Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 47: Trống Trận

Trước Sau
Tạ Tuệ An và Hoàng Diên Khôn ngồi đối diện nhau trong nhã gian tửu lâu gần sông trên lầu hai.

Hoàng Diên Khôn hết sức ân cần gắp thức ăn rót rượu cho Tạ Tuệ An, đối mặt với người mình không thích, khách khí lớn nhất của Tạ Tuệ An chính là trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười máy móc, đối với tất cả lời nói của Hoàng Diên Khôn cũng đều "Ừ ừ à à" qua loa.

Thấy sắc trời bên ngoài dần tối lại, Tạ Tuệ An buông đũa xuống ôm bụng, lông mày liễu nhăn thành một cục.

“Tạ Lục cô nương làm sao vậy?" Hoàng Diên Khôn thấy Tạ Tuệ An không thoải mái, vội vàng đứng dậy muốn đi đỡ nàng ấy.

Tạ Tuệ An giơ tay ngăn lại, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe suy yếu đôi chút: "Không có việc gì, có thể là ăn hỏng bụng... Ta ra ngoài giải quyết một chút, ngài chờ một chút.”

Tạ Tuệ An muốn đứng dậy, bỗng nhiên động tác dừng lại… Nàng ấy thật sự không còn sức lực. Lúc này nàng ấy đã kịp phản ứng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hoàng Diên Khôn.

“Ngươi bỏ thuốc ta?!”

Hoàng Diên Khôn xé toạc mặt nạ ân cần trên mặt, ngược lại bày ra nở một nụ cười kỳ quái như đang tỏ rõ mình đã thành công nắm chắc phần thắng. Hắn ta đi tới bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại.

"Tạ Lục cô nương, ta biết ngươi xưa nay coi thường ta, chỉ đang lợi dụng ta, nhưng ta cũng đường đường là tri phủ mà, ta có thể để ngươi dùng làm đao sứ, nhưng có phải ngươi cũng nên cho ta một chút chỗ tốt hay không?"

Hoàng Diên Khôn ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuệ An, cầm tay nàng ấy.

Ánh chiều tà đã hôn mê một mảng lớn bầu trời, nhìn sắc trời này, trống chiều giờ Dậu sắp vang lên.

Nam y đội mũ bố vi chờ ở ngoài thành lòng nóng như lửa đốt, nàng không biết Tạ Tuệ An bên kia xảy ra vấn đề gì, nếu như nàng không thể xuất hiện, mũi tên kia còn có thể bắn ra sao?

Tiểu nhân vô sỉ!

"Tạ Lục cô nương, vô sỉ ở thế đạo này mới có thể đi được xa… Bây giờ lúc này, ta cũng vì bảo vệ ngươi thôi, đêm nay nơi này mới là chỗ an toàn nhất, nếu rơi vào trong tay người Kỳ, đừng nói ngươi chỉ là một nữ nhi thế gia, ngay cả Lệnh Phúc Đế Cơ đều có kết cục như vậy..."

Tạ Tuệ An oán hận nhìn chằm chằm Hoàng Diên Khôn… Nàng ấy quá sơ suất, tiểu nhân khó lòng phòng bị.



Ánh chiều tà đã loang ra một mảng lớn trên bầu trời, nhìn sắc trời này, trống chiều giờ Dậu đã sắp vang lên.

Nam Y đội mũ bố chờ ở ngoài thành mà lòng nóng như lửa đốt, nàng không biết Tạ Tuệ An bên kia đã xảy ra vấn đề gì, nếu như nàng ấy không thể xuất hiện, mũi tên kia có thể bắn ra chứ?

Nếu bắn ra không người tiếp ứng, vậy chuyện cứu viện lại thành một trận chê cười. Điều này tất nhiên sẽ khiến cho người Kỳ chú ý, tăng cường thủ vệ trên tường thành, kế này không thể lặp lại, lại phải trù tính một lần nữa.

Nam Y hy vọng có thể thành công cứu được Tạ Chú, nàng thật sự sốt ruột… Làm sao bây giờ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Nam Y ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, thấy Cốt Hột tự mình dẫn người đi tuần tra, nhìn như một ngày bình thường nhưng thật ra Kỳ Binh đã kéo một tấm lưới lớn, mời quân vào rọ.

Lúc này, tiếng nổ vang lên, cửa thành rối loạn, dân chúng kinh hô né tránh, các thủ vệ phân tán ra kiểm tra tình huống. Trên tường thành, Cốt Hột lập tức cảnh giác, tay vừa nhấc lên, các binh sĩ trên tường thành lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Ngay sau đó, tiếng trống chiều đầu tiên vang lên.

Tiếng trống hùng hậu kéo dài, xoay quanh trời chiều và gió lạnh rất lâu không tan, chớp mắt này phảng phất như kéo dài như một ngày đêm.

Nam Y cảm thấy thân thể của mình phảng phất như đang bị tiếng trống đòi mạng này nhấn chìm, nhịp tim của nàng, mạch đập của nàng, cơ bắp toàn thân nàng đều căng lên… Trống trận vang lên trong thân thể nàng.

Dù cho nàng vẫn nhắc nhở chính mình, không nên ra bất kỳ chiến trường nào, nhưng tiềm thức vẫn giúp nàng đưa ra quyết định. Có lẽ nàng đã sớm đặt mình trong chiến trường, chỉ có nàng chưa từng cho là như thế mà thôi.

Đầu óc Nam Y trống rống không còn bất chấp nhiều nữa, trực tiếp giơ roi lên đuổi xe la vào thành.

Nếu Tạ Tuệ An xảy ra chuyện ngoài ý muốn không tới, cũng thông báo cho Trường Yên, như vậy nàng nhiều lắm chỉ vào thành như bình thường không có gì lạ, nếu Tạ Tuệ An chưa kịp thông báo cho Trường Yên, như vậy nhiệm vụ tiếp ứng Tạ Chú sẽ rơi trên người nàng.

Một mũi tên từ tòa nhà cao lầu xa xa bắn ra, mũi tên chuẩn xác phá vỡ dây thừng buộc vào tường thành của Tạ Chú, Tạ Chú rơi xuống vừa vặn rơi vào trên xe la của Nam Y.

Nam Y hạ quyết tâm, không quan tâm đến gì nữa xông về phía trước.

Cốt Hột rất nhanh đã phản ứng lại, dẫn người lao xuống tường thành.

“Ngăn nàng ta lại!”

Nam Y đã xem qua bản đồ phòng thủ thành, biết thủ vệ đại khái và hướng đi của đường phố trong thành, nhưng thời khắc khẩn cấp này đầu óc lại trống rỗng, cũng không nghĩ ra được cái gì, nàng lái xe hoàn toàn dựa vào trực giác.

Hai buổi tối kia bị người của Tạ Khước Sơn đuổi theo chạy khắp thành lại phát huy công dụng lớn vào giờ khắc này.

Bản đồ xem qua chung quy chỉ là mặt bằng trừu tượng, đường chỉ có thể tự mình đi qua hết lần này đến lần khác mới có thể nắm rõ như lòng bàn tay. Nam Y vội vàng đi vòng quanh hẻm tối, bỏ lại truy binh phía sau.

Nhưng nàng chỉ có thể trốn tránh kéo dài thời gian, lại không biết mình nên đi nơi nào.

Hoa Triều Các? Trường Yên hẳn đang ở đó. Không liên lạc được với Tạ Tuệ An, có lẽ có thể đi tìm nàng ta.

Nam Y thay đổi phương hướng, cố gắng đi về phía Hoa Triều Các. Nhưng nàng đánh xe la nên chung quy mục tiêu quá lớn, sau khi Cốt Hột phát hiện đối phương cực kỳ quen thuộc đối với địa hình cùng phòng vệ, rất khó bao vây quanh, liền lệnh cho cung tiễn vào vị trí, hạ lệnh trực tiếp bắn chết.

Mũi tên bắn về phía Nam Y, nàng dựa vào trực giác đoạt được mấy mũi tên, nhưng cũng khó có vận may mãi được. Mắt thấy một mũi tên đã sắp bắn trúng sau lưng Nam Y.

Một luồng ánh bạc lóe lên, leng keng một tiếng, mũi tên bị đánh rơi xuống đất. Nam Y hoảng sợ ngẩng đầu, là Tạ Tuệ An tới.



Tạ Tuệ An che mặt chắn ở trước người Nam Y, quanh thân bốc lên sát khí, nàng ấy giơ tay hạ đao lưu loát giết mấy binh sĩ đuổi theo trước. Nàng ấy quen thuộc mua đao trong chiến trường, lộ ra một mặt sát phạt quyết đoán kia.

“Tẩu tẩu, bỏ xe lại.”

Nam Y còn có chút do dự, dù sao Tạ Chú cũng là một nam tử trưởng thành, không có xe làm sao vận chuyển được ông ấy?

Nàng hiển nhiên đã coi thường khí lực của Tạ Tuệ An. Tạ Tuệ An đã từ trên xe đẩy nâng Tạ Chú hôn mê dậy, khiêng lên vai mình.

Nam Y vội vàng đi lên giúp một tay, hai người cùng khiêng Tạ Chú quẹo vào một ngõ tối nhỏ.

Trước khi rời đi, Tạ Tuệ An dùng thân kiếm vỗ mông la, la hí vang một tiếng chạy về hướng ngược lại.



Cửa sau của Hoa Triều Các ở gần ngõ tối, cửa nhỏ khép hờ, hậu viện không có một người, ba người thuận lợi tiến vào Hoa Triều Các.

Nam Y thở phào nhẹ nhõm mới phát hiện tay phải Tạ Tuệ An đầy máu.

“Tiểu Lục, ngươi bị thương khi nào?”

Sắc mặt Tạ Tuệ An có chút tái nhợt, nhưng thờ ơ nhìn thoáng qua tay phải của mình, nói: "Vết thương nhỏ mà thôi.”

Vừa rồi nàng ấy dùng tay phải mạnh mẽ cầm lưỡi kiếm để rời khỏi chỗ Hoàng Diên Khôn, để đau đớn thật lớn đến giúp mình đối kháng lại thuốc mê, mới có thể đánh ngất Hoàng Diên Khôn thoát thân.

Đợi đến khi nàng ấy muốn chạy tới cửa thành, đã phát hiện người Kỳ nhân đang đuổi bắt Nam Y, nàng ấy vội vàng đuổi theo may mắn cứu được người.

Kiên trì đến tận đây, Tạ Tuệ An cũng đã kiệt sức, thân hình của nàng ấy lắc lư, lại dùng một tia sức lực cuối cùng giúp mình chống đỡ.

“Tẩu tẩu, trước tiên ta đưa Tam thúc tới chỗ Trường Yên an trí, tẩu không tiện gặp nàng ta thì hãy ở chỗ này chờ ta, lát nữa chúng ta cùng nhau trở lại Vọng Tuyết Ổ.”

Tạ Tuệ An từ cửa nhỏ đi lên cầu thang sương phòng, Nam Y một mình chờ ở trong sân. Thấy Kỳ Binh vẫn không đuổi theo, tảng đá đang treo trong lòng nàng thoáng buông xuống.

Ngay từ đầu cho rằng đó là hành động khó như lên trời, nàng vậy mà đã thành công, nếu trong quá khứ nàng sẽ coi những thứ này đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nàng dường như lợi hại hơn mình tưởng đôi chút.

.... Thậm chí còn có chút cảm giác thành tựu khó hiểu.

Trong tòa lầu chính phía trước nhất truyền đến tiếng đàn sáo xa xa, Nam Y kiễng chân nhìn lại, nơi đó đèn đuốc sáng trưng như thể đang tổ chức một bữa tiệc lớn cực kỳ náo nhiệt.

Trong lòng lại mơ hồ có chút bất an... Không có vấn đề gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau