"
Dứt lời, Nam Y thu sổ sách, cũng không để ý tới Kỳ Binh nữa đi về phía thư sinh kia.
Nàng đứng lại trước người hắn ta, đưa một bàn tay về phía hắn ta.
Thư sinh kinh hồn ngửa đầu, rất nhiều năm sau hắn ta nhớ lại một màn này vẫn có thể nhớ rõ giờ khắc khi nàng cúi đầu vươn tay này, ánh sáng trong suốt rơi vào trên người nàng như tơ lụa, một sợi tóc mai của nàng rủ xuống, từ đó về sau quấn trong lòng hắn ta.
Thư sinh cảm thấy tay mình bẩn nên không dám chạm vào bàn tay mềm mại kia, chống đỡ tự mình đứng lên, nhặt quyển sách trên mặt đất lên khép lại trong ngực, phối hợp với Nam Y đứng ở phía sau nàng.
“Thiếu phu nhân, tiểu nhân làm lỡ việc, xin lỗi.”
Nam Y quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Binh: "Còn không mau cút? Nếu hôm nay ta không làm tốt chuyện của ta, các ngươi muốn xách đầu đi gặp Khước Sơn công tử sao?”
Các kỳ binh thấy Nam Y khí thế như thế nên không dám nghi ngờ nữa, dù sao danh hiệu Tạ Khước Sơn ở trong người Kỳ cũng có lực uy hiếp. Bọn họ liên tục cúi đầu xin lỗi rồi chạy trối chết.
Thấy ba người kia biến mất trong tầm mắt, Nam Y lập tức sụp đổ, chân mềm nhũn dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Nàng hoàn toàn không để ý đến hình tượng, ôm ngực há mồm hô hấp, để mặc cho không khí lạnh thấu xương tràn ngập lồng ngực của nàng, lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.
Học được nhiều chiêu ở Tạ Khước Sơn như vậy, thỉnh thoảng mượn uy phong của hắn, không ngờ lại dùng tốt như vậy. Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương.
Nam Y không chú ý tới khi nghe đến cái tên Khước Sơn, thư sinh lập tức xuất thần.
Thư sinh rất nhanh đã thu lại cảm xúc, chắp tay với nàng: "Đa tạ..." Lời nói thoáng do dự dừng đôi chút, thấy nàng tháo ngụy trang xuống rõ ràng là một bộ dáng thiếu nữ, dường như không giống thiếu phu nhân Tạ gia như lời nàng nói, nhất thời không biết nên gọi phu nhân hay cô nương, nhưng vẫn nhanh chóng nói tiếp lời mình: "Đa tạ vị phu nhân này."
Nam Y gãi đầu, mẫn cảm như nàng cũng biết trong nháy mắt thư sinh này đang do dự vì cái gì, sau khi mình dỡ khí thế xuống cũng không giống thế gia "Phu nhân" chút nào, nàng cũng có chút không thích ứng với cái xưng hô này, nhưng chuyện phía sau phức tạp khó có thể giải thích, không cần nói với người ngoài nên dứt khoát nhận luôn.
Nam Y khoát tay, nói: "Không sao không sao, ta không có nhiều quy củ như vậy, đừng khách khí với ta. Lang quân xưng hô thế nào?”
“Tiểu nhân tên là Tống Dư Thứ, trong nhà đứng hàng thứ bảy, nếu phu nhân không chê thì gọi ta là Tống Thất Lang là được.”
Nói chuyện nho nhã lại chậm rãi, khó trách bị người Kỳ dã man mắng thành hủ nho.
"Tống Thất Lang, bên ngoài loạn lạc, nếu bị Kỳ Binh nhìn thấy chúng ta tách ra đi sợ sẽ nảy lòng nghi ngờ, ta tiễn ngươi một đoạn đường nhé, ngươi ở nơi nào?"
Tống Dư Thứ có vẻ sợ hãi: "Sao lại làm phiền phu nhân thế được.”
"..." Nam Y không nói gì, nói chuyện với văn nhân đúng là có chút lao lực, nhưng lại không tiện quá thô lỗ.
Thấy Nam Y hơi nhíu mày, Tống Dư Thứ lập tức sửa miệng: "Vậy đa tạ phu nhân. Tiểu nhân ở Giang Nguyệt phường.”
Ngược lại là một người thức thời tâm tư nhanh nhạy. Nam Y nở nụ cười: "Vậy ngươi dẫn đường đi.”
Tống Dư Thứ đi phía trước, nhưng Nam Y chú ý tới hắn vẫn luôn cúi đầu, gắt gao ôm kinh thư trong ngực, sắc mặt không muốn trao đổi với bất cứ người đi đường nào.
Hắn ta cực kỳ có lễ tiết, mỗi khi đến một chỗ rẽ sẽ đưa tay mời nàng qua trước, nhưng mỗi khi đưa tay ra, hắn ta đều cố ý che lại vết bẩn trên tay áo.
Nam Y bỗng nhiên hiểu ra, là y quan. Thứ hắn ta tự ti, là y quan của mình bẩn.
Mũi Nam Y không hiểu sao có chút chua xót, nhìn mặt mày hắn ta tuấn lãng, bộ dáng có tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn cũng là nhi tử của một gia đình giàu có.
Loạn thế này làm cho bao nhiêu người tan tác thành mảnh nhỏ.
“Ngươi từ nơi khác tới sao?" Nam Y bắt chuyện với hắn ta, cố gắng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Tiểu nhân từ Đông Kinh thành lưu vong đến đây." Lời nói của hắn ta cực kỳ khiêm tốn.
Thì ra là công tử trong kinh thành, chẳng trách...
Trong lòng Nam Y thổn thức, bỗng nhiên, bước chân Tống Dư Thứ ngừng lại, Nam Y theo ánh mắt của hắn ta nhìn qua.
Đoàn xe cũng dừng lại trước ngôi nhà lớn ở ngõ hẻm phía trước.
Trong xe ngựa, một nam nhân thân hình khôi ngô đi xuống, một thân đông phục của người Kỳ, chính là đệ đệ của Đại Kỳ thừa tướng Hàn Tiên Vượng, Hoàn Nhan Tuấn. Lệnh Phúc Đế Cơ cũng từ trong loan giá đi xuống, thân hình nàng ấy gầy gò, mặc dù hoa phục quấn thân nhưng vẫn toát ra lẻ loi hiu quạnh.
Lân cận cũng không có quá nhiều người đi đường, tai Nam Y lại nghe được một trận tiếng sột soạt kỳ quái. Như là...
Nam Y nghi ngờ đánh giá, thấy Lệnh Phúc Đế Cơ đã theo Hoàn Nhan Tuấn bước vào cửa nhà, tiếng sột soạt kỳ quái kia chính truyền đến từ chân nàng ấy… Trên chân nàng lại đeo xiềng xích nặng nề, mỗi bước đi sẽ phát ra tiếng va chạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất